Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 111

Trên máy bay từ Anh quốc bay đến Seoul.

Hani nhắm mắt lại, kiên nhẫn chờ đợi. Bây giờ đã bay tám giờ rồi, chưa tới bốn giờ nữa có thể đến được Seoul. Chỉ kém một chút. . . . . .

Tại sao, ngắn ngủn mười mấy giờ, thế nhưng mình lại giống như cảm giác mình đã trải qua mấy năm.

Lập tức vui vẻ, lập tức kinh ngạc, đại khởi đại lạc, quá nhiều chuyện.

Hiện tại, rốt cuộc cũng giải quyết.

Nghĩ đến lời nói kia của Hyojin, trong lòng chậm rãi thở ra một hơi. Hyojin chủ động giải trừ hôn ước, vậy thật ra không thể nào tốt hơn. Mặc dù trong lòng có chút thấy thẹn đối với Hyojin, nhưng là cũng không có biện pháp.

Chuyện tình cảm, không cách nào thành toàn.

Mọi chuyện giờ quá tốt, chỉ kém mang theo Junghwa trở về Anh quốc, giới thiệu với lão ngoan cố kia!

Bất kể xảy ra chuyện gì, đều muốn làm bạn ở bên người cô, không bao giờ rời cô đi nữa. Coi như Ahn gia tất cả mọi người đều phản đối, mình cũng sẽ không buông tay cô ra! Nhất định sẽ cầm thật chặt!

Chỉ cần chưa tới bốn giờ, cô mà có thể chạy tới bên người em rồi.

Junghwa. . . . . .

Trên máy bay từ Seoul bay đi Anh quốc.

Junghwa đưa tay đem cửa sổ nhỏ của máy bay đóng lại, thân thể ngã về phía sau, nhắm hai mắt lại. Bây giờ đã bay bốn giờ rồi, chưa tới tám giờ, là đến Anh quốc rồi. Chỉ còn một chút nữa. . . . . .

Tựa hồ có thể cảm giác đến được Anh quốc càng ngày càng gần, cách chị càng ngày càng gần.

Nghĩ đến không lâu, sẽ phải đối mặt với chị, đối mặt với người nhà của chị, trong lòng chợt có chút sợ hãi. Nếu như nói không khẩn trương, đó chính là gạt người, làm sao có thể không khẩn trương!

Nhưng là vừa nghĩ tới chị sẽ đứng ở bên cạnh mình, trong lòng liền tràn đầy dũng khí cùng với lòng tin.

Máy bay hạ cánh, trước phải tìm khách sạn tắm rửa.

Nếu không cứ lộn xộn như vậy xuất hiện trước mặt người nhà của chị, như vậy liền thảm! Nghe nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, cái khác không có ưu thế, như vậy ít nhất phải làm cho người ta có ấn tượng sạch sẽ đi!

Nghĩ tới một lát còn phải tìm mua rượu, trong lòng tính toán hành trình sau đó.

Trách mình thời điểm học đại học không học hệ nghệ thuật, Anh ngữ thi tới thi lui cũng không có qua cấp bốn. Hiện tại bay đi Anh quốc, quả thật là cùng câm giống như nhau!

Thôi! Đi một bước nhìn một bước!

Đưa tay đè túi áo sơ mi, nơi đó có tờ giấy Solji đã viết địa chỉ lên.

Tám vạn năm nghìn dặm trời cao mênh mông, đi tới đi lui trên bầu trời.

Khung cảnh hai bên máy bay lần lượt thay đổi.

Bốn giờ sau, máy bay đến Seoul.

Hani vội vàng đi ra khỏi cửa VIP, qua hai mươi bốn giờ, không nghĩ tới lại trở về Seoul. Nháy mắt lúc chân đạp lên mặt đất, cảm thấy vạn phần chân thực.

Đi ra sân bay, mới phát hiện đã là đêm khuya.

Bóng đêm Seoul thâm trầm, trong bầu trời đêm sao lóe ra ánh sáng. Cực kỳ giống ánh mắt của người khác, có thể tách ra chói mắt sáng chói.

Hani đưa tay ngăn lại một chiếc taxi, khom lưng ngồi vào bên trong xe.

Taxi chậm rãi khởi động, tài xế quay đầu lại và hỏi.

"Tiểu thư! Đi nơi nào?"

