Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 2_It is not your chocie while you are being choosen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không phải bạn chọn nó, mà chính nó đã chọn bạn

Cát bụi nay đã chất thành gò cao.
Thời gian dần xoá mờ những tháp cổ.
Những bông hoa nở rộ cho xuân thêm hương sắc,
Dẫu hương thơm ấy khó lòng níu giữ một thời dĩ vãng.
Những cơn sóng cuộn trào,
Cứ lấn dần thêm bao bờ bãi.
Và những con nước mênh mông, sẽ bị đất liền vùi lấp lại.
Mặt trời lặn rồi lại mọc, trăng tròn rồi lại khuyết.
Khi tôi nhìn thấy tất cả những điều ấy,
Tôi biết rồi chúng sẽ tan biến vào hư vô.
Những thứ quý giá có được làm tôi vui sướng trong phút giây,
Và những gì mất đi khiến tôi bàng hoàng tỉnh dậy;
Không giây phút nào tôi không trân trọng
Điều mình có được sau bao mất mát...

——————————

"Đinh đinh đoong, đinh đinh đoong, chuông giáo đường ngân nga..."

     Giáng sinh ~ ngày được giới trẻ mong đợi nhất trong năm cuối cùng cũng đến.

     Đường phố thật đông đúc, náo nhiệt, các cửa hiệu lớn nhỏ đều đặt một cây thông Noel lớn điểm xuyết những vật trang trí đầy màu sắc sau ô cửa kính, có cả những người tuyết đang vẫy tay, những chiếc đèn và quả châu lấp lánh ánh sáng trên khuôn mặt rạng rỡ của bao người, và không thể thiếu những khúc ca Giáng sinh vui vẻ vang vọng khắp không gian.

     Hạ Vũ Khê mặc chiếc áo khoác dày với hai hàng cúc trắng, cô đeo chiếc balo nhỏ, đứng trước một ô của kính bên đường, ngắm nhìn những đồ trang trí Giáng sinh lung linh, tinh xảo phía trong và nghĩ ngợi xa xăm.

     Lúc này Lâm Thi Kì và anh Mộc Trạch đang làm gì nhỉ?

     Không gian bên trong thật ấm áp với lò sưởi đỏ lửa và cây thông Noel treo ngôi sao vàng nhấp nháy, phía dưới cây thông bày la liệt những hộp quà nhiều màu sắc và kích cỡ...

     Lâm Thi Kì nở nụ cười rạng rỡ, khoé môi xinh xắn đang ăn bánh gừng và kẹo ngọt...

     Cách đó chỉ vài bước, An Mộc Trạch khôi ngô và dịu dàng như hoàng tử bạch mã đang bắt đầu kéo đàn violin, tiếng đàn du dương như hoà cùng tiếng chuông giáo đường vang vọng...

     "Thật là hạnh phúc." Cảnh tượng đó như đang hiển hiện trước mắt Hạ Vũ Khê, chỉ cần đưa tay ra là cô có thể chạm tới được. Hạ Vũ Khê nhắm mắt trầm tư, trên gương mặt là nụ cười hiền lành, "Điện thoại của Thi Kì và anh Mộc Trạch không liên lạc được, nhưng một lúc nữa, chắc họ sẽ gọi lại cho mình nhỉ? Mình nên kiên nhẫn chờ tiếp vậy..."

     Hạ Vũ Khê tự nói với mình, rồi cô rời khỏi ô cửa kính, đi về phía trước. Trong vô thức, cô đi đến cửa sau của trường trung học Kha Lâm.

     Cổng sau của trường có vị trí kín đáo rất ít người biết đến, nhưng vì muốn chạy trốn khỏi thầy "Bạch Tuộc", Hạ Vũ Khê đã điều tra kĩ lưỡng địa hình nơi này từ lâu. Đối với cô, cánh cửa gỗ cũ kĩ nằm khuất ở phía cuối con đường trước mặt không có gì lạ lẫm.

     Anh Mộc Trạch và Thi Kì vẫn chưa gọi cho mình, mình sẽ tự chơi trò "Mạo hiểm đêm Giáng sinh", lát nữa gặp Thi Kì và anh Mộc Trạch, mình sẽ có nhiều chuyện hay để kể.

     Hạ Vũ Khê nghĩ thầm, rồi cô bé men theo con đường nhỏ hẹp đi về phía cánh cửa gỗ.

     Đi qua hai ngã rẽ, lại băng qua một hàng cây bách xanh rờn, Hạ Vũ Khê nhẹ nhành mở cánh cửa gỗ vốn được đóng chặt, một toà nhà màu đen có kiến trúc cổ kính hiện ra trước mắt cô.

     Đây là thư viện của trường trung học Kha Lâm. Cánh cửa gỗ mà Hạ Vũ Khê đang lách qua nằm ở một góc trên bức tường phía sân sau của thư viện, trước cửa có những khóm cây cao bằng đầu người, như muốn cố ý che giấu con đường bí mật này.

     Hạ Vũ Khê nhìn sang bên phải thư viện, dưới ánh sáng tù mù, cô thấp thoáng nhìn thấy tháp đồng hồ của trường trung học Kha Lâm giữa tầng tầng lớp lớp những cây long não rậm rạp vây quanh, chỉ có đỉnh tháp đồng hồ nhô cao khỏi đám lá cây, hướng lên màn đêm lạnh lẽo đang bao phủ (nguyên bản chỉ thấy ghi 'đỉnh tháp đồng', là mình tự ý thêm từ 'hồ' cho nghe bớt lạ hơn, nếu bạn đọc ko thích mĩnh sẽ chỉnh lại. Tiện thể đoạn này nguyên bản bất ngờ chuyển sang in đậm trong khi đoạn trên lại không, thấy lạ nên mình cũng không viết in đậm lun. Nếu có ý kiến, xin hãy nói mình :>).

     Boong... Boong... Boong...

     Bỗng nhiên, tiếng chuông đồng hồ lảnh lót vang lên phá vỡ không gian tĩnh mịch của khuôn viên trường Kha Lâm.

     "Đã 8 giờ tối rồi..." Hạ Vũ Khê âm thầm đếm số lần tiếng chuông đồng hồ vang lên, cô quay lại đóng cánh của gỗ sau lưng rồi đi tới cánh cổng sắt ở phía trước thư viện.

     Cô sải bước trên thảm cỏ bị sương thấm ướt đẫm, gió lạnh táp vào mặt khiến cô co người lại. Khi đi qua cổng chính của thư viện, ánh đèn màu cam hắt ra từ cánh cửa bị đóng chặt thu hút sự chú ý của Vũ Khê.

     Í? Muộn thế này rồi mà thư viện vẫn có người... Chắc không phải bạn nào trong trường ham đọc sách đến mức ngay cả đêm Giáng sinh cũng không nghỉ ngơi chứ? Ánh sáng đó trông đầy bí ẩn giữa màn đêm tĩnh lặng, người đang ngồi trong đó liệu có phải cũng đang cảm thấy cô đơn giống mình?

Vì tò mò, và cũng vì sự đồng cảm nào đó mà Hạ Vũ Khê đã chuyển hướng đi thẳng đến cửa chính của thư viện.

**********
Điều ước_Wish

Két!

Cánh cửa gỗ màu nâu của thư viện không khoá, Hạ Vũ Khê chỉ cần đẩy nhẹ là chúng liền mở sang hai bên. Một quầng sáng ấp áp lọt vào tầm mắt của cô bé.

Hạ Vũ Khê nghiêng tai nghe ngóng âm thanh trong phòng đọc, hình như cô loáng thoáng nghe thấy tiếng sột soạt lật mở từng trang sách.

Quả nhiên là có một "mọt sách" đang ở trong phòng đọc.

Hạ Vũ Khê thầm khẳng định trong bụng như vậy. Cô khẽ hít một hơi, rồi thò tay, rón rén đẩy cánh cửa gỗ...

Kíttt...

Cùng với tiếng mở cửa kéo dài, một bóng người mảnh dẻ hiện ra trước mắt Vũ Khê.

Í? Cô ấy là ai vậy?

Nhìn thấy cô gái đang ngồi lật giở một cuốn sách dày ở giữa hai hàng giá sách trong phòng đọc, Hạ Vũ Khê vô cùng ngạc nhiên.

Xem ra cô gái cũng cung tầm tuổi với Vũ Khê, nhưng lại có một dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần. Mái tóc xoăn bồng bềnh màu nâu vàng rủ xuống tận eo, đôi mắt trong suốt như pha lê tím, cô mặc một chiếc áo ren trắng với chiếc ao khoác đồng phục màu xanh nước biển và chiếc váy xếp li cùng màu, tất cả đều vừa khít trên người cô. Dù ăn vận đơn giản nhưng ở cô này lại toát lên vẻ sang trọng, quý phái với một khí chất phi thường khiến Hạ Vũ Khê không dám tự ý đến gần. Dưới chân cô gái là một chú mèo đang liếm láp rửa mặt và một chú chó chăn cừu đang chạy qua chạy lại.

Cô ấy có phải là học sinh nước ngoài trong chương trình trao đổi học sinh của trường Kha Lâm không nhỉ?

Trong lúc Hạ Vũ Khê đang băn khoăn, đứng ngẩn người trước cửa phòng đọc thì cô gái bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Vũ Khê.

"He...hello! My name is Hạ Vũ Khê! Hehe..." Ý thức được mình đã làm phiền cô bạn đang đọc sách, Hạ Vũ Khê đỏ mặt xấu hổ vì có lỗi, rồi cất lời chào cô bạn bằng vốn tiếng Anh không mấy lưu loát của mình.

"Hi... hi... Chào bạn." Cô gái lịch sự gấp lại cuốn sách trên tay, đôi môi mềm mại như cánh hồng nở nụ cười làm say đắm lòng người, "Mời vào, à, tôi có thể nói được tiếng Trung Quốc."

"A... cảm ơn, cảm ơn cậu!" Vốn dĩ chỉ định xem rốt cuộc thứ sáng hiu hắt kia là gì, nhưng lời mời nhiệt tình của cô gái đã khiến Hạ Vũ Khê ngại không dám từ chối, đành bối rối bước vào phòng đọc.

     Cô gái nước ngoài này nói tiếng Trung lưu loát thật, quả không hổ danh là học sinh trao đổi của trường Kha Lâm...

     "À mà, tối nay là Noel, sao cậu lại ngồi một mình trong phòng đọc vậy?". Nhìn cô gái chuẩn bị mở cuốn sách ra đọc tiếp, Hạ Vũ Khê băn khoăn hỏi.

