Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 139 - 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 139: Tôi Muốn Mua Quần

"Em còn dám cười nữa!" Anh ta liếc nhìn ông chú kia một cái, xấu hổ trừng tôi: "Tôi mới không thèm mặc giống ông ta!"

"Không còn cách nào khác!" Tôi nhún vai.

"Em. . . . " Anh ta thở hổn hển, sờ soạng lung tung không biết đang tìm cái gì, nói với tôi: "Ví tiền và di động của tôi đều bị trộm rồi! Trên người em còn bao nhiêu tiền?"

Ví tiền của tôi cũng bị trộm, tìm trong tất cả các túi, vậy mà may mắn còn được mười lăm đồng tám!

"Chỉ có nhiêu đây thôi sao?" Vẻ mặt Lục Minh Hiên suy sụp.

"Anh còn chê ít nữa hả? Có được nhiêu đó là không tệ rồi!" Tôi cầm mười lăm đồng tám trong tay nâng niu trong lòng bàn tay: "Bây giờ hai chúng ta phải dựa vào mười lăm đồng tám này mà sinh sống đó!"

"Chút tiền này mua cái quần lót cũng không đủ!" Anh ta liếc tôi một cái, đột nhiên đoạt hết tiền trong tay tôi bỏ đi.

"Này, anh làm sao vậy?" Tôi nhanh chóng đuổi theo.

Chúng tôi đi thẳng một đường về phía trước, thật vất vả mới tìm được khu chợ, chỗ này bán đủ thứ, tôi thấy bên kia có bán mì sợi và bánh bao, bụng sôi ùng ục.

Đang định kêu Lục Minh Hiên đưa tiền cho tôi mua đồ ăn, quay đầu lại đã không thấy anh ta đâu, mà anh ta đã đi vào một quầy hàng bán quần áo nam rồi.

Tôi vọt vào trong tiệm, liền nhìn thấy Lục Minh Hiên đang cầm một cái quần bò rẻ tiền nhất hỏi: "Cái quần này bao nhiêu tiền?"

"Ba trăm!" Bà chủ hét một cái giá trên trời.

Tôi vừa nghe xong, chạy lại: "Chất lượng như vầy mà bán giá ba trăm đồng sao"

Ba trăm đồng cũng có thể mua hàng hiệu rồi, loại quần áo rẻ tiền này, bỏ ra mười mấy đồng là mua được! Ba trăm sao? Chi bằng quên đi, cho dù bà ta có ra giá ba mươi tôi cũng không mua!

"Có loại nào giá rẻ hơn không?" Anh ta ngại ngùng mở miệng, có lẽ với anh ta mà nói, ngay cả cái quần ba trăm đồng cũng không có tiền mua là một chuyện rất mất mặt!

Cũng đúng thôi, anh ta có nhiều tiền như vậy, chỉ mua một cái quần lót thôi cũng mất mấy trăm đồng, toàn là hàng thiết kế, may theo số đo! Bây giờ ngay cả mua một cái quần rẻ tiền có ba trăm đồng cũng không mua nổi, đối với anh ta quả là một chuyện vô cùng xấu hổ!

"Loại rẻ nhất ở bên kia, ba mươi đồng một món!" Bà chủ chỉ qua đống quần áo giống như đồ bỏ chất bên kia. Toàn là mấy cái quần đùi bị đứt chỉ và quần ngủ, chất lượng kém muốn chết.

"Đi thôi, chúng ta không mua nổi đâu!" Tôi kéo Lục Minh Hiên ra ngoài cửa.

Ra khỏi sạp quần áo, Lục Minh Hiên dùng sức hất tay tôi ra.

"Anh làm sao vậy?" Tôi khó hiểu nhìn anh ta.

"Tôi muốn mua quần!" Anh ta giống như một đứa con nít, giận dỗi với tôi.

CHƯƠNG 140: Trả Giá

"Không có tiền làm sao mua được?"

"Tôi mặc kệ!" Tính cách ngang ngược bốc đồng của anh ta lại bộc phát!

Thấy anh ta kiên trì như vậy, tôi cũng bó tay, nếu còn không chịu mua quần cho anh ta, không chừng anh ta sẽ đi cướp của người khác mất!

Tôi lôi kéo tay anh ta: "Đi, dẫn anh đi mua quần!"

Thật vất vả tìm được một chỗ bán quần áo vỉa hè, tôi ngồi xổm xuống, chọn một cái quần hoa văn đủ màu sắc: "Cái quần này bao nhiêu tiền?"

"Ba mươi lăm đồng!" Người bán hàng nói.

"Cái quần này mà ba mươi lăm đồng gì chứ! Chất lượng như thế này, tám đồng là được rồi!" Tôi tùy tiện nói, Lục Minh Hiên trợn mắt nhìn tôi, hiển nhiên là bị tôi làm cho kinh ngạc.

Tôi liếc một cái, không thèm để ý tới anh ta.

"Cô gái này thật biết nói đùa! Tám đồng bây giờ muốn mua cái quần lót còn không đủ nữa, cái quần lớn như vậy làm sao bán tám đồng tiền được!" Giọng nói của người bán hàng tăng cao thêm vài lần.

"Loại quần như vậy đều là giá này thôi, tôi mua hoài còn không biết sao! Cho thêm năm xu nữa, tám đồng rưỡi, muốn bán cũng được, không bán thì thôi!" Tôi bỏ lại một câu, kéo Lục Minh Hiên đi.

Còn chưa đi được vài bước, người bán gọi tôi lại từ phía sau: "Này này này, cô gái quay lại đây đi, tám đồng rưỡi thật sự không được đâu! Thêm mấy đồng nữa đi, mười lăm đồng bán cho cô!"

Lục Minh Hiên vừa nghe đến mười lăm đồng liền nắm chặt tay tôi, giống như muốn nói với tôi: Mười lăm đồng kìa, có nghe thấy không, chúng ta đủ tiền đó! Còn không mau đi trả tiền đi!

Tôi mặc kệ, tiếp tục kéo anh ta đi!

"Mười hai đồng được không!"

Tôi cũng mặc kệ, tiếp tục đi!

"Giá thấp nhất mười đồng tiền! Muốn thì lấy, không mua thì thôi vậy!"

Tôi dừng bước lại, ừm, chính là cái giá này, quay lại trước mặt người bán hàng, đưa qua mười đồng tiền.

"Cô gái này thật là biết trả giá, bán cho cô cái quần này cũng lỗ vốn, bây giờ buôn bán không dễ dàng gì. . . . "

Tôi thầm nghĩ trong bụng, mấy người bán cái gì mà chả lỗ vốn, mỗi lần trả giá xong đều sẽ nói mấy câu này, tôi nghe nhiều cũng chán rồi. Làm ăn lỗ vốn thì sẽ không có người làm! Đã là bán hàng, thì nhất định sẽ kiếm được lãi, chỉ là nhiều hay ít mà thôi!

Anh ta cầm cái quần lên nhìn tới nhìn lui, cau mày: "Cái quần này xấu quá!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top