Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

[ Mười ba ]

Sau khi về Tần, lần đầu tiên Cái Nhiếp bị bệnh.

Đêm hôm đó, Cái Nhiếp đang chuẩn bị rời cung thì đột nhiên vấp phải ngưỡng cửa, nếu như lúc bình thường xảy ra chuyện như thế này thì quả là không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Doanh Chính cũng phải giật mình chạy tới đỡ Cái Nhiếp dậy, lúc này mới phát hiện người vẫn luôn đứng lặng ở sau lưng mình toàn thân nóng hổi, ngay cả khuôn mặt luôn tái nhợt cũng ửng hồng, lông mày cau lại như đang chịu đựng lửa thiêu đốt.

"Tiên sinh sốt, vì sao không nói!" Doanh Chính bực bội lo lắng, một bên hô hào ngự y, một bên bế Cái Nhiếp lên đi thẳng vào tẩm cung.

Cái Nhiếp đã không còn sức lực giãy giụa, hắn tựa ở lồng ngực ấm áp của Doanh Chính, xa xa nhớ tới thuốc lư nóng bức ở Quỷ Cốc, khi đó mình trông coi liền canh giữ một ngày, bên ngoài lư mây núi gió lồng lộng, Cái Nhiếp cứ như vậy nặng nề mê man.

"Bệnh của Cái đại nhân, làm việc vất vả, tâm lực tiều tụy, mới để tà khí có thể thừa cơ hội, lúc này mới bị bệnh." Ngự y cúi đầu quỳ gối trước mặt Doanh Chính, "Sốt không phải vấn đề nghiêm trọng, Cái đại nhân tĩnh dưỡng mấy ngày, đúng hạn uống thuốc, kính xin Vương thượng yên tâm."

Doanh Chính gật đầu, vẫy lui ngự y, trong tẩm cung chỉ còn lại Doanh Chính cùng Cái Nhiếp đang mê man, còn có cung nữ yên lặng chờ đợi.

Thuốc sắc xong chầm chậm bốc lên khói trắng đắng chát, cung nữ tiến lên, cung kính muốn đút cho Cái Nhiếp uống thuốc.

Doanh Chính nhìn ở trong mắt, nhìn cung nữ kia cẩn thận múc một thìa, sau khi thổi nguội thì rót vào trong miệng Cái Nhiếp, nhưng bởi vì Cái Nhiếp mím chặt môi, cung nữ cũng không dám dùng sức, một thìa thuốc kia thuận theo khuôn mặt Cái Nhiếp chảy xuống hơn nửa, Doanh Chính ho khan một tiếng, dọa cho cung nữ vội vàng buông bát quỳ xuống nói Vương thượng thứ tội.

Kỳ thực Doanh Chính không thật sự tức giận, chỉ là nhìn thấy cảnh tượng như vậy cảm thấy không vui, vì vậy vẫy lui cung nữ, trong tẩm cung rộng lớn chỉ còn lại Cái Nhiếp cùng Doanh Chính.

Rất hiếm khi Doanh Chính có cơ hội nhìn thấy Cái Nhiếp an tĩnh ở trên giường như vậy, hầu hết thời gian đều là Cái Nhiếp bảo vệ y và rời khỏi y sau khi y thay quần áo và chắc chắn rằng y đã ngủ.

Bây giờ mối quan hệ này đã bị đảo ngược, và người được chăm sóc đã trở thành Cái Nhiếp, loại cảm giác này khiến cho Doanh Chính cảm thấy mới lạ. Y nhấc lên trường bào huyền hắc, cẩn thận từng li từng tí ngồi tại bên giường, Nhìn Cái Nhiếp đang yên lặng ngủ.

Có lẽ bởi vì sốt, khuôn mặt của Cái Nhiếp ửng đỏ, chóp mũi còn có một tầng mồ hôi mỏng, ngược lại làm cho hắn trông ướt át mà óng ánh, giống như cỏ xuân phủ đầy sương. Cái Nhiếp bây giờ quá yếu, rất khó để người liên tưởng tới Kiếm Thánh lúc thịnh khí lăng nhân, hắn bây giờ trông giống như một thanh niên bình thường khôi ngô tuấn tú.

