Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25 - Nhật ký của Anh!

Đã gần một năm kể từ ngày Vương Nhất Bác quay lại Mỹ, cậu đã tham gia lại đội xe và theo nghiệp đua xe chuyên nghiệp, ngoài ra cậu còn sử dụng số vốn ít ỏi hồi trước tích lũy được đáng lẽ dành cưới Tiêu Chiến, để mở một quán bán đồ cho dân chơi motor. Cứ xoay quanh hai công việc đó Vương Nhất Bác hiện tại về tinh thần và vật chất coi như tạm ổn định.

Đúng ra như ngày thường thì nếu Vương Nhất Bác không luyện tập ở đội xe thì sẽ ở cửa hàng trông quán nhưng hôm nay là ngày nhớ của Ba Mẹ Vương nên cậu quyết định nghỉ một hôm.

Chiếc xe lăn bánh quanh thành phố cũng đã được ba tiếng hơn, bên ngoài bầu trời cũng đã nhá nhem tối, Vương Nhất Bác mới biết bản thân mình từ đầu chí cuối đều không có phương hướng về một nơi cố định để dừng chân, cảm giác như thời gian đối với cậu bây giờ chỉ còn hiện hữu bằng ánh sáng của ngày và đêm. May thay bánh xe chạy lại rẽ ngang qua vùng biển, với tiết trời này thì điểm dừng chân trước mắt coi bộ thích hợp.

Thế mà Vương Nhất Bác không xuống xe đi dạo, lại cứ ngồi trên đó nhìn về xa xăm, lâu lâu lại cúi xuống lật từng trang giấy - những trang giấy mà cậu đã lật đi lật lại không dưới 300 lần, chỉ để một lần nữa đắm chìm vào từng chữ.

Cứ gọi những trang giấy đó là Nhật ký của Anh đi! Cuốn sổ được bác Ba đưa cho trước khi cậu rời nhà Tiêu Chiến.

20.08.2010

Hôm nay tự dưng bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch trèo lên đầu ngồi... 0.1, 0.1, 0.1 liền phải nhường nó đứng đầu bảng. Thật bực mình!

Nhưng sao nhìn nó cứ ngốc ngốc thế nào vậy nhỉ? So với điểm thành tích thì đúng là khác một trời một vực.

Không được, không thể để thằng nhóc đó cứ dương oai được, phải dạy dỗ nó một chút.

....

21.08.2010

Thằng nhóc lầm lầm lỳ lỳ đáng ghét!

Sao mà lúc nào mình cũng gặp nó ngủ vậy ta, trước giờ thi ngủ, trên sân thượng ngủ, giờ ra chơi ngủ ngủ, giờ ăn cũng ngủ, bộ nó là heo sao?... Rồi vẫn đầu bảng? Không thể nào hiểu được đầu nó chứa cái gì.

Nhưng mà... lúc nó nằm ngủ trên sân thượng nhìn kỹ mới thấy lông mi nó cong thật, còn có hai cái má phính phính, người gì kỳ cục ghê gầy như cái thân cây lại nuôi ra được hai cái má béo ú.

...Không biết nó con nhà nào, mấy nhà có tiền có quyền bạn mẹ cũng đâu có ai họ Vương đâu? Nhìn đồ quần áo của nó căn bản không phải hãng mắc tiền nhưng nước da trắng hồng mịn màng vậy thì chắc con nhà được cưng chiều rồi, cộng thêm mùi nước hoa trên người nó...

Thôi bỏ đi, hôm nay dù gì cũng có lỗi với nó, lỡ dọa quá đà chắc nó phải sợ lắm.

...

05.09.2010

Không hiểu kiểu gì lại chung nhóm với thằng nhóc đó nữa, ông thầy cũng thật là biết chọn quá đi ...

Tiêu Việt cũng rảnh thật không đâu bắt mình dắt thằng nhóc về, lão suốt ngày ra rả bài ca không được quen hay tin người lạ mà giờ lão để em trai mình đi về cùng thằng nhóc lần đầu gặp, còn nói tốt cho nó, ngay mai lão về phải nói lại với mẹ mới được.

