Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ep 18 - Quay lại với tôi!

Vì để tránh Min Yoongi tỉnh lại sẽ tức giận nên hắn đã cài báo thức nhỏ bên tai, có lẽ vì bị bệnh nên cậu ngủ dậy rất trễ, cũng đã gần đến giờ ăn trưa rồi. Min Yoongi ngồi dậy, thất thần nhìn rèm cửa che kín mặt trời. Là hắn làm sao? Rèm rửa tối đen, khiến cho trong phòng không khác gì ban đêm nên Min Yoongi ngủ cũng không phân biệt được đêm ngày.

Min Yoongi vào nhà vệ sinh, cảm thấy quen quen với cái bàn chảy đánh răng này, đây chắc chắn là cùng hiệu với cái của cậu rồi. Min Yoongi rửa mặt, rồi đứng nhìn mình trong gương. Thật nhàm chán. Không một chút sức sống nào.

Vì cảm thấy mới tỉnh ngủ đã cảm thấy rất đau đầu, nặng nề và trống rỗng. Ở thời điểm hiện tại, Min Yoongi biết mình cần tiền nhất, nhưng không có tài trợ, Kim TaeHyung cũng không cho cậu ra sản phẩm thì cậu biết kiếm tiền ở đâu ra đây?

Ngày trước, lúc làm thực tập sinh nghèo xơ xác, thường ăn ở quán bà Choi vì ở đó rất rẻ, ăn xong thì giúp bà rửa bát, dần dần Min Yoongi cũng được ăn miễn phí. Bà Choi biết cậu khó khăn, nên đã giúp đỡ cậu rất nhiều trong mấy năm qua. Hiện giờ bà ấy gặp khó khăn, Min Yoongi lại không thể giúp. Đó là một cảm giác áy náy, khó diễn tả thành lời.

Min Yoongi từ trên tụt xuống, ngồi bó gối gục đầu lên hai cánh tay thở dài.

Kim TaeHyung khoanh tay tựa vào cửa, chân trái chéo lên trước chân phải hơi nghiêng đầu nhìn con người đang rúc đầu vào cánh tay, xoáy tóc hơi rối, làm cho mái tóc xù ngoằn, trong không hề xuề xòa mà trở nên tự nhiên và dễ chịu.

"Cậu suy nghĩ kỹ chưa?"

Min Yoongi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn sau đó không trả lời, đứng lên đi ra khỏi nhà vệ sinh. Mặt vô biểu cảm đi lướt qua Kim TaeHyung. Đối mặt với Min Yoongi lạnh nhạt đã quen, Kim TaeHyung có cũng sinh ra loại đề kháng miễn nhiễm đôi khi còn tự sáng chế thuốc phản phệ.

Min Yoongi kéo ghế ngồi xuống, lấy giấy bút trên bàn viết vội vàng cái gì đấy, rồi đưa cho Kim TaeHyung.

"Tôi nhất định sẽ trả đủ."

"Cậu sẽ trả đủ ngay cả khi không biết chính xác số tiền là bao nhiêu sao?"

Min Yoongi không trả lời, bởi vì trong lòng cậu đã có tính toán của mình.

'.... Tôi nhất định sẽ trả đủ số tiền cho tổng tài Kim.' rồi sau đó kí tên, (đã lượt bớt nội dung của tờ giấy).

Kim TaeHyung vò nát mảnh giấy trong lòng bàn tay ném vào sọt rác, Min Yoongi đứng lặng thinh, có chút khó hiểu trước việc làm của hắn. Cậu đứng lên, định đi tới nhặt lại giấy thì ở sau lưng bị Kim TaeHyung đè xuống mặt bàn. Nửa thân người cậu bị đè bẹp dí xuống mặt kính, bàn tay hắn một cố định cổ tay sau lưng, một đè lên gáy cậu không nhúc nhích được. Như là bắt tội phạm truy nã.

