Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trái tim trầm luân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo của tác giả:

1. Fic được viết mừng sinh nhật Tartaglia. Chúc anh có thể quay về Snezhnaya sớm và gặp lại người nhà.

2. Diluc nói tiếng Phần Lan, vốn dĩ tôi định để Diluc sử dụng tiếng Quenya (ngôn ngữ của tinh linh) nhưng không kịp nghiên cứu rõ ngữ pháp nên chỉ đành sử dụng tiếng Phần Lan. Không hiểu Diluc nói gì cũng không ảnh hưởng đâu, Tartaglia còn yêu được Diluc khi không hiểu người ta nói gì mà, mà nếu muốn hiểu thì cũng có thể lên GG dịch.

3. BGM: I talk to the rain.

***

Khi Tartaglia bước chân vào căn phòng dành cho thuyền trưởng, bên trong đã chật kín người, nghe đâu mấy câu chửi bậy và vài tiếng cười thô lỗ, ồn ào hệt như mọi quán rượu rẻ tiền bên sông. Hắn bất mãn đá bật cánh cửa đã đóng phân nửa, mũi giày bọc sắt lá cứng nhắc đập vào bản gỗ. Tiếng rầm vang lên cuối cùng cũng khiến đám thuỷ thủ nhận ra sự tồn tại của thuyền trưởng, ngay lập tức ngồi im thin thít.

Lái chính sáp vào Tartaglia với vẻ nịnh hót, cảm giác vừa hưng phấn vừa sợ hãi khiến gã đàn ông khó thể khống chế cơ mặt, gương mặt vốn đã bị huỷ phân nửa dòm trông càng đáng sợ, gã láu cá nói với Tartaglia:

"Thuyền trưởng, nhìn xem chúng tôi bắt được gì dưới biển này."

Gã nịnh bợ giơ tay rồi khom lưng, các thuỷ thủ khác cũng lùi ra sau tạo thành một lối đi hẹp, chiếc bể cá cao đến nửa bức tường ở phía trong cùng của khoang thuyền trưởng lộ ra. Tartaglia đã từng nuôi một con bạch tuộc khổng lồ bắt từ biển sâu trong bể cá, lúc này bể cá đổ đầy nước biển xanh thẫm, có thứ gì mập mờ di chuyển bên trong. Tartaglia từng bước đi tới, nhận ra sinh vật bị trói bằng xích sắt nặng trịch kia là một người cá.

Dường như người cá bơi trong làn nước cảm nhận được loài người lại tiếp cận mình, y bỗng nhiên trợn trừng mắt, cặp vây đuôi khổng lồ đỏ tựa lửa cháy cuộn lại đập uỳnh uỳnh lên thành bể, thông qua tấm kính thuỷ tinh gia cố tạo ra một cơn chấn động nguy hiểm. Đám thuỷ thủ sợ hãi chạy đi vì sợ người cá đập vỡ thành bể, thế nhưng Tartaglia lại đứng yên bất động, hắn ngẩng đầu nhìn người cá phẫn nộ đang tìm cách tiếp tục tấn công.

Tay lái chính vội vã ra lệnh cho hai thuỷ thủ, bọn họ kéo móc xích hai bên bể cá, người cá bởi vậy mà bị kéo hai tay lôi khỏi mặt nước. Lúc này Tartaglia mới nhìn rõ gương mặt y, tóc đỏ mắt đỏ, toàn thân chằng chịt những vết thương, cặp vây đuôi rơi mất mấy miếng vảy, vẫn đang chảy máu. Nếu như hắn đoán không nhầm, người cá này là giống đực.

Người cá rời khỏi nước hãy còn giãy dụa, xích sắt trói trên cánh tay y đing đing đang đang đập vào nhau. Một lúc sau, sinh vật biển không thể rời nước quá lâu bắt đầu co rút rồi há miệng gào rít. Tiếng y thét sắc bén gấp vạn lần tiếng cá voi hú mà Tartaglia đã từng nghe trong những chuyến đi trên đại dương, gần như có thể xuyên thủng màng nhĩ con người. Thuỷ thủ kéo móc xích tức tốc đưa tay bịt tai, người cá vốn bị treo lên lại rơi xuống nước, sóng nước bắn lên dội ướt chiếc mũ thuyền trưởng của Tartaglia.

Tay lái chính vừa dùng ống tay áo lau lau vành mũ ướt nhẹp của Tartaglia (lại bị hắn hất ra một cách mất kiên nhẫn) vừa nói:

"Chúng tôi phát hiện bộ lạc người cá đang săn bắt ở xung quanh bãi đá ngầm, vốn định bắt thêm vài con, nhưng chúng đều trốn hết dưới sự bảo vệ của con người cá này. Nó hung lắm, làm năm người chúng tôi bị thương, còn có..."

"Frank bị nó giết chết rồi! Chúng ta nhất định phải giết nó để báo thù!"

Một tiếng hét vừa cao vừa vang vọng lên giữa đám thuỷ thủ. Tartaglia quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra, đôi mắt lạnh lẽo quét qua mỗi người một lượt, không ai dám ngẩng đầu đối diện với hắn.

"Đừng quên quy tắc của thuyền Kình Thiên, chúng ta không đi làm từ thiện, đây cũng không phải trạm thu nhận. Mày có bản lĩnh thì mày sống, có tiền tiêu. Mày chết rồi, tao sẽ không lãng phí một đồng cho một đứa đã chết. Một con người cá đáng giá gấp 100 thằng Frank, mày muốn giết nó, mày hỏi những anh em đang đợi kiếm tiền xem chúng nó có đồng ý không?"

Người đàn ông tóc xám ban nãy cao giọng nay đã rụt người lại, ước vọng trả thù cho bạn bè nhanh chóng bị nuốt chửng bởi lòng tham điên cuồng xung quanh cậu ta. Thuyền Kình Thiên không thiếu nhất chính là những hạng coi mạng như rác, họ kiếm tiền trên lưỡi dao xương máu, một con người cá còn sống có thể đổi lại một trang viên, một tước vị hay một con thuyền còn lớn hơn cả Kình Thiên. Mối làm ăn như vậy đáng giá hơn rất nhiều so với cái chết của một tên đồng liêu lúc nào cũng có thể chĩa kiếm về phía mình. Trên con thuyền Kình Thiên, tình cảm còn chẳng đáng giá bằng một đồng Mora.

Đám thuỷ thủ hoan hô, dường như đã nhìn thấy những đồng vàng chảy vào túi mình; mặc dù thuyền trưởng Tartaglia chưa từng trân trọng sinh mạng của thuộc hạ, song hắn thưởng tiền lại vô cùng hào phóng.

"Được rồi, lũ ngu chúng mày, bây giờ nhấc cái giày bẩn thỉu lên và cút khỏi phòng tao."

Tartaglia lười biếng cất lời, tay lái chính phất tay đuổi đám thuỷ thủ ai về chỗ người nấy. Nhóm người tản đi như cái cách họ dồn dập xông vào phòng, tất cả đều bàn tán về người cá nọ.

"Mẹ nó, sao lại chỉ bắt được có một con!"

"Đã xui lắm rồi đấy mày, mày không thấy nó ở dưới nước hung như thế nào à, Cohen bị mù một mắt, Julian bị mất tay, còn thằng Frank thì ngã thẳng xuống bãi đá ngầm gãy cổ chết tươi."

"Chậc, tiếc là con đực, nếu mà bắt được một con cái, mày nghĩ mà xem..."

Căn phòng hình vòng cung cuối cùng chỉ còn lại một mình Tartaglia và một người cá đang chờ định giá. Người cá bơi qua bơi lại trong không gian giới hạn, song chỉ cần Tartaglia tiến gần đôi chút, y liền không hề khách khí mà quẫy đuôi đập thành bể, hoặc dội nước khiến hắn ướt nhẹp. Tartaglia cũng chẳng có tâm tình đi đối phó với loại không nghe lời, huống hồ trong mắt hắn, chẳng qua người cá chỉ đang đấu tranh một cách vô nghĩa như con thú trong lồng mà thôi.

.

Ba ngày sau đó, Tartaglia đều mặc kệ người cá ở chung phòng với hắn. Khoảng thời gian đó, tay lái chính đã đến hỏi hắn có nên chuyển hướng đến cảng Ly Nguyệt hay không, gã hỏi cũng phải năm lần bảy lượt, bởi dù sao Ly Nguyệt cũng là mảnh đất tập trung mọi tài phú của đại lục Teyvat, không thiếu nhất chính là khách hàng vừa nhiều tiền vừa có sở thích sưu tập. Nếu như muốn bán người cá trên thuyền với một cái giá ưng ý, cảng Ly Nguyệt chính là lựa chọn tốt nhất. Tartaglia chế nhạo lái chính chỉ biết kiếm tiền hưởng già, gã nghe vậy mới chịu ngượng ngùng rời đi, tiếp tục hành trình tìm kiếm bảo vật của họ.

Tartaglia biết rất rõ, người đợi hắn bán người cá đi rồi hưởng tiền chia không chỉ có mỗi mình tay lái chính, cả con thuyền Kình Thiên đều đang chìm vào mộng tưởng hư không, tựa như ngay ngày mai những đồng Mora sẽ dắt đầy túi họ. Thế nhưng, trong ba ngày nay Tartaglia bỗng nhiên đổi ý, hắn không muốn vận chuyển người cá này đến cảng Ly Nguyệt bán nữa, người đàn ông nghĩ có lẽ hắn nên dâng nó cho Nữ hoàng Snezhnaya.

Câu chuyện về người cá đã thịnh hành trên đại lục Teyvat vài thế kỷ: Người Fortain nói rằng tiếng hát của người cá sẽ dụ thuỷ thủ đâm đầu vào chỗ chết, người Ly Nguyệt bảo nước mắt người cá có thể hoá thành trân châu mỹ lệ nhất thế gian, người Inazuma lại có truyền thuyết ăn thịt người cá sẽ trường sinh bất lão. Tuy nhiên, tại vùng đất Snezhnaya, chưa từng có ai thực sự nhìn thấy người cá còn sống, chỉ có một vài rạp xiếc lừa đảo với những bộ xương người cá chắp vá giả mạo.

Nữ hoàng Snezhnaya nhất định sẽ rất thích món quà này của Tartaglia.