Mà thằng nhóc cũng mắc cười ghê, nhìn thấy lão đẹp trai là mắt sáng lên ngoan ngoan liền, sao trước mặt mình thằng nhóc không trưng nó ra mà cứ trưng cái mặt "tôi không muốn tiếp chuyện" làm gì cho mình ghét chứ.

...

Không ngờ nó thật sự là con nhà bình dân ở xóm trọ nghèo, còn phải đi làm thêm ban đêm nữa. Bé xíu như vậy mà đã tự lập sớm... Khoan đã, thế nó học vào thời gian nào để vẫn đứng đầu bảng liên tiếp mấy tuần?

Còn tên biến thái kia nữa, không biết còn dám làm vậy với nó không? Hay mai chỉ nó đi học võ hay kêu nó nên thủ sẵn gậy đây?...

Thôi bỏ đi.

...

06.09.2010

Thằng nhóc đó là cố tình trước mặt mình hay thật sự nó lỳ lợm? Rõ ràng đã bị thương còn khăng khăng muốn đỡ bóng cho bằng được. Bộ nhóc không biết đau hả?... Quả là muốn làm bạn với nhóc khó quá, tôi một chút cũng chẳng hiểu gì về nhóc.

...

28.09.2010

Không biết từ bao giờ tôi lại ỉ lại vào sự có mặt của nhóc nữa?

...

10.10.2010

Xin lỗi vì trước đây không biết hoàn cảnh của nhóc!

Không ngờ thằng nhóc lại mồ côi cha mẹ, trong bao năm nó đã nghị lực vượt lên như thế nào trong cái xã hội đầy rẫy những xấu xa này đây? Đi làm thêm, tự thuê nhà, tự nấu ăn, tự chăm sóc bản thân, làm mọi thứ một mình... Lại có thể trưởng thành đẹp mắt và lương thiện như vậy.

Vương Nhất Bác, nhóc thật đặc biệt đó!

...

Được rồi ngày mai tôi vẫn muốn nhóc trổ hết tài năng đã luyện tập để dành phần thắng cho trường, tôi mong đợi "lần sau" của nhóc.

...

15.10.2010

Tôi có thể cảm nhận được những nguy hiểm cùng khó khăn nếu tôi tiến lại gần hơn với nhóc, tôi xin lỗi vì những vết thương trong khu rừng, xin lỗi vì làm tổn thương nhóc.

Có lẽ tôi không xứng đáng với nhóc, Hoàng Kiệt mới tốt hơn tôi!

...

20.10.2010

Thằng nhóc nói yêu mình!

Thằng nhóc thật sự yêu mình!

Mình đúng là học nhiều chữ cho loạn đầu, đến việc thằng nhóc thích mình rõ ràng như sao trên trời rơi xuống mà cũng không biết. Đã thế còn nhận lời tỏ tình như mấy đứa con gái, trời ơi ngầu gì đó...coi như mất sạch với thằng nhóc. Tiêu Chiến ơi Tiêu Chiến, tốn cơm tốn vải tốn bao nhiêu năm sống quá.

...

25.11.2010

Hôm nay Vương Nhất Bác hỏi tại sao không muốn công khai...và lần nữa tôi lại làm nhóc phải thất vọng. Nếu tôi là người bình thường thì chúng ta có thể làm gì cũng được nhưng mà tôi bây giờ không thể bảo vệ được nhóc, tôi sợ mọi người sẽ làm tổn thương nhóc.

Chờ tôi nhé!

...

25.12.2010

Vương Nhất Bác, nhóc bớt làm tôi yêu nhóc đi được không!

...

23.01.2011

Cả Mẹ và Tiêu Việt đều thích nhóc đấy.

...

30.01.2011

Cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận công khai, biết thế anh đã ăn sạch em từ lâu rồi, tác dụng cũng mạnh mẽ quá đi...

Anh yêu em, Nhất Bảo!

...

25.04.2011

Anh hứa với em sẽ thực hiện được ước mơ của mình, sẽ hoàn thành những việc mà Ba và Tiêu Việt còn đang làm dang dở.

