Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Ở nơi này? Lời của chị ta là có ý gì?
Coi cô như những tình nhân trước kia của chị ta, bao dưỡng ở chỗ này? Sau đó cô giống như con chim hoàng yến? Cầm những thẻ vàng kia của chị ta, ngông cuồng sống qua ngày?

Junghwa quên phải hất tay của Hani ra, lạnh lùng nói.

"Chị định bao nuôi tôi sao?"

"Em muốn nghĩ như thế, tôi cũng không phản đối." Hani hời hợt nói.

Chợt cúi đầu, nhìn về phía bàn tay bị cô nắm chặt.

Không giống những cô bạn gái lúc trước của cô,tay các cô nàng ấy mềm mại tự phụ. Nhưng tay của Junghwa rất nhỏ, ngón tay cũng rất mảnh khảnh. Lòng bàn tay, có chút thô ráp .

Cái đó chính là. . . . . . Vết chai. . . . . .

Giống như là cảm thấy lòng bàn tay khác thường, Junghwa vội vàng rút tay ra.

Có chút sợ hãi đưa tay giấu đến sau lưng, không để lại dấu vết nhẹ nhàng phủi phủi, cố gắng muốn làm tan đi nhiệt độ lưu lại ở lòng bàn tay.

Hani đem lấy hành động mờ ám của Junghwa nhìn ở đáy mắt, hồi tưởng lại báo cáo của Solji, trong lòng đã sáng tỏ tất cả.

Mười sáu tuổi bắt đầu cuộc sống một mình, tất cả học phí ở đại học đều dựa vào mình đi làm kiếm được. Thậm chí, mỗi tháng còn gửi tiền về Cô Nhi Viện.

". . . . . ." Muốn nói những gì, đột nhiên phát hiện mình có chút nghẹn lời.

Junghwa ngẩng đầu nhìn về phía Hani, từ trong ánh mắt của Hani nhìn ra một tia thương hại. Từ nhỏ sống ở trong hoàn cảnh phức tạp, đã thấy rất nhiều ánh mắt phong phú.

Cô làm sao lại không hiểu, ánh mắt của chị ta đại biểu cho cái gì.

Con nhím có gai, đều chỉ là vì bảo vệ mình. Cho nên. . . . . .

"Chị muốn nói gì! Chẳng lẽ không phải chị muốn bao nuôi tôi sao? Như vậy chị kêu tôi ở nơi này làm gì? Hay chị muốn tôi ở lại chỗ này làm người phụ nữ của chị? Hay làm người làm của chị cũng được!"

"Ahn tổng, chị muốn thế nào mới hài lòng thì cứ giày vò tôi thế ấy đi!"

Âm điệu bình tĩnh, nhưng vẫn khiến cho Hani cảm nhận được cô có chút kích động cùng giễu cợt.

Sống 28 năm, đối với những thứ từ thiện, sự nghiệp công ích kia làm cũng không ít. Nhưng bây giờ đột nhiên manh động ái tâm, dường như có chút buồn cười.

Nhưng, đích thực đã bị Junghwa mềm hoá rồi.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của Junghwa, vươn tay, đem lấy cả người cô đang căng lên tự phòng vệ ôm vào trong ngực của mình.

"Hani! Chị làm gì đấy! Mau buông tôi ra!" Giùng giằng muốn thoát khỏi trói buộc của Hani, lại phát hiện mình căn bản không phải đối thủ của Hani.

Tức giận, miệng mắng to.

"Biến thái chết tiệt! Còn không buông tôi ra!"

"Suỵt!" Hani hoàn toàn cũng không đem chút phản kháng yếu ớt của Junghwa để ở trong mắt, ở bên tai cô nhẹ nhàng suỵt một tiếng.

"Em đừng lộn xộn nữa! Mặc dù tôi đã hứa với em, một tuần lễ sẽ không đụng vào em, Nhưng nếu như em cứ tiếp tục lộn xộn như thế này, tôi sẽ không dám bảo đảm lời hứa của tôi rồi! Dĩ nhiên, em cũng có thể thử một chút!"

"Chị. . . . . ." Mặc dù giọng điệu của Hani êm ái, nhưng Junghwa biết Hani tuyệt đối không có bất kỳ ý tứ đùa giỡn nào.

Cảm nhận được nhiệt độ của người Hani, đang từng chút một dâng cao, Junghwa quả nhiên lại không dám động. Chỉ sợ sơ ý một chút, chạm phải khối thuốc nổ.

