Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương mười tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ ông Nghê mới hỏi Thủ Chân khoản tiền đó dùng để làm gì. Thủ Chân đề cập đến ca mổ của Kiều Vĩnh An. Ông Nghê đã chinh chiến trên thương trường nhiều năm nay, thương nhân đã đầu tư ắt cần thu về lợi nhuận. Nhưng riêng lần này, ông Nghê thậm chí còn vui khi mất trắng một khoản tiền không nhỏ. Vì dường như Thủ Chân có gì đó khang khác, từ giọng điệu cậu trình bày vấn đề cho đến thái độ, có lẽ đứa nhỏ đó bỗng nghiêm túc và chuyên chú quá đà nên mới khiến ông Nghê phần nào thấy bỡ ngỡ.

Ông Nghê chưa phân biệt được điều gì khác lạ, hệt như xuyên qua mặt nước gợn sóng nhìn thẳng xuống đáy hồ, dù không thấy rõ nhưng từng lớp ánh sáng khúc xạ dập dềnh chồng lên nhau, chỉ trông chờ một khoảnh khắc chính xác, chúng sẽ hội tụ lại. Rốt sẽ có một ngày chúng nhập vào làm một, hiển hiện rõ ràng.

Thủ Chân chần chừ cả ngày trời, qua hôm sau mới cầm tờ séc đến bệnh viện. Nhưng điều khiến cậu ngỡ ngàng nhất là Lập Huyên lại thẳng thừng từ chối số tiền đó. Thủ Chân trước giờ chưa từng khuyên nhủ ai, nói câu nào là cứng nhắc câu đó. Kiều Vĩnh An vào phòng mổ, Thủ Chân và Lập Huyên đứng ngoài chờ. Cậu cứ băn khoăn mãi, vì sao nàng lại từ chối ý tốt của mình. Đã bốn phút trôi qua, Thủ Chân như mắc kẹt trong chính nút thắt suy tư của mình. Suy đi tính lại vẫn quẩn quanh một câu hỏi không đáp án, cậu đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng điều khiến cậu khó chịu nhất là Lập Huyên chỉ xem cậu như người ngoài.

Vì khi Phó Dư Sinh cầm tiền tới, anh đã nói: "Có phải người lạ đâu mà em khách sáo với anh vậy?" Thủ Chân thầm nghĩ, Lập Huyên chắc chắn đang giữ kẽ với mình.

Ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng mổ, sắc mặt Thủ Chân bình thản phẳng lặng, nhưng sâu trong lòng cậu, tâm tư đang cuộn trào không nghỉ ngơi, không một ai hay biết. Dây đàn phút chốc đứt đôi, Thủ Chân hỏi Lập Huyên: "Không phải chị vẫn kẹt tiền thuốc men cho chú à?" Lập Huyên đang chờ đèn phòng phẫu thuật tắt, chờ đến nỗi bắt đầu thấy nóng ruột, đứng ngồi không yên, đi qua đi lại chẳng biết đã bao nhiêu vòng. Trong thời gian chờ đợi, nàng hầu như không có tâm trí màng đến xung quanh. Hành lang rất yên ắng, Lập Huyên ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ý Thủ Chân muốn hỏi là gì, bèn trả lời: "Đủ rồi. Chị gom đủ rồi."

Dự chi hiện tại chưa chính xác, có lẽ vẫn thiếu một chút, nhưng dù thế nào Lập Huyên cũng không thể nhận tấm séc của Thủ Chân. Số tiền cậu đề nghị hỗ trợ quá lớn, nàng thực lòng vô cùng sửng sốt. Không cần bận công suy nghĩ cũng hiểu, số tiền này chắc chắn là của ông Nghê cho Thủ Chân. Mặc dù hiện tại mọi khúc mắc giữa hai người đã được giải quyết, nhưng Lập Huyên ít nhiều vẫn e sợ ông Nghê. Thủ Chân xin ông một khoản tiền lớn như vậy cho nàng, không biết ông Nghê có tức giận hay chăng. Lẽ dĩ nhiên, Thủ Chân không thể hiểu được suy nghĩ của Lập Huyên, vẫn cứng đầu cứng cổ ngồi vắt óc tìm câu trả lời cho việc vì sao mình bị từ chối. Thủ Chân lại hỏi: "Không phải chị cũng nhận tiền của Phó Dư Sinh đó thôi?"

