Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11.

"Minh Hoàng đế từ xa tới đây, chắc chắn đã mệt rồi đi, mời ngồi."

"Đa tạ."

Ngồi xuống chỗ trống bên phải đã được đặt cách sẵn, Trần Minh Nam cùng hai nhi tử ban đầu nhìn nhau một cái, cuối cùng là rời mắt nhìn lên trên đại điện.

"Khai tiệc."

Cánh cửa lớn mở ra, những vũ công thân hình thướt tha từ bên ngoài nhẹ bước đi vào. Tiếng đàn lúc này cất lên, vừa du dương trầm bổng, vừa thanh thoát nhẹ nhàng khiến ai nấy cũng thoải mái.

Những vũ công trên người chỉ có một tầng yếm mỏng manh, bên ngoài khoác hờ hững dải lụa hồng khiến nhiều viên quan đỏ mắt nhìn.

Vòng eo mảnh khảnh, cổ chân đeo chuông bạc kêu leng keng như ẩn như hiện dưới ống quần hồng nhạt. Cánh tay mấy nàng ta trần trụi giữa không trung, hết uốn bên này lại vòng bên kia. Bước chân nhẹ nhàng bên dưới lúc kiễng lúc nhảy nhanh, khiến dải lụa hồng như có như không bay lên.

"Minh Hoàng, trẫm nghe nói ngươi mới lập Thái tử không lâu, chắc hẳn y vẫn chưa có giai nhân nào đi."

Bàn tay dấu dưới áo của y bỗng siết chặt lại, đôi lông mày nhếch lên. Tuy nhiên, y vẫn biết bản thân đang ở nơi nào, mọi hành động bây giờ của y đều có thể gây bất lợi cho phụ hoàng, vì vậy nhanh chóng nở một nụ cười nhẹ hướng tới người ngồi trên ngai vàng.

"Hoàng thượng nói đùa rồi, đúng là ta chưa lập thiếp thất, khiến người chê cười rồi."

"Không sao không sao, lập thê muộn cũng đâu có sao. Ngày trước không phải ở tuổi của ngươi, Tâm Nhi cũng chưa lập thê sao." Nâng chén rượu tinh xảo đến bên miệng nhấp một ngụm, ông ta bắt đầu đều đều giọng nói: "Có điều, không trước thì sau sẽ có một vị Thái tử phi hiền lương đức vị. Không bằng như này đi, tất cả công chúa quận chúa của ta ở đây, ngươi vừa ý ai, trẫm sẽ tác thành cho hai ngươi. Một công đôi việc, hai nước chúng ta sẽ thân càng thêm thân, Minh Hoàng thấy sao?"

"Chuyện này..."

Trần Minh Nam đưa mắt nhìn mấy vị công chúa dưới kia, cuối cùng thu mắt trở về, trong lòng lại không ngừng phỉ nhổ cái tên Hoàng Kỳ Ninh trên kia. Những công chúa này, người nào có mắt đều nhìn ra được ai cũng không xứng với Minh Triết. Người thì quá nhỏ, người thì quá lớn, người không mập thì cũng gầy nhom nhem. Thậm chí còn có người đeo mạng che mặt, nhưng những nốt mụn nhọt đỏ đỏ trên trán đều không tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ. Mà người có vẻ thuận mắt nhất, chắc là vị công chúa khoảng 9 10 tuổi đang ngồi ở phía cuối kia. Nàng ta tuy hơi gầy một chút, nhưng lại rất an phận ngồi bên mẫu thân mình. Y phục trên người nàng ta cũng là loại hạ phẩm, khác với những công chúa còn lại, nhưng khí chất tản ra từ cơ thể nàng không hề bị lép vế, trái lại còn tỏa ra mị lực kì lạ.

Tiếng nhạc lúc này cao hơn. Từ đâu có tiếng sáo trong trẻo hòa lẫn vào, cùng với tiếng trống trầm trầm.

