Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 3: Use me, let me realize your expectations

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãy sử dụng tôi để biến ước mơ của bạn thành sự thật

Sẽ lại tiếp tục! Nếu ngươi vẫn chưa quyết định,
Để lại gương mặt đầy dục vọng trong gương.
Cứ hận ta, nếu điều đó làm người thấy vui.
Còn bây giờ hãy thả lỏng đôi tay,
Đừng trách uy lực của số mệnh sẽ khiến ngươi cúi đầu,
Sét luôn đi cùng với mưa gió bão bùng,
Đêm rượt đuổi ngày,
Tâm tư của kẻ phiền não chẳng bao giờ an yên.
Nếu muốn rời xa ta, đừng đợi tới cuối cùng,
Xin hãy tới từ đầu, để ta nếm đủ.
Nước mắt của kẻ trong gương,
Còn đắng hơn ngàn nỗi thống khổ.
Giống như một giấc mộng đẹp,
Mừng vui ngưỡng vọng, tỉnh dậy chỉ là hư không.

——————————

     Bầu trời buổi sớm rựa như một vóc lụa xanh thẳm đang toả ra những tia sáng bình yên và thanh thản. Thế nhưng lúc này, khuôn mặt Hạ Vũ Khê lại ủ ê và phiền não.

     Ghét thật! Tại sao trên đời lại phải có thứ phiền phức như buổi sáng chào cờ?

     "Oáp..." Hạ Vũ Khê ngáp một cái rõ to, lập tức khiến cho đám bạn học vốn đã giữ khoảng cách với cô càng đứng ra xa hơn. Cô bé thờ ơ liếc nhìn ông thầy "Bạch Tuộc" vẫn đang thử loa trên bục rồi lại tiếp tục thả hồn theo mây.

     Tất cả là tại hôm qua thi thố với cái tên kì quặc đó, mệt muốn chết! Nhớ lại màn thi đấu hôm qua, lửa giận trong lòng Hạ Vũ Khê lại nhen nhóm. Hừ! Không ngờ tiểu thư ta đây sáng suốt một đời, mà lại bại trong tay tên tiểu tử đó, lại còn...

     Nhớ lại nụ hôn bất ngờ khiến Hạ Vũ Khê bối rối và đỏ mặt, cô bé lắc đầu thật mạnh như muốn xoá hết những kí ức đó. Không những không thể thắng được tên Nham Tinh, Vũ Khê còn bị hắn bắt thóp! A a! Sao cô lại xui xẻo đến thế cơ chứ!

     Nhưng mà... Tuy nói là uy hiếp, nhưng mà chuyện hôm qua cũng xong rồi, dù cho tên đó có bỉ ổi đến đâu, thì cũng không thể ngày nào cũng truy sát đến tận trường để hành hạ cô chứ nhỉ?

     Thế thì, cứ coi như đấy là một cơn ác mộng là được rồi... Hạ Vũ Khê thầm nghĩ, nở nụ cười đắc ý, rồi tiếp tục lẩm nhẩm hát theo bài háy trong Ipod.

—————➿—————
Sao băng_Meteor

     "Các em, lễ chào cờ hôm nay và nội dung kế hoạch học tập đến đây là hết... Tiếp theo đây tôi xin giới thiệu với các em một học sinh ưu tú mới chuyển đến trường ta, cậu ấy cũng chuẩn bị đảm nhiệm chức vụ Hội trưởng Hội học sinh nhiệm kì mới..."

     "Hạ Vũ Khê... Hạ Vũ Khê..."

     "Hạ Vũ Khê!"

     Hạ Vũ Khê đang hoàn toàn chìm trong giai điệu của bài hát, khi lơ mơ ngẩng đầu lên, cô bỗng thấy xung quanh náo động và tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc.

     Í, xảy ra chuyện gì vậy? Cô bé tháo tai nghe ra, định quay sang hỏi mọi người thì trên bục một lần nữa lại vang lên giọng nói lạnh lùng.

