Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 36 - 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--Editor: Autumnnolove--

Giang hồ cứu nguy! Vì dân trừ hại! Các vị đại hiệp, tiểu nữ liền trong cậy vào các vị!

Lạc Thanh Đồng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ mấy người cường giả Hồn sư cùng Võ hoàng. Nàng còn chưa kịp thở, trong nháy mắt, liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở phía sau. Từng đợt công kích mãnh liệt liên tục truyền đến. Nàng quay đầu nhìn lại, hít vào một ngụm khí lạnh.

Mẹ ơi!

Trong phạm vi đồng thị của nàng, mấy tên cường giả Hồn sư cùng Võ sư lao lên, bị Tiếp Thiên thần thú chụp lại giống như ruồi bọ, mấy cái đuôi quét tới liền bay lên. Nháy mắt biến thành một ngôi sao lóe sáng ở phương xa rồi biến mất. Cũng không biết có còn toàn thây hay không! Tiếp Thiên thần thú này cũng quá cường hãn đi! Nàng cảm thấy một trận ê răng.

Một đôi con ngươi vàng kim kia lại tiếp tục nhìn về phía nàng, nàng giật giật khóe môi, vội vàng chạy về phía trước. Nhưng cứ chạy trốn như vậy cũng không phải cách. Tiếp Thiên thần thú này quá mạnh! Thần thú đó! Còn đang trong độ tuổi trưởng thành! Lạc Thanh Đồng nếu không có đồng thuật thì đã sớm chết trong tay nó. Nhưng cho dù nàng có đồng thuật, nàng cũng không có khả năng toàn lực sử dụng. Tinh thần lực của thân thế này là hữu hạn, hơn nữa Tiếp Thiên thần thú này càng đuổi càng gần. Lạc Thanh Đồng nhìn đối phương sắp đuổi kịp, tức khắc siết chặt con heo mập trong tay.

"Cho người ba khắc thời gian, lập tức nghĩ ra cách thu phục Tiếp Thiên thần thú này cho ta! Ngươi không phải là Thần heo thượng cổ gì đó sao? Còn không mau thể hiện thần uy của ngươi!"

Thần thiếp làm không được a!

Biểu tình trên mặt con heo nhỏ chính là ý tứ này. Nó lộ vẻ bi phẫn nói: "Còn không phải do thực lực của ta bị phong ấn sao! Nếu ta có thể làm được, còn cùng ngươi khế ước sao?"

Thật ra nó vẫn có thể vận dụng một ít thực lực, nhưng đánh không lại đối phương a! Bằng không lúc nảy nó cần gì hối nàng chạy mau!

"Vậy người liền chờ chết đi! Bây giờ ta liền quăng người ra ngoài! Nói không chừng nó bắt được người sẽ không đuổi theo ta nữa!"

Tuy rằng nàng biết làm như vậy khả năng thoát khỏi phi thường nhỏ bé, rốt cuộc nàng cũng đã khế ước với cái đầu heo này. Tiếp Thiên thần thú chưa chắc sẽ bỏ qua cho nàng. Nhưng mà loại chuyện này, không thử làm sao biết?

"Á! Không cần mà!". Thấy sắc mặt Lạc Thanh Đồng lạnh đi, con heo nhỏ nhỏ giọng van nài.

"Thôi được rồi! Lúc này, ta cũng chỉ có thể hi sinh bản thân để cứu vớt tập thể!". Nó một bộ dáng chuẩn bị hi sinh nói.

"...". Lạc Thanh Đồng không chút tin tưởng nhìn nó. Cái đầu heo này nhìn kiểu gì cũng không phải là loại vì nước quên thân, vì dân phục vụ.

"Hướng bên này!". Con heo nhỏ dùng chân trước chỉ chỉ hướng bên phải.

"Liền tin ngươi một lần."

Một người một heo bị trói buộc ở bên nhau, Lạc Thanh Đồng chỉ có thể tin nó. Nếu nó dám lừa nàng, nàng liền xé nát nó rồi ném cho Tiếp Thiên thần thú.

Ba!

