Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mối hiểm nguy ngày một gần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy là không chính thức yêu nhau nhưng trái tim đối phương lại có nhau, bình bình lặng lặng mà trải qua từng ngày. Nhưng rốt cuộc chỉ là một hai câu nói cuối cùng khi rời đi của Trí Nghiên lại là một đòn chí mạng dành cho câu chuyện này...
____
Trí Nghiên vì sao có thể cùng nàng thân mật nhưng khi Hiếu Mẫn muốn biết rằng cô có yêu nàng không thì Trí Nghiên lại chẳng đáp lời, cuối cùng nàng lại rước vào trong lòng nàng thêm một nỗi đau

Phác Hiếu Mẫn nàng biết kiếp này của Trí Nghiên là thuộc về Thiện Anh nhưng nàng lại có một chút không cam lòng. Trên thế gian này không phải chỉ có rượu mạnh mới khiến người ta say, không phải chỉ có tình yêu nồng cháy mới khắc cốt ghi tâm. Khi nàng cùng Trí Nghiên ở bên cạnh nhau kiếp trước, đôi bên lại không nói ra tình cảm cho đối phương biết nhưng lại cạnh nhau bầu bạn, cho đến khi Hiếu Mẫn nàng mong muốn có được tự do bên Trí Nghiên, cho đến khi Trí Nghiên rời khỏi nàng mới gửi lại cho nàng câu nói mà nàng mong mỏi, chỉ là quá muộn...tuy là không chính thức yêu nhau nhưng trái tim đối phương lại có nhau, bình bình lặng lặng mà trải qua từng ngày. Nhưng rốt cuộc chỉ là một hai câu nói cuối cùng khi rời đi của Trí Nghiên lại là một đòn chí mạng dành cho câu chuyện này...

Một lời hẹn ước của Trí Nghiên năm xưa sẽ cùng nàng nối tiếp nhân duyên, một lời căn dặn nàng phải chờ đợi lại như là một con dao khắc sâu vào trái tim nàng. Nó trở thành một dấu vết theo nàng đến vạn năm cũng không phai mờ đi. Nàng dùng cách kết liễu đời mình để sớm được gặp lại Trí Nghiên nhưng mệnh này quá đỗi vô tình. Đúng là nàng đã được tự do, nàng một lòng chờ đợi Trí Nghiên nhưng có lẽ số trời đã định nàng...mãi mãi cũng không thể cùng Trí Nghiên thuộc về nhau...lời hẹn ước này e là mãi mãi cũng chỉ là một lời hẹn ước, vấn vương nàng không có ngày kết thúc

Trí Nghiên hôm nay lúc Hiếu Mẫn còn ngủ say, cô để lại nàng ở nhà một mình mà đi ra ngoài. Chạy xe mãi cô cũng không biết mình đi đâu cho đến khi chạy ngang một quán rượu, Trí Nghiên lại ghé vào uống một lúc rất nhiều rượu mới trở về nhà

Hiếu Mẫn nàng đợi Trí Nghiên cho đến tận khuya vẫn chẳng thấy cô đâu, một mình đứng dưới tuyết trời giá rét mặc cho tuyết rơi ướt cả áo nàng, mà nàng chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc áo không hề có áo khoác nào giữ ấm cả

Ngó ngang ngó dọc để trông ngóng Trí Nghiên nhưng chẳng thấy, cơ thể nàng hiện tại lạnh lắm, lạnh đến độ môi tái nhợt đi mà vẫn đứng chôn chân chờ Trí Nghiên trở về

Cuối cùng ở phía xa, nàng thấy được hình bóng của Trí Nghiên người mà nàng đã mong đợi, một nụ cười hé lộ trên môi nàng, ánh mắt cũng lại sáng rực chạy đến nơi Trí Nghiên

Phác Trí Nghiên đang chạy, lại vì men rượu khiến cơ thể không thể kiểm soát mà té xuống đường. Hiếu Mẫn nàng hốt hoảng mà chạy đến đỡ Trí Nghiên ngồi dậy, nhưng bất ngờ cô ấy lại hất tay nàng ra

"Tại sao chị lại không thể buông bỏ được tôi? Tại sao lại ngu ngốc như vậy hả?"

Hiếu Mẫn vội ôm lấy Trí Nghiên, khoé mắt nàng lại cay nóng mặc dù thời tiết hiện tại lạnh đến thấu xương

"Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể quên đi em. Mãi mãi cũng không"

Trí Nghiên đau lòng mà khóc ở trong lòng nàng, cũng đồng thời ôm lại nàng mà đáp lời

"Em là đồ tồi tệ lắm, có phải không?"

"Em không phải, em là người tốt nhất với tôi"

"Nói dối"

"Trời lạnh quá, chúng ta lên nhà được không?"

