Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 12 - 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 12

Editor: Autumnnolove

---

Dạ Thiên Minh càng lúc càng tức giận, sát ý quanh thân kích động đến lợi hại. Nước trong thánh tuyền giờ đã hoàn toàn trở lại một màu trong suốt, bị khí tức quanh người hắn khuấy động đến gió nổi mây phun, giống như có từng đạo vòi rồng dựng thẳng lên. Đúng lúc này, hai tròng mắt hắn chợt ngừng chuyển động, nhìn về một phía bờ hồ. Vật nhỏ hắn thu thập được lúc này không thấy đâu nữa. Nhất định là thời điểm nữ nhân kia xông tới nó đã nhân cơ hội chạy mất. Nghĩ đến đây, hai mày Dạ Thiên Minh liền nhíu lại.

Lúc trước hắn quá tức giận nên vẫn không để ý đến nữ nhân kia bằng cách nào đột phá Càng Khôn Nhất Khí của hắn mà tiến vào. Tuy rằng hắn chỉ tiện tay bày ra một cái trận pháp cấp sáu, nhưng ở cái tiểu quốc như Đông Li hẳn là không có ai phá giải được mới phải. Nữ nhân kia vừa rồi lại rời đi như nước chảy mây trôi, một chút trở ngại cũng không có, khuôn mặt Dạ Thiên Minh liền trầm xuống. Nữ nhân này thật không đơn giản!

Hắn bước ra khỏi thánh tuyền, một bộ y phục từ không trung vô thanh vô thức xuất hiện. Nháy mắt đem thân thể hoàn mỹ của nam nhân bao bọc lại. Giây tiếp theo, thân ảnh hắn liền biến mất. Mà chỗ từng xuất hiện một dòng bích thánh tuyền kia, chỉ còn là một cái hố thật lớn. Có thể nhìn ra được cái hố này chỉ cần một chưởng mà tạo thành. Mà bích thánh tuyền này cũng không phải là dòng suối trị thương từ tự nhiên, chắc chắn do nam nhân này tạo ra.

"Xoạt xoạt xoạt!"

Thân ảnh Lạc Thanh Đồng xẹt ngang trong rừng cây. Thực lực khôi phục làm cho thân hình nàng trở nên nhẹ nhàng uyển chuyển không ít.

"Không thể tưởng tượng được nước suối kia lại lợi hại như vậy, hoàn toàn đem thương thế trên người mình trị khỏi trong tích tắc". Lạc Thanh Đồng trong lòng cảm thán.

Đáng tiếc nước suối kia chỉ có tác dụng chữa trị kinh mạch, đối với đôi mắt bị hạ độc của nàng không có tác dụng. Không lẽ là nam nhân kia đặc biệt tạo ra để trị liệu kinh mạch của hắn? Nghĩ đến đây Lạc Thanh Đồng liền ho nhẹ hai tiếng. Xem ra nàng không chỉ đùa giỡn hắn, còn đoạt nước suối trị thương của hắn đơn giản như vậy. Nàng không khác gì kẻ xấu cướp đoạt cơ hội trị thương của người khác. Nếu là dòng suối tự nhiên, Lạc Thanh Đồng sẽ không cảm thấy có gì không đúng. Thiên tài địa bảo, ai gặp thì có phần. Nhưng nếu là nước thuốc, chắc chán là do người khác làm ra để trị thương cho bản thân, vậy thật xấu hổ!

Thôi! Dù sao đoạt cũng đoạt rồi. Nam nhân kia cũng không đơn giản, về sau chưa chắc còn có cơ hội chạm mặt. Nếu thật sự gặp lại, cùng lắm hắn gặp phiền toái nàng liền giúp hắn thu thập một chút. Lạc Thanh Đồng liền cảm thấy tâm tình thoải mái không ít.

Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy có vật gì đó nặng trĩu treo ở làn váy. Nàng cúi người kéo tà váy lên, tức khắc khuôn mặt hiện lên một hàng hắc tuyến.

"Thứ quái quỷ gì?"

Nhìn đến góc áo có một con heo nhỏ cắn chặt không buồn, nhất thời không biết nên nói gì. Vật nhỏ này khi nào lại treo lên người nàng? Con heo này nhỏ bằng một bàn tay, Lạc Thanh Đồng nắm cái đuôi nhỏ của nó xách lên.

"Vật nhỏ nhà ngươi từ đâu tới? Không phải là từ thánh tuyền kia theo tao ra tới chứ?". Nàng nhướng mày.

Heo nhỏ lẩm bẩm. Con heo nhỏ bốn móng vuốt quơ quào trong không khí, bởi vì Lạc Thanh Đồng đang cầm đuôi của nó lác lắc, nó căn bản không có biện pháp lật người lại, không ngừng vùng vẫy. Nhìn bộ dáng hết sức đáng yêu. 

CHƯƠNG 13

Editor: Autumnnolove

---

Lạc Thanh Đồng nhìn gia hỏa này, nàng không nghĩ rằng nó từ chỗ nam nhân kia chạy ra. Khí thế của nam nhân kia không giống như kiểu sẽ nuôi sủng vật đáng yêu như vậy. Chẳng lẽ nó từ trong rừng cây đuổi kịp nàng?

Lạc Thanh Đồng búng búng cái mũi nhỏ của nó, nói: "Được rồi! Mày đi nhanh đi! Tao còn có việc phải làm, không rảnh mang theo mày đâu."

Nàng còn muốn đi tìm đám người đuổi giết nàng để tính sổ, thuận tiện điều tra một ít manh mối hữu ích, không rảnh mang theo tiểu gia hỏa mềm như bông lại không có lực sát thương này.

"sdfhjdhgjhg^%^%!"

Nhìn ngón tay của Lạc Thanh Đồng lướt qua, bốn chân của con heo nhỏ vừa lật lại được liền ôm lấy, đôi mắt nhỏ đáng thương vô cùng nhìn nàng.

"A! Đừng nhìn tao như vậy, tao cũng không muốn ăn thịt mày. Cái chiêu làm bộ đáng yêu này đối với tao cũng không có tác dụng!". Lạc Thanh Đồng nói xong liền ném tiểu gia hỏa này qua một bên.

Đúng lúc này một thanh âm có vẻ không xa truyền tới. "Ở chỗ này! Nàng ở chỗ này!"

Tại thời điểm nghe được tiếng người, Lạc Thanh Đồng cũng đột nhiên kêu đau một tiếng, mày khẽ nhíu lại. Cái con heo nhỏ kia thừa dịp nàng phân thần, hung hăng cắn một cái ở ngón tay nàng.

"Đau!"

Lần này lập tức liền thấy máu. Lạc Thanh Đồng phủi tay quăng con heo nhỏ ra. Nhưng lúc này trong đầu nàng đột nhiên choáng váng một trận. Một đạo ấn ký chợt lóe sáng giữa trán Lạc Thanh Đồng rồi biến mất, chỉ để lại dấu vết của một ngôi sao năm cánh. Cùng lúc đó một dấu ấn hình ngôi sao năm cánh tương tự xuất hiện trên mông người con heo nhỏ, một chút liền biến mất.

"Thứ quái quỷ gì đây?"

Lạc Thanh Đồng đầu óc mơ hồ một chút, lúc ngẩng đầu lên thì ấn kí trên mông con heo nhỏ này hoàn toàn biến thành mơ hồ không thấy gì nữa. Nàng nhăn mày, bắt lấy cái con heo chết tiệt này muốn ép hỏi đến tốt cùng là cái gì, đối diện bụi cỏ lại xuất hiện một đám người.

"Nàng ta ở chỗ này!"