     "Mình á?" Cô gái quay đầu nhìn về phía Hạ Vũ Khê, mỉm cười đáp, "Bởi vì mình là nhân viên quản lí mới của thư viện, mình muốn nhân lúc rãnh rỗi sắp xếp lại sách vở."

     "Nhân  iên quản lí thư viện?" Hạ Vũ Khê ngạc nhiên thốt lên, cô nghĩ thầm, trường Kha Lâm thật nghiêm ngặt khi ngay cả đêm Noel vẫn sắp xếp nhân viên thư viện đi trực ban, cô gái này nhất định đang rất muốn ra ngoài vui chơi cùng bạn bè.

     Hạ Vũ Khê có chút đồng cảm với hoàn cảnh của cô gái, thấy cô gái nhìn mình không chớp mắt, Vũ Khê bối rối gãi đầu và dáo dác nhìn quanh thư viện, "Dù sao cũng đến đây rồi, tớ phải mượn một cuốn sách về đọc mới được."

     "Xin mời cậu!" Cô gái gật đầu, hơi cúi người xuống.

     Hạ Vũ Khê gãi đầu bước vào biển sách mênh mông trong phòng đọc, nhìn quanh để tìm cuốn sách mình muốn mượn.

     Trường trung học Kha Lâm nổi tiếng có rất nhiều sách trong thư viện. Chỉ trong phòng đọc này, sách đã chất đầy hai mươi mấy chiếc kệ to. Sách ở đây không những số lượng nhiều, mà chất lượng cũng hơn hẳn những ấn phẩm khác trên thị trường. Những cuốn sách này đều có bìa phong cách cổ điển mà tinh tế. Trên gáy sách, tên sách được mạ vàng hoặc in chìm với những con chữ cầu kì, và đây đều là những tựa sách Hạ Vũ Khê chưa từng gặp. Cô bé lung túng đi vào giữa những kệ sách, càng đi càng thấy sâu hun hút, mùi ẩm mốc, cũ kĩ vẩn lên tỏng không khí.

     "New theory of vision", "The lovely bones"...

     Hạ Vũ Khê nhìn tên những cuốn sách lạ lẫm trên kệ, không ngớt xuýt xoa. Cũng khó trách được mấy mọt sách của trường Kha Lâm cứ chui vào đây từ sáng sớm đến tối mịt, bởi ở đây có rất nhiều những cuốn sách mà ở hiệu sách thông thường không có. Hơn thế, còn có rất nhiều những cuốn sách đã lâu không tái bản thêm.

     Tuy không thích chế độ coi học hành thi cử là tối thượng của trường Kha Lâm, nhưng những cuốn sách được lưu trữ trong thư viện quả thực làm Hạ Vũ Khê vô cùng kinh ngạc.

     Í, đây là sách gì? Tại sao không có tên?

     Đột nhiên, giữa những cuốn sách mang những cái tên lạ lẫm, có một cuốn sách không tên đã khiến Hạ Vũ Khê chú ý.

     Hạ Vũ Khê vươn tay định rút cuốn sách đó ra, nhưng sách ở đây nhiều quá, những cuốn sách được xếp khít chặt vào nhau. Cuốn sách đó lại bị kẹp giữa hai cuốn sách dày, bởi vậy Hạ Vũ Khê cố rút mạnh thế nào thì sách cũng chẳng thèm động đậy.

     Bản tính không chịu thua cuộc của Hạ Vũ Khê nổi lên, cô ngắm chuẩn độ cao của cuốn sách, nhẹ nhàng nhảy lên, định dùng ngón tay móc vào gáy sách rồi dùng hết sức để kéo nó xuống.

     Rầm!

     Động tác mạnh của cô bé đã làm cho cả kệ sách nghiêng ngả, những cuốn sách trên kệ rơi xuống đầu và người cô bé lả tả như mưa.

      Bịch!

     Có sách rơi xuống thật, nhưng không phải là cuốn sách mỏng mà Vũ Khê nhắm đến lúc đầu, mà là một cuốn sách cổ rất đẹp, từ kệ sách ở cách cô bé vài bước chân rơi xuống.

     Cuốn sách có tấm bìa cũ kĩ bằng da dê được mạ vàng, dường như đã trải qua hàng ngàn năm lịch sử. Bốn góc bìa sách đều có hoa văn cổ điển mạ vàng, những đường viền hoa văn hình dây leo chằng chịt và nụ hoa nhỏ xíu xoắn vào nhau như thể muốn che giấu một thứ gì đó vô hình. Giữa bìa sách cũng không có tên, chỉ có một bông hoa sơn trà màu trắng, tuy là dùng thuốc màu để vẽ, nhưng cánh hoa khúc xạ dưới ánh đèn trông như được khắc nổi bằng bạch ngọc.

     Không chỉ có thế, nhìn từ phía Hạ Vũ Khê, cả cuốn sách được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu tím nhạt, lớp ánh sáng ấy dường như biết hít thở, lay động lúc sáng lúc tối, lúc ẩn lúc hiện trong đôi mắt của Hạ Vũ Khê.

     Cuốn sách đẹp quá! Nhưng thật kì lạ... vừa nãy mình không hề động vào cái giá sách đó, tại sao nó lại rơi xuống?

     "Sao vậy? Tìm thấy cuốn sách mà cậu cần chưa?" Hạ Vũ Khê chưa kịp lí giải thì từ bên ngoài, cô gái thủ thư mới quen đã hỏi vọng tới.

     Hạ Vũ Khê vội vàng nhặt quyển sách vừa bị rơi xuống và trả lời, "Mình chọn xong rồi!"

"Thế thì cầm ra ngoài đi."

Tuy nói rằng tất cả các quyển sách ở đây đều có thể lựa chọn, nhưng khi nhìn thấy Hạ Vũ Khê cầm cuốn sách cổ có vẽ bông hoa sơn trà trắng thì cô gái mắt tím bỗng tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

"Sao lại là cuốn này? Sao cậu lại lấy được nó?"

     Hạ Vũ Khê sợ cô gái mắt tím biết đây là quyển sách mình làm rơi, bèn gãu đầu nói, "Mình lấy từ trên giá xuống đấy!"

     "Từ trên giá sách?" Cô gái mắt tím quay lại nhìn, ở phía cuối lối đi có một vùng sánh màu tím đang lan toả.

     "Xem ra... không phải cậu chọn nó mà là nó chọn cậu..." Cô gái mắt tím nói khẽ khàng, rồi cô nhanh chóng ngẩng mặt lên và nở nụ cười tự nhiên, "Vậy xin hỏi cậu có chắc chắn là muốn mượn quyển này không?"

     "Mình rất muốn!"

     Quyển sách đẹp thế này ắt hẳn nội dung bên trong cũng rất hay, đủ để giúp mình trải qua một đêm bình yên mà cô đơn này.

     "Nhưng cuốn sách này rất khó chiều. Nó chỉ cho phép những người có tâm nguyện nào đó trong lòng đọc thôi, xin hỏi bây giờ cậu có mong muốn gì không?"

     "Tâm nguyện?"

     Hạ Vũ Khê chưa từng nghĩ tới việc mượn sách lại phải có tâm nguyện gì đó. Nhưng cô vẫn nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

     Tâm nguyện à?

     Nếu như có người ở bên mình đêm nay thì tốt.

     Thi Kì và Mộc Trạch đều là những người bạn rất tốt, nhưng họ quá xuất sắc nên không thể chỉ thuộc về một mình mình được. Mình không muốn trở thành một người cô đơn lạc lõng bị Lâm Thi Kì và An Mộc Trạch bỏ rơi, vì thế nếu chỉ có một người bạn hoàn toàn thuộc về mình thì tốt biết mấy!

     Dường như đọc được tâm tư của Hạ Vũ Khê nên chẳng đợi câu trả lời, cô gái mắt tím đã mỉm cười gật đầu, "Là vậy sao? Được rồi, cuốn sách này đã ghi lại tâm nguyện của cậu. Cậu đã có ước nguyện tốt đẹp như vậy, hãy kí tên mình lên bìa của cuốn sách."

     Í?

     Hạ Vũ Khê vẫn chưa hiểu a chuyện gì thì đã được cô gái mắt tím dúi vào tay một tấm thẻ trang nhã và tinh tế.

     Khác với những tấm thẻ mượn sách thông thường chỉ cần đóng dấu, ở chính giữa tấm thẻ này có mấy hàng chữ nước ngoài mà Hạ Vũ Khê không hiểu, được in bằng mực màu nâu, trông giống như một lời chúc trong kinh thư cổ. Xung quanh mấy hàng chữ đó là những hoạ tiết hình nụ hoa và dây leo, có cùng phong cách với hoa văn trên bốn góc của bìa sách.

     Đây là thẻ chính thức à?

     Hạ Vũ Khê nheo mắt quan sát, rồi cuối cùng vẫn kí tên mình lên góc phải bên dưới còn để trống của tấm thẻ.

     "Được rồi, vậy là chỉ cần tôi đến làm thủ tục cuối cùng." Cô gái mắt tím lấy tấm thẻ đã được kí tên, thổi nhẹ, làm cho nét mực vừa kí lên nhanh chóng thấm vào thẻ và có màu sắc giống với hàng chữ trên đó, trông như cùng một loại mực in từ trước vậy.

     Cô gái cẩn thận cài tấm thẻ vào trang đầu của cuốn sách, rồi gấp sách lại đưa cho Hạ Vũ Khê, dặn dò cẩn thận.

     "Chúc mừng cậu, bây giờ cậu có thể cầm cuốn này về. Nó sẽ giúp thực hiện ước nguyện của mình, chỉ có điều nhất thiết không được quên rằng, một khi đã mở cuốn sách  ày ra xem, thì cậu nhất định phải xem hết, cho dù trong lúc đọc xảy ra chuyện gì, cũng không được dừng lại... Nếu không thì... Xin lỗi, cậu có đang nghe tôi nói không?"

     Nhưng Hạ Vũ Khê đang chú ý đến chú mèo đen và chú chó chăn cừu lông dài, cô còn kéo một sợi dây nhỏ để chơi đùa với chúng, mãi mới chìa tay nhận cuốn sách và đáp bừa, "Ừ, ừ, có nghe, mình nghe thấy rồi."

     Đôi mắt cô gái thủ thư loé lên ánh nhìn kì quái, nhưng cô vẫn mỉm cười gập sách lại và đưa cho Hạ Vũ Khê. "Thế thì tất cả thủ tục đã hoàn tất. Hi vọng cuốn sách này có thể giúp ích cho cuộc sống của cậu, ánh sáng của Cleo sẽ chiếu rọi lên cậu..."

