Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 101

Phòng làm việc của tổng tài, thiết bị lắp đặt sa hoa.

Hyelin quét mắt xung quanh, phong cách tráng lệ, không nhịn được nhíu mày.

Không trách được Junghwa lại thấy áp lực lớn như vậy, không trách được Junghwa sẽ có bộ dáng đưa đám như vậy. Cả ngày cùng chung sống với loại người này, không cảm thấy áp lực lớn mới lạ! Chỉ có những tình nhân mới không bị thôi!

Hani ngồi trên ghế lớn, ngẩng đầu lên, nhìn Hyelin, tùy ý so thủ thế, trầm giọng nói.

"Cô Hyelin sao vậy? Mời ngồi!"

"...." Hyelin nghe được Hani cũng biết tên mình, nghĩ thầm có lẽ trước mặt Hani, Junghwa có nhắc qua mình.

Lắc đầu một cái, trực tiếp nói.

"Không cần! Tôi nói xong sẽ đi liền! Ahn tổng! Tôi nghĩ chị cũng biết lần này tôi tới đây là vì chuyện gì chứ?"

Không rảnh cùng người như thế quanh co lòng vòng, nói dứt lời mình sẽ đi liền!

Ở lại nơi này, mình thật là có chút không chịu nổi!

Hani dựa vào thành ghế, đột nhiên chú ý tự hỏi.

"Em ấy.....Ở chỗ cô à?"

Mấy ngày nay, một mực lo lắng cho em.

Buổi sáng, không biết em có ăn sáng hay không. Buổi trưa, liền suy nghĩ em đang làm gì. Lúc tối, lo lắng em đang ở nơi nào!

Bây giờ nhìn thấy bạn tốt của em tới, trong lòng có chút yên tâm. Nhưng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi câu này, chỉ là mình muốn xác thực muốn biết kết quả.

Hyelin nghe được Hani hỏi như thế, trong đầu nháy mắt trống không. Ánh mắt có chút nghi ngờ quan sát Hani, trong lòng suy đoán phần quan tâm này của Hani tận sâu bên trong có bao nhiêu là thật lòng, bao nhiêu là giả vờ.

Trái tim của người này, thật khó đoán.

"Junghwa vẫn luôn ở nhà tôi! Điểm này chị có thể an tâm! Một ngày ba bữa tôi không có bỏ đói cậu ấy!"

Hyelin tùy tiện nói.

Nghe được Junghwa mỗi ngày ăn đúng giờ, Hani mới yên lòng gật đầu một cái.

Hyelin tiếp tục không khách khí nói.

"Tôi nói thẳng với chị vậy! Tôi lần này đến tìm chị, chính là vì Junghwa! Tôi hỏi chị một câu, chị chỉ xem như là đùa vui coi như xong, hay chị nghiêm túc?"

"Đương nhiên rồi! Loại tổng tài như chị có lẽ trong lòng chỉ muốn chơi đùa, nhưng ngoài miệng lại làm bộ nói khác!"

"Chỉ là! Tôi muốn nói cho chị biết! Junghwa cùng những tình nhân của chị không giống nhau! Cậu ấy đơn thuần, nếu như chị chỉ muốn vui đùa một chút cũng đừng có tìm cậu ấy!"

"Nếu như chị là người tốt, chị nên biết mình làm như vậy rất thất đức."

Hyelin đem những suy nghĩ trong đầu tất cả nói ra. Sau khi nói xong, mới phát hiện ra mình đầy một bụng tức vẫn không thể phát tiết hết được.

Nhớ dáng vẻ Junghwa khóc, trong lòng liền khó chịu.

Hani không có vẻ mặt gì. Chỉ có chút phiền muộn nhìn Hyelin, không đầu không đuôi nhẹ nhàng hỏi một câu.

"Em ấy cảm thấy như vậy sao?"

"Hả?" Hyelin nhìn Hani, nghi ngờ hỏi.

"Cái gì cảm thấy như vậy?"

Thanh âm Hani giống như từ trong thời gian xa xôi truyền tới, khẽ run hỏi.

"Là Junghwa nói với cô như vậy sao? Ở trong mắt em ấy, em ấy vẫn cho rằng tôi chỉ đang đùa vui một chút sao?"