". . . . . ." Hani sửng sốt trong một chút, cũng không nghĩ tới nên đi nơi nào tìm Junghwa. Nghĩ đến mình trước khi đi, Solji nói với mình, vừa vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Solji.

"Trước đi về phía trước!" Suy nghĩ , mở miệng nói.

Hiện tại cũng chỉ có thể nói trước như vậy, chờ hỏi rõ Solji tình hình rồi tính.

Điện thoại di động từ trước vẫn ở trạng thái tắt máy, nhanh chóng đè xuống nút mở máy. Màn ảnh một hồi lam quang, ngón tay quen thuộc bấm xuống dãi số của hắn, đưa điện thoại di động cầm lên đặt ở bên tai.

"Tút tút ——" hai tiếng, điện thoại thông.

Cả đêm trước Solji đều ở công ty ngủ qua loa một giấc, ngủ cũng không được tốt. Giờ phút này cô đang ngủ bị đánh thức, thanh âm có chút khàn khàn, cũng là mệt mỏi hỏi.

"Hani! Cậu đến Anh rồi sao?"

"Junghwa giờ đang ở đâu? Cậu đã liên lạc được với em ấy chưa?" Hani không để ý tới giải thích nhiều, trực tiếp hỏi.

Solji có chút thanh tỉnh, cũng là hưng phấn nói.

"Hani! Lần này cậu cần phải cảm ơn tớ. Oh! Tớ muốn nói cho cậu biết một tin tức vô cùng tốt!"

" Là vè cô gái nhỏ của cậu! Em ấy quả nhiên lợi hại! Cậu coi như là không nhìn lầm người!"

"Cậu biết không? Em ấy nói muốn đi Anh quốc tìm cậu đấy! Cậu cảm động không? Cảm động không? Hiện tại cậu đã ở trên máy bay rồi !"

"Theo tớ tính toán thời gian! Khoản vài giờ nữa là chuyến bay của cô ấy đến đó! Cậu phải không nên đi sân bay đón em ấy? Mặc dù tớ có ghi địa chỉ cho em ấy rồi, nhưng mà tớ cũng sợ em ấy lạc đường!"

"Hani? . . . . . . Alo? . . . . . . Có ở đó hay không? . . . . . . Hani? . . . . . ."

Bên đầu điện thoại kia, Solji không nghe được tiếng Hani đáp lại, đứt quãng hô lên.

"Cậu nói cô ấy đi Anh?" Thật lâu sau, Hani chỉ có thể hỏi thế.

Solji vội vàng trả lời, cũng là vui vẻ cười to.

"Đúng a! Xế chiều hôm nay đi! Đã đi được mấy tiếng! Thế nào à? Hưng phấn quá độ? Là trong lúc nhất thời vui không tiếp thụ nổi sao?"

Hani cầm điện thoại di động, đầu óc "Ong ong ——" vang lên.

Loại cảm giác này, buồn bực không nói được.

"Solji! Tớ đang ở Seoul!" Âm thanh Hani lại bắt đầu run rẩy.

"A ——" Solji trực tiếp kêu lên, dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi.

"Làm sao cậu lại ở Seoul? Cậu không phải là đang ở Anh quốc sao? Ông nội không phải bệnh tình nguy kịch sao?"

"Mọi ngừơi đã xảy ra chuyện gì à? Phim truyền hình cũng không có khoa trương như vậy nha!"

"Về sau nói cho cậu rõ! Tớ hiện tại bay đi Anh quốc đây !" Hani đưa tay xoa mi tâm, nói xong, không đợi Solji nói thêm gì nữa, trực tiếp đem điện thoại cắt đứt.

Vừa nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía tài xế nói.

"Trở lại sân bay!"

Taxi ở chỗ quẹo phía trước mặt quay đầu, quay trở sân bay.

Hani cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tất cả mong đợi trong nháy mắt tan thành bong bóng.

Trên cái thế giới này, tại sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra chứ? Để cho cô cảm thấy vô lực như vậy! Mình bay trở về, em ấy bay đi tìm mình? Hoặc là, hai chiếc máy bay qua ô của sổ bỏ qua nhau ở trên bầu trời. . . . . .

Vừa nghĩ tới Junghwa bay đi Anh quốc, bên trong lòng mình nhất thời nóng nảy dị thường.

Cái lão già ngoan cố đó, còn không biết sẽ đối với em ấy nói ra lời nói ác độc gì. Không được! Mình muốn nhanh lên một chút!

