Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 24:


Sau khi Thiên Kim vào quán coffee lấy lại bóp tiền cùng điện thoại thì gọi cho Thanh Trúc báo an tòan cho mọi người không lo lắng nữa, sau đó cả bọn tỷ muội của Thiên Kim liền nhanh chóng đến quán coffee đón Thiên Kim về. Lúc đó chỉ có mình Thư Kính ở lại trường, cậu ta vừa đi vào gần tới cổng trường thì nhìn thấy Đình Đình bị đánh vì được Thiên Kim dặn dò phải để mắt tới Đình Đình nhưng do tình huống đã xảy ra rồi lại còn trước cổng trường nên dù sao đi nữa thì cũng không tiện ra mặt, kẻo động đến nhiều vấn đề sẽ rắc rối thêm, vì "ở trường là của thầy hiệu trưởng". Vào lúc đó nhất thời Thư Kính chưa nghĩ ra được biện pháp gì thì thấy Gia Duy ra mặt giúp Đình Đình, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ đi phần nào... Biết Đình Đình được chăm sóc ở phòng y tế, Thư Kính liền nhắn cho Thiên Kim 1 tin nhắn rồi sau đó liền rời đi.

Về phía Thiên Kim nghe được tin như vậy thì rất tức giận, nhưng lần này dù gì cũng là đàn em của Thổ, do cậu ta trực tiếp quản lý nên Thiên Kim để cho Thổ tự quyết. Thổ tuy là tên đầu đất nhưng khi thấy vẻ mặt bất mãn của Thiên Kim thì trong lòng cũng có áy náy, hắn cũng biết tụi đàn em của hắn lần này là sai thật. Đình Đình là ân nhân vừa cứu giúp Thiên Kim đại tỷ tỷ của bọn hắn mà giờ đàn em của hắn lại đánh Đình Đình như vậy, chẳng khác nào "lấy óan báo ơn". Mà đối với hắn sống như vậy thì không có tình có nghĩa, hắn không thích những loại người thế này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mấy tên đàn em này đã theo hắn từ hồi hắn còn là 1 thằng côn đồ đúng nghĩa, đi học chỉ thích đánh nhau cũng vì trêu ghẹo mấy muội muội của Thiên Kim mà bị Thiên Kim cho người đánh, rồi cái ngày hắn bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà vì quậy phá không lo học cũng là tụi đàn em đã có giúp đỡ hắn, trong 1 lần chơi bar Wild Cat hắn say nên lỡ đụng phải 1 thằng cậu ấm nào đó, hắn bị đánh nằm 1 đống như 1 con chó không ai giúp thì ngay lúc đó Thiên Kim đi tới đỡ hắn dậy nói với hắn 1 câu như mở ra cả chân trời mới cho hắn: "1 là cậu cứ nằm đó cho người ta đánh, 2 là đứng dậy và theo tôi."

Nếu tính ra hắn sống được đến giờ nhờ ơn Thiên Kim nhiều hơn, nhưng hắn cũng không thể bỏ đám đàn em của hắn, hắn biết tụi đàn em hắn cũng không phải là người không có tình nghĩa, chắc là do chưa biết mọi chuyện thôi. Sau đó hắn có đi đến nói đỡ cho tụi đàn em của hắn vài câu trước mặt Thiên Kim rồi xin phép về trường giải quyết. Cùng lúc đó, có 3 chiếc xe màu đen chạy đến dừng lại trước nhà Thanh Trúc, mấy muội muội của Thiên Kim nhìn nhau ngán ngẫm. Chỉ có Thiên Kim là mỉm cười như đóan trước được chuyện này rồi, nên quay lại dặn dò vài câu rồi sau đó hiên ngang bước ra ngòai nơi có 3 chiếc xe kia đang đậu. Có 1 ông già già tóc đã ngã màu nhiều mặc vest lịch sự cuối đầu chào Thiên Kim rồi mở cửa Thiên Kim đi vvào xong. Chiếc xe nhanh chóng được rời đi, mấy muội muội của Thiên Kim thì có chút bực bội không vui, vì vừa mới gặp lại Thiên Kim chưa nói được gì nhiều mà Thiên Kim lại bị bắt đi. 

