Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Thật may, không khiến cô ấy thức giấc.

Hôm nay là một ngày nhàn rỗi của Choon Hee, nói ra thì có chút ngượng mồm nhưng... có hôm nào là cô bận rộn hả?

Ngắm nghía bản thân trong gương, búi tóc thật gọn gàng đẹp đẽ, cô chợt nhận ra rằng từ khi đến đây, cô toàn ăn sơn hào hải vị cùng Hoàng Thượng và Vương Tử, quả thật đã béo ra không ít! Thở dài ngao ngán, vô thức đưa tay xuống cái bụng đã bắt đầu núng nính mỡ của mình... Không thể thế được! Mình phải giảm béo thôi!

Nghĩ là làm, cô chọn bộ y phục đơn giản nhất, ra vườn ngự uyển tìm một nơi thật sạch sẽ, thoáng mát bắt đầu tập những bài tập quen thuộc mà lâu lắm rồi cô chẳng động tới. Mặc mấy thứ đồ vướng víu này tập thể dục đúng là khó chịu thật chứ!

Trong khi cô đang cố gắng plank đến toát cả mồ hôi hột, thì một cậu trai nào đó hiếu kì lại gần, ngó nghiêng một lúc rồi vô cùng thích thú reo lên:

- Nữ nhi như cô cũng luyện võ công sao? Thật lợi hại!

Cô giật mình rơi hẳn người xuống nền đất, vội vã đứng dậy trên đôi chân run rẩy sau thời gian plank dài, vén hết những lọn tóc rũ rượi ra phía sau, đánh giá trang phục của người trước mặt một lượt, có vẻ cũng là quan gì đó to lớn lắm, cô cúi người lễ phép.

- Ngươi là ai? Ta chưa từng gặp ngươi ở đây?

- Tiểu nữ là Choon Hee, mới tới Sĩ Nhân Cung dạy học.

Người kia mặt có chút khó hiểu:

- Cô dạy học còn... luyện võ công làm gì vậy...?

Cô 'À' lên một tiếng, chẳng biết nói sao liền cười hề hề cho qua. Thật sự không biết tên trước mặt là ai mà lại lắm điều như vậy. Cô có đôi chút khó chịu, muốn rời đi trước, thì bỗng nghe thấy giọng của Jeonjung:

- Jeon Wook, đệ đã về rồi sao?

- Jeonjung huynh! Đệ vừa về, muốn ra đây tắm hồ mà lại gặp cô gái này!

Cô lẩm bẩm trong lòng, hoá ra là đệ đệ của Hoàng Thượng và Vương Tử à, sao trước giờ chưa từng nghe nhắc qua nhỉ?

Jeonjung lại gần, đặt tay lên vai cô, Jeon Wook mắt chữ A mồm chữ O không thốt lên lời.

- Choon Hee, đây là Jeon Wook, tiểu đệ của ta. Sinh nhật trước, đệ ấy đã xin một chuyến du ngoạn đến nước Thanh, vừa mới trở về.

Jeon Wook vội vã hấp tấp túm tay Jeonjung:

- Huynh! Huynh quen cô ấy hả? Tại sao lại quen?

Jeonjung nhướn mày, nhếch khoé miệng trêu chọc:

- Vì cô ấy đòi yêu ta!

Choon Hee giật thót mình, vội tránh ra khỏi cái khoác tay của Vương Tử, gương mặt vô cùng khinh bỉ và ghét bỏ, khiến Jeonjung phì cười. Riêng Jeon Wook là vẫn không kịp hiểu hết những màn vừa diễn ra trước mắt. Xem ra lần du ngoạn này cậu đi lâu quá rồi, bỏ lỡ quá nhiều điều thú vị. Chắc mẩm hôm nào phải lôi thượng cung Han lại bảo bà ấy kể lại hết mọi thứ cho cậu mới được.

- Thôi được rồi, đệ đã về rồi thì sau này sẽ còn có cơ hội tiếp xúc với cô ấy nhiều. Về điện tham kiến Jeonjong huynh đi thôi.

- Được, đệ muốn Jeonjong huynh nấu cho đệ ăn!

