Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau cậu bị giải lên đồn công an, bà chủ nhà cùng cả đám người ở nhà trọ đang lấy khẩu cung, họ thi nhau kể đủ thứ dĩ nhiên không có lợi cho cậu rồi. Bản thân cậu ngoài bốn chữ "tôi không có lấy" thì cậu chẳng biết nói gì vì mọi thứ đều bất lợi cho cậu, từ chuyện cậu thiếu tiền nhà, chuyện cậu bị xã hội đen theo đòi nợ, chuyện cậu bỏ trốn giữa đêm... Tất cả đều bất lợi cho cậu.

– Cậu có biết cậu lấy số tiền này cậu sẽ bị tù không, tội trộm cướp của người khác số tiền lên đến mười triệu đồng.

– Mười triệu? _ Cậu chưng hửng

– Vậy là đúng số tiền không phải là của cậu rồi.

– Tôi không nói nó là của tôi.

– Vậy cậu nhận cậu có lấy của bà ấy số tiền này?

– Tôi nói rồi tôi không có lấy, tôi nghi ai đó vu tội cho tôi.

– Vậy cậu nghi ngờ ai?

– Tôi...tôi...tôi không biết.

– Mọi chứng cứ đều cho thấy cậu là thủ phạm trộm số tiền này, nếu cậu không chứng minh được cậu không lấy nó thì khi ra tòa cậu sẽ bị kết án tù.

"Trời!" Cậu còn biết làm gì hơn là kêu trời, cậu mà đi tù thì cha mẹ cậu sẽ nghĩ gì, cha mẹ cậu tự hào về cậu với làng xóm biết bao nhiêu. Nghe tin này chắc ông bà lên cơn đau tim mà chết mất. Trời ơi! Làm sao bây giờ kia chứ? Nếu phải ra tòa thì làm sao có thể giấu gia đình.

Cậu đấm liên tục vào tường cho đến tay rướm máu "Mình chắc có chuyện gì đó mà mình không biết, tại sao lại liên tục gặp chuyện vậy chứ, mình đã kết thù với ai đâu. Biết vậy ở lại đó cho xong. Mà khoan, hình như cậu tìm ra lý do tại sao mình gặp xui xẻo như vậy rồi thì phải..." _ cậu nhớ lại

"Cậu thử xem có ai đó dám thuê cậu không"

Bây giờ thì cậu biết mình chuốc thù với ai rồi!

Cậu ngồi bệt xuống đất. Cậu muốn khóc. Không lẽ anh ta ghét cậu đến nỗi bỏ tù cậu sao, không lẽ anh ta hại cậu thê thảm vầy mới chịu sao? Cậu không nghĩ là anh ta độc ác như vậy. Mà không, sau trận đòn mà cậu lãnh thì cậu phải biết anh ta tàn nhẫn thế nào mới phải. Sao cứ nghĩ người ta sẽ phải tốt với cậu kia chứ.

Khi hiểu ra cậu bắt đầu sợ, vì cậu biết mình bị hại thì mọi chứng cứ sẽ quy hết tội cho cậu, cũng không có đủ chứng cứ bác tội. Cậu chết là cái chắc rồi.

Hai ngày trôi qua, cậu ký nhiều thứ giấy tờ. Càng tới ngày xử cậu càng sợ. Cậu chưa từng làm chuyện gì xấu nên khi đối mặt với chuyện này cậu thật sự mất tinh thần. Cậu càng hoảng khi nghĩ tới cảnh cha mẹ cậu biết tin này thì hậu quả không biết lường làm sao, ông bà chết mất.

Môt tuần trôi qua cậu ốm mất mấy ký, mái tóc mà cậu cố tình nuôi dài nay phát huy thế mạnh là nó bù xù tợn.

Cuối cùng không chịu nổi cậu quyết định gọi cho anh. Xin được liên lạc với người nhà. Cậu được gọi điện thoại, nhưng anh không bắt máy. Bí quá cậu đành gọi về nhà anh để nhờ chị giúp việc nhắn lại.

Ba ngày nữa trôi qua cậu vẫn không có tin tức gì của anh. Cậu bắt đầu thất vọng thực sự. Vậy là quyết định gài cậu vào tù tội luôn rồi sao? Không có thương lượng?

Nhưng sáng hôm sau cậu đã được gọi, không phải anh nhưng cũng là người quen, ông luật sư của anh kẻ đã gặp cậu trong vụ án chiếc nhẫn.

Vẫn giọng điệu cũ ông ta giới thiệu mình với cậu như chưa từng quen biết.

– Chào cậu, tôi là luật sư của cậu Joong Archen, hôm nay tôi đến thay cậu ấy. Cậu có gì cần tôi?

– Tôi cũng không biết cần gì nữa, nhưng tôi muốn được minh oan, tôi không phạm tội, tôi không muốn đi tù oan ức vì những gì mình không làm.

– Vậy cậu muốn tôi giúp?

– Nếu như ông giúp được... Mà không tôi xin ông đấy, làm ơn giúp tôi với. Tôi thực sự không muốn đi tù đâu. Ông chuyển lời tới ông chủ ấy rằng tôi xin lỗi, xin ông ấy giúp tôi. Nợ nần gì tôi sẽ trả đủ.

Nói đến đây giọng cậu nghẹn lại không thể bật ra thành tiếng, cậu vẫn nhớ trận đòn hôm ấy nhưng dù gì vẫn hơn là đi tù vì những lý do vớ vẩn này mà cậu biết chỉ đích thân người khóa mới mở được. Cậu biết anh dàn dựng vụ này thì chỉ có anh mở được và chỉ còn một cách là cậu ngoan ngoãn nghe lời.

