Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 104

Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, Junghwa đã rời giường. Nói đúng hơn là đêm qua cô cơ hồ không thể nào ngủ. Hận không thể vừa nhắm mắt lại thì trời liền sáng.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tỉnh lại. Quay đầu nhìn đồng hồ, đã sáu giờ 30' rồi !

Một giây kế tiếp, phấn chấn tinh thần, vội vàng từ trên giường nhảy xuống, kích động bắt đầu mặc quần áo.

Bước nhỏ mà nghĩ muốn chạy về phía phòng tắm, vừa mới mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy Hyelin gương mặt còn ngáy ngủ. Cô híp mắt, bộ dạng đầy mỏi mệt, giống như là người không hồn đi về phía trước .

Junghwa đứng ở cửa miệng không nói gì, cứ như vậy nhìn Hyelin, nhìn thấy Hyelin đi ngang qua mình, lúc này chân mới tiếp tục bước đi.

Chợt sau lưng Hyelin đột nhiên lên tiếng, thanh âm cũng là mơ hồ không rõ.

"Junghwa. . . . . . Sớm như vậy. . . . . . Cậu đứng đây làm cái gì . . . . . . Lúc này mới mấy giờ a. . . . . ."

"Éc. . . . . ." Junghwa lúng túng dừng bước lại, lập lòe nhìn xuống thân Hyelin chỉ thấy một bộ dạng hỗn độn .

Cô có chút ngượng ngùng mỉm cười, ấp úng giải thích.

"Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tớ. . . . . . Cho nên tớ muốn đi sớm một chút a. . . . . . ừ. . . . . . Chính là như vậy. . . . . ."

"Vậy sao? Sáng sớm phải đến chỗ mẹ cậu?" Hyelin có chút tỉnh, liếc nhìn Junghwa tò mò hỏi .

Junghwa liền vội vàng gật đầu, híp mắt khẽ cười.

"Đúng vậy a đúng a! Tớ sớm một chút đến chỗ mẹ! Hyelin cậu ngủ thêm đi nha! Tớ đi rửa mặt trước!"

Hyelin cũng không nói thêm gì, xoay người đi vài bước, nghiêng đầu sang chỗ khác nói tiếp.

"Một lát tớ lái xe đưa cậu đi?"

Junghwa đã đi vào phòng tắm, cửa vừa khép vào một nửa.

"Không cần đâu! Tớ muốn tự đi!"

"Vậy cũng tốt! Vậy tớ đi ngủ thêm một chút!"

Hyelin làm bộ như cái gì cũng không biết khi nói, nhưng mà trên mặt lại nâng lên nụ cười đắc ý, giống như là quỷ kế đã được như ý.

Trên giường lớn trong phòng ngủ, Jackson còn đang ngủ. Bị không khí lạnh như băng bên cạnh thổi tới, hắn theo trực giác nhíu nhíu mày, lầu bầu một tiếng.

"Bà xã! Làm sao em lại chậm như vậy!"

"Ông xã! Em đã nói với anh! Em sẽ làm được mà! Junghwa sẽ có thể hạnh phúc vui vẻ!"

Hyelin tâm tình thật tốt đôi tay nâng mặt của hắn lên, vui vẻ ghé vào tai hắn nói.

Jacksom đưa tay ôm chặt cô, đầu tựa vào cổ của cô hỏi.

"Sao? bà xã anh lại làm ra chuyện gì tốt nữa rồi sao?"

"Hắc hắc he he!" Hyelin lại cố làm ra vẻ cao siêu, không trực tiếp nói ra sự việc, nói chung chung.

"Em ấy à! Em ngày hôm qua đã làm một chuyện vĩ đại!"

"Buổi sáng hôm nay tâm trạng Junghwa liền vui vui vẻ vẻ! Aiz! Nói không chừng em có thể cùng cô ấy kết hôn một lượt!"

Jackson cái gì cũng không còn nghe vào, chỉ nghe được một câu cuối cùng, vô cùng đồng ý gật đầu.

"Như vậy là tốt rồi! Bà xã chúng ta kết hôn luôn đi! Không cần chờ cái đôi chậm chạp kia!"

Vừa mới dứt lời, Hyekin đẩy hắn ra lật người, ôm chăn chuẩn bị ngủ bù lại, thanh âm lười biếng, thờ ơ nói.

