Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1, Nam sinh chân dài.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Gió khe khẽ reo bên cửa sổ, ánh nắng xuân liều lĩnh chạy vào lớp học, men theo khung cửa trắng trải đều khắp mọi ngóc ngách. Căn phòng trong phút chốc liền bừng sáng, lấp lánh như sương mai.

    Hơn sáu giờ, sân trường cấp ba bắt đầu ồn hơn, các học sinh có ca trực, từ rất sớm đã xuất hiện ở trường. Con người phát ra tiếng động, tiếng động lại dội vào sự vật. Âm thanh tiếp nối âm thanh tạo ra bản hòa ca mùa xuân hân hoan mà dịu dàng.

    Học sinh lại cộng thêm giáo viên, gộp vào đi đi lại lại càng giống họp chợ. Ai nấy đều nói một câu. Chẳng mấy chốc cả ngôi trường đã rung rinh trong tiếng nói cười.

    Vũ Khiết chậm rãi bước ra từ nhà vệ sinh cuối hành lang. Cô gái khệ nệ ôm thùng nước sạch trở lại lớp. Hôm nay là đến phiên trực của cô, chỉ còn ba mươi phút nữa là vào học vậy mà bạn nam cùng nhóm trực sáng lại chẳng thấy mặt đâu. Cái cậu Uông Chính Viễn đó, là học sinh nổi trội của câu lạc bộ điền kinh, bình thường đều hành xử như trẻ lên bảy, đùa vui, nghịch ngợm chẳng kiêng nể địa điểm. Mặc dù vẻ ngoài điển trai, mạnh mẽ, ngũ quan rõ góc cạnh, là vẻ đẹp tiêu biểu của thiếu niên mới lớn. Nhưng tính cách năng nổ kia thỉnh thoảng vẫn khiến người lớn thấy phiền lòng. Nói cậu ta ngổ ngáo thì có chút quá đáng. Chính xác thì...chỉ thừa năng lượng quá mức thôi.

   Hoàn toàn trái ngược với Vũ Khiết thụ động, chậm chạp, làm gì cũng từ từ. Cô gái Vũ Khiết này tinh thần lạc quan, vui tươi lại gần gũi. Rất phù hợp với hình tượng cô bạn nhỏ hàng xóm. Tuy nhiên tính tình có phần hậu đậu lại yêu thích tĩnh lặng. Bình thường không ai đá động cô, cô sẽ chẳng khác gì pho tượng. Cho nên sự xuất hiện của Uông Chính Viễn kia không khác gì cơn gió thô thiển quét mạnh qua đời cô. Những bạn học khác đôi khi lại thấy Vũ Khiết và Chính Viễn giống như mặt hồ thanh lặng bị kẻ vô duyên tùy ý ném vào một viên đá.

    Thân hình gầy gò lại bé nhỏ đi từng bước chầm chậm giữa hành lang đông người. Giống như đã quen với khác biệt chiều cao của bản thân với đa số bạn học, Vũ Khiết có thói quen đi sát vào rìa hành lang để tránh va chạm với người khác. Có ai ngờ, họa vô đơn chí, cô dù cố đi chậm bao nhiêu cũng không tránh khỏi người khác đi quá nhanh không chú ý đến mình. Thế là rầm một tiếng, chậu nước trong tay đổ ập lên đầu cô gái bé nhỏ.

    Vũ Khiết tròn mắt chớp chớp. Ngã một cái mạnh như vậy, tinh thần cũng chấn động không nhỏ. Sau đó vài giây liền hoàn hồn, luống cuống bò dậy xem tình hình người đối diện.

    "Thật xin lỗi bạn! Là lỗi của tôi! Thật xin lỗi!" Vũ Khiết cuống quýt, giọng điệu cũng nhiều phần gấp gáp. Vừa như thấy vô cùng có lỗi, vừa như sợ hãi đối phương tức giận. Vậy mới nói, gan của cô gái này cũng nhỏ quá rồi.

    Chỉ là một cú ngã, đối với người kia hình như không ăn nhầm, cả người anh ta cũng không ướt át gì. Đối phương kia, vóc người cao lớn, cả bàn tay bàn chân đều to gấp rưỡi A Khiết. Từ lúc ngã cho đến khi đứng dậy đều bất động không nói, chỉ từ trên cao nhìn xuống cô. Có cảm giác, rất giống với nô tì cung cấm phạm phải bề trên. Áp lực vô cùng lớn.

