Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dunk chết lặng. Cậu nãy giờ cứ như cô gái bị người ta ruồng bỏ, sống chết kêu nài van xin, không có chút tự trọng, không có chút khí khái đàn ông, nhục nhã.

Dunk nhìn Joong mặt lạnh băng không chút biểu tình là đang hù cậu hay đang nói chơi. Dunk cuối cùng lảo đảo, bước chân xiêu vẹo từng bước một rời phòng anh, xuống từng bậc thang một cách khó khăn. Ngày trước dù đối với cậu đầy độc tài thô bạo nhưng anh vẫn giữ cậu bên người. Nhưng bây giờ thì khác, anh tống cậu đi như một thứ xấu xa cần xa lánh.

Bước ra tới cửa, Dunk cố nhìn lại động tĩnh trên lầu, hy vọng anh chạy xuống nói với cậu là anh nhất thời giận dữ không thể kếm chế. Là anh không đuổi cậu, là anh có yêu cậu. Nhưng chẳng có gì xảy ra cho tới khi cậu bước thấp bước cao trên vỉa hè nhấp nhổm, dần dần rời xa căn nhà cậu đã từng hạnh phúc, từng đau khổ.

Chẳng biết bao lâu, chẳng biết bằng cách nào Dunk có thể đi tới chỗ phòng trọ của Sood. Thấy cậu thất thểu như người mất hồn, nó đang nấu cơm cũng buông xuống chạy lại đẩy cậu ngồi xuống tấm chiếu trải trên đất.

– Cha gặp Joong Archen rồi hả? Mọi chuyện không hề êm xuôi phải không? Có chuyện lớn rồi phải không? Em đã gọi điện báo cho anh mà gọi hoài không bắt máy. Cha thì cứ nằng nặc đòi tự đi... mà cha đâu, không về cùng anh?

– Sood... anh ấy đuổi anh, anh ấy muốn cắt đứt quan hệ, anh ấy..._ Dunk ngẹn ngào _ Anh ấy còn nghĩ rằng anh là kẻ lừa dối. Anh không muốn anh ấy nghĩ anh như vậy... anh không muốn kết quả như vậy.

– Biết mà, Joong chắc giận nhất thời thôi, từ từ giải thích sau. Anh ấy vốn nóng tính, nghe anh lấy vợ không tức điên mới lạ. Anh bình tĩnh, còn chuyện đám cưới nữa, anh như vầy làm sao giải quyết đây.

– Cưới, ai cưới...?

– Anh cưới. Anh sao vậy, thật ra đã gặp cha chưa?

Dunk thiểu não lắc đầu.

– Chưa gặp, vậy sao Joong biết được. Anh tự nói rồi hả? Rồi cha đâu?

– Cha, cha ở dưới quê... "thằng này hỏi lạ"

– Trời ơi anh hai. Cha lên rồi, đón xe ôm sang xin cho anh nghỉ vài ngày về làm đám hỏi đó. Anh không gặp cha sao?

Dunk như bị sét đánh, Cậu lập tức quên mất mình đang sầu não chuyện gì.

– Mày nói cái gì?

– Anh nghe ra rồi hả. Cha qua gặp Joong xin cho anh nghỉ...về...về ...làm đám hỏi.

– Thật không?

– Thật giả gì nữa. Cha định ngày luôn rồi, là ngày mốt. Kỳ này cha nhất quyết ép anh cho được đó. Là lỗi của em cả.

– Chuyện này liên quan gì mày. Vậy bây giờ cha đâu?

– Nếu thuận lợi chắc đã tới gặp Joong rồi...

– "Trời ơi! Không thể nào, có cần đem mọi đường sống của tôi triệt một lần không. Trời ơi...để chạy sang đó trước đã".

Dunk nghĩ rồi ba chân bốn cẳng bắt xe ôm quay lại nơi cậu vừa ra đi. Dunk đẩy cửa xông vào, cậu khựng lại khi thấy Joong ngồi trên sô pha, một tay gác trên lưng ghế, hai chân bắt chéo nhau, một tay chống trên tay vịn đầu cúi nhẹ những ngón tay đang khẽ day day thái dương. Trên bàn còn hai ly nước đang uống dở, rõ ràng anh vừa tiếp khách.

Nghe động Joong nhướng mắt nhìn lên với một đôi mắt làm cậu lạnh người. Cậu có cảm giác anh có thể sẽ giết cậu ngay tại chỗ này, ngay lập tức.

– Cậu nghĩ gì khi bảo cha cậu tới đây báo tin cậu lấy vợ. Cậu nghĩ tôi sẽ sợ mất cậu mà nhượng bộ sao? _ Sự lạnh nhạt tăng dần theo cơn giận dữ của anh

– Không có... không phải...