*****➿*****
Chuyện cổ tích_Fairytale

     Reng reng reng... Reng reng reng

     Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Hạ Vũ Khê bừng tỉnh.

     Cô nhìn quanh, kinh ngạc nhận ra không biết mình đã ra khỏi thư từ lúc nào. Sau lưng cô, ánh đèn trong phòng đọc của thư viện cũng đã vụt tắt.

Là ảo giác sao? Hạ Vũ Khê mơ hồ nghĩ, nhưng vừa cúi xuống, cô lại thấy mình đang ôm chặt cuốn sách kì lạ không tên kia, trên bìa sách còn viết ba chữ rất to "Hạ Vũ Khê"!

Không phải là ảo giác! Nhưng lúc nãy tại sao...

Reng reng reng... Reng reng reng...

Tiếng chuông điện thoại thúc giục khiến Hạ vũ Khê không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô bỏ chiếc ba lô từ trên lưng xuống rồi đặt cuốn sách vào trong, sau đó rút điện thoại ra.

Vừa bấm nút "Trả lời" nhưng chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã vang lên giọng nói vô cùng phấn khích của Lâm Thi Kì.

"Vũ Khê, cậu đang ở đâu thế? Sao vẫn chưa đến vậy?"

Đến á? Đến đâu cơ? Tuy đang đợi điện thoại của Thi Kì, nhưng mình và cậu ấy có hẹn trước đâu? Hạ Vũ Khê mơ hồ không hiểu.

"Tối nay cả trường tập trung ở nhà thể dục thể thao để tổ chức Vũ hội Giáng sinh đấy, cậu quên rồi à?" Lâm Thi kì hỏi lại.

"Á? Vũ hội Giáng sinh nào, tại sao mình không biết? Trên bảng thông báo của trường cũng không thấy dán poster thông báo."

"Không phải chứ? Bạn nào cũng nhận được thiếp mời từ ban tổ chức vũ hội, lẽ nào cậu không nhận được?"

"Không, mình không nhận được mà..."

Cả trường? Mỗi người? Tại sao việc lớn như vậy mà mình không hề biết?

Cứ như là... họ cố ý che giấu mình vậy?

Hạ Vũ Khê thấy lồng ngực mình nặng trĩu như bị một tảng đá đè lên. Giọng nói vốn dĩ nhanh nhẹn và phấn khích của cô cũng vì thế mà mất đi sức sống, cô thấy cổ họng mình ngèn nghẹn.

"Cũng có thể là vì thiếp mời phải gửi đi quá nhiều, họ sơ ý bỏ sót mất cậu?" Lâm Thi Kì suy nghĩ một lát, "Tóm lại là, cho dù như thế nào, cậu cũng phải nhanh chóng tới đây, màn đặc sắc nhất sắp bắt đầu rồi!"

"... À, ừm. Mình biết rồi."

Mười phút sau, Hạ Vũ Khê đã vội vã đến nơi, nhà thể dục thể thao hôm nay đẹp như ngôi nhà bánh kẹo trong truyện cổ tích.

Ánh đèn sáng rực rỡ càng tôn lên vẻ lung linh lộng lẫy, bài hát Giáng sinh với tiết tấu nhanh mang theo không khí vui vẻ và ấm áp lọt ra ngoài qua ô cửa.

Hạ Vũ Khê ngần ngại đẩy cửa vào, quả nhiên học sinh toàn trường đều đang tụ họp tại đây, mọi người đều mặc lễ phục Noel, ai ai cũng nở nụ cười tươi rói, họ không ngừng chúc tụng nhau nhân dịp Giáng sinh. Vài nhóm nữ sinh vui vẻ vười đùa, túm tụm chụp ảnh cùng nhau.

Đúng là ở đây đang tổ chức Vũ hội Giáng sinh toàn trường.

Mấy nữ sinh đến muộn lách qua người Hạ Vũ Khê bước vào trong, đưa tấm thiệp mời màu hồng phấn cho cậu cán sự trù bị buổi vũ hội đứng trước cửa, rồi tươi cười vui vẻ hoà nhập vào đêm hội. (Sao ở trên xài 'thiếp mời', xuống đây thành 'thiệp mời' rồi nhỉ? Mà thôi, cũng không khác nhau mấy nên mình để theo nguyên bản nha!~)

Thiệp màu hồng phấn? Đó chính là thiệp mời đến vũ hội mà Thi Kì nhắc đến ~ thứ mình vốn dĩ không hề nhận được?!

     "Này! Sao tôi không nhận được thiếp mời?"

     Cậu cán sự trù bị ngẩng đầu lên, mỉm cười theo quán tính, nhưng khi vừa gặp phải ánh mắt gườm gườm của Hạ Vũ Khê, mặt cậu ta lập tức biến sắc.

     "Không, không... Không liên quan gì đến tôi! Tôi... cái này để tôi đi kiểm tra xem rốt cuộc là tại sao!" Nói xong, cậu ta vội vàng chạy biến đi.

     "Này, sao cậu lại bỏ chạy? Tôi là ma sao?"

     Đúng lúc Hạ Vũ Khê đang giận tím người thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.

     "Tiểu Khê(1)!"
(1) Cách gọi thân mật tên Hạ Vũ Khê.

     Tim Hạ Vũ Khê vang lên từng nhịp đập mãnh mẽ, cô quay người lại.

     "Anh Mộc Trạch!" Trong giây phút nhìn thấy người đó, Hạ Vũ Khê bỗng đỏ mặt và vô cùng bối rối. Không ngờ cô lại gặp anh Mộc Trạch ở đây, nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn là lúc này, An Mộc Trạch trông thật giống chàng bạch mã hoàng tử của cô bé Lọ Lem.

     Anh khoác lên mình bộ vét Tuxedo màu đen lịch lãm, cổ chiếc áo sơ mi trắng tinh được thắt một chiếc nơ màu đen, mái tóc màu hạt dẻ được chải gọn gàng ra sau. Dôi mắt sâu sáng lấp lánh và nụ cười ấm áp như hoa anh đào tháng tư... Giữa đám đông chen chúc, An Mộc Trạch thật nổi bật.

     Thình thịch! Thình thịch!

     Tim Hạ Vũ Khê vang lên từng nhịp.

     "Tiểu Khê, hôm nay em đến muộn thế." Nhìn thấy Hạ Vũ Khê đứng ngẩn ngơ, An Mộc Trạch thân mật xoa đầu cô.

     "Dạ, vâng... Vâng, em có chút việc nên đến muộn ạ." Hạ Vũ Khê vừa nói vừa gãi đầu ngại ngùng.

     Bực mình thật, không biết tên nào lại quên đưa thiếp mời cho mình, hại mình suýt chút nữa không được cung anh Mộc Trạch trong đêm Noel! Tốt nhất không nên để cho mình biết tên ngu ngốc đó là ai, nếu không thì hẳn sẽ biết tay mình...

     "À đúng rồi, anh Mộc Trạch, hôm nay anh sẽ biểu diễn một tiết mục phải không? Bộ vét Tuxedo này rất hợp với anh!"

     Không chỉ hợp mà bộ quần áo ấy như được thiết kế dành riêng cho An Mộc Trạch. Trong bộ lễ phục, vẻ tuấn tú, lịch lãm của anh càng trở nên hoàn hảo hơn.

     Hạ Vũ Khê vừa nói, vừa nghĩ thầm trong bụng.

     "Đúng vậy, may là em đã đến, nếu không em sẽ bỏ lỡ phần biểu diễn của anh rồi." Nói đến đây, An Mộc Trạch hơi ngần ngừ, rồi tiếc nuối nhìn Hạ Vũ Khê, "Tiểu Khê, hôm nay anh không thể khiêu vũ với em, anh xin lỗi."

     "Không sao, vì anh Mộc Trạch phải biểu diễn mà, đương nhiên là em hiểu! Hơn nữa lúc anh kéo đàn violin, chẳng phải em cũng nghe thấy sao? Như vậy là em đã rất vui rồi!" Hạ Vũ Khê lắc đầu cười tươi, nhưng trong lòng lại vô cùng thất vọng.

     Không được nhảy cùng sao? Đây là điều mình mong mỏi nhất mà...

     "Vũ Khê, cuối cùng cậu cũng đến!" Đám đông bỗng xôn xao hẳn lên, Lâm Thi Kì ~ bông hoa của trường trung học Kha Lâm chật vật chen ra khỏi rừng người, vui vẻ bước đến cầm tay Hạ Vũ Khê, "May là cậu đến kịp, sắp đến tiết mục Hello tay nắm tay rồi! Mau qua bên đó đi! Anh An Mộc Trạch, thầy giáo đang tìm anh ở sau sân khấu đấy..."

"Ừ." An Mộc Trạch gật đầu rồi quay sang nhìn Hạ Vũ Khê, "Vũ Khê, xin lỗi em, lát nữa anh phải phụ trách hoà tấu rồi, không ở đây cùng em được. Sau hôm nay anh sẽ đền đáp cho em nhé!"

"Vâng... được ạ..."

Hạ Vũ Khê lặng lẽ nhìn An Mộc Trạch và Lâm Thi Kì bước đi trong ánh mắt hâm mộ và tiếng bàn tán của mọi người xung quanh. Nhưng chưa kịp để cho những suy nghĩ mông lung xâm chiếm, trên sân khấu đã vang lên những tiếng rành rọt.

"Các em học sinh chú ý! Các em học sinh chú ý! Vũ hội Hello tay nắm tay sắp bắt đầu! Đầu tiên xin mời các em hãy chia thành hai đội nam và nữ!"

Chiếc đồng hồ trên tường kêu "doong doong" báo hiệu 7 giờ như một tín hiệu hạnh phúc, khiến mọi người đang vui đùa ồn ã bỗng im lặng trong giây lát.

Học sinh trường Kha Lâm hào hứng xếp thành hai hàng nam và nữ, ai nấy đều hồi hợp chờ đợi. Cả hội trường im phăng phắc.

Đám con trai trấn tĩnh lại, ra vẻ bảnh bao và lịch thiệp. Nhóm con gái xấu hổ ngượng nghịu, yểu điệu thục nữ trong những chiếc váy dạ hội xinh xắn, im lặng chờ đợi vị hoàng tử của mình.

"Và bây giờ tôi tuyên bố! Hoạt động phân nhóm Hello tay nắm tay chính thức bắt đầu! Các bạn nữ lần lượt bước ra về phía trước theo thứ tự, bạn nam nào muốn kết đôi với bạn nữ ấy thì bước lên phía trước một bước, bạn nữ sẽ chọn một trong số những người bước lên để làm bạn nhảy của mình. Sau khi tất cả các bạn đều được chọn xong bạn nhảy, vũ hội của chúng ta sẽ bước vào màn cao trào nhất!"