Sau hơn 2 ngày ở nhà của Đình Đình thật sự Thiên Kim đã suy nghĩ rất nhiều, hằng ngày nhìn thấy Đình Đình sống, sinh hoạt, làm cô cảm thấy có điều gì đó mới mẻ, nói đúng hơn là lối sống của Đình Đình rất lành mạnh, mặc dù sống thiếu thốn tình cảm của cha mẹ nhưng cậu ấy lại có thể mạnh mẽ mà sống. Không như cô chỉ vì chuyện không thích sống cùng nhà với cha dượng mà đùng đùng nỗi giận. Chắc chắn mẹ cô đã có không ít lo lắng cho cô, còn ông ngoại của cô nữa. Ông cũng rất thương cô, từ nhỏ ông luôn chiều chuộng cô mọi thứ, lần này đột nhiên mất tích vậy, chắc là làm ông nhọc lòng tìm kiếm rồi... Đình Đình chỉ có 1 mình nhưng lại mạnh mẽ được như vậy, huống hồ chi cô còn có mẹ và ông ngoại cùng đám đàn em, muội muội của cô nữa. Trước đó cô luôn nghĩ bản thân cô độc, phải điều đó hòan tòan đúng, vì đó chính là sự cô độc nằm trong góc khuất của mỗi người, nó cũng giống như sự buồn khổ, dù cho 1 người có vui vẻ đến đâu thì sâu thẳm vẫn có những điều thầm kín không được bộc bạch lâu dần ở trong góc khuất đó vậy. Sự cô độc của cô cũng vậy, vì cô luôn nghĩ mọi người không 1 ai có thể hiểu cô nên cô luôn cảm thấy cô độc. Khi mà không muốn nghĩ nhiều đến điều đó thì cô phải có bạn, có thật nhiều bạn bên cạnh, chui đại vào 1 quán bar nào đó, nhạc đập xình xịch, ồn ào, uống rượu mạnh rồi lắc lư theo điệu nhạc, mệt, say, rồi về nhà Thanh Trúc hay qua đêm tại 1 khách sạn nào đó. Buổi sáng thích thì đến trường không thì ngủ đến trưa dậy, ngày nào có hứng thì học nhiều một chút không thì mở laptop học 1 chút ít, vì là người có tư chất nên cô nghĩ bản thân học như vậy là đủ. Trước đây cô cũng từng là 1 trong những học sinh ưu tú, thành tích học tập cũng chẳng tệ chút nào, chỉ là...do lối suy nghĩ bồng bột cô dần không thích việc học nữa, dần dần sa sút đến mức khó tin. Nói là sa sút vậy thôi chứ không tệ đến mức cô phải học lớp cuối khối, chỉ là A2 vẫn đứng sau A1.

Nói đến cha dượng của cô, cô mới nhớ. Phải nói là thật sự thì ông ta rất giàu có, tiền có thể đốt chết người, nhưng cô vẫn chưa 1 lần biết là ông ta kinh doanh trong lĩnh vực gì vì từ đó đến giờ tất cả về ông ta cô không quan tâm. Cô luôn tìm cách trách né ông ta nên cô cũng không biết ông ta là người tốt xấu thế nào ?! Lúc trước cô luôn áp đặt suy nghĩ "ông ta là người xấu" nên dù thế nào cô cũng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ đã có điều gì đó thay đổi cách suy nghĩ của cô, đột nhiên cô muốn tìm hiểu xem ông ta là người thế nào ?! Cô cũng tin tưởng 1 điều là chắc chắn ở ông ta phải có gì đó mới khiến mẹ cô đồng ý gã cho ông ta, mặc dù khi đó biết ông ta đã có vợ và 1 cô con gái. Còn nếu là mẹ cô bị ép buộc thì nhất định cô sẽ khiến ông ta trả giá. Có 1 lần cô nhìn thấy ông ta gắp đồ ăn cho mẹ cô, bảo mẹ cô ăn nhiều hơn 1 chút, sau đó mẹ cô mỉm cười rồi ăn trông rất hạnh phúc, khi thấy điều đó thì cô cảm thấy chướng mắt, không hề thích. Từ đó đến giờ cô cũng chưa từng nói chuyện với ông ta lần nào, vì vừa không có thời gian và cũng là vì "cô không thích". Mẹ cô luôn muốn tìm cơ hội để cô và ông ta có thể nói chuyện với nhau nhưng mỗi lần như vậy cô lại bỏ đi, hoặc lãng tránh, hoặc thường về phòng...

