Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

"Chị họ! Chị từ Busan cố ý đến thăm em sao? Em thật sự là quá cảm động!"

"Lần sau tới, nhớ nói trước cho em biết! Em sẽ đến trạm xe đón chị! Chị nói có đúng hay không?"

Junghwa bất đắc dĩ đáp trả bằng ánh mắt, há miệng càu nhàu che lấp.
Vội vàng lôi kéo Hani đi về hướng trong thang máy, không quên quay đầu hướng sau lưng nhìn Minho bày tỏ áy náy.

"Anh Minho! Vậy em đi lên trước!"

"Được! Em đi lên đi!"

Trong lòng Minho cảm thấy có chút kỳ quái, Junghwa không phải cô nhi sao? Từ đâu ra chị họ vậy?
Nhìn hai người bọn họ đi vào thang máy, cho đến khi thang máy đóng, lúc này mới lắc đầu một cái, bỏ rơi khốn hoặc đầy trong đầu .
Có lẽ. . . . . . Chỉ là anh suy nghĩ nhiều. . . . . .
Cửa thang máy mở ra, Junghwa chợt nhảy ra.
Xoay người nhìn Hani bên trong thang máy, trợn to hai mắt.

"Đã trễ thế này, cô có thể đi trở về ngủ!"

Nói xong, liền muốn bấm thang máy đóng lại.

Hani đưa tay chặn ngang cửa thang máy, không nhanh không chậm bước ra.

"Dường như em đã quên một chút, bây giờ em là người phụ nữ của tôi."

"Tôi chưa từng quên! Cho nên cô không phải cần mỗi ngày không sợ người khác phiền ở bên tai tôi nhắc nhở!" Không chịu yếu thế phản kích.
Nhíu mày, đôi tay ôm ngực dựa vào vách tường.

"Thế nào? Không mời tôi vào ngồi một chút sao?"

"Tôi thấy không cần chứ?" Junghwa khẽ cười, ánh mắt của cô trong nháy mắt cong thành hình trăng sáng. Biến thái chết tiệt! Khuya khoắt cô muốn vào phòng, cô muốn làm gì?

Hani cũng mỉm cười, trong giọng nói kiên quyết, cũng là không cho phép phản kháng.

"Đi mở cửa đi!"

Junghwa bất đắc dĩ quệt miệng, tay vươn vào trong túi đeo lưng móc ra cái chìa khóa.
Cửa mở ra, nháy mắt, cả người chợt từ phía sau lưng bị người đưa tay ôm lấy, không còn kịp kêu la lên nữa, tất cả tiếng cầu cứu toàn bộ bao phủ ở trong nụ hôn của Hani.
Nụ hôn nóng bỏng, không ngừng dây dưa cô.
Hani xoay người ôm lấy cô tiến vào bên trong nhà, đem lấy cả người cô khóa ở cửa cùng trong ngực mình.
Trong bóng tối, trầm mặc rồi lại kịch liệt ôm hôn. Mang theo chút tức giận, lại có chút bá đạo, hôn cô thật sâu.

"Ưm. . . . . ." Cô sắp hít thở không thông!

Đúng lúc ngừng nụ hôn này, cánh tay cũng giảm bớt sức lực.

Junghwa lúc này mới hô hấp từng ngụm từng ngụm, run rẩy mở đèn. Gian phòng đột nhiên bừng sáng, khiến cho hai người cũng khẽ nheo lại mắt.
Đưa tay phủ ở môi của mình, hướng Hani cực kỳ tức giận rống to.

"Cô sắc lang biến thái! Cô không thể tìm người khác động dục sao? Đây là nụ hôn đầu của tôi! Cô có hiểu hay không? Nụ hôn đầu phải để lại cho người mình thích!"
Quá mức tức giận, Junghwa đã quên mình cùng Hani đã có kí kết khế ước.
Uất ức xấu hổ, chẳng qua là cảm thấy khí huyết xông lên.
Hani cũng không coi tiếng hét hò của cô là gì, nghe được hai chữ "Nụ hôn đầu" kia, tâm tình đè nén cùng lo lắng lúc trước, cư nhiên ở trong một giây này trở thành hư không.

Nhớ tới nụ hôn trộm trong phòng làm việc, càng thêm đắc ý.

"A? Vậy sao? Tôi cho là tất cả của em đều là của tôi!"


