Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày nghỉ ngắn ngủi trôi qua, và người nào đó không nỡ quay trở lại Bắc Kinh để làm việc. Vé máy bay đã đổi 2 lần rồi, không thể chậm trễ thêm được nữa. Ôm hôn trong hai ngày qua vẫn là chưa đủ, người nào đó muốn thêm, muốn cả mang Dư Cảnh Thiên quay trở lại Bắc Kinh nhưng không được vì cậu ấy còn phải đi học, hơn nữa lại sắp thi hết kì.

"Nghe này, đầu tuần sau tớ sẽ bay đến chỗ cậu, còn cái hẹn ăn lẩu với mọi người mà. Mọi người còn chưa biết tớ về đâu. Sau đó tớ còn đi gặp đạo diễn và đoàn phim. Cậu cũng phải trở về nhanh nhanh tập luyện, dự án hợp tác đầu tiên chúng ta cùng làm tốt. Mà cũng chỉ có 1 tuần thôi mà"

"Trong 1 tuần đấy tớ sẽ nhớ cậu đến chết."

"Ngày nào tớ cũng sẽ nhắn tin và gọi cho cậu. Mau chóng đi đi, trễ máy bay bây giờ"

Nhì nhà nhì nhằng, người đó cũng chịu đi ra sân bay. Dư Cảnh Thiên ở nhà thu dọn đồ đạc, chà, cảm giác lâng lâng này thật khó để diễn tả. Cậu chưa nói cho Từ Tân Trì biết thực ra kì học này của cậu sắp xong rồi, chỉ cần nộp tác phẩm cho một môn nữa, chính là bài hát OST cho phim. Cậu đã xin phép thầy giáo rằng sẽ đến trực tiếp địa điểm, ở đó và cảm nhận rõ hơn, từ đấy có nhiều cảm hứng sáng tác. Giáo sư không hề từ chối mà còn khuyến khích cậu đi tìm hiểu, chủ động rời hạn nộp tác phẩm và bài luận đến hơn một tháng nữa.

Dù lấy cớ vì chuyện học hành, công việc, hoạt động nghệ thuật, nhưng Dư Cảnh Thiên biết mình muốn đến Tứ Xuyên chơi hay nói theo cách khác là ở bên cạnh Từ Tân Trì nhiều hơn, hiểu về công việc của cậu ấy cũng như tìm hiểu về cách mà đoàn phim hoạt động. Cậu muốn nhân cơ hội này về thăm quê nhà. Hơn hết là dẫn XinCi đi ăn và đi làm những điều ngày xưa cậu đã hứa.

Sân bay Bắc Kinh, 7 giờ tối. Dư Cảnh Thiên vốn dĩ ngày mai mới bay vì hôm nay Từ Tân Trì có lịch quay muộn không đón được, nhưng cậu muốn đến sớm tạo bất ngờ cho XinCi rồi nhận ra không biết địa chỉ của cậu ấy ở đâu mà đi tìm. Chẳng biết liên lạc với ai, cuối cùng vẫn là muối mặt gọi cho người kia.

"Xuống sân bay rồi à?"
"Sao cậu biết???"
"Tớ đang ở bãi đỗ xe, cậu ra đây đi. Khu abc, biển xe xyz"

Dư Cảnh Thiên làm sao mà biết Từ Tân Trì đã sớm "phòng bị". Vé máy bay là cậu ấy mua, cậu ấy đặc biệt dặn dò người bán vé là có thông tin thay đổi phải báo cho cậu ấy nữa. Nên khi Dư Cảnh Thiên đổi vé, tưởng như mình thần bí lắm, thì người ta đã biết cả rồi, thậm chí còn nhanh chóng hoàn thành lịch shooting để đến đón cậu cho kịp giờ. Vì sân bay rất đông người qua lại, Từ Tân Trì không thể cứ thế mà xuất hiện, chỉ có thể dừng ở bãi đỗ xe đợi Dư Cảnh Thiên đi ra.

"Cậu ăn gì mà ngốc thế không biết? Nhỡ tớ thực sự không biết thì cậu định đi đâu"
"Thì tớ gọi cho cậu hỏi" Dư Cảnh Thiên lè lưỡi, biết là bạn trai lớn có chút giận mình nhưng lòng thầm cảm thán sự chu đáo của cậu ấy. Bắc Kinh tắc đường kinh khủng, nhất là khung giờ này, vậy nên 9 rưỡi tối hai người mới về đến nhà trong tình trạng đói meo.

Nhà Từ Tân Trì không có gì để ăn cả, tủ lạnh có vài chai cà phê hay trà do cậu ấy đang đại diện. Dư Cảnh Thiên đóng tủ lạnh thở dài, định bụng hỏi cậu ấy bình thường ăn uống ra sao thì nhìn thấy lọ thuốc dạ dày trên mặt bàn. Nghệ sĩ 10 người thì 7 người bị bệnh dạ dày, Dư Cảnh Thiên không lạ nhưng vẫn cảm thấy xót bạn trai.

Từ Tân Trì đang muốn gọi đồ ăn bên ngoài thì nghe thấy tiếng bật bếp. "Tớ sẽ nấu mì cho cậu". Hai bát mỳ đơn giản với vài viên thả lẩu nhưng Từ Tân Trì ăn ngon lành.