Y phục màu bạc, bịt mặt bằng khăn đen. Đúng là đám ngân y nhân đuổi giết nàng lúc trước. Nhanh như vậy đã phát hiện ra tung tích của nàng. Lạc Thanh Đồng nhướng mày. Nhanh cũng tốt, không uổng phí nàng cố tình không áp chế hơi thở dụ bọn họ hiện thân.

"Ngươi! Tu vi của người sao có thể khôi phục?"

Cảm nhận được hơi thở bất đồng trên người Lạc Thanh Đồng, đám người trao đổi ánh mắt kinh ngạc. Rất nhanh liền phát hiện ra, tu vi của nàng đã khôi phục. Không chỉ có như thế, Lạc Thanh Đồng vốn là Cửu đoạn Võ giả, hiện tại lại thành công đột phá lên tới cảnh giới Võ sư.

Võ sư! Nàng thế mà có thể thăng cấp thành Võ sư! Võ sư tuổi mười bốn! Không cần tính ở Đông Li quốc, cho dù đến chỗ bọn họ thì cũng coi như là thiên tài. Nhưng mà đám ngân y nhân chấn động không phải vì cái này. Mà là đan điền của Lạc Thanh Đồng đã bị phế, bây giờ lại tổn thương vô khuyết, thậm chí còn thành công đột phá cảnh giới, thăng cấp tới Võ sư. Chuyện kinh dị gì vậy?

Phải biết rằng đan điền bị phế thì trừ khi ăn được linh dược tiên thảo nghịch thiên sửa mệnh, hoặc có Thiên phẩm huyền đan do Thiên dược sư luyện chế, nếu không kết cục phế vật đã định rồi. Nhưng Đông Li quốc chính là một cái tiểu quốc Hạ đẳng xa xôi hẻo lánh, làm sao tìm được linh dược tiên thảo cùng Thiên phẩm huyền đan. Tới chủ tử của bọn họ muốn cầu được một viên cũng phải trăm cay ngàn đắng hao tổn tâm tư, mà cũng chưa chắc đạt được. Nhưng hiên tại, tu vi của Lạc Thanh Đồng khôi phục chính là sự thật. Trong tay nàng nhất định đang nắm giữ cơ duyên nào đó. Thiên phẩm huyền đan, nhất định trong tay nàng có Thiên phẩm huyền đan. Nghĩ như vậy đám ngân y nhân liền lộ ánh mắt tham lam nhìn về phía Lạc Thanh Đồng. 

CHƯƠNG 14

Editor: Autumnnolove

---

"Lạc Thanh Đồng! Mau giao Thiên phẩm huyền đan trong tay ngươi ra đây, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!". Những người này lạnh giọng quát.

Một thanh âm lạ lẫm vang lên trong đầu Lạc Thanh Đồng.

"Một đám ngốc, không có kiến thức! Thiên phẩm huyền đan tính là thứ gì? So với nước thuốc mà ngươi vừa hấp thu, căn bản chính là cặn bã!"

"Đừng nói là người tập võ bị phế đan điền, cho dù là tuyệt thế phế vật bị ném vào nước thuốc kia thì cũng có thể tái tạo kinh mạch toàn thân, lập tức biến thành thiên tài! Đám người này chỉ biết tới Thiên phẩm huyền đan, thật là đám người quê mùa!"

"Còn có nữ nhân ngu xuẩn này a! Thế mà lại bị đám rác rưởi này đuổi giết, thật sự mất mặt!"

Lạc Thanh Đồng thấy những người này muốn lao về phía mình, căn bản là không muốn để ý. Xoay người trước muốn đem bọn họ bỏ xa, lại không nghĩ tới trong đầu bật ra giọng nói. Nàng hoảng sợ tới mức trượt chân một cái, thiếu chút nữa là té lăn trên mặt đất.

"Ai?". Ánh mắt nàng cảnh giác quét khắp bốn phía.

