Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69 - 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 69: Anh Không Thể Khiêm Tốn Chút Sao?

Ông ngoại xuất viện!

Mạc Oánh đưa ông đến căn nhà Lục Minh Hiên cho, do nằm ngay khu đô thị nên phòng ốc rất lớn rất thoải mái, lầu dưới có hồ bơi cùng vườn hoa, ban công và cửa sổ nhìn ra đều là biển, các đồ dùng gia dụng đều lắp đặt đầy đủ, chỉ cần đem quần áo xếp vào là ở được ngay!

Ông ngoại chưa từng đặt chân tới nơi xa hoa như vậy, nét mặt có hơi kinh ngạc.

"Chúng ta ở nơi này?"

"Ừ, nơi này chính là nhà của chúng ta."

"Còn nhà cũ thì sao?"

"Cháu đã cho thuê, cháu mong ông được sống thoải mái hơn. Nơi này, ông không thích?"

Ông ngoại suy nghĩ một chút mới nói: "Thích. . . . . ."

"Vậy thì tốt." Mạc Oánh cười.

"Nơi này rất đắt? Cháu mua luôn hả?"

"Ừ, cháu đã mua lại rồi, gần đây nhận được nhiều hợp đồng quay phim, quảng cáo, nên thu nhập rất cao!" Mạc Oánh ôm ông ngoại vui vẻ luyên thuyên: "Bắt đầu từ hôm nay, ông cứ an tâm dưỡng tuổi già, cháu sẽ kiếm thật nhiều tiền, cho ông ăn ngon, dẫn ông đi du lịch mỗi khi rảnh rỗi, ông ngoại, có thời gian cứ chơi đánh cờ cho đỡ nhàm chán, lầu dưới thì có công viên, thường ngày nhiều ông bà lão đến tập dưỡng sinh chơi cờ, nhất định ông sẽ thích."

Ông ngoại cười, cười đến thật hai bên nhăn nheo, từ trong mắt của ông nhìn thấy được niềm vui sướng mãn nguyện khi mong chờ về tương lai sắp tới.

Mạc Oánh thuê hai người bảo mẫu đến chăm sóc ông hàng ngày trong việc đi lại và ăn uống, sau khi sắp xếp đâu vào đấy, cô phải trở về phim trường ngay.

Ngày đó cô đang ở phòng hóa trang, Lục Minh Hiên gọi điện tới, vừa nhìn thấy số anh liền không dám chậm trễ tay ấn nút màu xanh nhận cuộc gọi.

"Alo?"

"Đang làm gì đấy?"

"Mới vừa quay phim xong, đang ở phòng hóa trang thay đồ chuẩn bị về nhà."

"Mười phút sau, tôi tới đón cô." Anh nói xong trực tiếp cúp máy, không cho đối phương cơ hội trả lời.

Mạc Oánh từ cửa chính nhìn ra thấy một chiếc Ferrari màu đỏ phách lối đã sớm chờ bên ngoài, cô vội vàng ngồi kế bên ghế lái, thúc giục anh nhanh chóng rời đi.

Anh có vẻ đang khó chịu nhưng vẫn nổ máy chạy.

"Tự tôi tới đón, cô không vui sao?" Lục Minh Hiên lạnh lùng mở miệng, cô cảm giác nhiệt độ trong xe giảm đi rất nhiều.

"Anh không thể khiêm tốn chút sao? Bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, không sợ truyền thông bắt gặp à? Quan hệ giữa anh và tôi bị đám chó săn phát hiện, đối với chúng ta đều bất lợi cả?"





CHƯƠNG 70: Tự Cho Mình Thông Minh

"Sợ? Tại sao phải sợ? Loại chuyện này đối với tôi đã quen thuộc, hơn nữa, cô cũng cần một chút lăng xê, sau này ở Giới Điện Ảnh và Truyền Hình cô mới có chỗ đứng, không phải sao?"

"Loại lăng xê này, tôi không cần." Mạc Oánh kiên định bác bỏ.

"Nếu muốn tồn tại trong ngành này, tự cho mình thanh cao là không được! Có minh tinh nào lại không dựa vào lăng xê để nổi tiếng? Quả thật có số ít là dựa vào thực lực, nhưng phần lớn đều theo cách đó!" Cứ như anh rất rõ về quy tắc ngầm này, dù đạo lý rõ ràng như vậy nhưng cô không cách nào tiếp nhận được.

"Dù sao, tôi cũng muốn dùng tài năng diễn xuất của mình để được mọi người công nhận!"

Minh Hiên liếc nhìn cô kéo cong đường môi khẽ nói: "Cô còn non nớt lắm, ngành này vốn không thích hợp với cô."

"Vậy sao!" Mạc Oánh trừng mắt với anh "Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy điều tôi nói!"

Anh cũng không muốn nhiều lời, chỉ nhàn nhạt cười, cứ như chắc chắn rằng cô vốn không làm được như thế.

Trên chiếc giường trắng tinh sạch sẽ, hai thân thể dính chặt vào nhau, cảnh xuân, mùi vị nhục dục lan tỏa cả căn phòng.

"Ưmh. . . . . . Anh. . . . . . Chậm một chút. . . . . ."

"Không được. . . . . ."

"Đau quá. . . . . . A. . . . . ."

Cuối cùng, Mạc Oánh rên rỉ theo tốc độ cao trào của cuộc vận động đang lên đỉnh.

Anh thỏa mãn dục vọng, ôm chặt cô vào lòng hôn lên đôi môi đỏ mọng.

"Thích không?" Minh Hiên thở hơi hổn hển, một cái tay khẽ vuốt dọc sóng lưng cô, trong mắt dần biến mất ý đồ ham muốn.

Cô im lặng, những chuyện ngượng ngùng thế này hỏi trắng trợn như vậy làm sao trả lời.

"Cùng tôi chung đụng lâu như vậy, kỹ thuật của cô không tiến bộ chút nào cả? Là tôi dạy dỗ chưa tới nơi tới chốn? Hay năng lực lĩnh ngộ của cô kém?" Tay anh vuốt lọn tóc rối bên tai cô.

"Anh dạy dỗ tôi không ít, hiện tại tôi đã thay đổi nhiều rồi mà." Mạc Oánh nhắm mắt lại, không muốn nhìn thẳng anh.

Mỗi lần đối mặt cùng anh đều mang cho cô cảm giác cực kì dâm đãng

Thật ra cô có thể kiềm chế bản thân không rên rỉ thành tiếng, nhưng cô nhận thức được, thời điểm hoan ái đàn ông rất thích phụ nữ rê rỉ, lay động kêu thành tiếng, như vậy có thể khiến cho họ có cảm giác thỏa mãn!

Làm phụ nữ của hắn, cô có trách nhiệm cố gắng làm hài lòng anh, cho nên, cô đã miễn cưỡng mở miệng kêu lên, thật ra thì cũng không khó khăn, chỉ cần ở lúc vận động cao trào phát ra vài âm thanh mập mờ là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top