Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

[ Thất ]

Răng bạch hổ Doanh Chính săn lùng được cung nhân cung kính đưa tới trên tay Cái Nhiếp vào ngày thứ mười sau khi kết thúc săn bắn.

Phía trên bề mặt vuông nhỏ bé của chiếc răng được chạm khắc nhánh đào, khản nạm phấn bảo cùng lục tùng, vừa nhìn tất cả đều là tâm tư của Doanh Chính. Nó được đặt ngay ngắn ở trong một hộp gấm nhỏ, tay nghề chế tác vô cùng khéo léo, tuyệt đối là xuất phát từ thợ thủ công tay nghề bậc nhất trong cung Hàm Dương.

Cái Nhiếp nhẹ nhàng khép lại hộp gấm, cúi đầu nói: "Vương thượng, vật này quá quý giá."

Đây không phải là lần đầu tiên Cái Nhiếp từ chối ban ân, cho nên Doanh Chính tập mãi thành quen, "Tiên sinh nói không thích vỏ kiếm phức tạp phiền toái, quả nhân liền sai người làm thành mặt dây chuyền, cột ở bên eo, mới có thể luôn luôn bầu bạn với tiên sinh." Dứt lời, Doanh Chính liền đứng dậy đi tới bên cạnh Cái Nhiếp, đưa tay ôm lấy eo Cái Nhiếp.

Lòng bàn tay cảm giác được eo của đối phương nháy mắt căng cứng, tâm Doanh Chính tựa như bị nhánh liễu mùa hè dắt đi ràng buộc, một tấc một tấc xanh nhạt mềm mại, xanh tươi đung đưa theo gió.

Doanh Chính cúi đầu cười cười, "Eo của tiên sinh vốn là nhỏ, lại buộc dải lụa xanh đậm, như này không tốt."

Cái Nhiếp không hiểu rõ lắm, vì sao không tốt. Hắn phát hiện chính mình gần đây luôn như lọt vào trong sương mù bởi những lời tự nói với mình đột ngột của Doanh Chính.

Nguyên nhân không tốt là, để người nhìn rất muốn đi bẻ gãy.

Bao gồm cái cổ thon dài trắng nõn của Cái Nhiếp.

Lúc trước khi đặt quần áo phối triều phục, cung nhân theo tiêu chuẩn xưa phối khúc cư cẩm bào, Cái Nhiếp vừa mặc, dễ dàng để lộ ra một mảnh lớn da dẻ nơi ngực, cùng với xương quai xanh nhu mì xinh đẹp phía trước, hắn cứ mặc như vậy đi theo Doanh Chính đăng đường nhập thất. Bản thân không có tự giác chút nào, ngược lại Doanh Chính không biết tại sao lại cực kỳ không vui, đơn mệnh cung nhân sửa đổi, đem khúc cư biến thành cổ áo dựng thẳng đứng, cao một chút, lại cao một chút, thẳng đến bao trùm hết ngực cùng cổ của Cái Nhiếp, Doanh Chính lúc này mới hài lòng.

Cho nên cố áo của Cái Nhiếp vẫn luôn rất cao, cho dù mùa đông hay mùa hè.

"Vương thượng?" Cái Nhiếp khẽ hỏi đánh gãy hồi ức của Doanh Chính.

Doanh Chính đưa ánh mắt trở lại trên người Cái Nhiếp, trang phục bây giờ của người này từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài đều là xuất từ chính mình. Áo choàng, ngoại bào thêu thù du, thâm y lam nhạt, bên trong có nhuyễn giáp, còn có vải lót trắng thuần ở trong, một tầng lại một tầng, được bao bọc rất tốt. Cái Nhiếp của y, tất nhiên là không cho phép người khác nhòm ngó mảy may.

"Tiên sinh có nhớ một năm trước, quả nhân xuất quan, tại Hà Châu gặp chuyện, tiên sinh vì quả nhân ngăn cản mũi tên kia?" Doanh Chính đột nhiên nói, y chỉ ngón tay vào trong ngực Cái Nhiếp.

Cái Nhiếp cúi đầu, hắn biết vị trí này, lúc đó mũi tên ở giữa chỗ này, nếu không phải mình có nhuyễn giáp cùng hộ tâm kính, sợ là đã chết từ lâu.