Min Yoongi cảm thấy đùi sau và mông mình căng lên, có chút tê dại đau đớn. Má trái dán lên mặt bàn thuỷ tinh lạnh ngắt như tờ. Cậu cảm nhận được thứ hèn mọn kia chọc vào giữa hai chân mình, đúng là tên biến thái.

Kim TaeHyung từ từ cúi người xuống, ở bên tai cậu cười đê tiện.

"Cầu xin tôi khó vậy sao? Chỉ cần cậu cầu xin tôi nhất định sẽ giúp đỡ."

"Tên đê tiện! Thả tôi ra!"

"Đê tiện? Cậu nghĩ tôi còn làm chuyện đê tiện được hơn nữa không?"

Hắn luồn tay xuống giữa hai bắp đùi Min Yoongi nắn bóp, đây là cảnh báo.

"Kim TaeHyung!! Đừng có quá đáng!!"

"Quá đáng? Quá đáng như thế nào?"

Min Yoongi kẹp chặt hai chân mình, đem bàn tay của hắn kẹp chặt không cho tiến thêm nữa. Khó chịu quá! Min Yoongi có chút run rẩy sợ hãi. Kim TaeHyung nghiêng đầu, chạm lên vành tai của cậu, nói bằng chất giọng trầm khàn.

"Quay lại với tôi."

"Hoang đường!"

Kim TaeHyung cười nhếch môi, bàn tay luồn qua nách nâng cái cằm Min Yoongi lên, gậm cắn môi cậu. Min Yoongi ứa nước mắt, nhưng một tiếng cầu xin cũng không có. Cảm giác người dưới thân run rẩy, qua lớp vải quần áo vẫn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cậu. Min Yoongi há răng, cắn Kim TaeHyung, phừng phừng trừng mắt.

"Buông tay."

Bàn tay Kim TaeHyung kéo cổ áo Min Yoongi ra sau, lộ ra cái gáy trắng nõn như ngó sen, há miệng cắn lấy.

"A..."

"Thái độ nói chuyện với chủ nợ của mình, cậu dùng như thế sao? Nếu không phải tôi mà là ai khác, cậu bây giờ có lẽ đã trần truồng mà gào khóc rồi."

Min Yoongi giật nảy mình. Trán đen lại.

"Nếu ngày đó..."

Min Yoongi nói rồi lại ngừng.

"Nếu ngày đó như thế nào?"

"Nếu ngày đó anh đã chấp nhận chia tay, thì anh không có tư... Ưa..."

Kim TaeHyung không hài lòng cắn lên đầu vai của cậu, Min Yoongi khó khăn tự cắn môi trấn tỉnh mình.

"Tư cách? Ở chốn thượng lưu của ngành giải trí này, người có tiền là người có tư cách."

"Không phải!"

"Không phải? Min PD, cậu cũng đang rơi vào vòng xoáy đó đấy."

"Tôi không phải!"

Kim TaeHyung mò vào trong áo sơ mi của Min Yoongi, ở trước đầu ngực hung hăng niết một cái. Min Yoongi ngửa cổ ra sau, lông mi đen dài hơi ẩm ướt, răng cắn vào môi, thở dồn dập.

"Ư... Đừng..."

"Tôi sẽ xem như cậu đồng ý rồi. Cậu không có quyền lựa chọn. Cậu phải ở lại đây."

"Tránh ra!"

Min Yoongi vừa tức giận, cũng vừa sợ hãi, hai đầu vai run lên, môi cũng đá đánh vào nhau, hai mắt nhắm nghiền không có một tí sức phản kháng nào cả.

Cảm nhận những ngón tay của Kim TaeHyung ở trên cổ mình cứ nâng lên, đem yết hầu của Min Yoongi vuốt ve, bỗng nhiên Min Yoongi xụi lơ, không còn phản kháng nữa. Những ngón tay hắn đột nhiên thấy ươn ướt. Thả tay cậu ra thì máu mũi Min Yoongi đã chảy xuống bàn tay hắn, đỏ vệ một mảng hỗn độn.

"Min Yoongi!!!"

"Yah... Người đâu gọi bác sĩ nhanh lên cho tôi!"

