Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương mười sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủ Chân rời khỏi bệnh viện, chân trái hãy còn đang bó bột. Cậu tìm đến tận trường Lập Huyên nhưng chẳng có lấy một bóng người. Cô quản lí kí túc nói với cậu: "Sinh viên toà này chuyển đi hết rồi." Bằng tốt nghiệp đã trao tay, các cô cậu học trò cũng dấn bước đi trên con đường của riêng mình. Thủ Chân thật đã sững sờ hồi lâu. Cậu không biết nên làm gì, chỉ đứng đực dưới toà kí túc nữ, mãi cho đến khi dãy đèn đường kề sát cây ngô đồng sáng rực lên cả. Nhà Lập Huyên nằm ngoài ngoại ô, Thủ Chân quả thực chưa từng ghé qua lần nào. Cậu đang rất ân hận vì sao khi trước không chịu khó đi lại nhiều hơn.

Chí Kì kéo va li từ trên tầng xuống, dễ dàng trông thấy Thủ Chân đang gục đầu ngồi bên vệ đường, dưới ánh đèn rọi. Chí Kì do dự nhìn đi nhìn lại vài bận hòng xác nhận suy đoán của mình. Chân bó bột, cũng không biết có phải em ấy không. Chỉ cho đến khi nàng nghe Thủ Chân hỏi: "Bảy Mươi Tám?" Chí Kì bứt tốc chạy như bay đến trước mặt cậu, đẩy yêu một cái rồi "mắng": "Nói ai là 78 đấy hả?" May sao Thủ Chân không đặt mã số cho Chí Kì là 38*...

*Ở một số thành phố phía Nam Trung Quốc, số 38 có nghĩa xấu, hàm ý thoá mạ: thường để chê ai đó quá lắm lời, nhiều chuyện.

Thủ Chân bị đẩy một cái mà trong lòng lại thấy vui vui.

Chí Kì hỏi Thủ Chân: "Đến kiếm Lập Huyên à?" Thủ Chân gật gật đầu, ánh mắt chan chứa kì vọng. Chí Kì vừa đút tay vào túi áo tìm điện thoại, vừa hỏi cậu: "Thế sao nhóc không gọi điện cho nó luôn?" Thủ Chân chật vật tìm cách đứng dậy, chân trái chịu sức nặng của cơ thể liền nhói đau, khiến Thủ Chân không khỏi kêu lên thành tiếng. Chí Kì thấy vậy, cuống cuồng dừng tay, dìu Thủ Chân một bên, "Rồi chân nhóc bị làm sao đây?" Thủ Chân cũng chẳng buồn giải thích, chỉ chăm chăm soi điện thoại của Chí Kì, giục nàng mau gọi điện. Chí Kì suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Chị biết Lập Huyên ở đâu. Để chị dẫn nhóc đến đó vậy."

Tối nay Lập Huyên đang có hẹn ăn tối với Phó Dư Sinh. Lập Huyên cầm thực đơn, lén ngắm Phó Dư Sinh qua cạnh trên của cuốn menu. Hiền lành, thật thà. Nàng không hiểu vì sao anh lại muốn hẹn nhau ở đây. Món nào cũng vô cùng đắt đỏ thậm chí là xa xỉ. Lập Huyên thoáng thấy thấp thỏm. Trong nhà hàng lẻ tẻ vài thực khách, chỉ chừng bốn, năm bàn đã có chủ. Vắng người lại yên tĩnh. Phục vụ bàn rót rượu cho cả hai. Thực tế thì Phó Dư Sinh và Lập Huyên hiếm khi nào hẹn hò ở nhà hàng cao cấp như thế này. Từ khi lên đại học, Phó Dư Sinh đã không ngửa tay xin một đồng từ cha mẹ. Mặc dù anh cũng dã có thể kiếm được một khoản nhờ công việc hiện tại, nhưng hai người họ yêu nhau bình dị, không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần thương nhau thật lòng và dài lâu.

