Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 25:


Tuy không phải là lần đầu ăn cơm cùng mọi ngừơi trong cái gia đình này nhưng hôm nay Thiên Kim thấy bình thản, không thái độ, không tức giận, còn xuống bếp phụ mấy dì giúp việc mang thức ăn lên, đôi lúc còn cười nữa. Bác Lý quản gia, ông Phong Đình, bà Hạnh Dung và cả bà Ngọc Khuê (mẹ của Gia Hân) lẫn Gia Hân cùng nhiều người làm trong nhà rất bất ngờ trước sự thay đổi của Thiên Kim, ông Phong Đình vui vẻ nhìn bà Hạnh Dung với vẻ rất hài lòng mà mỉm cười, gật đầu.

Sau khi thức ăn đã được chuẩn bị đầy đủ lên bàn, Thiên Kim ngồi xuống cái ghế ngay bên cạnh mẹ cô, nhìn quanh mọi người 1 vòng Thiên Kim mỉm cười rồi nói:

- Mọi người dùng bữa ngon miệng ạ !!

Ông Phong Đình nhìn thấy Thiên Kim hôm nay vui vẻ, trong lòng cũng hài lòng lắm, cũng nhân cơ hội này ông muốn nói chuyện với cô nhiều hơn nên liền bắt chuyện nói:

- Dạo này con trưởng thành nhiều hơn rồi, tốt lắm con gái !!

Thiên Kim nghe ông Phong Đình khen mình như vậy nhưng vẫn là chưa thể thích nghi được nên chỉ mỉm cười nhẹ như đáp lại rồi nói:

- Dượng ăn nhiều hơn một chút đi ạ, làm việc nhiều thì phải ăn nhiều để bồi bổ sức khỏe như vậy mới có sức mà làm việc.

Bà Ngọc Khuê ngay từ khi thấy Thiên Kim về nhà là vẻ mặt đã không được vui, giờ lại nhìn thấy ông Phong Đình tán thưởng Thiên Kim với vẻ mặt hài lòng như vậy thì càng không thích, nhưng có mặt ông Phong Đình ở đây không tiện thể hiện ra bên ngòai nên chỉ lẳng lặng ăn mà không nói gì.

Bà Hạnh Dung hiểu rõ là bà Ngọc Khuê không thích con gái mình, nhưng hôm nay nhìn thấy ông Phong Đình cùng Thiên Kim đều rất cao hứng nên xem như không có sự hiện diện của bà Ngọc Khuê, quay sang tiếp chuyện với con gái:

- Con có thể kể cho mẹ cùng cả nhà nghe chuyện gì đã xảy ra trong 2 ngày con mất tích không ?!

Thiên Kim mỉm cười sau đó nhớ đến 2 ngày ở cùng Đình Đình xảy ra rất nhiều chuyện, không biết phải bắt đầu như thế nào nên Thiên Kim nói:

- Đó là 1 câu chuyện rất dài mẹ à, trong lúc con gặp nạn tưởng chừng như nằm đó chờ chết thì có 1 người xuất hiện, cậu ta đánh tả tơi cái bọn côn đồ kia rồi sau đó cứu con về nhà, cậu ấy là 1 người rất tốt, tuy tính cách khá lạnh nhạt nhưng lại có rất nhiều ưu điểm.

Mọi người trong nhà ai cũng khá tò mò vì sao Thiên Kim lại thay đổi đến vậy nên đều lắng nghe Thiên kim kể, sau đó thì mỗi người 1 suy nghĩ riêng nhưng điểm chung đểu là rât tò mò về cái "cậu" bạn đã giúp Thiên Kim, nghĩa là muốn gặp mặt để đánh giá 1 chút xem có giống lời Thiên Kim nói không. Còn Gia Hân nghe Thiên Kim kể thì nghĩ thầm: "vậy tin đồn ở trường là có thật." ngay giây phút nghe Thiên Kim kể Gia Hân đã tưởng tượng ra hình ảnh của Đình Đình ở trong đầu....

Bà Hạnh Dung cảm thán nói:

- Cái cậu đó đúng là người tốt, có dịp con mời cậu ấy đền nhà chúng ta ăn cơm.

Ông Phong Đình cũng nói thêm:

- Mẹ con nói phải, ta cũng thật tò mò về cậu ta. Nghe con kể làm ta nhớ đến hồi còn là sinh viên ta cũng vô tình đánh 1 đám lưu manh để cứu mẹ con...

Bà Hạnh Dung nghe ông Phong Đình nhắc lại chuyện xưa, ái ngại nên liền nói:

- Chuyện qua lâu rồi mà anh, nhắc lại chi để mấy đứa nhỏ nó cười.

- Không sao đâu ạ, chuyện đó như thế nào kể cho con nghe với. - Thiên Kim hớn hở tò mò muốn biết.

Ông Phong Đình cười vui vẻ, rồi ôn tồn nói:

- Ngày đó ta còn là sinh viên, ta còn nhớ rõ hôm đó là tầm 5h chiều lúc đó vừa tan học, ta đang đạp xe tàn tàn về thì thấy có 5 thằng thanh niên đang bao quanh mẹ con ở bên trong, ban đầu ta định ngó lơ xem như không phải chuyện của mình nhưng khi nghe thấy tiếng hét thất thanh đầy sợ hãi của mẹ con ta liền quay đầu xe lại, tự dưng lúc đó ta có dũng khí đến bây giờ đôi khi nghĩ lại ta thấy lúc đó mình thật hùng hồn. Không nói 1 lời ta lao vào đánh 5 thằng thanh niên kia bỏ chạy mất dép. Vì đọan đường đó cũng gần trường nên hôm sau cả trường đồn ầm lên, thế là tự dưng ta nổi tiếng, sau đó mới biết mẹ con là đàn em học khóa dưới. Về sau ta có tham gia vào các hoạt động của trường, ở đó ta vô tình gặp lại mẹ con.... - nói đến đây ông Phong Đình mỉm cười hạnh phúc nhìn bà Hạnh Dung.

Mọi người vẫn tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện, bữa cơm hôm nay kết thúc sau gần 2 giờ đồng hồ. Sau khi nói chuyện với ông Phong Đình thì Thiên Kim cũng không còn cảm thấy chán ghét ông ấy như trước đây nữa, nhìn thấy ông ấy cùng mẹ của cô vui vẻ như vậy, phận làm con như cô cũng cảm thấy nhẹ lòng. Vì sự thật không giống như ban đầu cô nghĩ, ông ta có yêu mẹ cô và mẹ cô cũng yêu ông ta, hôm nay cô đã có đáp án cho bản thân rồi. Chí ít cô cũng không còn lo mẹ cô sẽ bị cô độc trong ngôi nhà rộng lớn này nữa.

Cô ở lại đó đến tối rồi xin phép quay trở lại nhà của Thanh Trúc... vì bà Hạnh Dung và ông Phong Đình không yên tâm nên đã để 2 chiếc xe hơi hộ tống Thiên Kim về. Chào tạm biệt bà Hạnh Dung và ông Phong Đình, Thiên Kim quay lưng đi vào trong chiếc xe hơi đầu tiên, sau đó tài xế chạy đi, ngồi ở trong xe nhìn ra bên ngòai Thiên Kim nhìn thấy những tán cây to ở bên đường gió thổi lạnh, thành phố đã lên đèn từ lâu nhưng hôm nay cô không lên đồ đi chơi....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top