– Không phải thì thế nào? _ Joong nói như hét

– Em vừa ra khỏi đây, đâu thể nào nhanh vậy bảo cha em đến... _ Dunk vội giải thích

– Vậy đúng là cậu chuẩn bị lấy vợ từ lâu mà dám giấu tôi. Cậu lại tính kế gì đây? Quyến rũ tôi, rồi tìm cách an toàn dang tôi ra để lập gia đình sao. Hay tên Kluen đó cũng do cậu gọi tới để hoàn hảo kế hoạch dang tôi ra của cậu? Cậu nghĩ mình có giá đến bao nhiêu mà sợ tôi không buông... hay còn muốn điều gì khác mà tôi chưa biết._ Giọng nói chất vấn của Joong cứ từng lời đóng băng lồng ngực cậu

– Không có...

Dunk tiến lại gần anh từng bước, từng bước. Cậu tha thiết cầu mong Joong đừng nhìn cậu với đôi mắt đó nữa, cậu không chịu nổi. Joong như cũ không hề nhúc nhích, khí thế anh thật áp Dunk không thở nổi.

– Cha cậu rất vui mừng báo cho tôi biết chuyện vui này của cậu đã được chuẩn bị từ nhiều năm.

– Archen, em nhiều lần định nói cho anh biết...

RẦM

Chưa dứt câu cả người Dunk bị Joong nhấc lên quăng ầm trên sofa đối diện anh. Cái sofa bất ngờ bị một lực cực mạnh va phải liền bật ra hất Dunk lăn thêm một vòng từ trên ghế xuống đất. Đầu đập mạnh xuống đất đau điếng, cậu choáng váng chưa kịp ngồi dậy thì cổ áo đã bị Joong xốc lên, hơi thở anh phả trên mặt.

– Rồi em sẽ ân hận khi dám làm những chuyện này với tôi. Bây giờ thì đi đi, tôi không muốn một lát có thêm một người đàn bà khốn nạn nào đó tới đòi chú rể.

__________

Trước mặt Joong một người đàn ông, cằn cỗi như cây đa già, _ Trong mắt anh là như thế _ Tự xưng là cha của Dunk. Anh không nhớ gần đây Dunk có nói với anh là cha cậu sẽ tới, mà còn muốn gặp anh.

– Bác có chuyện gì muốn gặp tôi?

– Tôi thực quấy quả ông chủ, _ Ông tỏ vẻ cân nhắc kỹ một chút rồi bắt đầu nói _ Nhưng thằng con trai tôi cứ sợ mất việc không dám xin nghỉ. Mà mọi chuyện ở nhà tôi chuẩn bị cho nó cũng đã xong xuôi...

– Xin nghỉ việc? _ Dunk đã từng xin nghỉ, nhưng không có nghĩa giống như anh đang nghe. Joong cảm giác như vậy

– À không phải nghỉ luôn, chỉ xin nghỉ vài ngày. Thật ra thì cháu nó năm nay cũng đã lớn, vợ chồng tôi có hỏi cho nó một đám mấy năm nay rồi. Ông biết đó, nó cứ mải kiếm tiền không chịu về làm đám cưới.

Như giữa trời quang đãng bỗng dưng có sét, Joong cả thân mình chấn động. Người đàn ông này vừa nói gì, Dunk định lấy vợ, anh chưa từng nghe Dunk nói qua.

– Nhà gái người ta cũng nóng ruột, tôi...tôi cũng ngại khi phải lên đây gặp ông, tôi biết Dunk nó được ông giúp đỡ nhiều nên xin nghỉ lâu cũng khó cho ông. Nhưng dù gì cũng mong ông thông cảm cho cháu nó. Về lo chuyện cưới hỏi xong nó lại lên.

Nói xong, ông cảm thấy mình nói tốt lắm không sợ thằng con bị mất công việc tốt ở đây, nhưng hình như ông chủ nó không vui lắm khi nghe ông thưa chuyện. Ông vội xác nhận lại cho ông chủ nó rõ.

– Mọi chuyện chúng tôi lo sẵn hết rồi, chỉ xin cho nó về một hai ngày thôi không mất nhiều thời gian. Cháu nó không làm ảnh hưởng đến công việc nhiều đâu, mong ông an tâm, cho phép nó.

Đã chuẩn bị mọi thứ, tại sao anh không hề biết, hay có người không muốn anh biết. Dunk có thể lập gia đình sao? Anh không phải rất tự tin với tình yêu Dunk dành cho anh sao? Anh chưa từng nghĩ cậu dám dang anh ra cho những yêu ái của riêng mình, Cậu dám lừa gạt anh một lần nữa.

Tội cũ chưa tính xong lại thêm tội mới. Anh vừa mới có chút ân hận vì đã hơi quá lời với cậu, chưa kịp nguôi giận thì lại thêm một lần cậu làm anh không thể suy nghĩ gì nữa.

– Tôi không nghe Dunk nói cậu ta muốn lấy vợ? _ Joong nhận ra anh thật khó khăn khi thốt ra mấy chữ "Dunk lấy vợ", nó làm lòng anh chua chát kỳ lạ, cảm giác này lần đầu tiên anh nếm trải

– Nó cứ sợ còn phải lo cho gia đình, không lo nổi cho vợ con. Nhưng con trai mà, không phản đối cũng là đồng ý rồi. Mỗi lần về nhà nó cũng hay qua thăm hỏi bên ấy, tui biết ý nó cũng thích nên tốt nhất là đốc thúc cho nhanh, cưới vợ phải cưới liền tay mà, ông bà ta đã dạy rồi.