"Thần nhớ rõ." Nhớ tới lúc kia, với Cái Nhiếp mà nói kỳ thực không có quá nhiều ký ức đau đớn, ngược lại tràn ngập bí ẩn nhu tình, vì vậy bây giờ Cái Nhiếp ngước nhìn Doanh Chính với một nụ cười trên khuôn mặt, "Khi đó thần cả gan làm đệ đệ của Vương thượng một lần."

Đôi mắt của Doanh Chính luôn luôn thâm thúy, có đôi khi giống như là nước giếng trong mùa đông, lạnh giá lại yên tĩnh, có đôi khi lại giống là dòng suối trong ngày mùa hè, chảy xiết mà thanh tịnh, nhưng ở lúc này, ánh mắt y tràn đầy sự ấm áp và trong trẻo.

Một năm trước, Hà Châu thôn Lục Bình.

Cái Nhiếp tỉnh lại trong cơn đau đớn, mở mắt chính là nóc nhà lá u ám trong đêm. Hắn theo quán tính đột nhiên đứng dậy, khiến cho vết thương toàn thân đau đớn, không chỉ vết thương trí mạng nơi tim, trên người cũng có nhiều vết đao chém, Cái Nhiếp rất ít khi chật vật như vậy, đối phương nhân số đông đảo, lại hiểu thuật Kỳ Môn Độn Giáp, cộng thêm địa thế bằng phẳng của Hà Châu không thích hợp để ẩn núp, nhưng cuối cùng, Cái Nhiếp quy tội mình học nghệ không tinh.

Hắn không nhớ rõ mình đã bảo vệ Doanh Chính một đường chạy như điên như nào, vì không để cho máu nhỏ xuống để lại dấu vết, trên người Cái Nhiếp quấn chặt chiếc áo choàng trắng thuần của Doanh Chính, cuối cùng khi nhìn thấy ở phía trước có thôn xóm rốt cuộc Cái Nhiếp thoát lực, hắn ở trong một mảnh máu tươi cùng với mùi thơm chất gỗ thuộc về áo choàng Doanh Chính hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh táo lại sự thực nói cho hắn hiện tại tạm thời an toàn, mà Doanh Chính an vị tại bên giường của hắn.

Trong đêm khuya, cẩm bào trên người Doanh Chính đã có chút bẩn, tóc trán cũng lộn xộn, y dựa vào băng ghế thô sơ của Nông gia nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cũng không thấy chật vật, dáng vẻ tựa như lúc trước nghỉ ngơi ở trong cung Hàm Dương vào mỗi ngày bình thường.

Cái Nhiếp có chút giật mình nhìn xem Doanh Chính như vậy, vô ý thức vươn tay ra muốn vuốt những sợi tóc lộn xộn trên trán Vương thượng của hắn, nhưng là tác động tới miệng vết thương để hắn không nhịn được phát ra tiếng làm Doanh Chính tỉnh giấc.

Trong nháy mắt hai đôi mắt lặng lẽ nhìn nhau, Cái Nhiếp trước tiên cúi đầu xuống, vừa định mở miệng nói điều gì đó đáng trách, nhưng những lời nói đó lại bởi vì Doanh Chính bất ngờ nghiêng người qua ôm lấy hắn mà chôn vùi.

Khi đó Doanh Chính tự mình chấp chính mới được mấy năm, trên người vẫn còn một chút hơi thở thiếu niên vui mừng lộ rõ trên nét mặt, y ôm chặt lấy Cái Nhiếp, loại đau đớn nghẹt thở này còn đau đớn hơn cả nỗi đau tác động tới vết thương vừa nãy.

"Quả nhân thật sự sợ tiên sinh một ngủ không dậy nổi  ——" Giọng nói của Doanh Chính lúc này khàn khàn và trầm, mỗi chữ mỗi câu miễn cưỡng rơi vào bên tai Cái Nhiếp.

Cái Nhiếp liền như vậy ở trong ngực đỏ cả vành mắt.

Hắn thuở nhỏ thiên phú dị bẩm, kiếm thuật kinh người, Quỷ Cốc thậm chí giang hồ triều đình chưa một lần bại, mà bây giờ lại bị thương ở đất khách quê người. Cái Nhiếp thậm chí không tưởng tượng ra được Doanh Chính là như thế nào kéo lấy chính mình mất đi ý thức tìm lấy thầy thuốc thôn này.