Lập Huyên hết sức chịu đựng cái cách Thủ Chân cứ nhì nhằng vặn hỏi không chịu buông tha, bèn quay lại yêu cầu cậu: "Thủ Chân, em có thể nào im lặng một chút không?" Thủ Chân ủ dột cúi gằm mặt. Lập Huyên nói xong câu, lại cảm thấy mình có trót nặng lời quá mức cần thiết. Trông vẻ mặt oan ức của Thủ Chân, Lập Huyên lại nói, "Chị bán nhà rồi."

Thủ Chân gật đầu. Đối với Thủ Chân, bán nhà cũng chỉ vỏn vẹn là bán nhà. Nhưng nhà này là mái ấm của Lập Huyên, sao nàng có thể nỡ bán đi lấy tiền? Dẫu vậy, tiền thuốc men chữa trị cho cha vẫn quan trọng hơn. Thủ Chân lại cúi đầu, chợt mỉm cười vui sướng. Cậu sực nghĩ đến một việc rất quan trọng, Lập Huyên đã bán nhà rồi, vậy sau này nàng sẽ sống ở đâu? Chắc chắn là phải chuyển vào nhà họ Nghê rồi. Nghĩ đến đây, mây mù giăng kín cõi lòng lập tức tan biến cả.

Lập Huyên đứng dậy, đèn báo của phòng mổ rốt cuộc đã tắt. Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lập Huyên tiến đến hỏi han tình hình, bác sĩ nói: "Ca mổ rất thành công, từ giờ chỉ cần tập trung rèn luyện phục hồi sức khoẻ là yên tâm rồi."

Mọi lo lắng ngổn ngang trong lòng Lập Huyên cuối cùng cũng được giải toả, ngay cả khi việc tập luyện của cha nàng có cần đến nửa năm hay thậm chí lâu hơn thế.

Tuy nhiên, Thủ Chân lại khác, cậu còn thấp thỏm vô cùng. Ngày Phó Dư Sinh đi Tây Ban Nha, Lập Huyên không ra tiễn anh ở sân bay.

Chí Kì và Trang Học Nhân đi cùng ra sân bay để tiễn Phó Dư Sinh. Anh gọi điện về cho Lập Huyên, nàng hỏi: "Xong hết thủ tục rồi à anh?" Khi đó, Lập Huyên đang ở trong phòng phục hồi chức năng, bác sĩ Quách đang hỗ trợ Kiều Vĩnh An tập luyện. Lập Huyên bỗng nhiên quay đi, hai mắt đỏ ngầu, đáp lại người bên kia bằng giọng ngắc ngứ, chỉ nhẹ nhàng một tiếng "Vâng". Thủ Chân không biết họ nói gì với nhau qua điện thoại, phải chăng là... "Chờ anh nhé, anh sẽ về sớm thôi." Vì cậu nghe được Lập Huyên đáp lại, "Vâng, em chờ anh về." Mặt kính phản chiếu trắc diện nàng, chớp nhoáng long lanh tia sáng trong ánh mắt vụt qua.

Tranh thủ nghỉ vài phút giữa giờ, Kiều Vĩnh An hỏi con gái: "Phó Dư Sinh lên máy bay chưa con?" Lập Huyên gật đầu, ông nói, "Bố đã bảo có Thủ Chân và bác sĩ Quách ở đây rồi, con không cần tới, vừa mất công lại lỡ việc." Lập Huyên nói: "Là tự con không muốn đi mà." Vì quá sợ biệt li. Có lần Phó Dư Sinh đã đến đây cùng Lập Huyên bị bác sĩ Quách bắt gặp, giờ người thầy già cả lại nổi hứng trêu chọc cô học trò: "Yêu xa như thế mà em cũng không sợ bạn trai rơi vào tay người khác nhỉ?" Lập Huyên nói: "Người yêu dễ dàng rơi vào tay người khác thì không thể gọi là người yêu." Lập Huyên quả quyết với điều mình đã nói, bởi lẽ nàng hết lòng tin tưởng Phó Dư Sinh, chẳng đời nào anh lại phản bội nàng.