Đồ ăn được phục vụ. Đôi trai gái tỉ tê đủ thứ chuyện, cũng toàn là điều thường nhật giản đơn. Phó Dư Sinh hỏi Lập Huyên dọn dẹp đồ từ kí túc đến đâu rồi. Đồ của Lập Huyên không có gì nhiều, đã chuyển hết về căn nhà ở ngoại ô được một thời gian. Thấy Lập Huyên xem giờ, Phó Dư Sinh bật cười trêu chọc: "Anh không giữ chân em lâu quá đâu." Chí Kì đã hẹn tối nay đi hát karaoke, ngay con phố sát đây thôi. Lập Huyên thè lưỡi không kém phần lém lỉnh, đoạn cất điện thoại đi. Không mấy khi Lập Huyên thấy người yêu nghiêm túc như hôm nay, điều đó khiến nàng rất bất an. Thành thử lấy điện thoại ra xem linh tinh cũng là để khiến bản thân đỡ sượng sùng. Đột nhiên, Phó Dư Sinh đứng dậy, cách nhau một cái bàn, chà má thật nhẹ vào má phải của Lập Huyên.

Lập Huyên sững sờ một lúc mới có thể hoàn hồn. Hai hàng mày nhíu lại, nàng ngó nghiêng xung quanh, không một ai buồn để ý. Phục vụ bàn mang món bít tết thăn nội ra. Phó Dư Sinh nói: "Nếu mình xin được thị thực, liệu em có thể đi Tây Ban Nha cùng anh không?" Lập Huyên khoá chặt vòm họng. Nàng vờ như đang hoàn toàn tận hưởng hương vị thơm ngon của món ăn thượng hạng, nhưng thực tế thì đang mở cờ trong bụng. Phó Dư Sinh lặp lại câu hỏi một lần nữa, Lập Huyên mới trả lời: "Nhưng tiếng Tây Ban Nha của em không đủ xin được đâu." Phó Dư Sinh trấn an: "Anh sẽ xin bảo lãnh người thân để đưa em đi cùng." Lập Huyên lại điếng người đôi chốc, chỉ biết cười ngây ngốc nhìn anh. Phó Dư Sinh đặt ly rượu xuống, bất thình lình rút tay vào lòng, lấy điện thoại ra. Lập Huyên trút một hơi thở nhẹ nhõm. Nàng những tưởng anh định ngỏ lời cầu hôn.

Có chút ngượng ngùng trong lời tiếp theo Phó Dư Sinh nói: "Vả lại cũng phải chờ mấy tháng nữa mới xin được thị thực."

Bấy giờ, Lập Huyên thầm nhủ: Thì ra định mệnh thật sự có tồn tại. Vì lần trước luật sư Lục đã đề nghị sẽ cho Lập Huyên học khoa Ngôn ngữ Tây Ban Nha. Có lẽ cũng là tình cờ thôi, nhưng người đang yêu luôn sở hữu chỉ số thông minh bằng không. Mặc kệ những thứ chẳng hề liên quan để xâu chuỗi toàn bộ sự việc lại. Chà chà, tất cả đều là số trời xếp sắp.

Tối hôm đó đã xảy ra một sự cố ngoài mong muốn. Trên đường đến quán karaoke, Lập Huyên nhận được điện thoại của bác sĩ Quách. Nàng nói Phó Dư Sinh cứ lên lầu trước.

Bác sĩ Quách hỏi Lập Huyên rằng liệu Thủ Chân có đến tìm nàng không.

Bác sĩ Quách nói: "Lúc tối thầy qua thăm thằng nhóc thì mới biết nó không ở trong phòng bệnh." Lập Huyên nghe được Thủ Chân nằm viện thì cứ nghĩ bệnh tình em trở nặng. Bác sĩ Quách gạt đi: "Không phải đâu. Thằng bé bị tai nạn."

Thủ Chân đã có mong muốn tự lái xe từ lần trước, còn nhờ tài xế Kim chỉ hộ. Lập Huyên hỏi: "Có bị thương nặng không thầy?"

Bác sĩ Quách nói: "Nằm viện cũng được dăm tuần. Sắp bỏ bó bột rồi. Lập Huyên, thằng bé không đến tìm em thật sao?"

