Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán cà phê trên đường Tân Giang nằm ngay bên sông có tầm nhìn đẹp nhưng thường vắng khách lai vãng. Cũng phải thôi, cách đó không xa là thư viện tỉnh – một toà nhà kính năm tầng, nơi vừa có thể phóng tầm mắt ra xa ngắm xem cảnh sông êm đềm, vừa chìm mình trong hương thơm của trang sách và bầu không khí yên tĩnh, dễ chịu. Bởi mới nên nỗi quán cà phê kia vắng như chùa bà đanh là điều dễ hiểu.

Nhưng ngay lúc này, khi đồng hồ chưa điểm tám giờ sáng, có một cậu thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi, đang ngồi trong góc quán cà phê.

Sau cánh cửa nhà bếp, một đôi nam nữ đang xì xào về chàng trai trẻ nọ.

Cô nàng phục vụ bàn lấy điện thoại ra xem, trầm trồ vì chàng trai có mặt thật đúng giờ. Chuẩn bảy giờ năm mươi lăm phút. Lần nào cậu chàng cũng đến chính xác vào thời điểm này, vị trí ngồi cũng bất di bất dịch, khuất góc phía sau cây cọ giả, dường như không muốn để ai làm phiền tới mình. Tay đầu bếp luôn tay luôn chân lo trình bày món ăn, lấy các loại bánh nóng hổi mới nướng từ trong lò ra rồi đặt từng khay bánh lên ô cửa sổ bếp. Bàn tay của cô nàng phục vụ bàn lướt qua không trung, ra hiệu cho tay đầu bếp nhìn theo: "Cái cậu học sinh kia lại đến rồi kìa!"

Với kinh nghiệm dày dặn ngang tầm thám tử, cô nàng phục vụ bàn đã nắm rõ lịch trình của cậu trai trẻ nọ, ghé quán lúc bảy giờ năm lăm phút, rời khỏi lúc chín rưỡi, vậy là cậu ta nán lại quán tầm một tiếng rưỡi. Trong khoảng thời gian này, cậu ta sẽ gọi một phần bánh muffin, một cốc Espresso chuẩn Ý, gần giờ về sẽ có một người như tài xế của các siêu anh hùng đến đón cậu ta.

Mọi thứ đều vô cùng bình thường, nhưng... tại sao cậu chàng lại chọn quán cà phê này? Không phải thiếu niên tầm tuổi đó nên có mặt ở trường vào khung giờ này sao?

Mặc dù muffin là loại bánh nướng dễ làm nhất nhưng ngay cả tay đầu bếp cũng phải hoài nghi, liệu có phải do tay nghề của gã đã nâng tầm món bánh này lên mức cực kì cuốn hút hay không? Gã bê đống khuôn bánh ra phía sau bếp để rửa, Lập Huyên bước ra, thiếu điều ngã dúi dụi vào người gã. Cô nàng phục vụ bàn kéo Lập Huyên ra một góc thầm thì: "Cái bạn nam đó lại tới rồi."

Nó nói không sai, "lại tới rồi". Tiết trời tháng Mười hai không còn ấm áp, hôm qua Lập Huyên đã nhắc nhở cậu, mới sớm ra mà mặc độc tấm áo đơn như vậy phong phanh quá, hôm nay cậu đã rút kinh nghiệm, khoác thêm áo len bên ngoài. Áo khoác không cài cúc, tay được xắn cao như thể người mặc lấy làm rất nóng nực. Lập Huyên cởi tạp dề, đến ghi đơn cho cậu chàng. Nàng bước thẳng đến, hỏi cậu ăn gì, chờ một hồi lâu thật lâu vẫn không nhận được câu trả lời.

Lập Huyên trừng mắt lườm, ép cậu mở miệng: "Em ăn gì?" Nàng đã cầm sẵn giấy bút để ghi chép yêu cầu của thực khách.

Nhưng... chẳng phải Lập Huyên đã thuộc lòng sở thích ăn uống của cậu sao? Không thể áp đảo khí thế lấn lướt của Lập Huyên, chàng trai trẻ khoan nhượng: "Muffin." Lập Huyên ngoái lại nhìn cô nàng phục vụ bàn nhún vai, nó lại đoán đúng rồi. Lập Huyên nói: "Có vị sữa, sô-cô-la, lý chua đen, dừa, cà phê, em ăn loại nào?"