Hiếu Mẫn hỏi nhưng Trí Nghiên không đáp mà cứ nhìn Hiếu Mẫn rồi lại đau lòng mà khóc

Nàng dìu cô lên nhà, đặt cô nằm xuống giường. Chăm sóc Phác Trí Nghiên cả đêm. Hiếu Mẫn thay đồ cho Trí Nghiên vô tình bắt gặp thanh kiếm ở trong người của cô. Khi thấy thanh kiếm đó, lòng nàng lại hoảng sợ không ngừng, tim cũng lại đập rất nhanh, sắc mặt trở nên xanh xao, toát cả mồ hôi. Chạy nhanh ra phòng khách, nàng ôm chân trốn ở một góc, sợ hãi đến bật khóc

Sáng hôm sau, Trí Nghiên mệt mỏi vì rượu đêm qua, cô cũng không nhớ mình đã nói gì, đã hành động những gì, vì sao cô có thể về được đến nhà, nằm ở trên chính chiếc giường của mình mà an ổn ngủ như vậy

Rời khỏi giường, Trí Nghiên cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó, thì ra là cô không thấy Hiếu Mẫn đâu liền vội kiếm tìm

Rốt cuộc trông thấy nàng ngồi ôm đôi chân trong một góc ở phòng khách đang nhắm mắt ngủ. Trí Nghiên đi đến lay người nàng

"Chị, sao lại ngủ ở đây?"

Hiếu Mẫn từ từ mở mắt ra thấy Trí Nghiên, nàng vẫn còn sợ hãi vội ôm lấy cô trong sự bất ngờ của Trí Nghiên

"Trí Nghiên, chị sợ, thật sự rất sợ. Chị không muốn, không muốn rời khỏi em. Chị không làm hại Thiện Anh nữa, cũng sẽ không làm hại người xung quanh. Chị chỉ cần ở bên em thôi"

Phác Trí Nghiên ôm lấy nàng, vỗ về trấn an nàng lại

"Đừng sợ, đừng sợ. Có chuyện gì? Bình tĩnh nói em biết có được không?"

"Thanh kiếm...chính là nó. Chị sẽ tan biến, chị sẽ không được ở bên em. Mau, ném nó đi"

Trí Nghiên liền buông Hiếu Mẫn ra mà chạy đi giấu thanh kiếm diệt ma ấy đi. Sau đó ra ôm lấy Hiếu Mẫn lại

"Không sao, không sao nữa rồi. Em ở đây, ở bên cạnh chị"

"Trí Nghiên..."

Hiếu Mẫn gọi tên Trí Nghiên với giọng yếu ớt xong rồi lại đột nhiên ngất xỉu đi ở trong lòng cô. Trí Nghiên lo lắng nhanh chóng đưa Hiếu Mẫn đến bệnh viện

"Chị Cư Lệ..."

"Trí Nghiên cô ấy bị sao vậy?"

"Chị ấy đột nhiên bị ngất xỉu. Chị Cư Lệ, chị hãy mau cứu chị ấy"

"Được, em hãy ở ngoài đây chờ đợi"

Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, Trí Nghiên hai bàn tay đan lại ngồi xuống ghế chờ. Một lúc sau đó cũng gọi cho Tố Nghiên biết, Phác Tố Nghiên liền chạy đến

"Trí Nghiên, chuyện gì mà em gọi chị đến đây"

"Hiếu Mẫn làm sao khi thấy thanh kiếm đó lại sợ hãi như vậy, chị ta ngất xỉu hiện đang cấp cứu, chị có biết lý do không?"

"Linh hồn của cô ta sẽ bị suy yếu khi gặp thanh kiếm đó. Vì sao lúc ấy em lại không ra tay dùng nó để diệt trừ cô ta?"

"Không!"

"Cô ta càng tồn tại trong cơ thể Thiện Anh sẽ càng nguy hiểm cho Thiện Anh mà thôi. Em biết rõ điều đó mà"

"Em mặc kệ, em không thể ra tay được chị có biết hay không hả?"

"Nhưng mà..."

"Thôi đủ rồi, nói tóm lại em sẽ bảo vệ chị ấy, không để chị ấy phải tan biến"

"Còn Thiện Anh thì sao?"

"Em..."

Cuộc tranh cãi giữa họ đang diễn ra thì cửa phòng cấp cứu của Hiếu Mẫn mở ra thì họ liền dừng lại. Phác Trí Nghiên khẩn trương chạy đến hỏi Cư Lệ tình hình của Hiếu Mẫn

"Chị Cư Lệ, chị ấy thế nào rồi?"

"Cô ấy vì sợ hãi một điều gì đó nên mới khiến cơ thể trở nên mệt mỏi kiệt sức. Nhưng bây giờ chị đã cho cô ấy một mũi tiêm an thần, sẽ chuyển cô ấy đến phòng bệnh theo dõi nếu khoẻ hẳn thì xuất viện"

"Được, cảm ơn chị"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top