"Hừ! Ngu ngốc...". Thanh âm kia vừa mới vang lên lần nữa, đột nhiên im bặt.

Lạc Thanh Đồng cười lạnh nhéo nhéo hàm dưới của con heo nhỏ trong lòng ngực, vẻ mặt cười nhưng trong lòng thì không nói: "Có phải mày cảm thấy mắt tao mù thì không biết miệng của mày đang động không? Mắng đến vui vẻ như vậy?"

Mắng nàng là nữ nhân ngu ngốc? Lạc Thanh Đồng nheo nheo đôi mắt, trên măt vẫn còn vết máu chưa lau sạch, ý cười bức người, lại toát lên chút ngọt ngào động lòng người. Nhưng con heo nhỏ mập mạp kia là động vật có trực giác nhạy bén, liền cảm giác được ẩn chứa đằng sau nụ cười này là sự nguy hiểm đến đáng sợ!

"Ta ta ta ta... Ngươi ngươi ngươi ngươi...Ngươi không thể đối với ta như vậy, ta chính là Thần heo thượng cổ! Ta nói cho ngươi biết, giết ta ngươi sẽ hối hận!". Nó mạnh miệng kêu to, vốn tưởng rằng Lạc Thanh Đồng sẽ bởi vậy mà buông tay. Lại không nghĩ rằng, tay thiếu nữ càng thêm siết chặt.

"Thần heo thượng cổ? Ta xem mày cũng đâu có khác gì mấy con heo tu luyện thành tinh."

Cảm nhận được sát khí của Lạc Thanh Đồng cũng không có yếu đi chút nào, con heo nhỏ hoàn toàn túng quẫn.

"A a a! Ta sai rồi! Ta hiện tại chính là khế ước thú của ngươi a! Ngươi không thể bóp chết ta, bằng không thực lực của ngươi sẽ bị tổn hao rất nhiều! Thật đó!". Nó nỗ lực tự cứu mình, hai cái chân ngắn ngủn mập mạp ôm chặt tay Lạc Thanh Đồng, liều mạng kêu la.

"Hừ! Đợi lát nữa tao lại thu thập mày!"

Lạc Thanh Đồng nghĩ lại một trận choáng váng khi nảy cũng có chút nửa tin nửa ngờ đối với cái đầu heo này. Đám ngân y nhân không ngừng tiến gần lại đây muốn giết nàng, tức khắc cũng không muốn nhiều lời cùng nó, trực tiếp đem nó nhét vào trong tay áo, liền xông vọt về phía trước. Nàng đã sớm xem trọng một mảnh rừng rậm trước mặt này, thích hợp để phục kích. Hôm nay nàng phải ở chỗ này giết chết hết những người này. Dám đuổi giết nàng!

Hai tròng mắt Lạc Thanh Đồng híp lại, hốc mắt trống rỗng mờ mịt, thỉnh thoảng hiện lên từng đạo huyết quang sắc bén. Khuôn mặt đầy vết máu hỗ trợ cho nụ cười khát máu càng thêm tuyệt mỹ. Thật lâu chưa có chơi cái gì kích thích như vậy! Từ lúc nổi danh cho đến giờ còn không có ai có thể bức nàng đến mức này, nàng liền cùng những người này, từ từ chơi đùa một chút!

Lạc Thanh Đồng liếm nhẹ khóe môi, dựa theo tia sáng đỏ của đồng thị mà lắc mình mấy cái, liền vọt vào bên trong rừng rậm tối đen kia. Trong nháy mắt bóng dáng của nàng ẩn nấp ở chỗ góc chết khó phát hiện. Nàng tung người nhảy lên tán cây, tùy tiện bẻ gãy một nhánh cây thô, dùng tay gọt đẽo một hồi. Động tác nàng cực nhanh, đem nhánh cây kia biến thành một món vũ khí gỗ mà nàng hình dung trong đầu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top