Lạc Thanh Đồng dưới sự chỉ dẫn của con heo nhỏ, cứ bay thẳng về phía trước, rồi sau đó đột nhiên đổi quỹ đạo thành một đường cong.

"Qua trái, qua phải, lại qua trái!"

Lạc Thanh Đồng nghe nó chỉ dẫn, vận dụng hết khí lực liều mạng chạy. Nàng có thể cảm giác được, lực lượng trong cơ thể mình sắp tiêu hao hết, tốc độ càng ngày càng chậm. Mẹ nó! Quên tính tới thực lực của thân thể này. Đồng thuật của nàng còn chịu đựng được chứ lực lượng của thân thể này thì chịu không nổi.

Cũng may Lạc Thanh Đồng còn là một Luyện dược sư. Nàng nghẹn một hơi, vừa chạy vừa thuận tay hái vài thứ thảo dược có thể bổ sung lực lượng trên đường, tùy ý nghiền nát rồi biến thành dược dịch, nuốt xuống, khó khăn lắm mới khôi phục một chút thực lực.

"Còn bao lâu nữa?". Nàng cắn răng hỏi. Nếu còn tiếp tục nữa nàng chịu đựng không nổi.

"Tới rồi, tới rồi! Ở ngay phía trước, cứu tinh của chúng ta ở ngay phía trước!". Con heo nhỏ nâng móng heo chỉ chỉ.

Lạc Thanh Đồng ngầng đầu vừa thấy, nháy mắt liền muốn bóp chết nó.

--Editor: Autumnnolove--

Phía trước, Dạ Thiên Minh một thân bạc y tóc đen, trong cảnh đất trời sụp đổ thế này, hắn trông giống như vị thần giáng thế. Khuôn mặt ẩn hiện trong màn sương, cho dù chỉ là mờ ảo cũng không che giấu được vẻ tuấn mỹ bức người.

Quanh quẩn quanh người nam nhân này là một cổ khí thế cường đại, dường như cảnh tượng hoang tàn do Tiếp Thiên thần thú tạo thành không mảy may ảnh hưởng đến hắn. Nhưng hắn thực sự có thực lực, Lạc Thanh Đồng lại kết thù với hắn. Bây giờ chạy tới đây, đừng nói là cứu mạng nàng, hắn không một chưởng đập chết nàng đã là may mắn rồi. Cái đầu heo này, không biết dẫn nàng tới gặp cứu tinh hay là sát tinh đây. Lạc Thanh Đồng trừng mắt nhìn con heo nhỏ trong tay mình.

Cảm nhận được lửa giận của nàng, con heo nhỏ nổ lực rụt rụt cái cổ đến cơ hồ không thấy đâu nữa, vẻ mặt lí lẽ hùng hồn nói: "Hắn hiện tại là người duy nhất có thể cứu chúng ta. Tin tưởng ta a, ngoài hắn ra, nơi này không còn ai có thể chống đỡ được một chiêu của Tiếp Thiên thần thú đâu!". Chứ đừng nói là có thể cứu bọn họ. Bởi vậy, cho dù nguy hiểm cũng phải bám dính lấy hắn, làm ơn đi bà cô của tôi!

Kỳ thật con heo nhỏ cũng là bất đắc dĩ. Nếu không phải tình thế bức bách, nó mới không chủ động tới gần người nam nhân này. Trời biết nó là vì tránh đi hắn mới khế ước với Lạc Thanh Đồng. Kết quả không nghĩ tới, cuối cùng vẫn phải đưa tới cửa. Nó hi sinh lớn như vậy, nữ nhân này còn không cảm kích.

"Hắn mạnh như vậy?". Lạc Thanh Đồng trong lòng kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng nghĩ tới một chuyện khác. "Ngươi biết hắn rõ ràng như vây! Lúc trước hắn đuổi theo ta không bỏ, có phải là vì ngươi hay không?"

Thảo nào, nam nhân kia thoạt nhìn không giống kiểu người cắn chặt không buông, ngàn dặm đuổi giết. Hóa ra lại là cái đầu heo này giở trò quỷ!

