Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4.

Chiều hôm ấy, Dương Bảo Sơn cùng với hai tên kia ngồi trong cái đình nhỏ nói chuyện phiếm. Nha hoàn hay nô tài nào đi ngang qua đều bị tình cảnh này làm cho khóc ngất, lập tức chạy nhanh đi, không dám xuất hiện ở đây nữa.

"Bây giờ tuy đã giải độc rồi nhưng mà ta vẫn chưa thể ra ngoài được, thật chán chết ta." Nói tới đây Dương Bảo Sơn liền uể oải nằm ra bàn.

"Không phải phụ thân là muốn tốt cho ngươi đấy ư. Qua hôm nay chắc chắn phụ thân đã bắt được hung thủ rồi, tuy nhiên ngươi vẫn cần phải nghỉ ngơi cho tốt sau đó quay lại học đường." Dương Thế Nhật thản nhiên cầm chén trà lên tao nhã nói. Cái bộ dáng làm bộ làm tịch này khiến cho Tống Minh Bảo thấy thật chướng mắt, không ngần ngại cho hắn một cú tát ngay sau đầu.

"Khụ khụ khụ, cái tên này,..."

"Nói sao thì nói mọi việc cần giải quyết ổn thỏa, ngươi cứ từ từ rồi quay trở lại cũng không muộn. Còn cái tên Hoàng chim công kia, bọn ta sẽ theo dõi hắn thật chặt. Nếu sự tình hôm đó đúng là hắn cố tình thì cần phải trừ khử ngay." Lạnh mặt nói sau đó đắc ý nhìn hai tên kia gật gù với lời nói của mình.

"Ta nói này, hôm trước ta thấy bên huyện Thừa Yên có mấy món ăn kì lạ mới ra đấy, không nhanh nhanh là không kịp thưởng thức đâu." Xoa xoa cái đầu vừa bị đánh sau đó hưng khởi nói. Mấy cái việc này là hắn nghe ngóng từ mấy tên ở trong khóa lớp nói. Vốn không để ý gì nhiều nhưng nghe thấy có của hiếm lạ liền vểnh tai lên nghe.

"Thật không?" Dương Bảo Sơn cùng Tống Minh Bảo kinh hỉ hỏi.

"Thật mà, có điều ở đâu huyện Thừa Yên thì ta không biết được, bởi chỉ nghe nói ở huyện đó thôi."

"Dù sao cũng có món mới, ngại gì không đi dò hỏi một phen." Dương Bảo Sơn gạt mũi mấy cái sau đó búng tay nói.

"Được rồi, chuyện này để khi nào ngươi hết bị "cấm túc" rồi nói lại đi."

"Ừ"

Tối hôm ấy trong phòng của Dương Bảo Sơn chồng chất mấy cái túi lớn, không biết hắn lại nghĩ ra cái gì. Nha hoàn bưng đồ ăn vào cũng bị tình cảnh này làm cho hốt hoảng một hồi.

"Liệu bằng này có đủ không nhỉ, chắc nhiều quá rồi đi." Rồi lại cất mấy cái túi vào chỉ để lại 2 cái túi, một cái rộng 5 tấc dài tầm 7 8 tấc, cái còn lại lớn hơn chiều rộng 7 tấc chiều dài 10 tấc.

*1 tấc là 4cm.

Lúc này hắn mới gật đầu tiến tới bàn cơm dùng bữa.

Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng thì Dương Bảo Sơn đã bị tiếng ồn bên ngoài làm cho tỉnh ngủ. Cái gì mà ồn ào vậy, không để cho người khác ngủ sao, thật không biết phép tắc gì cả. Mang theo tâm trạng buồn bực tỉnh dậy mặc thêm tầng y phục sau đó kêu người bên ngoài vào trong chất vấn. Xem xem rốt cuộc các ngươi làm cái gì mà ồn ào vậy.

"Tam công tử, nước rửa mặt của người đây." Một nha hoàn thấy có tiếng gọi từ bên trong liền biết hắn bị làm cho tỉnh. Nhanh nhẹn bưng chậu nước cùng khăn vào bên trong hầu hạ hắn.

