Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10.

Bởi vì Trương Chiêu không nói hôm nay Vương Sâm Húc sẽ đến nhà anh chơi nên em chưa kịp biến về dạng mèo, cứ thế đứng chôn chân ở ban công lầu một nhìn xe của hắn tiến vào trong sân. Vết thương ở tay lẫn đầu gối vẫn chưa lành, Trịnh Vĩnh Khang thiết nghĩ rằng mình có nên kiếm cớ rồi trốn khỏi đây hay không.

Vương Hạo Triết vừa xuống xe liền một tiếng: "Anh Chiêu!" mà chạy tới ôm chầm Trương Chiêu, anh cũng vòng tay ôm lại nó, không quên vỗ vỗ đầu: "Lâu lắm mới gặp em, cuộc sống em dạo này ra sao?"

"Thời gian đầu qua Mỹ sống em có chút không quen, nhưng may sao có anh hai em sống cùng nên không vấn đề gì cả."

Lúc này hai người mới buông nhau ra, Trương Chiêu tiếp tục hỏi Vương Hạo Triết: "Em tính ở Trung Quốc cùng gia đình luôn hay hết kì nghỉ về lại Mỹ?"

"Em ở đây luôn ạ, nhưng hai anh em em dọn ra chung cư ở riêng rồi chứ không ở cùng ba mẹ nữa."

"Ừm. Mà thôi hai anh em vào trong nhà đi."

Trương Chiêu xuống nhà rót nước đem lên cho Vương Sâm Húc với Vương Hạo Triết, nãy giờ không nhìn thấy Trịnh Vĩnh Khang đâu cả nên anh quyết định lên phòng kiếm.

"Tao xin phép chút nhé, hai người cứ ngồi tự nhiên."

Anh mở cửa phòng ra thì thấy Trịnh Vĩnh Khang đứng thẫn thờ ở ban công, dường như em không nghe thấy tiếng bước chân Trương Chiêu lẫn âm thanh khi anh đóng cửa lại. Anh bước tới gần hơn rồi khẽ chạm vào vai Trịnh Vĩnh Khang, lúc này em mới hoàn hồn mà quay sang nhìn anh: "..."

"Sao cậu không xuống dưới? Hai người họ là bạn thân của tôi thôi nên không phải ngại đâu."

Trên trán Trịnh Vĩnh Khang rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, không chỉ mỗi Vương Sâm Húc mà còn có cả Vương Hạo Triết, chưa gì em đã thấy chông gai trước mắt. Em muốn từ chối nhưng không được, dù sao hai người họ vẫn là khách quen của Trương Chiêu, em cứ thế để mặc mọi chuyện xảy ra tuỳ ý, cứ vậy theo chân anh xuống dưới phòng khách.

"Anh hai, có phải bạn này là cái người hôm trước em tông xe đạp không?" Vương Hạo Triết khẽ huých tay Vương Sâm Húc, lúc này hắn đang cúi mặt nhìn điện thoại nên không để ý xung quanh, nghe em trai mình nói mới ngẩng đầu lên nhìn, hắn cứ thế thốt lên: "Là em sao? Trùng hợp thật đấy."

Bây giờ cả ba cặp mắt đều đổ dồn về phía Trịnh Vĩnh Khang nên em thấy lúng túng vô cùng, không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

"Cậu quen Vương Sâm Húc và Vương Hạo Triết từ khi nào?" Trương Chiêu hỏi em, ấp úng nửa ngày nhưng em không thể nói thành câu hoàn chỉnh.

"Anh Chiêu ơi, vết thương trên tay với chân của bạn ấy là do em làm... em tự dặn lòng mình nếu có cơ hội gặp lại thì em sẽ xin lỗi một cách chân thành hơn nhưng không ngờ hôm nay lại gặp bạn ấy ở nhà anh, đã vậy bạn ấy còn là người quen của anh." Vương Hạo Triết hết nhìn Trương Chiêu rồi quay sang nhìn Trịnh Vĩnh Khang đang cúi đầu, cả khuôn mặt lẫn hai tai em đều đỏ hồng nóng ran.

