Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13.

"Phu tử, phu tử, kết quả thế nào rồi, con có đỗ hay không a."

"Phu tử, người mau nói gì đi, chẳng nhẽ năm nay có ít người qua được sao?"

"Oa, ta không muốn đâu, ta mà trượt là phụ thân sẽ đánh chết ta mất."

Dương Bảo Sơn mang nét mặt căng thẳng nhìn phu tử mới cầm giấy thông báo đi vào. Đưa mắt nhìn xuống tờ giấy bị ông nắm chặt tới nhàu nát, lòng hắn càng căng thẳng hơn. Tờ giấy này, chính là đánh mốc xem bọn hắn có trở thành quan hay không a. Mà chức quan này, hắn không muốn, hắn chỉ muốn thực hiện một lời hứa thôi. Một lời hứa rất quan trọng đối với hắn.

"Thế Nhật, ngươi nằm lên tóc ta rồi kìa."

Tống Minh Bảo cùng Dương Thế Nhật không màng kết quả là gì, chỉ biết nằm dài ra bàn cãi cọ nhau. Căn bản mấy kỳ thi này không ảnh hưởng đến hai người bọn hắn, với lực học luôn nổi trội trong Quốc Tử Giám, nào có đề nào có thể làm khó hai người bọn hắn chứ. Vì vậy xen lẫn một lớp học trên dưới 50 người, lại có hai con người đấu đá sứt đầu mẻ trán dành không gian riêng để,... ngủ.

"Minh Bảo, ngươi mới gối lên tay áo ta, hại ta không thể nào nhấc đầu được, còn trách ta nằm lên tóc ngươi."

"Ngươi..."

Hai người bọn hắn nhìn nhau một hồi, cuối cùng lại không tự chủ mà cách xa nhau một đoạn.

Chết tiệt, lại là cái cảm xúc này.

Đặt tay lên ngực mình, ngăn chặn nhịp tim đập bình bịch bên trong. Trên mặt hai tên ngốc này xuất hiện rặng hồng, nhưng bọn hắn lại lắc đầu cho qua. Tuy nhiên khi nhắm mắt lại còn thấy đối phương, khiến hai tên này phải bật dậy, trợn trắng mắt nhìn phu tử trên kia.

"Haizz, các ngươi lần này,... haizz." Phu tử hết đi đi lại lại, hết thở dài bên này lại đến bên kia bắt trán. Bộ dạng muốn nói lại thôi của ông khiến môn sinh càng luống cuống hơn.

"Các ngươi vậy mà đỗ hết rồi, bảo ta phải làm sao đây."

Im ắng.

Im ắng.

"AAAAAAAAAAAA!"

"Ta đỗ rồi, ta đỗ rồi a."

"Thật tốt quá!"

"Hoan hô."

Phu tử hiếm khi không trách mắng chúng, tầm mắt đưa đến chỗ Dương Bảo Sơn, lúc này nụ cười treo cao của ông mới thực sự tự nhiên. Bài làm của hắn lần này rất tốt, tốt đến nỗi ngay cả bản thân ông cũng không tài nào tưởng được.

"Trò Bảo Sơn lần này làm rất tốt, thành tích thậm chí đã vươn ngay sát trò Thế Nhật và Minh Bảo. Tuy không thể ra làm quan, nhưng với thành tích này cũng đã tốt lắm rồi."

"Thật sao?" Hắn không ngờ cố gắng của bản thân vậy mà lại thành công rồi.

Trước những ánh mắt trầm trồ cùng mở lớn như không tin được của cả phòng học, hắn cứ vậy tao nhã bước ra ngoài.

Nhìn thấy người bản thân đã nửa tháng không gặp, hắn liền hưng phấn nhảy qua, chui tọt vào lòng y thông báo: "Hoàng huynh, ta đã đỗ rồi a, cư nhiên thành tích còn cao như vậy nữa."