Vương Tần Quốc đâu chịu nổi khổ như vậy.

Doanh Chính nhận thấy thân thể Cái Nhiếp khẽ run, lúc này mới thả tay, sau đó mới nhìn tới hốc mắt đỏ bừng của Cái Nhiếp.

"Tiên sinh đau ở chỗ nào sao?" Doanh Chính cúi người hỏi han, y vươn tay nhưng lại không dám đụng vào Cái Nhiếp nữa, "Quả nhân đi gọi thầy thuốc ——"

Cái Nhiếp giữ chặt lấy vạt áo Doanh Chính đứng dậy đang muốn đi, "Không ngại."

Doanh Chính quay người lại, "Thế nhưng là vừa rồi quả nhân làm tiên sinh đau?" Y ngồi ở bên giường Cái Nhiếp.

Cái Nhiếp lắc đầu, hắn cảm thấy nếu như mình không tìm lý do Doanh Chính nhất định sẽ không buông tha, suy nghĩ một chút, đầu óc vẫn hỗn độn, liền thốt ra, "Đã rất lâu rồi thần chưa từng bị người ôm như vậy."

Doanh Chính nghe xong nháy mắt mấy cái, không nghĩ tới tiểu Kiếm Thánh của y lúc này lại có thể thẳng thắn như vậy.

Cái Nhiếp hậu tri hậu giác cảm thấy lời này hơi không phù hợp, vội vàng bổ sung, "Trước kia là sư phụ..."

Lời còn chưa dứt, thầy thuốc ở thôn đẩy cửa vào, đối phương là một ông lão tóc trắng, "Ta nghe thấy động tĩnh liền đi tới nhìn xem, tiểu huynh đệ tỉnh rồi?"

Doanh Chính đứng dậy, "Đã tỉnh, đại phu mời mau tới nhìn một chút."

"Tiểu huynh đệ thân thể cường tráng, bị thương nặng như thế này cũng chỉ hôn mê một ngày liền tỉnh." Ông lão cúi người xem xét vết thương của Cái Nhiếp, vừa cười vừa nói: "May mắn là ngươi tỉnh sớm, nếu không người huynh trưởng này của ngươi lo lắng phải phá hỏng nhà thuốc rách nát này của lão hủ."

Cái Nhiếp nhìn về phía Doanh Chính, trong bóng tối vẻ mặt của đối phương có chút mơ hồ không rõ, "Huynh trưởng..." Cái Nhiếp nhàn nhạt nói, nhưng hai chữ này lại giống như thiên kim, ở giữa răng môi đáng giá lặp lại nhấm nuốt.

[ Tám ]

"Trên người tiên sinh có nhiều vết thương như vậy, nơi này, nên là quả nhân." Dứt lời, đầu ngón tay Doanh Chính rời khỏi tim Cái Nhiếp, "Cũng từ khi đó quả nhân liền muốn đem tất cả vinh quang ở trên thiên hạ này cho tiên sinh."

"Cho nên mặt dây chuyền này tiên sinh cũng chớ lại từ chối." Doanh Chính mở hộp gấm kia ra một lần nữa, lấy ra răng hổ, thẳng thắn xoay người giúp Cái Nhiếp buộc ở bên hông.

Không nghĩ tới Doanh Chính thỏa đáng đến tận đây, Cái Nhiếp cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, hắn cực ít có cơ hội nhìn thấy đỉnh đầu Doanh Chính, mà lần này hắn phát hiện Vương thượng của hắn đã có chút tóc trắng.

Thời gian như ánh sáng câu qua khe cửa, và trải qua nguy hiểm ở Hà Châu dường như chỉ mới xảy ra ở ngày hôm qua.

Sau khi Doanh Chính bị phi tần hành thích, Cái Nhiếp đã có nửa năm chưa từng trở về nhà, ngày đêm đều ở trong cung bồi tiếp Doanh Chính thâu đêm suốt sáng xử lý chính vụ.

