Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên Ngoại chương 22: Ngày ấy ta gặp nhau.

Trần Minh Nam dắt Mạc Thiệu Ngôn đi vòng vòng một hồi rốt cuộc cũng thấy được bờ hồ để dừng chân. Tại chỗ này hắn không quản cái gì mà hình tượng uy nghiêm, cái gì mà phong thái của một vị thái tử, cứ vậy vén vạt áo sau đó ngồi phịch xuống đất.

"Này." Mạc Thiệu Ngôn bất lực nhìn hắn, chỉ là chưa kịp nói hết thì y đã bị hắn kéo xuống ngồi chung với mình.

"Ngươi cũng ngồi xuống đi." Trần Minh Nam cũng thô lỗ kéo người ta xuống, hơn thế vẻ mặt còn không khác gì ác bá trêu ghẹo con gái nhà lành nữa.

"Ngươi kéo ta đi đông đi tây, rốt cuộc là chỉ muốn đến đây?"

"Ai bảo là vậy, bản công tử đưa ngươi tới đây vì ta thấy ngươi thuận mắt, muốn đàm đạo chút chút."

"Ta và ngươi vừa quen không lâu, không phải chuyện này quá nhanh rồi đi."

"Không nhanh." Đối với ta thì vậy.

"Vậy được, ngươi muốn nói cái gì."

Mạc Thiệu Ngôn muốn rụt lại cánh tay, nhưng vì Trần Minh Nam nắm quá chặt, hơn thế đó là tay y rất đẹp, những ngón tay thon dài trắng muốt giống như viên ngọc sáng, vừa lạnh lạnh mà lại mềm mềm khiến tâm hắn ngứa ngáy cực kỳ. Y mặc kệ hắn, đành phải đen mặt mặc y phục bằng một tay. Vừa nãy do muốn chạy đi nên y phục xộc xệch khó tả, thật là mất hết hình tượng mà.

"Ừm thì, trước tiên... trước tiên là." Trần Minh Nam nhìn khuôn mặt ửng hồng của y, bất giác đầu óc như bị gáo nước dội qua, lạnh toát tới đau đớn. Thậm chí là câu muốn hỏi cũng bị hắn quên triệt để.

"Ngươi tên là gì?"

"Mạc Thiệu Ngôn."

"Hả?" Trần Minh Nam ngẩn người giây lát: "Ngươi chính là tam công tử nhà Mạc tướng quân kia sao?"

Nghe hắn hỏi thẳng như vậy y lại có chút hối hận vì đã lỡ lời. Có điều nhìn bộ Trần Minh Nam ngoài ngạc nhiên ra thì không hề có một tia ám toán nào cả. Vì vậy y liền thở ra một hơi.

Đối với mọi người, cái tên tam công tử phủ Mục Quỳnh chính là một bông hoa sáng trên trời, dù cho đứng cùng với hàng trăm hàng ngàn bông hoa khác thì vẫn nổi bật nhất. Nhưng đối với trên dưới phủ Mục Quỳnh thì cái tên này lại là cấm kị. Đơn giản vì không chỉ nữ nhân già trẻ lớn bé đều muốn gả cho y, mà ngay cả những công tử giàu có kinh thành hay nơi khác còn đến xin cưới. Tình cảnh này khiến cho Mạc tướng quân giữ y như giữ của riêng, hận không thể mỗi ngày bỏ y vào tay áo đem đi, khỏi tên nào đó nhằm nhò tới.

Tuy nhiên, đó chưa phải lý do để cái tên tam công tử trở thành điều cấm kị. Trước đây từng người muốn bắt y để trục lợi từ Mạc tướng quân, thậm chí có người còn muốn giết y.

Từ bảy năm trước kia, cũng là lúc y tròn mười hai tuổi thì có chuyện lớn xảy ra, đó là viện các của y bị cháy. Ngày ấy lửa cháy đỏ rực, từng cành cây ngọn cỏ cứ vậy bị thiêu không sót một mảnh. Thiệt hại lớn nhất đó là những cung nữ thị vệ bên trong đều chết hết, tổng cộng là trên dưới 30 người.

Ngày đó Thiệu Ngôn vì muốn ra ngoài chơi nên cho người giả làm mình trở về phủ vì thế thoát một mạng, nhưng như vậy cũng đã để lại bóng ma lớn trong lòng y.

Tưởng như việc đó đã kết thúc rồi, ai ngờ liên tiếp sau đó không viện phủ của y bị cháy thì xe ngựa của y có vấn đề. Mà trùng hợp cùng lúc là y đều nhờ người khác đóng giả mình. Ngoại trừ manh mối đó ra thì không có gì khả thi hết, ngay cả hung thủ là ai thì đến nay vẫn là con số không.

Tam công tử, cái tên này y mang không nổi a. Chỉ là khi nhìn vào mắt Trần Minh Triết, không hiểu sao y lại muốn nói cho người này biết: Đúng vậy, ta chính là Mạc Thiệu Ngôn.

