Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 39:

Nhà Thanh Trúc....

- Tỷ, tỷ.... thi xong rồi mình đi đâu chơi đi, xả stress sau thi. - Bảo Quyên hào hứng nói và dùng ánh mắt ánh lấp lánh nhìn Thiên Kim.

- Đúng rồi đó tỷ, cái tuần mà thi á, não em nó căng như dây đàn sắp dứt vậy đó. - Khánh Ngọc cũng đồng tình với Bảo Quyên.

Thanh trúc hiểu ý của Bảo Quyên với Khánh Ngọc muốn bọn nhóm đi chơi cùng nhau, thấy Thiên Kim vẫn cứ im lặng không ý kiến gì nên Thanh Trúc liền lay cánh tay của Thiên Kim và nói:

- Tỷ có lên kế hoạch gì chưa ?!

Thiên Kim đang nghĩ xem là 2 ngày nghỉ rảnh rỗi này sẽ làm gì, Thiên Kim tính sẽ về nhà thăm mẹ cô, rồi sau đó mang theo một ít những thứ cần thiết đến cho Đình Đình nhưng cô biết chắc rằng tên ngốc đó sẽ từ chối không nhận nên cô phải suy nghĩ ra một lý do phù hợp để tên ngốc đó phải nhận, Thiên Kim đang tập trung thì nghe tiếng Thanh Trúc nói gì đó đồng thời cũng lay cánh tay cô, Thiên Kim hoàng hồn, phản xạ:

- Hửm ???!

- Nãy giờ tụi em nói chuyện với tỷ mà tỷ không nghe hả ?! - Thanh Trúc nói.

Thiên Kim thấy mình có chút mất lịch sự nên liền hỏi lại vấn đề khi nãy mà bọn họ nói:

- Sao ?! Nói lại cho tỷ nghe.

- Lên kế hoạch đi chơi nha tỷ, mình đi xả stress sau 1 tuần thi căng thẳng. - Bảo Quyên nói.

Lại là chuyện xả stress sau thi của mấy cô nàng này, 1 năm có đến tận mấy tuần thi, lần nào thi xong cũng đều đòi đi xả stress, vào cái tuần thi cuối cùng của năm ngoái mấy cô nàng này đi kiếm chuyện đánh học sinh của trường khác cũng may là lúc đó Thiên Kim đến kịp chứ không thì năm nay làm đám giổ tập thể rồi. Nhìn thấy sự hào hứng rạng ngời trên gương mặt của cả 3 người Bảo Quyên, Khánh Ngọc và Thanh Trúc làm sao Thiên Kim có thể từ chối được, nhưng vẫn muốn đùa với họ 1 chút:

- Tỷ đến tháng, mệt, lười, sẽ không đi đâu.

Ở chung nhà với nhau cũng lâu rồi nên 3 người Bảo Quyên, Khánh Ngọc, Thanh Trúc đều rất hiểu Thiên Kim, cứ mỗi lần mà đến tháng là thế nào Thiên Kim cũng ở trong phòng không ra ngoài, cho đến khi bọn họ đi học về thì Thiên Kim mới đi ra mượn vở của Thanh Trúc rồi đem về phòng chép bài lại, đôi lúc Thiên Kim còn nghỉ học, trừ khi là có chuyện gì đó quan trọng lắm cần Thiên Kim giải quyết thì Thiên Kim mới ra ngoài. Khi nghe Thiên Kim nói vậy thì Bảo Quyên và Khánh Ngọc có 1 chút buồn rồi cả 2 cùng lên lầu. Không phải là không có Thiên Kim thì họ sẽ không đi được mà là họ đã quen thuộc khi đi chơi cùng nhau, nếu thiếu mất một thành viên nào đó thì chắc chắn niềm vui sẽ không còn trọn vẹn nữa, chính vì là hiểu Thiên Kim nên họ càng không thể trách Thiên Kim. Bảo Quyên và Khánh Ngọc đi lên lầu, chỉ còn Thiên Kim và Thanh Trúc, nãy giờ Thanh Trúc cứ trầm ngâm tính tính cái gì đó, rồi lại cười haha. Thấy Thanh Trúc cười, Thiên Kim hỏi:

- Cười cái gì đó ?!

- Tỷ tính khi nào thì chúng ta đi ?! Ngày mai hay ngày mốt. - Thanh Trúc không trả lời mà còn hỏi lại như vậy nghĩa là Thanh Trúc biết Thiên Kim đùa 2 người kia.