Lần này, thực sự là lòng như lửa đốt!

Sân bay Seoul.

Hani lại một lần nữa ngồi chờ ở đại sảnh, đầu có chút choáng váng vì chênh lệch múi giờ, còn chưa có quen. Nhắm mắt lại trong nháy mắt, khuôn mặt tươi cười của Junghwa lại hiện lên ở trong đầu lần nữa. Không tự chủ nhíu mày, dạ dày có chút khó chịu, người càng thêm mệt mỏi. Hai mươi bố giờ chưa được ăn, thậm chí ngay cả nước cũng không có uống một hớp, toàn thân cảm giác nhức mỏi.

Ở trên máy bay, nóng lòng muốn nhìn thấy Junghwa. Máy bay hạ cánh, lại nghe được tin tức như thế.

Điều này làm cho Hani làm sao chịu nổi!

Giờ phút này, một thân một mình đêm khuya ngồi ở sân bay Seoul, trong giây lát có cảm giác buồn bực. Bên cạnh là một đôi tình nhân, nắm chặt tay nhau, đầu dựa vào đầu, nói lời thân mật. Người xung quanh, tựa hồ trừ cô ra, đều là hạnh phúc, đều là đoàn tụ, đều là vui vẻ. Nhưng là Hani động cũng không muốn động, nói cái gì cũng không muốn nói, cái gì cũng không muốn làm.

"Junghwa.....ở Anh quốc chờ tôi.....Lần này nhất định phải chờ tôi......Em biết không......."

Hani chợt thấy sợ hãi, chưa bao giờ sợ hãi như thế, chỉ sợ khi trở lại Anh quốc, không thấy được Junghwa.

Chẳng lẽ giữa bọn họ, đã xa nhau quá rồi sao? Chỉ có thể xa nhau sao?

Mình thật sự không cam lòng.

Junghwa! Mình thật đáng chết mà!

Chỉ có nửa giờ đi đường thôi, tại sao không tìm em trước khi trở lại Anh? Tại sao muốn bận tâm nhiều như vậy đây? Nếu như ngay lúc đó mình không do dự, chuyện cũng không như vậy!

Ở dãy ngồi chờ, sau lưng chỗ ngồi Hani đang có một người như cô.

Một người mặt tây trang màu đen, đeo kính đen, giống nhau im lặng không lên tiếng an tĩnh ngồi chờ.

Mà trên tay hắn là vé máy bay, cũng là sắp sửa bay đi Anh.

Luân Đôn - Anh, sân bay Heathrow.

Junghwa xách theo túi xách, có chút mù mịt ở lối ra.

Mới vừa xuống máy bay, cũng vì lệch múi giờ còn không có quen. Cả người có chút cảm giác khó chịu, nhưng cố gắng nén khó chịu.

Đám người quanh mình sao xa lạ, ánh mắt xanh biếc, dáng người cao lớn. Trong lỗ tai truyền tới đề là anh ngữ, mình ở trong cái hoàn cảnh này, cảm thấy luống cuống.

Đột nhiên có chút mù mờ ngỡ ngàng.

Mở ra bước chân, đi theo người phía trước, qua trái qua phải ra khỏi sân bay.

Sắc trời hơi tối, thậm chí còn không rõ ràng lắm, bây giờ là ban ngày hay là chiều.

Ở cửa ra vào của sân bay, màu vàng của taxi lấp lóa đầy đường.

Junghwa nắm chặt túi xách, cẩn thận nhìn quanh, ngồi vào bên trong một chiếc taxi. Ngồi vào ghế sau, trong đầu đang cố gắng liều mạng tìm kiếm từ ngữ.

"I'm looking for a hotel!" Hít sâu một hơi, cuối cùng cũng ra khỏi miệng.

Vừa lúc đó tài xế người Anh ăn mặc đồng phục mang theo cái mũ nghiêng đầu lại, mỉm cười nói.

I know there is a hotel very good."

"Let me take you?" Âm điệu hỏi thăm.

Mấy câu Anh ngữ đơn giản này, Junghwa có thể nghe hiểu, cao hứng gật đầu một cái.

"OK! Thanks!"

Taxi dừng lại ở trước một khách sạn, Junghwa tùy tiện rút tờ bảng Anh trị giá lớn nhất cho tài xế. Vốn là muốn nói "Không cần thối lại", kết quả không biết nói sao.

Chu mỏ, không thể làm gì khác hơn là hướng về phía tài xế phất phất tay bảo không cần.

