Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12:

Đang ngủ thì Thiên Kim nghe tiếng động gì đó, như tiếng động bâm bâm gì đó trên tấm thớt rồi sau đó là mùi cháo thơm nức mũi, rồi Thiên Kim cảm nhận được bụng của mình hoàn toàn rỗng và cổ họng hơi rát, chắc là nó cần chút nước đây mà. Không cầm cự nữa Thiên Kim cố gắng thức dậy. Khẽ mở mắt ra được 1 vài giây sau Thiên Kim ngạc nhiên rồi tỉnh hẳn vì khung cảnh trước mắt Thiên Kim hoàn toàn xa lạ, không phải là nhà của Thanh Trúc, càng không phải là nhà của mẹ cô. Bất ngờ hơn nữa là bộ đồ của Thiên Kim biến đâu mất tiu, trên người Thiên Kim lúc này là 1 bộ đồ hoàn toàn xa lạ, nó mang phong cách của những người phụ nữ ngày xưa, Thiên Kim cũng không biết nó là gì nhưng nhìn rất kỳ lạ. Tiếng nấu ăn dưới bếp kèm theo mùi thức ăn thơm ngậy hối thúc Thiên Kim đi về hướng phát ra mùi thơm đó. 


Đi được vài bước Thiên Kim thấy được cây chổi quét nhà, thế là nó được mang theo làm vũ khí hổ trợ Thiên Kim. Cẩn thận Thiên Kim bước từng bước nhẹ nhàng đế 1 bức tường ngăn cách, Thiên Kim vừa nhìn vào thì bất chợt Đình Đình quay ra. Thiên Kim hoảng hốt theo phản xạ đập cây chổi vào đầu Đình Đình. Đình Đình sớm đã nhận ra là có người đang đến cũng đoán ngầm là Thiên Kim định đùa với cô ta một tí ai ngờ cô ta lại phản ứng mạnh như thế. 

- Cô làm cái gì vậy hả ??? - Đình Đình hét lên.
Thiên Kim thấy Đình Đình phản ứng vậy liền hiểu lầm sắp có những viễn cảnh như "cô nam, quả nữ, xxxxx" thế nên sẵn cây chổi trong tay đánh tới tấp Đình Đình. Được 1 lát Thiên Kim dừng lại hỏi.:

- Sao tôi lại ở đây ?!? Đây là đâu ?!? Bộ đồ của tôi đâu ?!? -

- Đây là nhà tôi, đồ của cô tôi đã giặc đang ở ngoài xào phơi đồ. - Đình Đình trả lời. Tay xoa xoa những hồng ân chết người mà Thiên Kim vừa ban tặng.

- Sao tôi lại ở đây ?!? Rồi bộ đồ tôi đang mặc là sao ?!? Mà tại sao tôi lại ở nhà anh ?!? - Thiên Kim lại tiếp tục hỏi ân nhân Đình Đình, nhìn vào chắc không ai nghĩ Đình Đình vừa cứu Thiên Kim đâu ha !! Thiên Kim 1 tay chống nạnh, 1 tay cầm chổi, nếu mà từ xa có người nhìn vào chắc mọi người sẽ nghĩ là "chị" Thiên Kim đang dạy dỗ đứa "em" Đình Đình bé nhỏ đây mà.

Bỗng cơn đau đầu lại kéo đến Đình Đình sờ sờ vào vết thương ở đầu thấy vẫn còn sưng, gặp thêm khi nãy Thiên Kim đánh tới tấp chắc là lại bị trúng rồi. Thương còn chồng thương, kiểu này chắc khó mà mau khỏi rồi. Đình Đình đã bực mình mà Thiên Kim còn cứ hỏi hỏi, Đình Đình cố gắng giữ bình tỉnh nói:

- Cô có thể ngưng hỏi được không ?! Cô thử nghĩ lại xem chuyện gì đã xảy ra với cô ?!

Nói xong Đình Đình quay lại bếp nơi có nồi cháo, Đình Đình nêm gia vị rồi cho hành vào, mùi cháo bốc lên thơm nức mũi...