     Người dẫn chương trình chưa dứt lời, đám đông đã giống như bầy ong vỡ tổ, náo nhiệt vô cùng.

     Bắt đầu từ bạn nữ thứ nhất bước lên, các bạn nam đã xôn xao, nhốn nháo, lần lượt ngó nghiêng để tìm người bạn nhảy mà mình mong muốn!

     "Hứ! Chẳng qua chỉ là một trò chơi của đám con nít nhạt nhẽo!" Nhìn các bạn nữ tỏ ra vui sướng vì được cặp với bạn nam mình thích, Hạ Cũ Khê khẽ "hứ" một tiếng, rồi chớp chớp đôi hành mi đang mơ màng ngái ngủ.

     Nếu như anh Mộc Trạch ở đây, thì thật tốt quá...

     "Người tiếp theo, mời người tiếp theo nhanh chóng bước lên! Người tiếp theo..."

     Thầy giáo tay nắm chặt micro, miệng bỗng lắp bắp. Thầy đẩy chiếc kính trên mũi, nhìn nữ sinh đang đứng ngoài đội hình, rồi rón rén đọc ra một cái tên.

     "Hạ... Hạ Vũ Khê..."

     Bàng hoàng, chỉ cảm giác có người gọi tên Hạ Vũ Khê, cô bước lên trên một bước, nhưng nhanh chóng phát hiện ra một nam sinh lúc nãy còn đang rất sôi nổi giờ đã vội vàng lùi xuống một bước.

     "Nào... bạn nam nào muốn kết đôi với Hạ Vũ Khê... mời bước lên..."

     Tiếng nói vừa dứt, nhà thể dục bỗng trở nên im lặng bất thường, mội âm thanh đều đột nhiên ngưng lại.

Trong chốc lát, hội trường chỉ còn lại tiếng nhạc du dương, ánh đèn dường như cũng mờ nhạt hơn. Tất cả tiếng cười nói biến mất vì sự xuất hiện của Hạ Vũ Khê, hình như cô đã trở thành "vị khách không mời đêm Giáng sinh", phá vỡ bầu không khí sôi nổi của bữa tiệc.

Chỉ một giây trước mọi người còn đang cười nói, vậy mà lúc này tất cả đều im lặng nhìn Hạ Vũ Khê, họ âm thầm dạt hết sang hai bên. Hội trường đông đúc nhưng chỉ có mình Hạ Vũ Khê đứng một mình ở giữa, để lộ ra cả một khoảng trống lớn. Dường như có một rào cản vô hình ngăn cách Hạ Vũ Khê với mọi người.

Trên sân khấu, thầy giáo bối rối không biết phải xử trí ra sao. Hội trường hơn trăm người đang lạnh lùng im lặng, từ chối đón tiếp vị khách đặc biệt này.

Trước tình cảnh ấy, Hạ Vũ Khê tỏ vẻ không quan tâm, cô giữ chặt hai cánh tay mình cùng ánh nhìn ngạo mạn dù trong lòng hồi hộp quan sát hành động của mọi người.

Ánh đèn màu trên trần nhà vẫn nhấp nháy xoay vòng, soi bóng Hạ Vũ Khê trải dài trên mặt đất, cô đơn và lạc lõng.

Không một ai dám bước lên.

"Chuyện này..." Thầy giáo quay sang nhìn đám con trai đang co cụm lại, ngượng ngịu lau mồ hôi. Tình huống này chưa từng xảy ra trong lịch sử trường trung học Kha Lâm, "Có bạn nam nào muốn nhảy cùng Hạ Vũ Khê không? Hãy bước lên một bước!"

Tuy nhiên, vẫn không một ai bước lên.

Trong đám đông bắt đầu xuất hiện những lời bàn tán xì xào.

"Xúi quẩy thật, không phải đã nói là không mời Hạ Vũ Khê sao, tại sao cậu ta cũng đến?"

"Xếp Hạ Vũ Khê đứng cuối cùng, như vậy thì kiểu gì cũng có một anh chàng xui xẻo phải lựa chọn cậu ta rồi?"

"Hừm... dù sao có cho tôi một trăm cái gan, tôi cũng không dám."

"Đúng đúng, cứ để cậu ta đứng như vậy thì những người khác như chúng ta phải làm thế nào? Thầy ơi, hãy mau giải quyết nhanh lên ạ!"

...

Tiếng ì xèo bàn tán xung quanh như những mũi kim châm vào tim Hạ Vũ Khê, giống như những cơn mưa dai dẳng của tháng ba khiến người ta cảm thấy mỏi mệt. Hạ Vũ Khê bối rối, cô bé không biết phải làm sao.

"Hù, ai mà thích nhảy nhót gì chứ?!" Cô cứng giọng lên tiếng, nhưng sống mũi lại hơi run run, giọng nói nghẹn ngào, "Nhảy với đám con trai ngốc như các cậu, tiểu thư đây chỉ sợ bị dẫm cho sưng chân thôi! Thật là nhạt nhẽo!"

Nói xong, Hạ Vũ Khê lùi về phía bức tường, khoanh tay trước ngực như một toà thành vững chãi, lạnh lùng nhìn đám đông trước mặt.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm như vừa trút đi một gánh nặng, thậm chí có người còn lấy tay day lên trán.

Hội trường trở lại không khí náo nhiệt. Trong tiếng cười nói vui vẻ, Hạ Vũ Khê âm thầm đi về phía bức tường, tách mình ra khỏi đám đông.

Khi màn chọn cặp nhảy kết thúc, trong tiếng vỗ tay rầm trời, An Mộc Trạch xuất hiện. Đi sau anh là một cô gái đẹp như thiên nga trong bộ váy ba lê trắng muốt - Lâm Thi Kì.

Tiếng đàn violin của An Mộc Trạch vang lên trầm bổng và du dương, Lâm Thi Kì bắt đầu múa, những âm thanh kì diệu khiến điệu múa bay bổng như thiên nga cũng đẹp hơn, đưa mọi người trong hội trường bước vào một vương quốc huyền ảo.

Đương nhiên, chỉ có một người ngoại lệ. Ở một góc không ai chú ý đến, Hạ Vũ Khê đứng một mình, ngưỡng mộ dõi theo một cặp đôi đang cùng nhau khiêu vũ.

Nàng thiên nga trắng trên sân khấu xoay mình một cách thnah tao bên người nghệ sĩ kéo đàn, trông họ đẹp tựa ánh nắng của muôn vàn vì sao.

Hạ Vũ Khê im lặng theo dõi tiết mục của hai người, một người khôi ngô như hoàng tử và người kia xinh đẹp tựa công chúa trong vương quốc của những câu chuyện cổ tích, Vũ Khê lặng lẽ bước ra ngoài.

*****➿*****
Quốc vương_King

"A a a a, tức chết mất! Thái độ của họ thật đáng ghét! Ai cũng đứng ngây người ra. Chẳng lẽ... chẳng lẽ mình thật sự không-đáng-yêu như vậy sao?"

Trong đêm thanh vắng, con ngõ bên cạnh trường trung học Kha Lâm bỗng vang lên những âm thanh phẫn nộ.

"Muốn chết à... Giữa đêm hôm khuya khoắt, đáng yêu với chả không đáng yêu cái gì... Không ngủ lại còn ồn ào gì nữa?" Một người phụ nữ đội mũ chụp tóc và mặc bộ quần áo ngủ màu xanh lam mở cửa sổ nói vọng ra. Rồi bà ta sập mạnh cánh cửa lại.

"..."

Một con quạ đen lặng lẽ bay qua đầu Hạ Vũ Khê.

Hạ Vũ Khê thấy trong lòng đầy tức tối, hôm nay quả thực là quá mất mặt! Cô có thể đoán được tiêu đề của tờ nội san trường Kha Lâm ngày mai sẽ là, "Nữ bá trường Kha Lâm không có bạn nhảy, nước mắt tuôn rơi đêm Giáng sinh!" Còn trên trang nhất chắc chắn sẽ là một bức ảnh rực rỡ của Lâm Thi Kì và An Mộc Trạch với hàng chữ, "Bản tình ca đêm Noel và khoảnh khắc trong mơ của công chúa và hoàng tử!"

"Phù..." Nghĩ đến đây, Hạ Vũ Khê thở dài một tiếng, cô thở ra làn khói trắng xoá trên con đường vắng tanh không một bóng người.

Gió lạnh mang theo tuyết thổi vù vù lướt qua tai Hạ Vũ Khê, cô co người vào tấm áo ấm, bước đi ngược chiều gió thổi làm sống mũi ửng đỏ vì lạnh khiến mũi cô sụt sịt không ngừng.

"Ghét thật." Hạ Vũ Khê lạnh đến mức đôi môi cô cũng trở nên run rẩy, "Mình ghét nhất là mùa đông! Tại sao phải trải qua cái ngày lễ này chứ!"

Cô gồng mình lên cố tỏ ra mạnh mẽ...

Không sao, một mình cũng tốt! Mình nên mau chóng chui vào trong chăn ấm, nhâm nhi đồ uống thật nóng và xem quyển sách kì lạ vừa mượn mới được.

Bộp!

Đúng lúc ấy, có một cái gì đó đột nhiên rơi trúng đầu Hạ Vũ Khê, phá vỡ giấc mộng đẹp của cô, tuyết rơi trắng xoá trên khuôn mặt bầu bĩnh.

Trên trán cô có cảm giác lạnh run!

Định thần nhìn kĩ, Hạ Vũ Khê nhận ra quả bóng tuyết! Tên tiểu tử nào dám cả gan ném vào đầu Hạ Vũ Khê này chứ!

Hạ Vũ Khê hằm hằm tức tối quay đầu lại, cô bỗng ngẩn người.

Đây là ai?

Trên cây thông Noel khổng lồ treo đầy những hộp quà xinh xắn, ánh đèn màu ngọc bích trên cành đang tỏa ra bao đốm sáng lung linh, kì ảo như những ánh sao giữa nền trời đêm.

Một nam sinh ngồi dưới gốc cây, hai chân vắt chéo, những ngón tay trắng trẻo thon dài đang chống lên cằm, toát lên dáng vẻ ung dung.

Mái tóc đen không dài bay phất phơ, đôi môi mím hờ tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, sống mũi cao thanh tú. Đôi mắt dưới cặp kính màu đen sáng lấp lánh như hai viên ngọc lục bảo.

Cậu ta nghiêng đầu, cảm thấy thú vị khi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Hạ Vũ Khê, rồi cậu ấy nói với cô như đang nói với chính mình, "Một buổi tối đẹp như vậy, sao lại có cô gái ngốc nghếch đi lang thang một mình trên đường như thế?"

Hạ Vũ Khê như bừng tỉnh, cô nghĩ đến chuyện xảy ra trong buổi vũ hội và tỏ thái độ giận dữ, "Liên quan gì đến cậu! Không phải cậu cũng đang ở một mình hay sao?"

"He he." Cậu nam sinh dường như thấy điều gì thú vị, liền đứng dậy đi về phía cô.

Hạ Vũ Khê ngay lập tức sẵn sàng tư thế phòng bị, trông cô như một con báo cảnh giác, cô thận trọng hỏi,"Cậu muốn làm gì?!"

"Chả làm gì. Chỉ muốn nhắc nhở cậu, nếu như cảm thấy cô đơn thì đừng nên đi làm những việc khác người, đã ở trong trường này, thì phải tuân thủ theo những quy định của trường, cậu hãy yên phận thủ trường đi."

Hạ Vũ Khê tròn mắt ngạc nhiên, "Cậu biết tôi là ai?"

Cậu bạn kia nỗng nở nụ cười bí hiểm rồi thả lỏng hai vai, "Hạ Vũ Khê của trường trung học Kha Lâm, không muốn biết cũng hơi khó?"

Hừ! Thì ra lại là một tên lắm chuyện!

"Hừ! Vậy bây giờ cậu chuẩn bị xin chữ kí của tôi phải không?" Hạ Vũ Khê liếc xéo cậu nam sinh với ánh mắt thù địch.

"Ha ha, không đến nỗi như vậy, tôi chỉ là rất tò mò, rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì? Thường xuyên thể hiện những hành vi lấn lướt của mình, cậu muốn mọi người nghĩ cậu thật khác người sao?"

"Tôi muốn gì, đó là việc của tôi, không cần cậu quan tâm!" Hạ Vũ Khê đáp thản nhiên, tuy vậy trong lòng cô cũng thấy hơi run.

"Tự cho mình là đúng, đối đầu với tất cả mọi người, đó là điều cậu muốn sao?" Cậu nam sinh cười, đôi mát sáng như nhìn thấu tâm can Hạ Vũ Khê.

Hạ Vũ Khê nhíu mày, chăm chú nhìn cậu bạn rồi nói, "Xem ra cậu cũng đứng về phía những kẻ cứng nhắc ở trường Kha Lâm, suốt ngày bàn tán về sự khác biệt của người khác!"

"Ha ha, thế à?" Ánh mắt cậu bạn loé sáng, đôi môi nhếch lên quyến rũ, "Nhìn bộ dạng của cậu, chắc chắn là không có ai mời đến tham gia buổi vũ hội, có muốn chơi một trò chơi với tôi không?"

Giọng nói cậu ta đầy lôi cuốn, đôi mắt xanh ngọc bích lấp lánh dưới bầu trời đêm.

"Trò chơi?" Hạ Vũ Khê chợt khựng lại. "Xí, tại sao tôi phải đồng ý chứ?"

Hừ! Không có ai hẹn hò thì sao? Tôi vẫn có thể hẹn hò với cái chăn.

"Ồ, đương nhiên, nếu cậu sợ thì thôi." Cậu nam sinh thở dài, tỏ ý từ bỏ ý định, nhưng ánh mắt lại nhìn Vũ Khê một cách gian xảo.

"Hừ, tôi vốn không biết sợ hãi là cái gì!" Hạ Vũ Khê ngẩng cổ lên tranh cãi.

"Ồ..." Cậu nam sinh cười, "Thế thì tôi cứ coi như cậu đã đồng ý nhé."

Mặt Hạ Vũ Khê sa sầm, cuối cùng cô bé nghiến răng nói, "Sợ cậu ư! Cậu hãy nói đi! Đó là trò gì!"

"Trò chơi Quốc vương."

Cậu nam sinh ung dung chắp tay sau lưng, ánh mắt đầy bí hiểm.

"Chúng ta sẽ chơi ba hiệp, ai thắng hai hiệp là người thắng cuộc, người thắng sẽ là quốc vương, người thua là thần dân của quốc vương có nói gì cũng phải tuân theo."

"Hừ hừ! Được thôi! Đúng ý tôi!" Hạ Vũ Khê sau khi nghe xong quy tắc trò chơi thì lặp tức tỏ ra cao ngạo. Cô nghĩ mình tuyệt đối sẽ không thua tên ngốc này!

"Vậy chúng ta sẽ thi cái gì?" Hạ Vũ Khê lạnh lùng hỏi dù trong lòng, đối với cô, thì cái gì cũng không quá đáng sợ!

Cậu nam sinh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nụ cười chăm chọc hiện rõ trên khuôn mặt đẹp trai, "Ngọn núi phía sau trường. Chúng ta thi đấu ở đó nhé!"

Hạ Vũ Khê nghe xong như bị sao chổi rơi trúng, đầu óc quay cuồng.

Trời ạ, cậu ta có vấn đề về đầu óc sao? Thời tiết lạnh thế này sao lại đi leo núi? Mà đã khuya lắm rồi...

Thấy Hạ Vũ Khê hơi do dự, cậu nam sinh khoanh tay cười, giọng đầy khiêu khích. "Sao, cậu không dám à?"

"Ai không dám chứ?" Hạ Vũ Khê như cành củi khô dễ bén lửa, cô tức tối nói, "Thi thì thi, nếu cậu thua thì đừng có nuốt lời đấy!"

Ánh mắt cậu nam sinh đầy vẻ mỉa mai, cậu ta chậm rãi nói, "Được thôi."

Thấy cậu bạn quay người chuẩn đi, Hạ Vũ Khê đột nhiên gọi lại, "Này, tôi là Hạ Vũ Khê, cậu tên gì?"

Thật bất lịch sự, trước khi đấu phải biết đường xưng tên chứ.

Cậu bạn giật mình, quay lại nhìn Hạ Vũ Khê, ánh mắt sâu thẳm như ẩn chứa bao điều bí mật.

Một lát sau, cậu ta chậm rãi trả lời.

"Tôi tên là Nham Tinh."

Nham Tinh? Nghe thấy cái tên này, Hạ Vũ Khê bỗng ngẩn người ra, hình như có một tia sáng yếu ớt chạy xẹt qua đầu.

Mình đã từng nghe thấy cái tên này rồi thì phải?

Nhưng sự hoài nghi trong giây lát đã bị ngọn gió ào ào thổi bay, Hạ Vũ Khê đi theo sau Nham Tinh, trong lòng đầy hậm hực.

Đến chân núi, nhìn rừng cây âm u, trong lòng Hạ Vũ Khê hơi hoang mang. Cô liếc mắt nhìn Nham Tinh, thấy cậu ta có vẻ rất ung dung tự tại.

Hạ Vũ Khê hơi chột dạ, cô nói, "Vậy hiệp một chúng ta thi tìm đường! Xem ai có thể tìm thấy con đường tắt đi lên đỉnh núi trước! Bởi vì tôi là con gái, cho nên tôi đi trước! Hạ Vũ Khê nhanh nhảu nói và thầm đắc ý trong lòng.

Hạ Vũ Khê có tính toán trong bụng, nhưng Nham Tinh lại không hề để ý đến điều khoản không công bằng này.

"Được, cho cậu đi trước."

     Hừ! Tên ngốc. Hạ Vũ Khê nghĩ rồi bắt đầu đi lên đỉnh núi.

     Trên đường, Nham Tinh luôn tuân thủ giao ước, im lặng đi phía sau Hạ Vũ Khê.

     Hạ Vũ Khê nhanh chóng di chuyển về phía trước, trên đầu cành lá rậm rạp tối om. Vào ban đêm nên không thể xác định phương hướng bằng cách dựa vào ánh mặt trời, đến cả ánh trăng cũng rất mờ. Con đường lúc ẩn lúc hiện trong đám cỏ um tùm càng tăng thêm những hiểm nguy. Hạ Vũ Khê thấy trong lòng bất an, nghiêng đầu nhìn Nham Tinh, và lập tức cảm thấy rất tức tối.

     "Đối thủ đáng gờm" này đang chơi game trên điện thoại sao! Mình không cảm thấy thoải mái tí nào!

     "Này! Đã thi thì phải thi cho nghiêm túc chứ!" Hạ Vũ Khê bất mãn hét lên với Nham Tinh, cô nàng không thèm quay đầu lại nhìn mà tiếp tục đi về phía trước.

     "Phải đi về phía nam chứ?" Sau lưng vang lên giọng nói của Nham Tinh.

     Hạ Vũ Khê giậm chân thình thịch, hai tay chống nạnh, tức tối quay lại, "Cậu không biết xác định phương hướng à? Đây không phải hướng nam thì là hướng gì?"

     Nham Tinh nghiêng nghiêng nhìn quanh bốn phía, lắc đầu, rồi chỉ về phía Hạ Vũ Khê đang quay lưng lại, "Đó là hướng bắc, bên này là hướng nam."

     "Xin lỗi, cậu nói gì cơ?!" Hạ Vũ Khê liếc nhìn Nham Tinh, giọng nói đầy đe doạ.

     Chết tiệt, tên này đang cố ý lừa mình, rõ ràng hắn chỉ mãi chơi game trên điện thoại, đường cũng không thèm nhìn, thế mà lại biết đâu là nam đâu là bắc? Mình xui xẻo gặp phải tên lưu manh rồi! Vì muốn mình thua cuộc nên giở trò hèn hạ để đánh lạc hướng, bỉ ổi thật!

     "Tôi muốn đi đâu thì đi chứ! Cậu yên lặng cho tôi, nếu không tôi sẽ 'xử lí' cậu đấy!"

     "Ồ, vậy sao. Thế thôi tuỳ cậu." Nham Tinh không tức giận, cậu ta chỉ cười rồi im lặng thật.

     Không thèm để ý đến cậu ta, Hạ Vũ Khê kiên trì với quyết định của mình, cô sải bước thật nhanh về phía trước.

     Không biết đã đi được bao lâu, cho đến khi thấy lá cây thưa dần, Hạ Vũ Khê mới dừng bước, lấy tay lau những giọt mồ hôi rịn trên trán, cô mệt mỏi ngẩng đầu nhìn lên.

Lạ thật! Chỗ này sao lại quan thế nhỉ? Vị trí của cái cây này, cả tảng đá này nữa, giống y hệt với chỗ lúc nãy! Chết rồi, sao mình vòng lại rồi quay trở về chỗ cũ thế này?!

Cô quay đầu lại hỏi "người bạn đồng hành vô tâm", "Này, lúc nãy chúng ta đi qua chỗ này rồi đúng không?"

Nham Tinh ngước mắt lên khỏi chiếc điện thoại, nhìn ra xung quanh và đáp, "Ừ. Nói chính xác thì đã đi lòng vòng một chỗ đến ba lần rồi."

"Rõ ràng cậu đã phát hiện ra, tại sao không nói sớm?" Hạ Vũ Khê mặt đỏ gay lên. Cô tức giận đến mức hai tay run lên, giận lên một nỗi không thể "xử lí" tên Nham Tinh này ngay được.

"Vừa nãy tôi nói rồi đấy thôi!" Nham Tinh nhìn phản ứng của Hạ Vũ Khê, ngáp một cái, thản nhiên bỏ điện thoại vào túi, nghiêm mặt nói, "Nhung tôi sợ lại mang tiếng cản trở cậu thi đấu nên đành chịu mỏi chân để chơi trò chơi bịt mắt trốn tìm với cậu".

Tức chết mất! Tức chết mất! Chắc chắn là cậu ta cố tình!!

"Đáng ghét! Vì đi cùng với một kẻ xui xẻo như cậu nên tôi mới sai phương hướng một tí thôi! Nên đi về phía này mới đúng." Hạ Vũ Khê hùng hồ nói, dù trong lòng cũng không chắc phải làm sao để tìm con đường chính xác trong rừng. Đúng lúc ấy, Nham Tinh bỗng lặng lẽ men theo một con đường mòn nhỏ vào sâu trong rừng.

"Này, cậu định đi đâu đấy?!" Hạ Vũ Khê vội rảo bước theo sau. Nếu bị lạc một mình trong rừng sâu thì thật đáng sợ...

Nham Tinh dừng bước, quay lai nhìn Hạ Vũ Khê.

"Nếu như cứ tiếp tục chần chừ thì lúc xuống núi sẽ rất nguy hiểm." Nham Tinh điềm đạm nói.

Hạ Vũ Khê thu mình lại, rụt rè nhìn khắp tứ phía, cô bỗng thấy mình yếu đuối. Không được, không thể để cậu ta hù doạ được!

"Thế thì phải làm sao! Không lẽ cậu biết nên thế nào rồi ư?!"

Không trả lời ngay, Nham Tinh đến bên một chiếc cây to xù xì, quỳ xuống và lặng lẽ quan sát cây cỏ trên mặt đất, "Cậu nhìn đây!"

"Cái gì?" Hạ Vũ Khê ngẩn người ra một lát rồi từ từ tiến đến.

"Xung quanh cái cây này, phía thì cỏ mọc vừa cao vừa rậm rạp, phía lại ít và hầu như không có cỏ. Đó là do bên này hướng về mặt trời nên mọc rậm rạp. Vậy đây chính là hướng nam." Nham Tinh chỉ vào đám cỏ bên cạnh thân cây, giải thích tỉ mỉ.

Hạ Vũ Khê đứng ngẩn người nhìn Nham Tinh, mặt bỗng đỏ gay.

     "Cậu nói đúng thì là đúng à? Bây giờ tôi vẫn chưa bỏ cuộc đâu!"

     "Tùy cậu, muốn đi cùng tôi hay là muốn đợi đến tận khi trời sáng mới có người đến tìm cậu hả?" Nham Tinh nhếch miệng cười nhạt, rồi tiếp tục đi sâu vào rừng.

    Làm sao bây giờ, có đuổi theo cậu ta không?

     Hạ Vũ Khê phân vân một lúc. Thôi, không sợ thua! Hiệp một coi như cho qua vậy.

     Cô hít một hơi thật dài, rồi vội vàng đuổi theo Nham Tinh.

     Không thể tưởng tượng nổi! Thật sự không tưởng tượng nổi!

     Nhìn cảnh tượng phía trước, Hạ Vũ Khê mở to mắt ngạc nhiên.

     Tên Nham Tinh này quả là không tầm thường khi có thể tìm thấy chỗ trú chân tốt như vậy!

     Trong lúc Hạ Vũ Khê còn sửng sốt thì Nham Tinh đã quay về với một đống cây khô trên tay.

    "Cậu định làm gì?" Hạ Vũ Khê nhìn Nham Tinh bằng thái độ dò xét. Cậu ôm một đống cành cây như vậy, có phải muốn dùng làm vũ khí, mưu đồ chơi xấu mình? Được đấy, lòng vòng mãi, hoá ra muốn lừa mình lên đỉnh núi để giết người cướp của à!

     "Chắc cậu xem nhiều phim kinh dị quá phải không?" Nham Tinh nhìn vẻ mặt phòng thủ của Hạ Vũ Khê và nở nụ cười châm chọc, "Cậu không thấy đói à? Nhờ phúc của ai đó, phải đi bộ lâu nên tôi đói quá. Chúng ta nhóm lửa nấu một ít đồ ăn đã, đợi bổ sung sức lực xong lại tiếp tục thi đấu, được không?"

     "Cậu..." Hạ Vũ Khê ngượng nghịu nhìn Nham Tinh, hai má ửng đỏ vì xấu hổ.

     Tuy mình đã thua một hiệp, nhưng tên này đâu cần thiết phải đắc ý như vậy chứ! Vẫn chưa phân thua thắng bại mà!

     Nghĩ đến đây, Hạ Vũ Khê ném chiếc ba lô đang đeo trên lưng xuống bãi cỏ, với đôi tay giật lấy bó củi từ tay Nham Tinh, cô bé mắt sáng lên, dõng dạc tuyên bố, "Tiếp theo là hiệp thi đấu thứ hai!"

Nham Tinh tự tin khoanh tay và nhướn mày, "Rất sẵn lòng chỉ có điều lần này cậu đừng lôi tôi vào sâu trong núi nữa nhé"

Hạ Vũ Khê tức tối nhìn đối thủ dù Nham Tinh chỉ cười hiền nhìn cô bé.

"Hiệp hai chúng ta sẽ thi tìm đồ ăn! Xem ai có thể tìm thấy nhiều đồ ăn trên núi nhất trong thời gian ngắn nhất!" Hạ Vũ Khê cười khoái chí, tuyên bố nội dung của hiệp đấu tiếp theo.

     "Không vấn đề gì." Nham Tinh chấp nhận lời khiêu chiến, đôi mắt đầy ý chí chiến đấu.

     Lộc cộc! Lộc cộc! Lộc cộc!

     Ánh trăng tĩnh lặng lơ lửng trên vòm trời phía trên khu rừng, chiếu rọi khắp đỉnh núi, Hạ Vũ Khê xoa cái bụng đói meo kêu òng ọc, nhìn Nham Tinh đang đi về phía hồ nước.

     Đó là một cái hồ rất lớn, trên mặt hồ là những gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh sáng, lũ cá đang tung tăng bơi lội trong làn nước trong vắt nhìn thấu tận đáy hồ.

     "Oa! Chỗ này có một con cá chép to!"

     Hạ Vũ Khê bỗng reo lên, hai mắt cô nhìn chăm chú vào mặt nước, bụng sôi òng ọc.

     Không thấy tiếng trả lời, Hạ Vũ Khê quay ra, thì thấy Nham Tinh đã làm xong dụng cụ bắt cá ~ một cây gậy dài có đầu nhọn.

     "Này, cậu định bắt thế nào vậy?" Hạ Vũ Khê nghi ngờ hỏi.

     Nham Tinh nhìn Hạ Vũ Khê, mỉm cười nhưng không lên tiếng. Cậu cầm cây gậy chạy đến bên hồ. Đứng trên bờ, cậu tập trung giương cao cây gậy, chăm chú theo dõi mọi động tĩnh trên mặt hồ. Rồi đột nhiên, khoé miệng Nham Tinh hơi mỉm cười, cậu tự tin giơ gậy lên thật cao rồi phóng xuống hồ!

     Chỉ nghe thấy tiếng "phập" một cái, bọt nước đã bắn tung toé trên mặt hồ, những giọt nước trong suốt bay lên không trung, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

     "Bắt được rồi!" Nham Tinh đắc ý hô lớn. Cậu nhấc chiếc gậy trong tay lên, trên gậy đã xiên một con cá đang giãy đành đạch!

     Lợi hại thật!

     Hạ Vũ Khê ngẩn người nhìn Nham Tinh, trong phút chốc, cô bé không nói nên lời.

     Những giọt nước bắn tung toé sáng lấp lánh trên khuôn mặt điển trai, mấy lọn tóc đen lất phất bay trong gió, nụ cười tươi ngập tràn hạnh phúc... Không biết tại sao, trong giây lát mà Hạ Vũ Khê đã như người mất hồn.

     Tên nhóc này... Tại sao như đang phát sáng vậy!

     A a a! Nhất định là do mình đói quá nên mới nảy sinh một ý nghĩ kì quặc như thế, tên ngốc lao xuống nước bắt cá giữa mùa đông, có gì hay đâu!

     Hạ Vũ Khê cố gạt đi cảm xúc khó hiểu trong đầu mình.

Không được, cứ thế này mình sẽ thua mất! Hạ Vũ Khê nhìn quanh, mắt cô bỗng sáng lên khi nhìn thấy một góc khuất bên hồ nước.

Ánh trăng đã khuất sau tầng mây, Hạ Vũ Khê ướt sũng người, quay lại bên đống lửa, chán nản nhìn con cá đang được nướng thơm giòn.

Nham Tinh nhìn cô cười khẩy, giọng chế giễu, "Thế nào, cậu tìm thấy nhiều đồ ăn không? Hay là đang chuẩn bị dùng vũ lực để cướp con cá này?"

Đáng ghét! Dám coi thường tôi à!

Hạ Vũ Khê trợn mắt, bặm môi ra vẻ tức giận.

"Đừng lo, tôi sẽ chia cá cho cậu ăn, nhưng chỉ có điều là cậu đã thua thôi. Quốc vương này sẽ không ngược đãi thần dân đâu. "Nham Tinh cố ý nói bằng giọng giễu cợt, khẳng định Hạ Vũ Khê đã thua mình.

Hạ Vũ Khê giả vờ than thở, rồi giơ cánh tay giấu phía sau lưng ra một cái túi ni lông màu trắng đựng đầy cá!

"Sao cậu lại bắt được nhiều cá vậy?" Nham Tinh ngạc nhiên nhìn Hạ Vũ Khê với vẻ mặt thật khó mà tin được.