Cô không biết tâm trạng của mẹ cô thế nào khi nhìn thấy cô chấp nhận ngồi ăn cơm cùng ông ta, hỏi thăm ông ta vài ba câu..."Hừm" Cũng là đến lúc cô phải thay đổi điều gì đó rồi, cứ trốn tránh mãi nhiều năm như vậy thật sự không phải là cách hay. Chi bằng bây giờ cứ thử đối diện và tìm cách chấp nhận ông ta xem sao, ngày đó ở nhà Đình Đình, mọi thứ đến không gian đều rất yên ắng, vắng lặng, buổi trưa cô ngồi trên cây xòai rất mát, tiếng gió thoang thỏang qua bên tai, lúc đó cô cảm thấy thật thỏai mái, cảm giác không có muộn phiền, không có óan tránh. Cô cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn đi và cô tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn của mình. Tất cả những cảm nhận đó như 1 ca nước lạnh tạt từ trên đầu cô mà chảy xuống, cô như tỉnh người ra, ngay cái khỏanh khắc đó nhận thức của cô đã thay đổi.  

Chiếc xe dừng lại, ông bác già già khi nãy mở cửa cho Thiên Kim nhẹ nói:

- Đã đến nhà thưa tiểu thư.

Thiên Kim mỉm cười đáp:

- Con cảm ơn bác Lý ạ, lâu rồi không thấy bác ?!

Bác Lý cũng cười đáp lại:

- Lâu rồi tôi cũng không thấy tiểu chủ.

- Mẹ con có ở bên trong không bác ?! - Thiên Kim hỏi.

- Bà chủ đang chăm sóc mấy chậu cây hoa hồng ở phía bên kia thưa tiểu thư. - Vừa nói bác Lý vừa chỉ tay theo hướng mẹ Thiên Kim đang chăm mấy chậu cây.

Thiên Kim nhìn quanh 1 chút rồi hỏi bác Lý:

- Có...có...ông ta ở nhà không bác ?!  

Bác Lý nghe Thiên Kim hỏi đến chủ tịch thì thoáng chút ngạc nhiên, vì bấy lâu nay mọi người trong nhà ai cũng biết mối quan hệ giữa Thiên Kim và chủ tịch không tốt. Hôm nay đột nhiên Thiên Kim hỏi đến, bác Lý có bất ngờ nhưng vẻ mặt lại có chút vui mừng, sau đó liền trả lời:

- Chủ tịch đi công tác khỏang 2 ngày rồi, tôi nghe nói hôm nay chủ tịch sẽ về thưa tiểu thư.

- Bác Lý cho con hỏi, ông ta làm về lĩnh vực gì vậy ?! - Thiên Kim vừa đi đến chổ mẹ cô đang tưới hoa vừa hỏi bác lý.

Nghe Thiên kim hỏi vậy bác Lý mỉm cười nhẹ và nói với giọng pha chút tự hào:

- Chủ tịch thật sự là 1 người rất giỏi, ông ấy kinh doanh hầu hết các lĩnh vực như: Bất động sản, tài chính, thương mại, nội thất, công nghệ, và còn 1 số lĩnh vực khác nữa.

Thiên Kim nghe xong chóang hết mấy giây, trong lòng có chút cảm thán, Thiên Kim chỉ nghĩ ông ta kinh doanh 1,2 ngành nghề gì đó không ngờ lại có thể quản lý được hết tất cả như vậy, Thiên Kim liền hỏi tiếp bác Lý:

- Là 1 mình ông ta quản lý hả bác ?! Hay còn ai giúp ông ta không ?!

- Lúc trước thì có thưa tiểu thư...nhưng gần 18 năm nay là do 1 mình chủ tịch lo liệu hết thảy mọi thứ của các công ty lớn nhỏ. - Bác Lý trả lời.

- Dạ, con cảm ơn bác. Mẹ con ở ngay kia rồi, con sẽ đến đó với mẹ con. - Thiên Kim nở nụ cười rất tươi khi thấy mẹ của cô ấy.

Bác Lý cũng liền cúi đầu cung kính rồi nói:

- Vậy tôi xin phép vào trong, tiểu thư ở lại với bà chủ, có việc gì cần cứ gọi cho tôi.

Thiên Kim đi thật nhẹ đến, chăm chú nhìn mẹ của mình, thấy bà ấy như có vẻ ốm hơn dạo trước Thiên Kim về, trong khỏanh khắc đó Thiên Kim thóang buồn và tự trách bản thân vì đã để mẹ cô lo lắng, đi từ đằng sau đến nhẹ nhàng vòng tay qua sau lưng mẹ cô, khẽ tựa đầu lên vai bà ấy Thiên Kim nói:

- Chị Dung dạo này ốm quá, em mới đi ra ngòai chơi có 1 chút mà chị cũng không biết tự chăm sóc bản thân mình nữa.

