Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7.

Trên sân Đại Triều Nghi*, văn võ bá quan trong triều đứng ngay ngắn hai bên chờ Hoàng thượng đi vào. Tể tướng Dương Hồng Phong đứng ngay bên trái vị trí ghế rồng của Hoàng thượng, lúc này đang thẳng lưng mà nhìn mấy lão nhân đang xì xầm lộn xộn bên dưới, lập tức đôi mày cau chặt lại, tỏ rõ sự bất mãn trong lòng.

*Sân Đại Triều Nghi hay Sân Trầu, là khoảng sân rộng trước Điện Thái Hòa nơi các quan đứng chầu trong các buổi đại thiết triều. (Bạn nào không biết có thể gõ, tại vì máy tôi hỏng nên không load được ảnh về.)

"Hoàng thượng giá đáo." Từ bên ngoài có tiếng hô to của một thái giám, lập tức cổng giữa Ngọ Môn mở ra, hai bên quan viên đều ngậm chặt miệng, không giám hó hé thêm câu nào sau đó gập sâu người hô lớn.

"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Trần Minh Triết cao lớn uy vũ đi vào bên trong, hai tay phất một cái sau đó xoay người ngồi xuống ghế rồng. Lúc này mới bắt đầu cho bá quan: "Miễn lễ".

"Hôm nay thiết triều, có vị ái khanh nào muốn dâng tấu chương gì hay không?" Trần Minh Triết đưa mắt nhìn sang vị công công bên cạnh sau đó đưa mắt nhìn tới Dương Hồng Phong phía dưới, đáy mắt như có như không hơi lóe lên. Tuy nhiên ánh mắt đưa đi nhanh, mà thu lại cũng nhanh, y không dấu vết mà cất giọng nhàn nhạt nói với bá quan bên dưới, bản thân mình thì gõ cộc cộc trên thành ghế.

"Hoàng thượng, thần có điều muốn thỉnh cầu." Từ hàng bên trái đứng thứ ba có một viên quan đứng ra quỳ rạp xuống. Ban đầu đứng bên dưới mấy lão nhân cứ xô xô đẩy đẩy nhau, cuối cùng ông ta bất đắc dĩ mới phải là người lãnh chịu. Tuy nhiên quả thực việc này rất trọng đại, nếu như vừa nãy không ai dám đứng ra bẩm báo, thì ông ta không ngại đứng trước mắt vị hoàng đế lãnh khốc này bẩm.

"Ồ, có chuyện gì khiến Đồng ái khanh muốn thỉnh cầu vậy, mau mau trình lên để trẫm xem thử." Trần Minh Triết cười lạnh, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống như nhìn một đám ngốc đang tự biên tự diễn với nhau.

"Hoàng thượng, chuyện này người cần phải đồng ý trước mới được a." Đồng Văn Minh hơi cúi thấp đầu. Ông ta cảm nhận được mỗi lần bản thân nhìn thẳng vào đối phương, trong lòng lại giống như bị nhìn cho trần trụi toàn bộ hết vậy. Tuy nhiên chuyện này đâu phải chuyện đùa, không bẩm không được. Ông ta không tin hơn 40 năm lão làng của mình lại thua một tên mới 24 25 tuổi.

"Đồng ái khanh."

Mấy lão nhân bên dưới không hẹn mà cùng cúi thấp đầu xuống. Mấy lão ta dù biết người nam nhân nói là Đồng Văn Minh, tuy nhiên ai chắc chắn rằng mấy lão ta không bị nói ra. Trong lòng liền không ngừng lộp bộp, bàn tay giấu trong tay áo rộng thùng thình đều run nhẹ hai cái.

"Các khanh làm sao vậy? Không phải lúc nãy còn đùn đẩy nhau đứng ra sao, sao bây giờ lại không nói lời nào?"

Không khí bên trong Điện Thái Hòa im phăng phắc, mà giọng của Trần Minh Triết lại không hề giảm, khiến cho bầu không khí bỗng chốc trở nên áp lực đáng sợ. Không phải muốn bẩm chuyện nạp nhi nữ các lão ta vào trong cung sao, lúc bàn thì sôi nổi lắm, sao bây giờ lại giống như con rùa rụt cổ rồi. Hừ, đừng tưởng chuyện mấy lão làm kín kẽ thì y không biết, chẳng qua y mắt nhắm mắt mở, coi như không có chuyện gì, để xem xem mấy lão có thay đổi suy nghĩ không. Ai ngờ...