Thuyền Kình Thiên là ác mộng của mọi đoàn thuyền khởi buồm trên đại dương Teyvat, là đoàn hải tặc tiếng xấu đồn xa trên biển, họ không chỉ cướp giật thuyền buôn mà còn đi khắp nơi tìm kiếm bảo vật. Thuyền trưởng Tartaglia trẻ trung ngoài sức tưởng tượng, nếu hắn không đội cái mũ gắn chiếc lông vũ sang trọng, đa phần mọi người đều nghĩ hắn chỉ là một tay thuỷ thủ không thể bình thường hơn. Chẳng ai biết lai lịch của con thuyền, khi Tartaglia chiêu mộ thuyền viên ở bến cảng thì nó đã rỉ xét và chằng chịt dây leo, trên mũi thuyền gắn một bộ xương người bằng đồng thau, sau này có người bảo đó là hài cốt của thuyền trưởng đời đầu được rót đồng lên.

Dưới cái danh hải tặc khét tiếng, thực chất Tartaglia và thuyền Kình Thiên đều đến từ vương quốc Snezhnaya, là đội tiền trạm của Nữ hoàng Băng Quốc. Người phụ nữ với dã tâm khổng lồ đó phái họ đi do thám các khu hải vực, đồng thời giao nhiệm vụ tìm về cho nàng tài phú trên biển cả mênh mông. Tartaglia là một trong mười một Quan chấp hành dưới trướng nàng, cũng là một trong những Quan chấp hành trung thành nhất, danh hiệu "Childe". Những năm nay, mỗi khi hắn quay về Snezhnaya đều mang theo tin tức, Mora và bảo vật cổ đại Nữ hoàng mong muốn.

Tartaglia đứng trước bể cá lớn, người cá ba ngày chưa ăn gì lặng yên nổi trong làn nước, mái tóc dày màu đỏ và vây đuôi cùng màu khiến y trông như ngọn lửa hừng hực cháy.

Tartaglia đưa tay gõ vào thành bể, người cá chậm rãi mở mắt trông xuống hắn, y nhe nhe răng như đang uy hiếp, để lộ cặp nanh dài hơn loài người đôi chút. Trong các câu chuyện và những bài ca dao, người cá luôn mang hình tượng xinh đẹp và yếu đuối, nào ngờ người cá trước mặt Tartaglia lại hung hãn vô cùng dưới vẻ đẹp bất kể giới tính kia. Tartaglia tin chắc nếu lúc này hắn nhảy vào bể cá, đối phương nhất định sẽ cắn đứt cổ họng hắn một cách không hề do dự.

Bởi lẽ đó, cầm tù dị tộc nguy hiểm như vậy mới thú vị, trông y vùng vẫy rồi cuối cùng khuất phục, đặc sắc hơn nhiều so với những gì chìa tay liền có. Tartaglia vứt vài con cá chết ở phòng bếp vào trong bể cá, người cá ghét bỏ tránh xa, thậm chí y còn khéo léo dùng đuôi vứt chúng ra ngoài. Con cá chết trắng mắt nằm trên sàn nhà, trông như đang cười nhạo Tartaglia.

Lại qua một ngày nữa, người cá vẫn tỏ ra bất mãn với hành động vứt cá chết cho mình ăn của Tartaglia. Tuy nhiên, hành động của y không còn dữ dội như lúc mới bị bắt về, sợi xích trói trên tay khiến y khó thể tiếp tục duy trì tư thế thẳng đứng kiêu ngạo, thi thoảng y bắt buộc phải bơi lên mặt nước rồi đặt cánh tay lên mép bể. Tartaglia nhìn đống cá chết bị người cá vứt lên sàn, tâm tình tụt dốc không phanh, khoang thuyền trưởng của hắn không phải quầy bán cá chết thối um——ngoài ra, trên thuyền Kình Thiên chưa từng có ai, hoặc là nói chưa từng có sinh vật nào dám to gan thách thức hắn như vậy.

Tartaglia nhặt con cá chết lên, móc con dao găm tuỳ thân ra rồi trèo lên cái thang đặt cạnh bể cá. Người cá cảnh giác nhìn hắn, Tartaglia ngậm dao trong miệng, cởi áo rồi nhảy vào chiếc bể thuỷ tinh. Người cá tìm cách tấn công hắn bằng cặp vây đuôi và xích sắt trói trên tay, thế nhưng kỹ năng bơi của Tartaglia nằm ngoài sức tưởng tượng của y, cộng thêm nhiều ngày chưa ăn, chẳng được bao lâu y đã bị người đàn ông đè vào thành bể, dao găm dí sát họng.

"Tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn ăn uống đi ha. Ta không muốn tốn tâm tốn sức mà cuối cùng chỉ có thể mang tiêu bản của một con người cá chết đói về Snezhnaya đâu."

"Päästä irti minusta!"

"Hoá ra đám người cá các ngươi cũng biết nói à, ta cứ tưởng các ngươi chỉ là loài động vật biết kêu."

"Ota saastaiset kätesi pois!"

Bởi vì Tartaglia hoàn toàn không hiểu, ngôn ngữ của người cá trong tai hắn nghe chẳng khác tiếng gào thét là bao, hắn cắt một miếng thịt trên mình con cá chết rồi nhét vào miệng người cá.

"Nuốt đi."

Lưỡi dao gần cổ họng lại dí sát thêm một chút, trông như chuẩn bị cứa rách cổ. Một người một người cá lặng thinh đối đầu trong bể nước, mãi đến khi Tartaglia mất hết kiên nhẫn, đưa tay bóp miệng người cá bắt y ăn.

"Nếu hôm nay ngươi ăn hết con cá này, có lẽ ta sẽ hảo tâm tháo xích cho ngươi."

Tartaglia đưa con cá chết đến trước mặt, làm động tác ăn rồi chỉ vào sợi xích sắt quấn quanh tay người cá. Tartaglia hy vọng người cá là sinh vật có chỉ số IQ cao cũng như sức chiến đấu cao. Đôi mắt đỏ của người cá nhìn hắn chăm chú, y không nói một lời khiến hắn bắt buộc phải làm lại lần nữa. Và sau đó, Tartaglia lại phát hiện người cá chẳng qua chỉ đang đùa giỡn hắn, tựa như con người quan sát động vật làm trò.

"Nếu không ăn, ta cũng không ngại biến ngươi thành tiêu bản ngay bây giờ đâu."

Người đàn ông huơ huơ con dao găm, dúi con cá chết vào lòng người cá. Hắn bơi cách xa tầm nửa mét, nhìn y đưa ra lựa chọn trước mắt mình. Người cá nhận lấy con cá chết đã tàn mất nửa, cố gắng hết sức để trấn áp lửa giận trong mắt, tuy nhiên lại không khỏi đắn đo giữa chết đói và mất mạng dưới lưỡi dao của con người nguy hiểm kia (y tin chắc Tartaglia sẽ giết y nếu y không nghe lời). Y cầm con cá chết chẳng còn tươi ngon lên với vẻ ghét bỏ, cắn xé rồi nuốt mà chẳng thèm nhai.

Xương cá và nội tạng dính máu bị vứt ra trước mặt Tartaglia, người cá tưởng như sắp nôn đến nơi, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Nyt sinun on tehtävä lupauksesi."

Tartaglia trước giờ hứa được làm được, bởi lẽ hắn tin chắc mình có thể xử lý mọi tình huống nằm ngoài dự liệu. Hắn dùng chìa khoá mở xích sắt, người cá vừa thoát khỏi xiềng xích liền oằn mình tạo sóng vẩy nước vào mặt hắn một cách không hề khách khí, Tartaglia lập tức lặn sâu xuống chiến đấu với y.

Người cá thoát khỏi trói buộc của xích sắt hiển nhiên sức hơn một bậc, y cuộn chặt thân trên của Tartaglia, giam hắn dưới đáy bể nước. Con người dù có bơi lội tốt đến đâu thì cũng chẳng thể hít thở dưới nước, Tartaglia chỉ đành không hề cam tâm mà nhận thua. Người cá kéo hắn lên khỏi mặt nước, Tartaglia vừa thở dốc vừa cười lớn, chiến đấu khiến hắn vui sướng, huống chi là đối đầu với một sinh vật không phải người.

"Outo ihminen."

Người cá lẩm nhẩm gì đó, bơi xa khỏi phía Tartaglia, lúc này hắn mới nhận ra tấm lưng nhập nhằng vết thương của y đã hoàn toàn hồi phục, đến một vết sẹo cũng không lưu lại. Hắn lại nhìn đuôi cá ẩn trong làn nước, vây cá cũng đã khôi phục hoàn hảo. Sinh vật bình thường tuyệt đối không thể làm như vậy chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi.

Người cá có năng lực tự chữa lành đáng sợ, khó trách đại lục Teyvat hàng trăm năm nay đều có người tìm kiếm tung tích họ, không biết nên nói đây là quà tặng hay lời nguyền của Thượng Đế.

.

Sở thích của Tartaglia là câu cá, đây cũng không phải bí mật gì trên thuyền Kình Thiên, nếu thời tiết tốt hoặc tâm trạng tốt, hắn sẽ thả câu trên đuôi thuyền. Thứ không thiếu nhất trong những chuyến hành trình trên biển chính là cá, nếu không phải thứ gì vô cùng đáng giá sưu tầm——như con bạch tuộc khổng lồ hắn từng nuôi, đa phần chiến lợi phẩm Tartaglia câu được đều sẽ thả về biển cả.

Thế nhưng, lần này tay lái chính và phó nhì đều thấy Tartaglia mang một xô cá sống về khoang thuyền, hiển nhiên là thực phẩm chuẩn bị cho người cá nọ. Họ cũng đã nghe chuyện thuỷ thủ tân binh bị bắt đi dọn dẹp khoang thuyền trưởng, nghe bảo xương cá và nội tạng vứt loăng quăng đầy sàn. Người cá được thả xích vô cùng khó đối phó, dường như y không hề có cảm giác biết ơn hay sợ hãi đối với Tartaglia, mặc dù cuối cùng y vẫn bắt buộc phải ăn đống cá chết.

Về phía Tartaglia, hắn chịu hết nổi thứ mùi tanh hôi trong phòng, cũng coi là đã hiểu được cảm giác của đối phương khi bị hắn ép ăn cá chết; hắn và con thuyền Kình Thiên của hắn bách chiến bách thắng trên biển, tạm thời vẫn chưa muốn chết vì nghẹt mũi.

Hắn xách cái xô sắt đứng trước bể cá, đưa tay gõ gõ thành thuỷ tinh. Người cá bơi vài vòng rồi ngoi lên mặt nước, tinh thần căng thẳng chuẩn bị đối phó với màn cưỡng chế ăn uống ngày hôm nay. Chẳng ngờ Tartaglia lại vứt cho y cá sống, con cá chỉ lặng yên một hồi trong bể rồi bắt đầu quẫy đuôi nhảy nhót, thể hiện rõ ràng độ tươi ngon. Tartaglia chỉ chỉ con cá, lại chỉ vào chiếc xô sắt để không đặt một bên, ý bảo y ăn xong thì vứt "rác thải dư thừa" vào đó.

