Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sai Một Li Đi Một Dặm (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghiên~chị yêu em"

"Tiểu bảo bối, em thua rồi"

"Sao lại nói vậy?"

"Vì em yêu chị nhiều hơn phần chị yêu em. Trong tình yêu người nào yêu nhiều hơn thì người đó sẽ thua"
——
Nhớ lại thời điểm lúc tối Hiếu Mẫn đã cùng Trí Nghiên thân mật cả đêm, nàng thật sự hạnh phúc và vô cùng yêu thích cảm giác được cùng Trí Nghiên quên hết mọi thứ mà có với nhau một đêm đầy tuyệt vời như vậy

Mọi điều mà Trí Nghiên đã làm với nàng, sự dịu dàng mà Trí Nghiên đối với nàng khi nhớ lại cũng khiến cho nàng phải đó mặt. Nhưng kỳ thực, sau khi mây mưa với nhau xong linh hồn Hiếu Mẫn lại trở nên yếu đi, tim của nàng đập nhanh khó thở đến lạ. Trí Nghiên hiện tại không hay biết vì cô đã đắm chìm vào giấc ngủ

Hiếu Mẫn ôm lấy lồng ngực trái của mình vừa thở gấp vừa nhìn qua Trí Nghiên đang nằm ngủ ở bên cạnh, đầu nàng choáng váng sau đó ngất xỉu đi từ lúc nào không hay...

Đến tận sáng Trí Nghiên thức dậy, nhìn người ở bên cạnh, cô khẽ cong môi cười một cái. Ngay tại lúc này khi ngắm nhìn gương mặt của người ấy, ngắm nhìn cơ thể của người ấy từ trên xuống dưới đang hiện trước mắt của cô, lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Cảm giác của Trí Nghiên lúc này lại muốn cùng người ấy hoà làm một, muốn ôm lấy người bên cạnh, dịu dàng chăm sóc

Bàn tay của Phác Trí Nghiên hiện tại đang vuốt lấy đôi chân người bên cạnh, ánh mắt ngây dại mà nhìn người đó không chớp mắt. Lòng người quả thật có một chút gì đó tham lam, không dừng lại ở những điều mà họ có hiện tại. Phác Trí Nghiên muốn người ấy hơn nữa, cô trèo lên cơ thể người mà đang hấp dẫn mình, từ cái bụng mềm mại ấm nóng mịn màng Phác Trí Nghiên đặt môi di chuyển dần lên trên, vừa di chuyển cô vừa hôn lấy, còn có những cái hôn phát ra thành tiếng

Người ở bên dưới cảm nhận được có hơi thở của một ai đó và vật vô cùng mềm mại đang chuyển quanh cơ thể của mình, khẽ mở mắt liền thấy được đỉnh đầu của Trí Nghiên đang nằm ở phía dưới cằm, người đó liền phản ứng bật ngồi dậy ngắt ngang mạch cảm xúc của Phác Trí Nghiên

"Trí Nghiên, em..."

Phác Trí Nghiên nhìn người trước mặt cô đang hoảng hốt cùng đỏ mặt, cô không phản ứng lại chỉ là khẽ cười có ý muốn trêu người đó

"Chị làm sao vậy? Chẳng lẽ còn ngại hay sao?"

"Tại sao chúng ta lại trong tình thế như vậy? Tại sao chị và em lại...không thể nào"

Rốt cuộc thế nào đây, đêm qua chẳng phải Hiếu Mẫn đã cùng Trí Nghiên ân ái mà bây giờ lại không nhớ gì còn lại phản ứng như vậy, chỉ có một khả năng hiện tại người này không phải là nàng, người đó là Phác Thiện Anh...

Trí Nghiên cười lắc đầu, hai bàn tay đặt lên mặt của chị, tiến sát gương mặt gần với Thiện Anh hơn, hơi thở lúc này của họ lại đan xen vào nhau

"Chị, những gì em đã đối với chị đêm qua em nhất định sẽ gánh chịu mọi hậu quả, mọi trách nhiệm. Nhưng chị hãy nhớ rằng những điều này là em cam tâm tình nguyện, là em thật lòng, là em yêu chị"

Phác Trí Nghiên không hay biết một điều rằng người hiện tại chính là Thiện Anh, cô không thể ngờ được sự đấu tranh lẫn nhau giữa linh hồn Hiếu Mẫn và Thiện Anh trong một thể xác có thể xảy ra sớm như thế. Không phải là Trí Nghiên không có tình cảm với Thiện Anh, chỉ là đối với Hiếu Mẫn duyên kiếp tình cảm lại khắc sâu trong cô như vậy, bây giờ đã được khơi gợi lại, hẳn là không thể nào quên

Có thể nói Trí Nghiên cô là một người tham lam đi, nhưng ai đứng trước tình yêu có lẽ bảy tám phần cũng đều như vậy...