"Hoàng thượng, vi thần có chuyện cần bẩm báo." Dương Hồng Phong liếc mắt nhìn đám lão già kia sau đó tiến ra khỏi hàng. Ông muốn buổi thiết triều ngày hôm nay bãi sớm, để còn có cơ hội cho nhi tử đi khắp kinh thành. Nghĩ đến Dương Bảo Sơn vui vẻ cầm theo mấy món đồ chơi mới, khóe miệng còn vương chút dầu thức ăn gọi hai tiếng "Phụ thân" ngọt ngào, nháy mắt ông liền không nhịn được mà bật cười ra tiếng. Đám quan viên bên dưới nhìn ông với ánh mắt kỳ lạ, ngay cả Trần Minh Triết còn khó hiểu nhìn xuống.

"Khụ khụ khụ. Hoàng thượng, chuyện mà thần muốn bẩm báo, chính là việc xây dựng lại phần đê ở huyện Châu Mai. Như người cũng thấy, nửa năm trước mưa bão rất lớn khiến cho nhiều con đê ở Thuận Đức bị vỡ, trong đó con đê lớn nhất chính là ở Châu Mai. Cầu xin Hoàng thượng hạ một thánh chỉ cho thần trực tiếp tới chỉ đạo và sửa lại con đê đó, để lòng dân bình ổn hơn."

Y nhìn xuống Dương Hồng Phong, chính bản thân thì từ từ rời khỏi ghế rồng, bước xuống chỗ ông vỗ vai một cái sau đó đi xuống nữa, khiến cho đầu mấy lão nhân kia nay cúi thấp giờ càng cúi thấp hơn.

"Ý của Dương tể tướng đã nói, cũng không phải là không có lý. Con đê ở huyện Châu Mai là con đê rất quan trọng, nếu như nó vỡ hẳn, ngập lụt sẽ xảy ra nghiêm trọng, hơn nữa, người dân chắc chắn sẽ lầm than cực khổ. Hiện nay bão giông đã đi qua, tạm thời thì không biết trước được, nhưng việc xây dựng lại con đê này rất thuận lợi."

"Hoàng thượng anh minh."

"Có điều." Trần Minh Triết nhìn Đồng Văn Minh bên cạnh, cuối cùng là bước lên ghế vàng nhìn xuống quần thần bên dưới: "Các ngươi sao lại không phát hiện ra chuyện này. Không phải các ngươi giỏi lắm sao?"

"Chuyện này..." Bên dưới ai cũng quay đầu sang nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, miệng cứng ngắc không thoát được lời nào. Cuối cùng đành phải nói: "Vi thần bất trắc, xin Hoàng thượng thứ tội."

"Phạm ái khanh, ngươi có ý kiến gì không?"

"Bẩm Hoàng thượng, vi thần xin được đi cùng Dương tể tướng tới Châu Mai sửa chữa con đê đó, mong Hoàng thượng ơn chuẩn." Đứng ngay hàng đầu tiên, Công bộ Thượng thư Phạm Thiệu đứng ra nói.

Trần Minh Triết sau khi nhìn thấy Dương Hồng Phong gật đầu với mình một cái, liền gật đầu ơn chuẩn. Lúc này Đồng Văn Minh bên dưới kia mới ê chề đi về chỗ của mình.

"Nếu như không có việc gì nữa, thì hôm nay bãi chiều ở đây." Y muốn gặp Dương Bảo Sơn ngay bây giờ, trong lòng cứ như có hàng ngàn con kiến đang rục rịch khiến y không đợi công công thông báo, chính bản thân đã vọt đi trước tiên. Để lại đằng sau bao ánh mắt ngỡ ngàng của các quan viên.

Mà Dương Hồng Phong sau khi thấy thân hình vàng kim biến mất ngay trước mắt, tinh thần liền sực lại, vội vàng nối gót chạy theo sau.

"....." Quan viên.

"....." Công công.

**************

"Nghĩa huynh, huynh xem, nơi này rất thích hợp để cưỡi ngựa có phải không?"

Trần Khuê Nhã tay cầm roi ra, một tay cầm dây ngựa cho Dương Bảo Sơn. Quả thật nơi này rất đẹp, bãi cỏ xanh mướt chạy dài tít tắp không thấy điểm cuối khiến hắn triệt để ngốc lăng. Cuối cùng trên mặt liền hiện lên ý cười, nhảy xuống từ lưng ngựa hưng phấn chạy một vòng sau đó chạy quay lại.

"Thật tuyệt, ta muốn ở đây a." Hai mắt cong cong, nụ cười sáng rực tựa như ánh mặt trời, hai tay vươn rộng đón gió vào lồng ngực, cảm thụ bầu không khí mát mẻ nơi đây. Hai miếng ngọc bội giắt bên hông va vào nhau tạo thành âm thanh thanh thúy dễ nghe, khiến Trần Khuê Nhã nhìn tới ngẩn người.

