Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sự thương yêu này không dành cho nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ có ở bên Trí Nghiên nhờ vào một thể xác khác, có thể được Trí Nghiên yêu thương đối đãi nhờ vào diễm phúc của một người khác như vậy, liệu rằng đối với nàng có thật sự là hạnh phúc hay không
_____

Trí Nghiên nắm lại bàn tay của Hiếu Mẫn lúc bấy giờ, ánh mắt cũng nhìn nàng đau lòng

"Thiện Anh, em sẽ đưa chị đi bệnh viện. Sẽ không sao nữa"

Phác Hiếu Mẫn nàng nghe đến đây lại cảm thấy hụt hẫng, rõ ràng người ở trong vòng tay Trí Nghiên hiện tại chính là nàng kia mà

"Phác Trí Nghiên!"

Trí Nghiên không chờ đợi, liền để nàng ngồi phía sau xe của cô mà đưa nàng đến bệnh viện

Cô cũng báo cho Tố Nghiên biết mà đi đến chờ đợi Hiếu Mẫn cùng cô

"Trí Nghiên, Thiện Anh thế nào rồi"

Phác Trí Nghiên nhẹ thở dài một cái, ánh mắt hướng về phía phòng cấp cứu mà đáp lời Tố Nghiên

"Chị ấy vừa vào đó thôi, còn chưa biết kết quả thế nào"

Khi vừa dứt lời, Phác Trí Nghiên và Phác Tố Nghiên lại nghe thấy một tiếng hét rất lớn từ cô y tá vang lên ở trong phòng cấp cứu. Cô ấy gương mặt tái nhợt mà chạy ra khỏi phòng trong trạng thái đang rất sợ hãi. Một lúc sau đó người đàn ông bác sĩ cũng bước ra theo

Phác Trí Nghiên có một chút thắc mắc về cô y tá nhưng cũng vẫn là Thiện Anh của cô quan trọng hơn

"Bác Sĩ, chị ấy thế nào rồi?"

"Cô ấy..."

Người bác sĩ ấp úng không nói hết lời khiến Trí Nghiên càng lo lắng hơn mà có ý định muốn đi vào bên trong nhưng ngay sau đó người bác sĩ ngăn lại

"Tôi nghĩ cô phải thật bình tĩnh khi gặp nữ bệnh nhân này, bởi vì lúc tôi khám cho cô ta thì biểu hiện rất khác thường khiến y tá của chúng tôi sợ hãi. Bệnh án của cô ấy, tôi sẽ lên máy xem xét kỹ hơn sẽ báo lại cho các vị sau. Tôi xin phép"

Trí Nghiên trong lòng cảm thấy bất an vô cùng, liền muốn đi vào bên trong thì Hiếu Mẫn nàng đã đi ra

Phác Trí Nghiên không chờ đợi mà chạy đến ôm lấy Hiếu Mẫn, lưng xoay về phía Tố Nghiên còn gương mặt của Hiếu Mẫn bây giờ là trước mắt của Tố Nghiên

Khi nhìn thấy Hiếu Mẫn, Phác Tố Nghiên đã nhận ra được sự bất thường

"Trí Nghiên, cô ấy..."

Phác Tố Nghiên muốn nói điều gì đó nhưng nhanh chóng bị ánh mắt của Hiếu Mẫn làm cho cô phải ngừng lại

Trí Nghiên không để tâm, chỉ ôm lấy Hiếu Mẫn mà thôi

Cuối cùng Trí Nghiên rời ra, ánh mắt hướng đến Hiếu Mẫn vô cùng ôn nhu nói với nàng

"Thiện Anh, vừa rồi em rất lo lắng cho chị. Cũng may là chị không sao nếu không..."

Hiếu Mẫn nàng trong lòng lại rất hụt hẫng, vì sao Trí Nghiên quan tâm, Trí Nghiên lo lắng không phải là Phác Hiếu Mẫn nàng, mà lại là Thiện Anh. Nhưng có đau lòng, có hụt hẫng nàng vẫn cố gắng giữ trạng thái bình tĩnh. Khi nàng quyết định đoạt lấy thân xác của Thiện Anh chính là nàng mong muốn nàng được Phác Trí Nghiên quan tâm, yêu thương và bảo vệ nhưng đổi lại nàng phải chấp nhận một điều rằng người mà Trí Nghiên đối đãi là Phác Thiện Anh, không phải nàng...

Nhưng như thế thì đã sao, chỉ có cách đó thôi, nàng biết nàng chỉ là một linh hồn. Cũng như Phác Trí Nghiên từng nói với nàng họ không thể ở bên cạnh nhau vì nàng và cô chính là không cùng một thế giới, nàng bất chấp mọi thứ để có thể ở bên Trí Nghiên bằng một thể xác lành lặn, không phải là một linh hồn mờ ảo không có cách nào chạm vào được

Hiếu Mẫn ánh mắt nàng trao cho Trí Nghiên luôn là yêu thương, ánh mắt chất chứa bao nhiêu tình cảm thương nhớ sau ngần ấy năm ly biệt. Phác Trí Nghiên hôm nay cảm giác Thiện Anh của cô đặc biệt khác lạ, cô biết Thiện Anh cũng có tình cảm với cô nhưng ánh mắt mà Trí Nghiên ngỡ tưởng là Thiện Anh hôm nay lại không phải chị ấy