Cái này là do cách nói chuyện xã giao của người già khi nói về chuyện tình cảm của đứa con trai cưng. Ông có ngờ đâu, thêm vài câu ngọt ngào cho có chuyện để nói lại thành quăng thêm thuốc nổ vào đống lửa.

Quả thật ông cũng đang thắc mắc về ông chủ của Dunk, người lần trước ông gặp không phải người này, nhưng chủ thì chắc cũng có hai ba người, cứ nhận đúng là ông chủ là phải rồi.

Hôm nay ông cũng vô cùng thông cảm với con ông, nó có một ông chủ không biết phải nói sao... Thật là muốn xin nghỉ dài hạn cũng không dám mở miệng. Ông đã chuẩn bị kỹ lắm vậy mà, lúc này ngồi trước ông chủ của nó cũng cảm thấy khó mà bắt chuyện để nói, đành đem vài chuyện ngọt ngào của con trai thêm mắm dặm muối chứ biết làm sao.

Không phản đối sao? Về thì sang thăm? Trong đầu Joong chỉ tưởng tượng được hình ảnh ngọt ngào của Dunk và một cô gái xa lạ nào đó anh chưa từng biết tới, cô gái Dunk giấu kỹ dưới quê. Dunk thích cô ta tới mức nào? Những cử chỉ thân mật của Dunk với anh... cậu có đối xử với cô ta như vậy không hay hơn thế nữa?

– Dunk quen cô ta lâu rồi à?_ Joong tiếp tục hỏi trong khó khăn

– Ai...à...vợ nó ạ?

Hai chữ "vợ nó" làm anh choáng, anh có cảm giác mình đang bị đẩy ra khỏi Dunk, cứ như từ trước tới giờ người đứng cạnh cậu không phải là anh.

– Chúng nó chơi với nhau từ nhỏ, hai gia đình cũng thân thiết, lúc tôi bị tai nạn họ cũng giúp đỡ nhiều. Họ cũng không chê chúng tôi nghèo khó nên hai nhà tính chuyện làm xui, cũng đã định nhiều năm rồi. Đợi tụi nó công việc ổn định thì cho đón dâu.

Ông có cảm tưởng như người ngồi đối diện mình sắc mặt chợt nhợt nhạt đi rất nhiều, không biết có trúng gió không. Ngồi trong phòng máy lạnh mở ào ào thế này không trúng gió mới lạ, ông cũng sắp lạnh cóng rồi.

– Khi nào thì cưới? _ Joong lại hỏi, nhưng trong lời nói đã sắc bén hơn rất nhiều, không còn ngữ khí khó khăn như trước

– À, chúng tôi định ngày mốt làm cái đám hỏi cho nhà gái nở mày nở mặt rồi hai ba hôm định ngày cưới luôn. Nếu ông có chút thời gian cũng mong ông đến chung vui với gia đình chúng tôi.

– Vậy à. Bác đã mời, có thời gian tôi nhất định tới._ Joong cười khảy, đã vậy anh quyết không cho một ai chạm tới thứ của mình. Dù anh có đem quăng đồ của mình vào thùng rác thì chỉ anh được đi nhặt lại, bất cứ kẻ nào cũng không được. Ngay cả kẻ bị quăng kia cũng cấm không được tự mình bò ra _ Hy vọng mọi việc sẽ được như ý của gia đình, chúc gia đình vui vẻ.

Sau một hồi nói chuyện đầy áp lực với ông chủ của thằng con trai, cha Dunk cũng vui vẻ ra về. Vậy là thằng con ông hết đổ đình đổ chùa thoái thác chuyện không chịu về vì không xin nghỉ làm được. Tối ngày cứ bảo công việc ngập đầu không thể nghỉ, rồi ông chủ rất khó tính, nào là lương hậu hĩnh thì không thể bỏ việc được, sợ bị đuổi.

Ông giờ tuổi đã cao, thêm việc sau khi gặp tai nạn sức lao động không còn, ông phải lo cho nó ổn thoả chuyện gia đình, và cũng để cái gánh nặng ông âm thầm lo bấy lâu nay nhẹ bớt (cái gánh nặng này liên quan tới thằng Sood, hồi sau sẽ biết).

Joong ngồi chết lặng trên ghế, từ hồi cha Dunk chào anh đi ra tới giờ anh chưa hề thay đổi tư thế, anh cần chỗ để tựa vào, đầu anh đau. Anh chẳng thể nghĩ được gì. trừ chuyện Dunk lấy vợ. "Lấy vợ, lấy vợ, bỏ anh, lấy vợ" ong ong trong đầu anh. Không thể!

Dù anh có đuổi hay vất cậu đi như miếng giẻ rách thì nhiệm vụ của cậu là quay về bên anh, không có việc cậu hoàn hảo tính chuyện dang anh ra xây dựng một cuộc sống tốt đẹp khác mà không có bóng dáng anh trong đó. Điều anh muốn là gì? Anh bây giờ muốn gì? Anh muốn Dunk phải tự động trở về bên anh, phải biết lỗi của cậu là gì.