"Bạn Hạ Vũ Khê, mời bước lên đây."

Hạ Vũ Khê ngơ ngác nhìn về phía có tiếng gọi. Xa xa chỉ thấy một bòng người cao lớn quen thuộc đang đứng trên bục sân khấu nhìn cô nửa như đang cười nửa như không có gì. Trong giây phút ánh nhìn giao nhau, Hạ Vũ Khê cảm thấy đã bị sấm sét giáng lên đầu trong chớp mắt và lập tức hoá đá ngay tại chỗ.

Sao có thể như thế được?! Cô ra sức dụi mắt.

Trong ánh nắng rạng rỡ của buổi sáng sớm, mái tóc đen đang bay trong gió, đôi mắt sâu thăm thẳm như đại dương đang nhìn vào Hạ Vũ Khê. Đứng cách xa đám đông, cậu ta nháy mắt với Hạ Vũ Khê một cách mưu mô, đôi môi hơi cong lên. Gương mặt quen thuộc, biểu cảm khó coi ấy... người này... người này, cho dù có tan thành tro bụi Vũ Khê cũng nhận ra!

Hạ Vũ Khê kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, trong đầu cô như có một trận mưa gió bão bùng.

Á! Nham Tinh, là cậu ta!

Hạ Vũ Khê đứng dưới bục sân khấu như thể sắp gặp phải kẻ thù, còn Nham Tinh đứng từ trên cao nhìn xuống, đối lập với Hạ Vũ Khê, khuôn mặt cậu ta đầy vẻ ung dung, đắc ý.

     Trên sân, đám học trò lần đầu nhìn thấy cảnh tượng kì lạ đó. Tiếng xì xào không ngớt vang lên.

     "Í? Sao lại gọi Hạ Vũ Khê lên? Bạn Hội trưởng Hội học sinh mới chuyển đến quen cậu ta à?"

     "Nhưng mà gọi cậu ta lên làm gì chứ? Có chắc cậu ta sẽ không phá hỏng nghi thức kéo cờ chứ?"

     "Oa, rất có thể đấy! Tôn Ngô Không đấu với Phật Như Lai, có trò hay để xem rồi."

     Nham Tinh, cậu rốt cuộc muốn làm trò gì?! Hạ Vũ Khê sực tỉnh sau cơn shock, hậm hực trừng mắt nhìn Nham Tinh đang đứng trên bục.

     Nham Tinh cười khẩy, nhưng không đáp lại, chỉ chậm rãi lấy micro tuyên bố với các học sinh phía dưới, "Tiếp theo, xin mời bạn Hạ Vũ Khê có đôi lời phát biểu đặc biệt dành cho chúng ta."

     "Á! Tại sao thế?"

     "Cô nàng quái chiêu ấy thì biết phát biểu gì chứ?"

     Sân trường lập tức vang lên hàng trăm câu hỏi ầm ĩ, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Hạ Vũ Khê.

     "Theo như tôi được biết, Hạ Vũ Khê là 'trùm gây rối', tạo hình ảnh xấu trên nhiều phương diện của trường trung học Kha Lâm, hôm nay tôi muốn đề nghị bạn ấy chấp hành một tuyên ngôn, hi vọng có thể giúp bạn ấy sửa đổi." Nham Tinh trả lời thắc mắc của học sinh toàn trường, ánh mắt nhìn Hạ Vũ Khê đầy vẻ châm chọc.

Nham Tinh vừa nói xong thì mặt mũi Hạ Vũ Khê tối sầm vì tức tối. Cái gì gọi là "trùm gây rối"? Thật là nói năng huyên thuyên! Tôi là sứ giả của chính nghĩa, cậu hiểu không! Cái tuyên ngôn vớ vẩn của cậu, tôi không thèm!

"Trời ơi, cậu ta bắt Hạ Vũ Khê làm kiểm điểm kìa!"

"Thật đáng thương, cậu ta hẳng hiểu gì về Hạ Vũ Khê..."