Xem chừng Lập Huyên đang làm khó cậu, hôm qua nàng đã dặn cậu chàng đừng đến quán vào buổi sáng nữa, vậy mà hôm nay vẫn "chứng nào tật nấy". Cậu không biết bánh muffin lại có nhiều vị đến thế, trước đây luôn có Lập Huyên chọn sẵn thay cậu. Chàng trai trẻ tức thì chớp mắt đôi nhịp, có vẻ hơi lúng túng, những vị bánh này có gì khác nhau vậy? Xem ra hôm nay Lập Huyên sẽ đứng đợi cho đến khi cậu trả lời mới thôi, vậy thì ta chọn cái gì đơn giản nhất vậy, cậu nói: "Cà phê."

Câu trả lời này khiến Lập Huyên nhíu mày, hiển nhiên nó không vừa ý nàng. Bánh ngọt đã chọn vị cà phê mà lại còn uống thêm một cốc cà phê chuẩn Ý nữa, làm như cả thế giới chỉ có mỗi cà phê không bằng. Lập Huyên từ chối: "Không được chọn cà phê." Chàng trai trẻ bật cười, vậy mới giống nàng chứ. Lập Huyên đặt đơn giúp chàng trai nọ, bánh kem mật ong và trà hoa quả Hawaii, cùng lời đe doạ "cấm được ý kiến gì".

Một buổi sáng bận rộn đã rục rịch bắt đầu, chàng trai trẻ vẫn tiếp tục ngồi trong góc lướt xem iPad của mình, trong khi đó Lập Huyên đứng ở quầy lễ tân tính tiền cho khách, tranh thủ lúc rảnh gọi điện cho Chí Kì. Lập Huyên hỏi khi nào Chí Kì quay lại, cô nàng trả lời: "Xe lửa chuyến chiều, mày chạy việc ở quán cà phê ổn không?"

"Yên tâm đi," Lập Huyên ngước lên nhìn phía xa, ở vị trí của cái người ngồi trong góc khuất, "trừ việc có một vị khách không mời mà tới ra, mọi việc đều vô cùng ổn thoả."

Buổi sáng là ca làm đông khách nhất, phần lớn là dân văn phòng ghé mua bữa sáng mang đi trong tầm giờ hành chính. Trong số đó có một người quen của Lập Huyên, Phó Dư Sinh, đàn anh khoá trên học khoa Luật cùng trường nàng. Anh trọ ở khu phố nhỏ phía sau thư viện tỉnh, sớm ra sẽ ghé qua quán cà phê này trước khi đến trường, có đôi khi anh mua bữa sáng mang đi cùng một cốc Mocha cỡ vừa.

Nhưng có vẻ hôm nay Phó Dư Sinh đến muộn hơn mọi khi. Vốn dĩ sinh viên năm tư không còn nhiều môn cần lên trường, nhưng thứ Tư nào anh cũng đến trường rất sớm, lúc chờ mua cà phê cũng tán gẫu với Lập Huyên đôi ba câu, nàng biết sinh viên năm tư có giờ học Phương pháp Nghiên cứu Khoa học vào ca sáng. Không như Phó Dư Sinh, sáng thứ Tư nào lớp Lập Huyên cũng trống tiết, thành thử khi Chí Kì có việc gấp cần về quê, nàng sẵn sàng lao ngay ra quán cà phê để trực ca thay bạn. Thực ra Lập Huyên năng nổ vậy không phải vì tiền, nhưng là vì Phó Dư Sinh. Chỉ e là người ta không hề hay biết điều đó.