Trương Chiêu bây giờ mới hiểu ra vấn đề, anh nhìn Vương Sâm Húc: "Vậy mày là người chở Khang Khang tới trạm xá?"

"Đúng vậy, em ấy không nói với mày à?"

"Không."

Lúc này Trịnh Vĩnh Khang chỉ muốn bỏ trốn, mặc dù chỉ là đoạn hội thoại bình thường giữa hai người kia nhưng em vẫn cảm thấy áp lực, không lẽ em phải nói ngoạch tẹt ra với Trương Chiêu rằng do em không thích Vương Sâm Húc trước mặt bọn họ sao? Dù sao Trịnh Vĩnh Khang là cũng là mèo có thể biến thành con người thế nên suy nghĩ của em vẫn được hình thành như một con người, việc làm đó đúng hay sai em đều đủ nhận thức.

Chỉ là trong lòng Trương Chiêu có hơi thắc mắc rằng vì sao Trịnh Vĩnh Khang lại tránh mặt Vương Sâm Húc trong khi hắn là người giúp đỡ em đến trạm xá, đã vậy lúc gặp nhau còn không thèm mở miệng chào hỏi. Anh nghĩ anh nên có một cuộc trò chuyện với Trịnh Vĩnh Khang khi hai anh em họ Vương kia rời khỏi đây.

Vương Sâm Húc nhận ra bầu không khí có hơi căng thẳng nên hắn lên tiếng: "Dù gì tao với thằng nhóc Hạo Triết là người có lỗi, em ấy không muốn nhắc đến thì thôi, không vấn đề gì hết."

Trương Chiêu lạnh lùng đáp lại một chữ: "Ừm." ngắn gọn, sau đó lấy điện thoại ra để hỏi shipper tình hình đơn hàng thức ăn của mình tới đâu.

"Hôm nay biết mày với Triết Triết đến chơi nên tao có đặt lẩu trước rồi đấy, shipper kêu tầm năm phút nữa sẽ tới nơi, chúng ta xuống dưới dọn chén bát trước đi." Trương Chiêu vừa nhét điện thoại vào túi quần vừa nhắc nhở ba người còn lại. Trịnh Vĩnh Khang nghe anh nói xong lập tức quay người đi trước, em không muốn đứng đây thêm một giây một phút nào nữa.

Bốn người ngồi vào bàn thưởng thức món lẩu đầy hấp dẫn trước mặt, lâu lâu mới gặp lại nhau nên ba người kia có rất nhiều chuyện để nói, chỉ có Trịnh Vĩnh Khang là im lặng vì em không biết nên nói gì, dù sao em chỉ vừa gặp Vương Hạo Triết cùng Vương Sâm Húc cách đây hai ngày.

Trịnh Vĩnh Khang thật sự ghen tỵ với hai anh em nhà kia, em cũng muốn nhận được sự chú ý từ Trương Chiêu, chẳng lẽ anh giận em chỉ vì em cố tình tránh mặt hắn trong khi hắn đã giúp đỡ em trước đó sao?

Vương Hạo Triết thấy em có vẻ hơi ít nói nên nó cũng mở miệng chào hỏi trước: "Mình là Vương Hạo Triết, nghe anh Chiêu gọi cậu là Khang Khang nên mình đoán cậu tên Khang Khang nhỉ?"

Em gật đầu: "Ừm, nhưng đó là biệt danh anh ấy gọi tôi thôi chứ tên đầy đủ của tôi là Trịnh Vĩnh Khang."

"Ồ... vậy cậu quen biết anh Chiêu lâu chưa? Hồi nhỏ mình với anh Húc chơi rất thân với anh Chiêu, sau này đi du học Mỹ nên không tiện liên lạc với anh ấy cho lắm nên mối quan hệ của anh ấy thế nào mình đều không rõ."

Trương Chiêu sợ Trịnh Vĩnh Khang thật lòng thật dạ nên anh bon chen vào trước: "Khang Khang là họ hàng xa của anh, đang nghỉ hè nên em ấy lên đây chơi ấy mà."

Em cũng gật gật đầu phụ hoạ theo lời Trương Chiêu nói.