Bỗng có một vũ nữ lắc thân mình tới trước mặt Minh Triết. Gương mặt nàng ta bị giấu dưới khăn lụa, chỉ lộ ra con ngươi linh động thật đẹp. Cánh tay trần trụi giữa không trung hạ xuống, nhẹ nhàng nâng chung rượu lên rót vào chén của y sau đó lắc mình rời đi.

"Hay, thật hay." Hoàng Kỳ Ninh nhìn thấy cảnh này liền cười lớn một tiếng, mà quần thần phía bên dưới cũng ra sức phụ họa nịnh nọt.

Vũ nữ lúc này kiễng chân một cái, lập tức dải lụa quấn quanh người phóng lên không trung, sau một hồi liền rơi xuống. Nàng ta hết nhảy bên này lại múa bên kia, dụ đến những ánh mắt thèm thuồng. Đôi mắt linh động tỏ ra mị hoặc nhìn Minh Triết rồi thu người lại đứng giữa những vũ nữ khác.

Tiếng đàn lúc này ngừng lại, các quan viên bên dưới nối tiếp vỗ tay không dứt.

Phía đối diện với y, Hoàng Kỳ Tâm cầm chén rượu lên lắc nhẹ, tầm mắt như có như không rơi trên cánh môi hồng nhạt kia. Không biết vị trên đó như thế nào. Chắc hẳn là rất ngọt ngào đi.

Vừa nãy hắn cũng không ngốc, nghe Hoàng Kỳ Ninh nhắc tới y chưa lập thiếp thất, tâm hắn liền không tránh khỏi rạo rực. Nhưng chưa mừng bao lâu, lại ghe ông ta muốn thú một vị muội muội của mình cho y, tâm tình lại nhanh chóng trầm xuống.

"Con thỏ nhỏ này, thật đáng yêu."

"....."

Vị trắc thất ngồi bên cạnh Hoàng Kỳ Tâm không ngừng khó chịu nhìn Minh Triết. Cái tên nam nhân này, từ lúc bước vào đại điện đã khiến Thái tử để tâm, thật đáng ghét. Nàng ta còn chưa có được hắn để ý như vậy đâu. Thường ngày nếu hắn nhớ thì đến không nhớ thì thôi, khiến Thanh Hoa cung của nàng ta trống trải tới nỗi mạng nhện trăng đầy góc tường. Tấm khăn tay của nàng ta bị vò tới nhàu nát, móng tay cũng đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng nàng ta không có để ý tới.

Trong buổi tiệc ngày hôm ấy, Minh Triết không rõ bản thân phải nén cơn giận xuống bao nhiêu lần, nhưng y biết rõ, Hoàng Kỳ Nam đang muốn chèn ép Minh Hoàng. Ông ta bây giờ muốn tỏ rõ thái độ với Thuận Đức sao, nằm mơ đi.

Sau bữa tiệc trên Điện Bảo An, Minh Triết còn phải đau đầu khi cái con đỉa Hoàng Kỳ Tâm kia cứ bám riết lấy mình.

"Trần Minh Triết, không ngờ cái tên này của ngươi thật hay a. Minh Triết, Triết Triết, Triết Nhi. Ngươi thích ta gọi ngươi cái nào."

"Tây Phương thái tử, thỉnh tự trọng."

"Cái gì mà tự trọng, ngươi thật là cứng ngắc." Hắn ta khoanh tay nhìn người ngồi trong đình nhỏ cho cá ăn, lập tức tiến sát tới cầm tay y lên: "Triết Triết, không bằng như này đi, ngươi đồng ý là Thái tử phi của ta, cái gì ngươi muốn, ta đều cho ngươi có được không?"

"Ngươi nói hàm hồ cái gì? Cái gì mà Thái tử phi, thật hoang đường." Đen mặt lấy lại tay của mình, bát đựng thức ăn cho cá vì động tác của y mà rơi xuống ao cá, lập tức đàn cá vàng nhao nhao lên tranh mồi.

"Không phải vị trí Thái tử phi của ta vẫn trống không sao. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ hết mực yêu thương ngươi, sẽ không để ngươi phải chịu ủy khuất nào đâu."