Muốn vậy thì không khó, như trước kia triệt mọi con đường cậu có thể đi. Vậy thì....anh chỉ có một cách, anh phải đi dự tiệc đám hỏi kia một chuyến. Anh có lời mời rồi kia mà, Dunk sẽ phải ân hận về những việc cậu đã làm với anh. Anh biết anh phải làm gì để đạt được điều đó, và biết phải làm nó triệt để như thế nào.

_________

Dunk ôm cái đầu vẫn còn đau nhức trở về nhà trọ, cha cậu đã ở đó rồi.

– Cha, cha gặp Jo...ông chủ của con rồi à? Cha nói chuyện gì với ổng vậy?

– Cha xin cho con về mấy hôm làm đám hỏi, đảm bảo con không đi lâu làm ảnh hưởng đến công việc của ông ấy.

– Ông chủ con nói sao? _ Dunk nghe trống trận đập ầm ầm trong ngực. Cha nói chuyện cậu lấy vợ với Joong, chắc cậu chỉ còn con đường chết _ Chắc chắn anh ấy sẽ khó dễ để không đồng ý...

– Dĩ nhiên đồng ý. _ Như một gáo nước lạnh dội vào người, Dunk chết lặng. "Anh ấy cắt đứt thật sao, không phải nóng giận nhất thời sao?"_ Nhân viên đi làm cũng có phép nghỉ mà. Chỉ tại con ham công tiếc việc. Ổng tuy hơi khó gần, khó nói chuyện nhưng cũng không phải người vô lý. À mà cha hỏi, sao người lần này với người lần trước hình như không phải một.

– À...là anh em...là anh em đó cha _ Người cha cậu gặp là Chimon _ Cậu trả lời qua loa.

– Cha còn mời ông ấy nếu có thời gian thì tới chung vui với con...

– Cha...cha...rồi ông chủ nói sao?_ Thấy Dunk có vẻ sốt ruột, cha cậu trừng mắt

– Cái thằng này, mời là mời cho có lệ thôi, đời nào ông chủ sang trọng như vậy bỏ thời gian xuống tận xứ khỉ ho cò gáy như nhà mình mà mày lo.

– Không...con lo đón tiếp không nổi thôi... _ Dunk tìm cách đánh trống lảng

– Không cần lo, người ta tuy rất lịch sự bảo với cha nếu ông ấy có thời gian rảnh ông ấy sẽ tới nhưng nghe cũng biết là lời nói xã giao, có gì mà mày làm rộn lên thế?

– Thực hả cha?

– Ôi! Ai cũng biết, lịch sự thì nói vậy thôi, lo gì. Mà con lo dọn đồ đi, chiều nay hai đứa bay về luôn với cha.

– Con chưa chuẩn bị..._ Cậu thực không muốn về

– Không nói nhiều, không về thì tụi bay lo thôi việc ở đây luôn đi, về dưới kiếm việc chỗ khác làm. _ Sood cũng bị chửi lây dù chưa lên tiếng câu nào

– Con thu dọn liền, không sao đâu mà...cha... _ Dĩ nhiên cậu biết cha cậu nói thì rất giữ lời. Cậu không muốn sẽ không được quay trở lên nữa. cậu còn nhiều việc ở đây chưa giải quyết xong.

– Hừ, con với cái...chỉ được mỗi việc làm người khác lo lắng.

Dunk chẳng biết chuẩn bị cái gì, mọi thứ đều nằm ở nhà Joong cả, may mà giấy tờ tùy thân còn trên mình chứ không thì chẳng biết làm sao. Dunk đến Four báo cho Phuwin biết cậu có chuyện. Phuwin chỉ biết thở dài:

– Thật không? Joong xử sự gì kỳ vậy? Mà cậu nói rõ chưa?

– Cũng không biết, em chẳng nhớ mình nói tới đâu, nói những gì với anh ấy nữa...

– Mà cậu khẳng định cậu với Kluen không có phát sinh chuyện gì chứ?

– Chắc mà, tại hồi đó còn ngu, cứ nghĩ đã quan hệ với nhau thì toàn tâm toàn ý đi theo người ta, ai ngờ bây giờ mới biết trong mắt anh ta em là kẻ quấy rối.

– Thấy anh ta có vẻ đàng hoàng lắm mà, không ngờ vu cho cậu những chuyện động trời như vậy. Lại là với người anh ta từng yêu, thật... đời khó trông mặt mà bắt hình dong.

– Em vẫn cứ đinh ninh mình bị người ta chơi rồi bỏ đã buồn biết bao nhiêu, đến khi quen biết Joong Archen cũng không dám vọng tưởng nhiều. Ai ngờ, một lần ảnh say, hai người xảy ra quan hệ, lúc đó em mới biết thì ra lần trước đó với Kluen thật ra chẳng có chuyện gì.

– Cậu chắc không, nhiều khi mỗi người khác nhau thì sao?_ Phuwin hỏi không giấu được tò mò. _ Mà thật kinh khủng lắm hả? _ Câu này Phuwin tự hỏi tự nghe.

