Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chiều thu



Nhiều lần vô tình bước qua nhau. Cũng có những lần cố tình chạm mắt nhau nhưng rồi làm như là không thấy.

Đã lâu rồi, tớ chưa được đứng gần cậu như thế.

Vẫn là dãy hành lang quen thuộc, khung cảnh sân trường nô nức tiếng cười của cô cậu học trò không bao giờ mất đi. Tớ, lại một lần nữa, chuẩn bị đi ngang qua cậu. Hai chúng ta lướt qua nhau, cậu không biết, nhưng tớ biết tim tớ lại hẫng một nhịp mỗi khi đứng gần cậu.

Cứ nghĩ mọi việc sẽ lại như bao ngày. Tớ lại tự hỏi bản thân: "cứ bước qua nhau như thế mãi cũng được sao, tôi ơi?".

Lúc này, tớ vẫn đang đứng trên hành lang, vừa được đứng kế cậu chưa đầy một giây, chân tớ cứ bước tiếp, ánh mắt không hề nhìn về phía cậu. Nhưng hồn tớ thì có.

Mẹ tớ thường hay nói:

- Người con thì ở đây, mà hồn con lại bay đi đâu rồi. Con có thể nào tập trung chú ý nghe mẹ nói không?

Đúng thật, bởi vì bây giờ tớ cảm thấy như mình đang trên không trung, như mấy con cá heo nhảy lên khỏi mặt nước rồi lại nhảy xuống. Đầu tớ cũng hướng về phía trước như chú cá heo ấy. Nó thì hướng về mặt nước êm ái, tớ thì hướng về mặt đất cứng cỏi. Tớ nhắm mắt theo bản năng. Và trước khi hoàn toàn bị té bởi vấp phải cái gì đó, tớ nghe thấy giọng nói mà mình ngày đêm hằng nhớ:

- coi chừng!

Không có cảnh anh hùng sẽ đỡ lấy mỹ nhân như trong các câu chuyện cổ tích, đầu tớ may mắn không va chạm, nhưng vì đỡ lấy cả khối lượng nặng 45kg, hai cánh tay tớ bị trầy xước vài chỗ. Xui xẻo một cái, sân trường tớ không lát gạch, mà toàn đá, và đá.

Cũng đau đấy, nhưng quê nhiều hơn. Còn cái quê nào ngoài cái việc đi không chú ý đường lối để rồi bị té ngay – trước – sự - hiện – diện – của – crush?

Tớ cố gắng đứng dậy, nhưng tay xước khá nhiều. À, giờ tớ mới nhận ra, đầu gối tớ bị thương rồi, chảy máu luôn nè.

Tớ từ từ cảm nhận được cái đau lan tỏa khắp chân tớ, điều này khiến việc đứng lên khó khăn hơn bao giờ hết. tớ thầm chửi thề: "má nó!" trong lòng thì có người đưa tay ra và giúp tớ đứng dậy.

Đôi bàn tay này không mềm mại, tớ đã nghi là một cậu trai tử tế nào đó. Cho đến khi tớ thấy cậu đứng trước mặt tớ, hai tay cậu phủi đi những bụi bẩn trên bộ đồng phục trắng tinh của tớ. Không biết tớ có nhìn lầm không, đôi mắt cậu ánh lên sự lo lắng. Quan trọng hơn nữa, lần đầu tiên tớ đứng gần cậu tới vậy.

Tớ cứ ngẩn người ra nhìn cậu, vẫn là mái tóc đen lòa xòa không vô nếp muốn che cả khuôn mặt cậu. Nhưng lần này có một chút khác biệt. Đó là cảm xúc của cậu, tớ không nghĩ cậu sẽ lo lắng cho tớ tới vậy. Cậu nhìn tớ như nhìn một người quan trọng của mình... hoặc tớ lẫn quá nên tự tưởng tượng ra. Dù vậy, tớ vẫn thầm cảm ơn vì đã bị té, đây chắc là ông trời muốn xe duyên giữa cậu và tớ mà.

Đùa thôi.

- Bạn không sao chứ? Để mình đưa bạn vào phòng y tế.

Cậu lên tiếng, phá vỡ đi bầu không khí im lặng giữa đôi ta. Tớ vừa định từ chối theo thói quen, nhưng hiếm khi có cơ hội được gần với người ta như này thì chỉ có đứa ngu mới từ chối. Tớ là đứa khôn.

- à..ừ, cảm ơn linh nha.

