Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 1: Prologue (part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nàng quyến rũ bé bỏng này vẫn không hay về điều đó, cô ngồi im ắng, không hề biết đến những gì cô đang tác động đến hắn.

"Ý anh là những người ở Ngật Hổ Nham?"

"Đúng vậy. Họ ồn ào đến nỗi làm tôi đau váng cả đầu." - Childe phàn nàn, hắn còn chưa muốn nói là vô cùng phiền nhiễu, nhất là cái cách họ chọc phá Nhà lữ hành.

"À, một tên cướp đen đủi chạy qua tôi nên tôi đã quật ngã hắn." - Lumine bình thản kể lại, xử sự như cô đã làm một việc vô cùng bình thường, không đáng để chú ý tới. Tất nhiên, đối với một người trượng nghĩa như Lumine, giúp đỡ kẻ hoạn nạn giống như bản năng tự nhiên của cô vậy. Cô là muốn giúp đỡ người khác nhiều nhất có thể. Từ việc đánh Rồng cứu người cho tới đi tìm mèo lạc. Cô sẽ vui vẻ nhận lời mà không một chút nề hà, tính toán. Vậy nên, ai ai ở hai đất nước cũng đều cũng yêu mến Lumine.

Childe không thể ngừng cười chế nhạo.

"Này, đó không phải chuyện cười đâu." - Cô gái tóc vàng tiếp tục cau mày, bày tỏ sự hằn học đối với tên khó hiểu này. Bình thường ai cũng sẽ đồng ý rằng đó là một việc làm tốt. Nhưng Childe không giống Lumine. Hắn là một tên không bình thường, một tên xấu xa đúng nghĩa, bản thân hắn cũng phải thừa nhận điều đó. Hắn quan niệm, lương tâm và sự đồng cảm sẽ làm con người hắn yếu đuối và cản trở hắn đạt được những thứ mà trái tim mình thèm khát, tất nhiên là vì thứ mà hắn muốn đều không phải là những thứ cao cả, lý tưởng gì. Những gì tên Fatui muốn là đạp đổ các vị thần, lấy đầu ma vật Vực sâu, khiến mọi người phải quỳ xuống hôn chân hắn.

Nhất là Lumine... Nàng trông thật xinh đẹp và thuần khiết, tựa như một đoá Lily đang trong thời kì tươi tắn nhất của nó. Nàng mạnh mẽ và luôn hướng về phía trước, một Kỵ sĩ với trái tim quả cảm được rèn rũa từ hàng nghìn chiến trận. Nàng tốt bụng và nhân hậu, đến cả thiên thần cũng phải ghen tị với tấm lòng trong trắng của nàng. Lumine, nàng hoàn hảo đến nỗi ngay cả trái tim của một Harbinger lạnh lùng, tàn bạo như hắn cũng không thể thôi nguôi ngoai khao khát nàng.

'Thật là một cô gái thú vị' - Childe nghĩ.

Hắn muốn thấy nàng tan vỡ như bọt biển.

Bất cứ khi nào hắn nhìn Lumine, cô sẽ khơi gợi cho hắn nhớ lại hình ảnh về quãng thời gian êm đềm cùng gia đình, hắn và em gái được mẹ kể chuyện trước lúc đi ngủ. Và Lumine giống như một nàng công chúa bước ra từ những câu chuyện cổ tích ấy, thật kiều diễm, thật tốt bụng, thật toả sáng trong chiếc váy trắng bóc đó. Childe rùng mình, thỏa mãn trong chính ảo tưởng của mình. Sẽ thật thú vị biết bao nếu hắn được vấy bẩn tà váy trắng đó, bông hoa cài màu trắng đó và cả thân thể trong trắng đó của cô bằng chính sắc màu của hắn...

"Dĩ nhiên là không rồi, Tiểu thư". - Childe mỉm cười. Hắn không quan tâm đến câu chuyện bắt giữ kẻ cướp của cô có nực cười hay không, hắn cười vì một kế hoạch hoàn hảo mà hắn đã vạch sẵn để biến cô thành của mình.

Giống như cái cách Lumine chiếm trọn trái tim Childe, hắn cũng phải chiếm lại cô hoàn toàn.

-------------------------------------------

Childe phải tự dành một lời khen cho bản thân vì đã đóng vai một người bình thường quá đạt. Hắn dễ dàng vào vai một chàng trai trẻ tự tin, ngây thơ, nhưng Childe vẫn còn kém các Harbinger - đồng nghiệp khác của hắn về khoản lừa đảo. Hắn vẫn bốc đồng và ghét cay đắng cách mà đồng bọn của hắn chọn cách đi cửa sau, lén lút luồn cúi rồi biến lẹ.