Doanh Chính luôn luôn mưu đồ thiên hạ, trong đầu của y cũng cực ít có suy nghĩ hoang đường, nhưng mà bây giờ, bất chợt y nảy sinh suy nghĩ, nếu như bọn họ không gặp tại triều đình, mà quen biết như những người bình thường khác, ví dụ như ở một con phố ngõ hẻm nào đó tại Hàm Đan, hoặc là ở một học đường nào đó, vậy thì sẽ như thế nào.

Nhưng trí tưởng tượng của Doanh Chính ít tham vọng hơn nhiều, càng nghĩ, cuối cùng vẫn là trở lại giờ phút này, Cái Nhiếp hoạt bát ở ngay trước mặt của y. Và mọi thứ thật sự đã xảy ra, đều là trải nghiệm tuyệt vời.

Bởi vì lên cơn sốt nóng không chịu nổi, Cái Nhiếp khó chịu muốn phủi chăn bông trên người, Doanh Chính ấn chăn xuống không cho hắn cử động, cũng chỉ khi Cái Nhiếp ngã bệnh thì sức lực của Doanh Chính mới có thể ngang bằng với hắn, sau một hồi giằng co, Cái Nhiếp chỉ giãy giụa ra một cánh tay.

Cánh tay kia tái nhợt ướt đẫm mồ hôi, xương cốt lộ rõ, giống như bị gãy.

Doanh Chính không khỏi thở dài một hơi, y nên chú ý hơn, đừng để Cái Nhiếp phải lo lắng nhiều như vậy. Thế nhưng Cái Nhiếp là toàn tâm toàn ý vì y trả giá thể xác lẫn tinh thần lại là khiến người tâm động.

Đúng vậy, động tâm.

Doanh Chính đưa tay ra gạt xuống sợi tóc dính trên trán Cái Nhiếp, khuôn mặt không chút che giấu vẫn còn non nớt, bởi vì giãy giụa mà cổ áo nới lỏng lộ ra da thịt như men, Doanh Chính không khỏi nhìn xuống, bộ ngực gầy gò đơn bạc, dưới chăm bông che kín hẳn là vòng eo nhỏ nhắn, hông thon, chân dài... còn có mắt cá chân tinh tế.

Dư quang tầm mắt quét đến chén thuốc đã nguội, lúc này Doanh Chính mới nhớ tới chuyện chính, vội vàng cầm chén thuốc lên, múc một thìa, y chưa từng chăm sóc ăn uống của người khác, đành phải học dáng vẻ của cung nữ vừa rồi cúi người xuống đút thuốc, quả nhiên thuốc cũng bị đôi môi và hàm răng khép chặt của Cái Nhiếp cự tuyệt ở ngoài cửa, Doanh Chính vội vàng dùng tay áo rộng lớn lau thuốc bị rơi xuống.

Ống tay áo thêu hoa văn tinh xảo, xẹt qua gương mặt, Cái Nhiếp thoáng tỉnh, khó khăn mở mắt ra, nhân ảnh trước mắt mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ lắm, nhưng Cái Nhiếp cảm thấy hết sức quen thuộc.

Đối phương dùng bàn tay rộng lớn vuốt ve trán của mình, thân mật vuốt đi những mồ hôi kia.

Nhiếp nhi.

Hắn nghe thấy đối phương gọi mình như vậy.

"Sư phụ..." Cái Nhiếp nheo mắt, giọng nói yếu ớt thậm chí có chút nức nở, "Nhiếp nhi không sao..." vẫn ráng chống đỡ trả lời.

"Nhiếp nhi ngoan, uống thuốc." Đối phương dịu dàng nói, cúi xuống làm cho bóng người mờ mịt kia càng lớn hơn, như thể là một tấm lưới ấm áp bao phủ lấy chính mình.

Tương truyền Quỷ Cốc Tử lôi kéo khắp nơi, trái tim lạnh lẽo đến tột cùng, nhưng Cái Nhiếp biết sự dịu dàng của sư phụ, hắn đưa tay còn lại ra khỏi chăn và nắm lấy vạt áo của đối phương, chất liệu mềm mịn, không giống áo gai mà sư phụ thường mặc.

Không đợi Cái Nhiếp lại mở miệng, chén thuốc đã hơi nguội lạnh rót vào cổ họng hắn.