Quá ghê tởm! Cô thực sự muốn đánh cô ta! Nhưng. . . . . . Lại không được. . . . . .
Giận đùng đùng trừng mắt liếc Hani một cái, đôi tay chống nạnh, một bộ ra dáng cung tiễn.

"Thời gian không còn sớm! Tôi muốn đi ngủ rồi! Nếu như cô chưa từng quên lời đã nói, tôi nhớ cô đã đáp ứng tôi một tuần lễ sẽ không chạm vào tôi? Cho nên bây giờ cô có thể đi!"

"Nếu như tôi không đi thì sao?" Giống như muốn đối nghịch cùng cô, nói cái gì đều cùng cô làm trái lại.

Không đi? Không đi thì cô muốn làm gì? Cái người đại dâm dục này! Cô cũng biết cô ta không đáng tin mà! Quả nhiên đầy trong đầu đều là tư tưởng không tốt!

Phụ nữ của cô ta không phải rất nhiều sao? Làm gì nhất định chết quấn cô không thả!
Junghwa liếc nhìn Hani, khinh thường nói.

"Không đi thì không đi! Dù sao chuyện cô đã hứa với tôi, đừng quên!"

"Chỗ của tôi chật hẹp, cô muốn lưu lại ngủ, ừ! Cho cô cái chăn, ngủ trên sofa hoặc là ngủ trên sàn nhà, tùy cô!"

Ngủ trên sofa? Ngủ trên sàn nhà?
Hani liếc nhìn phòng ngủ cùng với chiếc giường đơn, lại nhìn gian phòng nhỏ hẹp, không nhịn được cau mày.
Cái phòng này thật sự là quá nhỏ! Là người ở sao? Người phụ nữ của cô, lại ở nơi như này?

"Tối mai theo tôi ăn cơm!" Trong lòng đã có tính toán, tầm mắt rơi vào trên người Junghwa.

Junghwa cũng không để ý tới Hani, đem túi đeo lưng tùy ý ném sang một bên. Cắm đầu cắm cổ đi tới trước sofa, ngồi xếp bằng xuống. Mở tivi, đem âm lượng chỉnh thật lớn, ý đồ coi Hani như người trong suốt.

Tôi không nghe thấy, tôi không nghe thấy, tôi không nghe thấy. . . . . . Trong lòng nói lảm nhảm.

Hani đối với việc Junghwa lạnh lùng giống như không đáng lo, chuyện cô quyết định chưa bao giờ sẽ bởi vì bất luận kẻ nào mà thay đổi.
Nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói,

"Không nên quên hiệp ước giữa chúng ta, nếu như em muốn đổi ý, vậy. . . . . ."

"Dừng ——" Ghê tởm! Junghwa vội vàng ngăn cản.

"Ăn cơm đúng không? Tôi biết rồi!"

Hani hài lòng gật đầu một cái, xoay người muốn rời đi.

Cửa đã mở phân nửa, chợt dừng bước lại, cố ý nói.

"Mới vừa rồi người đàn ông đó, nhìn qua có vài phần ngây ngốc. Thì ra là em thích kiểu đàn ông này."

Nói xong, tiếng cười cười nhạo trầm thấp lại vang lên.

"Hani, cô khốn kiếp!"
Junghwa nắm lấy đệm dựa trên ghế sa lo, liền hướng trên người Hani đập tới.
Chỉ tiếc Hani đã sớm lắc mình ra khỏi gian phòng, đệm dựa nặng nề nện ở trên cửa, phát ra giọng buồn buồn, lại rơi xuống trên đất.
Trời mới biết! Tuần lễ trước vì cái đệm dựa này, còn cùng Hyelin tranh cãi ầm ĩ một trận. Cô thích nhất những chú mèo Kit­ty, không bỏ được người khác đụng vào, hơn nữa đây chính là hình hiếm có đó!

"Hani! Tôi sẽ không để cho cô yên! Ghê tởm mà!"
Junghwa đứng dậy đi tới trước cửa, đem đệm dựa nhấc lên, đau lòng phát thề.
Trong lòng dấy lên ngọn lửa hừng hực, cuộc chiến của cô và Hani bắt đầu triển khai. Trong đầu Junghwa lẩn quẩn vô số ý niệm, mỗi ý niệm chủ đề đều là chỉnh người biến thái kia thật ác!