Người cá nở nụ cười loáng thoáng ý đắc thắng, lập tức quay đi đuổi theo bữa trưa của y. Tartaglia chưa bao giờ nhìn thấy y vui vẻ như vậy trong bể nước, vây đuôi khoáng hoạt tựa như một dải lụa mềm thượng hạng, bờ vai y thả lỏng, nhẹ nhàng uyển chuyển như chim bay. Y không vội vã bắt con mồi mà chơi mèo vờn chuột vài lượt, cuối cùng mới há miệng xử lý con cá vùng vẫy trốn trong góc.

Xương cá và nội tạng thừa sau khi ăn xong được ném vào cái xô sắt mà Tartaglia đã chuẩn bị một cách chính xác, Tartaglia thấy vậy bèn thở phào một hơi, xem ra cuộc chiến giằng co giữa hắn và người cá cuối cùng cũng đã đến hồi kết. Thế nhưng, đây lần đầu tiên hắn cảm thấy hình như mình không hề chiến thắng. Cảm giác đó tồi tệ kinh khủng.

Hắn đem những con cá còn sống cho đầu bếp trên thuyền, dặn dò đối phương phải nuôi nấng chúng cho thật tốt. Đầu bếp nghe vậy mà vô cùng hoang mang, ông ta trước giờ chỉ biết giết cá chứ nào biết nuôi cá. Tartaglia cũng như vậy, những người trên thuyền Kình Thiên đều sát phạt quen tay, giết đối thủ, giết đồng liêu, họ không phải một nhóm được tập hợp bởi nghĩa khí, chẳng qua chỉ là một đám tham tiền lảng vảng ngoài vòng pháp luật.

Người cá được nuôi trong phòng thuyền trưởng——Mora trong mắt các thuỷ thủ, tán thưởng của Nữ hoàng mà Tartaglia mong đợi, y sống sót bằng cách duy trì sự cân bằng mong manh giữa thuần hoá và dung túng, chẳng ai biết khi nào sự cân bằng đó sẽ bị phá vỡ, và cuối cùng phần thắng sẽ thuộc về bên nào.

.

Mục đích thuyền Kình Thiên giong buồm ra khơi là để đi tìm mộ phần cá voi. Dựa theo bản đồ hàng hải Tartaglia nhận được, vị trí của mộ phần nằm sâu trong eo biển sương mù, vô số hài cốt cá voi chôn dưới biển nước, và cả một viên Dạ Minh Châu to lớn nghe đồn bị cá nuốt vào bụng. Tấm bản đồ hàng hải này do một Quan chấp hành khác – Pantalone cung cấp, được phát hiện trong một khu di tích dị quốc. Nếu như họ có thể tìm được viên Dạ Minh Châu trong truyền thuyết, nó sẽ được khảm vào vòm đỉnh trên vương toạ của Nữ hoàng, tượng trưng cho quyền lực trường tồn thiên thu vạn thế.

Từ cửa sổ của khoang thuyền trưởng có thể nhìn thấy mặt biển tĩnh lặng xa tít tắp. Mặc dù mấy ngày nay không gặp mưa giông gió bão, song hành trình tìm kiếm bảo vật vẫn chẳng có bao nhiêu tiến triển, họ đi lòng vòng quanh những hòn đảo không người, không thể xác định phương hướng. Tartaglia vừa đuổi gã lái chính đến nói bóng nói gió bảo hắn quay về ra khỏi phòng, sốt ruột đi đi lại lại trước bàn. Về phần người cá, y tựa người vào thành bể, nhìn biển cả ngoài cửa sổ kia.

Quê hương y đang ở ngay trước mắt, nhưng y không tài vào quay về.

"Này, ngươi đang nhìn gì thế?"

Tartaglia nhận ra người cá đang thơ thẩn, hiện tại hắn sốt sắng tới phát sầu, hắn không cho phép người khác (hoặc người cá khác) được ra vẻ nhàn rỗi.

"Puhutko minulle?"

"Ngươi có tên không? Ta cũng không thể cứ gọi ngươi là 'này'. Tên, ngươi hiểu không, tên——ý——"

Giao lưu ngôn ngữ vô dụng, người cá nghiêng đầu nhìn hắn, chờ đợi hắn khua tay múa chân truyền thông điệp như cách họ vẫn làm.

"Ta, Tartaglia, tên ta, Tartaglia——"

Hắn chỉ vào bản thân, lặp lại tên mình, mỗi âm tiết đều kéo rất dài.

"Tarta?"

Tartaglia miễn cưỡng nghe được hai âm đầu là đúng. Người đàn ông lại lặp lại tên mình một lần nữa, người cá vẫn chỉ đọc đúng hai âm Tarta, chẳng biết y cố tình hay hai âm cuối quả thật quá khó phát âm trong ngôn ngữ của người cá. Hắn miễn cưỡng chấp nhận mình bị gọi là Tarta, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Tarta... Mielenkiintoinen nimi..."

Tartaglia lại chỉ vào người cá, ý bảo y nói tên mình, người cá thấy vậy liền tuôn ra một tràng âm tiết khó hiểu:

"Diluk Raganwinder."

"Ngươi nói chậm chút, chậm——một——chút——"

Người cá gần như bất lực thở dài một hơi, quẫy quẫy cặp vây đuôi tuyệt đẹp của y, lại bảo:

"Entä lyhennetty Diluk. Diluk——"

"Sao?"

"Diluk——"

Đôi bên cách nhau không tới hai mét, lại cách một khoảng không thể vượt qua giữa hai chủng tộc, vậy nhưng hắn và y vẫn tìm cách thông hiểu nhau.

"Được rồi được rồi, ta nghe được như nào thì gọi như thế, gọi ngươi là Diluc nhé, thấy sao? Ngươi, Diluc, ta, Tarta."

Tartaglia mô phỏng lại bộ phận hắn có thể nghe rõ bằng phát âm của ngôn ngữ thông dụng trên Teyvat. Hắn chỉ vào người cá, lại chỉ vào chính mình. Người cá suy tư bơi một vòng rồi lại ngoi lên mặt nước, y học theo Tartaglia, chỉ vào hắn nói Tarta, lại chỉ vào mình nói Diluc, sau đó gật gật đầu.

Tarta, trên đời này không ai gọi hắn như thế, Tartaglia nghĩ, trên đời này chỉ có một người cá mới gọi hắn như thế.

.

Một vài thuỷ thủ chèo thuyền con đặt chân lên hòn đảo nhỏ cận kề cây cối rậm rạp. Tài nguyên trên thuyền đã bắt đầu cạn kiệt, bọn họ cần nước ngọt và thực phẩm ngoài thịt cá. Tình trạng này cũng không phải hiếm thấy, chỉ là món tiền mà họ mong muốn hiện đã nằm trong bể cá khoang thuyền trưởng, tiếp tục tìm kiếm kho tàng chẳng biết rõ hiển nhiên đã toàn hoàn thừa thãi. Thám hiểm trên biển sớm hay muộn cũng sẽ gặp phải thời tiết ác liệt hay đá ngầm hiểm nguy, mặc dù họ bằng lòng bán mạng vì tiền, song vẫn hy vọng mình còn sống để mà tiêu tiền hơn. Trên thuyền Kình Thiên dần dần xuất hiện tin đồn thuyền trưởng muốn độc chiếm người cá, giữa hải tặc và ông trùm hải tặc, vẫn là chẳng có bao nhiêu tin tưởng.

Cộng thêm gần đây Tartaglia thường ngồi lì trong phòng không chịu ló mặt, lại có thêm người bắt đầu nghi ngờ những câu chuyện về người cá lưu truyền giữa những người đi biển từ trước đến nay, kể rằng người cá sẽ dùng tiếng hát dẫn dụ thuỷ thủ tiến gần sau đó lôi họ xuống biển sâu.

Nhóm người lên đảo tìm kiếm nước ngọt và thực phẩm lập tức bàn tán về vấn đề này, họ khó khăn tiến bước giữa đám cỏ dại um tùm và côn trùng vo ve. Tiết trời nóng bức khiến đoàn thuỷ thủ hậm hực, họ tin chắc nếu như Tartaglia thật sự có lòng bán người cá đi rồi chia tiền, giờ này phút này họ đã ở cảng Ly Nguyệt phồn hoa tay ôm phụ nữ miệng uống rượu ngon từ rất lâu, làm gì có chuyện phải đi tìm đồ ăn ở cái nơi chết tiệt này.

"Tao nghĩ thằng đó bị người cá mê hoặc mất hồn rồi. Không chừng bây giờ nó đã giết sạch những người còn lại ở trên thuyền, bỏ mặc chúng ta rồi lái thuyền đi mất!"

"Bình tĩnh, Sherman. Vẫn còn lái chính ở trên thuyền, tao không tin một mình Tartaglia có thể đánh bại tất cả mọi người."

"Lái chính? Chẳng nhẽ mày tin nó cũng là người tốt? Đáng ra chúng ta nên giết phứt con người cá kia đi. Frank bởi vì nó mà chết. Ban đầu chúng mày không nên nghe lời thằng kia, nó chỉ muốn độc chiếm người cá thôi."

"Chúng mày nói xem, người cá đó giống đực, có thể chơi nó như giống cái không?"

Chủ đề câu chuyện bắt đầu chuyển theo hướng đồi bại. Một thuỷ thủ tuổi đã cao đặt ra câu hỏi mà gần như tất cả mọi người đều thắc mắc. Mọi thành viên trên thuyền Kình Thiên đều ở khoang thuyền trưởng vào cái ngày người cá bị bắt, mọi đôi mắt đều đã nhìn từ mái tóc dài đến gương mặt xinh đẹp của y, và rồi thất vọng dừng trên khuôn ngực phẳng lì.

Một thuỷ thủ tương đối trẻ tuổi cười nhạo một cách thô lỗ:

"Giống cái thì mày cũng có biết đâm vào đâu đâu!"

Những người đàn ông có mặt cười phá lên. Họ nhận thức rõ niềm khao khát che giấu dưới tiếng cười ha hả của nhau, họ khao khát trở về đất liền thật sự, về với vòng tay ấm áp của người phụ nữ. Nhóm người tiếp tục đi sâu vào trong rừng, họ bắt đầu nguyền rủa người cá xui xẻo, nguyền rủa thuyền trưởng Tartaglia vô tình song không ai dám thách thức.

.

Những người lên đảo tìm thực phẩm và nước ngọt cuối cùng cũng không trở về tay không. Trên đảo có một hẻm núi, họ đã săn được vài con gà rừng, còn mang về một chút đu đủ dại và xoài dại. Mặc dù thịt gà rừng cứng như que củi, thế nhưng vẫn được đoàn thuỷ thủ gặm cho bằng hết, đến xương gà cũng không được đầu bếp bỏ qua mà được đem đi hầm canh. Đu đủ được chia thành vài phần, phân theo cấp bậc cao thấp của thuyền viên, phần lớn nhất hiển nhiên được gửi đến phòng thuyền trưởng.