Làm nhiều như vậy, em ấy thủy chung đều cho là như vậy sao? Junghwa à....Junghwa......

Hyelin lắc đầu một cái, đột nhiên bình tĩnh tâm tình, khách quan nói.

"Cậu ấy không nói như vậy! Tôi chỉ biết một chuyện, chị không thể cho cậu ấy an tâm, chị có hiểu không?"

"Tôi đã nói muốn cưới cô ấy rồi!" Hani  nổi khí gầm nhẹ.

Chẵng lẽ, một người muốn kết hôn với một người, đều không phải là minh chứng tốt nhất sao? Chẳng lẻ, hai chữ kết hôn, là có thể tùy tiện nói sao?

Quyết tâm của mình, trong mắt em, thế nhưng không làm em cho là thật.

Hyelin chợt cười ra tiếng, cau mày cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trực tiếp hô lên tên Hani.

"Hani!"

“……” Hani ngẩng đầu, im lặng không lên tiếng nhìn Hyelin, chờ đợi cô nói tiếp.

“Chị nói muốn kết hôn với cô ấy, như vậy hành động của chị đâu. Chị mang cô ấy đi gặp ba mẹ chị rồi sao? Ba mẹ chị biết chị đang quen Junghwa sao? Bọn họ chấp nhận sao?”

"Junghwa từ nhỏ đã thiếu hụt cảm giác an toàn, mặc dù bề ngoài làm bộ rất kiên cường, nhưng thật ra thì cậu ấy vẫn rất cô độc. Nếu không, tại sao bên người cậu ấy chỉ có một người bạn là tôi? Cậu ấy cơ hồ không cùng người khác quá thân cận!”

“Nếu như chị có chút từ góc độ cậu ấy mà suy tính, chị sẽ hiểu khát vọng được người nhà chị thừa nhận!”

"Hani, có lẽ chị luôn luôn có thói quen tự đại! Với chị người nhà chị có đồng ý hay không không sao cả, nhưng Junghwa cần! Mặc dù cậu ấy không có ba, mẹ lại qua đời rất sớm, nên cậu ấy muốn là gia đình!"

“Cậu ấy so với bất kì cô gái nào đều để ý đến cách nhìn của người nhà! Chị thì sao? Chị đã cho cậu ấy lòng tin về việc đó sao?”

“Chị không có!” Ba chữ này, đã định tội danh cho Hani.

Nói xong có chút châm chọc cười.

“Huống chi, chị còn có vị hôn thê!”

Trong đầu Hani chợt trống rỗng, thanh âm Hyelij từng câu từng chữ vọng về bên tai. Giống như tiếng sấm, chấn động ở trong lòng, thật lâu không cách nào tiêu tán.

Trong giây lát phát hiện, thật sự mình đã nghĩ quá đơn giản.

Mình vẫn dùng phương thức của mình để yêu Junghwa, nhưng đến giờ vẫn không biết rốt cuộc em ấy muốn gì. Luôn đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người em ấy, bời vì mình nghĩ em ấy cũng nghĩ như vậy.

Chuyện kết hôn này, mình thật sự quá thiếu suy xét rồi.

Mình thậm chí cho rằng kết hôn chỉ là chuyện của hai người, người khác một chút quan hệ cũng không có. Nhưng, chính mình đều luôn luôn không biết, em ấy cũng không phải cho là như vậy.

Thời gian qua lâu, không có ai nói chuyện.

Làm cho người ta bắt đầu nảy sinh một loại cảm giác, thật ra thì trong phòng làm việc căn bản không có người.

Không có ai trông thấy, cũng không có ai phát giác, giờ phút này cửa phòng làm việc bị người mở ra một khe hở nhỏ. Người đứng ở bên ngoài phòng làm việc nghe bọn họ kịch liệt nói chuyện xong, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Hyojin đứng ở cửa, tay còn nắm chặt tay nắm cửa, thái độ cùng trở nên mờ mịt.

“Thì ra là trợ lí Junghwa…… Cô ấy mới là tình địch……” Có chút thất hồn lạc phách tự lẩm bẩm.

Hyelin thấy Hani trầm mặt không nói, dáng vẻ vạn phần ảo não, cảm thấy có chút đáng thương. Cho nên mình mới có chút mềm lòng!