Cám ơn "lần sau" của em và cám ơn em vì tất cả!

...

30.5.2011

Anh sẽ phải nói với em những gì đây, Nhất Bảo...Anh phải làm sao để bảo vệ được tình cảm của chúng ta đây, Nhất Bảo. Em không chịu nói cho anh những vấn đề em gặp phải thì anh biết làm sao giúp em, anh không cần em phải mạnh mẽ, phải chịu đựng, phải giấu diếm trước mặt anh. Anh cần em dựa dẫm vào anh như cách anh dựa vào em, nhưng chẳng bao giờ em chịu làm vậy cả.

...

15.06.2011

Rõ ràng em rất thích anh, rõ ràng em rất yêu anh mà Nhất Bảo vậy nên anh sẽ không tin mấy lời của em đâu, cũng không tin em đã hết yêu anh đâu. Em luôn là người nói dối đến dở tệ!

Anh không hề giận em, cũng không hề trách em, anh chỉ là giận bản thân đã không nói sớm với em chuyện Mẹ bắt anh đi du học để bây giờ em phải khó xử, ngày mai anh sẽ nói với mẹ tình cảm của chúng ta và chúng ta quay lại như trước nhé em.

16.06.2011

Anh vẫn tin mấy lời nói tối hôm trước của em nói chỉ vì nhất thời muốn tốt cho anh nhưng anh lại không thể hiểu nổi tại sao em phải diễn thật tới mức cả sợi dây chuyền, cả nhẫn của chúng mình, em cũng nhẫn tâm vứt bỏ vậy Nhất Bảo? Em biết anh không thể mất em được mà....

...

.
.
.

25.04.2013

Hôm nay là ngày giỗ của Tiêu Việt, thế mà tôi lại nằm trong bệnh viện vì bệnh đau dạ dày rồi nhớ đến em, Vương Nhất Bác.

Em biết không từ lúc qua đây tôi đã mấy lần phải nhập viện vì nó, lần kinh khủng nhất là sau khi qua Mỹ được mấy ngày, lần đó bác sỹ bảo là do tôi học tập quá độ, ăn uống không đúng giờ dẫn đến bệnh loét dạ dày...và cho tôi điều trị nội trú 1 tuần, thế nhưng vẫn không khỏi được chỉ tạm gọi là đỡ thôi. Chỉ đến khi phải nhập viên lần hai, cơn đau đến xé từng mảnh ruột, đau đến ngất đi và chuyển viện lần 3 tại khoa tâm lý của Bệnh viện thì bệnh tôi mới tìm được nguyên nhân. Tôi lúc đó phải uống thuốc tâm thần kinh mới chữa được.

Ai cũng nghĩ rằng tôi là do mất ngủ tạo thành bệnh nhưng lại chẳng ai biết được tâm bệnh thực sự của tôi là vì em... Sau khi điều trị gần 1 năm, hơn 1 tháng trước tôi đã được bác sỹ đóng mộc trong hồ sơ bệnh án là khỏi bệnh dừng điều trị, em biết không lúc đó tôi tưởng mình đã chấm hết được tình cảm, lòng hận thù trách móc với em nhưng mà tôi sai rồi. Chỉ cần một cái bóng hình của người nào đó giống em bỗng xuất hiện, cái người mà trước đây đã thi thoảng đã xuất hiện trước mắt tôi sau đó biến mất ấy...lại một lần nữa khiến tôi nhớ tới em, đi tìm em. Và rồi sau hai đêm mất ngủ, hai đêm mơ về lời chia tay, mơ về em lại làm tôi khốn đốn nằm bệnh viện thế đấy. Chán thật tôi vẫn không thể nào quên em!

Em đúng là kẻ xấu xa nhất trần gian, em nói em thích tôi, em nói em yêu tôi, em nói tôi không được buông tay em, em dạy tôi cách yêu, dạy tôi mạnh mẽ, dạy tôi phải biết theo đuổi ước mơ nhưng em lại không dạy tôi cách để quên em. Như vậy là sao chứ?

...