Quá đắng, Cái Nhiếp không khỏi cắn chặt răng muốn cự tuyệt, nhưng đối phương đã kịp thời nhìn thấu ý đồ, đột nhiên vươn ngón tay trắng như ngọc vào trong miệng Cái Nhiếp.

Lòng bàn tay kia mềm mại vuốt ve giữa răng môi, Cái Nhiếp cũng không dám dùng sức cắn. Ngược lại, ngón tay đó lại cực kỳ không an phận, trên dưới trêu chọc đầu lưỡi Cái Nhiếp, nước bọt tràn ra, thuận khóe miệng Cái Nhiếp chảy xuống.

"A... Đừng ——" Cái Nhiếp quay đầu muốn thoát khỏi ngón tay đó, nhưng lại bị người trên người giữ chặt đầu, thuốc đắng chát kia toàn bộ trút xuống, khô khốc đọng lại trong cổ họng Cái Nhiếp.

Trong mông lung, Cái Nhiếp định mở mắt nhìn kỹ bộ dạng sư phụ thô lỗ như vậy, nhưng không ngờ lại bị bàn tay của đối phương che lại.

"Đừng nhìn quả nhân như vậy..."

Cái Nhiếp nghe đối phương nói như vậy, thanh tuyến rời rạc mà kiềm chế, rõ ràng gần ngay trước mắt, lại phảng phất xa cuối chân trời.

—— Là Doanh Chính.

Cái Nhiếp cảm thấy trái tim mình đột nhiên thắt lại, đập dữ dội với cảm giác nghẹt thở chưa từng có, và sự căng thẳng trong tiềm thức khiến hắn càng dùng sức nắm chặt vạt áo của đối phương.

Cái Nhiếp căng thẳng mà yếu ớt, tựa như đóa hoa đào đầu tiên nở rộ vào mùa xuân.

Đôi mi dài mở ra đóng lại trêu chọc lòng bàn tay Doanh Chính.

Quá ngứa.

Doanh Chính cúi người xuống, y muốn hôn Kiếm Thánh thiên hạ này.

Nhưng ngay lúc sắp đụng vào, y dừng lại.

Doanh Chính nhìn ngón tay của mình, mà những ngón tay kia phảng phất hóa thành sơn hà hồ hải kéo dài không dứt, bọn chúng ngăn trở tất cả những xao động không hợp cấp bậc lễ nghĩa của quân vương.

Lần đầu tiên Doanh Chính lâm vào vực sâu.

[ Mười bốn ]

Cái Nhiếp dường như trải qua một giấc mộng cực kỳ dài, khi hắn tỉnh táo lại thì thấy mình đang ở trên ngự tháp tại tẩm cung của Doanh Chính, cung nữ đứng ở một bên thấy Cái Nhiếp tỉnh lại, lập tức lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, vội vàng gọi ra bên ngoài, "Cái đại nhân tỉnh rồi, mau đi trình báo Vương thượng!"

Cung nữ tuổi tác còn nhỏ vừa kêu liền muốn chạy ra bên ngoài, Cái Nhiếp mở miệng gọi lại, mới phát hiện mình bị mất tiếng.

Tiểu cung nữ đột nhiên ý thức được mình hấp tấp, vội vàng chạy tới, "Cái đại nhân thứ tội, nô tỳ rót nước cho ngài."

"Ta ngủ mấy ngày?" Cái Nhiếp vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, chân tay không có chút sức lực nào.

"Cái đại nhân ngủ hai ngày." Tiểu cung nữ bưng chén nước qua, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Cái Nhiếp bằng một đôi mắt sáng ngời.

"Hai ngày..." Sau khi uống cạn nước trong chén, Cái Nhiếp ngước mắt lên nhìn tiểu cung nữ, "Cô nhìn chằm chằm ta làm cái gì?"

Tiểu cung nữ đỏ mặt, quỳ xuống, "Cái đại nhân thứ tội!"

Cái Nhiếp cảm thấy thú vị. Đám cung nhân mở miệng đều nói câu này đầu tiên, như thể nói là có thể được tha thứ vậy.

Thấy Cái Nhiếp không lên tiếng, tiểu cung nữ ấp úng, cuối cùng đỏ mặt nói, "Nô tỳ, nô tỳ chỉ là muốn nhìn một chút là người như thế nào có thể nhận được Vương ân như thế."

"... Lời này nghĩa là sao?" Cái Nhiếp không hiểu.