Tartaglia đứng trước tấm bản đồ hàng hải treo trên tường, loay hoay với chiếc la bàn và kính lục phân trên tay, cầm bút chì vẽ vẽ viết viết lên tấm bản đồ. Sherman đặt cái đĩa bạc đựng đu đủ và xoài lên trên bàn xong cũng không lập tức lui đi, cậu ta sỗ sàng nhìn người cái nhàn rỗi thả đuôi trong bể cá. Người cá tựa lên thành bể, nói ngôn ngữ gì đó Sherman nghe không hiểu.

"Teidän, ihmisten, pitäisi todella oppia navigointitietoa."

"Trật tự đi Diluc, ta biết ngươi đang buông lời chế nhạo đấy."

Sherman ngạc nhiên khi thấy Tartaglia có thể giao tiếp với người cá, hay đúng hơn, cậu ta nên xem xét liệu thuyền trưởng của bọn họ có thực sự bị người cá thao túng bằng một loại phép thuật hay bùa chú nào đó hay không. Trong mắt cậu ta, chuyện này khả thi hơn việc một con người có thể nói chuyện với người cá.

Diluc nhận ra Sherman vẫn chưa rời khỏi căn phòng, y lặn xuống nước, quan sát mái tóc xám, và đôi mắt xám đầy ắp hận thù của đối phương qua lớp kính. Đôi mắt kia chuyển dời từ Tartaglia đến y, y lạnh nhạt đáp lại, sau đó dồn lực quẫy đuôi đập vào thành bể, Sherman thấy vậy liền mau chóng tỉnh ngộ rồi cúi đầu lui đi.

"Hoa quả à, đồ tốt. Cơ mà hy vọng lũ kia nhớ hái chút dừa về ngâm rượu, đám nát rượu đó giờ mà không có rượu uống nữa sẽ tự sát mất."

Tartaglia như đang nói chuyện với chính mình, lại nghe như cũng đang nói chuyện với Diluc, hắn quen với cách giao tiếp này, đôi khi người cá còn hiểu ý của hắn nhanh hơn đám thuộc hạ ngu ngốc. Hắn cầm một quả xoài dại đã chín lên, mùi hương ngọt thanh toả ra, cầm trong tay đã có cảm giác hơi hơi mềm nẫu. Không biết trên đại lục Teyvat có nhà động vật học nào——hay nhà nhân loại học nào, hoặc nhà sinh vật học thần kỳ nào đó có thể giải đáp: Người cá có ăn xoài được hay không?

Hắn trèo lên chiếc thang đặt cạnh bể nước, dùng dao găm gọt vỏ. Nước quả chảy xuống tay hắn. Hắn cắt một miếng xoài, đưa đến bên miệng Diluc đang tò mò ngẩng đầu trông thứ trong tay hắn.

"Mong là ngươi ăn xong không chết."

Hắn chìa chìa tay. Người cá dè dặt sáp lại gần, đôi môi mát lạnh của y quệt qua đầu ngón tay hắn, tiếp đó là răng ranh hơi nhọn, cuối cùng là chiếc lưỡi âm ấm liếm nước xoài chảy giữa các kẽ ngón tay. Tartaglia lại cắt một miếng nữa đưa vào miệng người cá, ngón tay ngang tàng ẩn qua khoé môi y, lướt qua đầu lưỡi mềm mại của y.

"Thích không?"

Tartaglia nhỏ giọng hỏi. Diluc ngậm miếng xoài, không trả lời. Người cá cố gắng đoán xem Tartaglia đang nói gì thông qua biểu hiện trên khuôn mặt hắn, nhưng lần này y đã do dự, y nhìn không thấu ánh mắt của Tartaglia. Trực giác nói với y lúc này Tartaglia rất nguy hiểm, nhưng không phải loại nguy hiểm khi cả hai giằng co dưới nước, y bơi lùi ra sau, có chút bất mãn nói:

"Tarta, ole kohtelias ensi kerralla. Ja kiitos eh, ruoastasi"

.

Phản loạn trên thuyền Kình Thuyền xảy ra âu cũng không phải lần đầu, vì tranh đoạt vị trí cao hơn, vì phân chia chiến lợi phẩm không đồng đều, thậm chí có lúc còn vì cướp một bình rượu, thuỷ thủ đều có thể chĩa súng thẳng vào đồng bạn bên cạnh. Nhưng lần này mục tiêu lại là Tartaglia, hành động ngu xuẩn và dũng cảm như vậy, đã rất lâu rồi hắn chưa được chứng kiến.

Hắn đứng câu cá trên đuôi thuyền, phó tam đi lướt qua người hắn, dùng ánh mắt hạ lệnh cho hai thuỷ thủ đứng chờ, ba người xông lên với ý đồ quẳng Tartaglia xuống biển. Tartaglia quặp chân vào lan can bên mép thuyền, quay người tóm lấy phó tam. Hai người treo leo trên mạn thuyền làm phó tam khiếp hãi xin tha. Tartaglia chưa bao giờ cho kẻ phản bội cơ hội thứ hai, hắn rút con dao găm dắt bên hông ra rồi đâm vào cánh tay đang ôm chặt mình của phó tam. Tuy nhiên, sức chịu đựng của một con người sắp chết mạnh mẽ hơn Tartaglia tưởng tượng rất nhiều, vậy là hắn dứt khoát cắt đứt cổ họng phó tam trong một nhát dao. Đối phương trợn trừng mắt rơi xuống biển.

Đến khi hắn xoay người nhảy về boong tàu, một thuỷ thủ khác đang run rẩy cầm một khẩu súng hoả mai nhắm vào hắn. Tartaglia quẹt đi vết máu bắn lên mặt, hắn không nhịn được, hắn muốn cười. Thuỷ thủ bình thường trên thuyền không thể mang súng, từ phó tam trở lên mới có tư cách sử dụng súng hoả mai, người trước mắt hiển nhiên chưa bao giờ cầm súng, thậm chí còn không biết làm thế nào để bóp cò. Người như vậy mà cũng bị xúi giục làm phản, kẻ tổ chức chắc chắn là một tên ngu ngốc cùng đường bí lối. Tartaglia ném con dao trong tay đi, găm trúng nhãn cầu thuỷ thủ, thuỷ thủ lập tức đau đớn ngã lăn lộn, Tartaglia đi tới nhặt súng lên rồi kết thúc sinh mạng anh ta.

Mục đích của phản loạn rất dễ đoán: Tartaglia chậm chạp không chịu quay về, có người sốt ruột muốn đổi người cá thành Mora để thoát khỏi cuộc sống hải tặc càng sớm càng tốt. Tartaglia rút dao găm ra từ đầu xác chết, chẳng buồn lau máu liền tức tốc đi đến khoang thuyền. Trong bóng tối có ai đó cho hắn một cùi chỏ, hắn né người ra sau, chống vào lan can cầu thang để giữ thăng bằng, đồng thời giơ chân đá vào eo kẻ đánh lén. Kẻ kia vẫn không từ bỏ, lại tung một quyền vào bụng Tartaglia. Tartaglia nhịn đau, dùng cánh tay kẹp đầu gã rồi dồn lực đập thẳng lên tường. Trên khoang thuyền, ngoại trừ tiếng ẩu đả của bọn họ, dường như tất cả mọi người đều đã biến mất, lặng yên đến bất thường.

Kẻ bị đánh kia mới ban đầu còn đau đớn la hét, sau đó gã dần dần im bặt. Tartaglia buông cánh tay ghìm cổ đối phương ra làm gã đổ sầm lên sàn, chẳng biết chết rồi hay còn sống. Tartaglia hít một hơi rồi đứng dậy, đôi mắt đã dần thích ứng với bóng tối trong khoang thuyền, nhấc chân đi đến phòng thuyền trưởng.

Hắn đẩy cửa phòng. Quả nhiên Sherman đã ở bên trong, chuẩn xác mà nói thì đang ở trong bể cá, cậu ta dí dao sát cổ người cá, chờ đợi Tartaglia đến đây.

"Tao không cần tiền, tao đã nói phải giết nó từ lâu rồi... Frank, người đồng hương của tao đã chết dưới tay con quỷ này! Bây giờ mày! Lại vì nó, cũng muốn chúng tao chết! Tao muốn mày tận mắt nhìn thấy nó chết trong tay tao, chúng mày giết không nổi quái vật, vậy để tao..."

Tartaglia căn bản không hề nhìn cậu ta, một người đàn ông với thể hình nhỏ con như Sherman, nếu như thật sự giao đấu dưới nước cùng Diluc thì chỉ có đường oán thán tại sao mình chết quá nhanh. Tartaglia và người cá trông như đã bị Sherman khống chế cùng nhìn nhau. Nét mặt của Diluc nói cho hắn, vì không biết chuyện gì đang xảy ra nên y không hành động lỗ mãng, Diluc hỏi ý kiến của hắn bằng ánh mắt chất vấn và một câu ngắn gọn:

"Tarta?"

Tartaglia nhẹ nhàng gật đầu. Sherman chẳng hiểu hai sinh vật vốn dĩ không thể giao lưu này đang làm trò gì bí hiểm, cậu ta dí dao sát cổ người cá, chỉ cần dùng lưỡi dao sắc nhọn này cắt đứt chiếc cổ yếu ớt của y... Bỗng nhiên, người cá trong tay Sherman thoát khỏi sự kiểm soát của cậu, nhẹ nhàng tựa như vẻ khuất phục ban nãy chỉ là trò chơi, sau đó cậu bị y ôm chân lôi xuống nước. Tartaglia cách một lớp kính thuỷ tinh dày quan sát Diluc khéo léo tránh khỏi những cái vung dao đầy sợ hãi và gấp gáp của Sherman, mái tóc đỏ uyển chuyển trong làn nước, tựa như ngọn lửa đang nhảy nhúa.

Sherman rất nhanh đã bị phản đòn. Diluc siết cánh tay cậu ta chặn cậu tại thành bể. Sherman uống phải vài ngụm nước xong gần như đã tuyệt vọng, bắt đầu điên cuồng vung dao chém loạn. Diluc dồn lực bẻ gãy cánh tay cậu ta, Sherman kêu thét thảm thiết rồi lịm đi. Diluc đoạt lấy con dao từ cánh tay mềm oặt của đối thủ, vứt khỏi bể cá. Lúc này Tartaglia lập tức trèo lên cầu thang như vừa xem xong một màn kịch, giúp Diluc lôi người đàn ông tóc xám ra ngoài, không chút lưu tình vứt cậu ta lên sàn.