"Hàm ngôn."

"Ngươi..."

Trơ mắt nhìn nam nhân phất tay áo rời đi, ánh mắt Hoàng Kỳ Tâm bỗng chốc trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Vẫy tay cho gọi gia nô đứng bên cạnh, nói thì thầm nhỏ bên tai hắn dặn dò. Tên gia nô này lúc đầu nghe vào thì thấy quái dị, lúc sau thì triệt để sợ hãi mà lắc đầu nguây nguẩy.

"Thái tử, chuyện này thật nguy hiểm. Nếu như hoàng thượng biết đến..."

"Ta không nói, ngươi không nói, thì làm sao ông ấy biết được. Yên tâm đi, chuyện này bổn thái tử làm chỗ dựa cho ngươi."

"Vâng, thái tử."

Trần Minh Triết, có vẻ như ngươi là người không thích mềm, chỉ thích cứng. Vậy thì đợi xem, bổn thái tử ta đây không ngại ra tuyệt chiêu cuối cùng.

*********************

"Đông Cung thái tử, mời tự nhiên ạ."

Nhìn nha hoàn bước ra khỏi cửa, lại nhìn về phía bàn ăn, không hiểu sao trong lòng y cảm thấy lo lắng đến kỳ lạ. Lắc lắc đầu hai cái, bản thân thì đi vào bên trong bình phong sau đó tự mình ngâm trong bồn nước nóng.

Bồn tắm ở Thổ Châu rất đặc biệt. Tuy không phải là hồ tắm lớn như trong phòng y, nhưng kể ra cũng rất tốt. Mùi gỗ lim thơm phảng phất quanh chóp mũi, cùng với nước nóng ngâm dược liệu khiến tinh thần y bỗng chốc thả lỏng ra nhiều. Cả ngày lúc nào cũng đề đề phòng phòng người ở đây khiến y không lúc nào là thoải mái cả.

Mái tóc dài đen mượt xõa tung trong làn nước, như có như không lướt qua cảnh xuân bên dưới khiến người khác phải rộn rạo. Cánh tay trắng nõn vươn ra, cầm lấy khăn trắng bên cạnh lau từng chút từng chút trên người.

Qua một hồi lâu, nước nóng bắt đầu lạnh đi, mà tay chân y do ngâm nước quá lâu mà cũng dần teo lại. Lúc này y mới bước ra khỏi bồn, cẩn thận lau khô mình sau đó nhìn sang phần y phục được nha hoàn chuẩn bị từ trước đặt một bên.

Sờ lên chất vải mềm mại bên dưới, lông mày y bất giác nhíu lại.

"Ngươi có chắc là y đã ăn nó không, tại sao ta không nghe thấy động tĩnh gì vậy?" Ở bên ngoài phòng y có hai tên hắc y nhân đang làm mồi nhử cho đám muỗi. Hai tên này cứ thập thập thò thò, một tên có vẻ mất kiên nhẫn lên tiếng.

"Suỵt, ngươi bé miệng thôi." Tên bên cạnh ra dấu cho hắn nói nhỏ. Bản thân hắn cũng đang sốt ruột không kém, nhưng chung quy vẫn tốt hơn cái tên đần độn bên cạnh này.

"Chẳng nhẽ y đã phát hiện ra âm mưu của chúng ta rồi sao?"

"Sao có thể?" Hắc y nhân còn lại cả kinh nói.

"Chúng ta đã làm rất cẩn thận rồi, ngoại trừ thiên địa ra, chắc chắn không có người thứ ba biết việc này."

"Vậy sao?"

"Chứ ngươi nghĩ sao?"

Tên hắc y nhân này bỗng cảm thấy rợn gáy, cần cổ cứng ngắc quay sang tên bên cạnh: "Lúc nãy là ngươi hỏi ta sao?" Ai ngờ tên đấy cũng hoảng sợ không kém: "Không phải ta a."

Bộp

"Là ta." Minh Triết vỗ bả vai hai tên hắc y nhân. Nháy mắt thấy hai tên này có ý động thủ, y liền không ngần ngại ra tay điểm huyệt chúng.