Không hổ là Hoàng tẩu a, thật đẹp!

Hai người cứ ta cười ngươi nhìn, cuối cùng Dương Bảo Sơn sau một hồi hít gió quay sang Trần Khuê Nhã hỏi, bầu không khí kỳ quái này mới biến mất.

"Bây giờ ta được cưỡi ngựa chưa a?" Vừa nãy là nàng ta cầm dây ngựa cho hắn, khiến hắn cảm thấy thực xấu hổ. Đường đường là một đại nam nhân, lại để cho nữ nhân dắt ngựa cho mình, nghe kiểu gì cũng chỉ muốn chui đầu xuống đất. Tuy nhiên cái cảm giác ngồi trên ngựa như vậy cũng không tồi. Con ngựa màu trắng mà Trần Khuê Nhã tặng hắn thực tốt, không có hất văng hắn như mấy con ngựa khác, ngược lại còn cho hắn vuốt lông bờm, sờ đầu nữa.

"Được, bây giờ ta sẽ dạy huynh cách cưỡi ngựa."

"Điều đầu tiên là làm thân với nó, chắc chắn huynh không cần phải làm rồi, bởi con ngựa này được thuần phục rất tốt, hơn nữa bản tính của nó cũng không hung hãn như mấy con khác, cho nên việc y là quen với nó là rất dễ dàng. Vừa nãy huynh có sờ lông bờm nó, mà nó lại không phản kháng, chứng tỏ nó đã nhận thức huynh là chủ nhân của nó rồi."

Dương Bảo Sơn nghe nàng ta nói vậy liền vuốt thêm mấy lần vào cổ nó. Qủa nhiên con ngựa phì phì hai tiếng thật thỏa mãn, thậm chí còn chủ động cọ cọ vào tay hắn, khiến hắn thích chí không thôi.

"Con ngựa này thật đáng yêu, đây chính là con duy nhất thích thân cận ta đến vậy a."

"Chưa hết đâu." Trần Khuê Nhã làm động tác kìm dây, một bên tỉ mỉ hướng dẫn hắn: "Cưỡi ngựa đòi hỏi mỗi người phải có một tinh thần không khéo. Điều đầu tiên huynh đã làm được, thì những điều sau này, chắc chắn phải làm tốt hơn. Đó là không được nổi nóng với nó, ví như nó làm huynh bất mãn, khiến huynh không kìm được mà đá nó, như vậy rất nguy hiểm."

Nhìn động tác hai tay đan chéo trước ngực của nàng ta, trên trán hắn liền tong một giọt mồ hôi. Nuốt một ngụm nước bọt xuống, sau đó nghe nàng ta hướng dấn tiếp.

"Huynh nên nhớ, bản thân một khi còn ở trên người nó, thì điều huynh phẫn nộ với nó, nó sẽ trả lại bằng cả tính mạng của huynh. Nhưng huynh yên tâm, chỉ cần huynh thân thiện với nó, thì dù có trong hoàn cảnh nào, nó vẫn không quản nguy hiểm mà cứu huynh."

Nàng ta vừa dứt lời, trái tim đang lơ lửng của hắn lập tức ngưng xuống.

"Tiếp đến đó là cưỡi ngựa đi với bước chậm." Trần Khuê Nhã lấy ngựa thân thuộc của mình từ tay hạ nhân sau đó thuần thục nhảy lên lưng ngựa: "Dùng gót chân thúc hai lần vào bụng ngựa, giống như này sau đó hô rõ ràng một tiếng 'đi', nghe thấy tiếng hô của huynh, nó sẽ biết huynh muốn nói cái gì với nó. Tay phải huynh ghì dây cương để ngựa có thể đi chậm rãi, nếu muốn chuyển hướng, huynh chỉ cần kéo dây cương của ngựa để nó quay đầu."

Nàng ta cưỡi ngựa vài vòng xung quanh ngựa của Dương Bảo Sơn để làm mẫu, sau đó dừng lại hất hất đầu, ý bảo hắn làm thử xem.

Hai tay hắn nắm chặt dây ngựa, trong lòng rộn rạo không ngừng, sợ bản thân làm không tốt có thể sẽ khiến nàng ta cười thối mũi. Tuy nhiên nghĩ lại động tác cơ bản mà nàng ta làm vừa rồi, có vẻ như cũng không khó lắm, liền nhảy lên lưng ngựa, bắt đầu thúc vào bụng, hô to một tiếng 'đi'.