"Quả là một trận chiến đặc sắc, rất lâu rồi ta chưa chứng kiến."

" Mikä tässä ihmisessä on vikana. Mitä tapahtui?"

"Lúc ngươi giả vờ yếu đuối vô dụng suýt chút nữa đã lừa được cả ta..."

Tartaglia vẫn chưa dứt lời, Sherman vốn dĩ nằm trên sàn bỗng chốc cướp khẩu súng hoả mai đặt trên bàn——chủ nhân của nó đã táng thân dưới đáy biển, cậu ta hướng nòng súng về phía Tartaglia rồi bóp cò. Tartaglia nhanh chóng nhảy xuống từ chiếc thang, hắn cuộn mình lăn một vòng trên sàn, cũng rút khẩu hoả mai của mình ra bắn thẳng vào đầu Sherman. Mái đầu màu bạc tức tốc bị viên đạn sắt trong nòng súng đục xuyên một cái lỗ máu, Sherman ngửa mặt nằm co quắp trên nền sàn, mất mạng.

Tartaglia nhìn vết máu chảy bẩn sàn, đang định chán chường chửi vài câu thì bị cơn đau bén nhọn từ vùng bụng cắt ngang dòng suy nghĩ. Hắn trúng đạn rồi.

Hắn lôi thi thể của Sherman ra hàng lang ngoài phòng thuyền trưởng, đóng sầm cửa lại rồi chống tay vào mép bàn mà ngồi xuống ghế. Người đàn ông nhanh nhẹn cởi sạch quần áo trên thân trên để vải rách không dính vào vết thương. Bên trái bụng dưới xuất hiện một cái lỗ máu, viên đạn sắt găm bên trong làm máu ào ạt chảy ra ngoài. Dường như đã phát hiện ra tình hình không đúng, Diluc tựa trên thành bể cá, lo lắng trông về phía hắn. Tartaglia hít thở nặng nhọc, lấy diêm trong ngăn kéo ra đốt cháy một ngọn nến đặt trên bàn. Tiếp theo, hắn lấy bình rượu nặng của Snezhnaya mà mình cất trữ đã lâu ra, mở nắp đặt ở một bên.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Tartaglia đổ rượu lên mũi dao đã rửa sạch, hắn cũng uống vài hớp rồi cắm mũi dao vào vết thương do súng bắn. Cơn đau như vụ nổ khiến Tartaglia không khỏi nghiến chặt hàm răng và phát ra tiếng thở rin rít, hắn chậm rãi khều viên đạn găm trong thân thể ra ngoài. Viên đạn sắt dính bẩn máu rơi lên sàn, Tartaglia lại uống thêm hai hớp rượu nặng, sau đó rót rượu lên miệng vết thương.

"Ặc——"

"Tarta? Oletko kunnossa? Kuulet niin tuskallista."

Diluc vẫn nghe thấy tiếng hét của Tartaglia dù hắn đã nén giọng mình lại. Người cá vô cùng lo lắng, y bơi lòng vòng trong nước, cố gắng nhìn kỹ tình trạng của Tartaglia.

Để không mất quá nhiều máu, Tartaglia đốt nóng con dao trên ngọn lửa nến rồi ấn mạnh lên miệng vết thương đã khử khuẩn. Mùi máu tanh lẫn mùi da thịt cháy khét tản ra trong căn phòng, Tartaglia cuối cùng cũng mềm nhũn trên lưng ghế vì chịu không nổi đau đớn, con dao trong tay rơi xuống, trán hắn chảy ướt mồ hôi lạnh.

"Tarta, Tarta, tule tänne. Anna minun parantaa sinut. Tule. "

Tiếng nói gấp gáp của Diluc khiến Tartaglia mở mắt. Người cá đang vẫy tay với hắn trong bể nước. Tartaglia nghĩ rằng mình đang gặp ảo giác vì mất quá nhiều máu, cũng giống như trong truyền thuyết, người cá xinh đẹp cất tiếng hát trên bãi đá dưới ánh trăng, mê hoặc những thuỷ thủ ngu ngốc tiến đến gần...

"Tarta, tule luokseni. Anna minun parantaa sinut!"

Giọng nói của Diluc lại một lần nữa vang lên. Tartaglia tỉnh táo lại, hắn gượng thân trên dậy, trông thấy Diluc đang đập thành bể để gọi hắn tỉnh, không ngừng vẫy tay bảo hắn hãy đến đây. Nếu tình hình tệ hơn nữa thì có sao? Tartaglia đã từng gặp phải những tình huống còn tồi tệ hơn như thế này, tỉ dụ: Hắn gần như đã vượt qua tàn tích núi lửa của cánh cổng địa ngục để mang về cho Nữ hoàng chiếc cốc vàng thuộc về Vua Solomon, bởi vậy mới có được cái ghế Quan chấp hành thứ mười một. Người đàn ông chật vật trèo lên thang, loạng choạng ngồi trên đỉnh thang, toàn thân đều đang run rẩy như sắp ngã.

Người cá lại gần hắn, mặc kệ mái tóc ướt đẫm dính trên đầu gối hắn, cúi người hôn lên vết thương máu thịt lẫn lộn của Tartaglia. Tartaglia cảm thấy đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác ngưa ngứa. Hắn nhìn thấy chiếc lưỡi mềm mại của Diluc liếm lên vùng da với vết thương cháy xém, và ngay sau đó vết thương lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nụ hôn của người cá, có thể chữa lành mọi vết thương.

Thịt non mới sinh ra mang màu hồng nhạt, lớp da thật vẫn chưa hoàn toàn xuất hiện. Tartaglia từ từ tỉnh táo lại, vuốt ve vị trí vết thương ban đầu một cách khó tin. Diluc vẫn tựa trên đùi hắn, trông y tương đối hài lòng với năng lực chữa trị của mình, cũng thở phào một hơi. Ngón tay Tartaglia nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc dài của y. Diluc ngẩng đầu, đôi môi y nhuộm màu đỏ tươi bởi máu của Tartaglia, răng nanh dài bất thường lộ ra một phần nhỏ, hãy còn đang nhỏ máu; tất cả khiến y trông tựa thiếu nữ ngây thơ, cũng giống như quỷ hút máu đáng sợ.

Cảnh tượng này khiến trái tim Tartaglia rung động như có cánh bướm vờn quanh. Người đàn ông cúi đầu cắn môi Diluc, mùi máu tanh nồng dụ dỗ hắn tìm kiếm nhiều hơn. Hắn gần như đã bóp cằm Diluc, ép y mở miệng rồi ngậm đầu lưỡi y mà liếm mà mút. Chỉ một nụ hôn kích tình là không đủ, phải thêm chút gì đau đớn mới thích hợp, Diluc khẽ giãy dụa, nước bọt không kịp nuốt xuống chảy khỏi khoé môi.

.

"Minusta... huimausta, Tarta, se on outoa..."

Diluc cuối cùng cũng được thả ra liền lau cằm bằng mu bàn tay, người cá chậm rãi bơi lội dưới nước vài lượt, song lại tựa người vào một bên như thể đã kiệt sức. Y không rõ tại sao thân thể lại không nghe lời y, khuôn mặt bỗng đỏ bừng, đôi mắt cũng mơ màng vài phần; y muốn Tartaglia giúp đỡ y, thế nhưng y cũng sợ cảm giác kỳ lạ của mình bắt nguồn từ nụ hôn gợi cảm ban nãy của hắn.

Tartaglia nhảy xuống nước, từ từ tiếp cận Diluc. Hắn trông người cá đong đưa trong làn nước, chắc mẩm y đã say rượu. Vết thương của hắn có rượu nặng, bản thân Tartaglia cũng uống vài hớp, đối với một người cá chưa bao giờ động vào chất cồn, chút rượu ít ỏi này đủ để đầu y choáng váng.

"Diluc, này, ngươi chỉ say rượu thôi, ngươi..."

Diluc quay đầu lại, phiền não tuôn ra một tràng vô cùng dài. Tartaglia nghe được rất nhiều âm tiết lặp lại, từ nét mặt y, hắn đại khái có thể hiểu được người cá đang trách cứ hắn, trách cứ nụ hôn của hắn khiến tâm trí y hỗn loạn. Tartaglia ôm y từ sau lưng, chạm tay lên vảy cá trên chiếc đuôi dài. Xúc cảm này thật kỳ lạ, giống da người hơn Tartaglia tưởng tượng, nó không chỉ là vảy cá thô ráp. Tartaglia quay người Diluc lại, trông thấy đôi mắt đỏ bối rối của y, hắn đặt môi lên chóp mũi y.

Một tay Tartaglia ôm eo Diluc, tay còn lại chống vào thành bể thuỷ tinh để giữ thăng bằng. Người đàn ông mặc sức cắn mút cổ Diluc, nhìn y vừa né tránh vừa để lộ càng nhiều sơ hở, trong bất cẩn đưa cái tai nhạy cảm của mình đến bên miệng Tartaglia.

Hai tay Diluc đặt lên bờ vai Tartaglia, bất giác dính lại gần hắn. Thân nhiệt của con người cao hơn người cá, là một nguồn nhiệt vô cùng đặc biệt trong nước. Tartaglia nâng cằm Diluc và hôn y, Diluc có một cặp nanh dài, Tartaglia không cố ý tránh đi, nụ hôn với dị tộc mang đến cho hắn cảm giác quá đỗi mới mẻ. Tartaglia không biết người cá và người cá biểu đạt mối quan hệ thân mật như thế nào, nhưng có lẽ cũng giống như loài người, sử dụng nụ hôn làm phương thức thể hiện tình cảm, bởi lẽ hắn thấy Diluc bắt đầu đáp lại hắn, từng chút và chậm rãi, như con mèo nhỏ liếm lông.

Nụ hôn của hai người không hề thuần khiết, đôi bên đều mang đậm hơi dục vọng. Họ trao nhau những cái thở nóng rẫy. Tartaglia phát hiện cơ quan sinh dục của người cá ló đầu khỏi khe sinh sản rồi chẹn lên bụng hắn. Kích cỡ không khác loài người là bao, chỉ là không có quy đầu và tinh hoàn, tựa như trời sinh chỉ dùng để sinh sản chứ không phải để hưởng thụ. Hắn đặt bàn tay lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, Diluc hoảng loạn mở trừng mắt, đôi ngươi tựa hồ run rẩy, song rất nhanh đã bị khoái cảm nuốt trọn. Y vịn vào người Tartaglia, hỗn loạn nhả từng âm tiết, cặp vây đuôi mềm mại quét qua mu bàn chân của Tartaglia.