Thủ Chân không dưng ném đá hội nghị: "Huyên Huyên, chị đi học với em nhé, được không?"

Thủ Chân đã hứa với luật sư Lục, sau kì nghỉ hè, cậu sẽ bắt đầu cuộc sống sinh viên. Lập Huyên chưa kịp mở lời đã bị Kiều Vĩnh An đang nghỉ ngơi giành lấy cơ hội, ông hỏi Thủ Chân: "Con sắp học đại học rồi đấy ha?" Thủ Chân trả lời ông Kiều: "Cháu sẽ học khoa Toán ạ. Thưa chú Kiều, liệu chú có thể cho phép Huyên Huyên đi học với cháu không ạ? Chị ấy sẽ học khoa Ngôn ngữ Tây Ban Nha." Thủ Chân lúng túng nhìn phía Lập Huyên, lại ngó sang ông Kiều và bác sĩ Quách như cầu cứu. Nếu Lập Huyên không hiểu quá rõ đứa nhỏ này, hẳn sẽ lầm tưởng cậu buộc phải kiếm chuyện vào đúng lúc mình đang rối bời.

Kiều Vĩnh An nói: "Tiếng Tây Ban Nha cũng được đấy."

Thủ Chân cũng cười tươi, nói: "Cháu chọn cho Huyên Huyên đấy ạ."

Vốn dĩ đã có kế hoạch đi nước ngoài nên sau khi tốt nghiệp, Lập Huyên cứ nấn ná không tìm việc ngay. Nếu là vài tháng trước, hẳn Lập Huyên đã vắt tay lên trán mà tính toán kĩ càng về đề nghị của Thủ Chân. Nhưng hiện tại, nàng không còn lí do gì để từ chối, bèn nhận lời ngay. Bác sĩ Quách trêu Lập Huyên: "Người ta vừa mới đi mà đã háo hức chuẩn bị đoàn tụ rồi đấy à?" Ông nói trúng tim đen của Lập Huyên, nếu Phó Dư Sinh không thể sắp xếp về nước sớm, vậy nàng nhất thiết phải thành thạo tiếng Tây Ban Nha trong lúc chờ anh. Thủ Chân nhìn hai hàng mày của Lập Huyên cong lên mừng rỡ, ánh mắt cậu chừng như đóng băng. Có lẽ trên đời này không ai có thể ngờ nghệch hơn Lập Huyên.

Trong thời gian ông Kiều điều trị tại Bệnh viện Tín Nghĩa, Lập Huyên tạm thời ở nhờ nhà họ Nghê. Dẫu sao cũng chỉ còn hơn mười ngày nữa là kì học mới bắt đầu. Lập Huyên dặn lòng, dù gì đi học cũng lại phải trọ kí túc, trong khi nhà họ Nghê vừa rộng vừa vắng người, bỏ không thật chẳng quá hoang phí. Thủ Chân vắt kiệt trí óc tìm cách mở lời với Lập Huyên, ngờ đâu chính nàng mới là người chủ động hỏi xin ông Nghê cho phép. Thủ Chân còn hậm hực vì Lập Huyên hỏi xin cha cậu thay vì mình nhưng cõi lòng vẫn râm ran hoan hỉ, hăng hái dọn sạch hết đồ trong căn phòng cuối tầng hai, chuẩn bị sẵn sàng để chào đón Lập Huyên. Lập Huyên được đón tiếp "nồng hậu" thì mắt tròn mắt dẹt, thím Tiết nói: "Cứ để nó lúi húi đi. Luôn chân luôn tay vậy tốt mà." Hai người nhìn nhau rồi cười.

