Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trong trái tim em rốt cuộc có tôi hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu em đã yêu Thiện Anh như vậy, thì được rồi. Tôi sẽ khiến cho linh hồn của cô ta mãi mãi cũng không thể trở về với thể xác này nữa"
_____
Phác Trí Nghiên khi nhận lại người thân của mình, mọi cảm giác cô đơn, mọi nỗi nhớ, mọi sự tủi thân của 22 năm qua đều được theo dòng lệ nóng tuôn trào ra hết. Tất cả đều đã được trút bỏ, hiện tại Trí Nghiên tạm thời có tình thân khoả lấp lại tình yêu vụn vỡ trái ngang của mình, đó cũng xem như là một loại an ủi nào đó đi...

Ông Phác biết được Trí Nghiên chính là con ruột của người mà chỉ có người đó mới cứu được kinh tế công ty đang rơi tự do của nhà họ Phác, người đó là bà Phác* mẹ ruột của Trí Nghiên đã từng bị ông ấy dùng lời nói thậm tệ để xúc phạm cô. Thái độ của ông Phác hiện tại thay đổi dành cho Trí Nghiên mà cô cũng chẳng dám ngờ đến

Ông Phác gượng cười đi đến vỗ vai Trí Nghiên cởi mở mà nói chuyện

"Thì ra cô Phác đây là con ruột của bà Phác sui gia của tôi"

Phác Trí Nghiên nghe được câu nói này, cô lại quá bất ngờ mà trừng mắt nhìn ông Phác hỏi

"Ông nói cái gì? Sui gia sao?"

Ông ta không ngần ngại mà đáp lại lời của Phác Trí Nghiên

"Không sai, anh trai của cô sau này sẽ là cùng Thiện Anh của tôi kết hôn. Cô Phác và Thiện Anh của tôi có mối quan hệ bạn bè rất tốt, về sau tôi tin cô sẽ đối xử tốt với Thiện Anh của tôi"

"Không thể nào!"

Phác Trí Nghiên phản đối dữ dội khiến bà Phác* cùng Phác Hiếu Xuân anh trai của cô ngạc nhiên. Hiếu Mẫn thì vẫn im lặng lắng nghe

"Trí Nghiên, đây là chuyện tốt của anh trai con mà, tại sao con lại có thái độ không đồng tình?"

Phác Trí Nghiên hít sâu một cái, cô tiến lại gần nắm lấy bàn tay của Hiếu Mẫn mà tuyên bố với mọi người

"Chị ấy cùng con có tình cảm với nhau đã lâu, con yêu Thiện Anh và Thiện Anh cũng rất yêu con cho nên chuyện Thiện Anh sẽ cùng anh trai kết hôn thì con nhất định phản đối"

Bà Phác* và Phác Hiếu Xuân to mắt ngỡ ngàng nhìn Trí Nghiên và Hiếu Mẫn hiện tại. Ông Phác cũng thật sự không dám nghĩ rằng Thiện Anh và Trí Nghiên yêu nhau thật chỉ là mới nghi ngờ nhưng cuối cùng chính là như thế

"Trí Nghiên, em thích nữ nhân?" Phác Hiếu Xuân hỏi cô

"Thiện Anh, con dám? Ta không ngờ bấy lâu nay ta lại sinh ra một đứa con có suy nghĩ điên loạn như con"

Khi Phác Trí Nghiên nghe thấy được lời nói này của ông Phác, cô nhanh chóng rất khó chịu mà phản bác lại

"Tôi không ngờ ông lại có thể thốt ra được câu nói đó, ông Phác tôi nói cho ông biết, kể từ nay làm ơn ông hãy trả tự do lại cho chị ấy, ông chỉ tạo ra chị ấy nhưng ông lại chẳng hiểu chị ấy cần gì cả, ông không mang lại cho chị ấy cảm nhận được tình thân gì cả, ông chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà thôi"

"Cô Phác, cô biết gì mà nói? Chẳng lẽ Thiện Anh con của tôi, tôi lại không thương sao?"

"Ông thương chị ấy? Thương mà chèn ép chị ấy đến độ phải tự sát? Như vậy gọi là tình thương ông dành cho chị ấy đó sao?"

Lời nói của Phác Trí Nghiên khiến cho ông liền ngạc nhiên nhìn sang Hiếu Mẫn

"Thiện Anh! Con tại sao lại làm vậy?"

Hiếu Mẫn nghe thấy, nhưng nàng chẳng đáp, gương mặt cũng lại lạnh lùng không để tâm câu hỏi

Bà Phác* nghe hết mọi lời nói từ nãy đến giờ của Trí Nghiên, bà không ghét bỏ cô ngược lại bà lại càng thương Trí Nghiên nhiều hơn nữa

"Trí Nghiên, Thiện Anh, mẹ...xin lỗi vì không biết hai đứa..."