Mãi mới có chút thời gian rảnh tay, Lập Huyên đi ra phía trước quán cà phê, ngó qua ngó lại. Đã gần chín giờ rồi mà chưa thấy bóng dáng Phó Dư Sinh đâu. Qua lớp cửa kính, Lập Huyên có thể nhìn thấy cậu thiếu niên ngồi trong góc đã ngủ quên, ánh nắng dịu dàng trườn qua phân nửa mặt bàn, cậu chàng nằm gục ra bàn, nửa cánh tay soi dưới ánh mặt trời, nom chừng ngon giấc lắm, đến hàng mi huyền cũng nằm im ru. Lập Huyên gõ vào lớp cửa kính dày, cậu chàng vẫn say giấc nồng. Chắc là dậy sớm quá đây mà, từ biệt thự nhà họ Nghê ra đến đây, nói giảm nói kém cũng phải đi xe hết nửa tiếng đồng hồ. Bánh ngọt mới ăn được một phần ba, cốc trà hoa quả thì vẫn đầy nguyên như lúc mới bưng ra, cậu chàng chưa uống ngụm nào. Lập Huyên bĩu môi, đồ kén ăn!

Lập Huyên đang đắn đo xem có nên vào đánh thức cậu chàng dậy để ăn bữa sáng không thì có người đạp xe tới. Xe đạp in bóng trên cửa kính, Lập Huyên xoay người, đối diện với ánh nắng đầu đông, trông thấy anh chàng khoá trên – Phó Dư Sinh – vô cùng điển trai. May mà Lập Huyên phản xạ kịp, bằng không để anh Dư Sinh trông thấy nàng đánh giá người khác qua cửa kính như vậy thì thật quá bẽ mặt.

Lập Huyên giấu tay sau lưng, dáng vẻ non nớt, ngờ nghệch: "Em e là hôm nay anh sẽ đi học muộn đó." Không biết có phải do đàn ông con trai đều không sợ lạnh hay không mà Phó Dư Sinh cũng chỉ khoác một áo sơ mi bên ngoài áo len màu xanh thẫm. Phó Dư Sinh đặt xe đạp gọn vào một góc, chỉnh lại khăn quàng cổ bị gió thổi xô lệch: "Hôm nay cả ba giảng đường đều được trưng dụng cho buổi hướng nghiệp sinh viên nên giờ học lùi xuống đôi chút." Lập Huyên gật đầu ra chiều đã hiểu, nàng đẩy cửa quán cà phê, vừa cười dịu dàng vừa hỏi: "Vẫn như cũ chứ ạ?" Lời vừa dứt thì một ý nghĩ chợt loé lên trong lòng nàng, vừa rồi cái người kia vẫn như cũ thì nàng lấy làm ngứa mắt, nhưng nàng lại dung túng cho anh Dư Sinh gọi "công thức" cũ, rõ ràng Lập Huyên đối xử với Phó Dư Sinh khác hẳn, suy nghĩ đó khiến trái tim nàng đập nhanh hơn.

Mặc dù không ai biết Lập Huyên thực sự đang nghĩ gì, hai má nàng vẫn đỏ bừng lên vì ngượng. Phó Dư Sinh hỏi: "Chí Kì vẫn chưa về sao em?" Phó Dư Sinh biết công việc làm thêm ở quán cà phê này là của Chí Kì, Lập Huyên chỉ tạt qua để phụ bạn, Lập Huyên trả lời: "Chiều nay bạn ấy về bằng xe lửa ạ." Phó Dư Sinh chuyển chủ đề: "Mấy nay nhiệt độ giảm nhanh lắm, nghe đâu tuần sau là có tuyết đấy."

"Thật hả anh?" Lập Huyên hỏi, "Vậy Giáng Sinh năm nay có tuyết để xem rồi anh nhỉ?"

Không khí cuộc hội thoại rất rôm rả, không ngoài dự đoán, Phó Dư Sinh vẫn gọi bánh mì và Mocha. Anh hỏi Lập Huyên khi nàng đang đóng gói đồ ăn: "Em sắp hết giờ làm chưa? Để anh đưa em về, tiện đường anh vào trường luôn." Trường hai người cách đây một đoạn chẳng gần chẳng xa, đi dọc đường Tân Giang cho đến khi gặp ngã tư, rẽ phải là tới. Lập Huyên thẫn thờ đôi chốc, sau khi hiểu rõ lời đề nghị của Phó Dư Sinh, nàng bèn đồng ý ngay: "Nốt đơn của anh là xong này!" Vừa đúng lúc giờ cao điểm của ca sáng đã qua, Lập Huyên cầm túi đeo ra đến cửa, đẩy cửa rồi mới sực nhớ ra một chuyện, vẫn còn một người đang ngủ quên trong góc quán. Lập Huyên nói với Phó Dư Sinh, khi đó đã đứng ngoài quán: "Anh ơi, anh đợi em chút nhé." Lập Huyên chạy vào quầy lễ tân xé một tờ giấy nhớ màu vàng, viết một dòng chữ rồi đếm lại vài đồng tiền lẻ, đoạn đặt cả hai dưới cốc trà hoa quả.