Điều dưỡng viên đặc biệt là công việc khó kiếm, vì thuộc hàng chuyên môn ít người biết, lương bổng thấp mà lượng công việc lại nhiều. Mãi đến tháng Chín khi trường học khai giảng, Chí Kì mới tìm được cơ hội thực tập. Ngày kí hợp đồng thử việc, cô nàng mời các bạn cùng đi liên hoan chung vui, hôm đó cũng vừa hay là ngày ông Kiều được xuất viện. Phó Dư Sinh đi rồi, ông Kiều cũng nhận ra vẻ buồn bã của con gái, chỉ cật lực khuyên nàng chịu khó tụ tập bạn bè. Lập Huyên nói phải đưa cha về viện điều dưỡng trước, Kiều Vĩnh An rằng: "Có Thủ Chân đưa bố về rồi."

Dạo gần đây, hầu như ngày nào Thủ Chân cũng đến bệnh viện, dù sao cậu vẫn đang rảnh rang. Thủ Chân ít nói, đôi khi sẽ ngồi chơi vài ván cớ tướng với Kiều Vĩnh An. Bộ môn này Thủ Chân mới học nhưng nhờ tố chất hơn người nên tiếp thu cũng nhanh, một buổi chiều đã có thể thắng ông Kiều ba, bốn ván.

Buổi chiều, Lập Huyên đi ra từ phòng bệnh của cha. Lúc xuống lầu, bác sĩ Quách gọi với lại: "Lập Huyên, đi đâu à? Đi đâu đấy?"

Lập Huyên nói: "Đường Hưng Thái thầy ơi."

Bác sĩ Quách nhờ vả: "Vậy là vừa đẹp. Tiện một công em chỉ đường cho Trích Tinh giúp thầy nhé. Con bé mới đến đây lần đầu, không biết đường." Bây giờ Lập Huyên mới nhận ra, đứng bên bác sĩ Quách là một cô thiếu nữ đôi mươi, nàng mặc váy liền thân màu xanh lục in hoạ tiết hoa lớn, khoác hờ một tấm áo mỏng trên vai. Hai mắt rạng rỡ ánh xuân, tươi cười nhìn Lập Huyên.

Người bạn mới này của bác sĩ Quách tên Trích Tinh. Hứa Trích Tinh*. Lập Huyên thầm cảm thán, cái tên đặc biệt biết mấy. Có lẽ cha mẹ nàng yêu thương con gái rất nhiều nên đến cả tinh tú trên trời cũng muốn hái xuống cho nàng. Hoặc chăng do nàng tham vọng lớn, nhưng nom cách ăn mặc tinh tế, móng tay vẽ màu kẹo ngọt kia, có lẽ thiên về suy đoán đầu tiên khả dĩ hơn. Hứa Trích Tinh sinh ra ở đây nhưng du học xa nhà đã nhiều năm, không rành đường đi lối lại, song trên xe có trang bị thiết bị chỉ đường. Nàng chào tạm biệt bác sĩ Quách rồi đi theo Lập Huyên. Nắng chiều chói gắt, Hứa Trích Tinh nói với Lập Huyên: "Để em chở chị một chuyến nhé ạ."

*Có nghĩa là hái sao.

Hứa Trích Tinh lùi xe khỏi bãi đỗ: "Bạn trai chị điển trai quá." Lập Huyên ngước nhìn, đằng xa trông thấy Thủ Chân đang đứng trên tầng ba dõi sát theo bóng nàng, còn vẫy tay tạm biệt.

Ma xui quỷ khiến Lập Huyên thầm so bì trong lòng: Nếu là Phó Dư Sinh vốn thường chu đáo, anh sẽ nói nàng rằng đã muộn quá rồi, có gì phải gọi cho anh để anh qua đón, dù muộn cách mấy cũng sẽ đến đón em. Lập Huyên sẽ không đời nào làm phiền Thủ Chân, vì nếu gọi điện cho cậu, cậu sẽ gọi tài xế Kim đến đón nàng. Lập Huyên thần người, nói: "Không phải đâu."