"Vương thượng vì chăm sóc Cái đại nhân, nghỉ triều một ngày, đêm qua cũng canh giữ ở bên người đại nhân, sáng nay bởi vì có cấp báo mới vội vàng vào triều." Trong khi tiểu cung nữ nói, nàng không nhịn được mà liếc trộm Cái Nhiếp, đối phương cũng hiện ra vẻ khó có thể tin.

"Có thật không?" Cái Nhiếp hỏi.

"Là thật đó." Tiểu cung nữ ngẩng đầu, lấy hết can đảm khiến cho gò má non nớt của nàng phồng lên, "Nô tỳ còn nghe công công đang trực nói, đêm đó đại nhân bị bệnh, là Vương thượng tự mình ẵm đại nhân vào trong tẩm cung này chữa bệnh."

"Tẩm cung của Vương Thượng, thế nhưng là ngay cả các nương nương trong hậu cung cũng chưa bao giờ được vào."

"Tất cả mọi người nói Vương ân mênh mông, thế nhưng Cái đại nhân là nhận chín phần!"

Giọng nói thanh thúy hoàn mỹ của tiểu cung nữ Cái Nhiếp nghe giống như là ma chú, từng tiếng gõ vào trong tim.

Lúc này, cửa tẩm cung bị đẩy ra, ngay khi Doanh Chính bước vào liền nhìn thấy tiểu cung nữ vẻ mặt vui vẻ cùng Cái Nhiếp chống lên thân thể quần áo rộng rãi.

"Xa xa liền nghe thấy tiếng," Doanh Chính giống như cười mà không phải cười đi qua, nhưng giọng nói khá nhẹ nhàng, "Đang trò chuyện gì với Cái đại nhân vậy?"

Tiểu cung nữ chưa từng nói chuyện nhẹ nhàng với Tần Vương như vậy, khuôn mặt càng đỏ, nô tỳ nô tỳ một hồi lâu, cuối cùng nhìn về phía Doanh Chính, hai mắt doanh doanh phảng phất có thể bóp ra nước.

Cái Nhiếp biết loại ánh mắt này, bất kỳ nữ nhân nào nhìn về phía Doanh Chính, cuối cùng cũng sẽ biến thành ánh mắt này, thế là hắn quay đầu đi không nhìn nữa.

"Ngươi tên là gì?" Doanh Chính hỏi.

"Nô tỳ, tên là Đào Ngạc ——" Tiểu cung nữ đỏ mặt, ngay cả giọng nói đều kích động đến run rẩy.

Cái Nhiếp cúi đầu chỉnh lại cổ áo của mình, hắn nghe được Doanh Chính dường như nở nụ cười, chỉ dùng dư quang đều có thể cảm nhận được sự hưng phấn của nữ tử kia.

"Lui ra đi." Nhưng mà Doanh Chính cũng không lại nói cái gì, Cái Nhiếp nhìn cung nữ tên Đào Ngạc đỏ ngầu mặt, ngoan ngoãn rời khỏi tẩm cung.

Theo cánh cửa cung điện nặng nề từ từ đóng lại, trong tẩm cung trở nên yên tĩnh mà sáng sủa, ánh sáng mặt trời chiếu vào từ từng ô cửa sổ, rơi trên mặt đất là bóng của hàng rào gỗ, một ngang một dọc, một dọc một ngang, giống như duyên phận.

"Tiên sinh thân thể khá hơn chút nào không?" Doanh Chính chậm rãi đi tới, Cái Nhiếp ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới trên tay Doanh Chính còn cầm một bát thuốc, lập tức nhớ tới ngón tay mà mình cắn không biết là trong mơ hay là thật sự xảy ra, tức khắc cảm thấy xấu hổ không biết trốn đi đâu.

Cái Nhiếp cúi đầu, không nhìn Doanh Chính, "Thần đã không ngại, tạ Vương thượng quan tâm."

"Nói bậy." Doanh Chính mỉm cười, ngồi trên chiếc ghế rộng bên cạnh giường, "Ngự y đã căn dặn quả nhân, thời gian gần đây nhất định không thể để tiên sinh lại vất vả." Doanh Chính cúi đầu dùng thìa khuấy thuốc nóng hổi, bộ dáng rất nghiêm túc, "Cho nên quả nhân cũng muốn bồi tiếp tiên sinh, đồng thời tu sinh dưỡng tức."