Khi nào cậu trai trẻ kia ngủ dậy sẽ có thể thấy ngay lời nhắn của nàng:

Thủ Chân, chị có việc rất quan trọng nên phải về trước. Chị đã cho mật ong vào cà phê như em thích, chờ tài xế Kim tới đón em nhé.

***

Đã là năm thứ tư từ khi bà Nghê mất tích.

Trong bốn năm này, Khương Ý Trân đã trở thành bà chủ của nhà họ Nghê. Ông Nghê và cô ta không thường ghé qua căn biệt thự, căn nhà mua ở ngọn đồi phía trước để dành cho hai người họ chung sống với đứa con trai riêng. Cả gia đình – tuy rằng theo quy định pháp luật thì vẫn chưa phải – sống vui vẻ, hoà thuận bên nhau. Sự nghiệp của ông Nghê ngày một phất lên như diều gặp gió, tin tức cũng đã lên báo, đi kèm còn là ảnh ông ta sánh vai bên cô Khương Ý Trân, không rời nửa bước. Khương Ý Trân trông xinh đẹp lạ thường trong vẻ nhung lụa ngọc ngà đó, bài viết dài hàng trang của tay phóng viên cũng đã đi xa khỏi nhan đề, gã ca ngợi từ ngày ông Nghê đến bên Khương Ý Trân, cuộc sống của ông còn thành công hơn trước vạn lần. Trái ngược với khung cảnh hạnh phúc rộn ràng ấy, căn biệt thự của nhà họ Nghê dường như đìu hiu hơn.

Năm nay Thủ Chân mười bảy tuổi, và Lập Huyên cũng đã là sinh viên năm tư.

Ngày nào Lập Huyên cũng bận đến đầu tắt mặt tối, phải chuẩn bị luận văn, phải tìm việc làm, còn phải tính đến đại sự như kiếm một nửa kia cho mình – tuy rằng người cần biết vẫn chưa tỏ tường tình cảm của nàng, cùng lắm thứ tình cảm này chỉ gọi là thầm thương trộm nhớ.

Nhẩm đi tính lại, Lập Huyên cũng đã biết Phó Dư Sinh được bốn năm rồi. Năm đầu chân ướt chân ráo vào đại học, Chí Kì đã náo nức đòi gia nhập Câu lạc bộ Kịch Hoa Hướng Dương. Hôm đó Lập Huyên cùng cô nàng đi báo danh, coi như tiếp thêm dũng khí cho Chí Kì. Phó Dư Sinh cũng đi đăng kí cùng bạn. Khung cảnh hội ngộ ngày hôm ấy đã vời xa đến nỗi lu mờ đi phần nào trong tâm trí Lập Huyên, chỉ duy bóng hình Phó Dư Sinh đứng đằng xa vẫn còn rõ mồn một. Lập Huyên vẫn nhớ chàng trai cao gầy, ăn mặc gọn ghẽ và nụ cười điển trai, sáng ngời như ánh dương rạng rỡ ấy.