Nhưng lần này thì khác, để xây dựng lại lòng tin cho cô gái của hắn, Childe phải vô cùng thận trọng. Hắn biết cô vẫn mơ hồ thấy được phần bóng tối và tham vọng bên trong mình. Kể từ lần gặp mặt đầu tiên khi hắn giúp cô chạy trốn khỏi lũ Thiên Nham quân trong vụ ám sát giả của Thiên Nham đế vương, Lumine vẫn luôn cảnh giác với hắn.

'Thông minh lắm cộng sự!' - Childe thầm tán thưởng cô.

Nhưng hắn vẫn còn cơ hội. Dù cô biết dưới vẻ ngoài là một người thân thiện, nhiệt tình của Childe là một con quái vật khát máu, Lumine vẫn trao cho hắn chút sự quan tâm thay vì tránh né. Đôi khi hắn giúp cô tìm mèo lạc, có lúc cô đồng ý giúp lại hắn hoặc là cùng nhau đi ăn tại Lưu Ly Đình, và cả cái cách cô hỏi thăm Teucer khi có cơ hội nói chuyện. Họ cũng đã giành kha khá thời gian để mạo hiểm cùng nhau. Thế nhưng Lumine chưa bao giờ chủ động tìm hắn, trừ khi cô có việc cần nhờ.

Childe cảm thấy thật sự thất vọng.

"Ăn xong em sẽ đi đâu Tiểu thư" - tên 'cao kều' cất tiếng hỏi.

"Tôi sẽ về trọ, tôi muốn nghỉ ngơi vào tối nay"

"Chúng ta có thể mua chút đồ ăn vặt không?" - Paimon xen vào, mắt sáng rực dán vào quầy đồ ăn bên lề đường.

"Bụng Paimon không có đáy hả, nhớ mua gì đó cho cô gái xinh đẹp này nữa nhé." - Childe ném cho Paimon một túi tiền. Nàng tiên bé nhỏ hét lên lời cảm ơn rồi tung tăng bay vào sạp hàng.

"Anh chiều hư con bé rồi Childe."

"Hử, em ghen đó hả Cộng sự. Em không cần phải vậy đâu, tôi cũng chỉ muốn con bé không làm phiền chúng ta khi tôi đang tán em thôi." - Childe nhún vai, bày vẻ vô tội.

"Tôi sẽ mách con bé đấy"

"Con bé đánh được tôi hả"

Lúc này, họ đang đứng cùng nhau trên con đường lát đá của Liyue. Hoàng hôn đến rồi, nó nhuộm một phần rìa bầu trời bằng thứ màu cam đậm. Những ngon đèn đường đang được thắp sáng bởi các Thiên Nham quân, các cửa hàng xung quanh cũng bắt đầu treo những đèn lồng sặc sỡ sắc màu lên để mời gọi khách hàng. Những người lái đò và công nhân bến tàu, những cô gái trẻ sực nức nước hoa và những nhân viên sổ sách bơ phờ sau một ngày dài mệt mỏi, họ hoà vào dòng người đông đúc, giọng nói hoà quyện với nhau tạo thành một dàn giao hưởng vui nhộn ở thành phố cảng khi đêm dần về.

Nhưng Childe mặc kệ tất cả, tâm trí hắn giờ lấp đầy hình bóng người con gái trước mặt - Nhà lữ hành bí ẩn, người mà hắn vừa muốn chinh phục và yêu thương, vừa muốn sở hữu và bị sở hữu, để nâng niu và hủy hoại.

Hắn đã dùng biết bao nhiêu nước đi để thu hút sự chú ý của cô, nhưng Lumine là một báu vật bỏ xa thứ bình thường. Mọi cô gái luôn tìm cách lại gần, tiếp cận hắn, nhưng cô lại luôn bỏ qua hắn.

Lumine càng lúc càng mất kiên nhẫn, cái cách Childe im lặng nhìn cô với biểu cảm khó hiểu khiến cô thấy xấu hổ và bối rối. Và khuôn mặt vô hồn này trông còn đáng báo động hơn là vẻ mặt khát máu hay là nụ cười không đáng tin cậy thường ngày của hắn

"Anh đang nhìn gì vậy?"