Áp mặt bên điện thoại, Lập Huyên cũng thành thực gật đầu. Trước khi lên phòng hát, Lập Huyên vẫn thấp thoáng lo, bèn gọi thử một cú cho Thủ Chân. Điện thoại vẫn tắt nguồn. Không biết Thủ Chân đi đâu rồi. Lập Huyên canh cánh sốt ruột, đẩy cửa phòng karaoke tiến vào, tức thì nghe tiếng ồn ào náo nhiệt ở bên trong, không biết mọi người đang làm gì vui vẻ đến vậy. Tiếng Trang Học Nhân vẳng tới: "Phó Dư Sinh, ông đừng có mà lươn lẹo với bọn này."

Lập Huyên vừa bước chân vào gian phòng tối mờ mịt, toàn bộ người có mặt ở đó đồng loạt đổ ánh nhìn về phía nàng. Chí Kì nói: "Mày đến đúng lúc lắm," vừa nói vừa lôi xềnh xệch cô bạn vào chính giữa phòng. Ai đó đã yêu cầu bài Hồng Đậu*. Chỉ còn tiếng nhạc ru dương, không có người hát. Ai nấy đều đang hóng kịch hay. Trang Học Nhân nói: "Bảo làm sao mà cứ khăng khăng không chịu đi ăn với bọn này. Kiều Lập Huyên, Phó Dư Sinh cầu hôn cưng rồi đúng không?" Lập Huyên thần người ngơ ngác. Trang Học Nhân lấy một chiếc hộp bằng nhung ra, lắc qua lắc lại trước mặt Lập Huyên, "Ban nãy thanh niên này chơi tung xúc xắc, sơ sểnh làm rơi đấy."

*Theo truyền thuyết, Hồng đậu trở thành tín vật của tình yêu bắt nguồn từ câu chuyện tình chung thủy: "Ngày xưa, có đôi vợ chồng vừa lấy nhau thì người chồng phải tòng quân đi chinh chiến chốn sa trường. Người vợ ngày ngày đứng tựa cửa mỏi mắt mong đợi chồng về. Cô càng mòn mỏi đợi chờ thì bóng dáng người chồng càng chẳng thấy đâu. Cứ như vậy, người thiếu phụ chờ đợi và hy vọng trong những giọt nước mắt. Cho đến khi những giọt lệ của cô trở thành những giọt máu nhỏ xuống đất. Từ mảnh đất ấy, cây hồng đậu được sinh ra". Hồng đậu được sinh ra từ nỗi khổ tương tư, từ những nhớ thương khôn xiết. Nhưng nỗi nhớ tương tư cũng là dư vị đẹp mà chỉ có những người yêu nhau sâu sắc và chân thành mới có được. Cũng từ đó, Hồng đậu trở thành tín vật tình yêu của người Trung Quốc, đặc tính của nó là rắn chắc như kim cương, sắc đỏ tươi như huyết không phai, hình dáng tựa trái tim, không bị sâu mọt.

Lập Huyên và Phó Dư Sinh, hai ánh mắt va vào nhau giữa không trung. Xem kìa, vậy là chàng ta thật sự đã tính ngỏ lời hỏi cưới nàng vào khoảnh khắc đó. Có lẽ hãy còn ngại nên cuối cùng vẫn chẳng thể nói nên lời. Đôi trẻ tình tứ nhìn nhau, bạn bè xung quanh bắt đầu hô hào: "Cầu hôn đi! Cầu hôn đi! Cầu hôn đi!" Lập Huyên thoáng vẻ ái ngại, nhìn về phía Phó Dư Sinh. Anh mỉm cười với nàng, dưới ánh nến nửa mờ nửa tỏ, khiến cõi lòng xuyến xao. Trang Học Nhân lại càng được đà cổ vũ nhiệt hơn nữa: "Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"

Lập Huyên thực lòng muốn khóc ngay tại đây. Trang Học Nhân dẫu sao vẫn là người tế nhị, biết dừng lại đúng lúc, bèn đổi khẩu hiệu khác: "Thôi ôm cái đi! Ôm cái đi!"