"Yah... Min Yoongi! Min Yoongi!!"

Min Yoongi nắm lấy ngón cái của hắn kéo ra, đôi mắt xinh đẹp không mở nổi, lim dim mấp máy môi.

"Đau... Lạnh..."

"Sao? Sao cơ? Đau ở đâu? Lạnh ở đâu?"

"Người đâu! Nhanh lên gọi bác sĩ tới đây!!"

Kim TaeHyung hốt hoảng đem Min Yoongi ôm vào lòng, lạnh, lạnh quá, đột nhiên lạnh vô cùng. Bác sĩ Lee tới thì Min Yoongi đã ngất lịm đi, nằm trên giường bất động thanh sắc.

Kim TaeHyung đứng một bên, lo lắng đến độ đi qua đi lại, chân trái đá chân phải suýt đã đo dáng trên sàn nhà. Sao lại như thế?

"Không sao, không sao, tổng tài Kim đừng đi qua đi lại nữa."

"Thật sự không sao? Cơ thể của em ấy gần đây rất yếu đó? Không sao? Không sao là như thế nào?"

"Cậu bình tĩnh đã, tôi đã nói hết đâu. Trời lạnh quá, cậu ấy lại mặc quá phông phanh nên cơ thể làm sao chịu nổi, chuyện bị chảy máu cam do thời tiết quá nóng hoặc quá lạnh là chuyện bình thường."

"Cơ thể cậu ý quả thực suy nhược, ăn uống ngủ nghỉ không điều độ, lao lực cộng thêm căng thẳng kéo dài. Cậu ấy vẫn nên hạn chế thức khuya và nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Tuy diễn biến của bệnh chưa nghiêm trọng nhưng nếu cứ để tái diễn thì hậu quả sẽ không còn có thể bình thường nữa đâu."

"Xin lỗi bác sĩ, tại tôi lo lắng quá."

"Chuyện thường thôi mà. Vậy tôi kê vài đơn thuốc bổ, hãy uống đúng giờ và nghỉ ngơi điều độ."

"Cảm ơn bác sĩ."

Kim TaeHyung tiễn vị bác sĩ tới cửa phòng rồi quay lại. Mắt hắn nổi lên chút tức giận, vừa tức giận mình cũng tức giận cái người con trai kia. Hắn với tay lấy cái điện thoại, vừa kéo chăn đắp cho Min Yoongi, tăng nhiệt độ điều hoà vừa gọi cho trợ lý.

"JaeHyun, thông báo với công ty và truyền thông, nghệ sĩ Agust sẽ có khoảng thời gian tịnh dưỡng, sẽ ngưng nhận quảng cáo và các hoạt động, thời gian kết thúc kỳ nghỉ không cố định."

"Vâng."

"Đem hết các thiết bị của cậu ấy ở phòng Lab tới đây, mua thêm nhiều quần áo ấm theo size của cậu ấy, cả quần áo thường ngày nữa."

"Và cậu ấy tịnh dưỡng ở đâu, hãy từ chối cho biết đi."

"Vâng, tôi đã hiểu rồi ạ. Tôi sẽ đi làm ngay đây."

Kim TaeHyung dập máy, đem quần áo Min Yoongi lần lượt cởi ra, bởi vì máu dơ quá. Cẩn thận ổn trọng giúp Min Yoongi thành tẩy, mặc lại quần áo của hắn cho cậu, dĩ nhiên không có sở khanh đến mức chỉ cho mỗi cái áo. Dù gì thì còn nhiều thời gian, hắn không vội hái dưa sớm, hắn nên chăm dưa đã.

To be continued...
Update_11:11_5/1/2022
Bệ Hạ.

🐯: Tại sao em cứ thích làm người khác lo lắng vậy? Bao nhiêu tuổi rồi mà sức khoẻ bản thân như thế nào cũng không biết. Có phải tôi chiều em quá rồi không? Hửm?

😼: Rõ ràng là bị anh làm tức tới hộc máu.

🐯:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top