Giọng nói ngọt ngào của cô đưa hắn trở lại hiện tại, và hắn lập tức híp mắt, cười mỉm chống chế:

"Tôi đang nghĩ rằng em thật sự rất xinh đẹp đó Cộng sự"

Lumine đảo mắt sang bên, tránh đi nụ cười ấm áp của hắn.

"Tôi khen thật lòng đó. Hẳn em phải nổi tiếng lắm?" - Childe đưa tay ra nâng niu lọn tóc dài của cô, mềm mại và mượt mà, rồi hắn cúi thấp đầu xuống, đưa tầm mắt mình ngang với tầm mắt của cô. Lumine bối rối mở to mắt, đôi má đỏ hây hây khiến cho cơn giận của cô trông không còn chút thuyết phục.

"Nếu anh nói đến Hội mạo hiểm giả thì tất nhiên rồi. Tôi là nhà mạo hiểm được săn đón nhiều nhất mà"

"Em biết ý tôi là gì mà" - gã trai tóc màu đồng tiếp lời, ánh mắt vẫn chăm chú vào bóng hình nhỏ bé phía dưới.

"Tôi cá là cả đàn ông và phụ nữ đều bị em thu hút, đúng chứ?"

"Anh tâng bốc tôi quá rồi đó." - Lumine thở dài. Cô không ngốc, cô hiểu ý hắn, cô biết hắn quan tâm đến cô.

"Tôi đang rất nghiêm túc, Cộng sự à. Em luôn luôn được đám đông chú ý và vây quanh. Khi chúng ta mạo hiểm cùng nhau thì luôn có một ai khác tham gia cùng. Và khi chúng ta dùng bữa cùng nhau, em lại nói về một người nào đó. Trong khi đó, em đã có tôi rồi mà."

Không ai có thể tưởng tượng ra cảnh một trong những Harbinger nguy hiểm nhất, đang cư xử giống một đứa trẻ đang làm nũng mẹ mua thứ đồ mà nó yêu thích. Và sự thật là hắn đang làm vậy. Nhà Lữ hành ngán ngẫm. Childe chắc chắn là đứa trẻ lớn xác, dù hắn là một người hấp dẫn, tự tin và quyến rũ một cách nguy hiểm. Đồng thời hắn cũng giống một quả bom nổ chậm vậy, tuy chậm nhưng chắc chắn sẽ nổ, khó lường và nguy hiểm. Lumine biết bản thân không nên đến gần loại người này.

"Tôi làm gì là quyền của tôi, anh không thể cấm tôi làm gì chỉ vì anh không thích điều đó." - Lumine chốt hạ một câu.

Childe nhắm nghiền mắt lại, hắn thở dài, giọng điệu phần lớn là thất vọng.

"Em quả là một người có tâm hồn tự do. Chỉ bởi vì thân phận mạo hiểm giả của em ư?"

"Anh nghĩ sao cũng được." - cô nhanh chóng xoay người bước đi, ý định tìm Paimon và kéo con bé về trọ. Cô muốn tránh hắn càng xa càng tốt.

Lẽ ra cô nên làm điều đó ngay từ đầu, thay vì để hắn tiến vào cuộc sống của cô sâu như vậy. Nhưng đó chỉ là sự nuối tiếc muộn màng của sau này.

Giọng Childe vọng lại sau lưng cô.

"Trở thành của riêng một mình tôi tệ như vậy sao?"

Lumine dừng bước. Cô quay lại, ngơ ngác nhìn vào chàng trai trẻ. Thời gian xung quanh như ngừng trôi và nhường lại sân khấu cho đôi trai gái.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, cô gái xinh đẹp. Chỉ là một chút thắc mắc thôi. Có thể em nghĩ tôi tán tỉnh em chỉ vì lợi ích của Fatui, nhưng Cộng sự à, tôi hoàn toàn nghiêm túc về chuyện này. Nếu tôi nói tôi thích em thì em sẽ làm gì?"

Lumine chết lặng. Cô đang sốc vô cùng, không thể tin nổi vào những thứ mà chính tai cô nghe được. Childe không thể nói cô quá đa nghi, vì chuyện gì cũng có lí do của nó. Sau tất cả hắn vẫn là một người không đáng tin chút nào.

"Tôi không thể..." - Lumine cất lời, giọng run run.

"Tại sao không?"

"Anh biết đấy, tôi là một Nhà Lữ hành. Một ngày nào đó, tôi sẽ rời khỏi đây, rời khỏi mảnh đất Teyvat này-." - giọng cô càng về cuối càng nhỏ dần như gió thoảng.