Hừm! Nữ vương Hạ Vũ Khê lạnh lùng "hừ" một tiếng, kiêu ngạo hất tóc, "Cậu tưởng tôi là ai? Tìm chỗ nào nước nông, đường nước chảy hẹp để đắp bờ hai bên. Đợi cá vào hết, tôi đắp bờ hẹp lại chỉ để một rãnh nước chảy, mở miệng túi để cá tự chui đầu vào rọ! Không giống như kẻ người nguyên thuỷ nào đó, phải dùng gậy để xiên cá, kết quả là chỉ bắt được mỗi một con mà thôi! Ha ha ha!"

Trông Nham Tinh có vẻ tức tối, Hạ Vũ Khê thấy trong lòng vô cùng sung sướng.

"Lần này coi như cậu may mắn, lần sau tôi quyết không thua đâu!"

"Những lời này đáng ra để tôi nói thì đúng hơn!"

Hai người chằm chằm nhìn nhau, sau đó cùng lúc quay ngoắt đi, đám lửa cháy lách tách và ngọn lửa quyết đấu của cả hai cũng ngày càng bùng cháy mạnh hơn.

—————➿—————
Ngẫu nhiên_Coincidence

Ăn uống no nê xong, Hạ Vũ Khê uể oải ngồi bên đống lửa, nhàn nhã ngắm bầu trời đêm.

Bầu trời giống một chiếc màn khổng lồ bao trùm lấy tất cả. Những ngôi sao lấp lánh được khảm trên trời đêm như những viên ngọc nhiều màu long lanh.

"Này! Cậu thấy điều lãng mạn nhất trên thế giới là gì?" Hạ Vũ Khê ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh rồi buột miệng hỏi Nham Tinh.

"Hả?" Nham Tinh ngỡ ngàng tưởng mình nghe nhầm câu hỏi từ một cô gái chẳng có chút nào lãng mạn như Hạ Vũ Khê.

"Đừng dùng ánh mắt ác ý như vậy để nhìn tôi!" Hạ Vũ Khê đợi mãi không thấy câu trả lời bàn quay sang lườm Nham Tinh. Rồi cô lại gối đầu lên cánh tay và mải mê ngắm nhìn bầu trời đêm.

Điều lãng mạn nhất chính là được cùng người mình thích ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

Bất giác, trong đầu Hạ Vũ Khê bỗng xuất hiện một dáng hình, "anh ấy" có mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt màu nâu đẹp như ngọc hổ phách...

Tại sao đột nhiên mình lại nghĩ đến anh ấy nhỉ?

Có lẽ vì trong khoảnh khắc lãng mạn thế này, người ở bên cạnh mình không phải hoàng tử trong mơ mà chỉ là một đối thủ kì quặc mà thôi.

"Những ngôi sao thật đẹp phải được tận hưởng cùng tri kỉ thì mới thấy đẹp, tôi bây giờ chả có chút tâm trạng nào để ngắm sao." Nham Tinh nói giọng tỉnh bơ.

Lửa giận bùng lên, Hạ Vũ Khê vùng dậy, "Này! Đồ tệ hại, cậu phân biệt cho rõ đi! Tôi chẳng qua là vạn bất đắc dĩ mới phải ngắm sao với cậu nhé! Nếu ghét tôi như vậy thì ngay từ đầu đừng có chọc vào tôi chứ! Tôi cũng muốn vui vẻ ngắm sao cùng người tri kỉ chứ! Tôi cũng không muốn đối diện với bộ mặt đáng ghét của cậu đâu!"

     Nham Tinh liếc nhìn Hạ Vũ Khê, nhún vai ra ý không đồng tình, "Cậu tưởng sẽ có người cùng cậu ngắm sao trong đêm Noel sao?"

     Hạ Vũ Khê tức giận, "Sao lại không?"

     Nham Tinh cười và tiếp củi cho đống lửa, "Tôi dám đánh cược, nếu không phải là tôi, thì chắc chắn tối nay cậu sẽ phải lang thang một trên đường, cô đơn và lạc lõng..."

Bị động chạm vào nỗi đau, Hạ Vũ Khê tức giận, mặt tức giận, mặt mũi tối sầm, "Sao cậu biết tôi không có bạn bè?"

"Ô?" Nham Tinh hứng thú vặn lại, cậu từ từ nghiêng người qua, đôi mắt biếc lim dim chế giễu, "Nếu như cậu có bạn bè, thế thì bây giờ họ đang ở đâu?"

Tôi ~ nhịn ~ đủ ~ rồi!

Sợi dây thần kinh mang tên "lí trí" đã không còn nữa, ngọn lửa phẫn nộ đang hừng hực đốt cháy cả người cô, mỗi tế bào như đang sôi lên.

Mặt mũi đỏ gay, Vũ Khê đứng dậy, chỉ vào Nham Tinh mà hét, "Hừ! Đồ nhỏ nhen! Cậu ôm hận trong lòng vì tôi đã thắng cậu một hiệp chứ gì? Được rồi! Hiệp cuối cùng chúng ta thi đấu vật, ai ngã xuống đất trước thì người đấy thua!"

Không đợi Nham Tinh đồng ý, Hạ Vũ Khê đã nhào vô, nhưng đúng lúc này...

"Đùng!"

Một tia sét đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, âm thanh vang rền cắt ngang hành động của Vũ Khê, tiếng sấm ầm ầm nổi lên.

"Chết rồi, sắp mưa rồi." Nham Tinh nhíu mày nhìn sắc trời, khí hậu trong rừng thật khó lường, vừa rồi trời vẫn còn trong veo, thế mà nháy mắt đã sắp có mưa to.

"Í?" Hạ Vũ Khê hình như còn chưa kịp phản ứng, cô chớp mắt ngơ ngác. Nhưng những giọt nước đã rơi xuống chóp mũi, hơi lạnh dần lan toả khiến toàn thân cô run rẩy.

"Mưa rồi, mau tìm một cái hang để tránh mưa thôi!"

Lời nói của Nham Tinh vừa dứt, một tiếng sấm rền vang như kéo theo thiên binh vạn mã, liền sau đó là những tia sét với ánh sáng màu bạc chói loà muốn xé nát bầu trời.

Rào rào rào.

Cơn mưa nhỏ trong phút chốc như được tiếp thêm sức mạnh, biến thành mưa rào nặng hạt, lộp bộp rơi xuống mặt đất!

Mưa càng ngày càng to, cả bầu trời đêm được bao phủ bởi bọt nước dày đặc. Sắc màu của rừng cây rậm rạp tự nhiên đen thẫm hơn, chốc chốc lại nổi lên những tia sét sáng chói loá, hiến bầu trời tăm tối được chiếu sáng như ban ngày.

"Hang núi, hang núi ở đâu? Oái! Lại nổi sấm rồi!" Hạ Vũ Khê luống cuống chạy tứ tung loạn xạ trong rừng, miệng không ngớt lẩm bẩm.

Trời ạ! Hạ Vũ Khê tuy không sợ trời cũng chẳng sợ đất, nhưng thứ cô sợ nhất chính là sấm sét. Cô gắng sức bước thật nhanh. Nhưng cứ lao đi mà không có đích đến chỉ khiến cô càng ngày cành mất phương hướng.

"Đừng đi lung tung, ở bên này!" Chạy theo Hạ Vũ Khê đã được một lúc lâu, cuối cùng Nham Tinh không chịu nổi, bèn quát Hạ Vũ Khê một tiếng, Vũ Khê giật mình khựng lại.

Nước mưa tạo thành một tấm màn ngăn cách giữa hai người. Nham Tinh nhìn Hạ Vũ Khê, rồi đưa tay kéo cô chạy trong màn mưa.

Hộc hộc! Hộc hộc!

Quả nhiên, chạy chưa được bao lâu thì một chiếc hang cứu mạng đã hiện ra trước mắt Hạ Vũ Khê.

     Đây là cái hang nhân tạo ở sau núi được xây dựng để học sinh đi dã ngoại dừng chân nấu nướng, không những rộng rãi, mà còn có hai chiếc ghế dài có thể nằm nghỉ, quan trọng nhất là ở giữa còn có một chiếc lò sưởi.

     "Mau cởi áo khoác ra hong khô! Ngồi gần vào đống lửa đi! Nếu không thời tiết đang lạnh thế này chắc chắn sẽ bị cảm đấy." Luồng không khí của mùa đông giá lạnh dường như đã nhanh chóng tấn công, giọng Nham Tinh đã trở nê khàn hơn. Cậu dùng tay vắt gấu áo rồi châm lửa thành thạo.

     Hừm! Không cần cậu ra vẻ tốt bụng! Tuy đôi môi Hạ Vũ Khê đã trắng bợt, cả người đang run lên, nhưng cơn thịnh nộ trong cô không hề bị mưa gió dập tắt. Nhìn Nham Tinh bận rộn, cô vừa xát hai tay vào nhau ấm hơn, vừa âm thầm mở "máy tính" trong đầu.

     Đột nhiên, mắt Hạ Vũ Khê sáng lên. Chỉ cần nhân lúc này đánh gục tên Nham Tinh đang sơ ý kia, thì sau mình sẽ chiến thắng rồi.

     Một kịch trường nhỉ trong đầu Hạ Vũ Khê không ngừng diễn đi diễn lại cảnh knock out Nham Tinh và giành thắng lợi hoàn hảo.

     Hí hí! Việc này không thể trì hoãn thêm nữa! Hạ Vũ Khê đứng phắt dậy, lao thẳng đến chỗ Nham Tinh, "Xem ta xuất chiêu đây!"

     Kế hoạch tác chiến hoàn hảo nhưng lại không có một kết thúc hoàn hảo.

     Chân Hạ Vũ Khê không may vấp phải một hòn đá trong hang, cô bỗng chốc mất thăng bằng, hai tay ra sức khua khoắng.

     A a a a...

     Nham Tinh nghe thấy tiếng động phía sau, liền lập tức quay đầu lại, kịp thời đỡ được Hạ Vũ Khê ~ lúc này đang ngã vào lòng cậu!

     Đợi đã, sao lại biến thành thế này!

     Hạ Vũ Khe chớp mắt liên hồi vì không thể tin nổi, in lên đôi mắt cô lúc này là gương mặt của Nham Tinh. Thì ra Nham Tinh đã dùng thân mình đỡ bên dưới Hạ Vũ Khê.

     Cô bé đã rơi vào lòng của Nham Tinh! Hơn nữa... hơn nữa... hai tay còn ấn chặt lên lồng ngực của cậu ta nữa!