Kỳ thực, Trí Nghiên không gọi thẳng tên của Hiếu Mẫn, cũng không gọi tên Thiện Anh, chỉ đơn giản gọi là "chị" vì cô biết chỉ cần đối phương hiểu

Phác Trí Nghiên ấn Thiện Anh nằm lại xuống giường vô cùng nhẹ nhàng, Thiện Anh ban đầu có không chấp nhận nhưng mà rốt cuộc vì tình yêu mà chị dành cho Trí Nghiên đã nhấn chìm đi lý trí của mình, Trí Nghiên lại không hề biết người đó là Thiện Anh, còn Thiện Anh lại bị Phác Trí Nghiên cho rơi vào chiếc lưới tình khó mà thoát ra được

Mặt của Trí Nghiên lúc này lại đang áp vào cổ của Thiện Anh, hôn một cái ngửi một cái, mùi thơm này thật khiến lòng người dễ chịu, Phác Trí Nghiên yêu thích mùi hương này

Thiện Anh cũng lại bị người kia khiến cho mềm lòng, nhắm mắt cảm nhận từng chút một, đôi tay lại ôm lấy đầu Trí Nghiên

Bàn tay của Phác Trí Nghiên lại bắt đầu cử động, vuốt ve rồi xoa nắn nơi mềm mại của Thiện Anh nhưng có thể gọi đây tạm thời lại thuộc về Trí Nghiên đi, vì mọi thứ bây giờ từ Thiện Anh là cô đang kiểm soát

Môi dời xuống nơi khiến Trí Nghiên vô cùng yêu thích, hôn một cái thật kêu, mút một cái liền để lại vết hằn đỏ. Tiếp đến lại ngậm lấy vật nhỏ bé cao nhất thuộc nơi ấy, mút đến độ khiến mặt của Thiện Anh đỏ lên trông thấy, không chịu được sự xấu hổ này Thiện Anh liền lên tiếng nhưng lại không thể nói liền mạch câu

"Trí Nghiên a~~chị...ngại lắm,
đừng~~a~đừng hôn~nữa"

"Em đang rất yêu thích, một chút nữa thôi"

Hơi thở của Thiện Anh ngày một trở nên gấp gáp, mồ hôi cũng lại toát ra không ngừng, Trí Nghiên lại vô tình nếm được vị của mồ hôi

Bàn tay linh hoạt đó lại chuyển sang nơi khác lúc nào Thiện Anh cũng không hay biết, xâm nhập bất ngờ của Trí Nghiên khiến Thiện Anh không kịp phản kháng

"A~~Đau..."

Nơi nhạy cảm nhất của chị đã bị những ngón tay của người kia đi vào, cơ thể vốn đã quen thuộc ngón tay ấy nên Trí Nghiên không vướng bận gì nhiều, nhưng còn tâm trí Thiện Anh lại chưa thể thích nghi

Phác Trí Nghiên ôn nhu dịu dàng nhưng cũng có phần lưu manh, cô tiến lên trên hôn vào môi chị. Thứ nhất là muốn dùng nụ hôn ấy để xoa dịu cơn đau cho chị, còn thứ hai là cũng muốn ngăn lại tiếng la mà cô đã cảm nhận được sự không "ngoan" từ Thiện Anh

Dịu dàng có lúc lại quá dịu dàng, mạnh bạo có lúc lại cũng quá mạnh bạo từ Trí Nghiên khiến cho Thiện Anh chịu uất ức. Ngay cả hiện tại Thiện Anh đều bị đưa vào thế bí, không được lựa chọn điều gì, mọi thứ đều là Trí Nghiên định đoạt. Nụ hôn của Trí Nghiên trao cho chị lại có phần tham lam đi, cô cắn cái môi của chị đến bật máu rồi lại tự cô nếm trọn. Dùng vật thể không xương từ miệng của cô mà tìm lấy vật đồng dạng của chị mà mút lấy đến đau rát tê dại. Thiện Anh chỉ có thể thở gấp toát mồ hôi chảy nước mắt mà lại không thể lên tiếng được gì với cái tên Phác Trí Nghiên

Cuối cùng cô mới có thể hiểu thấu được sự khó chịu trong chị nên mới chịu buông tha để cho chị điều chỉnh lại hô hấp. Phác Trí Nghiên mở mắt nhìn Thiện Anh cũng đồng thời phát hiện chị đang nhìn mình với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, một ánh mắt cũng lại chứa đầy sự uỷ khuất

Chưa kịp thời lên tiếng trách mắng người kia lưu manh thì chân mày của Thiện Anh liền nhíu lại, nét mặt lộ rõ sự đớn đau...