Childe mơ hồ chưa hiểu lắm, nhưng hắn vẫn mỉm cười, dịu dàng dỗ dành cô.

"Không điều gì khiến em thay đổi quyết định đó ư?"

"Không!" - Lumine cắn môi, mếu máo.

"Tôi xin lỗi, Childe. Tôi thực sự không thể."

Childe cũng đã đoán được trước kết quả. Rốt cuộc thì tâm hồn của cô cũng chỉ giành cho tự do, chứ không phải cho hắn. Nhà Lữ hành không dừng chân mãi một nơi. Cô thoải mái đi đây đi đó, tới những chốn có gió thổi đầy ắp trái tim cô. Sáng cô thức giấc trên đất Liyue, đến Guyun để tìm kho báu, ăn trưa ở Dragonspine và thiếp ngủ dưới bóng cây Mondstadt. Childe biết cô chuẩn bị lẻn đến Inazuma, một đất nước loạn lạc đang bị bế quan toả cảng, vậy nên hắn sẽ không mong được thấy cô trong một khoảng thời gian dài sắp tới.

Chưa kể Lumine không chỉ đơn giản là đi để tận hưởng, cô có mục tiêu rõ ràng, đó chính là tìm lại được người anh trai đang mất tích. Và sau đó, khi 2 người họ trùng phùng rồi, họ sẽ đi đâu tiếp, không ai biết được. Cô thật sự khó nắm bắt. Một ngày nào đó, cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn cùng với người anh song sinh của mình, sẽ chỉ còn những kỉ niệm nho nhỏ bị bào mòn theo thời gian. Childe không thể chịu đựng được ý nghĩ về một cuộc sống thiếu bóng dáng Lumine.

Cô giống một chú chim vậy. Và hắn chỉ muốn bẻ gãy đôi cánh chết tiệt ấy rồi nhét cô vào một chiếc lồng bằng vàng ròng khảm đá quý. Bằng cách đó, hắn mới có thể thưởng thức tiếng hát ngọt ngào của người hắn yêu mãi mãi.

.
"Tôi sẽ trở lại Snezhnaya vào ngày mai." - Childe nói dối không chớp mắt, câu từ trôi chảy như nước thác đổ xuống. Nếu mọi nỗ lực trước đây đều không được, vậy ngại gì thử điều này.

"SAO CƠ!?!?!"

Một tiếng hét phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của Paimon, người vừa chỉ mới nghe lời Childe thông báo cho Lumine, đôi tay còn bận rộn ôm một đống thức ăn.

'Đến đúng lúc lắm'. - Childe thầm nghĩ, hắn có thể lợi dụng được điều này.

"Thật ư, Childe? Anh sẽ về Snezhnaya ư?" - đối diện vẻ mặt ngốc nghếch của Paimon, hắn phải ngước mặt lên trời, vừa để Lumine và con bé không thấy được nụ cười hiểm độc của hắn, vừa là một cách giả vờ thất vọng, bất lực trong mắt họ.

"Đúng vậy. Nữ thần nói rằng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ở Liyue. Tuy không cần phải về gấp, nhưng tôi vẫn phải báo cáo lại và sắp xếp chút công việc ở quê nhà."

Lumine chớp chớp hàng mi cong. Từng câu chữ của hắn làm cô ngạc nhiên không ngớt.

"Điều đó hơi đột ngột."

"Đúng vậy, tôi rất tiếc về điều đó. Tôi chỉ muốn... cho em biết về nó trước khi phải trở về." - Childe cười một cách buồn tủi.

"Biết gì cơ..." - Paimon chau mày.

"Biết là tôi không thể mời hai người dùng bữa trong khoảng thời gian tới." - Childe vừa nói vừa liếc nhìn Lumine đầy ẩn ý.

(Tại đây bản gốc dùng từ 'treat', vừa hiểu là mời dùng bữa, vừa được hiểu là chăm sóc. Childe muốn tránh nói thẳng cho Paimon biết mà Lumine vẫn hiểu được là anh ta không thể chăm sóc cho cô trong thời gian sắp tới)

Cô gái tóc vàng mãi nghĩ về chuyện đó, mỗi khi cô suy tư hoặc cảm thấy khó xử, cô luôn lơ đễnh giơ tay lên vuốt ve cánh hoa trắng bên đầu.

"Ồ, mong Băng thần chúc phúc cho chuyến đi của anh được an toàn. Hãy gửi lời hỏi thăm của tôi tới Teucer và gia đình của anh nhé.

"Cám ơn em."

"Khi nào anh khởi hành."

"Vào sáng mai."

"Tôi có một ủy thác vào sáng mai." - Lumine cúi thấp đầu nhìn vào tà váy mình, cô có vẻ tiếc nuối và thất vọng.

Childe cười một cách hoà nhã.

"Em không cần phải tiễn tôi đâu, Tiểu thư. Tôi sẽ quay lại với em sớm thôi."

"Anh nói đúng, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tới Snezhnaya mà." - Lumine tươi tắn động viên Childe, nhưng lồng ngực hắn chỉ càng nóng bừng mong muốn làm ô uế nụ cười ngây thơ đó.

"Đúng là cô gái của tôi." - Childe đưa tay vỗ đầu Lumine đầy trìu mến. Nhà Lữ hành cũng không từ chối hắn như mọi thường. Thay vào đó, cô nhắm mắt lại, tận hưởng sự thoải mái khi được bàn tay to lớn của Childe vuốt ve mái tóc của mình. Rõ ràng là cô rất thích được xoa đầu. Và hắn ghi nhớ điều này để khi hắn bịt miệng cô bằng con cặc của mình, và hắn sẽ xoa đầu cho cô.

"Vậy thì... Hẹn gặp vào lần tới."

"Tạm biệt, Childe."

"Bye-Bye! Chúng tôi sẽ nhớ Mora của anh lắm!"

Childe vẫy mạnh tay tạm biệt hai người họ trước khi bước thẳng tới Ngân hàng Bắc quốc.

Hắn cực kì không vui chút nào. Childe đã hy vọng Lumine có thể thành thật với cảm xúc của mình vào lần tạm biệt vừa nãy, cô thậm chí có thể hôn từ biệt hắn. Nhưng Nhà Lữ hành vẫn kiên định với quan điểm của mình và quyết định thể hiện xúc cảm ít nhất có thể. Chẳng lẽ trái tim cô được tạc từ băng đá sao? Hoặc có lẽ ngay từ ban đầu cô đã không quan tâm đến hắn nhiều như hắn tưởng. Thái dương Childe co giật mạnh.

Không, điều đó không thể xảy ra. Childe đã thấy ánh mắt vụng trộm đầy lưu luyến mà cô thầm gửi cho hắn. Tại sao những lúc hắn tán tỉnh hay chòng ghẹo cô, cô luôn giận dỗi và bĩu môi với hắn một cách đáng yêu, thay vì trêu ngược lại như với những người khác. Cô ấy là một người vô cùng tỉ mỉ và ít khi phản ứng thái quá khi đi cùng người khác, nhưng khi cô ở bên cạnh hắn, Lumine luôn cho hắn thấy những khía cạnh khác nhau của con người cô. Hắn yêu cái cách cô tận hưởng một trận đấu tử thần, hắn nhung nhớ tiếng cười giòn tan của cô khi hắn kể những câu chuyện gia đình ở quê nhà, và hắn không thôi động lòng trước cái cách má cô dần đỏ lên mỗi khi hắn khen cô thật xinh đẹp.

Tuy nhiên, Childe không phải là người dễ hài lòng với những thứ nhỏ nhặn như vậy. Harbinger da diết được chiêm ngưỡng tất cả của cô, hắn muốn khám phá thêm những khía cạnh mà cô chưa cho hắn và người khác thấy. Lumine trong cơn say mê sẽ trông như thế nào, cô ấy sẽ làm sao nếu bị buộc phải lên đỉnh hết lần này tới lần khác, có rất nhiều thứ hắn tò mò về cô...

Cuối cùng, khi hắn đặt chân tới Ngân hàng Bắc quốc, Childe đã chuẩn bị xong bước cuối cùng trong kế hoạch của mình, giờ tất cả chỉ cần hắn hành động nữa thôi.

-------------------------------
Hết part 2, còn part 3 nha mọi người, chứ cột sống mình nó đang chửi oai oái rồi ʕ'• ᴥ•̥'ʔ
Mình vẫn muốn dặn các bạn là bộ này rất biến thái, các bạn có thể đọc nhưng đừng ứng nghiệm nó vào đời sống, hãy đọc cho vui
Cta đến đây để nwngs chứ ko phải để học hỏi.
Tiện thể vẫn mong mn ủng hộ tác giả bằng cách đọc bản gốc trên Ao3 mà mình đã trích link ở part trước.
Btw, chúc mọi người một ngày vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top