– Cậu Archen chỉ bảo tôi tới đây để nghe cậu nói không bảo tôi giúp cậu gì cả.

– Không thể nào _ cậu trợn mắt _ Cử luật sư tới chỉ để nghe tôi nói thôi, ông gạt tôi! Anh ấy muốn gì ông cứ nói ra đi.

– Ông ấy chỉ bảo tôi tới đây nghe nguyện vọng của cậu và truyền đạt lại với ông ấy.

– Chỉ vậy thôi?

– Đúng chỉ vậy thôi, nhưng còn một câu nữa.

– Câu gì ông nói nhanh đi.

– Tùy thành ý của cậu mà tôi mới có quyết định về báo cáo hay không, vì ông ấy bận lắm không rảnh nghe nhưng chuyện ông ấy không muốn nghe.

– Vậy là tôi chỉ có một con đường thôi?

– Chuyện này tôi không biết. _ Ông luật sư bình thản trả lời trong khi lòng cậu như lửa đốt

Vậy là có ý gì, cậu đã khuất phục rồi còn chưa chịu. Mắt cậu không mở nổi nữa vì mất ngủ và chán nản, hy vọng của cậu giờ đang đánh đố cậu, cứ như trò chơi ô chữ, không đoán được đúng chữ cần thiết thì game over.

– Thôi vậy, ông nói với anh ấy tôi là cá nắm trên thớt bảo anh ấy muốn chặt bao nhiêu khúc thì chặt đi, chỉ cần ra khỏi đây không tù không tội, cha mẹ tôi không biết còn lại anh ấy muốn gì tôi nghe hết, chỉ cần không bảo tôi giết người bảo tôi chết tôi sẽ chết.

– Cậu còn nói thêm gì nữa không?

– Còn gì nữa sao, mạng tôi tôi bán luôn rồi còn gì?!

Ông luật sư ra ngoài khoảng nửa tiếng sau quay trở vào.

– Nguyện vọng của cậu được đáp ứng, cậu ký vào đây.

– Ký gì vậy?

– Ký bán mạng của cậu cho ông chủ như cậu hứa.

– Cậu rụt tay lại.

– Phải ký thật hả.

– Đúng vì như vậy ông ấy mới đồng ý đáp ứng nguyện vọng của cậu.

– Không thể khác?

– Cậu lằng nhằng mất thì giờ của tôi quá, không thì tôi đi đây.

– Không không... tôi ký... "Dù gì cũng không thể giết mình được"

– Lăn tay vào đây.

– Kỹ dữ vậy.

Đè tay cậu vào những nơi cho là cần thiết rồi ông luật sư đóng hồ sơ lại.

– Xong, tôi đi đây.

– Khoan đã, còn tôi thì sao?

– Cứ chờ ngày thả ra thôi.

Nói rồi ông ta đi thẳng, cậu thấy nhẹ nhõm cả người, nhẹ mối lo quan trọng cậu bắt đầu lo mối lo tiếp, cái mối lo mà cậu vừa ký vào.

"Thôi chết lúc nảy quên không xem trong đó ghi gì, trời không biết có đem bán mình không nữa chứ. Không ngờ cuối cùng lại phải lạy lục van xin anh ta. Thật khốn nạn cho thân mình. Ngày đó đừng bày đặt yêu đương gì thì hay biết mấy. Trời ơi là trời! Yêu với chả thương. Mà có thương thì thương chi cái chỗ ác nhơn vậy, bị người ta coi như rác vậy mà cứ thương!"

....

Cậu ngồi lại nhà giam mất hai ngày mới được thả về với lý do đơn giản bắt được thủ phạm rồi, cậu chỉ bị hiểu lầm thôi.

Cậu biết chỉ là lời giải thích cho có lệ chứ có tội cũng ở anh mà không tôi cũng ở anh. Bước ra khỏi đồn công an là cậu thấy nhẹ cả người.

Đứng lóng ngóng một hồi chẳng biết đi đâu, mà thực ra cậu chẳng muốn đi thì đúng hơn vì cậu biết chắc chỉ có một nơi để đi, mà cậu thì chẳng muốn tới hay cậu không dám tới. Gặp anh cậu chẳng biết phải làm sao để đối mặt với con người vừa hiền lành đó nay lại phô bộ mặt tăm tối cho cậu thấy, anh không còn là người mà cậu luôn ngưỡng mộ lúc ban đầu. Cậu chùn chân khi nghĩ tới những gì anh làm với cậu với một người không thù oán gì nặng nề mà vẫn có thể đẩy cậu vào cảnh tù tội không chút do dự. Bây giờ cảm giác sợ anh choáng ngợp hết trái tim lẫn trí óc.

Cậu cứ ngồi bệt xuống vệ đường mãi một lúc rồi mới đứng lên.

"Thôi vậy thằng ở cũng có ngày phải tới gặp chủ lãnh lương chứ, trước sau gì cũng đến đi đại cho rồi."

Móc trong giỏ xách, mấy cái túi còn đúng năm ngàn đồng. Tiền xe không đủ, tiền ăn cũng không, chỉ vừa đủ chai nước. Cậu đành cuốc bộ, lếch thếch giữa trời nắng, đi riết cũng tới.

Giá mà giờ có thằng Nanon chắc nó thể nào cũng chạy ra chở cậu nhưng bây giờ quá xa. Cậu nhớ thằng bạn buồn cười của mình mà trong lòng bớt nặng nề. Cuối cùng thì cũng chỉ có mình nó là lo lắng cho cậu nhất, quan tâm cậu nhất.

Cái hôm cậu dựng nó dậy giữa khuya bắt ra chở cậu rồi lại hồi nó đâu có chịu để yên với những cái lý do vớ vẩn của cậu. Mới sáng sớm hôm sau nó đã réo cậu ra cổng để nghe giải thích.

Không biết giải thích với nó làm sao cậu đành nói thiệt. Người cậu yêu, người cậu tỏ tình là ông chủ của cậu, là một người đàn ông, không phải một bà chị lớn tuổi.

Nanon im lặng không nói gì, thấy vậy cậu cũng đâm ngại. Trong con mắt người bình thường mấy ai không kỳ thị những người như cậu. Thấy thằng Nanon im lặng lâu quá cậu đánh trống lảng.

– Vậy là hết gả em gái cho tui rồi ha! _ Cậu bông đùa cho không khí bớt căng thẳng

– Hôm qua sư huynh dẫn bạn gái về nhà

– Cái thằng, nói chẳng ăn nhập gì hết trơn?

– Sao không, hình như bàn chuyện cưới xin rồi.

– Thì sao, sao thấy cậu thất vọng dữ vậy? Không lẽ bắt chước tui, yêu sư huynh? _cậu ghẹo

– Xì ai thèm, tại tui thấy con em tui hết cơ hội rồi.

Cậu cười sặc sụa quên cả chuyện chính mà cậu đang nói với Nanon.

– Sao? Cậu làm thiệt hả? Thời buổi này mà còn tính gả em cậu mà không cho nó yêu đương trước sao, mà chắc gì nó chịu nghe lời cậu. Nói tui nghe thiệt coi sao cậu cứ nhất quyết phải gả em gái cậu cho sư huynh vậy.

– Vì anh ấy tốt, người có trách nhiệm với gia đình lằm. Gả nó tui an tâm. Để nó yêu đương không chừng chọn ngay kẻ xấu.

– Giống ba cậu chứ gì? Coi vậy mà thương em lắm ha.

– Đáng lẽ cũng không buồn lắm nhưng bữa nay nghe cậu nói cậu như vậy mới làm tui buồn.

– Chuyện tui tui không buồn mắc gì cậu buồn.

– Buồn chứ, tưởng còn cậu tui cũng an tâm giao em gái ai ngờ...

Cậu lại một phen ôm bụng cười bò, nhìn mặt Nanon nghiêm túc vậy cậu không sao chịu nổi. Trước giờ cậu nghĩ Nanon kết sư huynh nên mới tối ngày đòi gả em gái nó, ai dè nó tính kỹ dữ vậy.

– Tui mừng quá thì ra cậu nghĩ tui là người tốt hả. Thôi đi, cậu đừng có đưa cái mặt u ám đó ra nữa, từ từ tìm người tốt khác đi.

Nanon cũng không có vẻ gì vui lên lắm nhưng cậu thì được một phen bất ngờ với thằng bạn khác xứ của mình. Đáng ra nó phải tập trung vô vấn đề cậu là kẻ không bình thường thì nó lại lo con em nó không lấy được chồng tốt, còn chuyện của cậu thì nó lại coi như chẳng có chuyện gì là quan trọng.

– Cậu thực không ý kiến gì về chuyện của tui sao?

– Ý kiến gì, chẳng phải người ta đón cậu về nhà rồi đó sao, đáng lo là con em tui kìa.

– Thôi được tui thua cậu rồi, nhà tui còn thằng em trai nó dễ thương lắm tui không có nhà nó thay tui phụ giúp gia đình chăm sóc em út lại còn chăm chỉ học nữa, tuy mới lớp 12 nhưng tương lai còn nhiều hứa hẹn lắm. Tui chắc...ờ chắc là nó tốt hơn tui

– Chắc chứ _ mặt thằng Nanon rạng rỡ hơn _ Vậy là mai mốt anh em tui sẽ cùng về ăn đám dỗ cậu mỗi năm.

– Hả!? _ Cậu không còn biết bình luận sao với thằng bạn này nữa, nó có vẻ chấp nhận mọi điều từ cậu, những điều mà mọi người có thể nghĩ là long trời lở đất thì nó coi nhẹ tựa lông hồng hay nó hâm hâm nhỉ.

– Nhìn mặt cậu biết cậu nghĩ tui khùng rồi.

Bị nói trúng bất ngờ cậu đâm ấm ớ.

– Không phải tại tui đang nghĩ có người lại nói với người đang sống là sẽ tới dự đám dỗ mỗi năm nên tui thấy hơi... hơi...lạ.

– Hơi hơi gì, cái mặt cậu nói tui không giống ai chứ gì. Tại tui sợ cậu nghĩ tụi tui sẽ quên cậu nên nói trước cho cậu yên tâm thôi, chứ gặp người sống vẫn hơn chứ.

Cậu thật sự bó tay với thằng bạn mình, cậu vốn biết nó có những suy nghĩ hơi khác người nhưng không ngờ khác dữ vậy.

– Cậu không ngại làm bạn với người biến thái như tui hả.

– Vậy tui thích con gái cậu có cản không, có nghỉ chơi tui không?

– Không, mà mắc gì?

– Vậy cậu thích ai kệ cậu. Mà cũng hên

– Hên gì?

– Kỳ này tui không sợ cậu giành mất con gái với tui

– Là sao?

– Cậu nhớ con gái bà chủ quán cà phê tụi mình hay ngồi không.

– Ừ, cái nhỏ để tóc bum bê đó hả?

– Không con nhỏ để tóc ngang ngang vai đó.

– Không nhớ lắm.

– Tui để ý nó, mà cứ thấy nó lén nhìn cậu hoài nên tui chưa dám cua sợ ảnh hưởng tình bạn tụi mình mà.

– Hả!

– Giờ tui biết chắc là cậu không nguy hiểm tui yên tâm, ngày mai tui sẽ viết thư tỏ tình.

– Nè bộ sáng nay cậu ra đây sớm lơ sớm lắc như vậy để kể mấy chuyện này hả? Tui mới cần tâm sự nè.

– Ờ nói đi, cậu đi tái khám chứ.

– Vậy là chưa quên hả.

– Sao quên được, còn phải canh cậu ba ngày nữa mà.

– Là sao?

– Sao cậu khờ vậy, thì cậu chết tui ở canh hòm với cậu 3 ngày.

– Trời!

Cậu không còn gì có thể tâm sự cả

...

Đi bộ dưới trời nắng nhớ câu chuyện với Nanon hôm đó mà cậu không khỏi buồn cười, có thằng bạn như nó vậy ai mà dám chết chứ. Nhưng nghĩ kỹ cậu thấy Nanon lạ hơn mọi lần, nhưng lần nào nói chuyện cậu đều lên tăng xông với nó rồi buồn phiền biến đâu mất tiêu, mà hình như nhờ nó mà cái bệnh nan y của cậu giống như của ai đó chứ không phải của cậu, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn khi có nó góp vô.

Bây giờ khi mọi chuyện rõ ràng cậu mới thấy hình như nó cố tình làm vậy như một cách nó chia sẻ với cậu, thay vì khóc cùng cậu thì nó cười cùng cậu và cậu đã thấy chẳng cần phải chia sẻ nỗi đau khổ này thêm với ai nữa.

Cậu còn chợt nhớ ra một chuyện là cậu chưa báo với nó là cậu không có bệnh, ban đầu định khi nào rõ ràng mọi chuyện cậu mới nói, thế rồi bao nhiêu chuyện dồn dập cậu quên luôn. Nó chỉ biết cậu về quê rồi về thành phố làm. Chiều nay chắc mẩm cậu sẽ gọi lại cho nó.

Đi ngót tính cũng nửa ngày trời rồì mà cũng chưa được tới đâu, bụng thì đói cậu ngồi xuống nghỉ chân một lát.

" 'Ông anh' mình thiệt tình lúc nhiệt tình cũng dữ mà lúc tuyệt tình cũng tuyệt tình thấy sợ luôn, không cho mình vay ít tiền đi xe buýt nữa. Hay muốn mình thấm cái cảnh khổ sở khi dám trái ý anh ta nhỉ."

...

Cậu để ý thấy bên kia đường một chiếc xe hơi đậu ở đó, nó có ở đó lúc nào cậu không biết vì nãy giờ cậu cứ nhìn phía trước nhưng bây giờ ngồi nghỉ chân cậu mới để ý thấy. Chiếc xe đó cậu biết nó nhưng cậu không biết nên làm gì, cậu có được phép bước tới không hay nó chỉ theo dõi cậu.

Cậu đứng lên bước ra lề đường nhìn về phía chiếc xe, không một dấu hiệu nào cho thấy cậu được gọi tới. Cậu lại quay lưng bước. Lần này chiếc xe bóp kèn. Cậu lại quay lại nhìn, tiếng kèn xe một lần nữa vang lên.

Cậu băng qua đường bước tới xe.

"Không biết trên xe có anh không hay ông luật sư hay chỉ anh tài xế."

Nhìn vào xe cậu thấy chỉ mỗi anh tài xế.

– Anh đón tôi hả?

– Không tôi chở ông chủ đi không có dặn phải đón cậu.

– Ừ...vậy thôi... _ Cậu ngập ngừng một lát rồi hỏi _ Biết hỏi anh thì không phải nhưng anh có thể cho tôi mượn ít tiền không? À chỉ cần cho mượn đủ tiền đi xe buýt thôi. Tôi không biết ông chủ có biết tôi không còn đồng nào đi xe không nhưng tôi sợ về trễ quá thì tôi chắc te tua chắc. Đi xe mất không bao lâu nhưng đi bộ thì quả thật chẳng đi tới đâu.

Thấy anh tài xế có vẻ ngần ngừ cậu hứa hẹn.

– Tôi cũng về nhà thôi mà, chiều thì tôi chắc không có ngay rồi nhưng chắc chắn có tôi trả anh ngay lập tức.

– Tôi nghĩ chắc tôi không cần cho cậu mượn đâu.

Nói rồi anh ta cười, ánh mắt như nhìn gì đó phía sau cậu, cậu quay nhanh lại đứng trước mặt cậu là anh với chiếc áo sơ mi đen giữa tiết trời nắng nóng, làm anh trở nên xa cách lạ, đôi kính râm trên mắt làm cậu không đoán được anh đang nghĩ gì. Đứng phía sau anh là tên đao phủ hôm nọ (thật ra vệ sĩ kiêm mọi thứ sai vặt của Joong) làm cậu thấy toàn thân rung động, da gà nổi hết cả lên.

– Tốt, coi như em còn có đường quay lại. Về nhà.

Một câu lệnh dứt khoát tên vệ sĩ nhanh chóng mở cửa xe cho ông chủ của hắn bước vào rồi vẫn giữ yên tư thế mở cửa như vậy. Cậu thấy thời gian trôi đi mà có vẻ như hắn không có ý định đóng của, ông chủ của hắn cũng không hối thúc, bác tài cũng không có gì tỏ ý muốn đề máy.

"Chờ mình sao?"

Cậu bước chậm lại cửa xe thăm dò xem có đúng là cậu phải lên xe không... an toàn! Cậu ngồi hẳn vào xe. Lúc này tên vệ sĩ mới đóng cửa xe rồi ngồi vào ghế cạnh tài xế, xe đề máy chạy.

Cậu ngồi sát cửa cố tình ngồi càng xa càng tốt vì một phần cậu thấy giận và sợ, một phần mùi hôi trên người cậu bốc lên rõ rệt khi ngồi vào xe máy lạnh.

Anh lặng im không nói gì, vẫn cặp kính râm che khuất đôi mắt. Cậu cũng im lặng không dám hó hé, nghĩ lại lúc cậu xin giúp đỡ thiệt xấu hổ không chịu nổi, cậu giả vờ nhìn ra đường nhưng vẫn lén quan sát thái độ của anh. Không có vẻ gì là thân thiện, không có dậu hiệu gì cậu sẽ yên ổn.

________

Joong hôm nay có cuộc họp với Ban Giám Đốc, có chút trục trặc trong hệ thống quản lý của công ty. Ban Giám Đốc dự định họp từ sáng đến trưa thì ngưng nhưng vấn đề công ty gặp phải quá rắc rối và bây giờ đã sang đầu giờ chiều mà vẫn không thể kết thúc được.

Mọi thành viên tranh cãi thật quyết liệt, chủ yếu là do sự bất đồng giữa những người cựu thành viên lớn tuổi và những người trẻ tuổi. Là người quyết định công việc anh cũng thật vất vả để thuyết phục tất cả những con người ở đây thống nhất một ý kiến được.

Quá trưa mà chưa ai có dấu hiệu muốn nghỉ, anh biết những người ngồi ở đây đang rất tâm huyết với công việc của mình, anh không thể dùng quyền của một Giám Đốc bắt họ tuân theo như một con rối vì anh muốn dùng những cái đầu tài ba này phục vụ cho anh một cách trung thành tuyệt đối, và phát huy hết năng lực mà họ có. Dĩ nhiên việc phải làm là thuyết phục, không phải bắt buộc. Và một phần những người ở đây có những người đã từng làm việc với Tổng Giám Đốc. Cha của Joong lúc trước là Giám Đốc, họ quen đi theo định hướng của cha anh rồi và những gì họ đóng góp cho công ty thật không thể phủ nhận.

– Chúng ta tạm dừng ở đây vậy, có lẽ phải có thêm nhiều thông tin chi tiết và thêm nhiều giải pháp thích hợp hơn, nếu cứ tiếp tục như vầy thật vô ích. _ Joong kết luận và cho tạm ngưng

Điện thoại của Joong rung báo có cuộc gọi

– Chắc mọi người cũng mệt mỏi rồi, không nên quyết định những việc quan trọng như thế này một cách vội vã. Tôi nghĩ nên rời cuộc họp vào lúc khác. Quý vị sẽ được thông báo thời gian sau.

Khi mọi người ra về hết Joong ngồi bật người ra ghế, anh thấy mệt mỏi với cuộc họp này, nó không được như ý anh mong muốn. Chợt nhớ điện thoại có báo cuộc gọi tới anh mở ra xem.

Tin nhắn của Chimon. Đã hơn gần hai tháng kể từ lần đó, anh thật sự gặp nhiều rắc rối với Chimon. Chimon nhắn tin và gọi cho anh hầu như mỗi ngày. Ngày trước anh thỉnh thoảng phải tìm cách liên lạc với Chimon để biết tin Chimon hiện như thế nào còn nếu Chimon có nhắn cho anh thì cũng chỉ những câu nói vô thưởng vô phạt hay những lời chúc năm mới, lời chúc giáng sinh. Nhưng bây giờ thì khác, Chimon dường như nhắn tin cho anh mỗi ngày, lời chào buổi sáng, lời chúc ngủ ngon hay chỉ lời than vãn nhớ nhung...

Anh cúp máy không đọc, anh đang căng thẳng đầu óc và không muốn đọc tin nhắn mà anh tin chắc là đại loại như: "Ước gì được ôm cậu dưới anh trăng này, hay cậu có thể gửi cho mình một cái hôn được không? Mình nhớ cậu quá, hay chỉ đơn giản 'mình yêu cậu' ..."

Anh không biết mình có quyết định sai không nhưng từ lúc anh nhận lời yêu của Chimon thì anh chưa từng phải chủ động gọi cho Chimon. Anh luôn luôn biết Chimon đang làm gì, đang ở đâu, mọi thứ được thông báo qua tin nhắn gởi tới cho anh thậm chí báo luôn thời tiết nơi ấy như thế nào. Ban đầu anh thấy buồn cười, bây giờ anh bắt đầu thấy phiền.

Chiều nay anh có hẹn dùng bữa tối với cha mẹ tại nhà, chẳng qua họ quan tâm đến những quyết định lớn mà anh đang làm với công ty, với tài sản của họ. Họ muốn nghe mọi thứ một cách rõ ràng. Anh đã dặn Dunk chuẩn bị đồ ăn đón tiếp thật chu đáo vì anh cần thuyết phục họ cho những dự án của mình.

Nhưng trước khi về nhà anh còn một chuyện phải làm là ở lại văn phòng giải quyết đống hồ sơ trình những dự toán chi phí cần phải chi trong quý tới. Những cái này thường đòi hỏi rất nhiều thời gian của anh mà cuộc họp đã thâm thủng quá nhiều quỹ thời gian dự định rồi.