Thì ra cái đau mà chị cảm nhận được đó là do Phác Trí Nghiên một lần nữa xuyên ngón tay vào bên trong vùng đó của chị có đôi phần mạnh bạo

Phác Trí Nghiên cười mỉm chi mà nhìn Thiện Anh, Thiện Anh vì đau đớn mà tức giận dùng móng tay của chị trút hết vào tấm lưng trần của Trí Nghiên đến trầy xước chảy máu

"Có biết đau hay không hả?" Thiện Anh tức giận quát

"Tiểu bảo bối ngoan nào"

Có phải Mật Ngọt Chết Ruồi hay không? Sau khi Trí Nghiên dùng cái miệng dẻo của mình mà nói với Thiện Anh như vậy, đôi chân mày đang nhíu lại của chị cũng được dãn ra thoải mái hơn

Khi nhận thấy thái độ giận dữ của chị, Phác Trí Nghiên không còn quá mạnh bạo nữa, đổi lại từng động tác từ các ngón tay lại nhẹ nhàng hơn. Lúc này Thiện Anh mới thật sự là cảm thấy dễ chịu

"Tiểu bảo bối chị thế nào rồi? Có phải là rất dễ chịu hay không?"

"Ừm~~"

Phác Thiện Anh nhớ lại vừa rồi nóng giận với Trí Nghiên liền cảm thấy có lỗi, chị ngồi dậy ôm lấy Trí Nghiên mặt của chị tựa hoàn toàn vào vai cô, nhìn vào vết xước trên lưng Trí Nghiên chị đau lòng không thể tả

"Xin lỗi, là chị nóng giận quá mức"

Trí Nghiên không nói gì chỉ hôn vào mặt Thiện Anh một cái và vẫn cứ tiếp tục công việc của cô đối với Thiện Anh

Một dòng dịch ấm nóng từ nơi nhạy nhất của chị đã bị Phác Trí Nghiên một lần nữa khai phá mà tuôn ra không ngừng. Trí Nghiên nhanh chóng đặt chị nằm lại xuống giường, cúi đầu đón lấy tinh tuý thành quả

Thiện Anh ngượng chín mặt, theo phản ứng mà khép đôi chân lại thì lại bị Phác Trí Nghiên can ngăn

"Không được, mọi thứ là của em"

"Nghiên a~không sạch"

"Không cho phép chị nói như vậy"

Khi nghe thấy lời nói nghiêm túc của Trí Nghiên liền khiến Thiện Anh im lặng ngay. Thường ngày Trí Nghiên hiền lành với chị đến mấy bây giờ lại khác hoàn toàn, ấy thế mà Thiện Anh lại không cảm thấy chán ghét ngược lại còn cảm giác như đó chính là hạnh phúc

"Tiểu bảo bối, rất tuyệt. Hãy cùng nhau thưởng thức"

Nghe đến câu nói này lại khiến Thiện Anh chị vô cùng hoang mang, đúng thật là ngay sau đó Phác Trí Nghiên kia lại dùng miệng đang ngậm lấy dịch mật ấy truyền vào miệng chị, giữ nguyên như vậy cùng nhau nếm trải

Phác Trí Nghiên lại tiếp tục nhiệm vụ của cô là khiến cho Thiện Anh phải đạt đến khoái cảm cao nhất, ra vào nơi ấy thuần thục, mỗi một lần tiến vào là mỗi một lần Thiện Anh vươn người ôm lấy Trí Nghiên kèm theo giọng nói ngọt ngào của chị vang lên bên tai Trí Nghiên góp phần cho sự nổ lực của Trí Nghiên nhiều hơn nữa

"Nghiên~chị yêu em"

"Tiểu bảo bối, em thua rồi"

"Sao lại nói vậy?"

"Vì em yêu chị nhiều hơn phần chị yêu em. Trong tình yêu người nào yêu nhiều hơn thì người đó sẽ thua"

"Ưm~chị không muốn chiến thắng em"

"Để rồi xem nào"

"A~~nhẹ một chút"

"Ngoan~"

Có một điều mà Thiện Anh không hề biết vì sao linh hồn của chị lại đấu tranh với một linh hồn giống chị, chị cũng không nghĩ quá xa, chị chỉ nghĩ đơn giản đó chính là chị trong một tính cách khác mà thôi nhưng sự thật đó chính là Hiếu Mẫn hoàn toàn không phải là tính cách khác nào của Thiện Anh cả. Còn cái tên Phác Trí Nghiên, Sai Một Li Đi Một Dặm. Cô ngỡ tưởng là Hiếu Mẫn hoá ra lại là Thiện Anh, cô yêu Thiện Anh và cô cũng lại vô cùng yêu Hiếu Mẫn. Chỉ trong một đêm nối tiếp một buổi sáng cô đã cùng thân mật với cả hai người như vậy, còn trao lời yêu thương như vậy. Lỡ như có một ngày mọi chuyện đi xa hơn, có lẽ mọi tình cảm mà cả hai nhận được từ Trí Nghiên, một người đau một người thì tổn thương, lúc ấy kết quả sẽ như thế nào đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top