Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Mở cửa phòng, trong phòng tối đen như mực. Đưa tay đem đèn mở lên, trong nháy mắt sáng ngời một mảnh.

Hani nhẹ nhàng hướng căn phòng kia đi tới, cửa nửa che, cũng không có đóng. Tay nắm chặt tay nắm cửa, do dự chốc lát, vẫn là nhịn không đem cửa phòng ngủ mở ra.

Nhưng vào lúc này, một đống lớn quyển sách trên cửa "Thình thịch oành ——" Rơi xuống, đập vào trên đầu người nào đó.

". . . . . ." Người nào đó kinh ngạc chết đứng.

Đầu có chút"Ong ong" vang vang, xoa huyệt Thái Dương, đè xuống chốt mở trên vách tường. Bên trong gian phòng —— Lại không có một bóng người!

Hani nhìn chiếc giường chỉnh tề, đôi tay nắm thành nắm đấm!

Cô gái chết tiệt kia! Dám không ở nơi này ngủ! Cô đã đi đâu? Chẳng lẽ lại trở về ổ chim sẻ của cô ấy hay sao? Hay là, cô cố ý làm như vậy?

Càng nghĩ càng tức giận, xoay người liền muốn đi bắt người.

Ngẩng đầu nhìn thấy trên cửa đối diện với anh dán một tờ giấy, vẽ một khuôn mặt tươi cười thật to, dường như cũng đang cười nhạo cô.

Đưa tay đem tờ giấy kéo xuống, đập vào đáy mắt chính là bút tích thanh tú. Nhìn tờ giấy này, bên tai dường như cũng đang vang vang âm thanh tràn đầy sức sống của cô.

"Biến thái chết tiệt! Nếu như chị thấy được phong thư này, đã nói lên chị đối với tôi ý đồ bất chính!"

"Nói! Có phải chị nửa đêm vào phòng của tôi hay không? Chị muốn làm gì tôi?"

"Bị tôi chỉnh rồi! Hừ! Đây chính là kết quả của chị! Lần sau cẩn thận một chút cho tôi!"

"Chị nhất định lại muốn đi bắt tôi đúng không? Nhưng tôi không có trốn đi! Tối hôm nay tôi đi làm, cứ như vậy nhé!"

"Junghwa. . . . . ." Nhìn tờ giấy Junghwa lưu lại, khóe miệng chợt cong lên.

Cùng thời khắc đó, bên trong gian bán thức ăn nhanh Junghwa nhảy mũi một cái.

"Ắt xì hơi...!" Vuốt vuốt lỗ mũi, tay nhỏ bé vòng quanh ngực, xoay người dựa vào quầy.

Trong lòng đang cười thầm, một đôi mắt to cong thành hình trăng sáng đáng yêu. Không biết biến thái ngông cuồng đó có bị nện vào không! Hắc hắc he he! Nện vào coi như chị ta xui xẻo, đáng đời!

Ngón tay gõ cánh tay, âm thầm suy tư, một tháng này nên chịu đựng như thế nào.

Đầu đi phía trái nghiêng một cái

"Hừ! Đối chọi đến cùng với chị ta!"

Đến thời điểm thay ca, đã là tám giờ sáng.

Junghwa kéo bước chân nặng nề đi, thậm chí ngay cả khi ngồi ở trên xe buýt đều ngủ gà ngủ gật. Cô thực sự buồn ngủ quá oh! Đang muốn móc ra cái chìa khóa mở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy cửa phòng tự động mở ra.

Hani mặc áo sơ mi trắng tinh, ống tay áo tùy ý xắn lên. Hướng xuống nhìn lại, quần tây màu đen, không có mang giày cao gót, đang mang. . . . . .

Đem túi đeo lưng hướng trên đầu Hani đập tới.

"Hani! biến thái này! Sao chị lai mang dép Kit­ty của tôi! Chị cố ý có phải hay không! Chị mang nó muốn bung ra rồi kia!"

"Hửm? Vậy sao? Hư rồi sao?" Hani làm bộ vô tội.

Junghwa vội vàng ngồi xổm xuống, chỉ vào ngón chân lộ ra ngoài của Hani, cắn răng nghiến lợi nói.

"Mau cởi ra!"

"Không cởi!" Hani tính trẻ con cự tuyệt, thuận tiện giật giật ngón chân đó.