"Em hiểu rồi ạ."

"Nếu tao nhớ không nhầm là mày có nuôi mèo mà đúng không? Nhóc đó đâu rồi?" Một câu hỏi của Vương Sâm Húc thành công làm hai người kia lúng túng, suýt chút nữa Trịnh Vĩnh Khang bị nghẹn thức ăn ho sặc sụa.

"Tao gửi cho chị họ tao chăm rồi." Trái lại với em thì Trương Chiêu giữ được chút bình tĩnh, anh nhanh chóng tìm đại lí do nào đó để trả lời Vương Sâm Húc.

"Ồ... À mà ăn xong chúng ta làm gì tiếp?" Vương Sâm Húc hỏi tiếp, ánh mắt hắn nãy giờ không thể rời khỏi Trịnh Vĩnh Khang, không phải hắn cố tình nhìn chằm chằm em mà chẳng hiểu sao mắt cứ hướng về phía em.

"Hay chúng ta xem phim đi ạ? Tụi bạn em giới thiệu cho em bộ này hay lắm dù nó hơi thiên về kinh dị, nhưng vẫn pha chút lãng mạn ấy." Vương Hạo Triết cao hứng nói, trừ em ra thì hai người còn lại đều gật đầu tán thành.

...

Trịnh Vĩnh Khang muốn tách Trương Chiêu với Vương Sâm Húc hết mức có thể, thế nên em cố tình chọn vị trí ở giữa để ngồi vào.

Cho dù ở dạng mèo hay người Trịnh Vĩnh Khang đều sợ ma, chỉ khác một điều rằng khi em là mèo thì em có thể nhìn thấy những vong hồn vất vưởng ngoài kia, lúc đó chỉ muốn chui vào một xó giả mù giả điếc vì mỗi lần nhìn thấy "bọn họ" Trịnh Vĩnh Khang đều nổi da gà, lạnh toát cả sống lưng. Vong hồn mà em nhìn thấy có rất nhiều dạng, mất tay mất chân hay thậm chí là mất đầu, mất cả bộ phận trên khuôn mặt Trịnh Vĩnh Khang đều được chiêm ngưỡng, thế nên đối với em việc biến thành dạng người là an toàn nhất.

Không chỉ đến mỗi phân cảnh có con ma xuất hiện mà ngay cả phân cảnh có yếu tố tình dục của các nhân vật trong phim đều khiến Trịnh Vĩnh Khang xấu hổ đưa hai tay múp míp lên che mắt. Vốn dĩ Vương Hạo Triết từng học tập và sinh sống ở Mỹ nên rất phóng khoáng với các vấn đề này, còn Trương Chiêu cùng Vương Sâm Húc đã đủ tuổi rồi nên không bài xích gì.

Trương Chiêu bị hành động xấu hổ che mặt của em làm cho chú ý, anh nhìn theo rồi nhếch mép cười, nếu khen con mèo này đáng yêu thì có quá dư thừa không? Trương Chiêu bị em làm cho chú ý thì Vương Sâm Húc cũng thế, hai người đều nhìn Trịnh Vĩnh Khang nhưng em đều không biết, chỉ có Vương Hạo Triết từ nãy tới giờ đều tập trung thưởng thức bộ phim trước mặt.

Anh hơi ghé sát tai em hỏi nhỏ, muốn cười lắm nhưng phải nhịn xuống: "Cậu sợ hả?"

Em gật đầu cái rụp mà không cần suy nghĩ.

"Không sao không sao, có tôi ở đây mà cậu sợ cái gì?"

Nhà có khách nhưng Trương Chiêu vẫn muốn kiếm chuyện trêu Trịnh Vĩnh Khang làm em đã xấu hổ còn xấu hổ hơn. Anh xoa xoa đầu con mèo kia dỗ dành: "Phân cảnh đó qua rồi, cậu cứ xem bình thường đi không lại ngắt mạch phim thì mất hay."

"Dạ vâng."

- TBC -

Trời ơi fic sến ụ quá tự dưng muốn skip mẻ tới đoạn yêu nhau luôn cho xong =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top