Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3.

Sau khi rời khỏi phòng của nhi tử, Dương tể tướng Dương Hồng Phong lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị nước nóng sau đó tự tay chuẩn bị y phục cho Dương Bảo Sơn.

Bên trong kia Lê Đông Phong đã bắt đầu bức độc trong người Dương Bảo Sơn. Sau khoảng một canh giờ cuối cùng cũng ép được độc ra sau đó nhanh chóng kêu người bên ngoài vào dìu hắn đi ngâm nước nóng.

Vốn chờ ở bên ngoài nên Dương Hồng Phong nhanh chóng chạy vào, cũng rất hiểu ý mà dìu nhi tử đến sau bình phong sau đó cởi bớt tầng y phục bên ngoài liền cho hắn ngồi vào dục dũng.

"Cảm tạ Lê thái y đã vất vả tới đây giải dược cho nhi tử của ta, mong Lê công tử nhận cho." Từ trong tay áo lấy ra một túi tiền sau đó nhét vào tay Lê Đông Phong. Hắn cũng không khách khí mà nhận lấy sau đó chắp tay cáo từ. Trước khi đi còn dặn dò tỉ mỉ và đưa đơn thuốc để ông tự đi lấy thuốc, lúc này mới yên tâm rời đi cùng ảnh vệ của hoàng thượng.

Dương Hồng Phong nhất nhất làm theo. Ngày hôm sau khi hạ triều xong liền đi bốc thuốc theo đúng đơn mà hôm qua Lê Đông Phong đưa rồi trở về. Lúc về đến phủ tể tướng, bên trong có mấy hạ nhân thấy ông đều hành lễ rồi nhanh chóng làm việc. Ông cũng không để ý nhiều mà đi thẳng tới phòng của Dương Bảo Sơn sau đó đưa thuốc cho nha hoàn bên ngoài để nàng đi sắc thuốc cho hắn rồi mới đẩy cửa bước vào.

"Phụ thân."

Bên trong gian phòng lớn bài trí rất gọn gàng, chính giữa phòng là bộ bàn ghế được làm từ gỗ trầm hương, bộ tách trà được thiết kế tỉ mỉ đủ thấy được nhi tử này được ông sủng ái bao nhiêu. Không chỉ vậy mà từ tủ đồ, kệ sách đều được làm từ loại gỗ trầm hương, khiến cho không gian có cảm giác khoan khoái dễ chịu.

Một nam nhân thật kiều diễm động lòng người nửa nằm trên giường thấy ông bước vào liền lên tiếng. Giọng nói của y thật mềm nhẹ tựa như móng vuốt của mèo cào vào tim khiến ông không khỏi ôn nhu nhìn hắn.

"Tiểu Ân, con còn thấy khó chịu không?" Xoa xoa mái tóc dài của nhi tử sau đó dém chăn cẩn thận cho hắn rồi nhẹ nhàng hỏi.

"A, con thấy thực khỏe lắm, người yên tâm đi." Giơ lên cánh tay mảnh khảnh trắng nõn lên trước mắt ông khiến ông cảm thấy thật buồn cười, liền không ngần ngại trước mặt nhi tử mất hình tượng mà cười lớn mấy tiếng.

"Được rồi được rồi, Tiểu Ân của phụ thân thực khỏe mạnh, được chưa. Tiểu gia hỏa này, thường ngày nghịch ngợm như vậy, đến nỗi bị người ta hạ dược cũng không biết." Gõ một cái thật kêu lên trán hắn sau đó quở trách.

"Con đâu có." Xoa xoa cái trán bị Dương Hồng Phong gõ một cái sau đó phụng môi nói. Bộ dạng này muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu, Dương Hồng Phong liền không quấy dầy hắn nữa, nói nói này đó một hồi liền trở ra. Khi cánh cửa vừa khép lại lập tức dưới gầm giường có hai cái đầu một lớn một nhỏ hơn chui ra. Nếu có người khác ở đây chắc chắn sẽ bị tình cảnh này làm cho hoảng sợ.

"Ai ui, gầm giường của ngươi thực hẹp, ép bổn công tử đây tới mức ngực dán vào lưng a." Một tiếng kêu than vãn của nam nhân mặc y phục màu tím, hắn có dung mạo anh tuấn cực kì, tuy nhiên bộ dáng cùng lời nói chẳng giống khuôn mặt tẹo nào. Cái miệng cứ bô bô nói không ngừng khiến cho kẻ chui ra sau hắn vỗ cho một cái đau điếng.