Ngày đầu tiên của bản hợp đồng, trong tiếng mắng mỏ la hét của Junghwa, cùng với tiếng cười đùa sang sảng của Hani, bắt đầu triển khai.

Quan hệ của bọn họ trở nên rất tế nhị, nói như thế nào đây, chính xác phải nói là phức tạp cùng kỳ quái! Junghwa vốn cho là căn hộ cao cấp này, chỉ có một mình cô ở. Đây là ổ vàng mà Hại bao nuôi cô, hoặc là nói, là vì khoe khoang chút tiền bạc kia. Nhưng không nghĩ tới, bắt đầu từ cửa hàng thức nhanh trở về ngày đó, chuyện hoàn toàn cũng không phát triển như dự trù trong tưởng tượng của cô. Mang đôi dép Kitty của cô thích nhất đến gần rách, cô nín thở, liền một chữ "Nhịn" . Mà Hani da mặt dày còn chưa tính, thậm chí cứ như vậy đường hoàng vào ở. Trời ơi! Bọn họ lại cứ ở cùng nhau như vậy! Ở chung? Nên coi như là ở chung! Nhưng quan hệ của bọn họ là gì? Bạn bè? Hợp tác? Hay người yêu? Hay là tình nhân? Nói tóm lại, nói tóm lại, trở nên. . . . . . Ách. . . . . . Làm cho cô cực kỳ phát điên. . . . . .

Buổi sáng chợt tỉnh lại, run rẩy rời giường bước vào WC. Bất thình lình trợn to hai mắt, nhìn thấy Hani chỉ mặc một đồ lót, đang trong phòng tắm đánh răng rửa mặt. Thân thể hiện ra tỷ lệ hoàn mỹ hoàng kim cùng đôi chân dài thẳng tắp. . . . . . Trừ cái bộ vị quan trọng kia, cái khác đều xem một lần. Hani cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại cô vẫn rất tự nhiên rất quen thuộc. Nghiêng đầu nhìn Junghwa, cười híp mắt"HI" một tiếng. Khoảng cách ba giây đồng hồ, nhìn người nào đó trong nháy mắt gương mặt đỏ bừng, nhất thời có loại cảm giác thiếu dưỡng khí. Junghwa cố gắng nâng lên khóe môi, cười lập lòe.

"Vâng, vâng! Chị tiếp tục, chị cứ tự tiện, chị dùng vui vẻ là được!"

Nhịn. . . . . . "Xem được không? Tự nhiên xem! Miễn phí!" Người nào đó cả gan mở trừng hai mắt. Nhịn đi, nhịn đi nào! Nhịn tới trình độ nhất định. . . . . . Không thể nhịn được nữa! . . . . . . Tiện tay sờ tới một vật, không chút nghĩ ngợi liền hướng trên người Hani hung ác đập tới. Dường như gần đây, cô đặc biệt thích đập đồ, hơn nữa còn là hướng trên người Hani đập. Tất cả những chuyện này đương nhiên phải trách chị ta! Con nhím nhỏ này, dám cầm cái gạt tàn thuốc đập cô! Muốn đập chết cô sao!

Hani vội vàng hướng bên cạnh bước một bước dài. Lúc tối, Junghwa về đến nhà muốn tắm. Pha nước tắm, tất cả đều làm xong! Giằng co một ngày, tắm thoải mái là hưởng thụ lớn nhất. Từ gian phòng của mình đi ra, thói quen vừa đi vừa cởi, áo sơ mi đã cởi đến một nửa, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra. Hani đôi tay ôm ngực, có chút hăng hái nhìn Junghwa. Không nghĩ tới trở về đến nhà, liền nhìn đến hình ảnh vui tai vui mắt như vậy. Liếc nhìn phòng tắm, nói.

"Muốn tắm sao? Đi đi, nước tắm sắp lạnh rồi." Không nghĩ tới cô rất có dáng nha! Junghwa cánh tay còn vén , y phục đã vén đến trên ngực, kinh ngạc nhìn người tới. Mí mắt chớp chớp, chợt kéo áo nhanh xuống. Mặt xanh mét, trầm mặc không nói , cúi đầu đi vào phòng tắm. Cửa"Phanh ——" một tiếng, Hani cũng nhịn không được nữa, cất giọng cười to.