Sử dụng từ ngữ một cách bừa bãi, Cái Nhiếp nghĩ, lại bởi Doanh Chính hiếm khi nhu thuận như vậy mà mặt mày nhiễm ý cười, hắn đi tay nhận chén thuốc kia, "Để thần."

Doanh Chính chạm vào đầu ngón tay hơi ấm của Cái Nhiếp, hắn ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt kia trở lại vẻ trong sáng và tỉnh táo thường ngày, dáng vẻ mông lung hỗn độn mà phiến tình một đi không trở lại.

Doanh Chính lắc đầu, mặc cho Cái Nhiếp lấy bát đi.

Cái Nhiếp tỉnh táo không còn sợ đắng nữa, không nói một lời uống hết bát thuốc, một ít vết nước để lại bên khóe miệng cũng bị hắn dùng mu bàn tay lau đi.

Trong cung hai người nhìn nhau không nói gì, Cái Nhiếp nhìn Doanh Chính, thấy hai quầng mắt Vương thượng của mình thâm quầng, sợ rằng thật sự như lời Đào Ngạc nói thức trắng đêm không ngủ, trong lòng cảm thấy chua xót.

Loại cảm giác này quanh quẩn ở trong lòng Cái Nhiếp, rất lạ lẫm, có người quan tâm rõ ràng là cảm giác rất ấm áp, vì sao lúc này lại như vậy, đau nhức sưng tấy.

Doanh Chính nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Cái Nhiếp, chẳng biết tại sao, không nói một lời, Cái Nhiếp đột nhiên lộ ra vẻ mềm mại như vậy.

"Tiên sinh đang suy nghĩ gì?" Doanh Chính mở miệng hỏi.

Cái Nhiếp lấy lại tinh thần, Doanh Chính đôi mắt thật sâu, ánh mắt nóng rực mà sắc bén, dưới ánh mắt như vậy, Cái Nhiếp nhất thời không nói nên lời.

Doanh Chính buồn cười, "Mới thấy tiên sinh cùng tiểu nha đầu kia trò chuyện vui vẻ, phải chăng lưỡng tình tương duyệt, quả nhân có thể làm chủ tướng đính hôn nàng cho tiên sinh."

Cái Nhiếp nghe xong liền đổi sắc mặt, "Vương thượng tuyệt đối không thể!"

"Tại sao không thể?" Doanh Chính nghiêng đầu, "Tất cả nữ tử trong thiên hạ đều thuộc về quả nhân, chỉ cần tiên sinh thích."

Cái Nhiếp lắc đầu, "Tại hạ không thích."

"Thật sự không thích?" Doanh Chính nghiêng người hỏi, "Vậy vì sao tiên sinh nói chuyện với nàng nhẹ nhàng như vậy?"

—— Bởi vì nói tới chính là ngươi.

Cái Nhiếp nói không nên lời, trên mặt lại nổi lên ửng đỏ khả nghi, Doanh Chính vốn chỉ muốn trêu ghẹo, nhưng không ngờ nhìn thấy bộ dạng vừa chân thành vừa xấu hổ của Cái Nhiếp, đột nhiên không khỏi tức giận.

"... Thật sự không thích?" Vì vậy, y hỏi lại một lần.

Cái Nhiếp lo sợ, "Thật." hắn cúi đầu trả lời.

Tóc trán che khuất biểu cảm của hắn, vì vậy Doanh Chính nghiêng người tới gần Cái Nhiếp khẽ nói, "Đây là lần cuối cùng quả nhân cho tiên sinh quyền lựa chọn."

Cái Nhiếp khó hiểu, Doanh Chính ở ngay trước mặt hắn, rất gần.

"Một cơ hội này tiên sinh không cần, vậy quả nhân sẽ không lại thả ngươi đi ——" Doanh Chính nói như thế.

Trước khi Cái Nhiếp nhận ra ý nghĩa thực sự trong lời nói của quân chủ, lại bị Doanh Chính nghiêng người hôn.

Đó là sự mềm mại và ẩm ướt mà hắn chưa từng trải qua trước đây, Cái Nhiếp không rõ vì sao tinh dục trong nhân thế lại mãnh liệt như vậy.