Thiên Kim sau khi nghe Đình Đình nói như vậy cũng liền bình tỉnh, vừa quay lại nhà trên Thiên Kim vừa cố gắng nhớ lại. Rồi dần mọi thứ được tua lại như một cuốn phim quay chậm từ lúc Thiên Kim uống coffee, bị 5 tên võ sư muốn bắt về nhà để có cái "họp mặt gia đình gì đấy !!" Rồi Thiên Kim, đánh nhau,... có cô gái giúp Thiên Kim, đánh nhau với mấy tên côn đồ...
Sau khi đã bình tỉnh nhớ lại Thiên Kim cảm thấy có chút áy náy kèm theo sự ái ngại, có lỗi với Đình Đình. Cùng lúc đó Đình Đình mang 2 tô cháo đi từ bếp lên 1 tô đặt trên bàn trước mặt Thiên Kim, tô còn lại thì đặt đối diện, rồi ngồi xuống ăn cháo. 

Thiên Kim nhìn Đình Đình xem phản ứng của Đình Đình là thế nào thì chỉ thấy Đình Đình bình thản ngồi ăn cháo không thèm nhìn hoặc hỏi Thiên Kim 1 câu, giữa đêm khuya trong 1 ngôi nhà còn sáng đèn có 2 người không ai nói với ai lời nào, 1 người ngồi ăn còn 1 người thì ngồi nhìn người ăn. Không khí bỗng dưng trùng xuống, yên ắng đến lạ. Ngoài kia tiếng của những con côn trùng vẫn không ngừng vang lên... Cảm thấy không thể chịu nỗi bầu không khí này, Thiên Kim lên tiếng:

- Xin lỗi anh !!

- Tôi có lỗi gì mà cô xin ?!? - Đình Đình trả lời.

- Là tôi hồ đồ. Mong anh bỏ qua !! - Thiên Kim lại tiếp tục xuống nước.

- Cô sợ cháo tôi bỏ thuốc độc vào hay sao mà không ăn ?!? - Đình Đình chẳng có ý giận Thiên Kim chỉ là không thích cái tính ngang ngược của Thiên Kim. Đình Đình hỏi Thiên Kim "sao không ăn cháo ?!" nghĩa là đã chấp nhận lời xin lỗi của Thiên Kim.

Còn Thiên Kim khi nghe Đình Đình nói vậy liền biết Đình Đình đã không suy xét nữa. Cũng liền vui vẻ múc 1 muỗng cháo lên nếm thử rồi khen:

- Cháo ngon lắm !! ... Sao nhà anh vắng quá vậy ?!? Ba mẹ anh đâu ?!? - Thiên Kim vô tình hỏi tới vấn đề " không nên hỏi". Mặc dù Đình Đình có chút khựng lại nhưng vẫn trả lời:

- Tôi ở 1 mình. - Đình Đình không muốn Thiên Kim hỏi thêm về chuyện riêng của mình nên hỏi ngược lại:

- Tại sao cô đánh nhau với tụi côn đồ đó vậy ?!?

- Là đám côn đồ đó muốn... - Thiên Kim nhớ lại cái viễn cảnh đó. Thật không hay chút nào !!

- Muốn ?! Muốn cái gì ?!? - Đình Đình thắc mắc.

- Muốn làm chuyện xấu xa với tôi đó. - Thiên Kim trả lời mà ngượng ngùng xấu hổ.

- Cô cũng có chổ tốt đẹp nữa hả ?!? - Đình Đình cố tình hỏi, muốn hạ thấp Thiên Kim 1 chút đó mà. Chứ sự thật thì Đình Đình cũng phải công nhận là Thiên Kim rất đẹp, chỉ có điều là hung dữ quá, ngang ngạnh nữa... Cũng có thể là do Đình Đình chưa tiếp xúc nhiều với Thiên Kim, hoặc là đã có nhiều chuyện xảy ra khiến bản tính xấu dần dần hình thành trong bộ não, ăn sâu vào trong máu và bộc lộ ra bên ngoài.