Con heo nhỏ nào dám thừa nhận, nó sợ Lạc Thanh Đồng tức giận, sai tay một cái liền bóp chết nó. Đến lúc đó nó đi tìm ai khóc: "Không phải! Tuyệt đối không phải! Ta nói ngươi bây giờ có thể hay không trước hết nghĩ ra biện pháp chạy trốn a! Hắn nhìn qua bên này rồi! Ngươi mau nghĩ cách thu phục hắn đi!"

"Thu phục cái đầu ngươi!". Lạc Thanh Đồng hận không thể một tát đập chết nó.

"Người nam nhân này cường hãn như vậy, người đi thu phục thử xem a!". Nói nghe có vẻ đơn giản như vậy. "Lần trước không phải ngươi đã thành công sao? Dùng cái chiêu kia đi!"

Lạc Thanh Đồng bị nó làm cho tức giận cực kỳ: "Cho nên người liền dẫn ta đến nơi này? Ngươi tưởng hắn ngu ngốc giống ngươi sao? Cùng một kế ai bị lừa hai lần!". Con heo ngu ngốc!

"A! Vậy làm sao bây giờ?". Con heo nhỏ trợn tròn mắt. Nếu nam nhân kia không chịu ra tay, bọn họ chết chắc rồi.

"Nếu không người đổi cách khác, sắc dụ thử xem?"

"Thử cái đầu heo của ngươi!"

Lạc Thanh Đồng lúc này cũng không có thảnh thơi mà đấu võ mồm với nó. Phía sau nàng, Tiếp Thiên thần thú đã càng ngày càng gần. Cái bóng đen khổng lồ của nó đà hoàn toàn bao phủ phạm vi trăm dặm xung quanh nàng. Mà Dạ Thiên Minh ở trước mắt cũng đang nhìn qua bên này.

Má nó! Trước có sói, sau lưng thì có hổ! Ông trời ơi, rốt cuộc ta cùng ngươi kết thù oán gì, mà người lại muốn chơi ta như vậy!

Lạc Thanh Đồng gấp đến độ chửi bậy. Lúc này, huyết quang trong đáy mắt lóe lên, trong đầu nàng có một chủ ý, lẩm bẩm: "Soái ca, thật ngại quá, dù sao lúc trước đều đã lừa ngươi hai lần, ngươi cũng không để bụng lại bị lừa thêm lần nữa đúng không?"

"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa a! Ta đây là đang giúp ngươi tích thêm công đức!"

Lạc Thanh Đồng không ngừng lẩm bẩm, trong long oanh động, cắn răng lao về phía Dạ Thiên Minh: "Soái ca, cứu mạng a!". Tiếng hét tràn đầy khí thế, nháy mắt liền vang vọng tám hướng.

--Editor: Autumnnolove--

Dạ Thiên Minh nhìn nữ nhân đang lao về phía mình. Bộ dáng nàng thực sự chật vật, khuôn mặt nhuốm máu đen lúc trước tuy đã được tẩy sạch. Nhưng bởi vì không ngừng chạy trốn, lúc này dính đầy bụi đất trộn lẫn với mồ hôi, so với trước kia cũng không tốt hơn bao nhiêu. Quần áo trên người có thêm vài chỗ rách, trong lúc hành động có thể mơ hồ nhìn thấy da thịt bên dưới. Chỉ là, cho dù đang chật vật như vậy, còn giơ tay hướng hắn kêu cứu mạng, nhưng thật kỳ lạ là hắn không cảm giác được khí tức trên người nàng yếu đi chút nào. Ngay cả tiếng kêu cứu mạng kia, cũng kêu đến mười phần khí thế, thiên kinh địa nghĩa.

Dạ Thiên Minh híp mắt đánh giá Lạc Thanh Đồng, đồng thời Lạc Thanh Đồng cùng đang đánh giá nam nhân đối diện. Không thể không nói, kể cả khi không thấy rõ được khuôn mặt của người nam nhân này, cũng không che giấu được một thân khí thế cùng phong hoa tuyết nguyệt. Hắn đang cúi đầu nhìn nàng, giống như vị thần trên chín tầng trời rũ mắt nhìn con dân của hắn.