Ngựa trắng nghe hiệu lệnh của hắn, lập tức chậm rãi đi thẳng. Dương Bảo Sơn thở phào nhẹ nhõm một hơi, tay trái kéo dây cương một cái, lập tức nó ngoặt sang bên trái, tay phải gìm xuống, nó lại rẽ sang bên phải.

Dương Bảo Sơn bỗng chốc hưng phấn cưỡi ngựa, qua một hồi xoay trái xoay phải, xoay đến khi hắn triệt để tróng mặt mới thôi. Lập tức gìm ngựa, ra lệnh để nó dừng lại. Thở phào một cái nhẹ nhõm, chờ cho một đầu đầy sao tản bớt hắn mới cúi người xuống xoa xoa đầu ngựa trắng.

"Cảm ơn ngươi nhiều nha, cưỡi ngươi thật là tốt."

Ngựa trắng như cảm nhận được hắn đang nói gì, liền híp mắt lại cọ cọ vào tay hắn, một bộ rất ngoan ngoãn phối hợp khiến hắn càng ngày càng ưng ý. Đúng là một giống ngựa tốt.

"Nghĩa huynh, huynh thấy tốt chứ." Trần Khuê Nhã nhìn hắn dừng lại, liền tiến lên hỏi han. Vừa nãy Dương Bảo Sơn thích chí cưỡi ngựa như vậy, nàng ta có ngốc mới không phát hiện ra, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. May quá, hắn không còn sinh khí với nàng ta nữa. Lần trước cái tên Hoàng chim công kia chêu chọc, khiến hắn giận lây cả nàng ta, không thèm nể nang mà quay lưng trở về. Thậm chí ngay cả con ngựa trắng mà hắn vừa gặp đã thích cũng bị vứt bỏ ở lại. Vốn muốn tạo hảo cảm, nay lại tạo thành cái giống gì a.

"Ừ, ta thấy tốt lắm, cực kỳ tốt luôn, cảm ơn ngươi." Không ngại cho nàng ta một nụ cười chói mắt, động tác xoa đầu ngựa lập tức nhanh hơn, khiến đám lông trên đó xù thành một đống.

"Đúng rồi, đến bây giờ ta vẫn không biết tên nó, tên của nó là gì a."

"Huynh nói con này sao?" Trần Khuê Nhã nhìn con ngựa trắng này của hắn, ánh mắt bất chợt dại ra: "Hahaha, huynh muốn đặt thế nào thì là thế ấy, bởi vì nó vốn là dành cho huynh, nên tên vẫn còn chưa có." Kỳ thực nó có tên sẵn rồi đó, chính là Bạch Ân đấy. Một cái tên ngu ngốc.

"Hừm..." Dương Bảo Sơn vốn chẳng có tài cán gì về văn chương, cho nên mấy vấn đề đặt tên cho con vật này nọ đều không nghĩ tới. Bây giờ bảo hắn tùy tiện đặt tên cho một con ngựa đẹp như này, quả thật có chút không phải cho lắm.

"Đúng rồi." Một luồng sáng chiếu qua đầu hắn, khiến hắn hưng phấn đập tay một cái: "Ta nghĩ ra rồi, cái tên này cũng không thô thiển lắm, mà còn rất hợp với nó nữa."

"Thật sao, vậy huynh đặt là gì?" Chỉ cần không phải Bạch Ân là được rồi.

"Gọi nó là Bạch Quang đi. Bạch Quang, cái tên thanh nhã biết bao."

"....." Trần Khuê Nhã. Hình như tâm hồn nàng ta mới được khai sáng.

"Sao vậy, không hay sao?" Bạch tức màu trắng, Quang trong Trần Ngọc Quang, tên của người đó a. Hắn chỉ muốn từ con ngựa này liên tưởng tới người kia thôi mà.

"A, không không không, không có, cái tên này cũng tốt lắm." Cười gượng ha tiếng, sau đó hai người chậm rãi cưỡi ngựa thêm mấy vòng nữa.

Trong lúc hai người đang ngồi nhặt nhặt mấy ngọn hoa khô thì nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa, có chút hiếu kỳ nhìn lên, lập tức bị tình cảnh trước mắt làm cho sững sờ.

"Phụ thân."

"Hoàng huynh."

Hai người đang vó ngựa từ xa chính là Dương Hồng Phong và Trần Minh Triết. Hai người tựa như đang đua ngựa, không chịu thua kém mà vượt qua nhau tới chỗ hai người.