Phó Dư Sinh nhanh trí nói: "Thôi để ghi nợ đi." Lại quay sang với Trang Học Nhân mà rằng, "Tôi thấy vậy là được rồi đấy. Đừng đùa quá đà nữa nào. Tối nay tôi chiêu đãi mọi người cả, vậy là được đúng không?" Trong phòng có bàn chơi mạt chược, Phó Dư Sinh kéo Trang Học Nhân về phía đó, "Bà thích chơi mạt chược đúng không? Tôi chơi với bà tới bến luôn." Phải đến nước đó, trò đùa mới hạ nhiệt.

Lập Huyên đỏ bừng hai má vì ngượng. Trống tim dội thình thịch, thình thịch. Thoáng đưa mắt nhìn, chợt nàng bắt gặp đôi mắt thân quen. Lập Huyên thảng thốt trong lòng, mới giây trước còn những tưởng đang lâng lâng trên mây mà giờ đã ngã nhào. Lập Huyên không khỏi băn khoăn, bằng cách nào Thủ Chân lại có mặt ở nơi này được? Thủ Chân đứng trong một góc, lâu nay thường chẳng biểu lộ gì trên khuôn mặt thành thử khó mà đọc được suy nghĩ của em lúc này. Chí Kì nói: "À, phải rồi. Lúc nãy tao về kí túc lấy đồ, vô tình gặp nhóc này đang đi tìm mày nên tao dẫn qua đây một thể."

Lập Huyên đến trước mặt Thủ Chân: "Bác sĩ Quách đang tìm em khắp nơi đấy." Đoạn đưa tay tìm điện thoại trong túi. Chưa kịp nhấn nút gọi, điện thoại của Lập Huyên đã bị Thủ Chân giật lấy, quăng xuống nền nhà. Bạn học xung quanh đều đang bận hát, tiếng nhạc tiếng người hoà vào nhau ồn ã, hành động của Thủ Chân không quá chiếm sự chú ý của đám đông. Nhưng riêng Lập Huyên thì khác: lúng túng, không thể định hình chuyện vừa vụt qua. Nhác cúi xuống nhìn đã trông thấy cái chân đang bó bột của Thủ Chân.

Lập Huyên hỏi: "Chắc sắp lành rồi nhỉ?"

"Gãy rồi," Thủ Chân thủng thẳng đáp. Vừa mới dứt lời đã ngoảnh mất đi hướng khác, từ chối nhìn Lập Huyên. Trái tim Lập Huyên dần run lên bối rối. Dù ở trong không gian thiếu ánh sáng này, nàng vẫn có thể nhìn thấy mắt Thủ Chân ngầu đỏ. Lập Huyên cũng không buồn nhặt điện thoại lên, chỉ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Có chuyện gì thì chị cũng đâu tới thăm em," Thủ Chân như đang trách.

Lập Huyên hoàn toàn không biết chuyện, nhưng dẫu sao vỗ về đứa nhỏ này vẫn là việc hệ trọng hơn, bèn cố ý hỏi cậu: "Rồi làm sao mà em lại gãy chân?" Đến đây thì Thủ Chân im bặt.

Lúc này, Phó Dư Sinh tiến tới. Bởi lẽ từ đầu chí cuối, tầm nhìn của anh vẫn chỉ dán chặt nơi Lập Huyên. Anh nhận ra Thủ Chân như đã lớn tiếng với nàng nên cảm thấy không an tâm. Vươn tay nhặt điện thoại lên, đặt vào tay Lập Huyên, cũng không quên bắt chuyện với Thủ Chân bằng giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ, Phó Dư Sinh nói: "Thủ Chân đây mà? Lâu lắm rồi không gặp em." Vì Lập Huyên xem cậu như con nít nên Phó Dư Sinh cũng nghiễm nhiên nhìn nhận cậu như vậy. Thủ Chân khá ương bướng, cương quyết ngó lơ Phó Dư Sinh.