Thân thể cứng ngắc, an tĩnh bị cánh tay của Hani giam cầm, mặc cho Hani ôm.

Hani tựa đầu chôn sâu ở cổ của Junghwa, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt kia, tham lam hít sâu vào.

Ở bên cổ của Junghwa, phun ra hơi thở nóng rực, thanh âm cũng khàn khàn dị thường.

"Em dùng loại nước hoa gì."

"Hả? . . . . . . À! . . . . . . Nước hoa? . . . . . ."

"Tôi không mua nổi nước hoa! Tôi dùng sữa tắm tiện nghi, một trăm ngàn một bình lớn! Đủ tôi dùng thật lâu!" Junghwa suy tư trả lời, cũng không có cảm thấy bất kỳ khó chịu gì.

"Sữa tắm sao? Ừm!" Hani không có nói thêm gì nữa hít thật sâu mùi thơm cơ thể của cô.

Thời gian thật lâu, ai cũng không nói gì.

Ở trước bức tranh thật to kia, Hani ôm ấp lấy Junghwa. Tay của Hani vòng quanh phần lưng của Junghwa, cách quần áo, tinh tường vuốt ve sống lưng của cô. Chợt vươn tay kéo tay của cô qua, dắt cô đi ra ngoài cửa.

"Đi đâu thế?" Junghwa bị Hani dắt đi như vậy, dõi theo bóng lưng của Hani, không nhịn được hỏi.

". . . . . ." Trầm mặc.

Chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp.

"Rốt cuộc đi đâu!"

Tiếp tục giữ vững trầm mặc, ". . . . . ."

Có chút tức giận, lôi cả tên cả họ ra hỏi.

"Ahn Hani! Rốt cuộc đi nơi nào!"

Dường như là bị hỏi đến phiền, có lẽ càng thêm trong lòng cũng sớm đã muốn làm như vậy. Hani đột nhiên xoay người, chạm vào môi của Junghwa, chỉ dùng một tay phủ ở mặt của cô, hung hăng hôn.

Tách ra hàm răng của Junghwa, nhẹ nhàng cùng với lưỡi của cô chơi đùa.

Nhìn thấy khuôn mặt cô, sau một giây thu lại nụ hôn này.

Ngón tay xoạt qua lại trên gương mặt của cô, nhìn càng thêm trở nên đỏ thắm, lúc này mới ngừng động tác. Thấy gương mặt của cô bởi vì mình vuốt ve mà ửng hồng.

"Về sau không cần hỏi tôi vấn đề này nữa! Lúc tôi dẫn em đi, em chỉ cần đi theo tôi là được." Thanh âm dịu dàng, lại lộ ra một tia uy tín.

Junghwa cắn môi, khi Hani xoay người, một bàn tay khác còn để trống lặng lẽ lau chùi môi của mình.

Giống như là muốn lau đi nụ hôn của Hani, hoặc là đang thống hận Hani lạm tình. Nghĩ đến một tuần lễ về sau, còn phải cùng Hani..... . . . . . . Da đầu một trận tê dại, lại không dám suy nghĩ thêm gì nữa

Trở lại căn chung cư của Junghwa, Hani cũng không có xuống xe.

Hại ngồi ở trong xe Benz, đưa tay mở ra một bên cửa xe, dặn dò nói.

"Tôi ở chỗ này chờ em! Thu dọn xong lập tức đến ngay! Không nên nói nữa chữ không, trừ phi em muốn Cô Nhi Viện biến mất."

Junghwa không đáp lại, thẳng nhảy ra khỏi xe, chậm chạp đi về hướng khu chung cư.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Hani ngồi ở trong xe, nhìn bóng dáng cô dần đi xa.

Sau đó ngẩng đầu lên, tầm mắt dường như kèm theo cô, một đường bay thẳng tới lầu cuối của khu chung cư.

Ước chừng qua hơn 10 phút sau, Junghwa mang theo ba lô tùy thân của cô, trong tay còn đang cầm một túi giấy thật to. Có lẽ là bởi vì vội vàng, nên ngay cả tóc cũng hơi có chút xốc xếch, cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của Hani.

Mở cửa xe, ngồi vững vàng, nhìn về phía trước, kiên định nói.

"Lái xe đi."