"Khỏi cần, mau nói cho ta biết rốt cuộc bên ngoài làm sao vậy, không thấy bổn công tử đang ngủ sao, ồn ào cái gì." Vừa lên tiếng hỏi vừa vắt sạch nước rồi rửa mặt.

"Tam công tử, chuyện là vầy. Sáng sớm nay bên trong cung chuyền đến tin là Khuê Nhã công chúa muốn đến phủ chúng ta. Vậy nên mọi người bên ngoài mới nhanh chóng dọn dẹp để đón công chúa." Nha hoàn ở bên ngoài cũng đã suy nghĩ kĩ càng rồi, bây giờ chỉ cần lựa lời cẩn thận nói cho Dương Bảo Sơn, thầm mong hắn không chất vấn mình nữa.

"Khuê Nhã công chúa?" Lục lọi trong hồi ức xem mình có ấn tượng gì với cái tên này không, cuối cùng đành lắc đầu phất tay cho nha hoàn lui xuống, kèm theo mang chậu nước rời đi.

Vốn tâm tình rất tốt hôm qua liền bị chuyện sáng nay làm cho bay biến khiến hắn sáng nay rất khó chịu. Mà hắn khó chịu thì toàn bộ trên dưới nha hoàn cùng nô tài cũng không hề dễ chịu chút nào.

Đối với những công tử tiểu thư nhà khác nếu khó chịu hay bất mãn cái gì đó đều chút giận lên bọn nô tài, không những thế còn đập phá đồ lung tung hay chửi bới gì đó. Nói chung là rất thảm. Nhưng mà vị Dương công tử này mà khó chịu thì tính cách còn kì quái hơn. Bình thường hắn rất hiếu động, luôn chạy nhảy đây đó, luôn nói cười chọc cho bọn nô nài đều muốn khóc thét. Nhưng khi hắn tức giận thì lại âm trầm không nói một lời, ngay cả bánh nếp thơm mà hắn luôn muốn ăn cũng không động đến nửa miếng khiến cho bọn họ thực là đau đầu. Mà nếu công tử không ăn uống gì thì Dương tể tướng sẽ quở trách họ, thậm chí tiền lương trong tháng cũng bị cắt giảm hết cũng không trừng.

"Tam công tử, cầu xin ngài ăn một chút gì đi."

"Đúng vậy, người mà không ăn là chúng nô tài rất là đau buồn a."

"Người xem, hôm nay đầu bếp có làm điểm tâm mới, người nếm thử xem có ngon không a."

"Tam công tử à..."

Trong đình có một đống hạ nhân đang quay quanh cái bàn đá, người duy nhất ngồi bên trong mặc y phục màu nâu sẫm, tóc dài tùy ý thả ra. Bởi tâm tình không tốt cho nên từ y phục đến mái tóc mà hắn hay bảo vệ nhất cũng tùy ý để không. Cái mặt tỉnh bơ như muốn hờn rỗi cả thế giới này khiến cho hạ nhân dở khóc dở cười.

"Có chuyện gì ở đây vậy?" Đằng sau đám hạ nhân là tiếng nói lớn của thiếu nữ, giọng nói hơi chói tai khiến cho đám hạ nhân thấy khó chịu liếc sang. Nhưng một cái liếc này lại khiến chân ai nấy run rẩy đến kinh ngạc.

Đó đó đó, đó không phải là vị công chúa kia chứ. Đoàn người hùng hậu đi phía sau như chứng tỏ cho ý nghĩ này của bọn họ, lập tức ai nấy đều vội vã quỳ xuống hành lễ.

"Tham kiến công chúa."

"Rốt cuộc các ngươi đang làm gì ở đây?" Khuê Nhã dù sao cũng là lần đầu diện kiến hoàng tẩu, nên cần chỉnh chút sao cho thật bắt mắt mới hài lòng rời đi. Cho nên bây giờ trước mặt mọi người không phải vị công chúa nghịch ngợm quái đản như ở trong cung, mà là vị công chúa đáng yêu mềm mại. Tầng y phục màu hồng nhạt được cắt may rất công phu, ôm sát lấy cơ thể đang trưởng thành của thiếu nữ vóc người hơi cao. Mái tóc được quấn lên gọn gàng với hai chiếc châm cài bằng ngọc rất đẹp. Có điều trên mặt có đánh nhiều phấn son khiến cho ai nấy đều cật lực nín thở.