Lập Huyên mang theo tâm trạng hết sức rối bời suốt đường đi đến phố Hưng Thái. Chỉ mới khi nãy nàng bỗng hay tin, công việc mà Chí Kì tìm được lại là ở Hoành Thái. Lập Huyên cảm thấy đau đầu, Chí Kì theo đuổi Lục Cẩm Nhất, theo cả đến công ty luật của Lục Truyền Tùng rồi ư? Lập Huyên từng bàn về vấn đề này với Chí Kì qua điện thoại, Phó Dư Sinh học luật, làm tập sự ở Hoành Thái là chuyện hết sức bình thường. Nàng chất vấn: "Thưa chị Úc của tôi, chị đường hoàng học ngành Giáo dục đặc biệt mà lại lon ton chạy đến công ty luật. Cho hỏi chị có thấy hành vi này hợp lí hay không?" Khi ấy Chí Kì đã nói, "Chẳng có làm sao cả, lúc nào cũng cần tuyển dụng nhân sự hết mày ơi. Tao dám cá người ta luôn tìm người đứng vào vị trí lễ tân tiếp khách chứ." Vì không được nhận vào Bệnh viện Tín Nghĩa, vậy cứ theo nguyên tắc nhất cự li mà chọn Hoành Thái.

Lập Huyên vẫn không khỏi lo lắng cho cô bạn. Chưa kể với tính cách của Chí Kì, khó có thể áp đảo được người như Lục Cẩm Nhất.

Lập Huyên nhẩm tính, cứ chờ đến lúc gặp được Chí Kì xem nàng có cho cô ả một trận nhừ đòn không. Ngờ đâu vừa đẩy cửa phòng tiệc vào, Lập Huyên đã thất thần trong giây lát. Nàng cứ tưởng chỉ tổ chức một buổi tiệc nhỏ với vài đứa bạn thân thiết, đâu dám nghĩ Chí Kì chơi lớn mời nhiều người thế này. Lương chưa nhận được nửa đồng đã quăng ra ngoài cửa sổ quá bán, vì Lục Cẩm Nhất, xem như Chí Kì đánh cược cả mạng sống mình. Chí Kì lần lượt giới thiệu các đồng nghiệp của mình cho Lập Huyên. Rành là một bữa tiệc nhỏ để làm quen với công ty mới mà cô ả ngang nhiên gọi cả Lập Huyên tới dự?

Chí Kì chớp chớp mắt: "Thì tại mày thân với Lục Cẩm Nhất hơn tao mà." Lập Huyên chưa kịp phản xạ, cánh cửa bên kia phòng đã mở ra, Lục Cẩm Nhất đây rồi. Lục Cẩm Nhất thường xuyên ra vào công ty, ai mà không nhận ra cậu chàng, nhưng những hoạt động như thế này thì cậu hiếm khi tham dự vì có luật sư Lục giám sát ở công ty. Hôm nay Lục Cẩm Nhất không dưng xuất hiện vì nể tình em lễ tân mới đến là bạn học của Lập Huyên.

Lục Cẩm Nhất ngồi xuống ngay cạnh Lập Huyên, vừa an vị đã vào thẳng vấn đề: "Tìm tôi có việc gì à?" Lập Huyên lơ mơ chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, động não giây lát đã hiểu ra ngay, bèn tươi tắn mỉm cười trong khi đã kịp thầm rủa Chí Kì được cả một bài sớ. Nàng còn khéo léo ứng biến: "Lần trước ông đến bệnh viện thăm bố tôi nhưng tôi lại không có mặt, chưa có nói cảm ơn ông mà."

"Dào ôi, có gì đâu. Không phải khách sáo thế. Dạo này tôi bận nên cũng không đi thăm bác nhiều, sức khoẻ bác thế nào rồi?"

"Ca mổ thành công lắm, trước mắt đang tập vật lí trị liệu," Lập Huyên mau mắn đổi chủ đề, "Rồi dạo này bận gì thế?"

Lục Cẩm Nhất cười nhẹ, bảo: "Nhà Thủ Chân có hỷ sự." Nom Lập Huyên nhíu mày ra bộ không hiểu, Lục Cẩm Nhất giải đáp cho nàng, "Cô Khương sắp gả vào nhà họ Nghê, chẳng là hỷ sự thì còn gì nữa? Kiều Lập Huyên, đừng bảo mấy nay bà không hít hà chuyện bốn phương chứ?" Bỗng nhiên Lục Cẩm Nhất sực nhớ ra, "Ơ nhưng mà, tôi tưởng bà chuyển vào biệt thự rồi? Thủ Chân không nói cho bà nghe thật à?"