Muốn tìm hiểu một sinh viên có học lực xuất sắc, được lòng thầy cô và các bạn như Phó Dư Sinh không hề khó chút nào, anh là người nổi tiếng thường xuyên được tuyên dương trên bảng thông báo toàn trường. Phó Dư Sinh học song bằng Luật và tiếng Tây Ban Nha tại trường, tháng trước nhà trường công bố danh sách sinh viên được đề cử học lên cao học, Phó Dư Sinh được đặc cấp làm nghiên cứu sinh khoa Luật. Nếu thứ như vận may thật sự tồn tại, Lập Huyên cảm thấy Phó Dư Sinh chính là người được thần vận may ưu ái, dĩ nhiên bản thân anh ấy cũng vô cùng chăm chỉ. Trước năm tư, khi Phó Dư Sinh còn trọ trong kí túc xá trường, Lập Huyên sẽ gặp được Phó Dư Sinh đang tập đọc tiếng Tây Ban Nha thành tiếng ở mé cánh rừng nhỏ dẫn đến sân trường, đó là trong trường hợp nàng có thể dậy sớm. Lập Huyên cũng từng dành vài ngày để học thuộc từ vựng tiếng Anh song không đủ kiên trì để tiếp tục, nhưng vì lòng thúc giục muốn được gặp Phó Dư Sinh, nàng cũng từng cố gắng dậy sớm suốt một bận khá bền bỉ. Những sớm tinh mơ khi mặt trời còn im lìm ngủ say, vạn vật nằm yên dưới một lớp lụa mỏng, nếu Phó Dư Sinh có nhìn thấy Lập Huyên, anh cũng sẽ mỉm cười và gật đầu chào hỏi.

Mối quan hệ giữa hai người họ cũng chỉ dừng tại đó.

Lần thân mật nhất là khi hai người song ca bài Lúm đồng tiền nhỏ ở quán karaoke. Đi hát karaoke là hoạt động của Câu lạc bộ Kịch, người thì đông mà không rõ ai chọn hát bài này, Chí Kì nhanh nhảu lao lên giật mic, nói: "Bài này Lập Huyên biết hát đấy!" Thừa biết nhiều người sẽ lời qua tiếng lại nhưng Phó Dư Sinh vẫn chủ động đề nghị hát cùng nàng.

Ma xui quỷ khiến thật sự là một nguồn năng lượng kì lạ và "tâm linh" nhất trần đời. Lập Huyên và Phó Dư Sinh dường như chưa từng nói chuyện quá đôi câu. Hai người họ chỉ từng gọi điện một lần, cũng chính vào cái ngày đi hát karaoke đó. Phó Dư Sinh ra đi ngoài mua đồ ăn vặt. Anh vừa rời khỏi phòng hát thì Lập Huyên đã bấm số gọi anh, nhờ anh mang thêm một chai soda nhỏ nữa cho nàng. Rõ ràng người chẳng ở bên nhưng nghe tiếng từ đầu kia điện thoại mà những tưởng anh đang kề sát bên tai thủ thỉ cho một mình Lập Huyên nghe. Phần sau câu chuyện là khi Lập Huyên nằng nặc đòi trả tiền nước nhưng Phó Dư Sinh nhất quyết không chịu, hai người cứ dùng dằng vì việc này mãi, trong khi chai nước cũng chỉ tốn có vài đồng bạc.

Giờ thì cả hai lại có thêm "lần đầu" khác, Lập Huyên đang ngồi trên yên sau xe đạp của Phó Dư Sinh. Phải nói đôi ba câu thì mới không khiến cả hai cùng khó xử chứ, Lập Huyên ngẫm nghĩ, bèn hỏi: "Sao anh lại chuyển ra ngoài trọ vậy?" Lập Huyên ngồi phía sau bị ngược chiều gió, giọng lại thỏ thẻ, phải nói đến lần thứ hai anh mới nghe rõ. Phó Dư Sinh nghiêng đầu qua đáp lời: "Anh có nhận vài mối phiên dịch mà kí túc ngắt điện sớm quá, ở lại không tiện lắm." Nghe chừng anh phải thức đêm thức hôm cho công việc.

Rõ ràng đã được nhà trường ưu ái vậy rồi mà vẫn chăm chỉ quá chừng, Lập Huyên thầm ngưỡng mộ anh trong lòng. Bỗng nhiên xe đạp bẻ lái, Lập Huyên ngồi không vững, hai tay với ra túm lấy vạt áo Phó Dư Sinh theo bản năng. Lập Huyên hơi nhướn đầu về phía trước, hỏi: "Sao vậy anh?"