    Anh ta vẫn không hé một lời, chỉ lẳng lặng mở khóa balo.

    "Cái gì chứ? Chỉ ngã một cái đã muốn trừng phạt mình?A!!! Mình sắp bị xử tử sao???"

    Vũ Khiết nhắm nghiềng mắt run rẩy. Nghe thấy bên tai tiếng loạt soạt, cô lại nghĩ "Có phải muốn cắt tai không? Mình đã nghe chuyện gì của cậu ta đâu chứ???"

    "A! tôi thực sự không biết gì hết!"

    Vũ Khiết đột ngột mở mắt, ngước mặt hét lớn.

    Mấy người đi trên hành lang lúc ấy cũng đều nghe thấy.

    Đã hết mình khai ra như vậy, cuối cùng chỉ bắt gặp anh ta lôi ra chiếc khăn bông dày đặt lên tóc cô cẩn thận lau khô.

    Đối phương kia tròn mắt nhìn cô một lúc, sau đó tiếp tục lau tóc. Mặc cho Vũ Khiết ngượng chín cả mặt mày. Không trách cô hiểu lầm, chỉ trách cô da mặt mỏng còn ưa suy diễn bậy bạ.

    Lần này Vũ Khiết cúi gầm mặt. Từ cổ đến mang tai đều nóng rần rần. Tựa như chỉ cần chọc một cái nhẹ cô sẽ nổ tung như quả bom. Nghĩ lại loạt hành vi mất trật tự vừa rồi của bản thân, cô thật lòng muốn đào cái hố để chôn chính mình. Uất ức bỗng nhiên từ đâu tích tụ, khiến Vũ Khiết bé nhỏ quẫn bách đến độ muốn khóc. Hai mắt cứ rưng rưng.

    "Tiểu Ôn Nhu! Cậu ở đó làm gì?..." giọng nói lanh lảnh pha lẫn tinh nghịch của Uông Chính Viễn phát ra phía sau lôi kéo sự chú ý của Vũ Khiết. Cô mở mắt, từ từ quay ra sau, nhìn cậu bạn như được cứu rỗi.

    Có ai ngờ, xa như vậy Uông Chính Viễn cũng nhìn thấy giọt lệ nhỏ động ở khóe mắt cùng gương mặt đáng thương như bị hiếp đáp của cô. Lại thêm kẻ thích suy diễn, cho rằng tên chân dài bên cạnh chính là đang bắt nạt Tiểu Ôn Nhu của anh, liền dùng sức mạnh của quán quân điền kinh cấp thành phố tức tốc chạy đến giải cứu.

    Vừa chạy đến nơi, Uông Chính Viễn đã kéo Vũ Khiết ra phía sau mình, muốn bảo vệ cô trước. Uông Chính Viễn và người kia chiều cao chênh lệch chưa tới năm centimet, vóc dáng cả hai đều thuộc dạng thiếu niên trổ mã, cứng cáp, tươi trẻ. Nếu thật sự phải động tay chân, cũng coi như ngang tài ngang sức.

    "Tên kia, có biết ông đây là ai không? Dám bắt nạt người của tôi, cậu hình như chán sống rồi phải không?" Uông Chính Viễn nghiêng đầu, dáng vẻ hung hăng bá đạo thường ngày đều lấy ra uy hiếp người ta cũng đem trưng trên mặt.

    "...Tôi...không có." Đối phương chầm chậm nói, giọng điệu phát ra từ tốn lại lạnh nhạt. Cảm thấy còn có chút xem thường người nghe.

    Vốn tính không ngán mặt tên nào, Uông Chính Viễn được dịp nghiếng răng ken két, gừ giọng đe dọa, "Tên mặt trắng, cái giọng hách dịch gì thế hả? Muốn ông đây cho cậu về gặp ông bà để họ dạy lại cậu cách nói chuyện không?"

    Nghe tiếng Chính Viễn bẻ tay rôm rốp, Vũ Khiết cảm thấy mọi chuyện hình như đi quá xa rồi, bèn dùng sức níu vạt áo cậu bạn, thì thầm "Uông Ngốc Nghếch, mau dừng lại! Là mình làm sai với người ta, cậu không được đánh người!"