"Ừ, chúc mừng đệ." Minh Triết đón lấy hắn, nhẹ nhàng hôn lên cái trán trắng nõn sau đó kéo hắn tiến tới xe ngựa đã đợi sẵn ở một bên.

"Hoàng hậu của ta, mau lên đây."

"Cái cái cái, cái gì mà hoàng hậu chứ, huynh thật là."

"Ha ha ha..."

Nhìn điệu bộ ngượng ngùng của hắn, y liền không nhịn được cười lớn. Chuyện gì cũng đều làm rồi, hắn cư nhiên còn ngượng ngùng như vậy. Có điều, bộ dáng này của hắn thực khả ái.

Hai người từ trên xe ngựa mà hồi cung, một bộ nhàn nhã vô lại biết bao. Tuy nhiên vị hoàng đế nào đó lại không hề hay bản thân đang bắt cóc hài nhi của người ta.

Dương Hồng Phong mang theo triều phục tới đón nhi tử, trên mặt treo nụ cười không tài nào khép được. Ngang nhiên bỏ qua Dương Thế Nhật đang chọc ghẹo Tống Minh Bảo, ông tiến thẳng vào bên trong nhằm muốn được đón bởi cái ôm nhiệt tình của nhi tử. Tuy nhiên chào đón ông không chỉ có ánh mắt kinh ngạc của phu tử, mà còn có những ánh mắt trợn tròn của những tiểu thư công tử quyền quý khác.

"Đó là Dương tể tướng sao?"

"A, chính là Dương tể tướng cao cao tại thượng đây sao, chẳng nhẽ ông ấy đích thân tới đón Dương Bảo Sơn."

"Không phải hắn đã rời đi từ lâu sao."

Dương Hồng Phong tai thính nghe được nhi tử đã về từ lâu, liền đen mặt tới chất vấn phu tử, khiến mồ hôi mẹ mồ hôi con của ông ta rơi xuống lộp bộp.

"Ân Nhi hắn đang ở đâu, tại sao lại không có ở đây?"

"Dương, Dương tể tướng bình tĩnh, hắn là đã rời đi từ khi nghe thông báo bản thân đã đỗ rồi a."

Ông nghe thấy vậy liền trầm mặt trở về, khiến cho ai nấy cũng đều thở phào một cái. Dương tể tướng đúng là đáng sợ a.

********************

Cuối Thuận Đức năm thứ 3

Toàn bộ Thuận Đức đều đổ xô về phía kinh thành, nguyên nhân duy nhất có hiện tượng này đó là: Hoàng thượng lập hoàng hậu.

Từ khi Vũ Long hoàng đế khi lên ngôi thái tử đã không có ý định lập thái tử phi, ngay cả thiếp thất cũng để trống. Nhiều người nghĩ chắc chắn sau khi y lên ngôi, không trước thì sau sẽ lập hoàng hậu để củng cố hậu cung. Nhưng ai ngờ vẫn là không. Quần thần sốt ruột, nhân dân càng sốt ruột hơn. Từ lâu họ đã được ăn no mặc ấm, không phải chịu cảnh đất nước nghèo đói rồi chịu xâm lấn từ bên ngoài, tất cả những điều này đều là nhờ có một vị vua anh minh. Người như vậy nếu như có con, không mười thì tám chín phần cũng là một vị vua anh minh tiếp theo.

Tuy nhiên đã ba năm mà trong cung không truyền ra động thái gì khiến họ không ngừng lo lắng cùng sốt ruột. Ai ngờ đến cuối năm này lại nghe được hoàng thượng sẽ lập hậu, đương nhiên ai cũng phải chứng kiến tận mắt nghi lễ quan trọng này rồi.

Từ tây sang đông, từ bắc xuống nam nơi nơi có dòng người đổ xô về kinh thành, tiếp đến là kéo tới hoàng thành. Tuy nhiên, bởi vì lượng người quá đông vì vậy bị kẹt ngoài hoàng thành rất là nhiều. Mà cho dù có vào được bên trong, cũng chưa chắc đã tận mắt nhìn thấy vị hoàng hậu đáng kính kia.