Tần Quốc mạnh, dã tâm Doanh Chính muốn thôn tính thiên hạ càng sâu. Cái Nhiếp chưa từng phụng dưỡng Quân chủ khác, nhưng hắn nghĩ Doanh Chính nói chung cũng là Quốc vương cần cù độc nhất thiên hạ này, y thật là lòng tràn đầy giang sơn xã tắc, cái gọi là Hậu cung đối với y mà nói ngược lại giống như là loại phụ thuộc, tới nay Tần Quốc vẫn không có Vương hậu.

Cái Nhiếp nghe công công quản sự nói các phi tần đang phát điên, thời gian Vương thượng đi hậu cung càng ngày càng ít, Tần Vương rõ ràng là ở thời điểm huyết khí phương cương, vì sao ngày thường đều chuyên cần chính sự như vậy.

"Cái đại nhân, thời gian ngài ở bên cạnh Vương thượng nhiều nhất, đêm thu hơi lạnh, mong rằng đại nhân nói với Vương thượng hậu cung vẫn còn có noãn ngọc chờ đợi." Công công quản sự tuổi tác đã cao tận tình khuyên bảo, không biết thu được lợi từ vị phi tần nào.

Cái Nhiếp gật đầu, xem như đồng ý.

Mà đêm nay Doanh Chính vẫn như cũ khêu đèn đọc sách, y gần đây đọc một quyển tên là « Ngũ Đố » , xuất từ tay Hàn Phi Hàn Quốc, Doanh Chính xem đi xem lại, mỗi lần đều khâm phục bài viết tuyệt vời của hắn, hai ngày nay y sai người vơ vét hết tác phẩm hiện tại của Hàn Phi về, nó dường như là một niềm vui.

"Tiên sinh có biết về Hàn Quốc?" Doanh Chính từ trong thẻ tre ngẩng đầu nhìn Cái Nhiếp, đáy mắt đều là mệt mỏi đen nhạt.

"Hàn... sự cai trị thường thường bậc trung, Quân chủ vô năng, thời gian không lâu." Cái Nhiếp nói, ngược lại là không lưu tình chút nào.

Doanh Chính nghe xong cũng cười: "Muốn quả nhân nói, dốc hết sức lực toàn Hàn, cũng không quan trọng bằng một Hàn Phi. Không biết Hàn An lão hồ đồ này, sao có thể sinh ra một hiền tài như vậy."

"Hàn Phi người này vốn không phải vật trong ao, từng đi học ở Tang Hải mấy năm, sư tòng Tiểu Thánh Hiền Trang Tuân Phu Tử, là đồng môn cùng thầy mà ra với Lý Tư đại nhân." Cái Nhiếp rủ rỉ nói.

"Quả nhân nhất định phải tìm cơ hội gặp Hàn Phi một chút, tiên sinh có thể chọn lên kế hoạch cho chuyến đi đến Hàn Quốc vào một thời điểm thích hợp." Doanh Chính vui vẻ.

Cái Nhiếp im lặng, hắn nhớ tới sư đệ ở Hàn Quốc, vì vậy nghiêm túc khẽ gật đầu với Doanh Chính, xem như hứa hẹn.

Doanh Chính mừng rỡ, lại cúi đầu xuống tiếp tục trầm mê ở biển sách.

Nhìn thấy Doanh Chính như vậy, Cái Nhiếp đột nhiên sinh lòng không đành lòng, Tần Quốc càng ngày càng mạnh, mà Doanh Chính lại như già đi, Tần tựa như một con sâu độc, càng là hùng mạnh, càng là tham lam hấp thụ tinh huyết Quân chủ. Doanh Chính luôn nói rằng trong người Cái Nhiếp như là ông già, nhưng thực tế đôi mắt của Doanh Chính càng sâu hơn và mệt mỏi hơn.

Cái Nhiếp nhớ tới công công quản sự nhắc nhở, không khỏi thở dài.

Tiếng thở dài nhàn nhạt này gây nên sự chú ý của Doanh Chính, y ngẩng đầu lên lần nữa nhìn Cái Nhiếp, "Tiên sinh mệt mỏi sao? Mệt liền đi nghỉ ngơi, quả nhân không có chuyện gì."

Cái Nhiếp lắc đầu, tiến lên một bước đi đến bên cạnh Doanh Chính, cúi người nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu nâu đậm của Doanh Chính.

