Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 - 5: Tôi sẽ dịu dàng một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4: TÔI SẼ DỊU DÀNG MỘT CHÚT

Ánh mắt anh ta lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Một màn này có phần xa lạ lại có chút quen thuộc, xa lạ vì chưa bao giờ xảy ra với bản thân tôi, đây cũng là lần đầu tiên. Quen thuộc vì trong phim truyền hình thường có cảnh sau khi cẩu nam nữ vụng trộm tỉnh lại đều là như vậy!

Tôi xoay người muốn ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân đau đớn mỏi nhừ, thật vất vả ngồi dậy, chăn lại không cẩn thận rơi xuống đất, thân thể trần trụi lộ ra trong không khí. Trong lòng luýnh quýnh, thời điểm khom lưng nhặt chăn, ánh mắt vô tình lướt đến ga giường trắng tinh, phát hiện ở giữa có vết máu đỏ tươi rất chói mắt. 

Tôi ngây ngẩn cả người! Theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt anh ta cũng vừa vặn dừng lại ở vết máu trên giường, trong mắt thoáng qua một chút thần sắc mà tôi không thấy rõ, rất nhanh liền tự nhiên quay mặt đi.

Khuôn mặt tôi ửng đỏ vì xấu hổ, không biết vì sao ngay cả thời điểm bị anh chiếm đoạt cũng không có loại cảm giác này!!!

"Tôi không biết cô là lần đầu tiên." Anh nói.

"Không sao. . . . . ."

"Cô nên nói sớm cho tôi biết."

"Nói cho anh biết thì thế nào?"

"Tôi sẽ dịu dàng một chút."

Dịu dàng một chút? Tôi giật giật khóe miệng lộ ra nụ cười đắng chát.

Không phải đàn ông coi chuyện lên giường với xử nữ là rất vẻ vang sao? Hiện tại, anh ta hẳn là rất có cảm giác thành công đi! Thật vừa lòng mới đúng!

"Không còn chuyện gì thì tôi đi trước, về phần nữ chính trong phim, tôi hi vọng sớm nhận được lời đồng ý từ đạo diễn, tôi tin tưởng Lục tiên sinh là người hết lòng tuân thủ lời hứa." Vừa nói tay vừa mặc quần áo, giữa hai chân còn có chút đau đành dựa vào tường mới có thể đứng vững.

"Chờ một chút!" Giọng nói của anh ta đột nhiên vang lên.

Tôi vừa bước chân tới cửa liền dừng lại.

"Một diễn viên có thể đảm nhận mọi loại nhân vật mới được gọi là diễn viên giỏi, Lục Minh Hiên tôi cũng không có bản lĩnh mới một lần đã tuyển chọn được nữ chính. Xem ra Mạc tiểu thư, cần thử nhiều lần mới được. . . . . ." Trong lời nói của anh ta mang theo ngụ ý là anh ta còn chưa đủ đâu!

Tôi cũng không vì thế mà tức giận, ngược lại bình tĩnh gật đầu: "Tốt, vậy lần sau, xin Lục tiên sinh hẹn trước địa điểm thời gian gặp mặt cùng nhân vật cần đóng, phương thức liên lạc đều nằm trong tư liệu của tôi. Quấy rầy Lục tiên sinh nghỉ ngơi, thật xin lỗi, tôi đi trước."

CHƯƠNG 5: TÔI ĐÂU CÒN MẶT MŨI GẶP ANH

Về đến nhà, tôi như bong bóng bị xì hơi, vô lực ngã xuống giường, hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi, đột nhiên cảm thấy bản thân thật bẩn. Tôi chạy vào phòng tắm, mở vòi sen, hung hăng cọ rửa thân thể mình.

Tôi cầm lấy khăn mặt, ở trên da thịt non mềm ra sức chà xát, nhìn làn da trắng dần chuyển sang hồng, gần như muốn bóc da nhưng tôi vẫn chưa chịu từ bỏ ý định chà lau. 

Nước mắt cứ thế rơi xuống đất. . . . . .

Tôi tự nhủ với lòng, đây là lần cuối cùng rơi nước mắt, không thể khóc thêm nữa! Tôi phải kiên cường!

Đây là con đường tôi đã chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết!

Dùng thân thể đổi lấy giá cao cũng do mình lựa chọn!

Không thể hối hận, càng không thể quay đầu lại, vì đã không còn đường quay đầu nữa rồi. . . . . .

Đột nhiên, hồi chuông quen thuộc truyền đến, tôi tiện tay lấy một chiếc khăn tắm cuốn trên thân, cầm di động đặt trên bàn lên. Liếc mắt nhìn dãy số trên màn hình liền ấn nút nghe, không đợi tôi mở miệng, đầu bên kia đã truyền đến tiếng nói của Cố Nhược Hi: "Mạc Oánh! Chuyện của buổi chiều hôm nay cô làm như thế nào rồi? Có gặp được Lục Minh Hiên không?"

"Ừ, gặp được."

"Chuyện vai nữ chính thành công rồi hả? Anh ta đồng ý giúp cậu chứ?"

"Tạm thời vẫn chưa thể xác định."

"Vậy cậu có cùng anh ta hay không ...." Đối phương chưa kịp nói xong, tôi liền cắt ngang: "Khi khác nói tiếp nhé? Hôm nay tớ hơi mệt!"

Mọi thứ mới vừa xảy ra, đến bây giờ tôi vẫn chưa thể thích ứng nên không muốn nhắc tới chuyện không vui này!

"Vậy cũng tốt!" Cô ấy cũng nghe ra tôi không muốn nhắc tới chuyện này nên không hỏi thêm nữa: "Mệt thì nghỉ ngơi sớm, cần giúp gì cứ nói với tớ."

"Ừ, tớ biết rồi. Không còn gì nửa tớ cúp trước."

"Chờ một chút!" Cô ấy vội lên tiếng.

"Hả?" Tay định tắt điện thoại của tôi dừng lại.

"Mấy ngày nay Diệp Phong tìm cậu đấy, sao cậu không trả lời điện thoại của anh ta! Anh ấy nói gọi di động cho cậu cũng không được. . . . . ."

Dĩ nhiên không gọi được, tôi đã nhập số của anh vào danh sách đen rồi!

Thấy tôi hồi lâu vẫn không trả lời, cô ấy lại nói tiếp: "Cậu gọi điện cho Diệp Phong đi! Anh ấy rất lo lắng cho cậu. . . . . ."

"Ừ, tớ biết rồi, tớ cúp máy trước."

Ngắt điện thoại, tôi cầm di động nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, tóc ướt còn nhỏ vài giọt nước xuống, trái tim cũng đang rỉ máu. Mỗi khi nghĩ đến nụ cười tỏa nắng của Diệp Phong cùng khuôn mặt quen thuộc, mũi tôi liền chua xót.

Vào giờ phút này, tôi đâu còn mặt mũi gặp anh nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top