Không khác gì bên ngoài, phía trong hoàng thành lúc này cũng đã loạn cào cào. Dáng người hơi béo của Tô công công lúc này trở nên gầy nhom nhem, ông hết chạy từ bên này lại chạy bên kia. Cuối cùng không nhịn được tức giận mà hét lớn mấy lần.

"Các ngươi làm cái gì vậy hả, mau đặt cái này lên kia, có nghe thấy không HẢ?"

Đúng lúc này Vũ Minh từ đâu tới, thân mang theo vẻ sáng lạn mà vỗ bả vai Tô công công. Tuy nhiên hắn tới không đúng lúc rồi. Vừa mới tiến sát tới đã bị quát một tiếng, khuôn mặt lập tức dài như quả mướp.

"Vũ Vũ Vũ, Vũ Minh, ngươi đứng ở đây từ lúc nào vậy?"

Tô công công nháy mắt phục thần lại, mắt ngó trái phải xem có thái hậu đi sau không. Thật là thất lễ, ông vậy mà quát mắng thị vệ của thái hậu a.

"Tô công công, dù bận thế nào cũng không nên hét lớn vào mặt ta chứ." Lấy ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai bị ông hét cho điếc luôn, lúc này hắn mới kéo ông sang một góc thì thầm to nhỏ gì đó.

"Thật sao, được rồi, ta sẽ nhanh chóng cho người đi chuẩn bị liền. Có điều việc này có quá nguy hiểm không, dẫu gì nếu bị hoàng thượng phát hiện ra..."

"Ngươi yên tâm đi, có thái hậu làm chỗ dựa, ngươi nghĩ chuyện đấy sẽ xảy ra sao. Hơn nữa hai người kiểu gì cũng là của nhau, tăng chút kích thích thì có là gì đâu đúng không?"

"Ngươi nói cũng đúng." Gật gật mấy cái, cảm thấy hắn nói có lý liền tiếp nhận gói thuốc từ tay hắn.

An Đình cung

Minh Triết tự nhìn mình trong gương, khóe miệng không khỏi giương cao lên.

Ngày hôm nay là ngày y lập hoàng hậu, và cũng là ngày thành thân của y, đương nhiên y không giấu khỏi vui mừng rồi. Chờ đợi bao nhiêu năm, rốt cuộc y cũng có thể chạm tới hạnh phúc của mình.

Đầu đội mũ miện, trên người mặc hỉ phục* thêu con rồng bằng vàng kéo dài từ ngực tới chân, hai bên tay áo là con rồng nhỏ hơn, với những họa tiết tỉ mỉ mà đẹp mắt. Mái tóc hôm nay đặc biệt quấn gọn lộ ra trán cao, khiến khuôn mặt tuấn mĩ tưởng như trững trạc hơn rất nhiều. Ngó chừng sắc trời bên ngoài đã được, y liền thông báo ra bên ngoài.

*Gốc thì tôi không thấy có hỉ phục nào rõ ràng rành cho vua Việt Nam thời xưa cả.

"Chúc mừng hoàng thượng."

Bước ra khỏi ngưỡng cửa An Đình cung, những cung nữ cùng thái giám liền quỳ rạp xuống chúc mừng y. Đến khi một thân hỉ phục đi qua họ mới dám ngẩng đầu lên.

Sau khi đến bậc đài lễ cao, Minh Triết dừng chân một chút.

Hơn một trăm bậc thang, lần đầu bước lên là lễ sắc phong thái tử, lần thứ hai là lên ngôi, còn lần này, là để lập hoàng hậu. Mỗi một bậc dưới chân, ta đều nhớ như in bản thân mang cảm xúc gì. Và lần này đây, có lẽ ta sẽ khôn bao giờ quân cảm giác hưng phấn khi kết tóc với người bản thân luôn tâm tâm niệm niệm, Dương Thiên Ân.