15.06.2013

Tôi đã tỏ tình với người khác, người này tốt hơn em gấp nhiều lần, ít nhất hơn một năm rồi vẫn còn bên tôi.

Nhưng mà tôi chia tay rồi, lại là vì em, lại là vì hình bóng thỉnh thoảng tôi bắt gặp được rất giống em, khiến ký ức xấu xa về em cứ thường quay lại ngáng đường tình cảm của chúng tôi.

Em xấu thật, hai năm đi qua, không để tôi yêu được ai...

Liệu em có như tôi, đừng yêu ai có được không?

.
.
.

16.06.2013

Điều này chắc hơi khó tin, nhưng thật lòng cho tới hiện tại, khi đặt bút lại trên cuốn sổ này tôi phát hiện mình không hề giận hay trách móc em nên tôi muốn quay về tiếp tục ước mơ của chúng ta, tiếp tục lời hứa với em và tiếp tục được yêu em!

Em đợi tôi nhé!

...

.
.
.

20.11.2013

Đã lâu như vậy không ngờ mỗi bước ngoặt trong cuộc đời tôi đều dính tới em. Và cũng không ngờ mỗi lần đó em lại cho tôi một cú hích quá đỗi mạnh mẽ.

Tôi biết hết rồi, Hoàng Kiệt kể rằng năm đó sau khi tôi đi em liền cùng người đàn ông khác cũng sang Mỹ định cư lâu dài... Hài thật thế mà phải tận 2 năm sau tôi mới được biết điều đó, đến sau cùng vẫn chỉ có tôi là con rối cho em tiêu khiển.

Bây giờ tôi đã tin được lời mẹ tôi nói đều là sự thật, em quả thực đã lấy 1 triệu tệ làm phí chia tay với tôi.

Tôi hận em, Vương Nhất Bác!

.

25.12.2015

Hôm qua là đêm giáng sinh vậy mà thời tiết năm nay lại không có  lạnh chút nào, cả gió cũng không có nhưng có lẽ vì tâm lý vì không khí đường xá có cây thông noel, có quảng cáo nên dù không lạnh thì vẫn mang cho người ta cảm giác cô quạnh khi không có người thân, đúng chất mùa Noel. Và mỗi lần như vậy tôi lại đi nhớ một kẻ không còn yêu mình, một kẻ phản bội là em.

Để rồi lần nữa lôi cuốn sổ này ra viết lên vài dòng... Mà để làm nhỉ? Để mắng em, trách em hay viết ra chữ "hận em" đây?

Vô nghĩa!

Tôi vẫn không thể đặt bút viết như vậy được, tôi ghét bản thân đến cùng cực, ghét sự nhu nhược, yếu đuối của bản thân trước sự phản bội của em.

Em không những xấu xa còn ác độc nữa Vương Nhất Bác!

.

03.03.2018

Thời gian trôi qua nhanh thật, nhưng chẳng hề trôi nhanh đi cuộc tình của tôi. Hôm nay ma xui quỷ khiến tôi lại đi đọc Nhật ký tháng của trụ sở, trên bài viết có một đoạn tả về một cảnh sát viên trẻ tuổi ở Mỹ đã lập công đầu triệt phá đường dây buôn bán ma túy lớn. Sẽ chẳng có gì nếu tay viết báo không biết được quá khứ (tương lai) khi đặc tả ngũ quan của vị cảnh sát trẻ thật giống em, còn có cả việc khen vũ khí "đồ cổ điển" được cảnh sát trẻ đó sử dụng khi chiến đấu nữa, cái đồ mà lúc trước mỗi lần coi phim hành động em đều thao thao nói không ngừng ấy. Công nhận chỉ vài cú đánh máy đã khiến tôi tự tưởng tượng nếu người đó là em thì rất ngầu nha… nhưng mà cũng rất hoang đường.

Cũng chẳng hiểu vì sao tôi luôn nghĩ về em nữa... Bác Ba bảo Bác sẽ là người thân của tôi tới lúc không còn hơi thở trên cuộc đời này nữa, nhưng bác sợ thời gian còn lại ngắn lắm và khuyên tôi nên tìm đối tượng sớm đi. Nhưng...nhưng thật lòng tôi vẫn muốn người có thể làm người thân của tôi ngoài bác ấy ra, vẫn như cũ là em, như cách đây 8 năm.