Lập Huyên ngạc nhiên là thật, thậm chí còn ngỡ ngàng hết biết. Ngày nào Thủ Chân cũng gặp nàng nhưng đâu thấy cậu nhắc đến chuyện này. Lục Cẩm Nhất nhìn biểu cảm của Lập Huyên, lờ mờ hiểu ra vấn đề, cố tình ngồi lui ra một chút, vờ ra vẻ dò xét cô bạn: "Tôi còn tưởng bà là người quan tâm đến Thủ Chân nhất đấy." Lập Huyên đỏ bừng hai má. Dạo này vì chuyện của Phó Dư Sinh và cha thì bệnh nặng, Lập Huyên quả thực đã bỏ bê Thủ Chân, không sai.

Lập Huyên hỏi: "Em ấy không thể hiện thái độ gì ư?" Bình thường Thủ Chân đâu có như vậy, mặc dù nàng cũng biết nếu ông Nghê thật đã hạ quyết tâm, hẳn sẽ không để cho cậu phá bĩnh. Nhưng nếu chỉ đơn thuần làm mình làm mẩy hẳn vẫn khả thi chứ.

Tối nay Lập Huyên rời tiệc sớm, về đến nhà họ Nghê thấy Thủ Chân vẫn đang bơi. Lập Huyên đứng trong sân, chờ cậu bơi lại gần. Ban đầu Thủ Chân không nhìn thấy Lập Huyên, hơn mười phút sau cậu bỗng nhiên đổi hướng, bơi về phía nàng. Lập Huyên quỳ một chân bên bể bơi, Thủ Chân gạt bớt nước trên mặt: "Em đang bơi." Lại nói tối nghĩa. Hẳn ý của Thủ Chân muốn giải thích là không phải em cố tình lảng tránh chị đâu.

Thủ Chân nhẹ nhàng nhảy một bước lên bờ. Lập Huyên đưa khăn cho cậu, đoạn kéo tay cậu cùng ngồi xuống, lau tóc cho. Thủ Chân nhẹ giọng nhắc: "Trong tai có nước đấy." Ý muốn nàng giúp cậu lau bớt đi. Lập Huyên đắn đo, sau rốt vẫn hỏi: "Thủ Chân này, cô Khương chuẩn bị lấy bố em sao?" Thủ Chân ngồi quay lưng lại với Lập Huyên, thành thử nàng không nhìn thấy nét mặt cậu, nhưng bằng một cách nào đó nàng có thể cảm nhận một chốc chựng lại nơi Thủ Chân. Im lặng hồi lâu, cậu mới thủng thẳng trả lời: "Họ sẽ ở một nơi khác." Thì lâu nay vẫn ở một nơi khác, nếu không muốn nói thẳng là đã hơn chục năm nay. Nhưng nói gì thì nói, đây phải là quyết định quan trọng nhường nào.

Lập Huyên thắc mắc: "Sao em không nói gì với chị?" Thật ra nói cho Lập Huyên hay cũng không thể xoay chuyển tình thế, nhưng cậu im lặng thế này khiến nàng mơ hồ cảm thấy họ chẳng chung một thế giới, giữa cậu và nàng bỗng dựng nên bức tường cách ngăn.

Thủ Chân hỏi: "Không phải lúc đó chị đang chuẩn bị ra nước ngoài à?"

Lập Huyên chợt không biết nói sao cho phải: "Thủ Chân. Em có biết là..." Phải chăng do giọng điệu có hơi gay gắt, Lập Huyên còn chưa nói hết câu, Thủ Chân đã chóng vánh ngắt lời, đứng phắt dậy, hấp tấp cắt ngang: "Em biết. Chị đừng nói nữa. Em biết cả mà."

Luật sư Lục đã sớm cảnh báo việc chấp nhận Khương Ý Trân, đối với Thủ Chân mà nói, đồng nghĩa với điều gì. Cho dù cô ta có chung sống với ông Nghê cả đời đi chăng nữa, về lý, cô ta vẫn là chỉ là người ngoài. Nhưng nếu họ kết hôn, tình thế sẽ thay đổi hoàn toàn.