"Cái tên ngu ngốc kia, đầu bổn công tử là để ngươi vỗ chắc."

"Ngậm chặt miệng lại, có ngày cái miệng hại cái thân đấy."

Một nam nhân nữa cũng xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ khi phải nằm một tư thế rất là khó chịu. Liếc ánh mắt coi thường sang cái tên cứ than trời than đất kia, thầm nghĩ sao Hoàng thượng không cho hắn đi làm lính truyền tin đi, đảm bảo rất hữu ích mà lương bổng hàng năm còn có thể cao như Tô công công.

Hắn đích xác là nhị ca của Dương Bảo Sơn, Dương Thế Nhật. Còn cái nam nhân kia là Tống Minh Bảo, con trai của Học bộ thượng thư Tống Minh Khôi. Ba người bọn hắn tuổi tác không sai biệt gì nhiều, cùng học một thầy, cùng một khóa học, cùng chơi với nhau từ nhỏ, cùng lên núi săn bắt cùng hái sen, nhiều khi còn tụ tập nghĩ ra mấy trò ma quái gì đó khiến người khác rùng rợn.

Mấy trò nghịch ngợm của bộ ba công tử này khiến cho ai nấy cũng khiếp sợ, sau đó vị tể tướng nào đó cùng Học bộ thượng thư bàn nhau rồi cùng ăn ý tách ba người này ra. Vì vậy bây giờ mới có tình cảnh hai tên kia phải trốn xuống gầm giường thế này.

Dương Bảo Sơn vốn còn ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn trên giường bây giờ đang tràn đầy sức sống mà nhún nhảy trên giường sau đó ngồi khoanh chân lại giả bộ suy tư.

"Này, Dương tiểu tử, ngươi thử nghĩ xem cái tên Hoàng chim công kia có khả năng hay không?" Tống Minh Bảo cảm thấy lưng cũng đã bớt đau rồi liền kéo cái ghế lại sau đó ôm sát tựa ghế nhìn hắn.

"Ta nghĩ không hẳn là hắn đâu. Mặc dù bọn Hoàng chim công có gây thù với chúng ta tới ấy cũng không đến mức gây hạ độc đâu. Mà cho dù hắn muốn hại chúng ta thì cũng không dùng cái cách đó hại Bảo Sơn rồi."

Dương Thế Nhật cũng nghiêm túc không kém sau đó tai nghe tiếng bước chân bên ngoài, tiếng bước không nặng không nhẹ, chắc chắn là nha hoàn đã sắc thuốc xong rồi đi. Dù sao cũng là nha hoàn, cảnh cáo vài câu chắc chắn sẽ không sao nên ba người cứ vậy nói chuyện phiếm lung tung.

Quả nhiên cánh cửa phòng mở ra sau đó một mùi thuốc nồng nặc xông tới khiến cả ba người phải ho khan. Nha hoàn biết ý đứng cách xa giường sau đó thấy vị Tống công tử cùng Dương nhị công tử nhà mình thì hốt hoảng không thôi. May sao có Dương Thế Nhật nhanh chóng đón chén thuốc nếu không nha hoàn này lại run tay làm đổ mất.

"Ở đây không còn việc của ngươi, mau lui xuống đi." Lạnh lùng ném lại một câu rồi quay trở lại cạnh giường, mặc kệ bộ dáng chạy trối chết của nha hoàn như thấy đại địch sau lưng.

"Thật là nồng a, nhìn là biết rất đắng rồi" Che mũi ngăn mùi thuốc khó chịu này lại sau đó nhăn trán kêu than.

"Đắng cũng phải uống, chỉ cần ngươi mau chóng khỏe lại thì dù có đắng gấp vạn lần cũng phải nuốt trôi." Tống Minh Bảo cà lất cà lơ nói, sau đó còn làm bộ dáng như sắp chết tới nơi khiến hắn càng khó chịu hơn.

"Được rồi, đừng nháo nữa, quan trọng là phải xem xem tên nào đứng sau vụ này kìa." Đặt chén thuốc đã hết sạch lên trên bàn cạnh giường sau đó đi rót cho hắn một cốc nước. Không biết đơn thuốc này có kị gì với mật ngọt hay táo không nên tốt nhất là uống nước đã rồi tính sau.