Đáy mắt Minh Triết lóe lên, trong lòng không ngừng đánh trống bởi người trước mắt. Bàn tay nắm dây cương bỗng chốc hơi run rẩy, phía dưới chân gìm ngựa lại. Không đợi ngựa dừng hẳn, y đã nóng lòng nhảy xuống đi đến bên cạnh Dương Bảo Sơn. Có trời mới biết y chờ ngày này lâu lắm rồi, từ rất lâu rồi. Trong lòng luôn tâm tâm niệm niệm hắn, luôn chờ mong hắn tiến cung gặp mình, nhưng cuối cùng chỉ là một luồng gió lạnh quạnh quẽ. Y không muốn làm thái tử gì đó, chỉ muốn làm một người bình thường, bồi hắn cả đời an nhàn. Nhưng số phận trêu ngươi thế nào, khiến y không thể không ngồi lên chức vị này, rồi trở thành Hoàng đế. Khoảng cách giữa y và hắn vốn đã xa, nay còn xa hơn, tưởng chừng như một chút nữa thôi, khoảng cách này sẽ không thể nào kéo lại được.

Kích động túm chặt lấy hai vai của hắn, mặc biểu cảm ngơ ngác cùng hơi hoảng sợ mà ôm hắn vào trong lòng. Lần trước muốn ôm hắn vào lòng vỗ về, nhưng y phải đè xuống trong lòng, lần này thì tốt rồi, không có bất cứ việc gì cản trở hai người hết, nên nếu muốn ôm, vẫn cứ là ôm đi.

"A"

Dương Bảo Sơn ngạc nhiên hô lên một tiếng, bàn tay còn cầm một nắm hoa khô lập tức buông lỏng khiến cánh hoa rơi xuống. Bất thình lình bị y ôm vào ngực khiến hắn không tự chủ được lùi lại hai bước. Tuy nhiên động tác này vẫn không khiến y tách rời hắn.

"Thiên Ân, Ân Nhi, cuối cùng ta cũng gặp lại đệ được rồi."

"Hoàng thượng, mạo phạm rồi. Tuy nhiên Ân Nhi vẫn là rất bất ngờ, thỉnh người đừng nóng vội." Dương Hồng Phong đỏ mắt nhìn nhi tử bảo bối của mình rơi vào tay nam nhân khác, bình dấm trong lòng lại không ngừng văng vãi lung tung, khiến đến ngay Trần Khuê Nhã còn thấy ê hết cả răng.

"Dương tể tướng, ta thấy sức khỏe của ông cũng dẻo dai lắm, không bằng đua với ta một lúc đi, tài cưỡi ngựa của bổn công chúa đây mới tiến bộ không lâu, muốn củng cố lại một lần nữa."

"Khoan đã, công chúa..."

Dương Hồng Phong đau khổ nhìn nhi tử vẫn còn 'kinh hách' trong lòng Minh Triết, một tay thì bị Trần Khuê Nhã lôi như lôi bao cỏ tiến tới hai con ngựa của hai người. Thật là, Hoàng huynh và Hoàng tẩu bồi dưỡng tình cảm, ông nhảy ra ngăn cản làm cái gì, đúng là hỏng hết bầu không khí mà.

Quay lại nháy mắt một cái với Hoàng huynh mình, nàng ta thỏa mãn kéo vị tể tướng nào đó cưỡi ngựa chạy xa.

"A, Hoàng, Hoàng thượng."

"Gọi ta Ngọc Quang."

"....." Gọi thẳng tên của Hoàng Thượng là bất kính a.

"Ân Nhi, chẳng nhẽ cách xa mấy năm, tên ta đệ cũng quên luôn rồi sao?" Buông hắn ra, nhìn vào đôi mắt còn mở lớn của hắn, tâm tình y liền có chút căng thẳng.

"Không phải." Rủ mi mắt xuống, đôi mắt vốn to tròn linh động bỗng chốc trở nên đáng thương hơn, khiến tâm y như bị ai đó cào nhẹ vào.

"Ân Nhi, gặp lại ta, đệ không vui có phải không?"

"Không có. Ta vui lắm, mỗi ngày còn không ngừng nhớ đến huynh."

"A!"

Biết mình nói hớ, hắn liền xấu hổ cúi đầu xuống, bàn tay lúc này không biết nên đặt đâu cho hợp, liền dứt khoát chồng lên nhau vân vê tay áo. Chết tiệt, đúng là cái miệng hại cái thân mà, lòng nghĩ cái gì đều tuôn ra hết, thật xấu hổ chết hắn.

Minh Triết ngạc nhiên nhìn hắn, cuối cùng là kích động ôm chặt lấy hắn, ở sát bên tai hắn nói mấy chữ, khiến mặt hắn bỗng chốc đỏ bừng như tôm luộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top