Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gặp lại người xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Nghiên đi đến những nơi mà cô đã từng đi qua vào đêm hôm trước, nhưng chẳng thấy vòng tay của cô ở đâu cả. Đến cuối cùng Trí Nghiên chợt nhớ lại còn một nơi cô chưa đến

Lập tức chạy xe đến gốc cây cổ thụ đêm qua mà cô cùng Thiện Anh ngồi nghỉ chân. Vừa đến, đầu Trí Nghiên lại tiếp tục đau như búa bổ, như có một vật gì đó thật nặng đè lên đầu vậy

Bước đi lại chiếc ghế ngay tại gốc cây, Trí Nghiên ngồi xuống ôm lấy đầu mình

Tấm lưng Trí Nghiên lại cảm nhận một luồng gió lành lạnh đang xâm nhập vào da thịt của cô, ngay lúc này, Trí Nghiên chỉ mong có người nào đó đi ngang qua để giúp đưa cô vào bệnh viện. Trí Nghiên không phải là người dễ bị bệnh nhưng ngay lúc này cô muốn vào bệnh viện thì chắc chắn cơn đau đó lại không đơn giản

Ánh mắt cô vì cơn đau đầu làm cho nhoè đi mọi hình ảnh trước mắt, mơ mơ hồ hồ không xác định. Hết cách, Trí Nghiên đành đưa tay vài túi quần lấy điện thoại ra điện cho người đến giúp cô

Nhưng bàn tay cầm điện thoại lại bất cẩn mà làm rơi xuống đất, Trí Nghiên cố gắng cúi xuống nhặt lên thì may mắn thấy được chiếc vòng tay mà cô đã đánh rơi. Trí Nghiên nhặt được điện thoại thì tiếp tục gọi điện người đến

"Chị Tố Nghiên, chị có đang bận không?"

"Trí Nghiên chị không bận, có chuyện gì sao? Nghe thấy giọng em nặng nề quá. Em đang ở đâu?"

"Em đang ở gần chợ đêm, ở một nơi hoang vắng lắm, chỉ có cây cối, nhìn xung quanh nãy giờ em không thấy ai lui tới đây cả"

"Trí Nghiên khi không em lại đến nơi đó để làm gì? Nơi đó tốt nhất không nên tới"

"Chị Tố Nghiên có chuyện gì nói sau đi, bây giờ em đang rất đau đầu. Chị đến đưa giúp em đến bệnh viện có được không?"

"Được rồi, chị đến ngay đây. Ở đó đợi chị"

Nói xong Tố Nghiên cúp máy, lập tức đến nơi Trí Nghiên

Phác Tố Nghiên không còn người thân nào từ khi cô chỉ mới 6 tuổi, lúc ấy cô nhi viện cũng là nơi Trí Nghiên được nuôi dưỡng ấy đồng thời nhận nuôi Tố Nghiên. Tố Nghiên cùng lớn lên với Trí Nghiên, cô chăm sóc Trí Nghiên yêu thương Trí Nghiên như em ruột của cô vậy

Trí Nghiên bây giờ mệt mỏi tựa lưng vào gốc cây cổ thụ, nhắm đôi mắt lại để quên đi cơn đau đầu ấy thì lại có một âm thanh vang bên tai Trí Nghiên

"Tôi đã ở đây chờ em, chờ để gặp lại em. Tôi yêu em, Phác Trí Nghiên"

Khi nghe thấy câu nói "Tôi yêu em, Phác Trí Nghiên" thì Trí Nghiên hoảng hốt mở mắt ra, cô nhìn xung quanh đó chẳng có một ai, Tố Nghiên thì lại chưa đến. Trí Nghiên vạn phần nghi vấn, rốt cuộc giọng nói đó được phát ra từ đâu

Trong mớ suy nghĩ đó một lúc lâu thì Tố Nghiên bây giờ đã đến gặp được Trí Nghiên

"Trí Nghiên"

Phác Trí Nghiên mệt mỏi nhìn Tố Nghiên ở trước mặt đáp lại

"Chị Tố Nghiên, em đang rất đau đầu"

"Được rồi, mau lên xe đi, chị đưa em đến bệnh viện ngay"

Khi cả hai lên xe, Tố Nghiên chở Trí Nghiên rời đi khỏi đó. Chạy khỏi nơi đó, cơn đau đầu của Phác Trí Nghiên lại dần giảm bớt, cô cũng thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô nữa, chỉ biết ngay lúc đó cô đau đến không thể tự đi được nữa

"Trí Nghiên, tự dưng em đến chỗ đó để làm gì?"