Tôi vẫn ảo tưởng và ngu ngốc thật sự!

.

20.08.2019

Vương Nhất Bác, em thật sự trở về rồi!

Là em cố ý hay là tạo hóa trêu ngươi đây. Hơn 8 năm tôi phải nương nhờ thời gian hàn lại gần xong vết thương lòng thì em lại quay lại, quay lại xé toạc nó ra một lần nữa, em phá hết công việc, kế hoạch và cuộc sống của tôi.

Tôi đã không giận không trách không hận em nữa, vậy mà em lại trở về khơi dậy chúng trong tôi.

Tôi phải làm sao với em đây...?

.

05.10.2019

Đêm qua em nói em còn yêu tôi?

Em nghĩ tôi còn có thể tin tưởng được lời của em không, Vương Nhất Bác?

Em ngây thơ kéo tôi vào cuộc tình thanh xuân, em tuyệt tình chia tay tôi, em lợi dụng tôi để kiếm tiền sau đó lại phản bội tôi đi với thằng đàn ông khác hơn 8 năm liền. Em hỏi coi tôi có thể tin được em không hả? Em lại định dùng lạt mềm buộc chặt sao? Hay em còn có mục đích khác?

Nhưng khốn thật tôi lại tin chứ! Tôi sẽ cho loại người như em lại gần mình một lần nữa.

.

10.10.2019

Tôi ghét em Vương Nhất Bác. Hơn 5 tháng em về đây, em nói em muốn nối lại tình xưa, muốn bù đắp cho tôi, muốn cho tôi biết em chưa bao giờ quên được tôi, vậy mà... Tại sao, tại sao em lại để tôi nghe được đoạn nói chuyện của em cùng tên đó?

"Quay về chúng ta hẹn hò nhé!"

Em giỡn tôi một lần nữa sao? Để tôi phòng ngự lời em nói rồi dần dần ngu ngốc buông lỏng tin nó, chấp nhận lại em thì em lại vẽ ra cho tôi xem cái quá khứ 8 năm em cùng hắn từng ngày hạnh phúc vui vẻ bên nhau, cùng hắn chia sẻ những chuyện vui buồn hằng ngày, cùng cười lên, cùng thoát khỏi nỗi mệt mỏi ưu phiền...cùng hắn cho tôi thấy đã từ lâu em đã quên mất người tên Tiêu Chiến này là ai rồi sao?

Em muốn khơi ra ngọn lửa đố kỵ trong lòng tôi ngày càng sôi sục lên rồi dày xéo cho tim tôi đau nhói?

Vương Nhất Bác em thật sự độc ác. Nếu em đã khốn nạn như vậy thì cũng đừng trách tôi tham vọng chiếm hữu em. Dù có phải biến đổi cả bản tính vốn có của mình, dùng mọi thủ đoạn thì tôi cũng sẽ buộc chặt em lại bên mình.

...

20.11.2019

Em vẫn cứng đầu và khó bảo như cũ, tôi đã hủy tư cách tham gia nhiệm vụ của em rồi mà... Em biết khi bước vào nhà kho đó, nhìn thấy trên người em toàn là máu tôi đã sợ tới mức hai bên thái dương lạnh toát, tim như ngưng đập... Tôi sợ, sợ lắm, sợ em đau, sợ em xảy ra chuyện gì bất trắc. Nhưng thật may là không sao, thật may em đã mạnh mẽ giỏi giang để tự bảo vệ được mình...

Hóa ra đoạn văn hồi trước tuyên dương vị cảnh sát trên đất Mỹ kia, thật sự là viết về em.

...

20.05.2019

Tôi đã tưởng tượng khung cảnh được nắm tay em cùng bước đi trên Quảng Trường như ngày này năm đó, nhưng tôi vẫn là ảo tưởng rồi. Em vẫn luôn suy nghĩ sẽ rời khỏi tôi có đúng không? Vậy em về đây và tiếp cận tôi để làm gì?