Lập Huyên hạ giọng nói với Phó Dư Sinh: "Em phải gọi điện báo bác sĩ Quách đã." Gọi về nhà họ Nghê e không thích hợp cho lắm. Thủ Chân nghe được, bèn nhanh nhảu khước từ: "Em tự về được." Mới dứt lời đã toan đứng dậy bỏ về. Khốn nỗi chân Thủ Chân còn rất đau, chật vật hì hụi một lúc vẫn bất thành, vậy mà cũng chẳng chịu để Lập Huyên dìu một tay đỡ dậy. Sau một hồi ngoan cố tự lực, Thủ Chân cũng có thể đỡ mình đứng lên. Lập Huyên nom thần sắc trắng nhợt của Thủ Chân thì dám chắc, cậu đã tổn thương đến vết đau đang lành. Lập Huyên thừa biết Thủ Chân cứng đầu cứng cổ sẽ chẳng chịu khuất phục; mặt khác, nàng thật sự không đành lòng để cậu tự đi về một mình. Để lại một lời dặn Phó Dư Sinh ở lại chơi với mọi người, còn nàng sẽ đích thân đưa Thủ Chân về.

Trong lúc Lập Huyên dặn dò Phó Dư Sinh, Thủ Chân đã tự di chuyển xuống lầu. Lập Huyên đuổi theo, mất dấu Thủ Chân trong phút chốc. Có lẽ em tự bắt xe về rồi. Lập Huyên trở lên lầu, lòng nóng như lửa đốt, gọi cho bác sĩ Quách, nhờ ông báo lại cho mình một tiếng khi Thủ Chân về đến bệnh viện. Thấp thỏm cả tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy tin Thủ Chân về tới nơi, Lập Huyên bắt đầu sốt ruột. Bác sĩ Quách cũng không nhẹ gánh là mấy, tức tốc tìm đến chỗ Lập Huyên rồi hai thầy trò cùng tìm khắp khu vực xung quanh. Rốt cuộc vẫn công cốc.

Ông trời chẳng chiều lòng người, đang lúc cấp bách thì trời đổ mưa. Cơn mưa rào mùa hạ đến chóng vánh và nặng hạt. Từng giọt mưa to cỡ hạt đậu sa xuống thân mình, toàn thân Lập Huyên ướt sũng. Khi rẽ vào lối ngoặt theo bác sĩ Quách, Lập Huyên chợt cảm thấy như đã gặp cảnh tượng này ở đâu đó. Cái ngày Thủ Chân đi lạc năm mười ba tuổi, Lập Huyên cũng đã miết mải tìm cậu dưới cơn mưa thế này.

Thấy tình hình bế tắc, bác sĩ Quách không còn cách nào khác, đành gọi điện báo ông Nghê. Ông Nghê quen biết rộng, không chừng sẽ có giải pháp hiệu quả hơn họ. Bị ông Nghê khiển trách là điều không tránh khỏi, nhưng lần này ông Nghê cũng sốt ruột tìm con, dường như chẳng thiết phí lời với Lập Huyên, nhanh chóng huy động gần hai chục người cùng đi tìm. Ngờ đâu đến cuối cùng, người tìm thấy Thủ Chân vẫn là Lập Huyên. Nàng ngoặt về tầng một quán karaoke, trông thấy Thủ Chân đang ngồi đó. Thủ Chân bỏ đi rồi cuối cùng vẫn quay lại.

Trông thấy Lập Huyên, Thủ Chân hỏi: "Chị đi Tây Ban Nha rồi sau này có quay lại không?" Thủ Chân dầm mưa nên ướt như chuột lột, cái dáng vẻ khi hỏi nom đến là tội nghiệp. Lập Huyên nắm tay cậu kéo vào lề đường cho khỏi ướt. Thủ Chân siết chặt tay Lập Huyên, không chịu buông ra, hỏi dồn dập như đứa trẻ: "Vậy chị có quay lại không? Bao giờ mới quay lại?" Chỉ trách Thủ Chân đã không còn là trẻ con nữa rồi.

Đúng lúc này, Khương Ý Trân bắt gặp hai người họ từ phía bên kia đường. Băng qua vạch kẻ cho người đi bộ, cô nghe tiếng Thủ Chân hỏi Lập Huyên: "Nghĩa là chị đi mãi không về à?" Lập Huyên nhìn thấy Khương Ý Trân, không khỏi ngượng ngập, tiếng nói vừa nhẹ lại vừa vội vã, cúi đầu khuyên với riêng Thủ Chân: "Cô Khương đến đón em rồi. Em về cùng cô ấy nhé."