"Hạ Vũ Khê tuyệt đối không đồng ý tuân thủ tuyên ngôn này đâu!"

Nham Tinh như chẳng quan tâm mấy về những lời bàn tán xung quanh, cậu đích thân cầm một tờ giấy cuộn tròn màu trắng đặt trên chiếc bàn bên cạnh, rồi vẫy tay gọi Hạ Vũ Khê, "Lại đây nào."

Hạ Vũ Khê hơi giật mình, đương nhiên cô biết trong tay cậu ta đang cầm thứ gì, nên lập tức quay đi, tỏ ra khoing biết.

Nham Tinh thấy thế, chẳng những không tức giận mà còn cười, rồi cố ý nói to bằng giọng chậm rãi, "Tiểu Khê cứng đầu thật đấy, chắc muốn tôi đi mời cậu à?"

Tiểu Khê... Hội trưởng mới gọi "nữ trùm gây rối" này là Tiểu Khê...

Nghe thấy tên gọi đó, tất cả mọi người ai nấy đều ngỡ ngàng không tin vào tai mình.

Tên Nham Tinh nham hiểm hỉ hả bước xuống bục, gương mặt tươi vui nở một nụ cười "ấm áp dịu dàng", một tay hắn túm chặt cánh tay đang cố sức giãy ra của Hạ Vũ Khê, đồng thời dùng tay còn lại bịt miệng cô như thể muốn đe doạ.

Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!!! Tên bỉ ổi vô liêm sỉ này!

Hạ Vũ Khê vang danh nữ hiệp một thời, hôm nay lại phải sắp chết trong tay tên Nham Tinh này rồi.

Hạ Vũ Khê bị lôi đi xềnh xệch, từ từ bước từng bước cứng nhắc lên bục sân khấu như người máy. Nham Tinh vừa buông cánh tay giữ chặt Hạ Vũ Khê ra, cô liền hùng hổ quay người, định lao xuống dưới, nhưng Nham Tinh đã sớm đi trước một bước, chặn đứng đường tẩu thoát.

"Cậu, cậu, cậu muốn làm gì?" Hạ Vũ Khê nhìn Nham Tinh mà cô suýt va phải, cảm thấy hốt hoảng. Dù chỉ đứng cách vài phân nhưng từ người Nham Tinh toát ra một sức ép vô hình khiến Hạ Vũ Khê lùi bước.

Dưới nắng, làn da trắng không tì vết của cậu ta toả ra thứ ánh sáng kiêu ngạo, lạnh lùng, mái tóc đen bay phất phơ trong gió không che khuất ánh nhìn sắc sảo.

Bỗng nhiên, cậu ta đưa tay túm lấy cổ áo Hạ Vũ Khê. Hạ Vũ Khê chưa kịp phản kháng thì đã bị cậu ta kéo sát lại. Trời ơi, Vũ Khê thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Nham Tinh!

     "Nếu mà cậu không nghe lời, thì tôi chỉ còn cách là biểu diễn lại những việc xảy ra trong hang núi hôm đấy cho mọi người xem thôi." Nham Tinh uy hiếp Hạ Vũ Khê.

     "Đồ vô liêm sỉ." Hạ Vũ Khê cúi gằm mặt, tức toiis nói, mặt cô bé đỏ gay lên.

     Hạ Vũ Khê chần chừ, hết nhìn những đôi mắt long lanh mở to của những kẻ hiếu kì phía dưới, lại nhìn nụ cười đắc thắng của Nham Tinh, cuối cùng cô đành cam chịu mở bản cam kết do tên xấu xa Nham Tinh tự tay soạn ra.

     Soạt soạt, cuộn giấy được thả ra, trải dài từ trên bục xuống.

     Trời đất ơi, sao lại có thể dài như vậy chứ!

     Hạ Vũ Khê căm phẫn nhìn Nham Tinh, trong khi cậu ta tảng lờ đi vờ như không thấy, Vũ Khê cúi xuống đầy bất lực khi vừa nhìn thấy những nội dung trong bản cam kết.