– Khác gì, lần đầu thì em nhúc nhích còn không nổi, những lần sau thì ê ẩm hết người. Bảo đứng lên đi ngay không biết được chưa, huống gì em vội chạy bộ năm tầng lầu để đi làm. Sự thật rõ như ban ngày có gì không chắc..._ Dunk trả lời chán nản

– Cậu không giải thích rõ với Joong sao?

– Anh biết không, anh ấy bảo không quan trọng em từng ngủ với ai, nếu là anh anh có khó chịu không, có để tâm không._ Phuwin khẽ gật đầu, trả lời "có" _ Anh ấy kết tội em đeo bám, lợi dụng anh ấy, còn thêm chuyện cha em lên gặp ảnh báo đám cưới nữa chứ. Một lời cũng chẳng biện hộ nổi, em nói gì anh ấy cũng chẳng để vào tai. Phuwin à! Bây giờ em phải làm sao? Cha em chuẩn bị ngày mốt làm đám hỏi cho em rồi.

– Trời!! Đã bảo cậu nói chuyện với Joong sớm đi không chịu, chần chừ mãi giờ thành trăm dâu đổ đầu tằm. _ Trăm tội lừa gạt Joong Dunk gánh hết.

– Anh ấy đồng ý cho em lấy vợ, không ngăn cản. Hết thật rồi sao Phuwin!!

– Anh...anh cũng không biết, mà Joong thực đuổi cậu hả?

– Bảo mang đi cái gì được thì mang, đừng đợi anh ấy gọi người tống ra cửa...

– Không tuyệt tình vậy chứ?_ Phuwin nhăn mặt, hồi Pond đòi chia tay cũng không quá đáng như vậy.

– Còn hơn cả tuyệt tình, em đau lắm anh biết không. Tưởng chừng như em không thể thở nổi, cứ tưởng không thể tự mình bước ra khỏi đó mà phải chờ cái tên vệ sĩ dã man của anh ấy tới tống ra. Dây dưa thêm nữa không chừng anh ấy cũng không ngại đập em thêm một trận mới thả đi...

– DUNK!! Nói năng gì ghê vậy, cũng đâu đến nỗi...

– Đâu đến nỗi? Ha...đâu chỉ vậy... bấy lâu em vẫn có cảm giác giữa cả hai vẫn không được như những người yêu nhau khác. Nhưng em mù quáng, em không nhìn ra được, em ỷ lại anh ấy sẽ tin em. Em lầm! Anh ấy không ép em vô đường cùng thì không phải là Joong Archen đâu.

– Hay Kluen đã nói thêm gì quá đáng với Joong sinh hiểu lầm, chứ ai cũng thấy Joong yêu cậu lắm mà.

– Em chẳng biết hai người họ nói gì, em chỉ nghe Joong nói rằng Kluen kết tội em đeo bám anh ta, Joong cũng vậy.

– Đeo bám? Hết quấy rối rồi lại đeo bám, hắn còn chuyện gì để nói nữa không. Lúc đó cậu đã làm những gì mà để hắn nói như thế?

– Nói em đeo bám, giờ nghĩ lại chắc cũng không sai. Em sau khi phát sinh hiểu lầm cứ nghĩ một mực yêu thương lo lắng cho anh ta. Em ban ngày đi học, chiều tối về đi làm, chủ nhật ngày nghỉ gì cũng làm tuốt. Mỗi ngày tranh thủ giờ giải lao mang cho anh ta chút đồ ăn mình tự làm.

Anh ta có tiền món gì cũng có thể tự mua, cũng chẳng cần quà cáp xa xỉ từ em, mà có cần em cũng lo không nổi. Em chỉ đơn giản nghĩ tỏ chút lòng mình, thường mang đồ ăn em tự làm, tranh thủ lúc rảnh gặp nhau một lát.

Lúc anh ta không một tiếng bặt vô âm tín, em ban đầu còn lo anh ta xảy ra chuyện chạy hỏi khắp nơi. Tới hồi biết anh ta không việc gì, em linh cảm có chuyện không hay thì muốn tìm hỏi cho rõ vì sao tránh mặt em. Nhưng em vốn không có nhiều thời gian nên cũng tìm hơi lâu. Có lần một người bạn của anh ta nói với em là anh ta không thích em nữa chứ chẳng có lý do gì khác mà cứ phải tìm hỏi. Em đành thôi, không thích nữa biết làm gì bây giờ, anh ta đã trốn lâu như vậy.

– Anh ta cứ như vậy bỏ đi mà một lời giải thích qua điện thoại cho cậu cũng không luôn hả?

– Em làm gì có tiền mà nuôi điện thoại, gọi công cộng thì không bắt máy, đành bỏ cuộc.

– Cái tên khốn đó còn dám quay lại tìm cậu. _ Phuwin tức giùm Dunk _ Nhưng chuyện cũ không nói, chuyện Joong bây giờ thì sao?

– Em định gặp Joong lần nữa xem như thế nào. Hy vọng anh ấy chịu nghe em nói.