Tartaglia chỉ có thể nghe ra Diluc đang gọi tên mình, còn lại đều nghe như những tiếng rên rỉ vô nghĩa. Hắn hoàn toàn không hiểu về cấu tạo cơ quan sinh dục của người cá, chỉ dựa vào chút nhẫn nại và khả năng quan sát mà liên hồi mơn trớn. Cũng may Diluc trông có vẻ rất hưởng thụ, y hệt như con ốc biển mềm nhũn, Tartaglia sắp sửa ôm không nổi y. Một lúc sau, y đột nhiên bật ra một tiếng rên nức nghẹn; có lẽ vì cảm thấy xấu hổ, rất nhanh Diluc lại nuốt nó vào bụng, y cuộn chiếc đuôi cá lại, run rẩy bắn trong tay Tartaglia.

Mặt Diluc còn đỏ hơn cả lúc say rượu, y lèm nhèm muốn bơi đi song lại bị Tartaglia nắm cổ tay lôi về.

"Này, người cá các ngươi thật mất lịch sự, ta vẫn còn cương đây."

Tartaglia cởi phăng chiếc quần ngấm nước ướt sũng vừa nặng vừa vướng víu, kéo tay Diluc đặt lên dương vật của mình, cắn dái tai y rồi nói:

"Ban nãy ta dạy ngươi học được chưa, đứa trẻ thông minh?"

Hiển nhiên dạy dỗ không thành công, tay Diluc di chuyển chẳng biết nặng biết nhẹ khiến Tartaglia không khỏi thở dài một hơi, người đàn ông cau mày làm Diluc hổ thẹn nhưng cũng không biết phải làm sao.

"En tiedä miten... anteeksi, Tarta, En tarkoita satuttaa sinua."

"Hay là, ngươi dùng miệng thử xem?"

Tartaglia dùng ngón tay cái vân vê đôi môi Diluc, chỉ xuống hạ thân dựng thẳng của mình. Diluc liếc mắt tránh đi, đôi mắt đỏ cuộn lên dòng cảm xúc phức tạp, cuối cùng y lặn xuống nước.

Tartaglia chưa từng được ai khác khẩu dâm ở dưới nước, dòng nước và khoang miệng ấm nóng ôm lấy dương vật hắn, cảm giác đó quá đỗi kỳ diệu. Răng nanh dài bất thường của Diluc khiến y bắt buộc phải vô cùng cẩn thận, chỉ đành cố gắng mở miệng, nuốt quy đầu của Tartaglia vào trong rồi lại chật vật nhả ra ngoài. Khi một người cá đang thổi kèn cho bạn, tất cả những gì bạn phải lo lắng là làm sao để mình không chết đuối, hoàn toàn không phải lo nghĩ xem liệu y có thể ở dưới nước được bao lâu. Tartaglia không kìm được mà tựa tay vào thành bể rồi thúc hông, quy đầu sượt qua lưỡi Diluc, xông thẳng vào cổ họng thít chặt của y... Tartaglia đẩy quá sâu, bởi vì cổ họng bị kích thích, Diluc muốn thả dương vật ra, thế nhưng lại bị Tartaglia ấn đầu giữ lại. Y sặc tới nỗi không phát ra tiếng, bị ép nuốt vào dịch thể vừa tanh vừa mặn.

Diluc cũng đoán ra được mình vừa ăn phải thứ gì, y đẩy Tartaglia hiện đã mệt mỏi rã rời đến gần chiếc thang, xong việc liền không hề khách khí quẫy đuôi đập nước, sóng nước tạt vào mặt Tartaglia, còn y quay người lặn xuống đáy bể.

.

Phản loạn trên thuyền Kình Thiên đã dẹp yên, xác Sherman bị treo lên cột buồm thị chúng, một kẻ phản bội khác (người đã đánh lén Tartaglia trên khoang thuyền) bị xử lý theo quy tắc trên biển cả: Trói hai tay tự nhảy cầu. Tay lái chính thể hiện gã không hề biết gì về hành động lần này, những người khác trên thuyền cũng đều ngủ li bì vì ăn phải thực phẩm có lẫn nước Mạn Đà La. Tartaglia không tỏ rỏ ý kiến về chuyện này, song nó cũng nhắc nhở hắn: Thuyền Kình Thiên phiêu bạt trên biển đã đủ lâu, nếu không cập bờ, có lẽ rất nhanh sẽ có phản loạn lần hai, lần ba.

Kế hoạch tìm kiếm Dạ Minh Châu nhất thời khó thể thực hiện, Tartaglia bắt đầu nghi ngờ lộ trình chỉ trên bản đồ hàng hải, đồng thời, bản thân hắn cũng có một vài suy tính riêng.

Tartaglia bảo lái chính thông báo cho tài công rằng bọn họ sẽ chuyển hướng, tiến về cảng khẩu gần đây nhất.

Hắn không muốn dâng người cá cho Nữ hoàng nữa, y là người cá của hắn, không nên bị trưng bày trong cung điện mùa hè của Nữ hoàng để người khác ngắm nhìn. Tartaglia dự định giải tán toàn bộ thành viên trên Kình Thiên, đưa cho họ một khoản tiền rồi hắn sẽ tự mình giấu Diluc đi. Hắn có thể nuôi y trong bồn tắm nhà hắn, hắn nghĩ cha mẹ và anh chị em hắn sẽ không bận tậm; hoặc là, hắn có đủ Mora để xây cho Diluc một căn nhà riêng đổ đầy nước, ở một nơi nào đó cách Snezhnaya thật xa.

Thuyền Kình Thiên vừa dừng vững chân ở cảng khẩu, đoàn thuỷ thủ đã sốt sắng chạy đến quán rượu và kỹ viện gần nhất, bọn họ đã chán ngấy những món ăn đơn điệu và chiếc giường cứng nhắc, họ phải say sưa đến chết trong những vòng tay ấm áp ngay bây giờ.

Tartaglia chỉ đơn giản dặn dò thời gian nhổ neo, phân phó thực phẩm, rượu mạnh và một vài vật phẩm thiết yếu cần mua, xong xuôi rồi hắn để mặc những phần tử nguy hiểm không nơi phát tiết dục vọng xông vào thị trấn nhỏ của cảng khẩu. Tay lái chính có lòng hỏi thuyền trưởng tại sao không đi cùng, Tartaglia đẩy đẩy vành mũ, nói:

"Không cần mày lo, chẳng lẽ tao còn phải báo cáo hành động của tao cho mày?"

Lái chính vội vã bảo không dám không dám, rời đi với một nụ cười nịnh hót.

Tartaglia quay người trở về phòng thuyền trưởng, trông thấy Diluc đang nhoài người trên bể cá nhìn một góc cảng khẩu ngoài cửa sổ, dường như y cảm thấy hiếu kỳ với thế giới bên ngoài kia. Người cá chưa từng thấy lục địa nào ngoại trừ những hòn đảo, cũng chưa từng thấy những thiết bị lắp dỡ hàng hoá cao chót vót, và chưa thấy những ngôi nhà thấp bé với mái lợp đỏ như hoàng hôn tựa lưng lên ngọn núi đằng xa. Vậy nhưng, y đã từng trông thấy những thứ con người khó thể tưởng tượng: Y từng thấy sứa khổng lồ Stygiomedusa Gigantea du đãng ở rìa rãnh biển sâu, đó là tử thần trong truyền thuyết của người cá; y cũng từng thấy cá voi một sừng, trông chúng bật đuôi nhảy khỏi lớp băng vụn trôi trên biển. Tuy nhiên, tất cả những khoảnh khắc ấy cuối cùng cũng sẽ phai nhạt trong ký ức của y, tựa như... hạt mưa... biến mất trong biển lớn.

"Diluc, ta phải rời thuyền Kình Thiên một chuyến."

Lời nói của Tartaglia cắt đứt dòng suy nghĩ của Diluc, y thu lại ánh mắt trông về quê hương rồi nhìn vào đôi mắt Tartaglia, tỏ ý mình đang nghe. Tartaglia trèo lên chiếc thang, đưa cho y một cây nỏ tinh xảo, bên trên lắp một mũi tên sắc nhọn.

"Nếu như có người xông vào lúc ta không ở đây, ngươi hãy dùng cái này đối phó với họ, hiểu không?"

Tartaglia làm động tác ngắm chuẩn và bóp cò, Diluc hiểu ra bèn gật gật đầu rồi nhận lấy nỏ. Tartaglia rời khỏi phòng thuyền trưởng, khoá cửa lại, hắn phải đi nhanh về nhanh.

Đây cũng không phải lần đầu hắn đến thị trấn nhỏ này, nơi đây không phồn hoa như cảng Ly Nguyệt, cũng không có rượu ngon như thành Mondstadt, chỉ là một thị trấn tầm trung, cung cấp thực phẩm, rượu, nước nóng và tình dục cho những thuỷ thủ đi qua. Tartaglia mua đủ số đạn dược và thuốc súng từ chợ đen, thêm một vài loại quả mà hắn nghĩ Diluc có thể ăn được. Khi đi qua một tiệm cầm đồ nhỏ, người đàn ông nhìn thấy một sợi dây chuyền vàng trên tủ kính bày hàng, sợi dây chuyền móc một viên ngọc đỏ như máu, hình dáng trông tựa giọt nước mắt.

Tartaglia quay về thuyền Kình Thiên khi hoàng hôn đã buông xuống, ngoại trừ các thuỷ thủ cấp thấp túc trực trên thuyền, những người còn lại đều chưa quay về. Tartaglia ôm đống đồ, chật vật mở cửa phòng thuyền trưởng. Không có vết tích cưỡng chế xông vào, Tartaglia thở phào một hơi, đẩy cửa liền phát hiện Diluc đang cầm nỏ nhắm chuẩn hướng cửa.

Có lẽ đã nhìn rõ người vừa bước vào, Diluc hạ cánh tay cầm nỏ xuống, y mềm nhũn người trên thành bể, khẽ nói:

"Olet vihdoin palannut. Tarta."

Tartaglia phát hiện ra sự bất thường của y, đặt đồ lên bàn xong bèn tiến lại gần. Toàn thân Diluc đỏ bừng, đôi mắt như ngấn nước, trông thấy Tartaglia lại gần liền muốn nhào đến, song y lại lùi lại như thể đang sợ hãi.

"Jätä minut rauhaan, ole kiltti!"

"Chuyện gì thế? Có người vào đây không, hay là..."

Tartaglia nhanh chóng trèo lên thang, cởi quần áo rồi nhảy vào trong nước. Hắn vươn tay đến chỗ Diluc, chạm vào bờ vai để trần của y. Quả nhiên nhiệt độ cao hơn hẳn thân nhiệt ngày thường.

