Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chị là tình đầu và cũng là tình cuối

_______________

em như cơn mưa thoáng qua, chợt đến rồi chợt đi mà không ai hay biết. em đến để lại trong tim chị một vết sẹo... một vết sẹo thật sâu và chị không thể nào làm cho nó ngừng rỉ máu

*phương nhi

ngày đó, chúng mình học chung lớp dạy kèm em ghét chị vô cùng, ta nói là nó ghét gì đâu. lúc đó em làm lớp trưởng mà chị lại được cô giao cho em quản lý. mỗi lần chị đi học muộn là sẽ được vinh hạnh trực lớp 1 tháng trong khi các bạn khác chỉ một tuần. đám bạn chị và chúng bạn em cứ xỉa xói nhau. vậy mà cuối cùng trời xuôi đất khiến thế nào mà chúng mình lại đến với nhau. ông bà ta có câu "ghét của nào trời trao của đó" bây giờ em thấy nó đúng quá chị nhỉ.

thấm thoát mà chúng mình yêu nhau được 3 năm rồi. vui có, giận hờn cũng có. em cảm thấy tình yêu của chúng mình thật đẹp biết bao. em là một đứa cứng đầu mỗi lần giận nhau chị luôn là người làm huề trước. chị khiến cho em dựa dẫm vào chị như một thói quen. chị nuông chiều em như 1 đứa con nít. có lần em hỏi chị

"nếu như có 1 ngày chị buông tay em thì em biết phải làm sao đây?"

chị nắm tay em rồi nhẹ nhàng trả lời:

"sẽ không có nếu như."

mỗi lần ở gần nhau chị luôn nắm tay em. mười đầu ngón tay của mình đan vào nhau ấm áp biết bao. em rất thích được nắm tay chị. tay chị tuy không to lắm nhưng vẫn đủ bao trùm lên cả bàn tay em. tay chị che chở tay em. che chở trái tim em, và nó che chở cho cả cuộc đời em. chị nắm chặt đến nỗi tay em rịn mồ hôi. mỗi lần em tính thả ra để lau đi thì chị gượng lại, chị bảo "đừng buông tay chị". em sẽ không bao giờ buông tay chị và em hi vọng chị cũng vậy.

cô ấy đã về! cái người mà nói là mối tình đầu của chị đã về. tình đầu luôn là mối tình đẹp nhất. có một lần trong lúc chị đợi đồ uống em đã nghịch điện thoại của chị. em thấy chị nhắn tin với cô ấy, nhưng em không xem vì người ta nói yêu là phải tin tưởng lẫn nhau... cho nên em tin tưởng chị

một lần nữa em lại nghịch điện thoại của chị, tính tò mò của em trổi dậy, những tin nhắn ấy đã không còn nhưng thay vào đó là những cuộc gọi dài hàng giờ liền và dường như ngày nào cũng có. nhưng em vẫn quyết định tin tưởng chị vô điều kiện bởi vì em yêu chị mà

và rồi ngày đó đã đến - cái ngày mà mà chính thức bước chân ra khỏi cuộc đời em. chị vẫn dịu dàng và nuông chiều em như trước. chị bảo chin vẫn còn tình cảm với cô ấy, chị bảo chị vẫn chưa quên cô ấy. chị nói lời chia tay thật nhẹ nhàng. chị vẫn đưa em về, vẫn hôn tạm biệt lên trán em. chị có biết chị tàn nhẫn lắm không. không yêu em nữa mà tại sao lại đổi xử với em như vậy... chạy vào phòng em đóng sầm cửa lại, em ôm phía bên ngực trái của mình, chỗ đó của em nó đau lắm... chị đã bảo em không được buông tay chị ra rồi cơ mà. sao bây giờ chị lại là người thả tay em ra trước. không có chị cuộc sống của em mất đi 1 màu sắc, mất đi 1 mùi vị, mất đi 1 âm thanh. mọi thứ về chị cứ quanh quẩn trong đẩu em. em phải làm sao mới quên được chị đây, chị chỉ em với

nhật kí, ngày... tháng... năm...