Đã rất lâu không có bị người nhìn ở khoảng cách gần như vậy, Doanh Chính ngược lại cảm thấy hơi xấu hổ, y nhìn con ngươi màu xám nhạt của Cái Nhiếp, bên trong tựa như lẫn vào một loại vật chất nào đó, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ nhạt và dịu dàng.

"Tiên sinh có chuyện gì vậy?" Doanh Chính thẳng thắn nháy mắt mấy cái.

"Vương thượng cần nghỉ ngơi, hốc mắt mệt mỏi xanh đen, khóe mắt sung huyết, đêm đã khuya, Vương thượng căn bản không cần phải tiêu hao chính mình như vậy." Cái Nhiếp nói lời này giọng nói rất dịu dàng, lộ ra quan tâm chân thành.

Doanh Chính tiếp nhận loại quan tâm này, lần này thực sự khép lại thẻ tre, "Quả nhân có quá nhiều chuyện muốn làm, thời gian luôn luôn không đủ."

"Vương thượng đã lâu không tới hậu cung, ngày mai không lên triều, liền đi nghỉ ngơi một phen thật tốt như thế nào?" Cái Nhiếp quay người mang tới áo choàng cho Doanh Chính, mùa thu dần dày, ban đêm trời càng trở nên mát mẻ hơn.

Nghe đến đó, Doanh Chính hơi kinh ngạc, "Lời này của tiên sinh có ý gì?" Lần này không nghe ra được vui giận trong giọng nói của Tần Vương.

Lần đầu tiên Cái Nhiếp cảm thấy có phải mình nói sai rồi hay không.

Thế là hai người lại im lặng giằng co ở tại chỗ.

"Tiên sinh có phải là nghe tới lời đồn đãi bẩn thỉu nào đó?" Doanh Chính mở miệng đánh vỡ im lặng, y đi tới bên cửa sổ, đình viện bên ngoài người năm như một ngày thật sâu, "Người nào lắm mồm như vậy, nên nhổ đầu lưỡi đi mới phải ——"

Cái Nhiếp nhìn bóng lưng Doanh Chính, tự biết sức mạnh của ngôn từ giống như một thanh kiếm, lúc này mạnh mẽ chia cắt hắn cùng Tần Vương.

"Thần biết sai ——" Trong tay Cái Nhiếp còn giương áo choàng phẩm chất mịn màng của Doanh Chính, phía trên nhuốm mùi trầm hương.

Doanh Chính xoay người lại nhìn về phía Cái Nhiếp, "Tiên sinh sai ở không hiểu lòng của quả nhân."

Một cơn gió đêm thổi qua cửa sổ, thổi tung sợi tóc của Doanh Chính, một nháy mắt để ánh mắt của y trở nên mập mờ không rõ, để người nhìn không rõ ràng. Cái Nhiếp vẫn đứng tại chỗ, là dáng vẻ thật sự không rõ nội tình.

"Để bồi tội, tối nay tiên sinh bồi quả nhân xuất cung đi." Doanh Chính đi tới, phủ áo choàng lên mình.

"Cái gì?" Cái Nhiếp mở to hai mắt nhìn.

"Quả nhân đã lâu không ngắm cảnh đêm Hàm Dương, ngày mai không phải lên triều, đêm nay liền ngủ ở dinh thự của tiên sinh." Sau khi Doanh Chính nói xong mới lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Cái Nhiếp mới chậm chạp ý thức được, người ở trước mắt mình đây chính là Vương thường bị cung nhân triều thần kiêng vị, vui giận thất thường.

[ Chín ]

Hàm Dương ban đêm so với tưởng tượng còn vô vị hơn, Doanh Chính từ lâu đã quen với ánh đèn đuốc sáng trong cung điện, ai ngờ bây giờ Cái Nhiếp dẫn y đi ở trong một mảnh tối như bưng.

Toàn bộ Tần Quốc đều là của y, nhưng là Doanh Chính đối với những con phố ở Hàm Dương lại biết rất ít.

Cái Nhiếp dẫn y đi khắp nơi, đi qua con đường phồn hoa nhất vào ban ngày, tửu quán có món ngon nhất, còn có thanh lâu duy nhất mở cửa trong đêm, không mấy hứng thú đi một vòng, cuối cùng trở lại cửa nhà Cái Nhiếp.