"Ừm."

"Hóa ra chính là ngươi, còn tưởng ta nghĩ đến ai."

"Thế trước giờ ngươi nghĩ ta như thế nào?"

"Ta đâu biết. Chỉ là ta hay nghe nói vị tam công tử là một mỹ nhân hiếm gặp trên đời, chỉ cần lướt qua thôi cũng khiến người đó 'xuất' rồi."

"Khụ khụ khụ."

Thiệu Ngôn vừa nãy nếu chỉ ửng hồng mặt thì bây giờ lại đỏ như tôm luộc rồi, ngay cả cần cổ vốn trắng nõn cũng đỏ bừng lên.

"Ngươi, ngươi nói bậy!"

"Thật mà." Tròng mắt hắn khẽ xoay chuyển, thầm nghĩ ta thú nhận mới là lạ. Tuy nhiên ngoài mặt chỉ có một bộ ta rất vô tội, ta chính là nghe người khác nói đó, mau tin ta đi.

"Được rồi, ta tạm tin ngươi. Chỉ là cấm ngươi gọi ta là mỹ nhân, ta là nam, không phải nữ."

"Ừ ừ."

Trần Minh Nam ngày hôm ấy dành cả một buổi chỉ để dẫn Mạc Thiệu Ngôn đi dạo, đi mua những món đồ nhỏ, thậm chí ngay cả công việc thăm dò của mình cũng không bỏ qua.

"Trời tối rồi."

Hai người bất tri bất giác chơi tới tối mù mới phát hiện ra tình hình hiện giờ. Nhất là Thiệu Ngôn, người có quy luật rất nghiêm ngặt về thời gian cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Hiện tại thì y đã bỏ trốn đi đúng một ngày, không biết ca ca có đang phát hỏa hay không nữa. Nhưng dù thế nào thì y vẫn không dám trở về.

"Sao vậy?" Trần Minh Nam đi đằng trước thấy y dừng lại, lập tức tiến đến hỏi han.

"Không có gì nghiêm trọng đâu. Có điều hôm nay cảm ơn ngươi, nhờ có ngươi mà ta mới thoải đến vậy."

"Sao bỗng dưng lại nhắc đến chuyện này, cứ làm như ta và ngươi sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau ấy." Hắn bỗng phát hiện ra lòng mình bây giờ khó chịu vô cùng, cứ cảm thấy bản thân sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng, nhưng hắn lại không tài nào xác định nổi.

Thiệu Ngôn nghe hắn nói vậy cũng lấy làm lạ, hai mắt liền tối đi đôi chút, nào còn vẻ hiếu động ngây thơ như vừa rồi đâu.

"Thì ra đệ trốn ở đây."

"Ca ca." Thiệu Ngôn lạnh sống lưng, đồng tử co rút nhanh chóng khiến Trần Minh Triết thắc mắc là ai khiến cho y có biểu tình sợ hãi như vậy.

"Mau, theo ta về, đệ có biết chỉ vì sự tùy ý của mình mà phụ thân đã suýt thổ huyết không?"

Nam nhân mặc trường bào màu đen hùng hồ đi đến. Tuy dáng vẻ từ đầu đến cuối đều hung ác nhưng khi kéo tay y lại dịu dàng vô cùng, dường như hắn cũng không nỡ làm tổn thương đệ đệ của mình.

"Khoan đã Mạc tiểu tướng quân." Trần Minh Triết đi đến, thần sắc không còn vui vẻ hồn nhiên như vừa rồi mà chỉ có lạnh lùng cùng sát ý.

"Ngươi!" Mạc Thiệu Quân quay qua, đang tính ra quyền với cái tên dám kéo đệ đệ hắn đi thì bất chợt kinh hãi thu thế.

"Tham kiến thái tử điện hạ!"

Những binh lính phía sau cũng rầm rộ quỳ xuống hô to khiến những người dân xung quanh đấy sợ hãi, ai nấy đều bỏ việc trên tay mà quỳ rạp xuống.

Thiệu Ngôn kinh ngạc không kém gì những người ở đây, thậm chí bàn tay còn đang được hắn nắm bỗng chốc y cảm thấy như chạm phải than nóng.

"Không cần phiền phức như vậy. Mạc tiểu tướng quân vẫn là nên bỏ qua, là bản thái tử suy nghĩ không chu toàn, khiến cho Mạc tiểu tướng quân chê cười rồi."

"Vi thần không dám. Là Tiểu Phong không hiểu lễ nghĩa, đã làm phiền điện hạ."

"Nào có làm phiền, bản thái tử còn phải cảm ơn Thiệu Ngôn đã bồi ta cả hôm nay đấy." Trần Minh Nam liếc nhìn thần sắc người đứng bên cạnh, bỗng chốc tâm tình trùng xuống: "Nếu như Mạc tiểu tướng quân muốn tìm ngươi, vậy ngươi nên trở về thôi."