"Kết hôn à? Được đó! Khi nào Junghwa kết hôn, thì em cũng sẽ kết hôn!"

". . . . . ." Jackson chợt trợn to hai mắt, bộ dáng trông rất ão nảo.

Phải chờ tới khi Junghwa kết hôn? Sao phải như vậy a! Thiệt là! tại sao số mình lại khổ như vậy a! Rõ ràng đã cùng mình ở chung một chỗ nhưng tại sao lại không muốn cùng mình kết hôn?

Trong phòng tắm, Junghwa cầm khăn lông lau mặt.

Đưa tay đem tóc mình buộc kiểu đuôi ngựa thật cao, hài lòng nhìn thấy bộ dạng phấn chấn của mình. Hướng về phía gương trang điểm, triển khai một nụ cười thật to. Nhỏ giọng nói.

"Mẹ! Lâu như vậy không thấy con, mẹ nghĩ con thế nào?"

Nghĩ tới, vừa cúi đầu vừa nói thầm.

"Không biết hôm nay cái người biến thái đó có đến hay không! Mẹ! Mẹ nhìn thấy chị ấy mẹ sẽ thích chị ấy sao? Chị ấy là một người lộn xộn lung tung!"

Mất mấy phút ngây ngô soi gương, Junghwa đưa tay vỗ đầu mình.

"Này! Junghwa! Cô thật là một kẻ ngu ngốc! Cô ở nơi này mè nheo cái gì đây? Nhanh một chút lên đường đi!"

Khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vàng đem khăn lông treo lên, vừa đem bãi chiến trường thu dọn lại vừa sắp xếp lại đồ dùng tắm gội.

Vội vàng rời ra khỏi phòng tắm, chạy đến phòng ngủ của mình. Tiện tay cầm lên túi xách đặt trên ghế, cùng với trái cây cúng tế đã chuẩn bị từ sớm cô sải bước ra khỏi phòng.

"Có thứ gì quên mang theo không? Không có! Đi nhanh thôi!" Cô Cúi đầu, liếc nhìn đồ trong tay.


Đ

ổi dép, xỏ chân vào giày của mình.
Vừa mới mở cửa phòng, chuẩn bị đi ra ngoài. Hyelin từ trong phòng ngủ thò đầu ra, cười nói.

"Junghwa! Trở về sớm một chút ăn cơm nha! Nếu là mang nhiều thêm một người trở lại ăn cơm cũng không có chuyện gì à!"

"A! Tớ sẽ trở về sớm một chút!" Junghwa trong tay còn nắm túi xách vẫn cố gắng làm thành biểu tượng "OK".

Hỵein hướng cô phất phất tay.

"Đi đi! Đi đi!"

"Được!" Junghwa gật đầu, đi ra khỏi nhà.

Trở tay đóng lại cửa, cô nháy mắt đột nhiên nhíu mày.

"Ai? Hyelin sao lại nói ra câu nói kia vậy?"

Đi được vài bước, trong lòng Junghwa hồ nghi. Mang nhiều một người trở lại ăn cơm cũng không có sao? Tại sao Hyelin lại nói như thế? Thật sự là kỳ quái! Chẳng lẽ cậu ấy biết Hani nói hôm nay sẽ đến gặp mình?

Không phải đâu! Hyelin làm sao biết!

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa. Bấm cho cửa thang máy đóng lại, một đường thẳng đến tầng dưới cùng cao ốc. Chưa được vài phút, Junghwa đã sải bước vội vã đi ra khỏi cao ốc.

Lúc này, trời đã có chút sáng.

Trên đường cái người đi tới đi lui cũng không ít.

Junghwa đứng ở con đường bên cạnh cao ốc, đưa tay vẫy một chiếc tắc xi.

Chợt nhắm mắt lại, cảm thụ gió thổi phất qua bên mặt, phát ra chút ít tiếng vang rất nhỏ. Bên tai tựa hồ còn có thể dựa vào trong trí nhớ nghe thấy giọng điệu của chị, thâm trầm nói —— Junghwa! Ngày mai nhất định phải chờ tôi!

Khóe môi không tự chủ lộ ra nụ cười, đáy mắt phát ra ánh sáng long lanh.