Thủ Chân nhắc lại: "Khi đó chị đến cảng tàu tìm em, em câu được rõ nhiều cá mú." Chẳng rõ cớ gì mà lại nhắc đến cả chuyện cũ. Khương Ý Trân đã tiến đến gần, mỉm cười bày tỏ lòng cảm ơn Lập Huyên.

Thủ Chân đứng dậy. Lập Huyên lo cậu chấp chới lại ngã, bèn đưa tay ra định dìu, nhận lại là cái gạt phũ phàng của người kia. Xe của ông Nghê đã đến, Thủ Chân lặng câm ngồi lên xe, lần này là Khương Ý Trân nói từ biệt Lập Huyên.

Thủ Chân về đến bệnh viện, vẫn câm như hến. Thủ Chân lê lết chân đau đi khắp nơi suốt cả tối, lại dầm mưa, bác sĩ Quách buộc phải thay phần bó bột cho cậu. Thủ Chân để mặc cho các y bác sĩ làm gì tuỳ ý, cũng chẳng than đau, sau lại truyền nước. Hai mắt mở to không chịu ngủ, chỉ nằm nghiêng người, nhìn thẳng trước mắt là cửa sổ. Bác sĩ Quách gọi Lục Cẩm Nhất tới. Cẩm Nhất hỏi Thủ Chân: "Thủ Chân, ăn đêm với anh không?" Thủ Chân vẫn lầm lì chẳng rằng. Lục Cẩm Nhất làm kí hiệu tay ra ý với ông Nghê, rằng mọi việc ở đây cứ giao cho cậu xử lí. Ông Nghê bước khẽ rời phòng, vừa xoay người toan đi đã nghe Thủ Chân buông đúng hai tiếng: "Cá mú."

"Em muốn ăn cá mú à?" Lục Cẩm Nhất hỏi.

"Cá mú," Thủ Chân lặp lại. Ông Nghê dừng bước. Thủ Chân tiếp, "Mẹ nói mẹ giống con cá mú. Cá mú là loài cá dốt nhất trên đời, bị người ta câu được, thả ra rồi mà vẫn không chịu bơi đi." Lục Cẩm Nhất liếc nhìn ông Nghê, nét mặt vô cùng căng thẳng. Đây là lần đầu tiên Thủ Chân nhắc đến bà Nghê. Thủ Chân nằm sõng soài trên giường, im như pho tượng, cậu nói, "Ngày trước mẹ đưa em đi chơi, em muốn làm bạn với mẹ thì mẹ lại đi mất. Sau này mẹ đi thật. Bây giờ chị ấy cũng định bỏ em đi. Ai cũng bỏ đi cả, chỉ có một mình em vẫn giậm chân tại chỗ, y hệt con cá mú."

Thủ Chân nhắm nghiền mắt, những tưởng ngần ấy là đủ để chìm vào giấc ngủ. Phòng bệnh dần thưa người. Loáng thoáng nghe tiếng cửa khép lại. Tiếng động rất êm. Thủ Chân hé hai mắt. Chẳng buồn ngủ chút nào. Cậu ngẫm lại mọi việc đã diễn ra đêm nay. Thủ Chân không phải thằng khờ, cậu chỉ đơn giản là không biết ăn nói như người bình thường. Thủ Chân hồi tưởng đầu đuôi sự việc, để tìm xem sự thay đổi đã bắt đầu từ đâu. Dường như bắt nguồn từ cái tối ông Nghê bất ngờ ghé thăm căn biệt thự, cũng chính từ sau đó, Lập Huyên không còn xuất hiện trước nhà họ Nghê nữa.

Thủ Chân suy luận rất chính xác. Cậu nhớ lại lần trước Lục Cẩm Nhất hỏi cậu sẽ bứt rứt thế nào nếu không có Lập Huyên ở cạnh. Lục Cẩm Nhất chưa từng hỏi Thủ Chân những điều như vậy, ấy thế mà câu hỏi tới ngay khi cậu đang đau ốm. Thủ Chân chợt tỉnh táo hơn đôi chút. Lục Cẩm Nhất nói không được thân thiết với Lập Huyên. Thủ Chân nhẩm đọc câu nói đó ba lần, cứ nhẩm một lần, lòng lại quặn thắt một lần. Cậu bào mòn sức lực đến khi trời hửng sáng. Đầu óc mụ mị và kiệt quệ muốn chìm vào giấc ngủ nhưng không cách nào ngủ nổi. Lục Cẩm Nhất là người đầu tiên đến thăm khám cho Thủ Chân.