Ở phía phủ tể tướng lại một màn im lặng tới không thở nổi.

Dương Hồng Phong đang quỳ rạp xuống chân cha mình là Dương Hải Phong, mà đám nhi tử bất hiếu đang đứng phía sau cười nhạo ông.

"Ngươi làm phụ thân kiểu gì vậy hả, đến ngày đại hôn của nhi tử cũng có ý nghĩ đào hôn, ngươi nghĩ bản thân chính là thần tiên sao, hả? Trời ơi. Ngươi dù cho có không muốn gả nhi tử đi, cũng không thể coi hoàng thất là chốn thích mạo phạm thì mạo phạm sao? Chưa kể lần này là nó nguyện ý, hành động này của ngươi chẳng khác nào đang chia rẽ đôi uyên ương tuyệt đẹp cả. Đúng là mất mặt lão ta mà."

"Phụ thân, mau xin lỗi ông nội đi." Dương Thế Nhật tinh quái liếc mắt nhìn cha mình đang quỳ gối trước ông nội, còn ngại chuyện chưa lớn mà đổ thêm tí dầu.

Đại ca của hắn chỉ biết lắc đầu cười trừ, nhưng tiểu quỷ Dương Thế Thân trong ngực lại không an phận giống nhị ca của mình.

"Phụ thân thật xấu, chia rẽ uyên ương, chính là đại bá cướp sắc, là sắc lang đúng rồi sắc lang, sắc lang."

Trong trí nhớ của trẻ con, chúng chỉ biết hễ có đại thúc nào đó đi cùng thiếu nữ cùng nam nhân có khuôn mặt ưa nhìn một chút, đều gọi là sắc lang. Nhưng nó lại không biết rằng bản thân đang nói một câu như viên đá ném xuống mặt hồ yên ả, gây ra một luồng áp lực vô hình nào đó.

"Ha ha ha, tức chết ta mất." Dương Thế Nhật lập tức ôm bụng cười tới lăn cả ra đất, thật là mất hết hình tượng. Tuy nhiên hắn vẫn chưa chịu dừng lại, cho đến khi ông nội đưa tới ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống.

"Ông nội, phụ thân, hôm nay là ngày đại hỉ của con sao mọi người lại căng thẳng hết vậy, chẳng nhẽ không thấy vui sao?"

Từ bên ngoài một thân hỉ phục bước vào chắn đi một nửa ánh sắng chiếu rọi vào trong phòng.

"Ân Nhi?"

Dương Hồng Phong ngạc nhiên nhìn lên, lập tức tròng mắt sững sờ, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn tưởng như không thở nổi.

Giống, thật giống. Nhìn hắn với bộ dạng này, thật giống người vợ quá cố của mình, thật giống. Ngay cả Dương Hải Phong vốn còn tức giận cũng kinh ngạc không kém, một bộ yên lặng bao trùm khiến ai cũng cảm thấy khó thở.

"Phụ thân, ông nội?" Hắn căn bản chưa phát hiện ra nguyên nhân đến từ mình, ngơ ngác nghiêng đầu một cái.

Ngày hôm nay hắn phá lệ một thân hỉ phục thêu phượng hoàng*, đầu đội khăn voan nhưng đã bị kéo lên một góc, làm lộ ra khuôn mặt khuynh đảo lòng người. Một gương mặt căn bản không cần phấn cũng trắng, không cần son cũng đã ửng hồng tựa như nụ hoa chớm nở. Mỗi tiếng nói, mỗi một nụ cười của hắn đều khiến tâm người khác nhảy liên hồi.

*Gốc là áo nhật bình:

Dương Hải Phong khụ khụ mấy tiếng, kéo lại thần thức của mấy người kia sau đó đứng lên kéo lại khăn voan cho hắn.