Hai người bước được vài bước, Jeonjung quay lại:

- Choon Hee, cô đi cùng luôn đi!

Cô toan lắc đầu từ chối, đã bị Vương Tử đẩy đi về phòng tắm rửa, nói rằng cả 3 sẽ ở điện Hoàng Thượng đợi cô, đây là mệnh lệnh, không nói đến lời thứ hai.

Cô lầm bầm, đã tự quyết như vậy thì mắc gì còn tỏ vẻ tử tế hỏi ý kiến người ta cơ chứ!

Tắm rửa xong, cô chẳng hiểu bản thân nghĩ gì mà còn lén để vài cánh hoa hồng vào trong người cho thơm nữa, sau đó mới cầm đèn lò dò tìm đến điện của Hoàng Thượng.

Đường đi thì tối, đèn cô nhập nhèm, cứ mải nhấc tùng váy chăm chăm nhìn dưới đất mãi thôi, chẳng hề để ý đằng sau có người đẩy mình một cái, dúi thẳng mặt ngã sõng soài về phía trước. Chưa kịp định hình lại, còn bị đổ một xô nước lạnh toát từ trên xuống, khiến cô díu cả người lại. Tiếng bước chân bình bịch chạy mất, cô vội vuốt hết nước trên mặt đi, quay lại nhìn theo thì chỉ kịp thấy được bóng váy của cung nữ, còn mặt mũi thì tất nhiên chẳng thể xác định được. Cô khó khăn chật vật đứng dậy, vừa rồi mặt cô bị va xuống nền đất, giờ đây có chút rát, cô đưa tay lên xoa vào vết thương, mắt bắt đầu rơm rớm, trời đã tối, còn bị ướt lạnh cộng với chân tay, mặt mũi đều xước xát, cô bỗng nhớ mẹ rồi tủi thân vô cùng. Cô cũng chẳng rõ ai lại muốn hại cô như vậy nữa, hơn nữa cũng không muốn nghĩ nhiều, giờ đây chỉ muốn về nhà ôm chầm lấy mẹ mà thôi. Bao ngày nay cô sống vô tư quá rồi, mọi nỗi niềm như nhằm lấy giây phút này mà bung xoã. Chẳng quan tâm gì nhiều, cô ngồi đó, ôm gối mà khóc huhu.

Ở điện của Hoàng Thượng, đã quá giờ dùng thiện mà vẫn không thấy Choon Hee tới, Jeonjung đứng dậy, nói muốn đến đón Choon Hee, bảo Hoàng Thượng và Jeon Wook ở lại đợi thêm chút nữa. Còn đặc biệt dặn dò đừng có ăn trước, phải đợi Choon Hee đến mới được động đũa.

Anh đi được một chút thôi, đã nghe thấy tiếng nức nở, trong lòng có linh cảm chẳng lành vội chạy tới, bóng người ngồi co ro dưới đất kia cho dù có chết anh cũng nhận ra. Vội vã chạy tới:

- Choon Hee!

Cô ngước mặt lên, gương mặt trắng nõn vài chỗ đã bị mài xuống đất đến đỏ tấy rồi rớm máu, y phục thì ướt hết cả. Jeonjung không chần chữ, bế thốc cô lên đi vội về điện của Hoàng Thượng.

Nghe tiếng mở cửa, Hoàng Thượng đứng dậy đón, Jeon Wook thì vô cùng hào hứng rằng sắp được ăn cơm rồi, chuẩn bị cho đũa lên gắp thức ăn, lại thấy đại huynh vội vã chạy vào lật nệm lên, hớt hải nói:

- Để Choon Hee nằm ở đây để ủ ấm đi.

Sau khi được đại y sức thuốc cũng như kiểm tra một lượt, xác định không có chấn thương gì nặng hơn, cô nằm trên nệm, choàng chiếc chăn bông dày cộp lên khắp người, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ đáng thương.

Jeon Wook quả thật rất đói, nhưng thấy như vậy cũng chẳng có tâm trí mà ăn nữa. Cả ba xếp bằng ngồi đối diện cô, 6 con mắt trân trân quan sát cô từ đầu đến chân, không nói không rằng.

- Choon Hee, ngươi có biết ai đã đẩy ngươi không? - Hoàng Thượng lo lắng lên tiếng.

Cô buồn bã lắc đầu:

- Tiểu nữ chỉ kịp nhìn thấy đó là một cung nữ. Có lẽ cô ta vì muốn có thời gian chạy đi nên đã đổ xô nước vào đầu tiểu nữ... Chỉ là tiểu nữ không thể nghĩ ra rằng bản thân đã gây thù chuốc oán với cung nữ nào...

- Ghen ghét! Đúng! Chỉ có thể là ghen ghét mà thôi! - Jeon Wook vỗ đốp một cái xuống sàn đầy cao hứng - Cô nghĩ xem, có ai thường xuyên đố kị cô không?

- Trong hoàng cung này, ngoài Hoàng Hậu cùng đám người của bà ta ra thì còn ai làm khó dễ tôi đâu cơ chứ! - Choon Hee bực dọc lẩm bẩm.

- Yang Hy làm khó ngươi sao?

Jeonjung liếc nhìn đại huynh của mình một cái lạnh tanh, mồm miệng cọc cằn:

- Việc đó mà huynh còn không nhận ra à? Huynh là người đưa Choon Hee vào cung thì cũng phải có trách nhiệm nói bà ta trách xa Choon Hee ra một chút.

Hoàng Thượng im lặng, không nói một lời nào. Jeonjung như chưa vừa lòng, vẫn tiếp tục:

- Nếu huynh không làm được, thì để đệ bảo vệ Choon Hee, đệ sẽ làm hết khả năng của mình, thậm chí đệ có thể thành hôn với cô ấy!

Jeon Wook và Choon Hee đều ngớ cả người ra, riêng Hoàng Thượng lại nhăn mày rất không hài lòng.

Đây chính là điểm yếu của Jeonjung, rất dễ bị kích động, cũng chính là lí do tại sao anh lại bị rơi vào lưới của Hoàng Thái Hậu dễ dàng như thế. Ấy vậy mà anh vẫn không thể khắc phục được cái điểm yếu ấy. Anh quay qua phía Choon Hee, vô cùng quả quyết:

- Trở thành phu nhân của ta, sẽ không một kẻ nào dám động vào cô hết.

Chưa kịp để Choon Hee mở miệng, Hoàng Thượng đã cướp lời:

- Ta bảo vệ được Choon Hee, đệ không cần phải hy sinh mình như thế.

Jeonjung và Jeonjong, hai anh em bốn mắt nhìn nhau, dường như loé ra tia lửa điện. Riêng Jeon Wook thực sự cảm thấy, lượng thông tin phải tiếp nhận hôm nay đã vượt quá giới hạn mất rồi.

Đêm hôm đó, họ giữ Choon Hee ở lại, cô ngủ ở nệm của Hoàng Thượng, còn 3 đấng đàn ông ngồi với nhau ở phía bàn thiện. Jeon Wook sớm đã ngủ mất, chỉ còn Hoàng Thượng và Vương Tử Jeonjung.

- Đệ... thực sự thích Choon Hee à?

Vương Tử vô cùng lạnh nhạt, dường như chẳng cần phải suy nghĩ: Không.

- Thế tại sao đệ lại muốn thành thân với cô ấy?

- Chẳng phải giúp huynh giải quyết vấn đề sao? Giờ huynh đã đưa cô ấy vào cung, còn có cách nào khác để bảo vệ cô ấy à?

Không muốn để bản thân kích động nói ra quá nhiều thứ nữa, Vương Tử đứng dậy bỏ đi mất.

Khi không còn nghe tiếng bước chân nữa, Hoàng Thượng lại gần nơi mà Choon Hee đang quấn chặt chăn nằm ngủ, lại nhìn thấy từng vết tấy đỏ trên mặt, rồi trên tay cô, thở dài, đau lòng vô cùng. Người đưa tay lên, chạm nhẹ vào vết thương trên gương mặt, Choon Hee nhíu mày một cái khiến Người giật mình rút tay lại.

Thật may, không khiến cô ấy thức giấc.





__Note__ Tất cả nhân vật, sự kiện lịch sử trong truyện đều là hư cấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top