"Đây là lần đầu tiên quả nhân đến trong nhà tiên sinh làm khách." Doanh Chính vừa nói vừa muốn đi đẩy cửa, nhưng cánh cửa này lại bị khóa chặt.

"Thần ra vào chưa từng mở cửa." Cái Nhiếp hơi ngượng ngùng giải thích, "Trong nhà không có tôi tớ, mỗi lần ra vào không có cách nào khóa trái thật sự phiền phức..."

"Vậy ngày thường tiên sinh làm thế nào ra vào?" Doanh Chính nghiêng đầu hỏi.

"... Trèo tường." Cái Nhiếp chỉ một gốc cây hòe cao nhất ở chân tường.

Doanh Chính không nghĩ tới sẽ là như thế này, không ngừng cười lớn, Cái Nhiếp cũng cảm thấy xấu hổ, "Thần trèo qua mở cửa cho Vương thượng ——"

"Không cần không cần!" Doanh Chính nắm lấy cổ tay nhỏ của Cái Nhiếp, "Tiên sinh mang quả nhân đồng thời leo qua đi vào!"

Cái Nhiếp cau mày nhìn chằm chằm vào Doanh Chính, cuối cùng nói một tiếng thần vượt qua —— liền ôm lấy eo Doanh Chính, đột nhiên phi thân vượt qua bức tường, hạ xuống bên bờ ao đã khô cạn trong nội viện.

Khi Doanh Chính lấy lại tinh thần, Cái Nhiếp đã buông y ra, nếu không phải còn lưu lại xúc cảm gió thu khẽ quét qua trên mặt, vừa rồi trong nháy mắt đó bay lên thật giống như giấc mơ.

Cái Nhiếp nói leo tường hóa ra là chỉ khinh công, Doanh Chính luôn luôn nghĩ rằng giáo sư thủ tịch kiếm thuật của y là quá đơn giản.

"Tiên sinh không hổ là người tập võ, quả nhân cao chín thước, thế mà lại rất dễ dàng bị người ôm." Doanh Chính tựa như còn không có từ trong vui mừng vừa rồi hòa hoãn lại, y thích thú ngắm nghía Cái Nhiếp, người này, tay này, eo này, nào có dáng vẻ có thể ôm lấy mình, "Tiên sinh lại là người đầu tiên ôm quả nhân như vậy."

Cái Nhiếp cúi đầu, trong đình viện một mảnh tiêu điều, nhưng ánh trăng ở trong bầu trời đêm lại trong vắt, bầu trời đầy sao, Cái Nhiếp nhẹ nhàng nói, "Thần có thể mang Vương thượng bay đến trên nóc nhà."

Cái Nhiếp nói lời này, trong đôi mắt tỏa sáng tất cả là đều hào quang người thiếu niên. Hắn vốn còn rất trẻ, lại mang theo gánh nặng ngàn cân Quỷ Cốc cùng Tần Quốc.

Doanh Chính chẳng biết tại sao lại bỗng nhiên sinh lòng thương tiếc, y muốn chạm vào khuôn mặt của Cái Nhiếp, có phải giống như trong tưởng tượng, lạnh như ánh trăng.

Sau đó y thật sự vươn tay chạm vào, lại khác hoàn toàn với tưởng tượng, Cái Nhiếp là ấm áp, hoạt bát, trẻ tuổi, rõ ràng đứng ở trước mặt Doanh Chính.

Doanh Chính trong lòng thật sự muốn lên nóc nhà, nhưng y sinh là Vương, có chút chuyện luôn luôn không phù hợp với cấp bậc lễ nghĩa thân phận. Vì vậy cuối cùng xua tay với Cái Nhiếp, "Lần sau đi."

Sợ là không có cơ hội, Cái Nhiếp trong lòng rõ ràng, cho dù sau này còn rất nhiều thời gian, cũng sẽ không còn có gió mát trăng sáng như lúc này, đối ảnh thành đôi.

Ngay sau đó Cái Nhiếp xoay ngoài đi dọp dẹp phòng ngủ cho Doanh Chính.

Thực tế các gian phòng của Cái Nhiếp đều phủ một tầng bụi mỏng, cho dù đổi đệm chăn mới, vẫn là bởi vì thiếu khuyết nhân khí mà tỏa ra một cỗ mùi nấm mốc.