Phó Dư Sinh ngoái qua, đáp: "Không có gì, anh tránh cái chai nước trên đường thôi." Vừa rồi anh mải chuyện trò với Lập Huyên, không kịp nhìn rõ có chướng ngại vật trên đường. Lập Huyên rụt cổ lại, ngồi thẳng lưng như trước, động tác của nàng lại khiến chiếc xe đạp lảo đảo mấy hồi. Khi bánh xe đã lướt đi êm ru trên mặt đường, Lập Huyên mới nhận ra cánh tay của mình rất ấm, có thể cảm nhận được nhịp thở đều đều của anh. Hai tay nàng đã vô thức vòng qua lưng Phó Dư Sinh từ khi nào. Lập Huyên giật thót mình, cuống quýt buông tay ra, mừng thầm vì được ngồi phía sau nên anh không thể nhìn thấy vẻ hoảng loạn của nàng.

Phó Dư Sinh chở Lập Huyên vào khu nhà phía Tây của trường, Lập Huyên đứng chờ anh gửi xe đạp. Hai người vào trường đúng giờ chuyển tiết, từng lớp sinh viên ào ạt băng xuyên qua nhau trên con đường rợp bóng cây xanh mát. Đằng Tây trường là khu vực đã có lâu đời, vốn dĩ đường đi lối lại đã chật hẹp, hai bên còn đỗ kín hai hàng xe ô tô khiến không gian càng vướng víu hơn. Chốc chốc lại có những cỗ xe lao vút qua như cơn gió, Lập Huyên nhát gan, phải đứng lại đôi giây rồi mới dám đi tiếp.

Phó Dư Sinh rất tinh ý, anh nói: "Em lùi vào trong mà đi này," đoạn để chừa một khoảng trống an toàn phía trong cho Lập Huyên. Lập Huyên cảm ơn anh, môi ê ấp ý cười.

Phía cuối con đường xanh rờn bóng mát, Thủ Chân bắt gặp cảnh tượng tình tứ của đôi trẻ, đến nụ cười của Lập Huyên cũng khiến cậu cảm thấy chướng mắt lạ thường.

***

Thủ Chân thức giấc, thần người trước tờ giấy nhắn của Lập Huyên một lúc lâu. Tài xế Kim vẫn như thường lệ, đúng giờ có mặt đón cậu chủ. Lập Huyên nói có việc rất quan trọng. Rốt cuộc việc quan trọng đến mức nào mà phải bỏ lại Thủ Chân để tất tả đi trước, đánh thức cậu dậy khó lắm sao? Thủ Chân cảm thấy uất ức nhưng không thể bày tỏ ra mặt.

Thủ Chân có bản năng phản kháng những nơi công cộng, chưa từng có ngoại lệ. Cậu cảm thấy ngay cả bầu không khí ở những nơi này cũng đặc quánh đến nỗi khiến người ta khó thở. Nhưng hôm nay Thủ Chân quyết định sẽ đến trường để xem thử xem Lập Huyên ra sao. Ô tô tiến vào cổng trường phía Tây, Thủ Chân chưa kịp gọi điện để khiến Lập Huyên bất ngờ đã trông thấy nàng đang ngồi trên yên xe sau của một người khác. Đứng cách một khoảng khá xa, Lập Huyên trong ánh nhìn của cậu như toả ra vầng hào quang, đôi mắt hàng mày chan chứa niềm vui. Nàng hào hứng chuyện trò với người đó, riêng Thủ Chân cảm thấy người đó tuy thân thiết nhưng lại rất ít nói với nàng.

Tài xế Kim đỗ xe, vừa tắt máy đã nghe Thủ Chân giục giã: "Về thôi bác Kim." Tài xế Kim ngoái đầu nhìn với vẻ khó hiểu, không phải vừa tới nơi sao? Không dễ gì cậu chủ mới chịu đi ra ngoài, chí ít cũng phải gặp được đương sự rồi mới về chứ. Qua cửa kính ô tô, lần theo ánh nhìn của Thủ Chân, tài xế Kim cũng đã tìm thấy Lập Huyên. Dưới tán cây hoè rợp lá, Lập Huyên đang sóng vai cùng một chàng trai cao ráo, cả hai cùng tiến về phía giảng đường. Không rõ chàng trai nói điều gì mà khiến cô gái cười cong cả hai mắt, tiếng cười lanh lảnh tựa tiếng chuông bạc từ xa vẳng vào trong xe ô tô, tài xế Kim chợt chột dạ mà không rõ lí cớ.