"Hani! Chị biết mình nên làm những gì chưa?” Vì Junghwa, cô rốt cuộc vẫn phải cứng rắn lên.

Hôm nay cố ý tới đây, chính là muốn hỏi rõ ràng đấy! Nếu như không đem chuyện này nói rõ ràng, cứ như vậy trở về, không phải là quá vô ích sao! Dầu gì cũng muốn biết, trong lòng Ahn tổng rốt cuộc có Junghwa hay không!

Hani bất đắc dĩ hỏi.

"Hiện tại. . . . . . Tôi nên làm gì. . . . . ."

Mình nên làm như thế nào! Làm thế nào mới có thể lấy lại Junghwa……

Có chút buồn cười với lời nói của mình, đột nhiên phát hiện giờ phút này mình thế nhưng trở nên hoàn toàn không biết làm gì.

Hyelin trợn to hai mắt, với Hani cảm thấy vô lực.

“Làm ơn đi! Cái gì mà làm gì! Tôi thật sự rất hoài nghi chị có thật tâm yêu cậu ấy hay không! Chuyện này rất đơn giãn a!”

"Mang cậu ấy đi gặp ba mẹ chị, nhận được sư đồng ý của bọn họ! Chuyện chính là đơn giản như vậy!"

"Chị! Có làm được không?” Dường như không yên lòng, trong giọng nói có chút hoài nghi.

Hani sửng sốt một chút, dung mạo vốn im lặng không có ánh sáng, bởi vì lời nói này của Hyelin mà trở nên tràn đầy sức sống, Nâng lên khuôn mặt tươi cười dịu dàng.

"Tôi biết rõ nên làm gì rồi!"

Nói xong, đứng lên nói.

"Đi! Ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm em ấy!”

"Dừng một chút!" Hyelin vội càng ngăn cản, có chút không chịu nỗi cá tính dễ xúc động của Hani!

Mày kiếm của Hani nhíu lại, dừng lại động tác, không hiểu nhìn Hyelin, mở miệng hỏi.

“Thế nào? Bây giờ không thể đi tìm em ấy sao?”

“……” Hyelin có chút im lặng, buồn buồn nói.

“Vậy chị cũng chọn thời cơ tốt! Bây giờ cậu ấy còn đang tức giận chị! Đột nhiên đi, có lẽ không thể giải quyết được vấn đề!"

“Hơn nữa, các người vừa mới tách ra, hai ngày sao có thể tỉnh táo! Chẵng lẽ chị không có nghe qua sao? Yêu nhau lúc gặp chuyện như vậy nên để cho nhau thời gian để suy nghĩ!”

Hani bị Hyelin làm cho có chút mù mờ ngỡ ngàng, trước mình luôn luôn nghĩ gì làm đó, làm sao trông nom nhiều như vậy!

“Vậy lúc nào tôi tìm em ấy thì thích hợp?”

Hyelin ngiêng đầu suy tư, đưa tay vỗ vỗ đầu óc của mình, sợ hãi kêu ra tiếng.

"Cuối tuần là ngày giỗ mẹ Junghwa, đến lúc đó Jungjwa sẽ đi cúng tế mẹ cậu ấy! Ngày đó chị đi tìm cậu ấy đi!”

“Ở trước mặt mẹ cậu ấy đưa ra hứa hẹn, biết không?” Nói xong, gật đầu một cái, đối với phương pháp mình nghĩ ra có chút hài lòng.

Hani nhớ trước đây Junghwa cũng có nhắc qua chuyện này, có chút ảo não trước đây mình cư nhiên quên nó duy trì được một ngày ngày thứ hai thì quên sạch rồi. Vội vàng hứa.

"Ngày đó đi! Tôi biết rõ mình nên làm gì rồi!"

“Ok! Tôi hy vọng chị không làm tôi thất vọng!” Hyelin nói xong, xoay người chuẩn bị đi.

Rốt cuộc cũng nói xong rồi, coi như kết quả làm cho người ta vừa lòng!

“Hai ngày tới, Junghwa làm phiền cô chăm sóc!” Thanh âm Hani từ phía sau truyền đến.

Hyelin cũng không quay đầu lại, sẵng giọng nói.

“Việc này chị căn bản không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ nuôi cậu ấy mập lên, đến lúc đó chị có thể kiểm chứng xem có mất kí nào không!”