Tớ ngại ngùng nhận lấy lòng tốt của cậu. Cứ thế, chúng ta đi cùng nhau trên dãy hành lang quen thuộc. Cũng là khung cảnh quen thuộc ấy, chúng ta đi qua các phòng học, lướt qua những người học sinh khác. Ánh nắng vàng của mùa thu cũng ngầm giúp tớ, chiếu sáng cả dãy hành lang trên đường đi tới phòng y tế. Cậu dìu tớ đi thật chậm rãi, cứ như sợ sẽ đụng tới vết thương trên đầu gối vậy. Một tay cậu choàng vai tớ, tay còn lại thì nắm lấy tay tớ, cả người cậu như không như có áp sát vào người tớ. Ôi trời đất ơi, may mắn là đang giờ ra chơi, không thì cậu ấy nghe tim con đập nhanh mất!

Con đường nhỏ nhỏ gió xiêu xiêu,
Lả lả cành hoang nắng trở chiều.
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn,
Lần đầu rung động nỗi thương yêu.

Đường đến phòng y tế không quá xa, cậu dẫn tớ vào phòng, xin cô y tế thuốc tím và miếng bông gòn, cũng như băng keo cá nhân. Tớ thường không hay nhờ vả người khác, những việc cỏn con này tớ có thể tự mình làm được. Nhưng trời ban cho cơ hội như này, ngại gì mà không dựa vào cậu ấy. Nghĩ như vậy nhưng tớ lại nói vài lời khách sáo:

- ôi phiền linh quá, mấy cái này mình làm được mà.

May mắn thay, cậu vẫn tiếp tục sát trùng và băng bó vết thương cho tớ. Cậu dịu dàng nhưng lời nói có hơi trách mắng:

- Bạn ngồi im đó, để mình làm cho. Sao lại để bản thân ngã như thế này chứ, đi mà không nhìn đường ha!

Mặc dù là trách móc, nhưng sao thật đáng yêu!

Tớ nhìn cậu cẩn thận tránh làm tớ đau, tớ giả vờ là mình ổn. Nhưng mà...

- chết, làm bạn đau à, mình xin lỗi! Để mình nhẹ tay lại. Linh lúng túng. Tớ bảo không sao, lại tiếp tục công cuộc công khai ngắm cậu.

Lúc này, cô y tế ra khỏi phòng, để lại tiếng đóng cửa nhỏ nhẹ cùng lời dặn dò: "xài xong nhớ cất đồ gọn gàng nhé!".

...

- lâu rồi tụi mình mới nói chuyện với nhau nhỉ? Tớ hỏi.

Linh nghe thế, cậu dừng tay, không trả lời. Tớ lại nói tiếp:

- Mặc dù chúng mình không giận gì nhau, cũng không quá thân thiết đến nỗi mỗi ngày phải nhắn tin. Nhưng thiếu đi tin nhắn của linh, mình cứ thấy thiếu cái gì ý.

Linh lại tiếp tục chấm bông gòn vào đầu gối tớ, cậu không nói gì cả, nhưng tớ biết cậu đang lắng nghe. Dường như những ngày đấu tranh nội tâm của bản thân đã tăng cho tớ sự tự tin để nói ra những điều thầm giấu sau trong lòng. Có lẽ đã quá mệt mỏi với những suy nghĩ không hồi kết: "liệu mình có nên nói ra, liệu cậu ấy có thích mình không? Lỡ cậu ấy sẽ kì thị mình thì sao? Lỡ như chúng mình còn không thể làm bạn được nữa?...".

Lúc này đây, tớ cảm thấy đây là thời điểm tốt nhất. Chỉ có tớ và cậu. Tớ như được "buff" thêm sự dũng cảm. Chấm dứt những chuỗi ngày chờ đợi cậu, những dòng suy nghĩ lung tung về mối quan hệ không đến mức tình bạn của ta. Nhiều khi tớ tự hỏi, sao tớ lại thích cậu nhiều thế?

- Có thể linh cũng lờ mờ nhận ra mình thích linh. Tính mình không vồn vã mà thích từ từ tiến tới nên có thể hơi chậm nhịp. Thật đáng xấu hổ khi đã thích linh đến mức nà- Thích đến mức nào cơ?

Linh ngắt lời nói của tớ, cậu không nhìn tớ trong khi quá trình "chữa trị" đã xong từ lâu.