Dunk suốt buổi chiều, chỉ gọi điện cho Joong dù anh không bắt máy. Không biết tới cuộc gọi thứ bao nhiêu, đầu dây bên kia mới có tiếng trả lời quen thuộc.

– Joong cho em nói..._ Dunk vội cướp lời sợ anh cúp máy

– Không có gì đâu...

– Em không có ý định lấy vợ đâu, anh phải tin em. Anh muốn em làm gì để chứng minh đây? Archen làm ơn tin em đi...

– Em không định lấy vợ phải không?

– Đúng! Đúng!! Không có, thật không có...

– Vậy được, mai anh sẽ gặp cha em nói chuyện.

– Thật không? _ Lần này đến Dunk bị dọa ngốc ra.

– Thật, anh có nói chuyện gì mà không làm bao giờ chưa.

– Chưa...

– Vậy thì mai gặp.

– Nhưng chiều nay cha bắt em về quê...

– Vậy em cứ về đi, mai anh sẽ xuống tận nhà em nói chuyện.

– Joong...em...anh nói thật hả? Anh không giận em hả?

– Chỉ cần em xác nhận không ở cùng bất cứ ai, anh sẽ làm cho không ai có quan hệ trên mức bình thường với em cả.

– Em không cần ai ngoài anh hết Joong Archen.

– Được, về đi. Mai anh sẽ xuống.

– Joong...

– Gì?

– Em qua gặp anh bây giờ được không?

– Anh không có nhà.

– Vậy à? Thì thôi vậy, anh chắc sẽ xuống gặp cha em hả?

– Ừ, anh đang bận. Em có muốn hỏi gì nữa không?

– Không! Anh bận thì thôi, mai em đợi anh xuống.

– ...

– Này..._ Phuwin khều khều Dunk đang đơ mặt ra

– Phuwin... Phuwin... anh biết Joong nói gì không!! Anh ấy sẽ xuống gặp cha em nói chuyện đó, anh ấy nói thật đó. Còn xuống tận nhà đó. Phuwin, ngắt em một cái xem em có nằm mơ không, nhanh lên... _ Dunk vui quá mà quên mất không thắc mắc sự thay đổi thái độ kỳ lạ của Joong.

– ..._ Phuwin làm theo yêu cầu.

– Oái, đau đau...nhẹ thôi...đau..._ Dunk la oai oái khi cái mặt bị béo đỏ rần lên.

– Vậy là không phải mơ ha. Chúc mừng... _ Phuwin cười, mừng cho Dunk

– Phuwin, em về liền đây, em nghỉ mấy ngày nha.

– Ừ đi đi, cậu giờ mà còn muốn làm tôi chết liền... nhưng nhớ lên nhanh nha.

– Được mà...được mà..._ Lời chưa dứt người đã mất dạng.

__________

Ở nhà sau khi Dunk đi, Sood lẳng lặng ngồi nhìn cha nó.

– Cha, cha biết mà vẫn ép hia lấy vợ sao cha?

– Nếu con đã dám đưa cha xem những thứ đó thì con cũng nên đọc qua nội dung của nó. Cha sẽ không bỏ cuộc để kéo nó về nơi bình thường. Chẳng qua nó ở thành phố lâu quá bị nhiễm thói hư tật xấu mà thôi. Cho nó lập gia đình mọi chuyện sẽ đưa anh con về quỹ đạo cũ, làm một người đàn ông bình thường.

– Như thế nào là bình thường? Hia từ nhỏ đã ngả về giới tính thứ ba rồi cha, không phải nhất thời bị bạn bè cám dỗ.

– Nếu con còn có thái độ đẩy anh con vào cái ý nghĩ kỳ quái đó nữa, đừng trách cha. Dù ai có nói gì cha cũng không thay đổi ý định cưới con Prim cho nó.

– Cha, cha vì con trai mình mà làm khổ con gái người ta sao cha. Cha biết rõ mà... cha, hia thuôc dạng bẩm sinh đó, cha không nghĩ là cha sẽ làm khổ anh ấy khi cha nhìn anh ấy như một người không bình thường sao cha?

– Con đừng nhiều lời, cha chưa từng nghe qua nó nói gì về vấn đề của nó, cũng chưa từng nghe nó nói nó không thích phụ nữ, chỉ nghe một mình con nói mà thôi.

– Chú út cũng nói cho cha nghe rồi đó thôi, chú út chơi với hia từ nhỏ tới lớn. Chú ấy còn hiểu rõ anh ấy hơn ai trong nhà mình nữa.

– Con đừng nói nhiều, chưa cố hết sức cha không thể bỏ cuộc.

– Cha à vấn đề không phải cố hay không...

– Con đừng nói nhiều nữa.

Sood thở dài, không biết nó có làm sai không. Nó, Phuwin và Nanon thỉnh thoảng vẫn bàn về chuyện hia. Phuwin thường bảo anh hai nó vì không tin Joong có thể vì mình mà chịu thiệt cúi đầu đi năn nỉ cha nó chấp nhận, cha nó thì đang muốn cưới vợ cho anh nó, mà xui cái lại nhắm ngay N'Prim là người nó thích.