"Mẹ, thật ra con cũng không tán thành hôn nhân sắp đặt này của mẹ và ông Phác đây. Với lại con cũng cảm nhận một chút vì lợi ích nên ông Phác mới muốn con cùng Thiện Anh kết hôn"

Trí Nghiên trong lòng có một chút an ủi khi mà mẹ và anh trai của cô lại không phản đối việc cô yêu thích nữ nhân. Nhưng khi cô nhớ lại vụ việc Thiện Anh tự sát thì liền nhìn qua Hiếu Mẫn ở bên cạnh, cô không muốn nàng ở cái nơi đầy sự ràng buộc như này

"Thiện Anh, từ nay chị sẽ không phải sống trong một cuộc đời mất tự do nữa. Em sẽ đưa chị rời khỏi nơi này, chúng ta sẽ ở bên nhau, không rời xa nữa, có được không?"

Hiếu Mẫn nghe được những lời nói này, nàng lại chợt nhớ về tháng năm ấy, Phác Trí Nghiên cũng đã từng nói với nàng như vậy, nhưng rồi kết cục thật sự với họ lại bi thương đến tận kiếp này lại tái diễn. Nàng sợ lắm, thật sự rất sợ

"Công chúa, chúng ta hãy một lần lấy hết dũng khí mà cùng nhau rời khỏi kinh thành này thôi. Chúng ta sẽ đến một nơi không ai biết chúng ta, cùng với nhau một đời hạnh phúc. Cô cũng sẽ không phải sống trong một cuộc đời bị ràng buộc nữa. Có được không?"

"Phác Trí Nghiên, ta đồng ý đi cùng ngươi"

Phác Trí Nghiên hỏi nàng xong, cô trông thấy sự im lặng từ nàng nhưng mặc kệ nàng phản ứng hay không, cô đã nắm tay nàng rời khỏi căn nhà đó

Suốt quãng đường đi nàng cứ như là người mất hồn, không nói với Trí Nghiên nửa lời cho đến khi về tới nhà Trí Nghiên

"Thiện Anh, vì sao chị lại dại khờ mà tự kết liễu mạng sống mình như vậy? Chị có biết em rất lo lắng cho chị hay không?"

"Thiện Anh, Thiện Anh, suốt ngày Thiện Anh. Cô ta rốt cuộc đã yêu em đến bao nhiêu? Cô ta đã vì em mà đánh đổi điều gì chưa? Cô ta chỉ vì bản thân cô ta, cô ta không có dũng khí mà đối đầu khó khăn cùng em, chỉ gặp một chút cản trở liền muốn bỏ lại em ở thế giới này. Như vậy gọi là yêu hay sao?"

Hiếu Mẫn tức giận vì Trí Nghiên không nhận ra nàng, Trí Nghiên lại nghĩ đó là Thiện Anh mà thôi

"Chị..."

"Nếu em đã yêu Thiện Anh như vậy, thì được rồi. Tôi sẽ khiến cho linh hồn của cô ta mãi mãi cũng không thể trở về với thể xác này nữa"

Hiếu Mẫn nàng nói xong liền xoay lưng một cái chạy đi khiến cho Trí Nghiên ngỡ ngàng mà cũng không đuổi theo kịp

"Đừng mà!"

Mặc kệ Trí Nghiên gọi nàng ở phía sau, Trí Nghiên đuổi theo nàng nhưng lại biến mất không thể thấy đâu nữa

"Hiếu Mẫn, chuyện của chúng ta ở kiếp trước xin chị đừng làm hại đến Thiện Anh vô tội ở kiếp này có được hay không? Chị cần điều gì em nhất định sẽ cố gắng đáp ứng, chị muốn em chết thì em sẽ chết theo chị, Hiếu Mẫn chị có nghe thấy lời em nói hay không? Nếu chị nghe thấy, xin chị hãy dừng lại đi mà"

Mọi lời nói của Trí Nghiên nàng đều nghe thấy. Hiếu Mẫn nàng đã trốn ở một góc nào đó, tựa cả người vào tường, nàng đau lòng đến độ phải bật khóc, nàng mệt mỏi mà ngồi xổm xuống ôm mặt khóc đến đau thương, trái tim nàng đau lắm, đau đến thở cũng khó

"Trí Nghiên, tôi chỉ muốn được một lần em quan tâm tôi thật lòng, tôi chỉ muốn em xem tôi là chính tôi, tôi chỉ muốn biết trong trái tim em rốt cuộc tôi có vị trí hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top