Vốn Trần Khuê Nhã cũng khó chịu lắm chứ. Nhưng ai bảo nàng suốt ngày cưỡi ngựa săn bắn, khiến cho làn da càng ngày càng thiên về đen nhiều hơn. Điều này Hoài Nam thái hậu cũng hay phiền lòng nhiều nhất. Nếu nàng mà cứ như này e rằng không có ai thú nàng về mất.

"Hồi công chúa, chuyện này...." Nhìn sang người vẫn đang ngồi trên ghế, không có ý muốn quỳ xuống hành lễ sau đó ấp úng nói.

"Được rồi, các ngươi mau lui xuống, bổn công chúa muốn nói chuyện với nghĩa huynh." Dù muốn nói là hoàng tẩu nhưng cần phải nhẫn nhịn. Nàng đành phải bất đắc dĩ dựa theo bối phận lúc trước của Dương Bảo Sơn mà xưng hô vậy.

"Vâng." Lập tức không gian bên này có chút tĩnh mịch.

"Khụ khụ, nghĩa huynh." Gỉa bộ gây chú ý tới người ngồi kia sau đó tự nhiên ngồi xuống đối diện hắn. Tuy nhiên cái bộ dạng ta hận cả thế giới của hắn này làm cho nàng liền bật cười.

"Ngươi cười cái gì?" Khó hiểu nhìn nữ nhân trước mặt. Nam nữ khác biệt cũng thôi đi, đằng này còn tự nhiên chạy tới chỗ hắn sau đó cười cười, thật là một nữ nhân không biết phép tắc. Trên mặt nàng còn bôi bôi chét chét trông như bị chết đuối vậy, đúng là mùi son phấn của phụ nữ thật khó ngửi.

"Haha, nghĩa huynh, huynh thật là đáng yêu a." Lau lau khóe mắt cười ra nước của mình sau đó hắng giọng nói.

Vốn đã tức giận chuyện lúc sáng giờ lại có kẻ dám nói hắn đáng yêu liền tức giận quay mặt đi. Hừ, ta mới không đáng yêu, là soái nha, soái đấy có hiểu không.

"Được rồi được rồi, ta sai rồi." Thấy hắn giận dỗi như vậy lại càng đáng yêu hơn, nàng thật muốn nói nữa nhưng e ngại người này căm thù mình liền biết ý thu liễm lại. "Nghĩa huynh, lần đầu gặp mặt, muội từ lâu đã rất muốn tìm huynh rồi."

Vẫn một bộ không thèm quan tâm, nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó gọi là mềm mỏng rồi. Có điều hắn đâu có biết nàng, sao nàng lại mong gặp hắn đến như vậy chứ, thật khó hiểu a.

"Muội đến đây là để cho huynh thứ này, huynh xem." Vẫy vẫy nha hoàn của mình đến mang thực hạp đặt xuống sau đó tự mình mở ra, lập tức một mùi thơm tỏa ra khiến cái tên nào đó liền đỏ tai.

'Oa, thật thơm nha, còn thơm hơn điểm tâm mà đầu bếp trong phủ nấu. Thử một miếng chắc không sao đâu a, là chính nàng ta nói muốn cho mình mà.' Nghĩ ngợi một lát sau đó quay đầu lại nhìn Trần Khuê Nhã, sau đó lại nhìn cái thực hạp trên bàn.

"Haha, nghĩa huynh cứ ăn tự nhiên a." Thực hạp có tổng ba tầng, lấy mỗi một tầng một đĩa điểm tâm sau đó để lên bàn. Hương thơm của thức ăn cứ vờn quanh mũi khiến cái bụng vốn đói meo của Dương Bảo Sơn nhanh chóng lên tiếng.

Vành tai của hắn bây giờ đã đỏ như nhỏ máu rồi, trên khuôn mặt trắng nõn cũng có hai vệt hồng hồng thật khả ái. Trần Khuê Nhã ngồi đối diện không dám bật cười, chỉ là vành mắt có hơi nước rồi. Cố lấy lại tự nhiên trong bầu không khí khá xấu hổ này Trần Khuê Nhã mới giục y nhanh chóng ăn điểm tâm.