- Tất nhiên, tôi chổ nào cũng tốt đẹp !! - Thiên Kim lên mặt, vừa nói Thiên Kim vừa vuốt tóc, bất chợt Thiên nhăn mặt xóa tan vẻ mặt tự mãn vừa rồi.

- Cô làm sao vậy ?! - Đình Đình hỏi.

Thiên Kim không trả lời đưa cánh tay của chính mình lên ngửi rồi sao đó nhìn lại bộ đồ đang mặc, há hốc ngạc nhiên nhìn Đình Đình hỏi:

- Bộ đồ tôi đang mặc là của ai ?! tại sao tóc tôi bị rít mà người tôi lại không có mồ hôi, tôi cảm thấy thoải mái như bình thường, trước đó tôi đã chạy bộ rồi còn đánh nhau nữa, vận động nhiều nhưng sao....

- Là tôi đã thay đồ cho cô. - Đình Đình nói thãn nhiên không có chút e ngại nào.

- Cái gì ?!?? - Hôm nay là 1 ngày đầy những điều ngạc nhiên với Thiên Kim.  

- Anh đang đùa với tôi đó hả ?!? - Thiên Kim mong điều Đình Đình vừa nói chỉ là đùa thôi không có thật.

- Tôi đâu có đùa. - Đình Đình vẫn bình thản trả lời rồi còn nói thêm:

- Tôi còn đút nước cho cô uống nữa.

Thiên Kim nghĩ mà mặt nhăn nhó "trời ơi !! Lần này chắc mình tiêu rồi. Mình còn chưa yêu ai mà bị cái tên này thấy tất tần tật rồi, không được mình không thể bị ủy khuất như vậy được nên liền lên tiếng:

- Nè, anh kia mặc dù tôi biết là anh giúp tôi nhưng không có nghĩa là anh tự tiên thay quần áo cho tôi đâu nhé !! Anh là đồ dối trá. - Thiên Kim giận quá hóa thẹn đây mà.

- Tôi dối trá ở chổ nào ?!? - Đình Đình hỏi lại.

- Anh nói ở 1 mình vậy sao anh lại có đồ của mẹ anh cho tôi mặc ?!? Như vậy chẳng phải nói dối là gì. - Thiên Kim phân tích lý lẽ.

- Là đồ của mẹ tôi thật, cô không tin thì thôi. - Đình Đình không muốn tranh cãi với Thiên Kim.

- Vậy mẹ anh đâu ?!? - 1 lần nữa Thiên Kim lại nhắc đến nỗi đau mà vạn lần Đình Đình không muốn nhắc tới. Mặc dù vậy Đình Đình cũng không né tránh mà còn muốn hù Thiên Kim 1 chút:

- Ở trên đầu cô kìa !!

Thiên Kim nghe Đình Đình nói vậy thì cũng liền ngước lên nhìn, không thấy gì Thiên Kim quay ra sau và nhìn lên thì quả thật trên bàn thờ có hình của một người phụ nữ rất xinh đẹp có rất nhiều nét giống Đình Đình, đột nhiên Thiên Kim thấy tấm hình này quen quen mà nhất thời không nhớ ra được là đã thấy nó ở đâu, suy nghĩ 1 hồi không ra, đột nhiên Thiên Kim nhớ lại việc mình đang mặc quần áo của mẹ Đình Đình thì liền đứng lên nói 1 cách rất ái ngại:

- Nè, đồ tôi ở đâu, để tôi mặc lại. Chứ mặc đồ của mẹ cậu tôi sợ tổn thọ.

- Cô đi thẳng xuống bếp rồi thấy cánh cửa, mang dép, rồi đi ra vườn rẽ tay trái sẽ thấy. - Đình Đình chỉ dẫn.