"Ta hôm ấy cũng không phải xui xẻo quá chứ, rõ ràng trên bàn lúc ấy các ngươi cũng uống cùng một loại trà giống ta, mà lại chỉ có một mình ta dính, nên bây giờ các ngươi mới có cơ hội cười nhạo ta." Cả một buổi sáng không được đi săn bắn thật là khó chịu chết hắn, còn cả mấy tên hồ bằng cẩu hữu kia nữa, chắc chắn đang kêu rên tên hắn không ngừng đi.

"Chưa chắc là dược bị hạ trong trà."

"Hả?" Hai huynh đệ họ Dương quay ra nhìn hắn, đầu không khỏi cũng nhảy đến một ý nghĩ khác. Chẳng lẽ...

"Đúng vậy, thực ra là bị hạ dược từ nơi khác hoặc là ngay trên miệng chén trà. Nếu như là trên miệng chén thì rất dễ hiểu rồi, sắp xếp từ trước sau đó bôi độc lên miệng chén, khi uống vào độc sẽ trôi luôn và rất khó phát hiện ra tung tích. Nhưng khả năng này rất thấp. Ba người chúng ta lúc ấy chỉ tình cờ nghỉ ngơi ở quán trà đó, hung thủ sẽ khó đoán được chúng ta sẽ vào phòng nào mà hạ thủ được. Vậy nên chỉ có phương án thứ nhất, là độc được hạ từ nơi khác sau đó dưới tác dụng của trà mới bộc phát."

"....." Dương Bảo Sơn.

"......" Dương Thế Nhật.

Không hổ là con trai Học bộ thượng thư, suy đoán như thần. Tống Minh Bảo đắc ý đón nhận hai ánh mắt sùng bái nhìn mình sau đó lại cẩn thận truy vấn Dương Bảo Sơn.

"Trước khi đến quán trà đó ngươi có ăn gì không, khoảng trước đó 1 đến 2 canh giờ chẳng hạn."

"Ta không rõ lắm" Ánh mắt mờ mịt nhìn hai người sau đó thử cẩn thận ngẫm lại. "A, có có có."

"Có cái gì?" Hai người không hẹn mà cùng hỏi

"Thực ra trước đó còn ở giảng đường, Tô Nguyệt Nguyệt có cho ta thử một loại rượu thực thơm, nói là tự tay nàng ủ. Vốn nàng ta muốn đưa cho cái tên Nguyễn gì kia, nhưng hôm ấy hắn không có đến học đường a. Ta cũng thấy hiếu kì cho nên uống thử một ngụm, ai ngờ uống quá nhiều nên có chút choáng váng, sau đó tên Hoàng chim công kia tới, thấy ta như vậy liền đưa cho ta một chén trà, nói là có pha chút đường ngọt dễ giải đau đầu do rượu. Lúc ấy ta cũng nghĩ là hắn không hề có ác ý gì liền uống hết một hơi, ai ngờ đến lúc về tới quán trà kia liền xảy ra vấn đề." 

Ngẫm lại hắn thấy hình như mình bỏ sót một chi tiết gì đó nhưng không rõ là bỏ sót cái gì, liền không nghĩ nhiều mà vứt ngay ra sau đầu.

Khi hắn nói xong hai kẻ đối diện liền hít một hơi đầy khí lạnh. Cái tên Dương ngốc tử này, lúc nào cũng thích chêu hoa ghẹo cỏ* nên giờ mới bị người ta ám toán mà không phát hiện ra. Thực ra nước trà rất tốt, không những vậy còn giúp giải độc cực kỳ hiệu quả cho nên trong một số căn bệnh nguy hiểm có thể dùng tới trà để làm thuốc. Nhưng nó có nhiều thứ khác rất kị khi dùng, mà Dương Bảo Sơn lại chính mình "thử nghiệm" hai loại trong đó rồi. Đó là rượu và đường, hai thứ rất kị khi dùng với trà.

(*Nghĩa đen nha, không phải trêu con gái nhà lành đâu)

*Trong lá trà có các chất đặc biệt như cafeine (giúp tinh thần phấn chấn, tăng cường sức khỏe trái tim), catechins (chất chống oxy hóa làm giảm cholesterol), các chất vitamin (có thể bổ sung các loại vitamin gồm vitamin A, E, B1, B2 và C...), khoáng chất (trong lá trà rất giàu kali có thể thúc đẩy giúp loại bỏ natri trong máu, phòng chống cao huyết áp), flavanol (giúp loại bỏ chứng hôi miệng), saponin (chống viêm) và nhóm axit butyric (giúp giảm huyết áp).