Nếu chỉ là người nó thích thì thôi đi, N'Prim cũng rất thích nó. Cha N'Prim thích có con rể biết lo làm ăn, có công việc ổn định. Mà anh hai nó là đích nhắm tốt nhất của ổng, nó thì không lọt vô tầm mắt ông ấy chút nào vì tới giờ nó chưa có tấm bằng nghề nào cũng chưa có cái nghiệp gì ổn định có thể chu toàn cho con gái ông ấy. N'Prim không dám phản đối nhưng vẫn giục nó tìm cách, nó rầu thúi ruột.

Hai ông già, ông nào cũng khó như nhau. Sau nhiều lần theo nó về quê chơi, Nanon cuối cùng bàn với nó và Phuwin nên tìm cách tiết lộ thiên hướng giới tính cùa anh hai nó cho gia đình biết, một mở đường cho anh nó, hai mở đường cho bản thân nó.

Người đầu tiên tụi nó tìm làm đồng minh là chú út của nó, người chơi chung với anh hai nó từ nhỏ cho tới lớn. Tiếp theo tụi nó nói bóng nói gió cho má nó biết anh hai nó không thích con gái, mọi chuyện cuối cùng cũng đến tai cha nó, công việc cuối cùng là lén để quên những giấy tờ liên quan tới giới tính thứ ba cho cha nó thấy.

Cha nó buồn rất lâu rồi cuối cùng kêu chú út nó tới nói chuyện. Nói những gì thì nó không biết rõ lắm vì chú út nó không nói, chỉ biết tài liệu về người đồng tính đã tăng lên rất nhiều, có lẽ do chú út tìm cho cha nó đọc. Đang hy vọng sẽ khá hơn thì đùng một cái cha nó đốc thúc tiến hành lễ hỏi... chẳng biết nó đang giúp hay đang hại.

Chiều nay anh nó về vẻ mặt vui lắm. Cha con nó thu dọn hành lý về quê, nó chẳng biết rồi mọi chuyện sẽ đi tới đâu. Nó nghĩ nếu nó đùng đùng nhảy ra ngăn chặn đám cưới của anh nó, không biết cha N'Prim có cấm nó qua lại với N'Prim luôn không, cha nó có cho rằng tại nó thích N'Prim mà ích kỷ khui chuyện của anh hai nó ra không... Rối như tơ vò.

________

Dunk về tới nhà, chân tay nghe thoải mái, hít thở không khí trong lành. Mấy đứa em chạy ra tíu tít, về vội quá chẳng mua gì cho tụi nó, nhưng đứa nào cũng lớn chồng ngồng chắc cũng chẳng còn ham quà.

– Hiaaaa!!!._ Dunk thích nghe đám em gọi một tiếng hia, cậu cảm giác mình thật to lớn, cảm giác có thêm nhiều sức để làm việc giúp cho cái đám nhóc này học hành tới nơi tới chốn, không quá thua kém người ta.

Tắm một cái cho thoải mái, Dunk lại ra sau vườn treo võng nằm. Mấy năm nay mỗi lần về quê Dunk rất được đám nhỏ chiều chuộng. Tụi nó lớn hết rồi, công việc trong nhà chia nhau làm chẳng nhọc tới cậu vất vả về thăm phải động tay động chân. Nằm chán, một lát sẽ có đứa chạy ra kêu cậu vô ăn cơm. Ở thành phố thì hầu người ta miết, về nhà hưởng thụ một chút cảm giác được nuông chiều thật sung sướng.

Nhưng bữa nay không thể tòn ten nằm hưởng gió trời với hương hoa được, cậu phải suy nghĩ làm thế nào để báo cho cha biết ngày mai Joong sẽ đến. Sau khi ăn bữa cơm chiều rôm rả với mọi người, Dunk canh lúc cha ngồi tranh thủ rít điếu thuốc cậu mon men lại gần.

– Cha.

– Ừ.

– Cha à, con có thể không lấy vợ không?

Cậu cảm thấy cha mình dường như run nhẹ.

– Gió lạnh hả cha?

– Không, nhưng con lớn rồi không thể chỉ lo làm, nên nghe lời cha. Con đừng thấy con gái thành phố xa hoa đẹp đẽ rồi chê con gái quê. Con gái quê chân chất mới phù hợp với con, với gia đình mình, như vậy mai này con mới có hạnh phúc.

– Không phải con chê con gái quê. Con...

– Thôi không nói nữa. _ Ông dợm đứng lên không muốn nghe tiếp nữa.

– ...Con thích con trai..._ Dunk nhắm mắt nói những điều cậu không dám nói lâu nay _ Con chưa từng thích qua con gái, cha bảo làm sao con lấy vợ đây.

Toàn thân ông run lên, ông không muốn nghe những lời này một chút nào. Ông không muốn nghe...

– Con nói điên cái gì vậy? Cái gì mà thích với không thích. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, ông bà xưa vẫn nói vậy không có gì là không đúng. Cha coi như chưa nghe con nói.