Thiên Kim cũng đứng dậy làm theo, đi đến bếp ánh đèn bắt đầu ít dần, nhìn ra ngoài vườn là 1 màu đen u tối, Thiên Kim cảm thấy sờ sợ vì vừa nãy biết mẹ Đình Đình đã mất mà Thiên Kim còn đang mặc đồ của bà ấy. Ở ngoài tối quá, mà cái xào phơi đồ cũng xa nữa. Giờ làm sao đây ?!? Thiên Kim đứng suy nghĩ 1 hồi nửa muốn nhờ Đình Đình ra lấy giúp nửa lại ngại. Cuối cùng Thiên Kim quyết định tự đi lấy.

Xỏ dép vào chân Thiên Kim từng bước từng bước đi đến cây xào phơi đồ, tiếng côn đồ rỉ rít, tiếng gió đêm thổi, làm Thiên Kim thấy lạnh cả sống lưng. Thiên Kim đang đi đến gần xào phơi đồ thì thấy có nguyên 1 khuôn mặt trắng bách đang đưa 2 con mắt ra nhìn mình, quá sợ hãi và hoảng hốt Thiên Kim hét lên:

- MAAAAAAAA.....MAAAAAAAA CỨU TÔI VỚI CÓ AI KHÔNG ?!? MAAAAA....AAAAAA... - Vừa la Thiên Kim vừa cắm đầu chạy, đang chạy thì Thiên Kim đụng trúng cái gì đó té ra sau, Thiên Kim hoảng hốt nói:

- Đừng qua đây, đừng qua đây !! Ngày mai tôi sẽ đốt giấy tiền vàng bạc cho mà.

Đình Đình đụng đụng Thiên Kim, Thiên Kim mắt vẫn nhắm tịt, van xin:
- Tôi hứa ngày mai sẽ cúng vịt, cúng gà mà. Đi ra chổ khác đi.

Vì quá mắc cuươì trước tình huống này, Đình Đình liền cười to, Thiên Kim nghe giọng cười kia cảm thấy quen quen mới mở mắt ra thì thấy là Đình Đình, vì nghĩ Đình Đình đùa mình nên vừa chửi, vừa mắng:

- Cái đồ xấu xí nhà anh dám đùa tôi.

- Cô bị cái gì vậy ?!? Tôi đang ở trong nhà nghe tiếng hét của cô thì liền chạy xuống đây.

- Vậy con ma đó không phải là anh hả ?!? - Thiên Kim hỏi.

- Cô nhìn tôi giống con ma lắm hả ?!? - Đình Đình hỏi lại như muốn khẳng định mình không phải là cái con ma mà Thiên Kim đã nhìn thấy.

- Rõ ràng khi nãy tôi nhìn 1 cái khuôn mặt trắng bách ở ngay cây xào phơi đồ ở đằng đó kìa. - Vừa nói Thiên Kim vừa chỉ tay theo.

- Cô nói có thật không hay chỉ tưởng tượng đó ?!? - Đình Đình hỏi lại như muốn biết chắc chắn.

Thiên Kim nhảy cẩn lên:

- Tôi nói thật đó anh tin tôi con ma đó nhìn cái mặc thấy ghê lắm, nó đưa cái mặt lên ngay chổ đầu cây xào phơi đồ nè. - Thiên Kim miêu tả trông rất thật.

Quái lạ !! Từ đó đến giờ Đình Đình ở đây chưa từng thấy chuyện nào như vậy. Nếu cho là ma thật đi nữa thì con Ròm ở trước nhà nó vẫn có thể nhìn thấy, hoặc cảm nhận, con Ròm đó giờ bất luận là thính giác, khứu giác, hay thị giác đều rất tốt. Không thể nào nó không phát hiện ra điều bất thường được. Chỉ còn 1 trường hợp thôi....là người quen. Chỉ có thấy người quen nó mới không sủa toáng lên thôi !! Về điểm phân tích này Đình Đình thấy có vẻ hợp lý nên mỉm cười. Thấy Đình Đình không nói gì mà chỉ mỉm cười Thiên Kim ngi nghờ hỏi:

- Anh cười cái gì ?!?

- Không có gì, vô nhà thôi, còn ở ngoài này kẻo con ma nó bắt cô đó. - Đình Đình trả lời.