"Älä koske minuun, Tarta, ole kiltti. Minä......"

Diluc ngọ nguậy trong làn nước, Tartaglia ôm y vào lòng, đến hơi thở của y cũng nóng hầm hập. Khoảnh khắc tiếp xúc da thịt với Tartaglia, Diluc từ bỏ phản kháng, nhận thấy mình không thể trốn thoát bèn vụng về hôn môi người đàn ông. Hình như Tartaglia đã hiểu ra cái gì đó, hắn mò tay xuống thân dưới của Diluc, quả nhiên dương vật của y đã nhô ra từ khe sinh sản, căng trướng và cương thẳng——người cá của hắn động dục rồi.

Diluc chủ động đưa hạ thân vào tay Tartaglia, chút lý trí cuối cùng của y giúp y gắng gượng đến khi Tartaglia quay về rồi hoàn toàn tiêu biến. Diluc chìm trong vòng xoáy dục tình, không tài nào thoát ra. Y đã là người cá trưởng thành, kỳ động dục đầu tiên của y diễn ra mà không có sự chuẩn bị nào trước. Đuôi cá của Diluc dường như hoá thành con rắn, dụi qua dụi lại trên chân Tartaglia, Tartaglia thấy vậy bèn mạnh tay vuốt ve, lại kinh ngạc phát hiện hoá ra dưới dương vật của người cá vẫn còn một đường khe sinh sản. Vốn dĩ nó ẩn dưới lớp vảy cá, đến kỳ phát tình mới lộ ra ngoài, con đường chật hẹp hé lộ giữa khe hở nằm giữa.

Tartaglia đưa một ngón tay vào trong đó, Diluc ngọt ngào rên rỉ trong lòng hắn, những tiếng ngâm nga nồng đặc tựa mật ong nhỏ bên tai Tartaglia. Hắn xoay ngón tay tiến vào sâu hơn, người cá lập tức run rẩy hệt như rời khỏi mặt nước quá lâu.

Khe sinh sản tiết ra dịch dính, cộng thêm nước có tác dụng bôi trơn, đã chuẩn bị xong xuôi để được ai kia xâm phạm. Diluc thở dốc bám chặt thành bể cá, miễn cưỡng chống đỡ bản thân. Đầu ngực lộ ngoài mặt nước của y sưng đỏ. Người cá mù mờ há miệng, chẳng còn vẻ hung dữ như ngày đầu mới lên thuyền Kình Thiên, hiện tại y chỉ còn sót lại vẻ đẹp thập phần ma mị. Người cá là sinh vật nửa người nửa thú, đồng thời mang trong mình lý trí và bản năng động vật; lý trí của Diluc dần dần bị dục vọng lấn át khi đối diện với Tartaglia, và cuối cùng hoàn toàn khuất phục dưới ham muốn cuộn trào. Diluc gọi tên Tartaglia, ánh mắt và tư thế đều trông như đang cầu xin Tartaglia chơi y.

Tartaglia dùng ngón tay mở khe sinh sản phì nhiêu hắn vừa khám phá ra, người đàn ông đẩy vào trong, gần như tiến đến nơi sâu nhất mà không gặp bất kỳ trở ngại. Khe sinh sản của người cá chật hẹp và ẩn mật vô cùng, hoàn toàn ôm lấy dương vật của Tartaglia. Hắn không đợi được mà áp Diluc vào thành bể, mỗi lần đẩy hông đều có thể nghe thấy ngón tay Diluc cào vào tấm kính thuỷ tinh. Bộ não Diluc từ chối nhận thêm khoái cảm, thế nhưng khe sinh sản của y vẫn co rút và mút nhả. Tartaglia ôm eo y, ngón trỏ mơn trớn vảy cá ở nơi nằm giữa hông và mông y. Cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng Diluc, đôi mắt y bắt đầu mất đi tiêu cự. Hạ thân của Tartaglia hãy còn chôn trong khe sinh sản của Diluc, con đường hẹp khiến tần suất ra vào của hắn trở nên chậm rãi, vách thịt dẫn hắn vào sâu rồi lại lưu luyến khi hắn đi ra. Lực cản của dòng nước làm Tartaglia không thể gia tăng tốc độ, hắn cảm thấy Diluc mất khống chế há miệng cắn vào vai hắn, có thể đã chảy máu, người đàn ông chỉ đành thúc vào mạnh hơn như một cách trừng phạt.

Sau khi người cá lên đỉnh, thân thể y nhanh chóng hạ nhiệt, nặng nề trượt xuống nước. Tinh dịch màu trắng của loài người rỉ ra từ khe sinh sản chưa thể khép lại, hoà tan trong làn nước bể. Diluc lặng lẽ trôi nổi trong nước, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt được bao phủ bởi mái tóc dày màu đỏ, như thể đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Tartaglia mệt mỏi bò khỏi bể nước, làm một cái hắt xì be bé. Hắn quay đầu nhìn bể cá dưới ánh trắng chiếu xiên, người cá của hắn đã hoàn toàn thuộc về hắn rồi.

.

Trước khi thuyền Kình Thiên chuẩn bị nhổ neo, tay lái chính mới chậm chạp chạy về, đồng thời gã còn dẫn theo một gã đàn ông mà Tartaglia chẳng ngờ sẽ gặp mặt ở đây——một Quan chấp hành khác dưới trướng Nữ hoàng, Dottore. Tartaglia nhìn thấy lái chính đeo chiếc mặt nạ tương tự như Dottore, mặt nạ vừa hay che đi nửa khuôn mặt bị huỷ của gã, cuối cùng hắn cũng hiểu ra vấn đề. Hắn đứng trên mũi thuyền, lạnh lùng nhìn gương mặt chẳng rõ thái độ của Dottore dưới lớp mặt nạ, hỏi:

"Ngươi đang giám sát ta?"

"Chỉ là muốn hiểu rõ hơn những gì đồng liêu của ta đang làm thôi mà."

"Mục đích ngươi đến thuyền Kình Thiên là gì?"

"Ngươi chắc chắn muốn ta nói ra trước mặt nhiều người như thế này?"

Tartaglia đưa Dottore vào một gian kho, hắn không muốn để bất cứ ai nhìn thấy người cá trong phòng thuyền trưởng, đặc biệt là những người có liên quan đến Snezhnaya.

"Nói, mục đích của ngươi."

"Mục đích của ta ngươi đáng ra nên đoán được rồi chứ. Trên thuyền ngươi có một con người cá, và ngươi muốn độc chiếm nó. Ta không quan tâm lý do ngươi giữ nó lại, nhưng nếu như ta báo cáo với Nữ hoàng chuyện này, ngươi nói xem ngươi có còn là Quan chấp hành trung thành nhất trong mắt Nữ hoàng không?"

Khoé miệng của Dottore nhếch lên từ lỗ hổng của cái mặt nạ, Tartaglia bởi vậy mà cảm thấy ghê tởm.

"Điều kiện của ngươi?"

"Ha, lựa chọn thông minh đấy. Điều kiện của ta đơn giản lắm, đưa ta đi tìm người cá. Như vậy ta có thể đảm bảo ta và người của ta kín miệng như bưng. Sao nào? Đến lúc đó ngươi có người cá của ngươi, ta có đối tượng nghiên cứu của ta."

Dottore – nhà khoa học điên cuồng trong các Quan chấp hành, gã đam mê với việc cải tạo sinh vật, người cá là chủng tộc kỳ diệu chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, tất nhiên gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Giữa các Quan chấp hành không có quan hệ hợp tác, Quan chấp hành chỉ nghe theo mệnh lệnh của Nữ hoàng, nếu bảo Dottore bán đứng Tartaglia vì một người cá, chuyện đó hoàn toàn có khả năng xảy ra, không chừng hiện tại thư báo tin của gã đang trên đường gửi về Snezhnaya.

Tartaglia đi đi lại lại trong gian kho, hắn không thể giao Diluc ra, y là người cá của hắn. Nếu như đưa đám Dottore đi đến nơi ở của người cá, có lẽ hắn còn có thể bắt thêm một con nữa giao cho Nữ hoàng, hoặc hắn có thể giả vờ mình chưa bao giờ phát hiện ra người cá, ngoan ngoãn đi tìm viên Dạ Minh Châu thất lạc.

Dottore nhàn nhã chờ đợi câu trả lời của hắn, gã vô cùng chắc chắn, dựa vào hiểu biết của gã về Tartaglia, một khi ai kia đã trân trọng thứ gì thì sẽ bảo vệ chúng một cách cực kỳ cố chấp.

"Ta chỉ có thể đưa ngươi đến hải vực của người cá, ta sẽ không động tay giúp ngươi, bắt được người cá hay không phải dựa vào bản lĩnh của ngươi."

"Thành giao, cộng sự thân mến của ta."

.

Thuyền Kình Thiên lại giong buồm ra khơi, theo sau là một con thuyền hai cột buồm với kích cỡ nhỏ hơn đôi chút. Con thuyền kia treo lá cờ đen, bên trên vẽ một chiếc mặt nạ mỏ chim đeo kính, trông rất giống với ký hiệu cá voi một sừng của thuyền Kình Thiên.

Cả ngày Tartaglia ngồi trong boong tàu, thi thoảng sẽ trèo lên đài quan sát, dùng kính viễn vọng nhìn về phương xa; có những lúc hắn lại ở trong phòng điều khiển, chỉ khi màn đêm buông xuống với quay về phòng thuyền trưởng nghỉ ngơi. Mới ban đầu Diluc còn thử giao tiếp với hắn, y bày tỏ đôi phần quở trách và bất mãn vì Tartaglia để y một mình trong phòng thuyền trưởng, mặc dù câu chuyện thường kết thúc bằng cách làm tình với Tartaglia, song bản thân y cũng đã phát hiện ra vài đầu mối.

Người cá sinh sống nơi đại dương rộng lớn, họ không phân biệt phương hướng bằng những công cụ loài người chế tạo mà lại dựa vào năng lượng tự nhiên: Những ngôi sao, dòng hải lưu, thuỷ triều, thậm chí là cả tiếng hải âu kêu hay những tín hiệu ngọn gió mang tới. Một buổi sớm nọ Diluc bỗng chốc phát hiện, bọn họ đang đến gần hải vực nơi chủng tộc của y sinh sống.

Y luống cuống bơi trong bể, y không biết Tartaglia muốn thả y về nhà hay làm gì đó tồi tệ hơi. Y gắng sức đập thành thuỷ tinh gọi Tartaglia dậy, thế nhưng sau khi tỉnh dậy Tartaglia chỉ lặng lẽ mặc áo khoác rồi đội lên chiếc mũ thuyền trưởng.

"Tarta? Mitä haluat tehdä? Kerro nyt!"