Gần bốn giờ vẫn chưa xong, anh không hề có dấu hiệu dừng lại. Điện thoại anh lại reo, Chimon gọi. Anh nhìn đồng hồ, gần giờ hẹn với ông bà Tổng Giám Đốc rồi. Và anh quyết định bỏ qua cuộc gọi.

Phóng như bay về nhà, anh không thể trễ hẹn vì anh cần sự ủng hộ của cha mẹ anh, anh không thể sơ xuất.

Phải nói qua ông bà Tổng Giám Đốc này một chút. Ông Tổng Giám Đốc này có 3 đời vợ mà nói chính xác hơn là một người tình, một bà vợ đã bỏ đi và một bà hiện tại. Joong là con của người vợ đã bỏ đi, người anh trai là con của người tình và cô con gái út là con của bà Tổng Giám Đốc hiện tại. Và dĩ nhiên cô con gái được ưu ái hơn hai thằng con trai vì có bà mẹ ở bên bảo vệ. Hai thằng con trai khó mà dám sơ xuất chuyện gì. Cho nên thuyết phục họ đúng ý nghĩa là thuyết phục ông bà Tổng Giám Đốc chứ không phải với tư cách cha mẹ.

Anh về đến nhà cũng đã gần 6 giờ, may không trễ hẹn nhưng ông bà đã đến rồi, và một người khách không ngờ cũng đang ở đấy.

– Chimon! Ngạc nhiên thật, cậu về khi nào thế?

– Mình mới về rồi tới đây luôn may sao gặp hai bác cũng vừa đến.

– Ừm có cậu cũng tốt, mình đang có chuyện cần thuyết phục họ đây, họ mến cậu như vậy nói giúp mình đi.

Anh vừa nói chuyện với Chimon vừa ngóng vô nhà

– Ông bà tổng đâu rồi?

– Vừa được cậu nhóc của cậu mời ra phòng ăn rồi.

– Dunk à, ừ cũng đến giờ rồi. Cậu vào phòng ăn trước đi mình thay đồ xong sẽ xuống.

...

Khi Joong bước vào phòng ăn mọi người đã yên vị, cha mẹ anh đang trò chuyện rôm rả với Chimon, hình như anh chàng đang kể những chuyện thú vị của chuyến đi cho họ nghe, còn Dunk đang phục vụ thức uống cho bọn họ.

Vừa thấy anh bước vào Dunk đã kéo ghế cho anh, từ ngày trở lại đây cậu nhóc rất ngoan, Dunk làm tốt công việc của mình nhưng cũng tỏ ra chừng mực không kém. Không có những nụ cười thân thiện với anh cũng chẳng mở miệng trò chuyện hay bông đùa với anh nữa. Dunk tỏ ra e dè anh hay nói đúng hơn cậu tỏ ra sợ anh.

Joong ngồi vào ghế mà Dunk kéo sẵn, vui vẻ pha trò.

– Sao rồi? Con chuẩn bị người hầu chuyện cha mẹ nãy giờ cha mẹ hài lòng không?

– Sao lại dám bảo Chimon của chúng ta là người pha trò chứ, con thật là._ Cha cậu vui vẻ trách

Dunk đến hỏi xem có thể bắt đầu phục vụ bữa ăn được chưa...

– Cậu cứ bắt đầu đi chúng ta đói rồi. _ Cha Joong bảo

Quay sang Chimon ông nói như phân bua:

– Con thấy không, công ty chúng ta vừa tìm ra một đầu bếp mới là nó mang về sử dụng riêng rồi.

– Mà thằng con trai của chúng ta cũng biết xài tiền của chúng ta đó chứ, ngay cả ta đây còn chưa có người phục vụ riêng.

– Vậy để con giới thiệu cho mẹ một người giỏi hơn gã đầu bếp đến từ Trung Quốc của cha, cha nghĩ sao? Có muốn thay đổi không?

– Không cần, ta quen với nó rồi. _ Cha anh gạt đi

Nói về ông bà Tổng Giám Đốc một chút. Cha Joong là ông Tổng Giám Đốc hiện tại, ông đang lựa chọn một trong những đứa con của mình - người có năng lực nhất - để có thể giao công ty. Ông có 3 đứa con, đứa con trai lớn được ông yêu chiều nhất thì đã bỏ nhà đi theo tiếng gọi tình yêu làm ông vô cùng thất vọng, hiện tại ông đang trông cậy vào thằng kế là Joong, Giám Đốc công ty hiện tại. Hiện Joong đang trong giai đoạn thử thách để ông xem có thể chính thức giao quyền thừa kế hay không và đứa con gái út vẫn đang là người dự bị cho chuyện này.

Thấy hai mẹ con có vẻ muốn cà khịa nhau Chimon cắt ngang.

– Hôm nay có chuyện gì đặc biệt mà hai bác lại đến đây vậy, không lẽ biết con về nên đến sao?

– Cậu chỉ giỏi bịa chuyện, chúng ta đến đây là có chuyện quan trọng. Ta và cha nó đang muốn nghe về chuyện chuyển hướng kinh doanh mới của công ty mà nó đề xuất.

– Không phải chuyển hướng mà chẳng qua chúng ta tham gia vào một thị phần khác thôi mà. _ Joong đính chính lại

– Nhưng công ty chúng ta xưa nay chuyên phục vụ khách sang trọng, nghe đến thương hiệu là biết chất lượng không thể để những chuyện như phục vụ giá thấp hay phục vụ những kẻ không có tiền. Những người khách sang trọng sẽ không còn tín nhiệm chúng ta nữa khi chúng ta đánh đồng họ với tầng lớp bình dân. _ Cha anh phản bác

– Cha à, nhưng những tầng lớp bình dân chiếm số nhiều, chúng ta không thu được nhiều nhưng số nhiều sẽ áp đảo, doanh thu sẽ cao hơn.