"A, thật ngon quá, điểm tâm này tên gì vậy?" Không để lộ tính tình trẻ con nữa mà nghiêm túc ăn điểm tâm, sau khi nếm được chiếc bánh màu vàng thì lập tức cảm thán khen ngon không ngừng.

"Ngon thì huynh ăn hết đi, còn nhiều lắm này." Nhiệt tình vẫy tay cho đám nha hoàn bên dưới mang thực hạp lên. Trên bàn đá nhanh chóng bị những chiếc đĩa điểm tâm chen hết luôn. Tính sơ sơ cũng phải 20 đĩa đi, thật không hiểu vị công chúa này mang nhiều điểm tâm đến đây làm gì nữa.

"Những điểm tâm này có bán rất nhiều trong kinh thành, nếu huynh thấy thích thì hãy vào cung một chuyến đi. Ta rất muốn cùng huynh chơi đó." Chống cằm thưởng thức nam nhân tuyệt đẹp đối diện ăn điểm tâm khiến lòng nàng nhộn nhạo không ngừng.

"Vào cung?" Đang cân nhắc xem có nên đi không, nhưng ngay chóng lắc đầu không muốn. Trong hoàng cung có nhiều thứ mới lạ mà ở đây không có thật, nhưng lại rất ngột ngạt nên hắn không muốn tự tìm khổ đâu.

"Tại sao?" Thấy hắn lắc đầu nàng liền bày ra bảy bảy bốn chín trò làm lay động tâm Dương Bảo Sơn.

"Trong hoàng cung được cưỡi ngựa, được săn thú, có điểm tâm ngon, còn có rất nhiều trò vui nữa. Còn nữa nha, nếu chỉ cần ngươi vào cung, đảm bảo Hoàng huynh sẽ cho ngươi đến Mộc Đào Nguyên a."

Nghe cái miệng của nàng liến thoắng không ngừng, lúc nói cái này lúc nói cái kia khiến hắn cũng có chút động tâm. Nhưng chỉ là 1 chút thôi.

"Tại sao Hoàng thượng lại cho ta đi Mộc Đào Nguyên?" Khó hiểu nhìn nàng.

"Huynh còn không biết sao, đương nhiên là vì huynh là nghĩa đệ của huynh ấy rồi. Hơn nữa huynh ấy biết huynh rất thích mấy thứ mới mẻ nên đã có chuẩn bị rất nhiều cho huynh rồi. Huynh a, chỉ cần vào cung thôi liền sẽ bị mấy thứ này làm choáng ngợp luôn cho coi." Kích động nói không ngừng, cứ mở miệng ngậm miệng đều nói tốt cho hoàng huynh này hoàng huynh nọ khiến hắn cũng cảm thấy có ấn tượng.

Vị hoàng huynh trong miệng nàng có lẽ là Trần Minh Triết đi, người mà lúc nhỏ rất yêu thương bảo vệ hắn. Hắn lúc ấy cũng thực thích y, có điều trong cung ngột ngạt như vậy, quy củ lễ tiết đều rườm rà khiến người ta muốn nổ não, vậy mà y cũng không hề than trách tẹo nào. Sau này hắn và y hầu như không còn qua lại nữa, có lẽ y cũng đang bên thê tử này thê tử nọ của y đi. Nghĩ tới đây hắn liền cười khổ, còn nói cái gì mà chuẩn bị kinh hỉ này nọ, chắc chắn là do vị công chúa này tự biên tự diễn đi. Vì suy nghĩ này của bản thân mà hắn cảm thấy lòng trùng xuống, một cỗ buồn không biết từ đâu kéo tới khiến tay cầm điểm tâm của hắn có chút dừng lại, miếng điểm tâm trong miệng cũng không còn ngọt nữa, thật là khó chịu.

"Sao vậy? Điểm tâm này không ngon sao?" Nhìn thấy hắn dừng lại động tác, đôi mày thanh tú cũng nhíu chặt lại, mi mắt dài rủ xuống trông thật đáng thương khiến người ta không nỡ làm hắn phải nhíu mày một cái nào. Trần Khuê Nhã đang nói hăng say cũng ngậm miệng lại, thầm nghĩ bản thân nói gì quá đáng quá sao, nhưng ngẫm lại không hề có vấn đề gì mà.