"Tại sao lại sơ xuất như vậy, khăn voan phải là để hoàng thượng vén, sao có thể tùy tùy tiện tiện vứt ra như vậy hả. Giờ lành đã tới rồi, mau mau lên kiệu đi. Bây giờ con đã thành hoàng hậu rồi, mọi việc đều phải lưu ý, đừng có nông nổi như ngày trước nữa có biết không?"

"Ừm, con biết rồi, ông nội."

"Mau đi đi."

Dương Bảo Sơn đưa mắt nhìn mọi người một lượt sau đó quay lưng rời đi. Cỗ kiệu xa hoa bên ngoài đã được dựng sẵn, hắn theo giúp đỡ của một thị vệ mà bước lên kiệu, lúc này đoàn người mới chậm rãi tiến tới hoàng thành.

Hai bên mọi người đều châu đầu vào xì xào bàn tán. Căn bản bọn họ không ngờ hoàng hậu tương lai của mình vậy mà lại là tam công tử phủ tể tướng. Tiên hoàng Minh Hoàng hoàng đế ngày trước cũng lập nam hoàng hậu, vốn họ còn lấy làm tiếc nhiều lần, ai ngờ ngay cả Vũ Long hoàng đế cũng giống như người.

Tuy nhiên, chuyện hoàng thất này họ nào có gan can dự, họ chỉ biết trông chờ vào một kỳ tích trước mắt bản thân. Một kỳ tích giống như thời Nhật Đức.

Đoàn người từ phủ tể tướng đi vào hoàng thành nhanh chóng dừng lại, để cho Dương Bảo Sơn tự mình đi lên đài cao. Mà đứng ngay trên ấy, có dáng người quen thuộc đã đợi hắn từ lâu.

Dương Bảo Sơn mang tâm trạng hồi hộp cùng phấn khích mà bước lên từng bậc. Tuy nhiên, mới đi tới 20 bậc, hắn đã cảm thấy đầu óc choáng váng.

Ngày trước không nghĩ tới, bây giờ cư nhiên lại có nhiều bậc như vậy a. Chân hắn tưởng như sắp gãy tới nơi rồi này. Tuy nhiên hai bên vẫn đang có quần thần, dưới có dân chúng đang rõi theo hắn. Mà quan trọng là, có người mà hắn đã định sẽ kết tóc cả đời đang dõi theo từng bước chân của hắn, chắc chắn ngay cả y còn hồi hộp hơn hắn đi. Vì vậy mệt mỏi khi phải leo bậc thang của hắn như thụt giảm, cố gắng mang theo hỉ phục nặng trĩu đi lên tới bậc thang cuối cùng.

Bản thân hắn tưởng chừng như sắp ngã tới nơi thì có vòng tay đỡ lấy hắn, kèm theo giọng nói trầm ấm: "Cẩn thận!"

"Đệ không sao." Dương Bảo Sơn híp mắt dựa vào ngực y, muốn mượn cái ôm này làm giảm đi đau đớn phía dưới chân. Bộ dạng thỏa mãn này của hắn bị giấu sau khăn voan, nếu không chắc hẳn sẽ bị người khác dị nghị không thôi.

Không để thời gian trôi lãng phí, Minh Triết hạ ra hai chiếu chỉ, một là lập Bảo Sơn làm hoàng hậu, hai chính là phong Trạng nguyên, Bảng nhãn kỳ thi đình vừa rồi làm Học bộ thị lang, phong Thám hoa, Hoàng giáp làm Lang trung, Đồng tiến sĩ xuất thân phong làm Viên ngoại lang.

Hai đạo thánh chỉ vừa ra, nhân dân bên dưới ai nấy cũng vui mừng hô lớn.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Hoàng hậu vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Giữa tiếng hô của vạn dân bên dưới, Minh Triết đặt lên trán hoàng hậu của mình một nụ hôn nhẹ nhàng. Qua lớp khăn voan, khuôn mặt của hắn cũng tràn ngập hạnh phúc, khóe miệng mở lớn tưởng như không khép lại được.