"Đây là mì ăn liền ngon nhất thế giới, đúng thế"

Hai người cùng bật cười. Cậu ấy vẫn còn nhớ lời bông đùa lúc trước. "Em sẽ nấu cho người em thích món mì ngon nhất thế giới" là câu mà Dư Cảnh Thiên đã nói. Hồi còn ở Đại Xưởng, vì tập nhảy rất nhiều nên cũng đói rất nhanh, mì cốc là món ăn được ưa chuộng nhất. Nhưng mà Từ - kén ăn - Tân Trì hẳn nhiên là không thích món này. Vậy là Dư Cảnh Thiên đã cất công ra tạp hoá mua xúc xích về úp mì cho cậu ấy, đút cho cậu ấy cả đường đi. Cậu đã tìm thấy người mà mình thích rồi.

Ăn xong, Từ Tân Trì lười biếng nằm trên giường ôm bạn trai nhỏ xem điện thoại. Tin nhắn rung lên báo cuộc hẹn ngày mai. Bạn trai nhỏ bô lô ba la tưởng tượng ra đủ loại kịch bản gặp mặt bạn bè, thậm chí mô phỏng lại từng người một. Thập Thất sẽ hét to như nào, miệng mở rộng to bằng nắm đấm. Vạn Vũ Thần khẳng định sẽ khóc. Lương Sâm buông ra vài lời trách cứ, còn Lưu Tuyển chắc chỉ nhẹ nhàng ôm ôm. Thêm cả Dương Hạo Minh chắc chắn sẽ đùa đùa cợt cợt...

"Tớ muốn trêu họ một chút, được không?" Bỗng Dư Cảnh Thiên nghĩ ra ý tưởng quỷ dị nào đó. "Câu nhắn tin vào trong nhóm bảo cậu yêu đương rồi. Họ sẽ vô cùng tò mò, cậu bảo mai cậu dắt người yêu đến. Chu choa chính là tớ, họ sẽ sốc to đầu, tớ sẽ có màn tái xuất vô cùng hoành tráng".

Từ Tân Trì chiều ý, đưa điện thoại cho Dư Cảnh Thiên muốn làm trò gì thì làm. Nhưng người sốc to đầu là Dư Cảnh Thiên, bởi ngay khi tin nhắn được gửi, họ đã kick luôn Từ Tân Trì ra khỏi group chat, thậm chí Thập Thất còn chặn luôn tài khoản. Rồi xong, Dư Cảnh Thiên nhìn bạn trai lớn bằng đôi mắt cún con, ra điều mình vô tội.

Bạn trai lớn vò cái đầu xù trong lòng: "Kệ họ, mai không đi ăn nữa, tớ ở nhà ôm cậu. Dù sao ngày kia cũng phải vào đoàn phim rồi."
"Nhưng lâu rồi tớ không gặp họ"
"Cậu gặp tớ được rồi. Họ kick tớ ra khỏi group chat mà còn chưa hỏi một lời. Cậu nỡ sao?"
"Chỉ là trò đùa thôi mà, mai tớ sẽ giải thích"
"Bọn họ vốn là không tin tưởng tớ. Trò đùa này tớ không còn thấy vui nữa" - Từ Tân Trì uỷ khuất. Dư Cảnh Thiên cảm thấy sự việc bắt đầu trở nên không ổn lắm, liền ngẩng lên nhìn Từ Tân Trì.

"Hôn tớ một cái đi tớ sẽ suy nghĩ"
"Một cái nữa"
"Tớ vẫn chưa hết giận"
"Thêm một cái nữa"
"Nữa"
...
Sau khi đã đạt được ý muốn, giải phóng hoàn toàn năng lượng, Từ Tân Trì cọ mũi với Nini, gật đầu mà đồng ý. "Được, vì Nini đã ra tay, tớ cũng trượng nghĩa mà bỏ qua, ngày mai sẽ đưa cậu đi gặp bọn họ." Đến lúc này Dư Cảnh Thiên mới nhận ra mình bị hớ rồi, nhưng không sao, coi như dỗ dành và chiều chuộng cậu ấy một chút, hôm nay vất vả đưa đón tới lui.
***
Khác hẳn với suy nghĩ của Dư Cảnh Thiên, mọi người không một ai bất ngờ khi thấy hai người tay trong tay đi vào. Chỉ có Thập Thất hét to nhất, nhảy qua nhảy lại. Dư Cảnh Thiên cười híp mí, sà vào ôm mỗi người một cái.

Thực ra bọn họ vốn đã biết Từ Tân Trì chỉ đợi một mình Dư Cảnh Thiên mấy năm này, có những lần đi uống rượu chết lên chết xuống, bọn họ đều thấy cả. Nên sau khi thấy tin nhắn bọn họ liền biết Dư Cảnh Thiên đã trở về rồi, thành một đôi rồi. Cái làm bọn họ "tức giận" chính là Từ Tân Trì đem giấu thông tin đó đi, giữ bạn trai cho riêng mình, không để họ sớm gặp nhau. Trong khi rõ ràng Thiên Nhi là con cưng của gia đình văn hoá, chưa thông qua ba Sâm má Tuyển đã trực tiếp dẫn con nhà người ta đi.

Mà Từ Tân Trì chắc chắn cũng hiểu ý nên khi bước vào cửa đã chặn họng: "Giới thiệu với mọi người, bảo bối của nhà tôi, đêm cậu ấy đến diện kiến mọi người"

Con trai lớn, đi theo tình yêu, không giữ được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top