Tartaglia chỉnh lại mũ, nhìn Diluc một cái rồi rời khỏi căn phòng. Cảm giác bất an trong lòng hắn càng lúc càng đậm, hắn siết chặt mặt dây chuyền hồng ngọc đeo trước ngực, màu đỏ tươi như máu, hình dạng như giọt nước mắt, khiến lòng bàn tay hắn đau đớn.

Mặt trời vừa lên, sương mù trên mặt biển cũng theo đó mà tan đi hết. Diluc nghe thấy tiếng pháo nổ, đó là âm thanh không thể xoá nhoà khỏi ký ức của y, tộc nhân của y bị săn đuổi bởi những con người mang súng pháo, y ra mặt bảo vệ họ mới phải lên trên thuyền Kình Thiên. Y vẫn luôn sống trong chiếc bể cá nhỏ bé này, Diluc đột nhiên hối hận nhận ra: Y bị giam giữ ở đây.

Thuyền Kình Thiên cách hải vực càng lúc càng gần, song nó bỗng nhiên dừng lại, chỉ có con thuyền hai cột buồm vốn dĩ theo sau giờ đã vận hết mã lực xông lên. Tiếng thét của người cá có thể vang đến hàng trăm hải lý, vượt qua đại dương và không khí, phát tín hiệu với tất cả bộ lạc đồng tộc. Diluc siết chặt mép bể, cố gắng phân biệt những âm thanh y nghe thấy, tộc nhân của y, bạn bè y, cha... của y.

Tartaglia mở cửa bước vào phòng thuyền trưởng, sắc mặt hắn âm trầm. Cuối cùng, hắn đã quyết định từ bỏ săn người cá, chỉ để thuyền của Dottore tự mình đi bắt. Diluc nhìn hắn chằm chằm, rít lên những lời phẫn uất:

"Te ikävät ihmiset. Pettät minut! Luulin, että olet erilainen, mutta nyt olen väärässä."

Tất cả đều quá đỗi phức tạp, Tartaglia không thể truyền đạt thông qua động tác hay biểu cảm. Lần đầu tiên hắn căm hận khoảng cách giữa cả hai, hắn và y không hề thật sự thấu hiểu đối phương. Hơn nữa, giải thích nữa thì có thay đổi được gì không? Là hắn đưa Dottore đi bắt người cá, vì chút lòng riêng con cỏn của hắn.

Sóng biển bỗng chốc trở nên dữ dội, thuyền Kình Thiên vì vậy mà chao đảo, Diluc dùng đuôi đập vào bể cá, y muốn quay về bên cạnh cha mình, muốn chiến đấu cùng ông. Bên ngoài vọng tới tiếng thét của đồng tộc, trầm mạnh như cự thú gào rống, Diluc mở trừng mắt trong nước, sau đó đau khổ hét:

"Papa!"

Tartaglia thống hận tính giống nhau của ngôn ngữ, tất cả ngôn ngữ trên Teyvat, bao gồm cả ngôn ngữ của người cá, cách gọi cha mẹ đều như nhau. Hắn nghe hiểu được, Diluc đang gọi "bố". Diluc gào khóc thê thiết, Tartaglia bắt buộc phải bịt tai lại, tiếng thét kia đủ để khiến màng nhĩ hắn bị thương. Cửa sổ và thuỷ tinh vỡ tan, một khối nước khổng lồ kèm vụn thuỷ tin ào xuống, đổ ngập căn phòng thuyền trưởng, thảm và ghế trôi lơ lửng, nước thấm xuống các khe nứt trên sàn.

Diluc ngã xuống sàn theo dòng nước chảy, toàn thân y là vết thương do thuỷ tinh cứa, máu chảy ra ngoài. Y cầm cái nỏ Tartaglia cho y để phòng thân, vừa nhắm vào Tartaglia vừa chật vật bò ra cửa sổ. Đuôi cá của y trở lên ì ạch vì rời khỏi nước, vảy cá bị cắt mất vài miếng bởi mảnh thuỷ tinh vỡ và gia cụ, y trở nên thương tích đầy mình giống như lần đầu tiên cả hai gặp nhau.

Tartaglia đứng yên bất động, hắn mở miệng muốn xin Diluc đừng rời bỏ hắn, thế nhưng hắn phát hiện mình nói không thành tiếng, đau khổ bóp nghẹt cổ họng hắn như một bàn tay vô hình. Diluc nhích mình lên bệ cửa sổ, y bóp cò chiếc nỏ, mũi tên tinh xảo găm vào ngực Tartaglia. Diluc run rẩy nói:

"Kiroan sinut. Kirotan sinut elämäni kanssa!"

Sau đó quay người rơi xuống nước, biến mất trong đại dương mênh mông.

.

Ba năm sau, thị trấn nhỏ ở cảng khẩu vẫn mang một vẻ bình lặng, như thể vụ náo loạn xảy ra bởi ai đó đưa người cá vào bờ từ ba năm trước chưa từng tồn tại.

Dottore bắt được một người cá giống cái, nhỏ tuổi và yếu ớt, thậm chí cô bé còn không thể sống sót trên đường đi Snezhnaya, cô đã mất mạng vì quá sợ hãi. Tiêu bản của người cá đó được sắp xếp trong cung điện mùa hè của Nữ hoàng, thân thể cô bé khô quắt, vây cá ảm đạm buồn tẻ, khác hoàn toàn với người cá Tartaglia từng sở hữu.

Vùng hải vực đó không bao giờ xuất hiện tung tích của người cá nữa, họ đã di chuyển đến vùng biển sâu xa xôi hơn.

Tartaglia hoàn thành nhiệm vụ Nữ hoàng phân phó, mang về cho nàng viên Dạ Minh Châu khổng lồ, song cũng bởi vậy mà hắn gãy mất ba chiếc xương sườn. Hắn dưỡng thương trong thị trấn nhỏ bên cảng khẩu, mỗi ngày đều tới quán rượu làm vài ly, viết vài bức thư cho người nhà, thông báo với họ hắn vẫn chưa thể quay về.

"Anh bị thương rồi."

Tartaglia ngồi bên quầy bar, uống một ly Screwdriver bartender đưa cho. Một cô gái trẻ tuổi với trang phục kỳ lạ ngồi bên cạnh hắn, áo choàng và mũ đội của cô nàng vẽ hình những ngôi sao, không khó để người ta liên tưởng đến các nhà chiêm tinh xem bói kiếm tiền. Tartaglia nghe cô gái nói xong bèn cười mỉm, đáp:

"Chỉ cần ngồi trong quán rượu này hai ba ngày là biết tôi đến đây để dưỡng thương, nếu như cô muốn xin tiền tôi, nói thẳng ra có khi còn hay."

"Tôi không nói xương sườn của anh, tôi bảo chỗ này này."

Cô gái chỉ chỉ vào chính giữa ngực Tartaglia khiến sắc mặt hắn lập tức đen đi. Tartaglia từ thanh niên thân thiện quen thuộc của các vị khách biến thành một kẻ đi săn đáng sợ.

"Sao cô biết?"

"Tôi đâu phải hạng lừa đảo tầm thường gì, vận mệnh của mỗi người đều viết trong chòm sao của họ, và tôi đọc được chúng thông qua ảnh chiếu trong nước."

Ba năm trước, Tartaglia bị Diluc dùng nỏ bắn trúng ngực, đến tận bây giờ vết thương đó vẫn chưa đâu vào đâu. Người cá không biết trái tim của con người lệch về bên trái, không ở chính giữa lồng ngực giống như người cá, vậy nên mũi tên kia hoàn toàn không gây uy hiếp đến tính mạng của Tartaglia. Thế nhưng, vết thương y để lại vẫn cứ không ngừng kết vảy, tróc vảy, lại kết vảy, chậm chạp chẳng thể hồi phục. Vào những thời điểm khác nhau trong ngày, vết thương thậm chí còn đau đớn vạn phần, sau này Tartaglia phát hiện thời điểm phát tác có liên quan đến thuỷ triều. Hắn chưa bao giờ nói với người khác về vết thương này, cũng chưa từng có ai nhìn thấy nó.

Tartaglia chẳng có tâm trạng nghe những lời dư thừa của nhà chiêm tinh, hắn ném một túi Mora lên bàn và yêu cầu cô giải thích về vết thương của hắn. Cô gái trẻ áng chừng lượng Mora rồi nhét vào túi, kêu Tartaglia cho mình xem nơi bị thương. Tartaglia cởi cúc áo, vết thương xấu xí chuyển đen lộ ra, nhà chiêm tinh ồ một tiếng, cau mày bảo:

"Anh trúng lời nguyền của người cá. Kỳ lạ thật, người cá là một sinh vật vô cùng lương thiện, không thích đối địch với chủng tộc khác. Trừ phi anh kết thù rất sâu với họ, nếu không họ sẽ không dễ dàng sử dụng lời nguyền."

Tartaglia cười ha hả, cài lại cúc áo, nói:

"Cô nói không sai, quả thật tôi và một người cá có mối thù thâm sâu, hoá ra đây là lời nguyền của y à?"

"Nguyền rủa là ma pháp tà ác, một khi sử dụng nguyền rủa thì người nguyền sẽ phải trả cái giá tương ứng. Lời nguyền trên người anh à, tôi chỉ từng đọc qua loại tương tự trong Giáo viện Sumeru, mỗi ngày anh sẽ cảm thấy đau đớn cùng cực cho đến lúc chết, người nguyền rủa cũng như vậy. Cũng có nghĩa là, y buộc vận mệnh của hai người lại với nhau, tất cả nỗi đau anh phải chịu, người nguyền rủa cũng gánh chịu như anh. Hạ lời nguyền như thế này, xem ra đối phương thật sự rất hận anh."

Dường như nhà chiêm tinh nhận ra mình đã nói sai điều gì, lập tức im bặt không lên tiếng, cô hy vọng người đàn ông hào phóng nhưng khó dò này không để ý.

Tartaglia uống cạn rượu trong ly, đẩy cửa quán rượu rồi rời đi. Nếu vận mệnh của cả hai đã buộc vào nhau, vậy thì hắn phải tự tay bắt Diluc về, dây dưa giữa họ vẫn chưa kết thúc, hắn phải xem liệu mối hận thù này có dài hơn cái mạng của hắn hay không.

Nhà chiêm tinh thở phào một hơn sau khi hắn rời đi. Khi nhìn lại chòm sao của hắn trong thuỷ kính thêm một lần nữa, cô gái kinh ngạc phát hiện ra vận mệnh của Tartaglia trở nên hỗn độn, tương lai định sẵn từ giờ phút này đã rơi vào cảnh vô định.

Người thay đổi vận mệnh, chúc anh may mắn.

.

The End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top