– Những người có tuổi trong cuộc họp hôm nay cũng không đồng ý phải không? _Cha anh hỏi chặn

– Tôi nghĩ là không đâu, tôi cũng không thể chấp nhận được. _ Bà tổng xen vào

– Nên con cần sự ủng hộ của cha.

– Tôi và cha cậu không thể để công ty gặp nguy hiểm. _ Bà tổng gắt

– Cháu có thể tham gia một chút không ạ?

– Chuyện công ty chúng tôi cậu có biết gì để xen vào không?_ Bà tổng lên giọng

– Bà đừng nhiều chuyện. _ Cha anh nạt _ Cháu cứ nói thử xem, cháu đi nhiều cháu thấy thế nào?

– Theo cháu thực ra tầng lớp trung lưu họ đòi hỏi không cao, rất dễ làm hài lòng họ mà họ cũng có thể trả những chi phí đó cho chúng ta, sao bác không thử vào phân khúc này. Cháu thấy Joong đã thử nghiệm một khách sạn ở Chiang Mai và cháu không nghĩ là nó thất bại.

– Ta biết nó không thất bại, nhưng vấn đề là thương hiệu của chúng ta, hiện chúng ta vẫn làm ăn tốt với cung cách cũ, ta không muốn những người tin tưởng chúng ta se quay lưng lại với chúng ta.

– Cha à, làm ăn là phải nói đến lợi nhuận chứ, cha không thể thấy một khúc thịt béo bở như vậy ngay trong tầm tay mà không chịu lấy.

– Bác à nếu như là sợ thương hiệu bác gây dựng lâu năm bị tổn hại thì bác cho cậu ấy thành lập một thương hiệu mới đi, nếu có thất bại cũng không ảnh hưởng gì.

– Không thể được.

Bà tổng lập tức phản đối, đối với bà ta nếu đồng ý là đồng nghĩa với việc tài sản khổng lồ kia sẽ chảy đến một nơi hoàn toàn bà ta không thể kiểm soát, và mục đích chính bà ta theo đến dự buổi tiệc này là để ngăn chặn mọi mầm mống mà tiền bạc có thể chảy vào túi riêng của hai thằng con trai ông chồng.

– Không thể được _ Bà ta lập lại lần nữa

– Tại sao không được, tôi thấy hay đấy chứ. _ Cha anh đồng tình _ Được, ta cho con ba năm để gây dựng thương hiệu mới, thành công đồng nghĩa với việc con đủ tư cách để ta giao toàn bộ công ty cho con, không thì con biết rồi đó.

Ông làm một dấu cắt ngang cổ. Joong thực sự vui mừng vì kết quả tốt ngoài sức tưởng tượng này, khi biết buổi gặp mặt này có cả bà mẹ kế mà anh không hề mong đợi anh đã lo mình sẽ rất vất vả để thuyết phục cha anh nhưng kết quả thật không ngờ. Có lẽ nhờ có Chimon ở đây nên bà ta khó mà bộc lộ một cách quá lộ liễu ý đồ của mình.

– Phải báo cáo tường tận mọi hoạt động mà con sẽ làm trong thời gian tới, dĩ nhiên ta muốn một bản dự thảo trước.

– Vâng, con sẽ gởi đến sớm nhất. Còn một việc con nghĩ phải nhờ cha

– Biết, cha sẽ nói chuyện với những người của ta, con sẽ nhận được sự ủng hộ của họ.

– Cám ơn cha, cha sẽ không thất vọng.

– Hy vọng vậy, mà không chắc chắn ta không muốn thất vọng.

Khi những gì quan trọng đã ngã ngũ thì câu chuyện trên bàn ăn xoay quanh nhưng câu chuyện phiếm nhất là những chuyện trên trời dưới đất của Chimon.

...

Lần về này Chimon không khỏi thắc mắc thái độ kỳ lạ của Archen và Natachai. Khác với lần gặp trước, Archen tỏ ra cưng chiều cậu nhóc này bao nhiêu thì bây giờ tỏ ra là ông chủ bấy nhiêu, còn Natachai thay cho thái độ thân thiện là một sự lạnh nhạt rất giữ lễ của người bề dưới. Kỳ lạ chắc chắn có chuyện gì đó.

– Sao không cho mình biết cậu về?

– Cậu có thực muốn biết không? _ Chimon trả lời có vẻ trách móc _ Ban chiều mình có gọi cho cậu đấy thôi.

– Vậy à, mình cứ nghĩ cậu gọi vớ vẩn thôi mà.

Chợt thấy bộ mặt Chimon lạnh đi Joong biết mình đã lỡ lời.

– Mà thực ra cả ngày nay mình không có cả thời gian để thở, mình định xong việc mới thư thả gọi cho cậu. Thôi đừng làm bộ mặt đó, nếu mình biết cậu về mình đã ra tận nơi đón rồi, hôm nay cậu là thần may mắn của mình mà đáng ra bây giờ tụi mình phải uống vài ly chúc mừng chứ không phải cậu cứ làm mặt giận mình.

– Cậu chỉ thấy cuộc gọi của mình thôi hả?

– Ừ? Và lúc đó mình đang tranh thủ làm xong việc để không trễ hẹn với ông bà tổng đấy.

– Thôi được chấp nhận. Bây giờ thì mình sẽ uống mừng cậu và chúc cậu thành công.