– Cha, con có người yêu...

– Nếu có người yêu sao từ đầu không để cha xem mặt coi con gái nhà ai, có đàng hoàng không? Nếu được cha cũng không khó khăn ngăn cản...

– Không phải con gái...

– Cha không muốn nghe con nói năng bừa bãi. _ Ông mắng mà giọng thực yếu ớt

– Cha, anh ấy sẽ đến gặp cha. Anh ấy nghiêm túc...

– Làm gì có chuyện hoang đường như vậy.

– Thật mà cha, không phải chúng con đi ngược lẽ thường là không có tình yêu. Chúng con cũng sẽ như những người bình thường yêu thương nhau, cùng nhau sống tốt.

– Hoang đường. _ Ông cố gắng ngăn đứa con lại.

– Không hề hoang đường đâu cha, anh ấy hứa ngày mai sẽ xuống gặp cha...

– Mày... mày muốn làm cha tức chết sao? Nuôi mày bao nhiêu năm rồi mày bảo với cha mày, mày là một thằng đồng tính, mày bảo làm sao cha mày chấp nhận đây, bảo làm sao cha mày sống đây, ra đường còn dám nhìn mặt ai nữa đây?

– Cha, cha xấu hổ vì con không được bình thường sao cha? Dù con sống tốt thế nào cũng không làm cha hãnh diện sao cha, chỉ vì con không bình thường...

– Đừng nói nữa...

Ông vội vàng đi thẳng, không thể nghe tiếp những điều nó đang nói. Ông vào buồng ngủ thấy vợ đang xếp lại mấy bộ đồ đã cũ nhèm mà hai vợ chồng ông vẫn còn tiếc nuối chưa bỏ đi.

– Chuyện gì vậy ông? Coi mặt ông tệ quá.

– Không.

Ông vấn điếu thuốc to cộp, mồi lửa rít từng hơi thật sâu, mặc cho vợ đang nhìn ông lom lom đầy thắc mắc. Không phải ông xấu hổ vì thằng con trai mình là người đồng tính, ông chỉ không muốn nó đi ngược lại với bình thường của xã hội, sẽ rất khó sống, sẽ không hạnh phúc. Hơn ai hết ông biết nó lớn lên cực khổ như thế nào, hy sinh cho mấy đứa em và gia đình như thế nào, nó không hề than vãn cựa khổ, giúp cha mẹ không nề hà vẫn có thể học xong một cái nghề, có thể tạo dựng sự nghiệp cho mình, còn kiếm được rất nhiều tiền. Nó có gì không đáng mặt đàn ông, nó có gì không đáng để ông tự hào.

Nghe nó chất vấn ông có phải ông xấu hổ vì nó không bình thường hay không, ông đau thắt gan thắt ruột. Có người cha nào mà không tự hào khi có đứa con ngoan ngoãn như nó...

– Nó nói với tôi nó không thích con gái. _ Ông bất ngờ nói với vợ.

– Rồi ông tính sao _ Bà dừng tay nhìn ông, trong mắt cũng ánh lên nhiều lo lắng

– Tôi vẫn định cưới vợ cho nó.

– Anh hai bên đó tốt với gia đình mình như vậy, mai này anh ấy có oán mình không? Ảnh có mỗi đứa con gái.

– Không thì tôi tìm mối khác.

– Tùy ông, nhưng nghĩ cho con mình một chút, đừng làm nó khổ, tôi không chịu được.

– Nó bảo ngày mai người yêu nó đến.

– Nó có người yêu?_ Bà lần này cũng không khỏi kinh ngạc. _ Con gái nhà ai?

– Là đàn ông.

– Không... thể nào. _ Bà bỗng dưng lắp bắp

– Bà vừa bảo không muốn nó khổ, bây giờ nghe nó có người yêu là đàn ông vẫn khó chấp nhận như vậy. Bà bảo tôi làm cha nó phải làm sao đây?

– Hôm trước chú út nói gì?

– Thì bảo nó là người đồng tính bẩm sinh, không phải do môi trường lôi kéo. Không thể chữa trị.

– Chú nó sống ở thành phố, hiểu biết nhiều chắc nói không sai.

– Bà... bà muốn con mình trở nên như vậy lắm sao?

– Chứ ông bảo tôi làm sao. Con tôi đẻ dĩ nhiên tôi đau, nhưng dù nó có tật nguyền, điên dại tôi cũng yêu hơn bản thân tôi. Huống gì nó...

Bà im bặt chẳng nói nổi, từ ngày biết con mình như thế sau khi kinh ngạc cùng khủng hoảng qua đi, bà và ông cắn rứt rất nhiều, trách mình sinh con sao không sinh nó tốt một chút, trách mình bao lâu thờ ơ không biết con nặng gánh, mang mặc cảm mà chia sẻ.

– Nếu mai mà người đàn ông đó đến thật ông làm sao?

– Tôi tìm đọc nhiều bài báo nói mấy chuyện đồng giới không mấy ai thật lòng. Chắc người ta gạt nó thôi. Tôi có cách buộc nó nghe lời, bà gọi nó vào đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top