Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 109 - 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 109: Không Tới Lượt Em Quan Tâm

Anh ta ngồi đối diện tôi, thấy anh ta, tôi để tờ báo qua một bên.

Trên bìa tờ báo là tin tức của anh ta, ánh mắt của anh ta rơi xuống tờ báo nằm bên cạnh tôi, mày nhíu chặt, có vẻ không vui.

"Trong phạm vi tầm mắt của tôi, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ tờ báo nào." Giọng nói của anh ta trầm thấp lạnh lẽo.

"A!" Tôi đáp một tiếng, tiện tay ném tờ báo vào sọt rác: "Thật xin lỗi, tôi không biết là anh ghét nhìn thấy mấy tờ báo, sau này tôi sẽ không mua nữa."

Giọng nói của tôi bình thản, khéo léo.

Ánh mắt anh ta nhìn tôi càng thêm kỳ quái, dường như có chút hoang mang: "Em không có gì muốn nói với tôi sao?"

Tôi nuốt một ngụm cháo, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh cảm thấy là tôi có gì muốn nói với anh sao?"

"Chuyện tối hôm qua tôi không có về, em không có gì bất mãn sao?"

"Đó là do anh có việc bận." Tôi chủ động tìm cái cớ cho anh ta, người bận rộn như anh ta, ban đêm không về nhà là chuyện hoàn toàn có thể lý giải!

"Tin tức đăng trên báo, em không có gì muốn hỏi tôi sao?" Chân mày anh ta nhíu lại càng chặt hơn.

"Scandal thôi, tôi cũng từng bị rồi, không nên để ý tới." Tôi lạnh nhạt nói, ăn xong một chén cháo, tôi ăn thêm chén nữa, khẩu vị hôm nay thật tốt.

"Suốt buổi tối hôm qua em cũng không có gọi điện thoại cho tôi!" Những lời này của anh ta giống như đang oán trách.

Tôi nhìn anh ta, nhíu mày: "Anh hy vọng tôi gọi cho anh?"

"Em phải nên gọi điện thoại cho tôi!"

"Tôi cảm thấy không cần thiết phải gọi cho anh!"

"Em cứ như vậy không quan tâm đến tôi sao?" Anh ta nheo lại đôi mắt như của loài báo săn mồi nhìn chằm chằm vào tôi, đợi tôi trả lời.

Sao tôi lại cảm thấy anh ta giống như một đứa trẻ to xác đang cực kỳ bất mãn mà oán trách tôi?

Tôi cong khóe môi, buông cái muỗng trong tay ra, nói với anh ta: "Tôi làm sao quản anh đây? Người phụ nữ có thể tự chăm sóc bản thân mình đã là tốt lắm rồi, người đàn ông tốt không cần phụ nữ quản, người đàn ông hư, muốn quản cũng không quản được, người đàn ông đối xử tốt với mình không cần mình phải bận tâm, đàn ông đối với mình không tốt, sẽ không để cho mình xen vào chuyện của anh ta, người đàn ông yêu mình, sẽ không muốn mình lo lắng, người đàn ông không yêu mình, không đến lượt mình quan tâm."

Anh ta nghe xong, có chút ngoài ý muốn, khuôn mặt lạnh lùng có một tia cười yếu ớt: "Vậy em cảm thấy tôi thuộc loại người nào? Muốn quản cũng không quản được? Không cần người khác xen vào? Hay là, không tới lượt em quan tâm?"

"Tất cả!" Tôi ăn xong một ngụm cháo cuối cùng, lau miệng nói: "Tôi ăn no rồi, anh cứ từ từ mà ăn." Nói xong đứng lên, chợt nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, nếu lần sau anh không về, hy vọng là anh sẽ gọi điện thoại báo cho tôi biết."

CHƯƠNG 110: Gả Cho Nhà Giàu

"Tất cả!" Tôi ăn xong một ngụm cháo cuối cùng, lau miệng nói: "Tôi ăn no rồi, anh cứ từ từ mà ăn." Nói xong đứng lên, chợt nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, nếu lần sau anh không về, hy vọng là anh sẽ gọi điện thoại báo cho tôi biết."

Nếu anh ta không về, tôi cũng không cần ở nơi này, một người ở trong căn phòng lớn như vậy, lạnh lẽo đáng sợ, để tôi dành thời gian chăm sóc ông ngoại không phải là tốt hơn sao!

"Em nói xong chưa?" Khuôn mặt anh ta âm trầm, giống như là tôi đã nói cái gì làm anh ta mất hứng.

Tính tình anh ta sao lại thất thường như vậy chứ? Tôi có nói cái gì làm anh ta mất hứng sao?

"Ừ, tôi nói xong rồi, mời anh chậm dùng." Tôi cũng lười quan tâm anh ta, trở về phòng thay một bộ quần áo, rời khỏi biệt thự.

Bộ phim chiếu rạp thật ăn khách, đạo diễn rất cao hứng, tự bỏ tiền mời tất cả nhân viên công tác và diễn viên trong đoàn làm phim đi ăn.

Đạo diễn mời khách, mọi người cũng nể mặt, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ.

Mọi người bàn luận về những cảnh hài hước trong quá trình quay chụp của bộ phim, cười đến nghiêng ngả, không khí thật sôi động, tôi cũng là lần đầu tiên cùng ngồi nói chuyện phiếm với mọi người. Cơ hội như vậy, sau này sẽ không có nữa.

Một bộ phim kết thúc, tất cả mọi người đều giải tán đi, không biết khi nào mới lại có cơ hội hợp tác cùng nhau nữa.

Thật mong chờ sẽ lại được làm việc cùng nhau trong tương lai.

Chủ đề nói chuyện phiếm từ hài hước đến chính sự, lại còn chuyển qua scandal.

Cũng không biết là ai đã mở đầu, bỗng nhiên nói một câu: "Vị trí nổi bật trên bìa báo gần đây đều là tin tức của Dương Tử Huyên!"

"Đúng vậy, cô gái đó gần đây được rất nhiều người chú ý đến! Scandal cùng chủ tịch Lục Minh Hiên huyên náo rất xôn xao."

"Lục tổng giám đốc dường như có rất nhiều scandal, các cậu đoán thử xem, Dương Tử Huyên có cơ hội gả vào nhà giàu hay không?"

"Làm sao có thể, giống như cậu nói đó, Lục tổng có nhiều scandal với các cô gái như vậy, Dương Tử Huyên cũng chỉ là một trong số đó thôi, làm sao có thể gả vào nhà giàu được! Người đàn ông giống như Lục tổng, sẽ không có cô gái nào có thể giữ chân anh ta được!"

"Cũng chưa chắc đâu, nghe nói Dương Tử Huyên cũng xuất thân trong gia đình giàu có, gia cảnh trong sạch, cùng Lục tổng coi như là môn đăng hộ đối, không giống với những cô gái dính scandal lúc trước đâu."

"A, cậu đúng là biết không ít chuyện nha, chẳng lẽ cậu ở trong nhóm paparazzi sao?"

"Tôi có bạn thân là paparazzi, là anh ta nói cho tôi biết đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top