Bà Hạnh Dung nghe con gái trách yêu mình thì trong lòng không khỏi xúc động nhưng vẫn rất tức giận chuyện Thiên Kim tự ý mất tích chơi trò trốn tìm để mọi người 1 phen khốn đốn đi tìm, bà liền lỡ tay Thiên Kim ra vẫn tưới cây vờ như không quan tâm nói:

- Cô còn biết quan tâm bà già này hả ?! Tôi tưởng đâu cô thích đi chơi quên luôn tôi rồi chứ ?!

Thiên Kim biết thế nào mẹ cô cũng sẽ giận nên liền đi vòng lên trước mặt bà Hạnh Dung nói:

- Cái gì mà bà già cơ chứ, mẹ của con là người phụ nữ đẹp nhất thế gian này, mẹ của con còn trẻ lắm, con với mẹ mà đi ra ngòai đường á người ta sẽ nghĩ con với mẹ là 2 chị em chắc luôn.

Bà Hạnh Dung nghe con gái tiếng trước "mẹ của con", tiếng sau cũng "mẹ của con" thì làm sao mà có thể giận được nữa, bà Hạnh Dung còn đang tính lên tiếng thì nghe có 1 giọng nói vang lên:

- Thế cho tôi hỏi 2 chị em nhà các nàng tính nói chuyện ở ngoài này mà luôn không tính vào nhà sao ?!

Thiên Kim và bà Hạnh Dung đều nhìn về hướng phát ra giọng nói kia thì ra đó là ông Phong Đình, cũng là cha dượng của Thiên Kim. Bà Hạnh Dung thấy vậy liền đi đến hỏi:

- Anh đi công tác mới về hả ?! Có mang quà về cho em không ?!

Ông Phong Đình vui vẻ trả lời:

- Tất nhiên là có rồi, anh để ở ngòai xe, lát nữa sẽ mang vào nhà cho mọi người.

Không hiểu sao nhưng Thiên Kim có chút bối rối ngay giây phút đó chính vì vậy mà cô đã làm ngơ xoay mặt đi hướng khác, xem như không biết.

Bà Hạnh Dung là người tinh ý thấy con gái xoay mặt đi hướng khác làm ngơ mà không tỏ thái độ như trước đây thì trong lòng có chút vui mừng liền nói:

- Con bé cũng mới vừa về đến nhà chừng được 20 phút, lần trước tìm con bé anh cũng vất vả rồi.

- Con ra ngòai chơi chắc sẽ có chuyện vui lắm phải không ?! Lát nữa vào nhà nhớ là phải kể cho mọi người cùng nghe đó nha !!

Thiên Kim nghe ông Phong Đình nói vậy thì liền hiểu "ông ta biết hết mọi chuyện" và cho đó là 1 chuyến vui chơi của mình. Trong lòng Thiên Kim hơi khó chịu khi biết bọn người của ông thầy hiệu trưởng lại truyền tin cho ông ta nhanh đến vậy, trong lòng là vậy nhưng bên ngòai Thiên Kim lại mỉm cười nói:

- Dạ, phải. Thật sự rất vui !! Đã lâu không gặp ạ !!

Vì Thiên Kim chưa biết phải nên xưng hô với ông Phong Đình thế nào nên câu "đã lâu không gặp" ở cuối câu có thêm chứ "ạ" cho lịch sự vì ở đầu câu đã không có chủ ngữ.

Bà Hạnh Dung lẫn ông Phong Đình Đình đều rất bất ngờ khi nghe Thiên Kim hỏi thăm ông Phong Đình, sau đó ông Phong Đình liền cười haha nét mặt vui vẻ nói:

- Phải, đã lâu rồi không gặp con. Thôi chúng ta vào nhà ăn cơm kẻo mọi người đợi.

- Hôm nay bầu trời vừa trong xanh vừa mát mẻ, anh biết ngay là sẽ có chuyện tốt. - ông Phong Đình nắm tay bà Hạnh Dung đi vào trong nhà trước.

Thiên Kim đi sau nghe 2 người trò chuyện, nhìn thấy mẹ cô vui vẻ như vậy cô cũng thấy vui trong lòng. Cô ngước lên nhìn bầu trời trong xanh, hôm nay cô cũng cảm thấy nó đẹp cô mỉm cười và đi theo sau họ vào nhà.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top