Vốn lúc nãy đang tắm y có để ý thấy tiếng sột soạt kỳ lạ ở ngoài cửa rồi. Ban đầu y lại nghĩ chắc là gió thoảng qua hoặc gia nô đang làm gì đó bên ngoài thôi. Nhưng lúc y cầm bát cơm lên, tính đưa miếng đầu tiên vào miệng lại bị tiếng thì thầm của hai tên kia làm cản động tác. Vốn hai tên ngốc ấy rất cẩn thận, nếu là người khác thì không nói làm gì, nhưng lần này chúng lại xui xẻo, đụng ngay cao thủ là y đây. Thành ra sự việc chưa thành còn bị bắt khai toàn bộ ra.

Lúc nghe được chân tướng, trong lòng y liền kinh hãi không thôi. Mang ánh mắt phẫn nộ nhìn hai tên hắc y nhân, khiến hai tên này không ngừng đổ mồ hôi hột.

"Mau mang bát cơm kia đi tráo đổi, nếu sự việc không thành, ta liền cắt của hai ngươi."

"Có cho ta mười cái mạng, ta cũng không dám cãi." Bọn chúng liền lắc đầu lia lịa.

Nhanh chóng giải huyệt cho hai tên này, sau đó đau đầu day day thái dương.

Không ngờ Hoàng Kỳ Tâm lại ác tâm như vậy, cư nhiên dám dùng Bách Nguyệt Xuân hạ vào thức ăn của y. Bách Nguyệt Xuân a, chính là xuân dược mạnh nhất chỉ có ở chốn thanh lâu, được khách nhân nơi đó coi làm thú tiêu khiển khi gặp được vị cô nương hoặc mỹ thiếu niên vừa mắt. Tuy nhiên, ẩn chứa bên trong nó có chứa bảy phần độc. Vào canh hai mỗi đêm, người chúng phải Bách Nguyệt Xuân đều cảm thấy thống khổ như chết đi sống lại, nếu không có người hoan ái, e là sau 2 khắc sẽ chết do chảy máu mũi. Thuốc giải của nó bây giờ là một bí ẩn, ngay cả người chế tạo ra Bách Nguyệt Xuân còn không biết tên tuổi ra sao, nói gì tới ép hắn giao ra giải dược.

Hoàng Kỳ Tâm, ta hận không thể băm ngươi thành trăm mảnh.

***

"Thái tử dùng bữa ngon miệng."

Hoàng Kỳ Tâm đắc ý nhìn bản thân trong gương, sau đó mới tiến tới bên bàn nhấc lên chén cơm mà nha hoàn đặt trên bàn. Đúng lúc này bên ngoài cửa sổ có tiếng gõ, hắn liền đứng phắt dậy tiến đến mở cửa.

"Thái tử."

"Ngươi quay lại rồi, Minh Triết đâu."

"Thái tử, y là đang tắm a, vẫn chưa dùng bữa."

"Cái gì?" Hoàng Kỳ Tâm lông mày dựng đứng, bất bình đóng rầm cửa lại. Tuy nhiên không bao lâu lại mở ra, khiến cái mũi hắc y nhân bị đập tới không ra hình dạng.

"Ngươi mau quay lại đấy cho ra, thật vô dụng."

Rầm

Hắc y nhân bên ngoài không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cánh tay bịt mũi lúc này ứa ra một đống máu. Hai mắt hắn đen đi, trong lòng cảm thấy tổn thương sâu sắc.

Hoàng Kỳ Tâm lòng như muốn nhảy dựng lên, tuy nhiên khi nhìn thấy bát cơm trên bàn liền nguôi giận. Đuôi mắt lúc này nhếch lên thật nham hiểm. Hừ, muộn nhất là nửa canh nữa thôi, hắn có thể chiếm lấy người kia mà không tốn chút công sức nào. Nhật Đức thì sao chứ, không phải hằng năm vẫn dựa vào Thổ Châu đấy sao. Nếu như chuyện này thành công, khéo khi cái lão Trần Minh Nam gì đó còn khấu đầu tạ ơn hắn ấy.