Suốt đường về, Thủ Chân xị mặt ra cau có, song hành vi thì không mấy khác lạ. Giờ Thủ Chân đã lớn, cậu cũng đã phần nào biết kiềm chế bản thân hơn trước. Về đến biệt thự, Thủ Chân tiếp tục làm việc riêng như mọi ngày. Hôm nay hội bạn bên Câu lạc bộ Lướt ván nước sẽ đến chơi, thím Tiết đang làm vài món ngọt cho đám nhỏ. Thím Tiết cũng nhận ra Thủ Chân khang khác mọi ngày, mặc dù bình thường Thủ Chân cũng kín miệng với bà nhưng hôm nay thằng bé có vẻ không giống mọi khi. Sau khi tránh xa khỏi tầm ngắm của Thủ Chân, thím Tiết mới kéo tài xế Kim ra ngoài cửa nhà để hỏi chuyện. Tài xế Kim kể lại: "Cậu chủ đòi đến trường tìm Lập Huyên." Thím Tiết lấy làm bối rối: "Đó là chuyện tốt mà, phải chứ? Từ trước đến giờ, rủ thằng bé đi mà nó có chịu đâu, chê đông người còn gì." Tài xế Kim lại nói thêm: "Thì cũng thấy người cần tìm rồi, nhưng vừa thấy xong đã cau có bỏ về ngay." Đoạn, ông thuật lại toàn bộ tình hình khi đó cho thím Tiết hay.

Từ góc nhìn của người ngoài, Thủ Chân sống một cuộc đời hoàn toàn tẻ nhạt và vô vị. Người ta thấy cậu đáng thương vì chẳng có mấy bạn bè, đếm đi đếm lại cũng chỉ có mỗi Cẩm Nhất hoặc Lập Huyên. Không biết những người bị tự kỉ khác có giống Thủ Chân không nữa. Thím Tiết có thể hiểu được cảm xúc của Thủ Chân, bà cũng đã thử nói chuyện vài lần với cậu chủ trong vài năm qua, ngặt nỗi đứa nhỏ đó không chịu mở lòng với ai cả. Bốn năm rồi, Thủ Chân càng ngày càng dính Lập Huyên, hiếm khi chịu tiếp chuyện ai nhưng cứ là Lập Huyên thì Thủ Chân lại lắm lời đến phát ngán. Có lẽ cậu chủ đột nhiên chứng kiến người bạn đã thân với mình như vậy hoá ra cũng thân thiết với người khác, thành thử không thể thích ứng ngay, có lẽ là vậy.

Bầu không khí ảm đạm lì lợm kéo dài cho đến buổi chiều, khi Lục Cẩm Nhất đưa bạn ở Câu lạc bộ Lướt ván nước đến chơi. Hai năm nay, Thủ Chân bắt đầu đam mê bộ môn lướt sóng và lướt ván nước, Lục Cẩm Nhất biết được liền tặng cậu một chiếc ván chuyên dụng. Về sau, Lục Cẩm Nhất lại đề cập tới cuộc thi lướt sóng ở Malaysia, anh chàng hỏi Thủ Chân có muốn đi không. Thủ Chân rất cương quyết, có thế nào cậu cũng không chịu rời khỏi nhà. Thủ Chân không mấy hứng thú, điểm này Lục Cẩm Nhất cũng có thể nhận ra.

Tối xuống, khi các bạn đã ra về cả, Lục Cẩm Nhất mới biết chuyện Lập Huyên bỏ lại Thủ Chân ở quán cà phê lúc sáng qua lời thím Tiết. Lục Cẩm Nhất cảm thấy câu chuyện có hơi ngốc nghếch. Lần này phản ứng của Thủ Chân trẻ con quá, một cô gái tính cách độc lập như Lập Huyên đương nhiên sẽ có lúc bận việc riêng.