Đạm mạc, uy nghiêm, cao ngạo, sắc sảo! Không thể với tới!

Nhưng ngay sau đó, Lạc Thanh Đồng liền đuổi những cảm xúc này trong đầu mình đi. Nói giỡn! Vì mạng sống, cho dù hắn thật là thần thánh trên chín tầng trời, nàng cũng phải đem hắn từ trên tòa sen cao cao tại thượng kia kéo xuống!

"Soái ca, cứu mạng a!"

Lạc Thanh Đồng hít một hơi thật sâu, cất giọng kêu lên: "Nếu ngươi không cứu ta, ta liền nói cho mọi người ở sơn mạch Cửu Vu Sơn, ở trên đùi chỗ gần tiểu đệ đệ của ngươi có..."

Oanh!

Thân hình Dạ Thiên Minh nháy mắt liền động, lập tức xuất hiện bên người Lạc Thanh Đồng, Tiếp Thiên thần thủ cảm nhận được hơi thở uy hiếp từ hắn, điên cuồng hét lên một tiếng. Công kích dữ dội như dời non lấp biển, hướng về phía hắn mà tấn công!

Phanh!

Khí tức của Dạ Thiên Minh cùng khí tức của Tiếp Thiên thần thú mạnh mẽ va chạm với nhau. Hai cỗ khí tức cường hãn va chạm, một đạo nối tiếp một đạo xé rách bầu trời, liên miên không dứt.

Oanh!

Trong tiếng tru đau đớn của Tiếp Thiên thần thú, Dạ Thiên Minh chém rớt một cái đuôi của nó, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lạc Thanh Đồng, người đã chạy biệt tăm biệt tích. Nữ nhân này, lại lừa hắn! Sắc mặt Dạ Thiên Minh không khỏi âm trầm.

Vừa rồi hắn hoàn toàn vô thức mà hành động. Thanh âm Lạc Thanh Đồng cực kỳ vang dội, nói ra chuyện riêng tư của hắn. Hắn chưa kịp suy nghĩ thì thân thể đã theo bản năng xông ra. Trên thực tế, nữ nhân kia căn bản không biết hắn là ai, nàng có thể khoe khoang cái gì? Huống chi, trên đùi hắn, căn bản là không có cái gì hết. Nữ nhân này thật đúng là cái gì cũng dám nói.

Thời điểm Dạ Thiên Minh tức giận đến nghiến răng, Lạc Thanh Đồng sớm đã chạy xa. Má ơi! Ánh mắt của nam nhân kia thật đáng sợ! Lạc Thanh Đồng tự nghĩ, nếu chính mình bị đối phương lừa ba lần liên tiếp, ánh mắt của nàng phỏng chừng sẽ càng đáng sợ hơn so với đối phương. Càng nghĩ càng tăng tốc chạy trốn. Nam nhân kia mạnh đến nổi không giống người! Tiếp Thiên thần thú cường hãn như vậy, hắn giơ tay một cái liền chặt đứt đuôi người ta. Lạc Thanh Đồng cũng không biết mình cứ trêu chọc người nam nhân này nhiều lần như vậy là đúng hay sai.

Graoooo!!!

Phía sau không ngừng truyền đến tiếng gào rú rống giận thảm thiết của Tiếp Thiên thần thú, cũng không biết là bị nam nhân kia chà đạp đến mức nào. Bị nàng lừa một lần nữa, chỉ sợ là đối phương đang giận chó đánh mèo trút lên đầu Tiếp Thiên thần thú. Lạc Thanh Đồng không khỏi ở trong lòng niệm vài tiếng a di đà phật cho Tiếp Thiên thần thú, chuẩn bị kiếm đường lặng lẽ xuống núi. Đúng lúc này, dưới chân nàng bỗng xuất hiện một khe nứt. Không đợi nàng kịp phản ứng, một cổ lực khổng lồ trong nhát mắt hút nàng đi vào. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top