...

15.06.2019

Anh sẽ chỉ viết ngắn gọn thôi, vì anh chợt nhận ra sau bao nhiêu thời gian xa nhau, gặp lại và sống với nhau, những hành động và lời nói của mình đối với em đều hoàn toàn khác với trong cuốn sổ này.

Từ ngày gặp lại em anh như một thằng điên mất hết lý trí, bao nhiều lời ấp ủ, bao nhiêu lời trong lòng lại vì cái tôi, vì sự ích kỷ của bản thân mà cho mình cái quyền được làm tổn thương em. Để đến khi cái chết cận kề thì anh mới ngu ngốc hiểu được mọi thứ và hiểu được con người ta có quá ít thời gian để nói ra lời thật lòng với người thân của mình và anh cũng không ngoại lệ.

Em biết không hơn một năm nay anh đã có một ý nghĩ rằng nhất định chúng ta phải sống với nhau dù em có thế nào, chỉ cần em đồng ý anh đều chấp nhận. Vì anh cho rằng anh là người bao dung, tự mãn với bản thân rằng người yêu nhiều luôn là anh, thoả mãn với sự hiểu biết về tình yêu con người... Nhưng sai rồi em à, trong tình yêu chẳng có ai cân đo đong đếm tình yêu bằng việc bao dung, yêu nhiều hay hi sinh nhiều hơn, nó cũng chẳng được định nghĩa bằng bất cứ khái niệm gì hết...

Hahaha nó chỉ đơn giản được miêu tả, được giữ gìn, được tất cả chỉ với hai từ "tin tưởng" ... Thế mà tới khi thật sự xa em, anh mới biết được.

Còn biết được hoá ra từ lâu rồi em đã hiểu được điều đó, cũng đã từng dạy anh rất nhiều lần, chỉ có anh vì bản tính ích kỷ của mình đã phớt lờ nó, để mặc sức làm một kẻ hưởng lợi từ tình yêu của em.

Anh không kể gì nữa hay nói thêm gì nữa vì tất cả đều sẽ thành lời bao biện cho chính anh, anh cũng không mong em tha thứ hay quay lại với anh, anh chỉ mong nói lời này.

"Nhất Bảo, anh xin lỗi!"
(Cho Anh được gọi em một lần nữa là Nhất Bảo nhé)

Anh cũng mong sau khi đọc cuốn Nhật Ký này, em sẽ biết trên cuộc đời đã từng có kẻ ích kỷ yêu em, để quãng đời sau này nếu em lựa chọn rời xa nơi đây hãy tìm kiếm một người có thể vì em mà sống chân thật.

Nhưng dù em là ai đi chăng nữa anh vẫn mong người thân cuối cùng trên cuộc đời này của anh sẽ luôn là em!

....
.
.
.

Đây chẳng phải lần đầu tiên Vương Nhất Bác đọc những từ này nhưng mỗi lần đọc đến đây trái tim cậu lại nhói đau lên từng hồi. Cậu chẳng thể trách anh hay trách ai được, có trách cũng chỉ biết trách sự im lặng của bản thân đã dày vò cả hai tới đau khổ.

Xoay tay lái chuyển hướng xe về phía con đường ngược lại.

Đã hơn ba tiếng trôi qua, chiếc xe ấy vẫn như cũ lăn bánh trên con đường một cách vô định như không hề có điểm dừng.

.

Vương Nhất Bác đột ngột dừng bước chân mình lại, cậu cứ vậy đứng bất động chăm chú nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của người trước mặt, miệng không thể phát ra được bất kỳ một từ ngữ nào hết. Nơi lồng ngực trái như đang muốn nổ tung ra, bao cỗ cảm xúc hỗn loạn đang từng cơn cuồn cuộn dẫy lên trong lòng, đã vô tình tự bao giờ tạo nên một tầng nước mỏng lấp đầy nơi khóe mắt.

"Em!"

"Tiêu...Chiến!"

22:07 - 2021.08.14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top