- Anh còn dám đùa tôi nữa, tôi giết anh. - Thiên Kim đe dọa, rồi nhớ mình vẫn chưa lấy quần áo:

- Ê...còn đồ của tôi nữa.

- ừ...cô vào đi để tôi lấy cho. - Rồi Đình Đình vờ làm anh hùng hướng sang nhà bác hai nói to:
- Con ma kia tao thả con Ròm nhà tao cắn sút quần mày bây giờ.  

* Ma là cái con gì mà sao tất cả mọi người đều sợ vậy cà ?!? : ))) Gặp t/g mà được quá...Dớt luôn để ẽm cho 1 chuyến dạo quanh cuộc sống ở bển : ))))

Sau khi thay đồ xong Thiên Kim có chút hơi khó xử, nhà Đình Đình có mỗi 1 cái giừơng thôi, không lẽ đêm nay Thiên Kim ngủ ở trên đó. Không chê cái giừơng đó tệ nhưng so với cái nệm lò xo cao cấp của cô thì nó còn kém xa quá. Tuy vậy bây giờ có còn hơn không. Nhưng không lẽ cho Đình Đình ngủ dưới đất sao ?!? Dù gì người ta cũng là chủ nhà, người ta đã cứu giúp mình rồi, mình đánh người ta mà người ta cũng không chấp nhất mình. Giờ mà để người ta ngủ dưới đất nữa thì mình là người tệ quá. Phải làm sao đây ?!? Nhưng nếu ngủ cùng, lỡ tên này nổi máu biến thái bệnh hoạn giở trò đồi bại với mình thì sao ?!? Thế này cũng không được mà thế kia cũng không xong. - Thiên Kim đi qua đi lại suy nghĩ.

Thật ra thì Đình Đình biết Thiên Kim đang suy nghĩ gì. 1 phần là Đình Đình cũng đang khó xử. Để Thiên Kim biết sự thật Đình Đình là con gái rồi ngủ cùng nhau. Hay là không nói và Đình Đình chịu khó ngủ dưới đất. Nhưng mà sự thật thì ngủ đất lạnh lắm, sáng dậy sẽ bị ủê oải. Thiên Kim là loại tiểu thư sống từ nhỏ trong nhung lụa. Nếu bắt ngủ đất thì thật sự Đình Đình không nở. (này gọi là thương hoa tiếc ngọc nè)Lỡ giúp người thì thôi giúp cho trót luôn:

- Cô...
- Anh...

Bất ngờ cả Thiên Kim và Đình Đình cùng lên tiếng. Rồi Đình Đình ga lăng nhường Thiên Kim nói trước:

- Cô nói trước đi.  

- Tôi biết anh là người tốt, tuy hơi khó ưa chút thôi, nhưng anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi thành thật cảm ơn !! Nằm đất thì lạnh lắm, thôi thì tôi với anh ngủ trên giừơng để con gấu bông ở giữa xem như ranh giới. Có được không ?!? - Thiên Kim phân tích hợp lý lẽ.

- Ừ...thế cũng được !! - Đình Đình trả lời rồi nói thêm:

- Giờ tôi sẽ đóng cửa, ngủ thôi.

Thiên Kim nói là muốn nằm ngoài... Thật ra thì Thiên Kim vẫn chưa thấy an toàn, nằm ngoài nghĩa là Thiên Kim có sự chẩn bị sẵn, nếu lỡ Đình Đình có làm gì thì cô vẫn có thể chạy được. Mặc dù biết có thể sẽ không thoát nhưng có chuẩn bị vẫn hơn.

Vừa nằm xuống là Đình Đình nhắm mắt chìm vào giấc mộng ngay. Thiên Kim cũng ngủ, Thiên Kim nằm ngoài Đình Đình nằm trong con gấu bông ở giữa chẳng biết bị gì mà nó cứ đưa cái mặt cười suốt...

- Tưởng chừng như đêm đó trôi qua nhẹ nhàng như vậy nhưng đâu ai ngờ lại có biến cố xảy ra... Có 2 cách thức để bạn biết: 1) là đoán. 2) đợi ngày mai biết. : ))))))))))  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top