Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 93 - 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 93: Có Chuyện Xảy Ra

Anh ta thật cao hứng: "Anh đi lấy xe trước, em ra cửa chờ anh."

"Ừm, được rồi."

5 phút sau, tôi ra đến cửa, Tô Quân còn chưa có quay lại đây, tôi đứng chờ anh ta.

Đột nhiên, một giọng nói nham hiểm vang lên từ sau lưng tôi: 

"Con đàn bà tiện nhân này. . . . . ."

Lúc tôi quay đầu lại, một thanh dao găm lóe sáng đang vung lên hướng vào mặt tôi, theo bản năng tôi đưa tay đỡ lấy. . . . .

Cảm giác đau từ mu bàn tay truyền đến, có một dòng chất lỏng ấm áp nhỏ giọt trên mặt tôi, mùi máu tươi lan tràn trong không khí.

Đến khi nhìn rõ người trước mặt, tôi mới thật sự hoảng sợ.

Một người phụ nữ tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, một hồi lâu tôi mới nhận ra, là Đỗ Phi Phi!

Trước giờ lúc nào cô ta cũng trang điểm trau chuốt, ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, chưa từng để mặt mộc ra đường, hôm nay lại giống như người điên, tóc tai bù xù, trong tay cầm một con dao găm, trên lưỡi dao còn dính máu của tôi, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

"Cô điên rồi!" Tôi lùi về phía sau.

Cô ta bước lại gần tôi, tinh thần hoảng loạn, rống to: "Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi bị người ta bức điên! Ngày hôm nay tôi mất đi tất cả, đều là tại vì cô! Mạc Oánh, cô là đồ tiện nhân! Rốt cuộc cô đã nói gì với Lục Minh Hiên! Cô là con hồ ly tinh, cô hại tôi. . . . . ."

"Tôi không có nói cái gì hết." Tôi muốn chạy, nhưng lại bị dồn đến vách tường, không thể lùi được nữa.

"Chắc chắn là cô đã nói gì đó với anh ấy, anh ấy mới có thể đối xử với tôi như vậy! Tất cả đều là tại vì cô nên bây giờ tôi mới bị mất tất cả. . . . . Hahahaha. . . . . . . Tôi bị mất tất cả rồi. . . . . Cô có hài lòng không, có vui vẻ không?" Đột nhiên cô ta cười như điên, trừng to đôi mắt, ánh mắt âm hiểm đáng sợ: "Nếu tôi có chết, tôi cũng muốn kéo cô xuống địa ngục. . . . . . "

Giây tiếp theo, cô ta bắt được tay tôi, một tay cầm dao găm, nhắm ngay mặt tôi đâm vào. . . . .

Xong rồi!

Hành động bất ngờ của cô ta làm tôi hoàn toàn không phản ứng kịp, mắt thấy con dao càng lúc càng gần, tôi chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại. . . . . .

"Phanh" một tiếng, là âm thanh con dao rơi xuống đất.

Sau đó tôi nghe được giọng nói của Tô Quân: "Mạc Oánh!"

Lúc tôi mở mắt ra đã bị Tô Quân ôm vào trong ngực gắt gao bảo vệ.

Đỗ Phi Phi té trên mặt đất, còn chưa kịp đứng lên, vài nhân viên bảo vệ đã chạy vào, nhanh chóng bắt lấy cô ta.

"Các người mau buông ra. . . . . ." Cô ta liều mạng giãy giụa, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thù hận: "Mạc Oánh, con tiện nhân này, cô sẽ không được chết tử tế. . . . . Một ngày nào đó Lục Minh Hiên sẽ vứt bỏ cô, cô sẽ bị giống như tôi bây giờ, hai bàn tay trắng, không thể chết già . . . . . Cô sẽ không được sống yên ổn. . . . . Đồ tiện nhân. . . . . Cô sẽ gặp báo ứng. . . . Báo ứng. . . .

CHƯƠNG 94: Tại Sao Anh Ấy Lại Ở Đây

Ả tiện nhân này… Cô sẽ gặp báo ứng… Báo ứng..."

"Đưa cô ta đến đồn cảnh sát!" Tô Quân lạnh lùng nói.

Bảo vệ đến dẫn cô ta đi.

Giọng nói hung dữ của cô ta dần dần đi xa, nhưng cảm xúc của tôi vẫn chưa thể hồi phục, máu trên tay không ngừng chảy xuống, nhưng tôi không hề cảm thấy đau một chút nào.

Đầu óc tôi trống rỗng, không biết mình đang suy nghĩ gì, mãi đến khi hồi phục lại tinh thần thì tôi đã ở bệnh viện.

Vết thương đã băng bó xong, tôi đang ngồi trên ghế bên ngoài bệnh viện.

Tôi không biết mình đang chờ ai, cũng không biết là ai đã đưa mình đến bệnh viện.

Nhìn băng gạc quấn trên vết thương, tình hình hỗn loạn vừa rồi lại một lần nữa hiện lên rõ mồn một trước mắt tôi.

Đột nhiên có một cái ly đưa đến trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu:

“Uống một ly cà phê nóng cho bình tĩnh lại.” Tô Quân nhìn tôi nói.

Tôi không nói gì, chỉ nhận lấy ly cà phê, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, lại ngẩn người.

Tô Quân nhấp một ngụm cà phê, nói: “Lúc nãy đồn cảnh sát có gọi điện thoại, kêu chúng ta dành thời gian đi lấy khẩu cung. Hiện giờ cảm xúc của em còn chưa bình phục, ngày mai anh đi với em.”

“Ừm.” Tôi gật đầu.

Tô Quân nhìn tôi, giống như có lời gì muốn nói, nhưng không có nói ra.

“Anh muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.” Tôi cúi đầu không nhìn anh ấy.

Tô Quân do dự một chút, “Những gì Đỗ Phi Phi nói có phải là sự thật không?”

“Ý anh là muốn hỏi về mối quan hệ của em và Lục Minh Hiên sao?”

Anh trầm mặc, tôi quay đầu nhìn anh ấy: “Nếu như là thật, anh có khi dễ em không? Có coi thường em không?”

“Sẽ không!” Anh ấy kiên định nhìn tôi, ánh mắt trong suốt sáng ngời: “Anh chỉ sợ em bị tổn thương.”

Tổn thương? Nếu như không có Lục Minh Hiên, tôi còn phải chịu nhiều tổn thương hơn nữa.

Tôi thu hồi ánh mắt, thở dài: “Con đường đi vào làng giải trí thật là không dễ dàng.”

Mặc dù tôi đã cẩn thận, cố gắng không đắc tội người khác nhưng vẫn xảy ra chuyện.

“Mạc Oánh. . . . . ." Dường như anh muốn nói gì để an ủi tôi, tôi đưa ngón trỏ lên chặn môi anh ấy: “Không cần an ủi, những lời này cũng vô ích với em thôi, em muốn an tĩnh một chút.”

Ngồi một lúc, Tô Quân nói: “Anh đưa em về nhà.”

“Ừm.” Tôi đứng lên, đang tính đi, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía tôi.

Khi anh ta từ từ đến gần, tôi mới nhìn thấy rõ mặt anh ta.

Là Lục Minh Hiên! Tại sao anh ấy lại ở đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top