Cái Nhiếp xấu hổ đứng ở bên giường, Doanh Chính lúc này từ bên ngoài dạo bước đi vào.

"Vương thượng, hay là hồi cung đi..." Cái Nhiếp vẻ mặt khó xử, "Nơi này quả thực ——"

"Tiên sinh trước kia ngủ ở đây?" Doanh Chính đánh gãy Cái Nhiếp, đi thẳng lên phía trước, nhìn chăn mềm màu vàng nhạt ở trên giường.

"Vâng." Cái Nhiếp gật đầu, "Đây là gian phòng của thần."

"Vậy quả nhân liền ngủ ở đây, cũng ổn thỏa, tiên sinh không cần quá chú ý." Doanh Chính nói liền bắt đầu cởi quần áo, giờ phút này đã là canh ba, y quả thực mệt mỏi.

Cái Nhiếp vội vàng treo quần áo cho Doanh Chính, lúc xoay người lại, Vương thượng của hắn đã an phận thủ thường nằm ở trên giường, sau đó lật nửa bên người, "Tiên sinh cũng ngủ đi?"

"Vương thượng, chiếc giường này hẹp." Cái Nhiếp đứng ở bên giường, bất động, nhìn đôi mắt đang buồn ngủ của Doanh Chính, vẫn là tiến lên một bước, chỉnh lại đệm chăn cho Doanh Chính, vị Tần Vương này tâm tư cực nặng, ngay cả đi ngủ cũng không an phận, luôn luôn thích đá chăn mền.

Điều này ngược lại cực kỳ trẻ con.

Sau đó Doanh Chính ngủ thiếp đi trong an thần hương của Cái Nhiếp.

Trong mơ Doanh Chính trở lại hình dáng thuở thiếu niên, y trăn trở ở trong cung vũ đình viện, quanh đi quẩn lại, y đi theo Triệu Cơ đi qua một chiếc hành lang sâu thẳm, cuối cùng đi vào một tòa Thiên viện. Y vẫn luôn gọi mẫu thân, nhưng Triệu Cao tựa hồ mắt điếc tai ngơ. Cuối cùng Doanh Chính đi đến trước cánh cửa khép nửa, y nghe được giọng nói nhàn nhạt của Triệu Cơ truyền ra từ bên trong, cẩn thận đẩy một cánh cửa ra nhìn trộm, kết quả nhìn thấy mẫu hậu như một con cá trắng ở trên giường tre, nàng lắc lư, thở hổn hển, bị nam nhân trên người đẩy nắm vuốt, nhưng nhìn nàng lại rất vui vẻ.

Doanh Chính giật nảy mình, y hốt hoảng trốn khỏi Thiên viện kỳ quái giống như vực sâu kia, trên đường vấp ngã, cuối cùng không để ý ngã vào bên trong một hồ nước, Doanh Chính bản thân ngược lại biến thành người sắp chết đuối.

"Vương thượng ——" Có người gọi y.

Doanh Chính ở trong một mảnh thấm ướt vươn tay ra giữ chặt người đang gọi y, ngẩng đầu lên, cùng với đôi mắt bị nước làm mờ, nhìn thấy Cái Nhiếp càng trẻ tuổi hơn, sạch sẽ như vậy, hiên ngang như vậy, thiếu niên tựa như hạc trắng giáng trần.

BGM:

Còn chờ gì nữa - « Quy Tầm » « Từ Cửu Môn Hồi Ức » « Lương Dạ Hoành Đường »

=====

Quy Tầm : http://5sing.kugou.com/fc/17436493.html

Từ Cửu Môn Hồi Ức : http://5sing.kugou.com/fc/15539270.html

Lương Dạ Hoành Đường : http://5sing.kugou.com/fc/17023549.html

Chậc chậc, cứ nói tới Nhiếp bảo vệ Chính ca là não cứ auto hiện lên cảnh Cái Nhiếp lao ra chặn trước mặt Chính ca chặn tên, sau đó là cảnh Nhiếp bị dây xích quấn chặt 2 tay cùng quấn eo bị người kéo mạnh về phía sau. Xem cảnh đó tim đập thình thịch ấy.

Share cái FMV Chính Nhiếp : https://www.bilibili.com/video/BV16E411e7em/?spm_id_from=333.788.videocard.0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top