Nhìn Hyelin đi ra phòng làm việc, cửa đóng lại.

Hani rốt cuộc có thể trút bỏ được lo lắng, chậm rãi thở dài một hơi, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Thật may là…… Còn có thể cứu vãn……

Trong căn hộ, Junghwa trong lòng buồn bực, buồn bực nên chỉ muốn ngủ, ngủ thẳng đến ngay cả đầu mình cũng cảm thấy choáng váng, lúc này mới tỉnh lại. Muốn mở mắt, lại phát hiện cả người vô lực.

". . . . . ." Giơ tay lên, vổ vổ đầu của mình.

Ngủ thẳng đói bụng đến mức không còn sức lực rồi sao…… Đột nhiên phát hiện mình thật đúng là có thể nằm……

Cửa phòng nhanh chóng mở ra, thanh âm Hyelin tràn đầy sức sống truyền đến.

"Junghwa! Ngủ lâu như vậy, rốt cuộc tỉnh rồi à! Mau dậy đi! Mình cố ý nấu cháo cho cậu!"

“Dạ?...... Dạ?......” Jungwha nỉ non một tiếng, từ trên giường ngồi dậy.

Mặc đồ ngủ, chỉ ở bên ngoài tùy ý khoác áo khoác mỏng. Đi ra phòng ngủ, đi tới phòng tắm, lấy ra bàn chãi đánh răng của mình cũng kem đánh răng, soàn soạt soàn soạt răng rửa mặt, như vậy mới có thể thanh tỉnh một chút.

Mới vừa cầm lên bàn chãi đánh răng cùng kem đánh răng, không chủ định, ngây ngốc nhìn chằm chằm tay mình, bỗng nhiên lại không có động tác.

Chu mỏ, lỗ mũi có chút ê ẩm.

Từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt bi thương muốn khóc của mình trong gương lớn.

Junghwa…… Ngươi khi nào lại biến thành bộ dáng này…… Thế nào lại có loại dáng vẻ này…… Phải cười a…… Không phải đã hứa với mẹ rồi…… Ngươi thật là không biết giữ lời hứa……

Nghĩ đến mẹ, trong giây lát nhớ tới, cuối tuần là ngày giỗ của mẹ.

"Junghwa ngươi thật đáng chết!” Ảo não khẽ nguyền rủa ra tiếng.

Cư nhiên thiếu chút nữa quên ngày giỗ của mẹ mình! Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì!

Trong nhất thời hoảng hốt không biết nên làm những gì, thậm chí cùng không biết mình rốt cuộc đang phiền não những gì, đang khó chịu những thứ gì. Lúc nhắm mắt lại, dung mạo người kia lại lần nữa hiện ra trước mắt.

Vì cái gì mãi không quên được, tại sao nhắm mắt lại vừa mở mắt ra sẽ nghĩ tới chị……

Tại sao chị cứ như Âm Hồn Bất Tán vậy……

Tại sao hiện tại mới phát hiện,vị tria của chị ở trong lòng mình……

“Hôm nay là ngày hai tám rồi, mùng ba tháng sau là ngày giỗ mẹ, chị sẽ đi cùng em chứ?”

“Đi a, tại sao không đi, đi gặp mẹ.”

Bên tai, như còn vang lên rõ ràng lời ban đầu đã nói.

Hani…… Chị có quên hay không…… Chị còn nhớ rõ chứ…… Cuối tuần…… Chị sẽ đi chứ…… Chị sẽ xuất hiện chứ……

Bên ngoài phòng tắm, thanh âm Hyelin có chút nhẹ vang lên.

"Junghwa! Động tác của cậu nhanh lên một chút, đừng chậm như vậy! Cậu đã đi vào trong bao lâu rồi! Nhanh lên một chút ra ngoài húp cháo, nếu không sẽ nguội!”

“Biết rồi!” Vội vàng nghiêng đầu, trả lời.

Bôi kem đánh răng lên bàn chãi, bắt đầu đánh răng.

Đột nhiên, lại có chút khó chịu .

Nấu cháo. . . . . .

Nếu như bọn họ không còn bất kỳ quan hệ…… Cô gái may mắn nào…… Có thể được ăn cháo chị nấu……

Hyojin à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1