– Được, mình đi lấy rượu, cậu lên tắm tát đi. Cậu đi về chắc chưa được nghỉ ngơi tắm rửa phải không. Cậu đến nhà mình lúc mấy giờ?

– Mình tới vừa lúc bố mẹ cậu đến đây.

– À!

Chimon xách vali còn để ở phòng khách lên lầu, anh không cần được mời. Nhà Joong luôn có nơi dành chào đón anh nhưng anh thực sự không vui khi Joong đã cho rằng những cuộc gọi, những nhớ nhung mà anh không kiềm được đã gởi về là vớ vẩn.

"Mình đã vội quá chăng, mình không thể phá tan mọi thứ khi chúng chỉ mới bắt đầu. Phải chậm lại thôi. Không biết có nên gặp cuộc phỏng vấn ngày mai không"

Chimon về chủ yếu là để phỏng vấn người có thể thay thế vị trí của anh trên tàu, anh muốn lên bờ vì anh nghĩ tình yêu của anh đã được đáp trả, nhưng hôm nay khi thấy thái độ thờ ơ của Joong anh thấy vẫn chưa được.

Ngày trước anh đã ra tận biển để khoảng cách đó có thể ngăn anh không đến gặp Joong mỗi ngày, trở ngại địa lý sẽ giúp anh không bị Joong nhàm chán và anh chỉ còn mỗi một việc là mỗi khi anh muốn nhắn gửi gì đó cho Joong anh cứ tha hồ soạn tin và lưu vào máy, những tin nhắn không được gửi thỉnh thoảng lại được thanh lý xuống biển một lần.

Bây giờ lòng anh đã có địa chỉ để gửi đến. Mỗi khi anh bấm gửi thì trái tim anh đập rộn ràng. Anh mong ngóng ngày tìm được người thay thế, nhưng chuyến về này anh nhận ra anh vẫn chưa lên bờ được và lòng anh vẫn chưa có địa chỉ nhận.

Tắm xong anh thấy mình tỉnh táo hơn, anh ra phòng khách nhỏ, nói đúng hơn đó là một hành lang rộng ở trên lầu được đặt bộ ghế để có thể ngồi hưởng khí trời mát mẻ bên ngoài. Joong đã ngồi sẵn ở đó, trên tay đang săm soi cái điện thoại thấy Chimon tới anh không buông cái điện thoại khỏi tầm mắt mà nhướng một mắt lên nhìn Chimon.

– Nãy giờ cậu làm mình trở thành kẻ ba hoa. Cậu làm gì suốt từ lúc cậu nhắn tin gọi mình ra đón cậu mà mãi đến gần 6 giờ mới về đến nhà vậy?

– Mình quên mua quà cho cậu. _ Vừa nói Chimon vừa ngồi xuống ghế đối diện _ Mình đi tìm món gì đó tặng cậu làm quà.

– Cậu lang thang ở cái đất này suốt à, với cái nắng như vậy?

– Trong sân bay mát mà, không sao đâu.

Joong nghe xong im lặng một lúc.

– Cậu chờ mình suốt à?

– Không. Mà thôi đừng nhắc cái chuyện đã không thể thay đổi nữa. Rượu đâu?

– Đem lên ngay thôi.

Chẳng mấy chốc Dunk mang lên chai rượu và hai cái ly, đặt xuống bàn rồi trở xuống. Chimon nhìn theo thắc mắc.

– Mình thấy lạ từ chiều giờ, khi mình tới cậu nhóc chào rất xa lạ cứ như cả tuần mình ở Chiang Mai là ai đó chứ không phải mình.

Joong im lặng không trả lời

– Không phải cậu nhóc đã phạm lỗi gì với cậu nữa chứ? Không sai phải không? Chẳng lẽ không thể bỏ qua sao?

– Cùng một đám người thích trục lợi thôi mà, cậu quan tâm làm gì

– Không phải chứ, lại nữa hả? Nhưng cậu biết vậy sao cậu nhóc vẫn còn ở đây?

– Mình không muốn chỉ đơn giản là đuổi đi, mình thực sự bực mình quá rồi, đó sẽ là tấm gương cho những kẻ muốn làm giống như vậy.

– Tấm gương này ai cũng muốn đó chứ, tốt quá mà.

– Thôi cậu không cần can thiệp vào chuyện này, nào uống đi.

Joong khui chai rượu rồi rót ra hai ly. Cả hai vừa trò chuyện vừa uống, gần hết chai rượu Chimon mới nhẹ nhàng hỏi.

– Không chỉ đơn giản như những lần trước phải không?

– Chuyện gì?

– Thì cậu nhóc đó đó. Không chỉ lợi dụng tiền bạc quyền lực của cậu làm việc riêng hay đơn giản là theo phá hoại công việc của cậu chứ?

– Thực ra cậu ta tỏ tình với mình.

Chimon buông ly rượu rơi xuống đất vỡ tan. Anh nhìn Joong với đôi mắt kỳ lạ.

– Cậu lưu luyến cậu nhóc à?

– Không, vì mình giận quá thôi nên không thể chỉ đơn giản là chỉ đuổi việc được.

Chimon vẫn im lặng chăm chú, ý là đang muốn nghe tiếp

– Cậu nhóc không chỉ tỏ tình mà còn dùng cả khổ nhục kế đấy, nào là bệnh sắp chết nào là chỉ cần được thổ lộ tình cảm không cần đáp lại, làm mình cả tin. Ai ngờ... Mình phải đòi lại cái giá đắt hơn những gì mình bỏ ra không thì không nuốt được cơn giận này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top