"Trí Nghiên, tôi không sao, tôi muốn về nhà"

"Được em sẽ đưa chị về"

Nói rồi, Phác Trí Nghiên dìu nàng ra về. Tố Nghiên vẫn nhìn Hiếu Mẫn không chớp mắt, thỉnh thoảng còn cau mày. Trí Nghiên thấy Tố Nghiên đứng im một chỗ mà không đi theo cô và Hiếu Mẫn cho nên mới dừng lại hỏi

"Chị Tố Nghiên, sao còn đứng đó. Về thôi"

"Được"

Hiếu Mẫn chẳng nói gì chỉ gửi cho Tố Nghiên một ánh mắt thay lời cảnh cáo, Phác Tố Nghiên tuy cũng im lặng nhưng hẳn là cô chưa bỏ qua vụ việc này. Có lẽ, Tố Nghiên phải chờ đợi thời điểm thích hợp để nói với Trí Nghiên mà thôi

Lúc đầu Trí Nghiên định đưa nàng về nhà của Thiện Anh nhưng sau đó Hiếu Mẫn lại không muốn, nàng muốn cùng Trí Nghiên về nhà của cô

"Trí Nghiên, tôi có thể ở bên cạnh em có được không?"

Phác Trí Nghiên nắm lấy tay nàng, dịu dàng đối với Hiếu Mẫn và cả giọng nói trầm ấm đáp lời nàng

"Nhưng cha của chị sẽ..."

"Tôi không quan tâm, không quan tâm, tôi chỉ muốn ở cùng với em thôi"

Hiếu Mẫn nàng kịch liệt không muốn rời khỏi Trí Nghiên, vừa nói nàng vừa ôm lấy cọ cọ gương mặt của nàng trong lòng của cô

Phác Trí Nghiên ôm trọn cơ thể của nàng ở trong lòng, vỗ về nàng ở trong lòng

"Được rồi, vậy thì chị hãy ở lại đây cùng em"

Tối hôm đó, Trí Nghiên đặc biệt nhường lại căn phòng của cô cho Hiếu Mẫn, cô ra phòng khách ngủ. Nửa đêm khi cô đã say giấc, lúc này Hiếu Mẫn mới chầm chậm bước ra ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn Trí Nghiên đang ngủ

Trong đêm khuya tĩnh lặng và bóng tối bao trùm, chỉ còn lại một chút ánh trăng soi chiếu vào gương mặt của Trí Nghiên. Hiếu Mẫn nàng đưa tay chầm chậm đặt lên mặt cô khám phá từng đường nét xinh đẹp của Trí Nghiên

Ánh mắt của nàng chợt sáng lên vì những dòng lệ nóng đang lưng tròng trong mắt, có phải nàng đang mơ hay không khi mà nàng được chạm vào Trí Nghiên sau vạn năm bao kiếp người ly biệt. Có phải hay không, sao trái tim nàng lúc này lại nhói đau như thế, dù cho nàng hiện tại đã được ở bên Trí Nghiên như nhiều năm qua nàng mong muốn

Chỉ có ở bên Trí Nghiên nhờ vào một thể xác khác, có thể được Trí Nghiên yêu thương đối đãi nhờ vào diễm phúc của một người khác như vậy, liệu rằng đối với nàng có thật sự là hạnh phúc hay không

Hiếu Mẫn nàng cũng không thể lường được, cũng không thể ngờ được hoàn cảnh hiện tại của Trí Nghiên và Thiện Anh khá tương đồng với kiếp người của nàng cũng đã từng cùng Trí Nghiên có mối duyên

Hiện tại nàng lại khóc lúc nào chẳng hay, tiếng khóc của nàng cũng vang lên khiến cho Trí Nghiên phải tỉnh giấc. Cô mở đôi mắt ra thì đã thấy Hiếu Mẫn ở bên cạnh rồi, nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng, Trí Nghiên thật sự rất là đau lòng

"Thiện Anh, sao lại khóc rồi. Có tâm tình gì? Nói em biết có được không?"

Vừa nói Phác Trí Nghiên vừa lau đi nước mắt đang lăn trên gò má của nàng, Hiếu Mẫn nhìn những sự dịu dàng này thật sự chẳng khác sự dịu dàng mà nàng đã nhận lấy từ Trí Nghiên ở kiếp trước, nhưng hiện tại không phải là dành cho nàng nữa rồi

"Trí Nghiên, tôi yêu em"

Hiếu Mẫn dứt lời đã bất ngờ kéo Trí Nghiên vào mà hôn, Phác Trí Nghiên to mắt nhìn nàng, cô kéo nàng ra mà nhìn nàng chầm chầm

"Thiện Anh, chị..."

Phác Hiếu Mẫn không quan tâm, lại tiếp tục một lần nữa mà chạm môi Trí Nghiên. Nàng xiết chặt cổ Trí Nghiên cứng ngắc không chịu buông ra

Không phải là Trí Nghiên muốn cự tuyệt nàng, chỉ là cô quá bất ngờ với hành động của Thiện Anh trong lòng cô hiện tại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top