    Chính Viễn giật mình, suýt chút nữa thì gây họa cả đôi. Anh cúi người hội ý với cô. "Tiểu Ôn Nhu này, sao cậu không nói sớm? Thiếu chút nữa thì mình lên phòng giáo vụ gặp chủ nhiệm Hói nữa rồi. Cậu định hại bạn cùng bàn à?"

    "Ai hại cậu? Là cậu muốn liên lụy mình thì có! Còn nữa, không phải là "chủ nhiệm Hói" gọi là "chủ nhiệm Hào". Thấy ấy nghe được sẽ phạt cậu cho coi."

    Hai kẻ tự gây chuyện, rốt cuộc lại tự thì thầm to nhỏ, xem người bị hại kia như không khí. Anh ta cũng không chấp nhặt, chỉ nhếch mép cười một cái coi như chưa có gì.

    "Hai bạn học, tôi còn có việc phải đến phòng giáo viên, tôi đi trước nhé?"

    Đi mấy bước, người này lại quay lại, tiến gần đến chỗ Vũ Khiết, cúi người đối diện với cô, giọng nhè nhẹ. "Bạn học, có thể chỉ giúp tôi phòng giáo viên hướng nào không?"

    Vũ Khiết ngây ngốc bị hành động áp sát của người này làm cho ngượng đỏ mặt, giọng lắp bắp, "Ưm, ơ...ở..."

    "Đi thẳng, rẽ trái, căn phòng thứ ba. Hỏi thôi, gần như vậy làm gì?"

    Chính Viễn mất kiên nhẫn xen vào giữa đáp, sau đó kéo tay Vũ Khiết rời đi.

    Về lớp học, đã hơn bảy giờ mười lăm, các bạn cũng có mặt đông đủ. Vừa nãy bị đụng trúng, áo đồng phục của Vũ Khiết đều ướt hết cả, lại không mang đồ dự phòng, rốt cuộc đành nhờ Uông Chính Viễn cho mượn. Anh chàng này bình thường nghịch ngợm, da mặt dày hơn cô gắp bội, mặt đồng phục không chỉnh tề cũng chẳng lo nghe mắng chửi. Cả hai đi cửa sau vào lớp, từ từ tiến về chỗ ngồi kế cuối gần cửa sổ.

    Thấy cả hai vào, cô bạn Chu Tuệ Mẫn bên cạnh cũng nhoài người sang gọi một tiếng "Khiết Khiết, cậu đến muộn vậy?"

    Tuệ Mẫn là bạn thân từ hồi cấp hai của Vũ Khiết. Cô ấy xinh xắn, hoạt bát lại lễ phép, ngoan ngoãn. Học hành không xuất sắc nhưng tính tình tốt bụng, nghĩa khí. Tuệ Mẫn là một nữ sinh xinh đẹp, mái tóc dài ngang lưng cộng thêm nụ cười dịu dàng như nước. Tổng thể vừa thanh nhã vừa thuần khiết. So với vẻ ngoài của Vũ Khiết có chút chênh lệch. Thế nhưng giữa họ chưa từng tồn tại rào cản ngoại hình.

    " Có phải lại là đồ ngốc kia lôi kéo cậu không? Còn nữa, sao đồng phục của cậu lại to đùng như thế? Mẹ mua nhầm cho cậu à?" Tuệ Mẫn ôm má Vũ Khiết, giọng điệu quan tâm vô cùng, sau đó lại đánh mắt sang liếc Chính Viễn đang nhai bánh mì bên cạnh.

    "Lại làm sao nữa? Cái gì mà lôi kéo? Tôi vừa cứu mạng cậu ta đấy. Còn nữa, mở miệng ngậm miệng đều mắng tôi ngốc là thế nào? Kì thi vừa rồi cậu chỉ xếp trên tôi có năm hạng thôi, đừng có lên mặt." Uông Chính Viễn cũng gay gắt đáp trả.

    Cuối cùng Vũ Khiết đành phải ra mặt hòa giải. " Hai người đừng lớn tiếng, làm phiền các bạn khác đấy."

    Mặc kệ Uông Chính Viễn kia, Tuệ Mẫn lại quay sang nói với Vũ Khiết.