mình đã quyết định chuyển nhà đi. mình sẽ tập quên chị. mình sẽ tập sống một cuộc sống không có chị

nhật kí, ngày... tháng... năm...

hôm nay mình chảy máu cam nhiều lắm

nhật kí, ngày... tháng... năm...

mình lại bị chảy máu cam. đầu mình cũng đau lắm, đau như búa bổ, mình ngã khụy trên nền nhà. may mà chị phương anh và chị ngọc thảo đến thăm mình, họ đưa mình đến bệnh viện

bác sĩ chuẩn đoán mình bị bệnh nan y, bệnh đã nặng lắm rồi không thể xạ trị được nữa. chị phương anh đứng chôn chân tại chỗ, chị thảo khóc... chị ấy khóc rất nhiều.

mình đã bảo họ không được nói với chị. mình không muốn chị thương hại mình

mình nhớ chị

nhật kí, ngày... tháng... năm...

từ ngày phát bệnh chị thảo dọn đến ở với mình

từ ngày mình phát bệnh chị ấy khóc nhiều lắm... những lúc ra máu mình thường giấu chị thảo nếu để chị hà thấy thì chị ấy lại khóc... mình thương chị thảo lắm

hôm nay chị phương anh đến thăm bọn mình, chị ấy mua nhiều đồ ăn mình thích lắm. chị ấy còn nói dạo gần đây chị vui lắm

em cũng vui, vui vì chị đang hạnh phúc bên người chị yêu

nhật kí, ngày... tháng... năm...

chị phương anh lại đến thăm mình, chị ấy nói chị đang tìm mình, chị bất chấp tất cả điên cuồng đi tìm mình. mới chỉ vài tháng trước chọ còn đang hạnh phúc lắm mà. cô ấy đâu rồi? sao chị lại đi tìm mình?

may mà chị phương anh không nói mình ở đâu, bây giờ mình không có can đảm để gặp lại chị. mình sợ...

mình sợ mình không thể buông tay chị ra... mình sợ chị sẽ buồn khi biết mình đang đối diện với cái chết... mình sợ chị sẽ đau khi mình ra đi... thôi thì cứ để cho chị tìm kiếm trong vô vọng... rồi chị sẽ từ bỏ thôi... rồi chị sẽ quên mình thôi...

Hôm nay... em lại nhớ chị

nhật kí, ngày... tháng... năm...

tình yêu của em

hôm nay mắt em mờ lắm. chắc là em sắp phải buông tay thật rồi. em đã không giữ lời hứa với chị

mai phương à, chị biết không truyền thuyết nói rằng kiếp trước phải nghoảnh đầu nhìn nhau 500 lần mới đổi lại được một lần gặp mặt của kiếp này. vậy chắc là kiếp trước chúng mình đã nghoảnh lại nhìn nhau hàng tỉ tỉ lần nên kiếp này mình mới được yêu nhau như vậy đúng không chị. nhưng hình như ông trời trách chúng ta yêu nhau chưa đủ sâu đậm, ông ấy muốn em đi xa, ông ấy muốn em đi xa mãi mãi

em yêu chị, mai phương à

em yêu chị nhiều lắm, yêu chị như sinh mạng của mình

tạm biệt chị, tình yêu đầu tiên của em

những trang nhật kí cuối cùng thấm đẫm máu và nước mắt của phương nhi, nàng đã ngã gục bên cuốn nhật kí.