Mở cửa xe, khom lưng ngồi vào bên trong xe, xe vững vàng đi về phía trước.

Xe chạy thẳng về phía nghĩa trang, khi xe vừa mới dừng hẳng Junghwa đưa tay mở cửa xe rồi vội vàng móc tiền ra đưa cho tài xế.

"Bác tài! Không cần thối!"

Ngẩng đầu lên nhìn về bậc thang thật dài. Đôi tay ôm một đống đồ lớn, có chút kích động nhấc chân bước đi.

Khí trời còn có chút âm lãnh, lẻ tẻ mấy người cúng bái.

Cây cỏ có chút tiêu điều lạnh lẽo, ở trong gió nhẹ chập chờn, phiếm màu vàng, bộ dáng có chút đáng thương .

Junghwa mỉm cười đi trên đường mòn dài hẹp ở giữa hai hàng mộ, tầm mắt chính xác nhìn về phía một ngôi mộ ở phía trước không xa. Trong lòng bỗng nhiên có cảm giác khác thường, bởi vì đáy mắt cô đã nhìn thấy gương mặt mẹ tươi cười rồi.

"Mẹ! Mẹ khỏe không? Con hôm nay vẫn cười! Mẹ thấy con có ngoan hay không đây?" Junghwa cúi người xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ, lại phát hiện ngón tay có chút hơi run.

Trên bia mộ là hình một phụ nữ đang cười rất dịu dàng. Dường như nói với cô.

"Junghwa! Bảo bối của mẹ! Mẹ đều nhìn thấy! Junghwa của mẹ rất ngoan!"

Junghwa nhịn xuống sống mũi đang cay, đem trái cây đã chuẩn bị lấy ra, toàn bộ để trước bia mộ.

Còn mình quì trước mộ lặng nhìn mẹ ở trong hình, khẽ cười một tiếng.

"Mẹ! Mẹ biết không? Hôm nay còn có một người, người đó nói cũng muốn tới thăm mẹ!"

"Sao? Mẹ hỏi con người đó là ai?"

"Người đó à! Con cũng không biết giới thiệu người đó với mẹ như thế nào! Dạ? Có phải anh Minho mà mẹ đã từng đề cập không hả? Không phải! Anh Minho anh ấy . . . . . . anh ấy xuất ngoại rồi. . . . . ."

"Người hôm nay đến gặp mẹ. . . . . . Là người con yêu sâu đậm. . . . . ."

"Cũng giống như mẹ yêu ba vậy. . . . . . Cũng là tình yêu sâu đậm. . . . . ."

Junghwa cơ hồ là lầm bầm lầu bầu, trong lòng đột nhiên trở nên ấm áp vô cùng.

Biệt thự Ahn gia .

Bà Han vẫn còn ở trong phòng bếp vội vàng chuẩn bị sớm một chút, xoay người một cái, nhìn thấy Hani từ trên lầu đi xuống, vội vàng cười nói.

"Tiểu thư! Hôm nay sao lại thức dậy sớm như vậy! Bà còn chưa chuẩn bị xong!"

Hani lắc đầu một cái, dịu dàng mỉm cười.

"Bà Han! Không cần chuẩn bị phần của con, con bây giờ sắp đi ra ngoài!"

"Sớm như vậy đi công ty à? Hiện tại mới còn sớm! Bà chuẩn bị xong rất nhanh! Cô ăn rồi hãy đi đi! Vẫn kịp mà!" Bà Han vội vàng nói.

Aiz! Người trẻ tuổi chính là như vậy, luôn luôn không biết ăn uống phải có giờ giấc! Không ăn uống một chút? Vậy làm sao có thể khỏe!

Hani không có thời gian giải thích nữa, mở ra chân thon dài, đi ra ngoài biệt thự, giọng thâm trầm bay tới.

"Bà Han! Không cần! Bà làm cho Hyojin đi!"

"Tiểu thư? . . . . . . Tiểu thư! . . . . . ." Bà Han không yên tâm kêu hai tiếng, có chút nổi giận nhìn theo bóng lưng Hani rời đi .

"Aiz!" xoay người thở dài, lại nhìn thấy Hyojin đứng trên cầu thang.

"Hyojin! Sao con lại dậy sớm vậy? Chẳng lẽ giống như Hani đi ra ngoài sớm như vậy?"

