Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sự giận dữ tỉnh thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Nghiên nhìn linh hồn của nàng ở trước mặt, dù chỉ là linh hồn mờ ảo nhưng lại vô cùng xinh đẹp mà nét đẹp này giống hệt như Thiện Anh. Cô nhất thời chẳng còn sợ hãi mà cứ nhìn nàng như thế một lúc. Ánh mắt của nàng nhìn Trí Nghiên chứa đầy tình ý, một Phác Hiếu Mẫn mà người ta thường gọi nàng rằng là ma nữ ngàn năm, một ma nữ đáng sợ là mối đe doạ cho người đời thì bây giờ chính là hoàn toàn trái ngược

Nàng, Phác Hiếu Mẫn thật đẹp, ánh mắt của nàng lại tình cảm như vậy, cũng lại đau thương như vậy. Phải chăng kiếp người của nàng lại chứa đầy tâm tình?

"Cô? Chính là ma nữ ngàn năm mà người dân truyền tai nhau sao?"

Tố Nghiên hỏi nàng nhưng nàng không đáp, nàng vẫn cứ nhìn Phác Trí Nghiên và rồi trong tận đáy mắt của nàng trực trào những giọt đau thương. Trên đầu Trí Nghiên cô cũng cảm nhận được những giọt nước trên cây rơi xuống

"Phác Trí Nghiên, tôi ở đây chờ em đã vạn năm. Cuối cùng em cũng đến, em đã đến thật rồi"

"Tôi và cô có liên quan gì nhau?" Tại sao cô lại chờ đợi tôi?"

"Năm xưa tôi cùng em có tình cảm với nhau. Nhưng lại chẳng thể ở bên cạnh nhau như chúng ta từng mong muốn. Em đã bị chính người cha của tôi cho người giết chết, lúc đó thế gian chỉ còn lại mình tôi cô độc. Tôi không thể sống một cuộc đời bị ràng buộc mà không có em, tôi muốn đi cùng em. Nhưng tình cảm trong tôi dành cho em vẫn còn quá lớn, tôi chẳng thể siêu thoát trừ khi tôi quên em đi. Tôi đã tồn tại với một linh hồn như thế này vạn năm nhưng tình cảm dành cho em vẫn còn vẹn nguyên như thế. Tôi cũng sợ khi có một kiếp người mới, thì chẳng thể gặp lại Phác Trí Nghiên em nữa..."

"Vì vậy, mà cô ở đây, vẫn kiên nhẫn chờ để gặp lại tôi sao?"

"Phải!"

"Nhưng bao lâu nay sự tồn tại của cô là nỗi sợ hãi của mọi người. Nơi này cũng vì có cô mà chẳng ai dám lui đến, nơi này cũng lại xưa cũ như vậy, cũng vì có cô mà chẳng thể phát triển"

Phác Hiếu Mẫn khi nghe thấy Tố Nghiên nói xong liền quay sang, nét mặt của nàng bây giờ lại thay đổi chẳng dám ngờ đến, đáng sợ cùng cực

"Nơi này tuyệt đối không ai được thay đổi nó. Tuyệt đối không!"

"Nhưng chẳng lẽ cô định tồn tại như thế này mãi mà không siêu thoát hay sao? Tình cảm giữa cô và Trí Nghiên chỉ còn lại quá khứ, mà quá khứ này đã vạn năm trước rồi. Cô dù có không muốn buông bỏ thì Trí Nghiên và cô cũng chẳng thể nào ở bên cạnh nhau được"

"Không! Tôi không muốn quên đi Trí Nghiên"

Câu nói của Hiếu Mẫn lúc này lại tạo ra một cơn gió dữ, mang một sự phẫn nộ gửi vào đó. Trí Nghiên bây giờ trở về với trạng thái sợ hãi

Hiếu Mẫn nàng chợt nhìn sang Trí Nghiên, chua xót cùng giận dữ

"Tôi đã sống trong sự lạnh lùng, xa lánh của bao nhiêu người bấy lâu nay để chờ đợi người mà tôi yêu. Tôi không quan tâm đến họ sợ hãi tôi như thế nào, diệt trừ tôi như thế nào, vậy mà cuối cùng. Cuối cùng người mà tôi yêu lại cũng giống như họ, sợ hãi tôi và muốn cùng họ tiêu diệt tôi...tại sao vậy?"

Trí Nghiên hít thật sâu, lấy hết can đảm mà đáp lời Hiếu Mẫn

"Tôi và cô là hai cõi khác nhau. Tôi biết rằng cô ở kiếp trước rất yêu tôi, nhưng cô nên nhìn nhận rằng kiếp ấy đã từ lâu kết thúc rồi. Tôi cũng lại có một cuộc đời mới, vậy hà tất cô luôn giữ mãi đoạn tình cảm đó mà không kết thúc để có được sự khởi đầu mới cho chính cô. Cho dù cô đã gặp lại tôi thì sao? Tôi ở cõi dương, Cô là cõi âm. Âm dương cách biệt, làm sao có thể nối tiếp cơ duyên này đây?"

"Tôi không thể quên em, cũng không thể ngừng yêu em. Tôi không thể buông bỏ, tôi không muốn"

"Xin cô đừng chấp mê bất ngộ như thế nữa!"

Trong lúc Phác Hiếu Mẫn đang nói chuyện cùng Trí Nghiên, thì Phác Tố Nghiên lại có ý định dùng thanh gươm trừ ma mà diệt trừ linh hồn của nàng đi nhưng Hiếu Mẫn nhanh nhẹn hơn mà né tránh

"Các người, từ đầu chí cuối vẫn là muốn tiêu diệt tôi. Đã vạn năm qua các người chính là muốn tôi phải tan biến. Vậy thì được rồi, tôi sẽ khiến các người biết được như thế nào gọi là ma nữ ngàn năm!"

Dứt lời, Phác Hiếu Mẫn nàng bỗng nhiên biến mất trước mắt cả hai người Tố Nghiên và Trí Nghiên. Cả hai người họ sững sờ nhìn nhau. Mặt của Tố Nghiên tái nhợt đi, nói với Trí Nghiên

"Nguy rồi! Ma nữ này đã thật sự nổi giận"

"Nếu như vậy hậu quả sẽ thế nào?"

"Một linh hồn tồn tại nhiều năm, sự lợi hại của nó cũng khó mà chống lại"

"Chị Tố Nghiên, em thấy chúng ta cứ đứng ở đây hoài như vậy cũng không phải là cách"

"Về nhà thôi, chị sẽ tìm cách để diệt trừ nó"

Nói rồi Tố Nghiên cùng Trí Nghiên quay trở về nhà. Nơi này lại trở nên hoang vắng. Khi họ rời đi, Phác Hiếu Mẫn nàng mới xuất hiện, nhìn theo bóng lưng của Phác Trí Nghiên, đau lòng không tả hết

"Tôi không thể nhìn em hạnh phúc bên người khác, người em ở bên cạnh nhất định phải là tôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top