Tuy nhiên nó lại khắc với đường và rượu. Chất theophylline có trong lá trà có tác dụng lơi tiểu, còn chất acetaldehyde có trong rượu lúc này chưa hoàn toàn được phân hủy, nếu uống trà sau khi uống rượu sẽ làm chất acetaladehyde này đi vào trong thận, dẫn tới kích thích lớn trong thận. Tương tự như vậy thì lá trà có vị đắng tính hàn, mục đích khi sử dụng là để sử dụng vị đắng trà để kích thích tuyến tiêu hóa thúc đẩy bài tiết tiêu hóa và tăng cường chức năng tiêu hóa. Với việc tận dụng tính hàn của trà để đạt tới hiệu quả thanh nhiệt giải độc mà cho đường kính vào sẽ làm ức chế hiệu quả này, thậm chí gây ra một số căn bệnh nguy hiểm khác.

Thái độ cà lất cà lơ lúc trước của Tống Minh Bảo bỗng chốc thay đổi, sau đó nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận lại một lượt.

"Nếu như Tô Nguyệt Nguyệt chỉ đơn giản là đưa rượu cho ngươi uống thì không nói làm gì, đằng này còn có cái tên Hoàng chim công kia thì quả là không ngờ tới rồi." Ba cái đầu gật như giã tỏi, sau đó không để ý đến nữa mà bắt đầu rôm rả kiếm chuyện.

"Khởi bẩm hoàng thượng, hung thủ đã tìm ra rồi, hiện đang thẩm tra rõ ràng." Một hắc y nhân cúi người hành lễ trước bóng dáng cao lớn đứng bên cửa sổ. Ánh nắng bên ngoài chiếu đến thân ảnh mặc hoàng y khiến thân hình càng thêm sáng rực chói mắt, cái bóng đổ xuống cũng tạo nên khí thế thực uy nghiêm kì lạ.

"Ừ, một mẻ tóm gọn sau đó giải quyết hết đi, không được để sót lại tránh hậu quả về sau." Nhàn nhạt phun ra một câu sắc bén sau đó đi lại bàn nâng chén trà lên suy ngẫm.

"Vâng" Thân ảnh hắc y nhân nhanh chóng biến mất, để lại luồng gió bên trong cánh cửa sổ khiến mái tóc dài của nam nhân bên trong khẽ lay động.

"Ân Nhi, thật chờ mong ngày ấy...." Nói ra một câu lấp lửng không đầu không đuôi khiến người ta muốn biết rõ ý câu nói ấy là gì.

"Khởi bẩm hoàng thượng, Khuê Nhã công chúa cầu kiến." Tô công công bước vào bẩm báo.

"Cho muội ấy vào." Trần Minh Triết nói.

Trần Khuê Nhã là vị công chúa duy nhất trong cung được nuôi dưỡng bởi Hoài Nam thái hậu. Năm ấy khi Tiên hoàng cùng Thái hậu dời cung dạo chơi đó đây thì vô tình thấy được một bọc vải dưới gốc cây, thầm nghĩ phụ mẫu nó quả thật rất đáng trách, lại đem con của bản thân vứt đi như này. Sau đó Thái hậu mủi lòng thương ôm đứa bé ấy về nuôi nấng, thầm mong về sau có thể là một thiếu nữ đoan trang hiền thục, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, giống như cái tên mà y đã đặt, Khuê Nhã. Tuy nhiên sự tình bây giờ lại không hề như vậy. Ví như bây giờ.

"Ca, hoàng tẩu bị mấy tên ác ôn vô lại hạ cổ sao huynh không tới chăm sóc." Vừa bước vào là một bộ dáng không khác gì lưu manh của thiếu nữ 13 14 tuổi, tóc búi cao sau gáy trông rất năng động, bộ y phục kiểu dáng của nam nhân ôm sát vào người cùng cái roi da cầm trên tay khiến cho hạ nhân bên ngoài run rẩy sợ hãi. Việc mang vũ khí hay vật gì khác có khả năng gây hại vào cung của vua là điều tối kị a, vị Khuê Nhã công chúa này sao một chút cũng không nhã chút nào.

Nhíu mày với câu nói của nàng, sau đó đang ngồi trên ghế đứng lên đi lại gần nàng.