********************

"Ai, mệt chết mất."

Dương Bảo Sơn sau khi vào hỉ phòng liền lăn ra giường không muốn nhúc nhích. Thân người hắn chỗ nào cũng đau nhức. Bộ hỉ phục nặng trịch cứ vậy bị hắn cởi ra vứt bên cạnh bàn, hai chân còn hẩy mạnh hai cái, đá giày một cái văng tới gầm bàn một cái lăn tận ra cửa. Khăn voan trên đầu hắn lúc này nằm ở xó xỉnh nào hắn cũng không rõ.

Tầm mắt nhanh chóng tia được chung rượu trên bàn, hắn liền bật dậy rót vội mấy chén uống cho xuôi cổ. Vị rượu này kể ra cũng không nặng lắm, uống còn thấy khoan khoái kỳ lạ.

Dương Bảo Sơn liền dốc hết rượu trong bình ra uống hết không còn một giọt mà không hay rằng sắp có chuyện xảy ra với mình.

Cánh cửa lúc này mở ra lần nữa, ánh trăng mờ ảo chen vào cùng với thân hình nghiêng ngả của Minh Triết. Vừa nãy trên điện bị chuốc quá nhiều rượu, khiến thần trí y như muốn nổ tung ra thành từng mảnh. Vốn tửu lượng của y bình thường rất khá, nhưng không hiểu sao hôm nay mới qua hai chén đã gục.

Men theo vách tường mà tiến vào bên trong, nhìn người trên giường lúc này một thành hai, hai thành ba khiến y không ngừng đau đầu.

"Ngọc Quang huynh, huynh trở lại rồi sao?" Nghe thấy tiếng động hắn liền ngồi bật dậy, làm đổ chung rượu lăn vài vòng trên mặt bàn.

"Ưm, Ân Nhi, ta thấy khó chịu quá."

Minh Triết quơ quơ tay nhằm muốn giữa cái người cứ lắc qua lắc lại trước mắt mình. Khuôn mặt y lúc này đỏ bừng lên thật câu nhân, hơi thở gấp gáp phả xuống cổ hắn, khiến hắn nhột vô cùng.

"Ngọc Quang!" Hắn bất giác thấy giọng của mình có chút thay đổi, tuy nhiên động tác dưới tay lại không hề bị ngăn cản mà lần mò vào tầng y phục dày cộm của y.

"Ngọc Quang, huynh hôm nay thật sự rất mê người." Ghé sát tai y nói mấy lời đường mật, tuy nhiên y lại nghe câu được câu mất, không rõ hắn đang nói cái gì. Y chỉ biết bên trong mình như có ngọn lửa nóng rực thiêu đốt từng bộ phận bên trong, thật khó chịu.

Dương Bảo Sơn vội vàng đẩy y lên giường, động tác dứt khoát thoát hết hỉ phục cả hai, để lộ ra thân thể trần trụi quyện vào nhau.

Hắn lúc này cúi xuống ngậm lấy đôi môi khiêu gợi ngay trước mắt, buộc y cùng mình đưa đẩy lưỡi. Trong khoang miệng có mùi rượu nồng đậm lan tỏa, khiến thần trí cả hai như bị thiêu đốt tới hỏng. Bàn tay hắn cũng chẳng rảnh dang gì, một bên chơi đùa với khỏa ngực hồng nhuận của y, một bên chậm rãi lần xuống nơi tư mật dưới kia.

"Ưm~ a..."

Minh Triết nhịn không được mà rên rỉ mấy tiếng, tầm mắt mơ hồ phủ một lớp sương thật câu nhân, khiến c*n th*t của hắn liền thức tỉnh. Hít lạnh một hơi sâu, lực đạo dưới tay không hề nặng nhẹ mà xâm nhập vào cơ thể y.