Giống như là sóng gió động trời cuốn tới, lại như khe nước rêu xanh trơn trượt như thế.

Trong lúc giãy giụa, bờ môi Cái Nhiếp bị Doanh Chính cắn nát, mùi máu tươi quen thuộc như thế, nhưng chỉ có điều lần này, Cái Nhiếp cảm thấy mình không thể phản kháng, như sắp thành tiên, như sắp bỏ mình.

[ Mười lăm ]

Cái Nhiếp từng tiếp cận tình hình gần dây nhất, là trong tàng thư các phía tây cung Hàm Dương.

Khi đó Cái Nhiếp phụng lệnh Doanh Chính ra ngoài điều tra cuộc nổi loạn ở đất Thục, một đêm bôn tập hồi cung đã là ban ngày, nghe đám cung nhân nói Doanh Chính ở tàng thư các trắng đêm chưa về, liền đi thẳng tới đó.

Không nghĩ tới dọc đường đi qua chỗ ngoặt hoa viên chặm mặt Phù Tô rơi nước mắt như là chim non về tổ, lảo đảo ngã vào vòng tay của Cái Nhiếp.

Cái Nhiếp giật mình, "Công tử!" Trong ngực là Phù Tô bởi vì khóc nức nở mà thân thể run lên, hắn phóng tầm mắt nhìn về phía tàng thư các, một đám người vội vã.

"Phụ vương, phụ vương người ——" Ấu tiểu trưởng tử của Doanh Chính ngày thường ngoan ngoãn biết nguyên tắc, bây giờ lại như đứa trẻ chịu oan ức khóc thút thít, Cái Nhiếp đau lòng lại sốt ruột, không để ý tới nhiều như vậy, ôm lấy Phù Tô liền chạy về phía tây.

Phù Tô tựa ở đầu vai Cái Nhiếp, nước mắt thấm ướt áo choàng đầy bụi của hắn. "Phụ vương thật đáng sợ... híc... Ta không thích phụ vương như vậy..."

"Công tử chớ nói như vậy ——" Cái Nhiếp thực sự không có thời gian để quan tâm chuyện khác, nhưng vẫn làm nhiệm vụ của mình là an ủi Phù Tô. Hắn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là cách tàng thư các càng gần, tiếng khóc càng nhiều hơn để che đi tiếng nức nở nho nhỏ của Phù Tô.

Giữa hai hàng thị vệ là một nữ nhân quần áo không đủ che thân bị lôi kéo qua.

Cái Nhiếp vội vàng che mắt Phù Tô lại, cách đó không xa cung nữ lớn tuổi chạy tới tiếp nhận Phù Tô, tiểu hài tử còn quật cường giãy giụa. Đám cung nhân phía sau xì xào bàn tán, nói là nữ nhân kia không muốn sống, dám can đảm hạ Hợp Hoan Tán với Vương thượng, còn bị công tử Phù Tô gặp được ——

Cái Nhiếp hoảng sợ, không có thời gian để ở lại thêm, liếc nhìn Phù Tô rưng rưng đầy nước mắt, sau đó quay người lao thẳng vào tàng thư các.

Doanh Chính quần áo không chỉ tề ngồi dựa vào trường án bằng gỗ mun, thẻ tre loạn đầy đất.

Trong tàng thư các tầng lầu giao thoa, Tần Vương rất thích đọc sách cho nên đã lấp đầy nó, cho nên ánh sáng không tốt.

Doanh Chính ở trong bóng tối của giá sách, trên người y chỉ khoác lên áo lót trắng thuần, làn da lộ ra ngoài chảy ra một lớp mồ hôi mịn, toàn thân tỏa ra khí tức hung ác nguy hiểm, y giống như đang thở, lại giống như đang cực kỳ cố gắng kiềm chế điều gì đó.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Cái Nhiếp, Doanh Chính bởi vì bất ngờ mà nháy mắt lộ ra vẻ bàng hoàng, nhưng hào quang kia rất nhanh liền bị một loại kiềm chế không lời che giấu.

Quần áo nữ tử bị kéo ra ngoài trước đó phần lớn giờ phút này tán loạn trên mặt đất, chồng lên quần áo của Doanh Chính mà Cái Nhiếp rất quen thuộc.