- Ngày mốt đi, còn muốn đi đâu thì em hỏi 2 con nhóc kia, rồi gọi cho 2 thằng kia nữa, tự bàn bạc với nhau xem là muốn đi đâu. - Nói xong Thiên Kim dặn dò thêm:

- Bây giờ tỷ sẽ về nhà thăm mẹ, tối mấy đứa có đi chơi thì nhớ khóa cửa cẩn thận.

- Khi nào tỷ về ?! - Thanh Trúc hỏi, giọng hơi nuối tiếc.

- Mai tỷ sẽ về. - nói xong Thiên Kim lên phòng thay quần áo rồi sau đó dắt chiếc moto ra chạy đi.

Thanh Trúc đứng ở ban công nhìn theo chiếc moto của Thiên Kim đến khi khuất hẳn, Thanh Trúc cảm nhận được Thiên Kim đang thay đổi, không hiểu tại sao nhưng cô cảm thấy khoảng cách của mình và Thiên Kim như đang bị kéo dãn ra, ngày một dần xa, cô đang cảm thấy thật buồn, bất giác nước mắt của cô khẽ rơi, cái cảm giác mà nhìn thấy người mình yêu nhưng không thể đi đến để thổ lộ tình cảm của mình nó đau đớn đến mức nào. Nhưng nếu cô nói ra thì sao ?! Thì rất có thể cô sẽ mất luôn Thiên Kim, vì cô biết Thiên Kim không có tình cảm với cô. Sự thật lại trớ trêu như vậy đó...

Khánh Ngọc lấy nước uống đi lên thì thấy Thanh Trúc đứng ở ban công, nhìn hành động lau nước mắt của Thanh Trúc, Khánh Ngọc chỉ lắc đầu, lặng lẽ thở dài rồi mở cửa phòng đi vào.

------------

Được nghỉ 2 ngày nên Đình Đình có thời gian để ở nhà tận hưởng chút không gian thư thái, tuy vậy nhưng trong lòng Đình Đình có chút hồi hộp, Đình Đình chắc chắn 4 môn kia cậu sẽ đạt điểm tối đa hết, chỉ còn 1 môn cuối cùng là môn Văn vì môn này rất dễ bị trừ điểm nên có thể cậu sẽ không đạt điểm tuyệt đối, Đình Đình tin ít nhất cậu cũng sẽ nằm trong top 3 chỉ là không biết có được top 1 hay không thôi.

Cậu đem quần áo ra sào phơi đồ thì vô tình cậu nhìn sang nhà bác Hai, thấy cánh cửa vẫn im lìm vẫn chưa có dấu hiệu được mở, Đình Đình thầm thắc mắc không biết bác Hai đi làm ở đâu mà gần 2 tháng rồi chưa thấy bác về, Đình Đình tính lát nữa khi vào nhà sẽ dùng chiếc điện thoại đời mới nhất hồi đó Nokia 1280 gọi cho bác Hai hỏi thăm tình hình sức khỏe của bác, khi vào nhà đi ngang qua xích đu, bất chợt Đình Đình nhớ đến Thiên Kim, khóe môi tự cong lên tạo thành một nụ cười, tại xích đu này Đình Đình đã thấy Thiên Kim ngồi ngẩn ngơ phiêu lãng theo những con gió, lúc đó trông Thiên Kim rất đẹp, hình ảnh đó đã vô tình in sâu vào trong tâm trí của Đình Đình.

Đình Đình đang ngẩn ngơ nhớ về Thiên Kim thì bị tiếng sủa của con Ròm kéo hồn về, Đình Đình nhìn ra cửa theo hướng con Ròm sủa thì thấy có người, nhìn trông có vẻ khá quen, Đình Đình nghĩ hôm nay mình có khách đến thăm nên cũng liền đi ra cổng mở cửa... Đúng như Đình Đình nghĩ không ai xa lạ là Gia Duy.

Vừa nhìn thấy Đình Đình, Gia Duy liền reo lên:

- A... cuối cùng cũng tìm được nhà cậu rồi, nãy giờ mình cứ đạp vòng vòng mãi, mình còn gõ cửa từng nhà nữa.

- Vất vả cho cậu quá nhỉ !! Cậu đến tìm mình à ?! - Đình Đình hỏi, rồi dẫn Gia Duy đi vào nhà.