Bản cam kết học sinh gương mẫu

     Được sự giúp đỡ tận tâm, tận tình của bạn Nham Tinh, tôi ~ Hạ Vũ Khê đã hiểu được một cách sâu sắc rằng, những hành động trước đây của mình là vô cùng trẻ con, thiếu hiểu biết, và không có tính xây dựng.

     Để tăng cường mối quan hệ hoà hảo, thân thiết giữa các bạn học trong trường, đồng thời chấm dứt những hành vi ngang ngược của bản thân, dựa trên cơ sở những hướng dẫn của bạn Nham Tinh, tôi quyết định đưa ra cam kết này.

     Một, không được gây gổ, đánh lộn trong trường và những khu vực công cộng khác.

     Hai, không được uy hiếp bạn học và thầy cô giáo, không được đôi co cãi cọ.

     Ba, ăn mặ pc đúng quy định, cư xử đúng mực, lễ phép. Không được chống đối lại các quy định của Hội học sinh, không được có thái độ coi thường nội quy nhà trường.

     Bốn, không được bỏ tiết trốn học, thi trượt trong các kì thi.

     Năm, không được xa cách bạn bè, không hoà đồng với tập thể.

     Sáu, không được chỉ thân thiết với một số nhóm bạn hay có hành vi kết bè kết phái.

     Bảy, học tập chăm chỉ, hăng say lao động, kính thầy mến bạn, đặc biệt phải yêu quý Chủ tich Hội học sinh chí công vô tư Nham Tinh.

     ...

     Chín mươi bảy, tuyệt đối tuân theo sự lãnh đạo của Chủ tịch Hội học sinh Nham Tinh, tôn trọng quyền uy của Hội trưởng, tin tưởng rằng Chủ tịch luôn luôn đúng đắn.

     Chín mươi tám, nếu Chủ tịch sai, tham khảo lại điều trên.

     Chín mươi chín, nếu vi phạm bất cứ điều nào trong bản cam kết này, tôi tự nguyện chịu mọi hình thức kỉ luật.

     Một trăm, quyền huỷ bỏ cam kết này thuộc về Chủ tịch Hội học sinh Nham Tinh

     Người cam kết, Hja Vũ Khê

     Ngày xx tháng xy năm xz

     Ai có thể cho Vũ Khê viết, trò đùa này rốt cuộc là thế nào? Đây là chữ viết của sao Hoả à? Nếu không ta sao một người có tư duy hoàn toàn bình thường, thậm chí là thông minh, lanh lợi như cô lại hoàn toàn không hiểu những điều được viết trong tờ giấy này?

Vũ Khê trân trân nhìn bản ca, kết chi chít chữ, tay cô run lê. Một nỗi tức giận, bức bối trào dân trong lòng.

Đây rõ ràng là ép cô phạm tội mà. Cô nhất quyết sẽ không đọc tiếp. Đúng vây! Cùng lắm là tung hê hết chứ gì. Vũ Khê hít thở thật sâu mấy lần, cố hết sức mới kìm được ý muốn "xử lí" tên Nham Tinh đáng ghét ngay tại trận.

Nhưng coi đã định thần lại, mỉm cười, rồi duyên dáng bước lại phía micro, cố gắng để giọng nói của mìn trở lại như bình thường, "Mọi người có thể tên lặng một chút được không? Hôm nay tôi đứng lên đây không phải để đọc bất cứ một tuyên ngôn nào. Tôi chỉ trân trọng thông báo, Hạ Vũ Khê này chứnbao giờ nhận sai vì những hành động mà mình không sai."

"Nhưng mà... Tiểu Khê... vậy những sự việc xảy ra tối qua cậu định giải thích như thế nào?" Nham Tinh đã tiến đến từ bao giờ, vừa nói vừa mở to đôi mắt ngây thơ vô số tội như một chú thỏ non.