    "Khiết Khiết, lớp chúng ta có nam sinh mới nhập học, cực kỳ đẹp trai. Mình vừa thấy ở phòng giáo viên, cậu ta rất cao, dáng vẻ vô cùng thanh tao, gương mặt lại tuấn tú, ánh mắt đặc biệt sắc bén. Nhìn một lượt thì rất lạnh nhạt, lại có chút không nghiêm chỉnh. Giống như một hồ ly tinh hút hồn nhân giới."

    Tuệ Mẫn vừa nói vừa nhấn giọng diễn tả. Khiến cho Vũ Khiết cảm thấy người này sặc mùi tra nam. Nói tới tra nam, chính là nói tới người xấu, mà Vũ Khiết thì đặc biệt muốn tránh xa người xấu.

    " Cái gì mà hồ ly tinh? Cậu là đang muốn khen hay chê người ta đây?" Uông Chính Viễn bên cạnh đang đọc truyện tranh cũng chen vào, buông lời cợt nhả.

    "Cậu nói cái gì? Có liên quan đến cậu sao? Tôi là đang nói chuyện với Khiết Khiết, không phải với cậu. Vả lại cái dáng vẻ của cậu, nếu nhìn thấy người ta không biết chừng sẽ bật khóc vì tự ti đấy." Tuệ Mẫn không kìm được cũng thêm vài câu ác ý.

    Hai bên như nước với lửa, cả một ngày trời đều luôn đối đầu, chỉ cần hơn đối phương một chút liền cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Chu Tuệ Mẫn ghét Uông Chính Viễn vì cảm thấy anh cướp Khiết Khiết của cô. Uông Chính Viễn ghét Chu Tuệ Mẫn vì cô luôn công kích anh bất kể thời gian. Ai cũng có một lý do, cuối cùng thành ra đều xem nhau như kẻ thù truyền kiếp.

    Vũ Khiết ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng, " Nhưng...mình cảm thấy Uông Ngốc Nghếch nói cũng không sai. Hồ ly tinh, nghe có chút đáng sợ..." giọng ngập tràn sự phòng bị.

    Chính Viễn bật cười khanh khách khi thấy thế trận đột ngột nghiêng về phía mình.

    Đối với cập oan gia này, Vũ Khiết cũng chính là trọng tài trong mọi trận tranh chấp của họ.

    " Ha ha ha. Vẫn là Tiểu Ôn Nhu hiểu chuyện. Chu Nhiều Chuyện kia, cậu tốt nhất nên học hỏi nam thần của tôi đi."

    Biệt danh Tiểu Ôn Nhu là do Uông Chính Viễn cảm thấy Vũ Khiết hiền lành, tốt bụng, ôn nhu, hòa nhã, hình tượng giống hệt mấy nam chính của truyện ngôn tình thiếu nữ nên mới đặt ra, còn luôn xem cô như nam thần trong lòng. Ban đầu bị mắng thế nào Uông Chính Viễn đều mặc kệ không nghe. Cuối cùng Vũ Khiết đành trả đũa bằng cách đặt cho anh ta tên gọi Uông Ngốc Nghếch. Sau đó Tuệ Mẫn cũng bắt chước tự đặt cho mình là Chu Mỹ Nhân nhưng lại bị Chính Viễn cười cợt và chế thành Chu Nhiều Chuyện. Cuối cùng mấy cái tên kia đều thành tên thân mật mà ba người gọi nhau.

    Nghe tiếng thầy chủ nhiệm bước vào lớp, mấy bạn học đều trở về dáng vẻ nghiêm túc. Uông Chính Viễn đang ngồi ngả ngớn xem truyện tranh cũng nghiêm chỉnh đứng lên chào thầy.

    Chủ nhiệm của lớp 10/5 là một giáo viên trẻ, tên Châu Thanh Phong, ra trường chỉ mới hơn ba năm. Thầy ấy tính cách nhã nhặn, tinh tế lại rất quan tâm học sinh. Thường ngày đều vui cười thoải mái, thỉnh thoảng còn buông vài câu chọc cười. Nhưng một khi thầy ấy nổi giận thì rất đáng sợ. Vậy nên học sinh lớp 10/5 rất quý cũng rất vâng lời thầy.

    "Chúng em chào thầy ạ!!!" cả lớp mỗi lần vào tiết sinh hoạt sáng đều đồng thanh lớn tiếng chào thầy giáo, lần nào cũng khiến thầy chán ghét bĩu môi.