"Rốt cuộc văn chương của muội thế nào vậy, có vẻ như trẫm cần gọi riêng phu tử ra "đàm đạo" một phen, xem xem Khuê Nhã công chúa ngày thường có chăm chỉ học hay không mới được." Cái gì mà hạ cổ rồi chăm sóc, thực không hiểu sao phụ hậu lại dưỡng ra một nha đầu như này.

"Tóm lại muội không cần biết, huynh nên đi bồi dưỡng tình cảm với hoàng tẩu đi, nếu không bị mấy tên chó mèo cướp mất đấy."

"....." Trần Minh Triệt.

"......" Hạ nhân bên ngoài.

Thở dài một hơi sau đó trừng mắt nhìn tiểu muội muội tính cách không khác gì nam nhân này. Trần Khuê Nhã biết ý liền ngậm miệng sau đó còn không quên trừng mắt rời đi.

Vốn một nhà 5 người có tiên hoàng, thái hậu cùng 3 huynh đệ muội đều biết tình ý của y đối với Dương Bảo Sơn, cũng thầm chấp nhận vị thái tử phi* tương lai này rồi. Dương Bảo Sơn a, tính tình có hơi hiếu kì cùng nghịch ngợm nhưng lại rất tốt, chỉ riêng với dung mạo của hắn đã kéo đến bao nhiêu hảo cảm rồi.

Tiên hoàng ngày trước đã rất muốn đón hắn vào cung làm con thừa tự nhưng khổ nỗi với tính tình của hắn lại không hề chịu ở yên trong cung liền thôi. Tuy nhiên vì vẫn còn tiếc nuối nên đã nhận hắn làm nghĩa tử, rồi cho hắn tiếp xúc nhiều với các hoàng tử trong cung. Có điều càng ngày hắn càng ít qua lại trong cung hơn nên những vấn đề này đều dần mơ mơ hồ hồ.

*Khoảng thời gian ấy Trần Minh Triết còn là thái tử.

Hồi còn nhỏ, lúc ấy khi còn chưa có Khuê Nhã công chúa thì Dương Bảo Sơn đã được Dương tể tướng đưa vào cung trong các yến tiệc. Các vị hoàng tử thấy hắn thì rất lấy làm lạ, còn tưởng hắn là nhi nữ giả nam, sau đó muốn lột y phục của hắn xem có cái đó không khiến hắn cũng có chút hoảng sợ. May mắn nhờ vị tiểu thái tử mà hắn mới bảo vệ được "trinh tiết".

Sau cái lần đầu tiên khá xấu hổ ấy các hoàng tử liền thu liễm lại, dần làm quen và chơi thân với hắn, cứ có món đồ nào hay thì lại cho hắn chơi cùng. Hắn hồi ấy cũng thực thích đi, nhưng lâu dần cũng nhàm chán, thành ra mỗi lần Dương tể tướng hỏi hắn muốn tiến cung không liền nhanh chóng lẩn đi.

Lúc Khuê Nhã công chúa được đưa vào cung cũng là hai năm sau đó, nàng chỉ được nghe và tự hình dung Dương Bảo Sơn qua lời của hai ca ca, cũng rất hiếu kì về vị tẩu tử này. Đến bây giờ nàng đã có năng lực rồi nên những thông tin điều tra được không hề ít. Quả thật vị tẩu tử này cực kì xuất chúng, nếu so sánh ra chính nàng còn kém người ta mấy lần a.

Bất quá sở thích của hai người vẫn có điểm chung khiến nàng thực phấn khích đó là du ngoạn, thoải mái cùng hiếu kì.

Vì vậy vị công chúa nào đó luôn muốn được gặp vị tẩu tử này một lần. Vì luôn cho người theo dõi việc làm thường ngày của Dương Bảo Sơn nên việc hắn bị hạ dược cũng vừa mới biết không lâu. Vốn nghĩ chắc chắn hoàng huynh sẽ giải quyết ổn thỏa nhưng vẫn bồn chồn không yên, cuối cùng là tự mình đi đến An Đình cung để chất vấn một hồi.

Sau khi đuổi nha đầu có yêu thích kì lạ này đi, Trần Minh Triết liền day day thái dương sau đó gọi người chuẩn bị bữa trưa, còn bản thân thì đi lại án thư xử lý đống tấu chương chất đầy thành ngọn núi nhỏ kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top