Những ngày "Ở chung" lặng lẽ vượt qua trong sự nhẫn nhịn của Junghwa. Trừ bắt gặp Hani đang buổi sáng mặc đồ lót đi khắp nơi, hoặc là ngủ đến nửa đêm, cô luôn rời giường xem thử
cửa phòng có khóa kỹ hay không, sau đó mới có thể an tâm ngủ. Bỏ qua một bên cái khuôn mặt làm người ta ghét kia, những ngày sau này sống rất vui vẻ. Minho vào ngày thứ hai sau khi cô dọn đi đã gọi điện hỏi thăm, hỏi cô đi đâu. Cô chỉ bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, lại nói láo một lần nữa, cô nói với anh mình theo đoàn chụp ảnh đi đến Jeju rồi. May mắn là, Minho cũng không có hoài nghi. Ngược lại dặn dò cô phải chú ý an toàn, nhớ ăn cơm. Junghwa cầm điện thoại di động, trong lòng cảm động! Anh Minho, thật tốt! Vài ngày sau đó, đi học liền ngủ, tan giờ học lại bắt đầu công việc làm thêm.

Cũng giống như cuộc sống thường ngày trước kia, không có chút gì biến hóa, chỉ là ánh mắt của chik ta, khiến Junghwa cảm thấy càng ngày càng khó chịu. Tựa như một con sói, thấy được miếng thịt. . . . . . Sắc ~ meo ~ meo ~ .

Hiếm khi có một ngày, buổi tối Junghwa quay về sớm, quy cũ, rất quy cũ, Junghwa tắm nước nóng. Nấu một bát mì ăn liền, ngồi ở trên ghế sofa, mở TV tiêu khiển, chỉnh mấy kênh giải trí. Trong màn hình TV, người nữ chủ trì cười háo sắc đến híp cả mắt, tần số chớp chớp đôi mắt cũng làm cho người xấu hổ. Ống kính chuyển một cái, gương mặt thanh tú của Hani đột nhiên thoáng hiện ở trong màn hình. Hani mặc quần áo thoải mái màu trắng, thay đổi bộ Âu phục trầm ổn thường ngày, nhưng vẫn xinh đẹp như thế. Vén hai chân ngồi một mình ở trên ghế sofa, một tay khoác lên dựa lưng ghế sofa. Có lẽ là bởi vì cách TV nụ cười của Hani trong màn ảnh, vào thời khắc này có vẻ không còn chói mắt như thế nữa. Đôi môi mỏng, thoải mái, mím lại thành một độ cong đẹp mắt. Và đôi mắt lấp lánh như có hồn đó, giống như đang nhìn chăm chú vào cô, chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, đối diện ống kính, sắc bén khôn khéo khóa cô lại, thâm thúy không thấy đáy. Hai tay của cô đang ôm gối dựa, không tự chủ níu chặt. Sau đó, trong màn hình TV, dưới tình huống không hề báo trước, nhìn cô, lộ ra nụ cười trầm ổn mê người. Buồn buồn. Có thứ gì nện vào cô. Nếu không, tại sao trái tim của cô lại đập nhanh đến như vậy? Chợt nhảy bật lên từ trên ghế sofa, thậm chí thậm chí quên luôn việc phải bấm nút tắt TV. Cứ trực tiếp gỡ chuôi TV ra khỏi ổ điện, nụ cười của Hani ngay sau đó cũng biến mất ở trước mắt. Chuông điện thoại đúng dịp vang lên.

"Ring —— Ring ——" Ai lại gọi thế nhỉ? Junghwa liếc một cái, dậm chân đi tới máy điện thoại bên cạnh, phiền não đè xuống phím kết nối.

"Junghwa, em ăn cơm chưa? Có phải đang ăn mì không? Tôi đang lái xe tới chờ một chút. . . . . ." Giọng trầm ấm của Hani vang lên. Junghwa giận dễ sợ, buồn bực nói.

"Tôi chỉ thích ăn mì! Không —— Cần —— Chị —— Quan ——Tâm" Điện thoại bị chợt cắt đứt, phát ra một chuỗi manh âm dài. A a a! Muốn chết! Junghwa mày đang tức cái gì? Mặt của mày sao lại đỏ như thế? Trời ơi! Ai tới nói cho cô biết đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #coupleexid1