Thủ Chân phản ứng: "Em không phải thằng ngốc. Em biết mình đang làm gì." Lập Huyên cứng họng trước câu trả lời của Thủ Chân, ngỡ ngàng hồi lâu vẫn không cách nào thốt nên câu. Thủ Chân nói quá nhanh, quá đĩnh đạc, không giống cái cảm giác mà cậu vẫn thường đem lại khi trò chuyện với nàng. Ai rồi cũng phải trưởng thành, nhưng thay đổi vội vã quá, Lập Huyên khó mà không thấy hẫng hụt. Chính đứa nhỏ từng bám dính lấy, tối ngày yêu cầu nàng giúp cậu xử lí mọi chuyện vặt vãnh thường ngày đó bỗng nhiên có tư duy độc lập như thế này, khó trách Lập Huyên khi cõi lòng nàng dao động.

Dĩ nhiên, Thủ Chân có quyền hành xử như vậy.

Lập Huyên mím môi, từ tốn giải thích: "Thủ Chân, chị chỉ sợ em thiệt thòi thôi."

Rồi cả hai người cùng im lặng. Lập Huyên bất đắc dĩ, dẫu sao vẫn nên thông cảm cho Thủ Chân, đành kể hết một lượt những chuyện thú vị xảy ra trong bữa tiệc tối nay cho cậu. Có vẻ Thủ Chân đang giận nên ơ hờ mặc kệ nàng độc thoại. Lập Huyên nói: "Thủ Chân, nếu em vẫn bơ chị như thế thì chị đi luôn đấy." Lạ lùng thật, chẳng phải người vừa bị khiển trách là Lập Huyên sao? Cớ gì lại đến lượt nàng phải dỗ dành cậu? Thủ Chân nói: "Không được vậy."

Tiếng người xôn xao trước sân, tài xế Kim nửa đêm nửa hôm vẫn lụi cụi chở đồ đạc về. Ông đang dỡ đồ xuống xe, hai đứa nhỏ nghe thấy tiếng động thì chạy ra ngó thử.

Hai tuần nữa là sinh nhật ông Nghê. Tài xế Kim vừa đi mua pháo hoa về, tròn trĩnh mười thùng. Thủ Chân cứ nằng nặc đòi bắn thử vài mẫu xem hiệu quả ra sao, tài xế Kim cười hiền, nói: "Có ngay đây. Dư dả thế này, ta bắn thử một chút xem sao cũng hay mà. Bác nghe nói là mẫu mới, màu cũng mới luôn." Thủ Chân dành một niềm đam mê đặc biệt với hình dáng của những chùm pháo hoa, cậu rất rành lí thuyết. Thủ Chân giải thích cho Lập Huyên, các bột kim loại phát nổ kết hợp với tác dụng kép của trọng lực sẽ tạo thành các đường bay khác nhau trên không trung, từ đó mới có vô số mẫu pháo hoa bắt mắt và lấp lánh như vậy. Với Lập Huyên, mọi điều Thủ Chân nói đều quá đỗi hoang đường. Nàng không nghe hiểu, nhưng vẫn mặc cho cậu thao thao bất tuyệt, không can dự gì.

Thủ Chân khoe: "Em có cái này cho chị." Phải công nhận khối óc này chuyển mạch suy nghĩ nhanh thật. Hôm nay đâu phải sinh nhật Lập Huyên, Thủ Chân còn có thời gian chuẩn bị quà? Thủ Chân lại tiếp, "Lúc tối đưa chú về xong em đi mua điện thoại, mua cả cho chị luôn." Dứt lời, bèn chạy ngay lên lầu để lấy. Lập Huyên bắt đầu thấy bức bối, vô duyên vô cớ tặng nàng quà? Thủ Chân trở xuống, lại chêm thêm một câu, "Em cũng có một cái nhưng khác màu."

Đừng nói đang chơi trò tặng quà cho nhau chứ. Trước kia Thủ Chân cũng hay tặng vài món đồ be bé cho Lập Huyên. Nhưng lần này đường đột quá, Lập Huyên bị khó xử: "Chị chưa kịp chuẩn bị quà cho em."