*mai phương

ngày đó, em là một nhỏ lớp trưởng lớp dạy kèm khấu khỉnh. em ghét chị, em luôn bắt nạt chị. em bắt chị lau bảng, em ưu ái cho chị trật lớp nhiếu hơn người ta. nhưng chuyện ấy chẳng đáng là gì với chị. đám bạn em và tụi bạn chị vẫn thường hay móc méo nhau nhưng chị thường không tham gia vào những cuộc xỉa xói đó. chị thích ngồi nhìn dáng vẻ năng động, tinh nghịch của em hơn là tham gia vào những chuyện vô bổ đó.

em đã dần thay đổi, em không còn là cô bé lớp trưởng bướng bỉnh ngày nào. em dịu dàng và dễ thương hơn xưa. em nói em thích chị. em có biết chị chờ câu nói đó lâu lắm rồi không. chị cũng thích em, thích em nhiều lắm

thấm thoát mà chúng mình yêu nhau đã 3 năm rồi. chị thích nắm tay em, tay em nhỏ nhỏ mềm mềm và vô cùng ấm áp. chị thích hôn lên trán em mỗi khi đưa em về vì hôn lên trán là biểu hiện của sự tin tưởng, biểu hiện của một tình yêu thuần khiết mà chị dành cho em

nhưng rồi cô ấy đã về. cô ấy liên lạc với chị. cô ấy lấy đi tất cả sự quan tâm mà chị dành cho em. cô ấy muốn quay lại và chị đã nhất thời buông tay em

những ngày đầu bên cô ấy chị vui lắm nhưng sao chị thấy không vui như lúc ở bên em. mọi người nói cô ấy đẹp nhưng sao chị thấy cô ấy không đẹp bằng em. chị nhớ ánh mắt của em, nó luôn tỏa sáng, nó luôn soi rọi trái tim chị. chị nhớ cái miệng chúm chím nói chuyện của em. chị nhớ sống mũi cao thẳng của em. chị nhớ bờ má mịn màng của em

chị nhận ra người mình yêu là em chứ không phải cô ấy. chị hư lắm phương nhi à, đáng lẽ chị phải nhận ra sớm hơn, đáng lẽ chị không nên buông tay em

chị gọi cho em nhưng không được, chị đi tìm em nhưng không thấy. chị hỏi phương anh chị ấy bảo không biết. chị tìm ngọc thảo thì em ấy tránh mặt chị. chị điên cuồng đi tìm em nhưng em dường như bốc hơi khỏi cuộc đời chị

phương nhi à, chị vẫn ở đây, còn em... em đã đi đâu mất rồi?

ngọc thảo cuối cùng cũng chịu gặp chị nhưng em ấy không nói gì cả chỉ đưa cho chị cuốn nhật kí của em rồi quay đi. chị thấy em ấy khóc khi cầm cuốn nhật kí của em. chị lo sợ... chị đã ngay lập tức mở nó ra. điều đầu tiên chị nhìn thấy là máu của em. chị đã khóc khi đọc nó. trong lúc chị không hay biết gì thì em đang chịu sự hành hạ của cơn bệnh. em có biết khi nhìn thấy máu của em chị đau như như thế nào không? tim chị nó quặng thắt lại, đau lắm. máu và nước mắt của em loang lỗ trên từng trang giấy. những dòng chữ lệch lạc ở trang cuối cùng của quyển nhật kí

chị đã hối hận lắm rồi phương nhi à. chị quỳ bên mộ em, xin em quay lại bên chị nhưng em đã đi đâu rồi, em không nghe chị nói

chị đặt bút lên quyển nhật kí của em

nhật kí, ngày... tháng... năm...

gửi người yêu chị như sinh mạng

chị là cỏ còn em là gió

dù cỏ có trải dài đến đâu cỏ vẫn không đuổi kịp gió

chị mất em thật rồi

kiếp này em đã buông tay chị

kiếp này chị đã lạc mất em

kiếp này chị nợ em một lời xin lỗi

nhưng nếu như có kiếp sau, chị mong rằng mình lại được yêu nhau

chị sẽ không để em buông tay chị

chị sẽ không để lạc mất em

chị yêu em, phương nhi à

chị yêu em nhiều lắm, yêu em hơn cả sinh mạng của mình

tạm biệt em, tình yêu cuối cùng của chị

_end_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top