Bữa sáng chỉ uống một cốc sữa, bị Lục Cẩm Nhất hỏi về chuyện tối qua nhưng Thủ Chân hoàn toàn kiệt sức, hỏi đến đâu thì trả lời đến đó. Lập Huyên mua giỏ trái cây đến thăm Thủ Chân, cửa nửa hé, nàng muốn gõ cửa nhưng vừa đưa tay lên đã nghe tiếng Lục Cẩm Nhất vẳng ra. Cậu hỏi: "Thủ Chân, em nói thật cho anh nghe, có phải em thích Lập Huyên không?" Lập Huyên như bước hụt một bước. Đó là câu hỏi mà nàng luôn lờ mờ nghi hoặc nhưng không dám đề cập tới.

Một khoảng lặng tưởng như vô tận cho đến khi Thủ Chân muộn màng thốt lên: "Không. Không đúng. Không phải thích kiểu đó." Lục Cẩm Nhất trút một hơi nặng nề. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện Thủ Chân có thể sẽ bắt đầu nói dối. Cẩm Nhất cho rằng Thủ Chân và Lập Huyên không đi chung một con đường, tuổi tác không phù hợp và gia cảnh cũng chênh lệnh trông thấy. Không thể trách khi ông Nghê là người phản đối đầu tiên. Thủ Chân dứt lời, lại gặng hỏi thêm một câu, "Em không hiểu. Cái thích'mà anh nói đó, phải định nghĩa làm sao?" Câu trả lời này khiến Lục Cẩm Nhất sửng sốt hơn nhiều. Cậu không trả l‌ời nhưng hỏi ngược lại: "Chẳng phải em luôn muốn tìm cậu ấy đó thôi?" Thủ Chân thanh minh: "Vì thấy thiếu nên không quen." Kể cũng phải, sách trong thư phòng đặt sai chỗ còn khiến Thủ Chân phá phách cả ngày trời, huống chi người ở sát cạnh bên tối ngày như Lập Huyên. Nhưng đáp án của Thủ Chân khiến tất cả đều yên tâm hẳn, bất luận là người trong phòng hay người ngoài cửa.

Có người gọi tên Lập Huyên từ phía sau. Lập Huyên ngoái lại nhìn, bắt gặp Khương Ý Trân. Hôm nay cô Khương đích thân vào bếp, hầm bồ câu cho Thủ Chân tẩm bổ. Ông Nghê cũng có mặt, sóng vai cùng cô Khương. Lập Huyên trao giỏ trái cây vào tận tay Khương Ý Trân, ông Nghê hỏi: "Sao không vào thăm Thủ Chân mà lại đứng đây?" Lập Huyên còn sợ ông Nghê sẽ trách phạt nàng vì chuyện tối qua.

Lập Huyên khó mà hiểu được tâm tư của ông Nghê. Bà Nghê không dưng tự vẫn, ông Nghê ít nhiều vẫn sẽ cảm thấy áy náy với Thủ Chân, phàm việc gì cũng chiều theo ý con, không tự ý can thiệp. Lần trước đến biệt thự bắt gặp cảnh Thủ Chân trêu đùa Lập Huyên, ông Nghê không khỏi bàng hoàng. Nếu chẳng kể đến căn bệnh tự kỉ, con trai ông hẳn phải là người xuất chúng quá lắm. Mới đầu ông Nghê cho rằng Lập Huyên lợi dụng Thủ Chân đầu óc đơn giản, nên thằng bé không biết đề phòng. Nhưng Thủ Chân cứ hết lần này đến lần khác đòi gặp con bé khiến ông ngộ ra một sự thật: lỗi không nằm ở con bé nhà họ Kiều này, là Thủ Chân thích dính lấy nó mà thôi.