"Vậy em nói ước muốn của mình trước," Thủ Chân gợi ý.

"Nói thử chị nghe."

Thủ Chân xáp lại gần thêm chút, hết sức nghiêm túc dặn Lập Huyên: "Sau này đừng cho em vào danh sách chặn, đừng ngó lơ cuộc gọi của em."

Lập Huyên đã khi nào để lỡ điện thoại của Thủ Chân? Nàng băn khoăn nhíu mày, vẫn cất giọng bông lơn: "Vậy đâu có được. Đến lúc em đi học, em có người yêu rồi, bạn đó sẽ ghen đấy."

Ghen? Đây là một từ rất mới. Lập Huyên cũng tự ý thức được Thủ Chân không hiểu: "Ghen có nghĩa là trong lòng cứ nhoi nhói, cảm thấy rất ấm ức nhưng lại không làm gì người đó được. Không muốn người ta đối tốt với ai khác ngoài mình, sẽ cáu bẳn khi người ta cũng ân cần với ai khác."

Thủ Chân như trầm tư, lần mò vào tận sâu trái tim mình. Cậu phát hiện, thì ra mình đang ghen.

Đêm phủ khắp màn trời, Lập Huyên ngước đầu ngắm nhìn từng chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu. Thủ Chân chỉ lặng yên đứng phía sau, ngắm xem nàng.

Thủ Chân không biết Lập Huyên cũng vừa gửi trao một lời ước vào khoảng trời đêm đen tuyền. Nàng thầm nguyện chẳng biết đã bao lần rằng, Mong sao những người con thương yêu sẽ luôn bình an và khoẻ mạnh để mãi ở bên con. Cầu xin Người, xin hãy đáp lời thỉnh cầu của con.

Nàng muốn đi khỏi nơi này, còn cậu muốn mãi ở nơi đây. Người nàng ước mong ở cùng đang ở nửa bên kia thế giới.

Có lẽ Thủ Chân cũng đã thầm ước trong lòng, xin cho người cậu thương yêu sẽ ở bên cậu suốt đời.

Song, nào ai hay biết ánh trăng nên chấp thuận lời khẩn xin của đứa trẻ nào.

Đêm tàn, pháo hoa cũng tan. Thinh không thoảng nhẹ mùi thuốc nổ. Lập Huyên nghe tiếng Thủ Chân vẳng sau lưng mình: "Em biết đôi khi mình hơi ngốc nghếch. Thật ra khi nãy em không giận ai cả, cũng không muốn nổi nóng với chị. Chỉ là em không biết nên trả lời thế nào. Bản thân em vẫn gặp khó khăn trước những tình huống như vậy." Chỉ trong một tối, Thủ Chân đã đưa Lập Huyên đi qua hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Giọng điệu nghiêm túc quá mức thế này không hợp với em. Lạ thay, Lập Huyên không dám ngoảnh lại. Nàng thầm khẳng định trong tim, Không phải vậy đâu, em rất thông minh mà.

"Trước đây em thích dính lấy chị. Sau này... em sẽ không thế nữa. Em biết, có đôi khi em không thể phân biệt phải trái đúng sai, không thể lí giải thế giới này theo cách người thường vẫn hiểu. Nhưng chỉ cần Huyên Huyên giải thích cho em, em sẽ hiểu được. Chỉ cần chị nhắc em, bằng một chút nhẫn nại thôi, hoặc lặp lại thêm vài lần nữa, em chắc chắn sẽ hiểu mà."

Lập Huyên thầm nhủ, có lẽ Thủ Chân thật sự sắp tự lập được rồi. Thế này cũng tốt, hẳn bà Nghê cũng chỉ hi vọng con trai mình khoẻ mạnh lớn khôn. Nàng vẫn nhớ lời bà Nghê từng nói, khi Thủ Chân đã hăm ba tuổi, cậu nhất định đã biết chăm sóc bản thân đàng hoàng. Vậy mà xem kìa, mới vài năm trôi qua, đứa nhỏ ấy đã vươn mình lột xác thế này, nếu bà Nghê biết được, nhất định sẽ vui mừng quá lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top