"Không sao. Có điều ta với ngươi nam nữ khác biệt, ngươi ở lâu với ta cũng lâu rồi đi." Ngụ ý rất rõ là muốn đuổi người, tuy nhiên cái tài võ giỏi văn dốt của nàng thì làm gì nhận ra được ẩn ý bên trong chứ.

"Không sao không sao, bất quá ta muốn mời huynh ra ngoài cưỡi ngựa, ngươi đồng ý không?" Nháy mắt một cái tinh nghịch hướng hắn cười, tuy nhiên bởi hành động này mà phấn trên mặt bắt đầu rơi từng mảng. Có điều hắn cũng không để ý lắm nên nàng mới thở phào một cái.

"Cưỡi ngựa?" Có thật không, hắn không nghe lầm chứ, vị công chúa như này sao có khả năng cưỡi được ngựa chứ.

"Đúng a. Ta biết được huynh bị người khác hãm hại, bệnh tình vẫn chưa dứt hẳn nên mới đến cố ý đến đây bồi huynh vui vẻ. Nếu huynh thấy thực thoải mái có thể suy nghĩ thêm việc tiến cung." Không đợi hắn nói gì đã phân phó cho nha hoàn đi dắt hai con ngựa lại đây.

Nhanh chóng từ xa có tiếng cộc cộc cộc rõ ràng, đó là tiếng móng ngựa chạm phải nền gạch. Sau đó là hai con ngựa một trắng một nâu thật đẹp. Con ngựa màu trắng kia cũng thực giống hắn đi, bộ lông mềm mại trắng muốt, đôi mắt to mở lớn nhìn hai người tiến về phía nó sau đó ngoan ngoãn rủ mắt xuống phục tùng. Còn con ngựa màu nâu kia chắc là của vị công chúa này rồi, một bộ cao ngạo hiếu động kia cơ mà. Nó vốn hay cùng chủ nhân chạy nhảy khắp nơi, nay bỗng dưng bắt ở đây cả buổi khiến tâm tình nó có chút kích động, thấy chủ nhân xuất hiện liền phì phì mấy cái thật lớn.

"Con ngựa này thật đẹp a, ta có thể cưỡi nó hay không?" Vốn hắn có chút hiểu biết về cưỡi ngựa. Bình thường muốn chạy trốn gì đó thì việc cưỡi ngựa là lựa chọn đầu tiên nên hắn cũng có học một ít. Chẳng qua là không có con ngựa nào hợp ý hắn cho nên đến tận bây giờ hắn vẫn có chút đuối về mặt cưỡi ngựa.

"Được a, con ngựa này vốn là chuẩn bị cho huynh mà." Là hoàng huynh sợ hoàng tẩu nhàm chán nên đã chuẩn bị hết rồi. Tinh quái bổ sung câu sau trong suy nghĩ.

"Được rồi, ta biết một nơi rất khá để dành cho đua ngựa a, ta dẫn ngươi tới." Không ngừng phấn khích nói, cô nương này a, hắn có hảo cảm rồi.

"Được" Vui mừng đáp lại một tiếng, cuối cùng vẫn cố nuốt câu hoàng tẩu vào trong. A, đến bao giờ người mới đến tay hoàng huynh vậy, nàng nhịn tới phát điên rồi này.

Đi tầm nửa khắc sau liền thấy một đồng cỏ lớn phía trước. Đây là nơi rất lý tưởng để cưỡi ngựa nên bây giờ có mấy vị công tử nhà quan lại khác đến đua ngựa với nhau. Dương Bảo Sơn ngày trước cũng hay bị Tống Minh Bảo kéo đến đua ngựa, khổ nỗi là chưa chạy được bao lâu liền bị con ngựa hung hăng hất xuống nên hắn chỉ có thể nhàm chán ở bên cạnh bắt dế dưới đám cỏ. Bây giờ được chân chân chính chính cưỡi ngựa của bản thân chắc chắn là rất oai đi. Cái đầu vốn ngẩng cao của hắn càng cao hơn khiến cho Trần Khuê Nhã đi bên cạnh cũng dở khóc dở cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top