Mang tâm trạng vui buồn lẫn lộn, Hoàng Kỳ Tâm cầm bát cơm lên ăn, mà không hay biết có chuyện sắp xảy ra với mình.

*******************

"Hoàng Kỳ hoàng đế, cáo từ."

Trần Minh Nam cùng hai nhi tử của mình cúi chào Hoàng Kỳ Ninh, theo sau là một toán binh lính chuẩn bị ngựa trở về Nhật Đức. Ngày hôm qua do sắc trời muộn, hơn nữa đường xá xa xôi nên mới lỡ đến hôm nay, bây giờ nhân trời còn sớm mà lên đường.

"Minh Hoàng, trở về cẩn thận."

Hoàng Kỳ Minh sau khi nhìn thấy đoàn người đã đi xa, sắc mắt lập tức trầm xuống.

"Nó đang ở đâu?" Nói một câu không rõ đầu đuôi với vị công công phía sau. Tuy nhiên, đi bên cạnh ông ta từ rất lâu, đương nhiên công công này hiểu ông ta đang ám chỉ cái gì, liền cung kính cúi đầu bẩm báo.

"Hồi hoàng thượng, Thái tử đang ở Tây Sương cung."

"Hồ nháo."

Đám thị vệ phía sau không hẹn mà cùng rụt cổ lại, vội vàng cúi thấp đầu xuống. Tiếng quát của cái người này thật đáng sợ a.

"Hoàng thượng bớt giận." Vị công công bên cạnh nhanh chóng lên tiếng. Tuy nhiên, xoa dịu ông ta còn không được, lại còn nhen lửa cháy thêm.

"Mau mang nó vào Hình Bảo cung, dặn dò Hứa Anh "trông chừng" nó cho tốt."

"Vâng, hoàng thượng"

Chuyện này đừng tưởng ông ta không biết hôm qua hắn ta làm cái gì. Lúc nghe ảnh vệ báo về, ông ta còn nghi ngờ một hồi. Tên nào chỉ cần có đầu óc cũng biết được bây giờ Nhật Đức lớn mạnh ra sao, thậm chí ngay cả Quốc Bảo phía nam lớn mạnh như vậy còn phải nghiêng mình tôn trọng họ. Bây giờ tên này lại không có đầu óc dám hạ dược vào thức ăn của Đông Cung thái tử? Muốn tìm chết?

*******************

"Triết Nhi, sắc mặt con có vẻ không tốt lắm, có chuyện gì sao?"

Từ lúc bước lên xe ngựa tới giờ Minh Hoàng hoàng đế thấy sắc mặt Minh Triết không được tốt cho lắm, liền ân cần hỏi thăm. Tuy nhiên, Minh Triết lại lắc đầu hai cái.

"Ca, ngươi chẳng nhẽ đêm qua thiếu ngủ sao? Nhìn quầng thâm dưới mắt ngươi kìa." Trần Minh Toàn đau lòng xoa lên khóe mắt y.

"Ta không sao, đệ mau nghỉ ngơi thêm lát nữa đi, sắc trời vẫn còn sớm lắm." Yêu chiều xoa xoa đầu nhóc sau đó vén mành xe lên, lập tức một màn sương lạnh bên ngoài tràn vào khiến cả ba người đều không hẹn mà đánh một cái rùng mình.

Xe ngựa lớn đi giữa với sự bảo hộ của quân lính hùng hậu cứ vậy an toàn hồi cung. Tuy nhiên, không bao lâu sau khi hồi cung, toàn bộ trên dưới Điện Thái Hòa đều chịu loại không khí quỷ dị cùng áp lực.

"Hoàng thượng, Tây Phương thái tử này thật quá đáng, vậy mà lại không biết phép tắc mạo phạm tới Thái tử." Học bộ thượng thư Tống Minh Khôi bất bình đứng ra khỏi hàng.