"Đa tạ thái tử."

Mạc Thiệu Ngôn hai mắt đượm buồn, mặc cho Mạc Thiệu Quân đỡ lên xe ngựa. Ngay cả đầu y cũng không ngoảnh lại, sợ lại nhìn thấy những thứ không nên nhìn.

Chỉ là y không biết, chỉ vì cái ngoảnh đầu ngày hôm nay mà y phải chờ tới 4 năm sau mới thấy được người kia.

*******************

"Minh Nam, không phải ta đã nói rõ với con rồi sao, tại sao đến bây giờ con vẫn còn không hiểu cho ta hả?"

"Mẫu hậu, con..."

"Haizz, con nên nhớ bản thân đã sắp lên làm hoàng thượng, những việc nối dõi tông đường này con cần phải làm, không phải cứ thích tùy hứng đã được." Một vị phụ nhân ngồi trên ghế chủ vị thở dài, bàn tay nhẹ nhàng xoa cái đầu đen nhánh đang lười biếng ghé lên chân mình.

Toàn bộ Trường Sanh Cung ai nấy cũng cúi thấp đầu, mắt không nhìn tai không nghe, một bộ làm tốt chức trách của mình là được rồi.

"Ta biết cái thói này không phải hiếm có, nhưng nhi tử của ta, con chính là không được. Ta nói cho con hay, nếu con lập y làm thiếp, ta còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu lập thẳng y lên hoàng hậu, vậy chẳng phải thành chuyện cười cho thiên hạ hay sao?"

Thấy đầu của hắn nhúc nhích, phụ nhân kia liền nhẹ nhàng trấn an: "Con ngoan, có thể con chỉ là xuất phát tình cảm nhất thời nên mới thế, bây giờ chỉ cần con quan tâm tới Hiền tần, Đức tần là sẽ khác. Những phi tần khác con có thể quan tâm cũng có thể không, nhưng đãi ngộ cũng nên công bằng."

*Tôi sẽ giải thích thêm một số vấn đề xưng hô thời xưa: Nếu người trên hỏi đến thì kẻ dưới đều "Dạ" và "Bẩm"; trả lời kẻ dưới thì người trên nên "Vâng". Trong khi xưng hô: các Phi, Tần thì xưng là "Phi mỗ", "Tân mỗ". Từ Tiệp dư đến Vị nhập giai xưng "Chức và họ", Cung nhân trở xuống đến Thị nữ thì xưng "Thị mỗ". Còn các bậc Nữ quan thì bậc thứ trở xuống đều "Dạ" bậc đầu; bậc trung trở xuống đều "Dạ" bậc thứ; bậc dưới, bậc cuối đều "Dạ" các bậc giữa trở lên. Xưng hô thì đều tuỳ theo quan hàm, như có yết kiến nhau đều làm lễ vái 1 vái, kẻ dưới vái trước, người trên đáp lại, duy bậc đầu, bậc thứ đối với bậc dưới, bậc cuối thì miễn vái đáp lễ. Chỗ ngồi cũng đều chiểu theo thứ bậc trên dưới, không được trái phép vượt bậc.

Phi tần thân mật có thể xưng với Hoàng đế là "Em", Hoàng đế gọi Phi tần bằng "Bà", "Khanh" hoặc gọi thẳng tên của người ấy. Việc gọi thẳng tên của Phi tần khá phổ biến. Còn theo ghi chép của Hiệp tá đại học sĩ Ưng Trình, cháu nội Tùng Thiện vương Miên Thẩm trong sách "Tùng Thiện vương, tiểu sử và thi văn", Phi tần nói chuyện với Hoàng đế đều tự xưng "Tôi", "Chúng tôi". Ở đây, tôi là chữ Nôm tương đương [Thần; ], có cụm từ "Vua tôi" chính là như vậy. Căn cứ ghi chép của Ưng Trình, kẻ dưới gọi người trên là "Ngài" đối với Hoàng đế, Hoàng hậu, Hoàng tử, Công chúa; gọi "Bà" đối với phi tần. Đặc biệt nhất là tước hiệu "Tần", đều phải gọi là Tân.

Có một bạn đã bình luận bên dưới nói: "Hình như triều đại Vệt Nam vua không có tự xưng 'trẫm'", tôi đính chính lại là có nha. Còn chỗ nào không hiểu hoặc chưa rõ các bạn cứ hỏi bên dưới, tôi sẽ giải đáp cặn kẽ.

Trần Minh Nam khẽ đảo tròng mắt, vẻ tinh quái chạy xẹt qua đáy mắt nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ ngây thơ mù mịt khiến ai cũng không bắt được.

Hừ, tưởng bản thái tử là con nít ba tuổi sao? Muốn ta thân cận với đám nữ nhân đó, nằm mơ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top