Lúc này, sau lưng Cái Nhiếp ngự y bưng bát vội vàng chạy vào, Doanh Chính uống cạn bát thuốc kia, một sợi chất lỏng màu nâu trượt xuống khóe miệng Doanh Chính, theo hầu kết dũng động cuối cùng ẩn ở trong lồng ngực có chút chập chùng của y.

Cái Nhiếp đứng cách năm bước mà nhìn Doanh Chính, ánh mắt đối phương nhìn mình đỏ hoe, như có lửa đốt.

Đây là lần đầu tiên Cái Nhiếp nhìn thấy Doanh Chính bị tấn công bởi dục vọng.

Mà lần thứ hai, là vào lúc này.

Nghĩ đến đây, Doanh Chính không khỏi tăng thêm mấy phần lực đè cổ tay Cái Nhiếp lại.

Hắn quá trắng, đến mức có thể tùy tiện để lại dấu vết.

Chẳng hạn vào lúc này, cổ tay của Cái Nhiếp đỏ bừng, mà cái cổ bị Doanh Chính gặm cắn càng là pha tạp một mảnh.

Quần áo của Cái Nhiếp bị cởi hết, lộ ra cơ thể thường được bọc trong một chiếc áo choàng, áo ngoài, áo giáp mềm và lót hết lớp này đến lớp khác. Thân thể kia thon gầy lại không suy nhược, giống như là tác phẩm nghệ thuật được chế tác bởi bàn tay thợ thủ công khéo léo. Mặt khác, những vết thương mà Cái Nhiếp đã phải chịu trong quá khứ vẫn được tô điểm bằng một số dấu vết mờ nhạt, càng gợi tình hơn.

Chính là người đã vượt qua mọi trông gai ——

Doanh Chính cúi đầu khẽ hôn lên những vết thương kia, hoặc dài hoặc ngắn, hoặc sâu hoặc cạn. Đôi môi mềm mại giống như là cục đá khuấy động mặt nước kích thích gợn sóng khiến Cái Nhiếp run lên.

Cái Nhiếp cắn chặt hàm răng để ngăn ngừa phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ bé, nhưng hắn rất thoải mái, Doanh Chính biết.

Y vươn tay chạm vào bộ phận đứng thẳng của Cái Nhiếp, tiếp xúc trực tiếp khiến người đang nghiến răng nghiến lợi rốt cuộc không nhịn được thở ra. Cái Nhiếp không kìm được đưa tay dựa vào vai Doanh Chính, trong mắt tràn ngập ướt át.

Doanh Chính quá hưng phấn, y không nghĩ tới mình lại biến thành dạng này, Doanh Chính tất nhiên là không cách nào thiết đủ, y biết rõ mình có bao nhiêu khát vọng.

Cái Nhiếp thì khác, hắn là thật sự không hiểu. Không hiểu tình triều mãnh liệt này, bản thân lại giống như con thuyền cô độc, ở trong sóng biển mênh mông tên là Doanh Chính không ngừng sóc nảy. Cái Nhiếp có chút nhìn thấy ánh sáng, vòng eo cong cong như nửa vầng trăng rằm, hắn biết Doanh Chính đang cắn tai của mình, một tiếng Nhiếp nhi khó khăn lắm rơi vào bên tai, xúc cảm dính chặt mà ướt át vung đi không được, Doanh Chính lại giống một tấm lưới, chân của Cái Nhiếp cọ xát khỏi chăn bông, trơn bóng treo ở trên eo Doanh Chính.

Trước khi tiếng cười khúc khích của Doanh Chính vang lên, Cái Nhiếp tiết.

Hắn bình thường cũng chưa từng thủ dâm, dục vọng này bùng lên dữ dội, bạch trọc nhiễm lên đầu vai lọn tóc Cái Nhiếp.

Màu đen, màu trắng, còn có màu đỏ ngực bị gặm cắn, tất cả đều tập trung ở trên thân Cái Nhiếp.

Đôi mắt của Doanh Chính đã nhìn thấy quá nhiều thứ bẩn thỉu, tục tĩu, xu nịnh, mà trong thế giới rộng lớn này, Cái Nhiếp mới là người sạch sẽ nhất.

Vì vậy Doanh Chính rất dễ dàng bị dục vọng thúc dục, nhẫn nại không ngừng phảng phất muốn thiêu đốt hầu như không còn, giống như một thiếu niên chưa trải qua tình hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top