Từ ổ chim sẻ mình đã ở ba năm đi ra, xe Benz vòng vo một vòng lớn, lại trở về khu cao ốc cao cấp mới vừa rồi.

Đi vào gian phòng, nháy mắt một bức tranh thật to lần nữa khắc sâu vào tầm mắt.

Bức tranh cô gái đó, rõ ràng chính là mình! Tại sao giờ khắc này ở trong mắt Junghwa, lại cảm thấy châm chọc như vậy. Bức tranh to đùng mỗi ngày nghênh ngang ở tại nơi này, nhắc nhở khế ước giữa cô và Hani .

Túi đeo lưng còn vác tại trên người, lại ôm chặt túi giấy to trong ngực. Đứng ở trước bức tranh khổng lồ này, cảm thấy mình vạn phần phải nhỏ bé cùng với hèn mọn.

"Em đang nghĩ gì thế?" Hani đi tới bên cạnh Junghwa, liếc nhìn bức tranh, ánh mắt trở lại trên người cô.

". . . . . . Không có gì. . . . . ." Vội vàng cúi đầu.

Nhưng mà trong nội tâm lại là không nhịn được thầm mắng mình: Junghwa! Mày đang làm gì thế? Ở trước mặt của chị ta, lại đột nhiên ngẩn người? Mới vừa rồi, bộ dạng đáng thương của mày, đã bị chị ta thấy được! Có biết hay không? Làm sao mày có thể vô dụng như vậy! Mày vẫn luôn rất kiên cường! Cho nên, không thể bị bất luận kẻ nào, hoặc bất kỳ vật gì đánh ngã!

Nghĩ như vậy, chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của Hani.

Khinh thường hừ lạnh.

"Dù tôi đang suy nghĩ gì, cũng không liên quan đến chị! Đó là chuyện riêng của tôi! Hừ!"

Nói xong, ôm chặt trong tay túi giấy, kiêu ngạo mà đi về hướng căn phòng.

Cẩn thận từng li từng tí đem gì đó trong túi giấy lấy ra, nhất nhất trưng bày ở giường trên hai người.

Hai chậu cây tiên nhân cầu, một chút tiểu thuyết nhàn tản bình thường thích xem, mấy bộ quần áo đơn giản tiện tắm rửa. Thời điểm tay sờ tới áo lót sát người, nhất thời hướng sau lưng nhìn sang.

"Uy! Chị không biết chị như thế rất không có lịch sự hay sao? Tôi muốn thu xếp đồ đạc, chị ở đó nhìn cái gì vậy!" Junghwa thở phì phò quát.

Hani đứng ở phía sau của Junghwa, dựa vào cửa, nhìn cô sửa sang lại những thứ đồ vật mà cô mang từ chỗ của cô sang. Rốt cuộc chịu không nổi tò mò, đến gần bên người cô.

Tầm mắt quét qua trên giường một đám vật lẫn lộn, nghiêng mắt nhìn đến áo lót trong túi giấy chưa lấy ra. Sợi dây trong lòng một lại bị gây xích mích nữa rồi, hai hàng mày kiếm, đột nhiên cau lại.

"Junghwa, không cần sửa sang lại những thứ này làm gì, tôi sẽ mua hết toàn bộ đồ mới cho em!"

Thanh âm của Hani rất nhẹ rât mềm mại, nụ cười của Hani cũng rất dịu dàng, nhưng lại để cho cô cảm thấy khó chịu, khó chịu trái tim kiêu ngạo kia.

"Ahn tổng!" Lần nữa kêu lên cái danh hiệu vĩ đại kia.

"Chị là đang khoe khoang tài lực của mình sao? Hay là đang dùng phương thức khác kể khổ tôi?"

Junghwa thờ ơ cười cười.

"Đúng à! Một bộ áo ngủ mặc ba năm, không có tiền thay thay mới đấy! Từ mùa hè mặc đến mùa đông, mặc tới mặc đi cứ mấy bộ y phục như thế."

"Thế nhưng lại liên quan gì đến chị? Chị tiền nhiều nên không có việc làm sao? Vậy thì toàn bộ quyên cho Cô Nhi Viện ở Hàn Quốc đi!"

Hani nghe được lời nói này của Junghwa, nụ cười nhất thời đọng lại ở trên môi. Nhìn Junghwa kích động, nội tâm chợt yên lặng một mảnh.

Một câu nói vô tâm, sẽ làm cô xúc động lớn đến thế sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1