"Hoàng thượng, theo thần nghĩ Thổ Châu lúc này có ý coi thường ta, ta nhân nhượng không phải dễ dãi với bọn hắn, lần này chúng ta phải đứng ra giải quyết triệt để mới tốt." Dương tể tướng Dương Hải Phong đứng ra tiếp lời.

"Dương ái khanh, khanh nói rõ ra xem."

"Hồi hoàng thượng, lần này Tây Phương thái tử gửi thư muốn tác thành cho Thái tử cùng hắn, điều này rõ ràng là coi thường ta. Hắn biết rõ Thái tử người cũng là Thái tử một nước, cũng lập thê thất cũng có tiểu hoàng tử, vậy mà còn cố tình mạo phạm như vậy, phải không không để Nhật Đức vào mắt."

"Đúng là ngang ngược mà."

"Thật ngông cuồng."

"Hắn là quá coi thường Nhật Đức rồi đi. Năm xưa lúc hoàng thượng mới lên ngôi, ngai vàng chưa ấm đã phải diệt trừ thù trong giặc ngoài. Mà Thổ Châu lúc ấy, cũng không ít lần cản trở ta. Ngày ấy tình thế vạn nguy, chỉ còn cách cuối cùng là cầu viện chúng. Ai ngờ đến tận bây giờ, chúng lại có thể, lại có thể..."

Minh Hoàng hoàng đế liếc nhìn cái người luôn trầm mặc đứng một bên, lập tức quay sang dò hỏi.

"Triết Nhi, con có ý kiến gì không."

Minh Triết có chút thất thần, đến lúc bản thân được gọi lên, liền chậm rãi bước ra khỏi hàng.

"Phụ hoàng, theo con thấy việc này vốn chỉ là chủ ý của riêng Hoàng Kỳ Tâm, không có can hệ gì tới Hoàng Kỳ đế cùng người nơi đó. Những bức thư gửi từ Thổ Châu đến đây, con đã cho người tra xét ngọn ngành, quả là có 10 bức, thì 9 bức đều nửa đường bị tiêu hủy. Chắc chắc Hoàng Kỳ đế là người cho tiêu hủy chúng, nhưng vẫn còn sơ hở, nên mới tới tay chúng ta."

Mấy quan viên bên dưới đều hít một ngụm khí lạnh, ai cũng cúi thấp đầu không dám nhiều lời.

"Chuyện tới đây thôi, bãi triều." Minh Hoàng hoàng đế đau đầu day day thái dương.

*********************

Truyện này cứ tưởng vậy là hết rồi, ai ngờ trong vòng hơn một năm, rất nhiều thư cầu hôn được gửi tới Nhật Đức, mà khi gửi tới, không bị tiêu hủy giữa đường thì cũng tiêu hủy trong tay Minh Triết. Hoàng Kỳ Tâm này là con người rất cương ngạnh, mềm cứng đều không thích, tâm sâu khó nắm bắt được.

Minh Triết gõ tay lên ghế rồng như một thói quen, cuối cùng là liếc tới tể tướng đang mặt lạnh đứng một bên.

"Việc lần này tiếp đón Tây Phương thái tử cùng Hòa Thái công chúa, giao cho Dương ái khanh đi."

"Hoàng thượng..."

Dương Hồng Phong tính nói gì đó nhưng đã bị y cản lại, liền thối lui qua một bên trong ánh mắt thương cảm của Học bộ thượng thư. Mà ông cũng không hề thua kém mà trừng mắt nhìn lại, hai đại nam nhân trưởng thành cư nhiên như trẻ con mà mắt liếc mày lại đối nghịch nhau.

"Bãi triều."

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Minh Triết ngồi trên long ỷ nhìn quan viên tản đi, trong lòng liền hỗn loạn một mảnh. Tay trái nhẹ nhàng ấn xuống phía dưới xoa xoa thắt lưng còn e ẩm, liền hối hận bản thân tại sao ngay lúc ấy mềm lòng mà chiều Dương Bảo Sơn mấy lần liền. Thành ra bây giờ...

"Nghịch ngợm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top