    "Mấy cô cậu có sức hét lớn như vậy, không bằng noi gương anh chị lớp trên chăm chỉ học tập một chút. Đươc rồi ngồi xuống đi. Sáng sớm đã to tiếng, rồi có một ngày cũng bị mấy người dọa cho ngất xỉu." Thầy tỏ vẻ chán ngán, xua tay về phía học sinh.

    Vậy mà mọi người ai nấy đều cảm thấy thầy hài hước vô cùng. Mọi người cười ngặt nghẽo một lúc thì thầy chủ nhiệm ra hiệu im lặng. Sau đó thầy từ từ thông báo.

    " Được rồi. Tuy chuyện này không mới mẻ cho lắm nhưng...Uông Chính Viễn của lớp chúng ta, chủ nhật tuần trước vừa giành giải nhất cuộc thi điền kinh cấp thành phố. Ai vui cho cậu ta thì cứ vỗ tay đi."

    Thầy dứt lời, các bạn học lại đồng thanh hô lớn chúc mừng Uông Chính Viễn. Bản thân tỏ ra không quan tâm nhưng thầy vẫn vỗ tay cùng mọi người.

    " Thầy à, nếu em tuyệt như vậy thầy cứ thẳng thắn khen, em không ngại nhận đâu ạ." Uông Chính Viễn vô sỉ nói.

    Lại bị thầy Châu trề môi, tỏ vẻ khinh khi. "Da mặt cậu mỏng đi một chút thì tôi sẽ thẳng thắn khen cậu."

    Cả lớp lại được một phen cười rộ.

    Uông Chính Viễn bị thầy ép im lặng ngồi xuống đành vâng lời.

    Vũ Khiết thấy anh vừa ngồi xuống liền giật giật tay áo anh, sau đó giơ ngón tay cái xem như khen ngợi.

    Tuệ Mẫn liếc sang cũng miễn cưỡng giơ ngón tay ra.

    Sau đó các bạn học lại ồ ạt kêu lên, lần này là vì nam sinh mới nhập học vừa bước vào lớp. Vũ Khiết nghe theo tiếng ồn, ngước lên bục giảng nhìn nam sinh kia. Chính là người chân dài cô gặp lúc sáng.

    Dáng người cao mảnh khảnh, trông vô cùng đơn thuần lại tự tại, an yên. Ngũ quan sắc nét, mũi cao, mày rậm, đôi con ngươi nâu sẫm màu gỗ mun, mái tóc cắt ngắn gọn gàng cực kỳ tuân thủ nội quy trường học. Dáng vẻ thư sinh, thuần khiết lại có chút bất cần, không nghiêm chỉnh. Chỉ có đôi mắt sâu thẳm như muốn cuốn hút bất kì ai nhìn vào nó.

    Đáng tiếc anh chỉ mới là thiếu niên, vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, vẻ đẹp tìm ẩn kia, không chừng trong tương lai còn bùng nổ hơn.

    Người ấy đứng trên bục giảng, mắt lơ đãng tùy ý nhìn về phía trước. Có dáng vẻ cao ngạo lại ôn thuần bị ánh nắng mùa xuân thổi bùng sức sống. Trong phút chốc khung cảnh căng tràn mùi vị mới mẻ mà thu hút lạ thường, giống như cánh hoa vô tình rơi lên mặt hồ tĩnh lặng, ngọt ngào mà đẹp đẽ.

    Thầy Châu đặt viên phấn xuống. Cả lớp lần thứ tư trong buổi sáng đồng thanh hô to câu "Chào mừng bạn học Tống Lãng đến với lớp 5!"

    Đôi mắt mở to, Tống Lãng cũng không ngờ bản thân được chào đón như thế này. Anh chính là không biết lớp 5 của thầy Châu lại có phong tục chào đón thú vị như vậy. Tống Lãng cong môi, chầm chậm nói, âm giọng trầm ấm lại như tiếng mưa đêm, rả rít nhẹ nhàng nhưng cũng thật tinh tế.

    "Chào các bạn, tôi tên Tống Lãng. Thời gian sau, mong được giúp đỡ."


-------------------------------------------------------------

Được rồi, tôi mới tập tành viết ngôn tình thôi. Còn yếu lắm. So với người khác thì chẳng là cọng cỏ gì.

Cơ mà hãy cứ ủng hộ tôi nhé. Cảm ơn bạn.

Đừng giành Uông Chính Viễn của tôi, cảm ơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top