Lục Cẩm Nhất cũng là người bạn mà Thủ Chân có thể tâm sự đủ thứ chuyện trên đời, nhưng hôm nay cậu có một cảm xúc gì đó khó tả, nó khiến cậu vô thức đè nén thứ cảm xúc có lẽ là tổn thương, nhưng ẩn sâu dưới lớp cảm xúc đau thương bị kìm hãm này lại là sự giận dữ chực sục sôi tuôn trào như nham thạch. Thường ngày có biệt tài đọc nhanh là vậy nhưng Thủ Chân hiện tại đã ngồi bất lực trong thư phòng suốt hai tiếng đồng hồ mà không đọc hết được một trang sách. Lục Cẩm Nhất không nhận ra sự khác lạ, tâm hồn treo ngược cành cây, thi thoảng lại đá vài câu tám dóc về mấy chuyện hay hay trên trường. Đột nhiên, Lục Cẩm Nhất nhớ ra một chuyện cực kì thú vị: "Em biết vụ Lập Huyên không đủ điểm qua môn Thể dục chưa?"

Trừ bốn năm tiểu học, Thủ Chân gần như không ở trong khuôn viên trường thêm một lần nào nữa, nhưng hễ cứ là chuyện liên quan tới Lập Huyên thì cậu lại để tâm hơn cả. Thủ Chân hững hờ: "Thì sao?" Lục Cẩm Nhất cười khoái chí: "Lập Huyên mà không cẩn thận, dễ có khi cậu ấy sẽ là người đầu tiên – kể từ thành lập trường tới giờ – không thể ra trường vì không-đủ điểm-qua-môn-Thể-dục." Lục Cẩm Nhất nói đến vài chữ cuối thì lăn ra cười phì, nói không quá chứ anh chàng đang cười trên nỗi đau của người khác.

Lúc này, Lập Huyên đang chạy hùng hục trên sân trường cũng bị gián đoạn vì vài cú hắt xì tới tấp, đến là tội nghiệp.

Trời đêm lẻ tẻ vài vì tinh tú lấp lánh bên trăng sáng, khoảng thời gian tuyệt đẹp để các cặp đôi dành thời gian bên nhau. Từng tốp người đi thành đôi, thành ba thư thả in bóng trên sân trường, duy chỉ cái tướng chạy bộ bằng hết sức bình sinh của Lập Huyên đã bán đứng, khiến nàng trở thành giống loài quái gở lạc lõng giữa chốn này. Cắn răng chạy cho hết một vòng bốn trăm mét, Lập Huyên cạn kiệt sức lực, thở không ra hơi, não nàng đang thiếu dưỡng khí trầm trọng. Chuyện không đủ điểm Thể dục không dưng rơi xuống đầu Lập Huyên, hay nói chính xác hơn, còn khiến Lập Huyên hơi bẽ bàng.

Sáng nay, Lập Huyên và Phó Dư Sinh vào trường từ cổng Tây, khi đi ngang qua bảng thông báo trường, thật sự chỉ là đi ngang qua thôi đó, nàng đã trông thấy cả đám người đứng tụm năm tụm ba xung quanh. Lập Huyên cũng tò mò chứ, không hiểu ai lại được khen thưởng? Lập Huyên rất chịu khó chen chúc vào giữa đám đông để xem thử, đầu tiên nàng trông thấy tên mình, một ảo giác rằng sắp có tin mừng bay xẹt qua tâm trí nàng cho đến khi ánh mắt lia xuống dưới, người con gái đó chết lặng, đứng chôn chân tại chỗ.

Lập Huyên cố gắng nhớ lại, phải rồi, là lần thi chạy tám trăm mét lần trước, Thủ Chân bất ngờ gọi tới, Lập Huyên đã kiếm cớ rồi lẻn đi luôn. Từ tiểu học đến đại học, chạy tám trăm mét luôn là kẻ thù không đội trời chung của nàng.

Đêm về kí túc, Lập Huyên còn tranh luận với Chí Kì trong phòng...

"Chắc trường không giữ bằng tốt nghiệp của tao chỉ vì thiếu điểm Thể dục đâu nhỉ? Nhà trường không muốn để tao kéo tỉ lệ kiếm được việc làm của sinh viên xuống đâu."

"Tỉ lệ kiếm được việc làm của sinh viên trường cũng chẳng bị ảnh hưởng chỉ vì một đứa không thể ra trường như mày đâu mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top