     "Á!" Hạ Vũ Khê thét tướng lên như thể vừa thấy ma, khuôn mặt lập tức đỏ lừ như tôm luộc.

     "Cậu đang làm gì vậy?"

     Nghe thấy câu câu hỏi của Nham Tinh, Hạ Vũ Khê vội vàng nhỏm dậy, nhưng do bất cẩn nên lại bị trượt tay!

     Bịch!

     "Á á!"

     Nham tinh kêu lên, Hạ Vũ Khê thấy miệng nhói đau. Khi cô vừa mở mắt thì thấy toàn thân mình như đông cứng!

     Đôi môi... đã chạm vào nhau rồi!

     Nham Tinh kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Vũ Khê, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc.

     Một sự im lặng kéo dài vô tận.

     "Hạ Vũ Khê... cậu có thể xuống khỏi người tộ được không? Cậu... nặng quá!" Cuối cùng, Nham Tinh cũng nhăn nhó lên tiếng.

     Đùng đùng đùng...

     Một tiếng sâm nổ vang rền trên đỉnh đầu Hạ Vũ Khê! Tia sét chiếu sáng gương mặt tái mét không còn giọt máu của cô.

     Cô nàng nhảy dựng lên như thể bị sét đánh trúng, rồi chỉ vào Nham Tinh mà hét lên, "Vừa nãy không xảy ra chuyện gì hết! Cậu không được phép nói ra chuyện này!"

Nham Tinh im lặng mấy giây như suy nghĩ gì đó, rồi hơi nhếch mép lên cười, "Cái đó... chắc không phải là nụ hôn đầu tiên của cậu chứ hả?"

"Cái... Cái gì! Tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì hết! Mau im miệng lại!" Hạ Vũ Khê hoảng hốt hét lên, vẻ mặt đầy lo âu.

"Cậu có người cậu thích chứ?" Nham Tinh vẫn tiếp tục hỏi, như thể đã phát hiện ra điểm yếu của Hạ Vũ Khê.

"Không... Không liên quan gì đến cậu!" Hạ Vũ Khê bị điểm trúng tử huyệt, giận dữ nhìn Nham Tinh.

"Lạnh lùng quá..." Nham Tinh bĩu môi, đôi mắt xanh biếc loé lên một tia nghịch ngợm, cố ý trêu chọc Hạ Vũ Khê, "Vừa nãy rõ ràng cậu vẫn còn gọi tên người ta nhiệt tình như thế."

"Ai... Ai gọi cậu chứ!" Hạ Vũ Khê xấu hổ và giận dữ, cô xoay chân đá một cú tuyệt đẹp, cẳng chân thẳng dài và nhỏ nhắn hướng về phía gương mặt đẹp trai của Nham Tinh. Đúng lúc ấy Nham Tinh nhanh nhẹn lùi lại về phía sau một bước, rồi túm lấy cẳng chân Hạ Vũ Khê.

Đòn tấn công mà Hạ Vũ Khê dốc hết toàn bộ sức lực để tung ra bị hoá giải một cách dễ dàng và nhẹ bẫng. Bị Nham Tinh túm chặt, Hạ Vũ Khê không tài nào thu chân được, chân còn lại chỉ biết nhảy nhót tức tối.

"Nếu như cậu không muốn người mà cậu thích biết được chuyện này, thí sau này hãy ngoan ngoãn nghe lời, làm thần dân của tôi." Nham Tinh ghé sát tai Hạ Vũ Khê, cười khẩy và nói, "Bởi vì... lúc nãy thật tình cờ là tôi đã kịp chụp lại khoảnh khắc chúng ta..."

Nham Tinh vừa nói vừa nhẹ nhàng đung đưa chiếc điện thoại di động trong tay, tựa như một chú thỏ trắng đang xấu hổ, nhưng đôi mắt lại hiện rõ có ý đồ gì đó.

Đùng!

Lại một tiếng sấm kinh hoàng rền vang trong lòng Hạ Vũ Khê, như thể đang muốn dự báo rằng, cuộc sống tự do tươi đẹp của cô, kể từ giây phút đó ~ đã kết thúc rồi.

Nỗi đau đớn và giận dữ ngút ngàn như gào thét, chiếm trọn lấy lồng ngực Hạ Vũ Khê, cuối cùng hoá thành âm thanh phẫn nộ.

"Trời ơi! Rốt cuộc là tôi đã làm sai chuyện gì chứ?!"

"Mệt... mệt quá!"

Đỡ lấy tấm lưng mỏi nhừ, Hạ Vũ Khê lảo đảo đi về như quả bóng bay xì hơi. Vừa vào đến nhà, cô liền nằm phịch xuống chiếc giường êm ái, mệt đến mức chẳng muốn mở mắt ra nữa.

"Tên Nham Tinh chết tiệt đó! Đồ bỉ ổi vô liêm sỉ! Dám dùng chuyện đó để uy hiếp người ta! Ngươi thật không đáng làm nam nhi! Lần sau gặp lại ngươi, tiểu thư đây nhất định, nhất định phải cho ngươi biết tay!" Dù đã rất mệt, nhưng hễ nhớ đến hành động của tên tiểu tử đó trong hang núi, Hạ Vũ Khê lại tức tối đánh bùm bụp lên đệm.

Binh! Binh! Bộp!

Một âm thanh khác biệt đột nhiên lẫn vào giữa những tiếng đấm thùm thụp như tiếng thứ gì đó rơi từ trên giường xuống nền nhà.

Á?

Một dấu hỏi lướt qua đầu Hạ Vũ Khê, cô nhỏm người dậy xem và thấy trên nền nhà phía đầu giường là một cuốn sách cổ rất đẹp có bìa làm bằng da dê.

Cuốn sách này? Chẳng phải chính là cuốn sách mình mượn ở thư viện trường sao?

Vừa mới mượn xong thì lại vội vàng chạy đến nhà thể dục, rồi sau đó lại gặp phải tên ngốc Nham Tinh, mình vẫn chưa xem được nội dung bên trong cuốn sách. Bìa sách đẹp thế này, không biết (nguyên tác: hiểu) bên trong là (nguyên tác: -) một câu chuyện đẹp đến nhường nào?

Cũng tốt, mình sẽ đọc sách trước khi đi ngủ để xoá đi bản mặt đáng ghét của tên Nham Tinh đó ra khỏi đầu, rồi ngủ một giấc thật ngon chào đón ngày mai, ừm, hoàn hảo!

Nghĩ đoạn, Hạ Vũ Khê chui vào trong chăn, đặt sách lên hai đầu gối, cẩn thận lật giở cuốn sách thần bí.

Những hàng chữ nhạt nhoà màu gỉ sắt hiện lên trên nền giấy da dê màu vàng.

Nghe ta kể, câu chuyện của người con người con gái trước,

Sau khi ước vọng được thực hiện, sao linh hồn cô lại phiêu bạt khắp bốn phương.

Cô từng chịu rất nhiều đau khổ, trôi dạt đến bao khung trời xa lạ,

Khát khao khẳng định bản ngã, có được sự ngưỡng mộ của bè bạn.

Dù đã dốc hết sức mình, cô vẫn không thể có được tình bạn ấy.

Họ sợ lại gần vận xui của cô, và sợ cả vết thương từ những lời đồn đại.

Lúc đó, cô gái yếu ớt ấy chỉ có thể âm thầm cầu nguyện,

Sức mạnh của các vị thần, sẽ giúp cô thực hiện điều ao ước bấy lâu...

"Í? Sách về câu chuyện của một cô gái à? Nội dung có vẻ khá giống với mình. Nhưng sao số chữ trên trang này ít quá nhỉ?" Hạ Vũ Khê lẩm bẩm một mình, rồi nhẹ nhàng lật trang sách.

Trang tiếp theo...

Sao lại trắng trơn thế này nhỉ?!

"Không phải chứ? Cuốn sách kì quái thật!" Hạ Vũ Khê liên tục giở thêm vài trang kế tiếp, nhưng tất cả đều trống trơn?!

Một cuốn sách dày như thế này, mà lại... Trừ trang mở đầu, tất cả những trang khác đều trống trơn!

Hạ Vũ Khê tức giận ném cuốn sách lên đầu giường. Hôm nay là ngày gì không biết! Những chuyện xui xẻo cứ nối tiếp nhau! Đến quyển sách đi mượn ở thư viện cũng là quyển sách không có chữ!

Cuốn sách như vậy sao người quản lí thư viện còn làm thủ tục mượn sách cẩn thận thế cơ chứ!

Đúng lúc này, cô bỗng nghe thấy một tiếng "keng", hình như có vật gì đó rơi xuống đất.

Hạ Vũ Khê thận trọng nhìn xuống, cô phát hiện ra trên sán có một chiéc guingw cổ bằng đồng trông rất lạ và liền cúi xuống nhạt nó lên.

Mặt trước của tấm gương lấp loá ánh sáng màu đồng nhàn nhạt, có vẻ như nó có niên đại từ rất lâu rồi. Mặt sau của tấm gương có khắc hoa văn ngôi sao bằng ngọc trong suốt và đẹp đẽ, được tráng men sứ sáng bóng bắt mắt, ở giữa có một vầng trăng khuyết như đang phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo. Còm tay cầm của chiếc gương khắc đầy hoa văn tinh xảo.

Kì lạ! Sao tự nhiên lại xuất hiện một chiếc gương? Lẽ nào... nó đã rơi ra từ cuốn sách này?

Đột nhiên, Hạ Vũ Khê nhớ lại ánh mắt lạ thường của quản lí thư viện khi cô bé mượn sách. Lúc đó, dường như cô gái kia tỏ ra rất ngạc nhiên khi Vũ Khê mượn cuốn sách ấy, và còn nói "Chỉ có những người có tâm nguyện trong lòng thù mới có thể mượn được cuốn sách này."

Thái độ bí ẩn như thế, hình như có chút kì quặc...

Hạ Vũ Khê vốn dĩ định ngày mai sẽ đem cuốn sách này đến thư viện để hỏi cho ra lẽ. Cô bé bỗng trầm tư, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chẳng có manh mối gì.

Còn chiếc gương này...

Vũ Khê quan sát chiếc gương thật tỉ mỉ thêm một hồi, gật đầu hài lòng, thích thú nhét nó vào ba lô, đồng thời nhét cuốn sách kì lạ kia xuống dưới gối, rồi vùi cả người vào trong chăn.

     Dưới sự triệu hồi của vị thần Mệt Mỏi, Hạ Vũ Khê nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

~Hết chương 2~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top