Tài xế cũng là mặt nghiêm túc, vội vàng quay cửa kính xe xuống, đem tiền lẻ đưa về phía cô.

"You find a change!"

Junghwa sửng sốt một chút, vội vàng nhận lấy tiền lẻ, vừa cảm kích nói nhiều lần"Thanks". Đứng tại chỗ, nhìn taxi rời đi, lúc này mới xoay người, ngẩng đầu ngắm nhìn khách sạn.

Đẩy cửa vào, cô nhìn chung quanh một vòng.

Nhìn bảng giá tiền, lấy ra đầy đủ tiền đặt ở trên quầy, lấy ra giấy tờ của mình, hướng về phía nữ tiếp tân người Anh nói.

"One!"

"I know!" Nữ tiếp tân tựa hồ thường thấy loại chuyện như vậy, nâng lên khuôn mặt tươi cười tỏ vẻ hiểu được trả lời.

Chẳng bao lâu, thẻ của phòng được đặt ở trên quầy, thử quét qua một lần khẳng định chính xác.

"Room 503!" Nói xong, tay chỉ về phía cầu thang bên trái.

Junghwa vừa cầm lấy thẻ phòng cùng với giấy tờ tùy thân, vừa gật đầu nói.

"Thanks!"

Xoay người, đi về phía cầu thang.

Trong phút chốc, phát hiện tình huống trong tưởng tượng của mình không có tệ đến như vậy.

Ít nhất dọc theo đường đi gặp người mình, cũng không tệ!

Xem ra chính mình còn rất may mắn a! Nhanh đi tắm! Bây giờ là bốn giờ sáng, sau đó nghỉ ngơi một hồi, sẽ phải lên đường đi gặp người biến thái kia! Nghĩ đến mình đột nhiên xuất hiện ở trước mặt chị, dáng vẻ chị kinh ngạc, không cách nào khắc chế, cười trộm ra tiếng.

"503?" Junghwa tìm kiếm gian phòng của mình, ánh mắt quét qua từng gian phòng trong hành lang.

Rốt cuộc đi tới trước phòng 503, hướng về phía cửa, quẹt thẻ, đèn đỏ sáng lên, ngay sau đó cửa mở ra, thấy gian phòng sạch sẽ, chợt buông lỏng tâm tình.

Đóng cửa lại, đem túi đeo trên lưng ném lên giường, vội vàng xông vào phòng tắm, tắm trước nói sau.

Thoáng một cái qua 30 phút, cửa phòng tắm bị người mở ra.

Junghwa chỉ quấn khăn tắm lớn quanh người, cầm khăn lông khô lau chùi tóc. Đi tới phòng ngủ, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ, nhíu mày.

"Bây giờ mới bốn giờ sáng? Ai! Quá sớm!"

"Hiện tại đi! Bọn họ có lẽ còn đang ngủ! Mình nên đợi đến tám giờ hãy đi!" Junghwa nghĩ tới, ngồi ở trên giường, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi qua.


M

ột lát sau, vốn là tư thế đang ngồi, biến thành nằm.

Một lát sau, con mắt vốn là còn khẽ mở mắt, từ từ nhắm lại.

Thật sự là quá buồn ngủ hơn nữa quá mệt mỏi, bất tri bất giác cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Thời gian, từ từ trôi qua. . . . . .

Nhưng người trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại . . . . . .

Trên phi cơ từ Seoul bay đi Anh quốc.

Hani nghiêng đầu nhìn về phía tiếp viên hàng không, dung nhan thanh tú tràn đầy nóng nảy, hỏi.

"Còn mấy giờ nữa mới đến Luân Đôn?"

"Phi cơ đã bay mười giờ, qua hai giờ nữa, có thể đến được Luân Đôn Anh quốc! Xin không cần nóng nảy!" Tiếp viên lộ ra nụ cười mang tính nghề nghiệp.

Hani không nói gì thêm, nhắm hai mắt lại.

Trong lòng lại bắt đầu đếm ngược tính giờ, còn hai giờ!

Chợt, nhớ tới lúc trước, giống nhau cũng là hai giờ. . . . . . Giống hệt lúc đó. . . . . .

Nhưng lại cố tình bỏ qua. . . . . . Junghwa. . . . . . Tôi không muốn cùng em bỏ qua. . . . . .

Chờ tôi! Trong lòng im lặng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1