Về tình, ông Nghê chỉ chờ ai đó đến thuyết phục đôi câu xem như vẽ cho ông một đường lui, khi đó ông tự khắc sẽ nhượng bộ, tiếp tục cho con bé nhà họ Kiều nọ trở lại biệt thự. Tiếp tục một cuộc sống suôn sẻ như trước kia vẫn vậy. Ngờ đâu lại gặp Lập Huyên ở bệnh viện đúng lúc thế này, ông Nghê đâm mừng rỡ ra mặt, mời nàng cùng vào thăm.

Lập Huyên đã hiểu tấm lòng của Thủ Chân, tất không còn lí do để giữ khoảng cách với cậu. Lập Huyên luôn xem Thủ Chân như đứa trẻ hay dằn dỗi, vả lại em còn bị tự kỉ, có bám dính nàng âu cũng là điều đương nhiên. Thủ Chân bắt kịp nụ cười của Lập Huyên vào tâm trí. Đã lâu lắm rồi, Lập Huyên khoác mãi cái vẻ nặng nề đăm chiêu đó, vậy mà giờ đây nàng cũng đã chịu mỉm cười. Một nụ cười thoáng qua của nàng thảng khiến trái tim cậu nhói lên khe khẽ. Nhưng không một ai dám ngờ, đây là ước định Thủ Chân tự lập với bản thân.

Lạ lùng thay, sau khi che giấu những gì đã xảy ra, mọi thứ lại phát triển theo chiều hướng tốt đẹp kể từ ngày hôm ấy. Lập Huyên chăm chỉ đến thăm Thủ Chân, ông Nghê gặp nàng cũng không buông lời nhiếc móc, đôi khi còn chuyện trò vài ba câu. Khi Thủ Chân giả vờ đang ngủ, cậu nghe được cuộc đối thoại giữa ông Nghê và Lập Huyên. Cha cậu nói ông đã hiểu lầm Lập Huyên, nhưng rốt lại cũng bởi muốn bảo vệ con trai mình. Lập Huyên cũng lễ phép nói "Vâng". Lát sau, ông Nghê ngỏ ý nhờ Lập Huyên lâu lâu dành chút thì giờ ghé qua biệt thự coi sóc Thủ Chân, nhận lại câu trả lời từ nàng: "Có lẽ sắp tới cháu sẽ đi Tây Ban Nha, thưa bác."

Trái tim Thủ Chân chợt rơi thẳng xuống hầm băng lạnh lẽo. Sao cậu có thể quên khuấy mất một việc quan trọng nhường ấy. Thủ Chân mở mắt. Trống rỗng, thảng hoặc vô hồn. Cậu trở mình nằm nghiêng, quay lưng lại với ông Nghê và Lập Huyên, không mảy may cử động. Hai người họ dĩ nhiên cũng không để ý tới. Song Khương Ý Trân đã kịp trông thấy khi cô tiến vào. Khương Ý Trân dừng lại trước cửa, Thủ Chân cuống quýt nhắm chặt mắt lại.

Cô Khương mang canh hầm cho Thủ Chân. Người phụ nữ này đã đi theo ông Nghê ngần ấy năm trời, tuy rằng ông Nghê ngoài miệng nói không thương nhớ con trai, nhưng đối với Thủ Chân, ông cũng đã hết lòng hết sức hỗ trợ cậu. Việc ông Nghê tận tâm tận lực, cô Khương ắt cũng sẽ hết lòng xuôi theo. Lập Huyên đánh thức Thủ Chân dậy để ăn canh, cậu tỏ ý không thích thú là mấy. Lập Huyên khoe có mang quà cho Thủ Chân, cậu lập tức xù lông nhím, cự tuyệt mà rằng: "Không! Em không thích!" Lập Huyên đưa cho cậu một đôi găng tay mùa đông, Thủ Chân đâm ghét bỏ. Bây giờ mới đang giữa hè kia mà. Lập Huyên đã bàn bạc kĩ càng với Phó Dư Sinh, họ sẽ đi Tây Ban Nha vào mùa thu này. Lập Huyên tươi cười nói với ông Nghê: "Mùa đông nào Thủ Chân cũng làm mất một đôi găng tay, bác ạ."

Lần này Lập Huyên chọn mua loại găng dính liền vào nhau, nàng nói: "Dùng cái này khỏi lo em đánh mất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top