Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 229 - 230

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 229: Thiếu Phu Nhân

Ông ngoại không nói gì, trầm mặc một hồi, hỏi tôi: "Cậu ấy đối xử với con có tốt không?"

"Ba, câu hỏi của ba không phải là dư thừa rồi sao? Có tiền thì đương nhiên là được rồi, tự nhiên sẽ thương yêu Oánh Oánh của chúng ta thôi!" Mạc Văn Oánh ở một bên xen vào, cười không khép miệng, còn chưa từng thấy qua Lục Minh Hiên mà đã nói tốt cho anh ta.

Tôi gật đầu với ông ngoại: "Dạ, anh ấy đối xử với con rất tốt, tụi con đã nhận giấy hôn thú rồi, bây giờ đang sắp xếp chuyện kết hôn."

Chuyện kết hôn, toàn là giao cho Lục Minh Hiên đi an bài, tôi cũng không rõ lắm, gần đây công việc quay phim bận rộn nhiều việc, tôi cũng không có thời gian để mà chú ý.

"Hôn thú cũng nhận rồi. . ." Ông ngoại từ từ tiếp nhận sự thật này: "Vậy thì mau chóng dẫn cậu ấy tới đây cho ông ngoại gặp mặt, chuyện kết hôn lớn như vậy, mà cũng không nói cho ông ngoại biết trước. . ."

"Thật xin lỗi." Tôi cúi đầu, nếu như có thể, cuộc hôn nhân này, dù một chút xíu tôi cũng không muốn nói cho ông ngoại biết, dù sao, tôi cảm thấy mình sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, đến lúc đó sẽ chỉ làm ông ngoại lo lắng mà thôi.

"Không sao, con thích là tốt rồi, cậu ấy đối xử tốt với con là được." Ông ngoại thở dài: "Diệp Phong là một người tốt, không làm vợ chồng được, thì cũng có thể làm bạn, đừng làm tổn thương nó."

"Dạ!" Nhắc tới Diệp Phong, tôi mới nhớ chuyện Nhược Hi nhờ tôi lần trước.

Gần đây bận rộn, cho nên quên mất chuyện này! Nhược Hi cũng không có tới tìm tôi, rốt cuộc chuyện này là thế nào đây? Lần sau phải hỏi Lục Minh Hiên mới được.

********************

Ra khỏi bệnh viện, tôi gọi điện thoại cho Lục Minh Hiên.

"Anh ở đâu?" Tôi đặt câu hỏi trước.

"Ở công ty, em tìm anh có chuyện gì sao?"

"Một hồi anh còn có việc."

"Vậy tôi chờ anh."

"Em về nhà chờ anh đi."

Tôi do dự một chút: "Được." Cúp điện thoại, tôi lên taxi.

Tiến vào biệt thự Lục gia, cảm thấy giống như đã thật lâu rồi tôi không quay lại nơi này, một đám người giúp việc cúi chào tôi, đổi giọng gọi tôi: "Thiếu phu nhân khỏe."

Tôi bị khiếp sợ, lần đầu tiên bị người khác xưng hô như vậy, thật không quen.

"Cứ gọi tôi là Mạc tiểu thư đi, tôi còn chưa có gả vào đây mà!"

Người giúp việc lớn tuổi nhất ở đây là quản gia Trần, ông ta cung kính nói với tôi: "Là thiếu gia phân phó chúng tôi phải sửa cách gọi lại thành thiếu phu nhân."

Lại là Lục Minh Hiên phân phó sao?

"Dù sao tôi vẫn còn chưa có gả vào đây, không được gọi tôi là thiếu phu nhân!" Tôi kiên quyết nói, vô cùng bài xích cái thân phận này.

CHƯƠNG 230: Em Tìm Người Đàn Ông Kia Làm Gì?

"Dù sao tôi vẫn còn chưa có gả vào đây, không được gọi tôi là thiếu phu nhân!" Tôi kiên quyết nói, vô cùng bài xích cái thân phận này, mặc dù sớm muộn gì cũng phải gả vào đây, nhưng chỉ là tôi không muốn nhanh như vậy đã bị gọi là thiếu phu nhân, có thể kéo dài được một ngày thì hay một ngày, tôi ghét cái thân phận này!

"Dạ, thiếu phu nhân!" Quản gia cung kính cúi người.

"Ông. . ."

Được rồi, quả nhiên là tên Lục Minh Hiên đáng ghét, tôi đổi lại không được, vậy thì thôi!

Ngồi trên ghế salon đợi hai tiếng đồng hồ, Lục Minh Hiên vẫn còn chưa trở về, tôi không muốn đợi thêm nữa, xoay người định rời đi, vừa đúng lúc này anh ta về nhà.

Trong nháy mắt cánh cửa mở ra, mấy người hầu tiến lên tiếp đón, anh ta đổi dép, đi tới trước mặt tôi: "Chờ lâu lắm rồi hả?"

"Ừ!" Trong lòng tôi bực bội mắng anh ta, nói nhảm, đợi hai tiếng đồng hồ rồi chứ ít!

"Sao không lên phòng chờ?"

"Chờ ở đây là được rồi." Tôi không muốn vào căn phòng đó, sẽ lảm tôi nhớ lại lúc trước, nhất là. . .

"Lên đi!" Anh ta nói xong, không đợi tôi phản đối, trực tiếp lên lầu.

Tôi cắn môi, đi theo anh ta.

Phòng ngủ chính vẫn sạch sẽ như lúc trước, mỗi ngày đều có người vào quét dọn phòng, nhưng vừa vào cửa, tôi cảm giác được hơi thở mập mờ đang tăng lên, mùi vị hoan ái lúc trước làm tôi nhớ lại.

"Tìm anh có chuyện gì?" Anh ta cởi áo khoác xuống, thả lỏng cà vạt trên cổ.

"Lần trước nhờ anh tìm người, anh có tìm được không?" Lần này tôi đến đây chủ yếu là để hỏi chuyện của Diệp Phong.

Bàn tay kéo cà vạt hơi dừng lại một chút, nhìn về phía tôi: "Em tới đây là để hỏi chuyện này sao?"

"Đúng vậy!" Hình như tôi cảm thấy anh ta đang giấu giếm tôi chuyện gì?

Chẳng lẽ anh ta đã sớm điều tra ra rồi, chỉ là không có nói cho tôi biết? Chờ tôi tới hỏi hay sao?

Anh ta không nói gì, chỉ nhíu mày: "Người đàn ông này, hằn là người đàn ông lần trước anh nhìn thấy chứ gì? Người đàn ông đó cứ quấn lấy em."

"Anh ấy là ai không quan trọng, anh có tìm giúp tôi không?"

"Em tìm người đàn ông đó làm gì?" Anh ta trầm mặc hỏi.

Hỏi nhiều như vậy làm cái gì chứ? Tôi không muốn trả lời anh ta về vấn đề này.

"Anh đã đồng ý tìm giúp tôi rồi!"

"Em trả lời anh trước!" Giọng nói anh ta ngang ngược, không cho tôi cự tuyệt.

Tôi giận nghiến răng: "Anh ấy bị mất tích, người nhà rất khẩn trương, tôi giúp một tay hỏi thăm tung tích của anh ta không được sao?"

"Hẳn là em còn muốn anh ta!" Anh ta nheo cặp mắt nguy hiểm, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top