"Giữa tôi và cậu không có việc gì xảy ra cả. Việc xảy ra tối qua hianf toàn là ngoài ý muốn, hoàn toàn là hiểu lầm."

"Đúng vậy, chúng ta chỉ là buộc phải chui vào hang để tránh mưa, chỉ là cởi quần áo ra để sưởi ấm..."

Cởi...quần...áo...ra...

Reng! Reng! Reng!

Tất cả đám đông bên dưới khi nghe thấy lời Nham Tinh nói, trong mắt đều anh lên một suy nghĩ khác thường, họ cố gắng chăm chú lắng nghe như sợ để mất thông tin quý giá nào đó.

"Về sau, chúng ta không cẩn thận nên bị ngã, cậu đè lên tớ..."

"Trời đất ơi, đè lên..."

Những tên con trai ở phía dưới, tất cả đều nhỏm hết người lên nghe, còn bọn con gái thì mặt đỏ lựng lên vì xấu hổ.

"Cậu câm miệng lại!" Vũ Khê giận sôi máu khi nhìn thấy những khuôn mặt đỏ như gấc ở phía dưới, cùng với cái điệu bộ "không thích bị kể tiếp thì thành khẩn hợp tác đi" của Nham Tinh. "Được, tôi hứa là sẽ tuân thủ theo bản cam kết vừa rồi."

Cuối cùng thì Nham Tinh cũng bỏ micro xuống, cố tình cười cợt, chế giễu Vũ Khê, "Tiểu Khê, cậu đấu không lại tôi đâu."

"Cậu... Cậu..." Phải một lúc lâu sau, Tiểu Khê mới tìm lại được giọng nói của mình. Nhưng đến một câu cô cũng không thốt ra nổi, ánh mắt cô như bị ghim lại giữa đám đông. Mãi lâu sau, miệng cô mới run run thốt ra một cái tên.

"An... Mộc... Trạch."

Nham Tinh cau mày nhìn theo ánh mắt Vũ Khê. Người đứng đó đúng là An Mộc Trạch.

Anh mặc chiếc áo len trắng tinh tươm, thân hình cao lớn, những sợi tóc nâu tung bay trong gió như những giai điệu mê hoặc lòng người. Anh xách hộp đàn violin trên tay trong thật trang nhã, lặng im đứng nhìn và bình thản quan sát mọi chuyện. Từ anh toát ra một thần thái khác hẳn với đám đông xung quanh.

Từ phía xa ngăn cách bởi đám đông, An Mộc Trạch cũng nhìn về phía Hạ Vũ Khê, ánh mắt anh có ánh nhìn hơi khác lạ. Chỉ trong giây lát vậy thôi, mà khiến cho ánh mắt Hạ Vũ Khê xao động như mặt hồ bị gió bão thổi qua. An Mộc Trạch gật đầu chào cô, và nhẹ nhàng nở một nụ cười khách khí, rồi quay người bước đi. Vũ Khê cảm thấy như máu trong cơ thể mình đã đông lại, các dây thần kinh trong người đều căng lên,. Anh Mộc Trạch đã nhìn thấy hết rồi sao? Tại sao lại có thể xảy ra chuyện này?

     "Đồ đáng ghét! Bỏ tôi ra mau!"

     Nhìn theo bóng dáng Mộc Trạch ngày càng xa, trong đầu Vũ Khê như có tiếng nổ rền vang, tâm trạng cô hoang mang rối bời.

     Tất cả mọi người trong trường có thể hiểu lầm cô, nhưng An Mộc Trạch thì tuyệt đối không thể.

     "Hôm nay đúng là nhiều chuyện giật gân thật đấy!"

     Vừa tan học, Hạ Vũ Khê liền lấy cặp sách che mặt, vội vàng đi sát vào góc tường, muốn nhanh chóng rời xa chốn thị phi này. Vừa mới xuống đến tầng dưới, lời bàn luận của những học sinh khác lại khiến cô phải lánh mặt đi.