"Cô cần phải ăn điểm tâm nha! Không ăn điểm tâm đối với thân thể là không tốt!" Bà Han tận tình khuyên bảo .

Hyojin chỉ cắn môi không nói gì. Nhìn theo hướng Hani rời đi cho đến khi thân ảnh của Hani biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới xoay người, có chút chán chường trở về phòng của mình.

Chị Hani . . . . . . Tha hay là đi. . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao như vậy. . . . . .

Bà Hani nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của cô, tự lẩm bẩm.

"Hani cùng Hyojin, hôm nay sao lại hơi lạ!" Nói xong, đi trở về phòng bếp, tiếp tục chuẩn bị điểm tâm.

Hyojin đi trở về phòng, ngơ ngác ngồi ở trên giường.

Vẫn mở máy vi tính, đột nhiên một hồi âm thanh "Tích tích" vang lên. Đây là âm báo cuộc gọi video, đối phương không phải là ai khác, chính là ba của cô.

Hyojin phiền não đi đến trước máy vi tính, nắm con chuột đè xuống phím kết nối.

Trong màn hình máy vi tính, một hồi màu lam chờ đợi tần số. Cũng không lâu lắm, ông Le gương khí phách thoáng hiện, tuổi trên năm mươi ông Le nhìn dứa con gái duy nhất của mình bằng đôi mắt sủng ái .

"Hyojin, ở Seoul chơi đủ chưa? Chơi đủ, thì có thể trở về! Bà nội Ahn còn có ông nội Ahn cũng rất nhớ con!" Ông Le dùng giọng điệu dụ dỗ nói.

Hyojin không nói gì, trong lòng đau xót, nước mắt từ từ ngưng tụ.

"Tại sao không nói chuyện? Ba mới từ Mỹ về, mang cho con rất nhiều quần áo đẹp! Con mau về để xem qua một chút đi? Xem xem mắt thẩm mĩ của ba lần này có tốt hơn lần trước không?"

Ông Le thấy Hyojin không nói lời nào liền nhẹ giọng nói. Trước kia hơn mấy tháng không thế nào quan tâm tới cô, buôn bán thật sự là quá bận rộn, nên làm cho con gái bảo bối của mình giận dỗi.

"Con không cần quần áo đẹp! Con không cần những thứ đó!" Hyojin đột nhiên lên tiếng, nhưng trong thanh âm có chút nghẹn ngào.

Ông Le nghe được thanh âm của cô, có chút nóng nảy.

"Bảo bối a! Nói cho ba, con làm sao vậy! Đừng khóc! Ba sẽ đau lòng đấy! Có phải ở Seoul, Hani ăn hiếp con không?"

"Đứa nhóc kia! Thiệt là! Ba giúp con mắng nó!"

Hyojin vừa nghe đến những lời này, lập tức khóc ra thành tiếng, bên khóc bên rống.

"Con không muốn. . . . . . Chị Hani chị ấy muốn cưới người khác. . . . . . Con không muốn. . . . . . Ba. . . . . . Con không muốn. . . . . ."

"Ai nói! Hani là vị hôn phu thê của con, ba cùng Ông nội Ahn đã sớm quyết định rồi!" Ông Le nghiêm mặt nói.

Hyojin vẫn còn khóc.

"Chị Hani thích người khác . . . . . . Chị ấy không thích con. . . . . . Ba gạt người. . . . . . Ông nội cũng là gạt người. . . . . . Chị Solji cũng biết. . . . . ."

"Chỉ có con không biết!"

Ông Le nhìn thấy con gái bảo bối của mình khóc thút thít thương tâm như vậy, trong lòng nhất thời lửa giận ngút trời. Rống to.

"Nó dám! Nó chỉ có thể lấy con! Ba ngay bây giờ gọi điện thoại cho Hani! Yên tâm! Ba sẽ nghĩ hết biện pháp, hôm nay sẽ để cho các con trở về Anh quốc!"

"Bảo bối đừng khóc nữa! Chờ tin tức của ba !" Ông Le vừa an ủi mấy câu, vội vã cắt đứt video. Hyojin vừa định nói.

"Không cần", lúc này mới phát hiện ra màn ảnh máy trong vi tính đã bị ngắt kết nối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1