Đại học nghệ thuật Seoul.
Trong giảng đường vẫn ngồi đầy người như cũ, nữ giáo sư đóng mở miệng to như chậu máu, liều lĩnh mạo hiểm giảng bài, thanh âm lanh lảnh thông qua ống nói, truyền khắp cả giảng đường.
Junghwa xưa nay hiếm khi không đến muộn cũng không ngủ như thế này.

"Ăn cơm. . . . . . Ăn cơm. . . . . . Ăn chết cô. . . . . ." Junghwa thấp giọng nguyền rủa.

Cử động khác thường của cô gần đây, khiến trong lòng Hyelin càng thêm sanh nghi.

Hướng bên người cô nhích rồi lại nhích, nhỏ giọng hỏi.

"Junghwa! Cậu gần đây kỳ kỳ quái quái thế nào ấy! Nói cho tớ biết, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Junghwa nghiêng đầu nhìn Hyelin, ánh mắt lóe lên, gương mặt vô tội, "Hyelin, tôi hiện tại gặp sao chổi á!"
Cho nên mới phải xui xẻo như vậy, chọc tới cái người biến thái kia!

Hyelin nghe được cũng không giải thích được, nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, lo lắng hỏi.

"Làm sao rồi? Có phải công việc không hài lòng hay không? Hay là người nào khi dễ cậu? Tớ bảo Jackson đi giúp cậu dạy dỗ!"

"Tớ. . . . . ." Junghwa mím mím môi, khổ mà không nói được a!
Điện thoại di động đột nhiên chấn động, Junghwa liếc nhìn màn hình, lúc này mới chậm rãi ấn phím đọc.
Một chuỗi mã số xa lạ, ngón tay ấn xuống dưới, thấy một hàng chữ đơn giản —— Tôi đã ở tại cửa trường học của em.
Ở cửa trường học? Ai vậy?
Junghwa suy tư nửa ngày, chợt cau mày. Một giây kế tiếp, gương mặt lập tức nhăm nhúm.
Cô ta không phải tổng giám đốc sao? Phải nên rất bận có rất nhiều chuyện mới đúng! Hiện tại mới vừa vặn ba giờ rưỡi, cô ta đã muốn ăn cơm?
Trời ơi! Ăn cơm coi như xong! Lại còn tự mình chạy tới bắt cô!

Nghĩ đến một lát sau khi tan lớp, trước cái nhìn soi mói của nhiều người như vậy, ngồi vào cái cỗ xe rộng rãi kia. Cả người Junghwa rợn cả tóc gáy, cả người như đứng đống lửa.

"Giáo sư!" Junghwa đứng bật dậy từ trên chỗ ngồi.

"Em muốn đến phòng rửa tay!"
Tiện tay cầm túi đeo lưng lên, thậm chí cũng không để ý tới sửa sang lại bộ sách trên bàn. Hướng về phía Hyelin nháy nháy mắt.

"Hyelin, những thứ này cậu giúp tớ mang về nhé!"
Nói xong, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người chạy ra khỏi giảng đường.
Junghwa một đường chạy chậm tới cửa trường, xa xa đã nhìn thấy xe Benz màu đen sáng rỡ xa xỉ kia.
Hani một thân Âu phục màu đen, tóc dài tùy tiện theo gió đung đưa không kềm chế được, trên khuôn mặt thanh tuấn, chứa đựng một nụ cười mê người.
Ánh mắt đồng thời nhìn thấy cô, sáng chói giống như ánh sao.
Người đi đường đi qua đi lại, thỉnh thoảng mấy chiếc xe chạy qua. Các cô gái trải qua bên cạnh cô, không nhịn được liếc về phía cô. Trên mặt có chút e lệ , càng thêm mang theo chút chờ đợi cùng rung động.
Cực phẩm như vậy hiếm khi nhìn thấy!
"Muốn chết! Dám làm người khác chú ý như vậy!"

Junghwa vội vàng cầm lên túi đeo lưng, tận lực che mặt của mình. Chạy chậm tới bên cạnh Hani, không quên trừng mắt liếc Hani một cái. Vòng qua xe, mau lẹ mở cửa xe, chui vào.
Hani bóp cổ tay cười một tiếng, ngay sau đó khom người ngồi vào bên trong xe. Liếc cô một cái, khởi động xe, lái rời khu đại học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1