"Đêm qua em cùng Thiện Anh đi chơi, không may thuộc hạ của chị ấy đang tìm chị ấy vì chị ấy muốn cùng em đi lâu hơn nên đã nắm tay em trốn khỏi bọn thuộc hạ đó. Rốt cuộc chạy đến gốc cây cổ thụ này thì Thiện Anh mệt nên đã ngồi xuống băng ghế ở đây nghỉ. Em cũng chả hiểu vì sao chiếc vòng tay đeo trên tay lại bị rơi ra ở nơi này. Sáng ra khi ngủ dậy mới biết nên lại đến gốc cây này để tìm và tìm thấy"

Tố Nghiên im lặng một lúc sau đó mới trả lời Trí Nghiên

"Sau này tốt nhất em đừng đến đó nữa. Chỗ đó không thể lui tới"

"Kỳ thực em cũng không biết vì sao mỗi lần đến đó lại có cảm giác lạnh đến khó tả, nhưng vẫn lại có một điều gì đó khiến em có cảm giác quen thuộc lắm"

"Chỗ đó đặc biệt đến độ chẳng ai dám đến nếu như biết sự thật về nó"

Trí Nghiên khi nghe được lời nói của Tố Nghiên, cô nhíu chân mày thắc mắc

"Sự thật gì?"

"Người ta đồn đoán nơi đó có một nữ nhân đã mất ở đó"

"Mất ở đó thì sao?"

"Có một số người đã đến tìm chị mong chị giải quyết vấn đề ở đó nhưng chị đã thử, sau khi đến đó làm phép để linh hồn nữ nhân đó siêu thoát thì lại bất thành. Mấy ngày sau chị bị bệnh đến tận mấy ngày liền"

Trí Nghiên vẫn giữ im lặng sau khi Tố Nghiên nói xong. Cô vẫn còn suy nghĩ về sự việc mà cô gặp từ ngày hôm qua, quả thật có những thứ kỳ lạ đến không có lời giải thích

Đến bệnh viện, Phác Trí Nghiên đi kiểm tra cơn đau vừa rồi của cô là do nguyên nhân gì. Khi kiểm tra xong, Trí Nghiên bây giờ ngồi trước nữ bác sĩ lắng nghe cô ta nói

"Trí Nghiên vừa rồi chị có kiểm tra cho em rồi, nhưng kỳ lạ lại không có một vấn đề gì. Mọi thứ đều rất tốt"

"Chị Cư Lệ, có thật không vậy. Rõ ràng vừa rồi em rất đau đầu luôn đấy"

"Chị chắc chắn là chẳng có vấn đề gì cả"

Tố Nghiên ngồi ở ghế chờ ở phòng khám của Cư Lệ, tiếp lời

"Trí Nghiên chị nghĩ em đã bị linh hồn đó phá rồi"

Cư Lệ nhíu mày nhìn sang Tố Nghiên, phản bác

"Phác Tố Nghiên em thôi đi sự mê tính đó được không, những điều em nói đều phản khoa học"

Phác Tố Nghiên và Lý Cư Lệ yêu nhau đã 5 năm, họ rất yêu nhau nhưng quan điểm lại rất bất đồng nhau, nguyên nhân là do Cư Lệ là một bác sĩ tin vào khoa học, còn Tố Nghiên là một thầy pháp, mọi việc cô làm đều dựa vào sự mê tính bùa phép để giải quyết, người dân rất tin tưởng cô và cũng thường tìm đến cô nhờ sự giúp đỡ

Cư Lệ và Tố Nghiên thường cãi nhau vì đối lập quan điểm. Nhưng họ lại chưa một lần nào bất đồng đến không giữ bình tĩnh mà chia tay nhau cả

"Chuyện tâm linh, không phải là không có. Đôi khi chị cũng nên gạt bỏ đi cái quan điểm khoa học mà nhìn nhận những sự thật của nhân gian này một chút"

"Chị chỉ tin vào những điều tai nghe mắt thấy, được khoa học chứng minh. Chứ không thể một mực tin vào những điều không có thật, những lời đồn đoán của nhân gian"

"Chẳng phải vừa rồi chị khám cho Trí Nghiên là không có vấn đề gì trong khi em ấy đau đầu đến mức không thể chịu đựng nổi hay sao?"

"Rất có thể do Trí Nghiên làm việc quá nhiều nên mệt thôi. Em không cần lo lắng, chị sẽ cho em ấy thuốc uống sẽ không còn đau nữa"

"Chị..."

Không khí bây giờ trở nên căng thẳng, Trí Nghiên bất lực thở dài can ngăn

"Hai người thôi đi, không gặp thì thôi. Mỗi lần gặp là cãi nhau"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top