- Được nghỉ 2 ngày, cứ ở nhà cũng chán, mình không biết làm gì nên hỏi địa chỉ của cậu vì mình muốn đến nhà cậu chơi. - Gia Duy hào hứng nói, gạt trống xe đạp trước nhà Đình Đình, Gia Duy thấy trên cây xoài có cái xích đu quá thích cậu ta liền đi đến, thấy vậy Đình Đình liền la lên can ngăn:

- GIA DUY, ĐỪNG ĐI ĐẾN ĐÓ !! NGUY HIỂM.

Thấy thái độ của Đình Đình hoảng hốt như vậy thì Gia Duy thắc mắc hỏi:

- Bộ có cái gì ghê gớm lắm hả ?? Hay là cậu đang chôn 10 ký vàng nên sợ mình phát hiện ?? - Gia Duy hỏi như vậy là vì nghĩ Đình Đình nói đùa, cậu ta còn cười rất tự tin nữa sau đó thì Gia Duy bước them 2 bước nữa thì "BẶTTTTT" 1 tiếng. Sợi dây thừng quấn quanh cổ chân của Gia Duy kéo lên treo cậu ta chân trên trời mà đầu dốc xuống, Đình Đình chỉ biết cười trừ với tình huống này vì cậu đã cảnh báo trước rồi. Gia Duy cũng ban đầu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng khi mà cậu nhìn Đình Đình thấy hình ảnh bị ngược nhìn thẳng xuống thì thấy mặt đất. Lúc này cậu ta mới cố gắng ngước người lên nhìn thấy cổ chân bị một sợi dây thừng quấn chặt. Quá hoảng hốt, Gia Duy cầu cứu Đình Đình:

- CỨU MÌNH VỚI !!

Đình Đình nghe Gia Duy kêu cứu mà tự dưng trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng,... nhưng Đình Đình cũng không biết là không đúng cái gì ? Đình Đình đi cẩn thận từng bước đến phía sau gốc cây xoài nắm dây thừng thả từ từ đến khi Gia Duy chạm đất. Gia Duy tự gỡ dây thừng ra khỏi chân xong liền ca than:

- Ui da... đau quá !! Sao cậu làm cái này làm gì vậy Đình Đình ?!

- À... là một trò chơi khi mình còn nhỏ thôi... Mà cậu có sao không ?! - Đình Đình không muốn Gia Duy hỏi sâu vào cái bẫy hiệu quả nhất của cậu.

- Mình không sao. - Gia Duy trả lời, xong đứng dậy phủi phủi quần áo nói:

- Nghỉ 2 ngày cậu có tính đi đâu không ?!

- Không. Mình chỉ ở nhà thư thỏa đầu óc là được rồi. Còn cậu, sao không cùng Gia Doanh đi đâu đó vài hôm ? - Đình Đình hỏi lại.

- Gia Doanh bận lắm, cậu ấy không có thời gian. - Gia Duy trả lời, cậu ta nhìn một vòng quanh nhà Đình Đình rồi nói:

- Mình muốn đi dạo trong vườn nhà cậu nhưng không biết là còn chổ nào như chổ này không ?! - Gia Duy chỉ chỉ vào sợi dây dưới gốc cây xoài mà mặt sợ sệt, e dè.

Thấy vậy Đình Đình cười, trấn an:

- Không còn đâu, đi theo mình.

Nói xong Đình Đình đi trước Gia Duy cũng liền đi theo, vừa đi cậu ta vừa ngó tới ngó lui nhìn cây cảnh thích thú, đến đoạn cậu ta thấy có cây mận nhà bác Hai trồng có nhánh chìa qua bên đây nhà Đình Đình, Gia Duy quay sang hỏi Đình Đình:

- Cái này có thể cho mình ăn được không ?! - Gia Duy có ý muốn ăn nhưng lại sợ sau vụ bị treo ngược khi nãy.

Biết Gia Duy vẫn còn ám ảnh sau chuyện khi nãy nên Đình Đình không nói gì trực tiếp đi đến nhánh mận bẻ 1 chùm xuống rồi đưa cho Gia Duy nói:

- Ăn đi, nhà bên đó là hàng xóm của mình.

Gia Duy thích thú cũng liền lấy chùm mận Đình Đình đưa cho, cậu ta ăn rất ngon lành, vừa ă vừa cười nữa.... Gia Duy ở lại nhà Đình Đình chơi đến chiều tận khi Đình Đình đi làm thì cậu ta mới chịu đi về, trước khi về còn nói ngày mai sẽ lại đến. Đình Đình chỉ ậm ừ cho qua chuyện vì cậu sắp trễ giờ làm. Sau khi Gia Duy đi thì Đình Đình cũng đóng cửa đạp xe đến chổ làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top