- Thích lắm! Tớ thích linh lắm, nhiều khi tớ hay tưởng tượng ra nếu tớ và linh cùng nhau làm việc gì đó. Tớ muốn được cười cùng linh, được vui cùng linh, được trải qua quãng thời gian cấp 3 đầy ấp kỷ niệm của tớ và linh. Tớ thích cậu đến cả mơ tớ cũng thấy cậu, nhưng nó chỉ là những giấc mơ mà tớ ngắm nhìn linh từ xa.

Tớ ngừng nói, nãy giờ tớ nói khá nhiều nhưng không dám nhìn cậu. Nhưng tớ muốn biết cậu sẽ như thế nào khi nghe những lời thổ lộ này, mong rằng đó không phải là ánh mắt khinh bỉ.

Và tớ thật sự ngạc nhiên khi thấy cậu cũng chăm chú lắng nghe, cậu còn nhìn thẳng vào tớ nữa. Hai mắt chúng tớ chạm nhau, tớ không thể làm chủ được tim của bản thân nữa rồi. Nó cứ đập liên hồi, tớ chưa bao giờ thấy căng thẳng đến như thế này. Nó đập như thể chỉ cần cậu nói thêm một chữ là tim tớ vọt ra ngoài liền. Trong người tớ tràn đầy những cảm xúc khác nhau, lo lắng nhưng đồng thời cũng có mong chờ, hy vọng nhưng lại đan xen sợ hãi bị từ chối...

Trước khi để cậu nói gì đó, tớ quyết định nói hết tấm lòng mình:

- tớ biết hai ta là con gái. Linh đối với tớ có lẽ chỉ là sự ấm áp của con gái dành cho nhau, là tình bạn trong sáng chứ không phải tình cảm giữa những người yêu nhau mà tớ dành cho cậu. Tớ biết chúng ta chỉ mới gặp nhau, nhưng tớ thích cậu là thật! Tớ chỉ mong linh đừng cười đùa tớ, tớ mong linh có thể chấp nhận làm bạn tớ nếu...

Tớ bỗng im lặng, bởi vì linh vừa mới làm một hành động mà tớ không bao giờ ngờ được. Cậu nắm lấy tay tớ và đặt nó lên vị trí ngực của cậu. Tớ cảm nhận được qua lòng bàn tay của mình, nó đập liên hồi như đang đánh trống khai trường.

bịch.. bịch.. bịch..bịch..bịch..bịch...

tớ ngạc nhiên, đôi mắt mở to nhìn cậu. Linh thấy thế, cười rồi nói:

- Thế này mà lại làm bạn cơ à? phí thế!

end 02/12/2022 21:15

một vài lời tâm tình của tui

Đây chỉ là truyện ngắn mà tui viết ra từ trí tưởng tượng của mình. tui không giỏi văn lắm, nhưng đã cố truyền tải những gì muốn ghi vào đây rùi hehe. Đây không đơn thuần là một câu chuyện tình cảm giữa hai cô gái, mà thật chất nó cũng là điều tui muốn thổ lộ với một bạn nữ khác cùng lớp. linh có thể là tên thật, hoặc tên giả :') tui và bạn ấy từng nhắn tin rất nhiều, nhưng bỗng tụi tui không còn nói chuyện với nhau nữa. tui có cảm giác bạn ấy không "thích" tui, mặc dù bạn ấy gieo hy vọng cho tui khác nhiều. thế nên, tui đã có nhiều đêm suy nghĩ, nói chuyện nội tâm và hỏi đi hỏi lại một câu rằng tui có nên thổ lộ tình cảm không. nhưng không thể làm ngoài đời, thế nên tui đã biến nó thành một câu chuyện, và dĩ nhiên là có cái kết tốt đẹp rồi :> tụi tui dù đã học chung hơn 3 tháng nhưng vẫn xưng hô là bạn - mình :)) nên đây là chi tiết thật ó.

tui quá muốn nói chuyện với bạn ấy, nhưng tui không biết nói gì, với lại có một vài hiểu lầm giữa tui và bạn ấy nên tui không dám nhắn tin... thế nên tui đã tưởng tượng ra 1001 viễn cảnh cuộc nói chuyện đầu tiên sau một khoảng thời gian dài không nói chuyện sẽ như thế nào, thế là câu chuyện ra đời.

dù sao thì tui đã cố gắng viết hết những gì tui muốn ghi, và giờ tui còn phải đi ôn kiểm tra toán nữa =)))) mai kiểm tra rồi mà chưa ôn để ziết lách ôi trời ơi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #love