Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9: Nụ hôn ở công viên giải trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bẵng đi một khoảng thời gian khá lâu, tưởng chừng lời hứa đưa anh đi chơi sẽ bị lãng quên mất nhưng không ngờ trong bữa cơm đã được chính Lee Seunghoon nhắc lại. Hắn bảo không phải không nhớ, chỉ là do công việc quá nhiều. À, còn một chuyện nữa, hắn cùng Nam Taehyun đã cắt đứt quan hệ rồi, từ lúc biết cậu ta phản bội hắn. Mà dạo này cơ thể anh rất là không khoẻ, lại hay mệt mỏi khó chịu, chắc là anh lại sắp bệnh rồi! Không được, ngày đi chơi với Seunghoon đang đến gần, anh không được phép đổ bệnh đâu!


Ngày đi công viên giải trí.


Hiện tại anh cùng hắn đang đứng trước công viên giải trí lớn nhất nơi này. Anh rất hào hứng, cũng không rõ đã bao nhiêu lâu rồi anh không đến nơi này, bây giờ lại được đến đây cùng người mình yêu, còn gì hạnh phúc hơn chứ!


"Jinu, đưa tay anh đây!"


"Hả? Tay ..."


"Chẳng phải anh thường bị lạc đường hay sao? Tôi không muốn đăng tin tìm trẻ lạc!"


Anh mỉm cười ngoan ngoãn chìa tay ra trước mặt hắn, bàn tay anh nhỏ nhắn nằm trọn trong bàn tay to lớn ấm áp của hắn, cảm giác này giống như là mơ vậy! Lại là lần đầu tiên, hắn nắm tay người đó, tim hắn đập từng hồi mạnh mẽ, hắn thật không ngờ mình đường đường là một Phó tổng lạnh lùng, có khi hơi tàn nhẫn mà ngay lúc này chỉ nắm tay thôi mà cũng hồi hộp như vậy!


Âm thanh ầm ĩ cùng những tiếng thét chói tai phát ra từ khu trò chơi cảm giác mạnh làm anh phấn khích không thôi, anh muốn thử hết các trò chơi này cùng với hắn.


Trò chơi Max Air, trò chơi cảm giác mạnh với bộ máy rắn chắc đưa người chơi lên không trung rồi xoay tròn, anh thật sự rất hứng thú với trò chơi này nha! Nắm chặt lấy tay hắn kéo đến nơi mua vé, hôm nay cho dù thế nào anh cũng nhất quyết không buông tay đâu! Ngồi yên vị trên vòng xoay, hắn cẩn trọng thắt dây an toàn cho anh, tình cảnh thế này làm anh nhớ lại khoảng thời gian thanh xuân đã qua, Lee Seunghoon ấm áp chu đáo của những năm đại học dường như đã trở lại rồi! Vòng xoay từ từ chuyển động, anh nhắm mắt, tay nắm chặt tay hắn, tiếng la hét phấn khích vang vọng một góc trời.


Kết thúc trò chơi, anh kéo hắn đến trước một khu trò chơi riêng biệt, u ám và tối tăm, trên chiếc bảng lớn với dòng chữ "Lâu đài kinh dị". Hắn mỉm cười nhìn anh, aigooo, cuối cùng anh cũng có một nụ cười dành riêng cho mình rồi!


"Anh không sợ sao?"


"Sợ gì chứ? Có Seunghoonie ở đây mà!"


Seunghoonie, cái tên này đã bao lâu rồi hắn không được nghe gọi bằng chất giọng ngọt ngào đó, bây giờ nghe gọi như thế hắn có chút rung động nha! Bước vào một không gian tối tăm, tiếng hú hét kinh dị, tiếng khóc nỉ non còn có tiếng la hét của những người xung quanh, lúc nãy tuyên bố hùng hồn lắm nhưng mà bây giờ anh thật sự sợ rồi! Tiếng hét đồng loạt vang lên, mọi người bị dọa cho chạy tán loạn, anh bị đẩy ngã lạc mất bàn tay hắn, anh hoang mang gọi tên hắn, bàn tay mò mẫm tìm tòi trong bóng tối.


"Seunghoonie, em ở đâu!? Anh sợ rồi, đưa anh ra khỏi đây đi!"


"Jinu, tôi ở đây! Ngoan, đừng sợ!"


Khi phát hiện mình bị lạc mất người đó, hắn vội vội vàng vàng quay trở lại tìm kiếm, nghe loáng thoáng anh gọi tên hắn, thở phào một tiếng, tìm thấy rồi! Hắn nắm tay rồi kéo anh vào một cái ôm trấn an, sau đó liền đưa anh ra ngoài. Vừa đặt chân ra ngoài anh thở phào một cách nhẹ nhõm rồi ngồi xổm xuống ngay bên vệ đường đưa tay gạt đi nước mắt sắp chực trào vì sợ hãi, hắn nhìn anh rồi bật cười lớn, mọi uy nghiêm của một Phó tổng đều bị vứt bỏ hết trước bộ dạng đáng yêu của anh, rõ ràng là bảo không sợ mà lúc nãy suýt ngất ở trong đó luôn đấy! Anh xấu hổ cúi gầm mặt, từ đây về sau có cho tiền anh cũng không bao giờ đặt chân vào nơi đó nữa!


"Có muốn ăn kem không?"


"Muốn!"


"Đứng ở đây đợi tôi, đừng đi lung tung!"


Hắn dặn dò anh cẩn thận rồi quay lưng tiến đến cửa hàng kem cách đó không xa, vừa đi được khoảng vài bước thì hắn đột ngột quay lại luồn tay mình vào tay anh kéo đi.


"Sao... sao vậy?"


"Tôi không yên tâm!"


"Anh vẫn đứng đó đợi em mà!"


"Anh ngốc như vậy, tôi sợ anh sẽ bị dẫn đi mất! Tốt nhất là anh nên ở cạnh tôi!"


Anh bị hắn kéo đi, còn nghe những lời nói ngọt ngào như vậy, mặt phút chốc ửng đỏ vì xấu hổ! Aigooo, cái tên này, lúc thường thì lạnh nhạt không ai bằng, bây giờ lại dịu dàng ôn nhu như vậy, bộ dạng này của hắn anh có chút không quen nhưng cuối cùng vẫn không thể nào cưỡng lại được! Anh thật sự rất hạnh phúc! Nếu đây là giấc mơ, anh nguyện mãi không tỉnh dậy nữa! Đưa cho anh hai cây kem ốc quế socola, tay hắn nâng gương mặt anh lên, ôn nhu cài cho anh cái cài tai mèo đáng yêu mà cô chủ hàng kem vừa tặng kèm. Nhìn thành quả của mình, hắn hài lòng mỉm cười, anh cũng bất giác mỉm cười theo hắn.


"Có ai nói rằng anh trông rất đẹp khi cười chưa?"


"Đương nhiên là có ah!"


"Ai?"


"Là Song Minho đó!"


"Hừm? Lại là Song Minho, anh có thôi nhắc cái tên này được không hả?"


"Haha, Minho đi Mỹ rồi!"


"Anh muốn đùa tôi sao?"


"Cậu ấy khoe với anh rằng là đã cầu hôn Seungyoon thành công rồi nhưng vẫn chưa định được ngày cưới. Chắc sẽ trở lại Hàn sớm thôi!"


"Thế sao?"


"Seunghoon, chúng ta đi ăn chút gì đó đi! Anh đói!"


Seunghoon cùng anh ghé vào một nhà hàng nằm trong khuôn viên của công viên giải trí, khi các món ăn được dọn lên anh cũng không kiêng nể lần lượt cho hết vào bụng, hắn nhìn người trước mắt bất giác mỉm cười, trong lòng tự dưng dâng trào cảm giác hạnh phúc.


"Seunghoon, chúng ta cùng ngồi đu quay nhé!"


"Được!"


Vòng quay chầm chậm xoay không ngừng lại, anh thật sự rất muốn ngắm cảnh từ trên cao, hắn cẩn thận đỡ anh sau đó cũng nhanh chóng bước lên. Anh thích thú nhìn khung cảnh tràn ngập sắc màu của đèn dần dần thu nhỏ, bàn tay nhỏ nhắn vẫn nằm trọn trong tay hắn bất giác siết chặt.


"Seunghoon này, anh có thể yêu cầu một chuyện được không?"


"Chuyện gì?"


"Chúng ta có thể kết thúc ngày hôm nay bằng một nụ hôn được không?"


Cho đến tận bây giờ anh vẫn xem đây là một giấc mơ rất ngọt ngào mà đã là mơ thì yêu cầu này chắc cũng sẽ được chấp nhận nhỉ? Nhưng không ổn rồi, aigooo, chẳng phải mới vừa nghĩ thôi sao, tại sao lại nói ra rồi, Seunghoon im lặng còn anh xấu hổ cúi gầm mặt, nếu ở đây có cái hố nào thì anh cũng sẽ bất chấp mà chui xuống.


"Haha, anh... anh nói đùa thôi, đừng để ý lời anh nói!"


"Tôi có nói là không được sao?"


Seunghoon không biết tại sao mình lại chấp nhận yêu cầu này của anh nhưng chẳng phải chỉ đơn giản là một nụ hôn thôi sao? Seunghoon vươn tay ôm trọn lấy gương mặt anh, anh ngạc nhiên nhắm mắt đợi chờ một nụ hôn rơi trên trán, nhìn biểu hiện ngốc nghếch này, hắn lại khẽ mỉm cười. Không biết từ khi nào, cứ bên cạnh con người này hắn lại vô thức mỉm cười nhiều như vậy, dường như vỏ bọc lạnh lùng bao lâu nay hắn cố giữ thì trước mặt anh lại vô tình bị vứt bỏ hết. Anh cảm nhận được hơi thở hắn gần kề, mùi hương nam tính dễ chịu sộc thẳng vào mũi, nhưng mà sao vẫn chưa hôn ấy nhỉ? Thật ra, Seunghoon vốn định chỉ hôn lên trán anh rồi thôi, nhưng không ngờ anh lại nhắm tịt mắt, bộ dạng vô cùng đáng yêu trưng ra đôi môi đỏ mọng khép hờ, hắn một phần bị dư vị ngọt ngào của lần trước đó quyến rũ, một phần vì muốn xác định lại vị ngọt này có phải giống như cái vị ngọt trong cơn say mơ hồ hắn đã trải qua đêm đó hay không? Anh hé mắt nhìn, khuôn mặt hắn phóng to hết cỡ, Seunghoon tự nhiên đem môi mình áp lên hai cánh môi hé mở của anh. Hắn đẩy anh vào nụ hôn thật sâu, bàn tay hắn dịu dàng đặt bên cổ vừa tránh cho anh khỏi bị mỏi vừa chắc chắn anh không thể dứt ra khỏi nụ hôn này trước hắn, đến khi hít thở có chút không thông anh mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra, Seunghoon luyến tiếc rời khỏi đôi môi đã sớm bị sưng đỏ! Thật sự rất giống! Mờ mịt mở mắt, cảm giác ấm nóng vương trên môi khi nãy lại nhẹ nhàng di chuyển rồi dừng ngay trên trán. Seunghoon vụng về đeo vào cổ tay anh một chiếc vòng tay màu đỏ vừa nãy bí mật mua ở cửa hàng lưu niệm vì muốn tặng cho anh một thứ gì đó, hắn nhìn ngắm một chút rồi hài lòng mỉm cười.


"Cái này là cho anh!"


———————————————————


Cuối cùng cũng ngọt rồi mấy đứa ơi! Nếu thấy văn không mượt lắm thì hãy thông cảm cho tui, cố gắng lắm nhưng cứ sao ấy! :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top