     "Chủ tịch Hội học sinh không chỉ là một người có sức hấp dẫn tuyệt vời, mà còn có bãn lĩnh hơn người! Sao cậu ta có thể đứng trước tất cả sinh viên trong trường tuyên bố những điều như vây!"

     "Cậu quên rồi sao? Nữ trùm gây rối của trường mình chẳng phải đã cùng Chủ tịch Hội học sinh ở trên núi @#$%$..."

     "Mình biết rõ chân tướng sự việc, nhất định là sự thật. Hạ Vũ Khê nhất định đã giăng bẫy Chủ tịch rồi... Sợ thật đấy, Chủ tịch thật là đáng thương..."

     Hạ Vũ Khê giận tím mặt, lặng lẽ đứng sau nhóm nữ sinh đang bàn tá  mấy lời không hay kia.

     Hu... Hu... hôm nay mới biết rằng, khả năng nghe tốt quá cũng chẳng phải là chuyện hay!

     Hạ Vũ Khê thầm giấu kín mọi suy nghĩ trong lòng, cuối cùng cô cũng trấn áp được cơn thịnh nộ đang xui khiến mình. Cô cười một "nụ cười thục nữ", đôi chân rảo bước, cố ý đi đến trước mặt mấy nữ sinh thích bàn luận về chuyện của người khác kia.

     Ngẩng đầu một góc 45 độ, Hạ Vũ Khê dùng ánh mắt "bạn bè thân thiết đã lâu" nhìn một lượt vào tất cả đám nữ sinh ấy. Vừa rồi họ còn tíu tít bàn luận thế mà bây giờ chẳng ai bảo ai, như có người xui khiến, tất cả đều im bặt, chân lùi về phía sau một bước, đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa run sợ nhìn Hạ Vũ Khê đi qua.

     Hừm! Hạ Vũ Khê ưỡn thẳng lưng, vung nhẹ mái tóc rồi đi đến góc tường, sau đó, dáng vẻ cô như bông hoa héo, ngay lập tức ủ dột và khom lưng bước đi.

     Ôi, rốt cuộc là phải làm sao mới có thể thoát được tên sao quả tạ Nham Tinh đó chứ!

     Không đúng, bây giờ cái mà mình phải lo lắng là làm sao để ngày mai qua đi một cách bình yên chứ... Hạ Vũ Khê ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn lên bầu trời, ngôi sao của tự do và yên bình âm thầm rơi xuống.

—————➿—————
Kì tích_Wonder

     Sáng sớm, làn sương dày đặc của mùa đông dần tan, những tia nắng lấp lánh sau tầng mây dày đặc cũng đã bắt đầu xuất hiện. Giữa trong không gian vốn chỉ có tiếng chổi quét dọn bỗng nhiên có thêm tiếng bước chân đều đều vang lại.

     Ai mà sáng sớm đã đến vậy? Người trực nhật tò mò ngẩng đầu nhìn lên.

     Mái đầu nấm màu đen với túm tóc cứng đờ, rõ ràng là bộ tóc giả rất kém chất lượng, áo sơ mi mặc bên trong áo khoác đồng phục màu đen, cô gái vén mái tóc giả, để lộ cặp mắt kính rồi bước về phía lớp học.

     "Chào buổi sáng!" Cô gái khẽ khàng chào người trực nhật rồi bước về phía lớp học.

     Lạ kì... người trực nhật nhìn dáng vẻ của cô gái và vẫn chưa định thần được. Rõ ràng là cố tình giả dạng một "học sinh tiêu biêu" của trường Kha Lâm, vậy mà sao vẫn thấy thật lạ kì? Người trực nhật lắc đầu, tiếp tục quét dọn, trong lòng còn băn khoăn, mãi một hồi sau mới "à" lên một tiếng kinh ngạc!

     "À!" Người trực nhật đột nhiên quay đầu lại, run cầp cập chỉ vào cô gái đã đi một quãng rất xa kia, nét mặt anh như vỡ oà ra!

     "Người kia, người kia chính là... Hạ Vũ Khê!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top