"A, đau, đau quá..."

Ảnh hưởng một phần từ rượu, một phần là dược khiến cơ thể y mẫn cảm hơn. Rõ ràng đã thử qua ấy lần mà nơi này vẫn căng chặt như vậy.

Hắn nhẹ nhàng vỗ về y, hôn xuống cần cổ trắng nõn, xương quai xanh mê người, cuối cùng là tới hai khỏa hồng nhuận trước ngực. Nỗi khoái cảm trên dưới ập tới khiến y rùng mình hai cái, ngón chân tưởng như bám chặt lấy chăn, trượt dài tạo thành một đống nhăn nhúm.

"Ngọc Quang, huynh thật mê người."

Cảm giác thân dưới đã được nới lỏng, hắn liền đem chính bản thân thay thế ngón tay. Hậu huyệt lúc này đã có chút mềm, lập tức dễ dàng nghênh đón ngoại vật xâm lấn, bao chặt lấy mà hút mạnh hắn.

"Đau quá, Ân~ a! Ân Nhi... ưm~."

"Ngọc Quang, mau gọi ta, nhanh." Hắn lúc này nào còn bộ dạng yếu liễu đào tơ như trước. Nào còn bộ tay trói gà không chặt. Lúc này chỉ có một tên điên cuồng trừu động tàn phá hậu huyệt người bên dưới, mặc y đau khổ cầu xin thế nào cũng không có ý dừng lại.

Mồ hô của cả hai người hòa thành một, lăn dài xuống chăn đỏ rồi biến mất.

"Ân, Thiên Ân. Ư~ Thiên Ân, xin đệ a... nhẹ, nhẹ... a~ ưm."

Chưa để y dứt lời hắn đã chặn miệng y lại. Bàn tay đan lại với y phía bên gối, động tác dưới thắt lưng ngày càng thả chậm lại. Tuy nhiên, tưởng như hắn đã chịu tha cho y, ai ngờ hắn bất thình lình rút ra, lại mạnh mẽ đi vào khiến thắt lưng y như sắp rụng rời.

Đúng lúc này tiểu Minh Triết của y bị hắn nắm trong tay, theo động tác của hắn mà trở nên cứng ngắc, không bao lâu liền phun ra t*nh d*ch ấm nóng.

Phần dược lúc nãy bây giờ mới bắt đầu có tác dụng. Thần trí hai người bây giờ hoàn toàn chìm trong dục vọng, mỗi cử động đều thể hiện sự cuồng nhiệt cùng chiếm hữu nhau.

Đêm xuân vô hạn hẵng còn dài, khắp cả An Đình Cung tràn ngập trong những tiếng rên rỉ mê người khiến người khác mặt đỏ tai hồng. Mà sau ngày sắc phong hoàng hậu, một đạo thánh chỉ tuyên ra khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác.

"Phụng thiên thừa mệnh, hoàng đế chiếu viết:

Thuận Đức nay sắp vào xuân, chuẩn bị đón một năm mới, vì vậy nhân ngày trẫm lập hậu, cho mọi người ghỉ ngơi dài ngày. Những binh lính cùng cung nữ trong cung nếu xa nhà, có thể châm trước cho về năm ngày. Bổng lộc mỗi người dựa theo tiến trình theo dõi mà ban.

Khâm thử."

Đạo thánh chỉ nghỉ tết thì không nói làm gì, nhưng còn có kiểu nghỉ dài hạn nữa sao? Tuy mọi người nghe tin đều lấy làm lạ, nhưng cũng phải mừng vì hoàng thượng anh minh.

Những cung nhân và binh lính đã lâu rồi chưa được về nhà lúc này mừng rỡ ôm nhau cười, trên miệng không ngớt: "Hoàng thượng vạn tuế."

Mà nguyên nhân thực sự vụ này lại trái ngược hoàn toàn với ý nghĩ của mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top